Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 113

Con ngươi Mạc Thanh Tuyệt ở trong chỗ sâu hiện lên một tia ánh sáng lạnh.Lâu Bạch Y như trước ngồi ở khoang thuyền phía trên, nghe được lời Ly Yên nói, mi gian ( giữa hai đầu lông mày ) cũng hiện lên thần thái kỳ quái.

“A, không có gì, không có gì, dù sao các ngươi nghe ta chỉ huy là được.” Ly Yên vội vàng đáng gãy lời Bạch Phong Hoa, nâng cao thanh âm nói.

“Cám ơn.” Bạch Phong Hoa tuy rằng trong lòng nghi hoặc, lại không có truy vấn.Đơn giản nàng biết thái độ Ly Yên là không muốn nói ra.

“Không sao, hắc hắc, bởi vì ta cũng có chuyện cầu xin ngươi.” Ly Yên kiều mị cười, không đợi Bạch Phong Hoa hỏi, liền nói tiếp, “Ta hy vọng ngươi cũng có thể cho ta tiến vào bên trong thân thể ngươi, cùng Tiểu Mộc một chỗ.”

“Ngươi mơ tưởng a!” Bạch Phong Hoa còn không có mở miệng, Khốc Khốc một bên đã phát cuồng.

“Khụ khụ…” Tiểu Mộc thản nhiên khụ hai cái, Khốc Khốc lập tức tĩnh, trốn ở một bên nguyền rủa linh hỏa kia.

“Hảo.” Bạch Phong Hoa một lời đáp ứng, hướng Tiểu Mộc chớp chớp mắt vài cái.Nàng biết, có Tiểu Mộc tọa chấn, hết thảy không có vấn đề gì.

“Thật tốt quá! Thật tốt quá!” Ly Yên hoan hô, vội vàng bay đến mép thuyền bên cạnh, “Xuất phát, xuất phát, bẻ lái về phía trái.”

Dưới sự chỉ dẫn của Ly Yên, hơn nữa cùng Cửu Thiên Cung của Nam Cung Vân, một đường thông suốt không bị ngăn trở.Mà thường thường Ly Yên nhắc nhở uy lực cung tiễn trong tay Nam Cung Vân, làm cho hắn khống chế năng lượng không thể phá hư cấm chế.

Ly Yên thường nhìn trộm Tiểu Mộc cách đó không xa, nàng rất muốn Tiểu Mộc hỏi nàng sau khi tách bọn họ ra rốt cuộc nàng đã gặp cái gì.Đáng tiếc Khốc Khốc là khinh thường hỏi, Tiểu Mộc lại không nghĩ hỏi .Cho nên không có ai biết nàng cùng mọi người sau khi tách ra gặp người kia.

Cũng không biết đi bao lâu, cho dù chiến khí Nam Cung Vân không tầm thường, nhưng không ngừng bắn Cửu Thiên Cung mở đường cũng có chút mệt.Bạch Phong Hoa đứng ở bên cạnh Nam Cung Vân có chút đau lòng nhìn khuôn mặt ủ rũ của sư huynh, nghĩ mở miệng nói, Nam Cung Vân lại nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì.

Rốt cuộc, phía trước xuất hiện nhiều điểm sáng, bên ngoài đã là ban đêm.Này rốt cuộc đã tới điểm cuối cấm chế Hải Vực.Bạch Phong Hoa trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tiếp tục như vậy, sư huynh tất nhiên kiệt sức.

Con thuyền hoàn toàn thoát khỏi sương đen bao phủ Hải Vực, trước mắt một mảnh tinh quang lấp lánh, tinh quang cùng ánh trăng đều chiếu trên mặt biển, hình thành một bức họa cuộn tròn vô cùng đẹp.

“Oa, cuối cùng đi ra.” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh hai người sóng vai nhau đứng ở boong thuyền, hít thở thật sâu không khí mới mẻ phía trước, trong lòng thoải mái rất nhiều.Băng nhi ôm cổ Bạch Tử Mặc, cũng híp mắt hưởng thụ hết thảy trước mắt.

“Sư huynh, ngươi thế nào?” Bạch Phong Hoa đứng bên người Nam Cung Vân, nhìn Nam Cung Vân sắc mặt trắng bệch lo lắng hỏi.

“Ta không sao.” Nam Cung Vân nhẹ nhàng lắc đầu, lộ nụ cười tươi.

“Ngươi trước nghỉ ngơi đi.” Bạch Phong Hoa vươn tay đỡ lấy Nam Cung Vân, Nam Cung Vân gật gật đầu, thuận theo ý Bạch Phong Hoa đi vào khoang thuyền.Nói không sao đó là gạt người, mỗi tên hắn bắn ra, sẽ hao phí lượng chiến khí lớn, hơn nữa chỉ dùng ý chí để bao vây chiến khí mới được.Nửa ngày, thật sự hao phí sức lực quá lớn.

Vân Dương đứng ở boong thuyền nhìn bóng lưng hai người, trong mắt hiện lên tia phức tạp.Thời điểm ở phúc địa, Vân Dương cũng là liều mạng luyện dược, mất ăn mất ngủ, mục tiêu chỉ có một, mau chóng đột phá trở về tìm sư muội hắn _Bạch Phong Hoa.Vô luận hắn khuyên như thế nào, nói Tiểu Vân nghỉ ngơi nhưng Tiểu Vân cũng không để ý tới.Chỉ đến thời điểm hắn không chống đỡ được mới có thể nghỉ ngơi một lúc.Hiện tại xuyên qua Hải Vực cũng liều mạng như vậy, hắn biết rõ, Tiểu Vân liều mạng như vậy, không phải trở về cùng thân nhân gặp nhau, mà là vì Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa ở trong lòng Tiểu Vân quan trọng như thế, là phúc hay là họa? Tiểu Vân nhớ hết thảy mọi chuyện, tình huống có thể hay không thay đổi? Hẳn là không đi.Hài tử từng dịu dàng ôn nhu, làm cho người ta suy nghĩ.Hy vọng Tiểu Vân mau chóng khôi phục trí nhớ, sau đó lại mỉm cười dịu dàng như lúc trước.Đến lúc đó, mọi chuyện cũng không phải cái dạng này.

Tam đoàn linh hỏa nhẹ nhàng đi qua, đều theo Bạch Phong Hoa tiến vào khoang thuyền, sau đó nhất nhất phi vào thân thể nàng.Lúc này đây, thực im lặng, Bạch Phong Hoa không cảm giác gì là không khỏe.Hiển nhiên, Khốc Khốc cùng Ly Yên cố kỵ cảm thụ Tiểu Mộc, cũng không dám lỗ mãng.

Ban đêm, con thuyền lẳng lặng thong thả di chuyển, trừ bỏ An Thiếu Minh cùng Tô Mộng Vân trông coi, những người khác đều nghỉ ngơi.Đến sau nửa đêm đó là Bạch Tử Mặc cùng Vân Dương đổi trông coi.

Mấy ngày kế tiếp, trên mặt biển cũng đều là gió êm sóng lặng, dưới sự chỉ huy của Vân Dương vẫn hướng mục đích chạy tới.

Ước chừng qua mười ngày, rốt cuộc mơ hồ thấy được lục địa.

Vân Dương đứng ở boong thuyền, luôn luôn trấn định vào giờ khắc này cư nhiên có chút kích động, hắn gắt gao nắm chặt mép thuyền, cắn môi nhìn đằng trước, đáy mắt cư nhiên có tinh quang gì đó lóe ra.Nam Cung Vân vẫn đứng ở cửa khoang thuyền, ánh mắt phức tạp.

“Meo meo meo…” Băng nhi ghé vào trên đầu Bạch Tử Mặc hưng phấn nhìn lục địa xa xa, rốt cuộc là muốn lên bờ.Thật tốt quá, ngồi thuyền lâu như vậy, cả ngày lắc lư đến lắc lư đi, làm cho mắt mèo chính mình đều hoa mắt.

“Chuẩn bị lên bờ đi.” Bạch Phong Hoa tâm tình cũng tốt lên.Mà Vân Dương _ ý kiến là đến đêm đổ bổ tốt hơn, hơn nữa không cần cập bến tàu, đi nơi hẻo lánh cập bờ tốt hơn,Thuyền này Bạch Phong Hoa còn muốn thu hồi vào túi Càn khôn, nếu trước mặt nhiều người đem con thuyền biến mất, tất nhiên sẽ gây xôn xao.Túi Càn Khôn ở đại lục là vật hiếm thấy, huống chi Bạch Phong Hoa trong tay có túi Càn Khôn không gian lớn như vậy.

Đêm xuống, con thuyền lặng yên không tiếng động chạy nhanh hướng nơi hẻo lánh rộng lớn, sau khi tất cả mọi người lên bờ, Bạch Phong Hoa ý niệm vừa chuyển, đem con thuyền thu vào trong túi Càn Khôn.

“Đi thôi, phía trước là Phù Dung thành thuộc sở hữu nhà Mộ Dung, nhà Mộ Dung thực lực vẫn thực dồi dào, bến tàu thủy sản tám phần đều là sản nghiệp nhà Mộ Dung, các hộ lẻ tẻ khác hàng năm đều giao phí dụng nhất định cho nhà Mộ Dung.” Vân Dương giải thích, hướng chỗ sâu trong cánh rừng đi đến, “Xuyên qua rừng rậm này, là có thể tới trấn nhỏ Phù Dung, qua trấn Phù Dung chính là Phù Dung thành.”

Thời điểm Vân Dương nói đến nhà Mộ Dung, thần sắc Nam Cung Vân hơi hơi mất tự nhiên.Vân Dương nhìn thật sâu mắt Nam Cung Vân nhưng câu kế tiếp không nói.Vân Dương sớm gỡ mặt nạ răng nanh xuống, lộ ra khuôn mặt bình thường, Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, tuyệt đối đây không phải khuôn mặt chân thật của hắn, hắn nhất định đeo khuôn mặt da người.

Thời điểm đoàn người xuyên qua rừng rậm tới trấn nhỏ Phù Dung, Vân Dương có chút sửng sốt.Trấn nhỏ trước mắt đèn đuốc sáng trưng, cùng trước kia hoàn toàn bất đồng.Thời điểm thường lui tới, đêm dài yên tĩnh, mọi người trong trấn nhỏ nghỉ tạm, nơi nơi đều một mảnh tối đen.Vì sao hiện tại nhà nhà sáng đèn?

Trên đường còn có một ít người thần sắc vội vàng chạy phía trước.Vân Dương vươn tay giữ chặt một người đi đường, khách khí nghĩ hỏi đối phương, đối phương lại trắng mắt không đợi Vân Dương nói chuyên giãy giụa muốn thoát chạy.Nhưng mặc kệ hắn giãy giụa thế nào lại phát hiện hoàn toàn giãy không ra, sắc mặt hắn lúc này mới hơi hơi thay đổi.

“Vị đại hiệp này có chuyện gì thì hảo hảo nói, xin hỏi đại hiệp có gì muốn hỏi sao?” Người đi đường kia cười cười thật cẩn thận hỏi.Hắn cũng hiểu được người trước mắt này không dễ chọc.

“Náo nhiêt như vầy là có chuyện gì? Đã trễ thế này các ngươi muốn đi đâu?” Vân Dương nhíu mày hỏi.

“A?” Người đi đường kia sửng sốt, cũng nhíu mày đánh giá bọn họ, hồ nghi nói, “Các ngươi mới đến? Người bên ngoài? Cũng không đúng a, người bên ngoài cũng nên biết a.Chuyện lớn như vậy mọi người đều biết a.”

“Vậy, vị tiểu ca này, nhà chúng ta ngụ ở nơi hẻo lánh, lần đầu tiên đi vào thành, cho nên cảm thấy tò mò.” Vân Dương thản nhiên nói có lệ.

“A, khó trách” Người đi đường kia giật mình, nhưng cũng không dám lộ biểu tình khinh thường, người trước mặt này hẳn chính là cao thủ ẩn cư không hỏi thế sự.Nghĩ đến đây, người qua đường vội đem hết tình huống mình biết nói ra, “Đại hiệp, ngươi không biết a.Phù Dung thành gần đây rất náo nhiệt.Đại tiểu thư nhà Mộ Dung, Mộ Dung Âm Sinh chuẩn bị tuyển vị hôn phu.”

“Cái gì?” Vân Dương chấn động, thất thanh kêu lên.

Đám người Bạch Phong Hoa nghi hoặc, Vân Dương như thế nào luống cuống? Chẳng lẽ, đại tiểu thư nhà Mộ Dung cùng hắn có quan hệ sâu xa?

Tiếp theo đoàn người Bạch Phong Hoa cũng hiểu được vì sao Vân Dương luống cuống, người đi đường kia kế tiếp giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Cũng không phải vậy, thời điềm chúng ta biết cũng giật mình muốn chết a.Lúc trước đại tiểu thư Mộ Dung cùng đại thiếu gia nhà Nam Cung vừa sinh ra liền có hôn ước, nhưng nhà Nam Cung phát sinh biến đổi lớn về sau Nam Cung đại thiếu gia mất tích.Nhưng đại tiểu thư Mộ Dung kiên trì cửa hôn nhân này.Nam Cung nhị thiếu gia, a, không, bây giờ là đại thiếu gia.Nhà Nam Cung cùng nhà Mộ Dung thúc đấy ý tưởng hai người kết hôn, nhưng Mộ Dung đại tiểu thư quật cường, nói đời này chỉ lấy Nam Cung Vân, mặc kệ hắn là dã loại nhà Nam Cung trong miệng mọi người nói.” Người đi đường kia thổn thức không thôi,”Đại tiểu thư kia đối với Nam Cung Vân tình cảm sâu vô cùng a, cũng chờ hai mươi năm.Này, nhà Mộ Dung cùng nhà Nam Cung bức hôn, đại tiểu thư đơn giản ở trong thành dựng lôi đài, chỉ cần có người giải được độc nàng hạ, nàng liền gả,” Người đi đường kia nói tới đây sắc mặt bỗng thay đổi.

“Sau đó thì sao?” Vân Dương cau mày hỏi, Mộ Dung Âm Sinh đứa bé kia hắn biết, mới trước đây còn ôm qua đứa nhỏ đáng yêu, không nghĩ tới nhoáng một cái hai mươi năm trôi qua, hài tử kia vẫn kiên trì ý nghĩ của chính mình.

Nam Cung Vân sắc mặt cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như đang nghe chuyện người khác.Bạch Phong Hoa sửng sốt, Nam Cung Vân trong miệng người đi đường, không phải chính là sư huynh mình sao? Sư huynh hồi nhỏ đã có vị hôn thê ước định ? Hơn nữa đối phương còn cố chấp , kiên trì lâu như vậy?

Băng Nhi trên vai Bạch Tử Mặc nghe tới đó, ánh mắt trừng lớn, sau đó quay đầu ánh mắt lóe sáng nhìn Bạch Tử Mặc, ở trong lòng nói thầm: Tử Mặc, ta cũng sẽ kiên trì, vẫn sẽ kiên trì.Vừa nghĩ đến đây, bàn tay Lâu Bạch Y lại đây, nắm cổ Băng Nhi muốn nhắc khỏi bả vai Bạch Tử Mặc.Băng Nhi kháng nghị giãy giụa tứ chi, mắt thấy sắp rời xa bả vai Tử Mặc, một cánh tay thon dài xinh đẹp bỗng vươn tới, nhẹ nhàng đè cánh tay Lâu Bạch Y lại.Lâu Bạch Y cau mày, quay đầu liền chống lại khuôn mặt tuyệt mỹ của Mạc Thanh Tuyệt.Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nhưng không có buông tay.Lâu Bạch Y mi gian hiên lên kinh ngạc, tay đang tóm cổ Băng Nhi buông ra, Băng Nhi lại ngồi trở về trênvai Tử Mặc, cao hứng ôm chặt cổ Tử Mặc.Con ngươi Lâu Bạch Y hiện lên tia sắc lạnh, bởi vì hắn nhìn thấy Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa ở đối diện mỉm cười.Nụ cười này hết thảy đều không cần nói.Hiển nhiên vừa rồi Bạch Phong Hoa cũng có ý định ngăn cản động tác của hắn, mà Mạc Thanh Tuyệt hiểu ý, ra tay trước.Nhưng Lâu Bạch Y trong lòng trừ bỏ khó chịu còn có rung động.Nhân loại này, chính là nhân loại mà thôi, cư nhiên có năng lực có thể ngăn cản hắn.Nam nhân này, rốt cuộc là loại người nào?

Tiết mục xen giữa nhỏ này không có ảnh hưởng đến suy nghĩ người đi đường, ngươi đi đường kia còn đang thao thao bất tuyệt.

“Sau đó,sau đó không ít người đều muốn đi thử, kết quả về sau đã chết vài người, không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.” Người đi đường kia về sau nói càng hưng phấn,”Nhưng là, nghe nói rất nhanh các gia tộc khác đều phái người đến.Chúng ta đều là vội vàng đi xem nháo nhiệt a.Cố gắng có thanh niên tài tuấn ( tài năng + tuấn tú ) trong các gia tộc đến có thể giải được độc của Mộ Dung đại tiểu thư, đến lúc đó Mộ Dung đại tiểu thư không còn biện pháp cự tuyệt.”

Vân Dương lấy được tin tức mình muốn lấy, lập tức buông người đi đường, mày đúng lúc này hiện một mảnh vô cùng lo lắng.

“Các ngươi nếu muốn đi xem, sớm đi một chút a, nếu không đến lúc đó khách sạn trong thành không còn phòng trống a.”Người đi đường nói xong liền vội vã chạy đi.

Vân Dương đứng tại chỗ, cau mày lo lắng nói:”Âm Sinh đứa bé kia, thật đúng là quật cường.Bất quá, nhà Mộ Dung này gia sản to lớn, đúng là đối tượng đám hỏi tốt của các đại gia tộc.Lúc này chỉ sợ trận thế rất lớn.Chúng ta cũng chạy nhanh đi thôi.”

“Không đi, trực tiếp đi vòng qua.” Thanh âm Nạm Cung Vân tràn ngập lạnh nhạt.

“Nhà Mộ Dung thế lực khổng lồ, gia sản hùng hậu, nếu Tiểu Vân ngươi có giải được độc dược, lại cùng Âm Sinh nhận biết, nàng nhất định giúp ngươi a.Đến lúc đó, ngươi cứu mẫu thân ra, việc tiếp quản nhà Nam Cung Vân liền dễ như trở bàn tay a.” Vân Dương vừa nghe Nam Cung Vân cự tuyệt, sốt ruột, vội vàng khuyên nhủ.

“Ta không biết ai là Âm Sinh.Người ta muốn cứu, chính ta sẽ đi, không cần phải mượn sức của ai.” Thanh âm Nam Cung Vân âm lạnh, sắc mặt thoạt nhìn đã có chút khó coi.

“Đến lúc đó các đại gia tộc mọi người sẽ đi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Âm Sinh gả cho người mình không thích, nàng chờ đợi ngươi hai mươi năm a.Ngươi đã quên trước đây nàng luôn đi theo bên cạnh ngươi gọi ngươi là Vân ca ca…”” Vân Dương càng sốt ruột.

“Ta nói!” Nam Cung Vân nâng cao thanh âm, lại càng kiên quyết, “Ta không biết Âm Sinh này, nàng gả cho ai, cùng ta không có bất cứ quan hệ nào.”

“Ngươi, Tiểu Vân! Ngươi như thế nào…” Vân Dương trong lòng đau nhói, câu nói kế tiếp như thế nào cũng nói không nên lời, muốn nói ngươi như thế nào biến thành lạnh nhạt.Nhưng vừa nghĩ tới là chính mình đánh mất hắn, làm cho hắn thống khổ mất hết trí nhớ trở thành thế này, câu kế tiếp Vân Dương vô luận thế nào cũng không nói ra được.

“Sư huynh, bản thân ta cho rằng, có thể đi.” Bạch Phong Hoa ở phía sau nhẹ nhàng mở miệng.

Nam Cung Vân trong con ngươi tận chỗ sâu nhất hiện lên một tia đau đớn.Lời này bất luận kẻ nào nói đều không sao cả, nhưng từ miệng Phong Hoa nói ra, lại hoàn toàn bất đồng.Tâm, ở giờ khắc này, cơ hồ không thể hít thở.Phong Hoa, ngay cả ngươi cũng nghĩ để ta cùng cái người gọi là vị hôn thê đó nhận thức sao?

Vân Dương trong lòng vui vẻ, hắn biết, cho dù Nam Cung Vân không muốn, nhưng chỉ cần Bạch Phong Hoa mở miệng, trong lòng Nam Cung Vân không thoải mái vẫn sẽ vì Phong Hoa đi.

“Sư huynh, ngươi hiểu sai a.” Bạch Phong Hoa nhìn vẻ mặt Nam Cung Vân, lại nở nụ cười, không đợi Nam Cung Vân mở miệng hỏi, tiếp tục nói,”Ta nói muốn đi, nhưng là chưa nói ngươi lên lôi đài a, ta có thể đi lên.”

“A?”

“A?”

Lúc này chẳng những là Nam Cung Vân trợn tròn mắt, Vân Dương càng trợn tròn hơn.Mạc Thanh Tuyệt cũng chỉ mỉm cười, hắn đã minh bạch ý tưởng của Phong Hoa.

“Vừa rồi người đi đường kia nói, lôi đài lúc này, các gia tộc lánh đời đều phái người đến.Đây là cơ hội tốt, để người các gia tộc chú ý đến, không phải là chuyện không tốt.Chúng ta mới đến, không có bất cứ quan hệ nào, không có gì dựa vào.Thứ chúng ta muốn tìm, khó càng thêm khó, nhưng nếu có gia tộc giúp đỡ, ta nghĩ sự tình đơn giản hơn.” Bạch Phong Hoa chậm rãi đem suy nghĩ chính mình nói ra, sau khi nói xong trừng mắt hướng Nam Cung Vân mỉm cười.Sư huynh hiện tại chưa khôi phục lại trí nhớ, trong lòng tự nhiên bài xích Mộ Dung Âm Sinh kia, chính nàng làm sao có thể miễn cưỡng sư huynh đi làm chuyện không thích? Chính là nhờ lực lượng các đại gia tộc tìm kiếm thần khí nhưng thật ra chủ yếu.Dù sao đến nơi này, hết thảy đều xa lạ.Hơn nữa trên phiến đại lục này tập hợp cường giả, vẫn thận trọng có vẻ tốt hơn.

Nam Cung Vân nghe Bạch Phong Hoa nói chuyện tâm tình sớm tốt lên, hơn nữa trong nháy mắt Phong Hoa hướng hắn cười khẽ, trong lòng lại vui sướng không thôi.Đau đớn trong lòng vừa rồi đã sớm tan thành mây khói.

“Chuyện này, cũng không sai.” Vân Dương cười gượng nói, đồng ý với ý kiến Bạch Phong Hoa.Những người khác cũng không ai có ý kiến.Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh là một bộ dáng trẻ nhỏ nghe lời, Bạch Phong Hoa an bài như thế nào liền làm thế đó.Còn Tô Mộng Vân im lặng đứng ở một bên.Lâu Bạch Y ngửa đầu, không nhìn mọi người.Mạc Thanh Tuyệt vĩnh viễn đứng ở bên người Bạch Phong Hoa mỉm cười, nghe, sau đó ủng hộ.

Cứ như vậy, đoàn người quyết định đi suốt đêm đến Phù Dung thành, thành trì nhà Mộ Dung.

Bạch Phong Hoa thật ra có chút tò mò, Mộ Dung đại tiểu thư này, Mộ Dung Âm Sinh là người thế nào, cư nhiên có thể kiên trì chờ sư huynh mình hai mươi năm.Nữ tử quật cường như vậy, chính mình thật ra rất muốn gặp.
Bình Luận (0)
Comment