Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 150

Ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt, Bạch Phong Hoa trong lòng bỗng chùng xuống.Mạc Thanh Tuyệt bị thương!

Cảnh vật trước mắt đã muốn biến hóa, bọn họ đã ra khỏi rừng cây tối tăm, đi vào sâu giữa một hẻm núi.Hẻm núi cũng là một mảnh xanh ngắt.

Khi Bạch Phong Hoa hai chân đặt xuống mặt đất, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, lại nhìn thấy sắc mặt chàng tái nhợt vô cùng.

“Khụ…” Mạc Thanh Tuyệt rốt cuộc không kiềm chế được, áp lực trong lồng ngực bốc lên, khụ ra một ngụm máu.

“Thanh Tuyệt!” Bạch Phong Hoa vôi vàng đỡ Mạc Thanh Tuyệt, đau lòng không thôi, “Chàng thế nào?”

“Không có gì, đừng lo lắng.” Mạc Thanh Tuyệt khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một nụ cười, an ủi Bạch Phong Hoa.

Làm sao có thể không có việc gì? Bạch Phong Hoa trong lòng đau xót, vội vàng đỡ Mạc Thanh Tuyệt ngồi xuống, cuống quýt ở túi Càn Khôn lấy đan dược. Lúc này, Mạc Thanh Tuyệt vết máu giữa hai hàng lông mày đã biến mất, mà ngọc luân trong tay cũng biến thành cây sáo dắt ở tại bên hông.

Bạch Phong Hoa vội vàng lấy ra đan dược chuẩn bị cho Mạc Thanh Tuyệt ăn vào, nhưng mà Mạc Thanh Tuyệt lại một phen kéo Bạch Phong Hoa, ngón trỏ điểm vào giữa hai hàng lông mày của nàng. Nháy mắt, một cỗ cảm giác chóng mặt dâng lên. Nhưng Bạch Phong Hoa không động, nàng vẫn tín nhiệm Mạc Thanh Tuyệt, biết chàng làm như vậy là có lý do.

“Tốt lắm.” Thật lâu sau, Mạc Thanh Tuyệt mới thu hồi cánh tay lại, giọng nói thập phần suy yếu. Bạch Phong Hoa cũng cảm giác cỗ choáng váng đã biến mất.

Bạch Phong Hoa cẩn thận uy Mạc Thanh Tuyệt ăn đan dược, Mạc Thanh Tuyệt thở dài một hơi thật sâu, chậm rãi nói:” Chúng ta cách rừng thất lạc không có xa, ta vừa rồi đem nguyên khí trong cơ thể nàng tạm thời phong ấn. Ta không có cách nào đem nguyên khí trong người nàng phong ấn lâu. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này, ngừa thủ giới giả đuổi theo.”

Bạch Phong Hoa sờ sờ trán mình, thế này mới hiểu được vừa rồi Mạc Thanh Tuyệt là phong ấn nguyên khí trong cơ thể nàng.

“Thủ giới giả đã phát hiện nguyên khí trong cơ thể ta, đã cho ta không phải người Vị Diện này, cho nên muốn gạt bỏ ta sao?” Bạch Phong Hoa tự nhiên đã sớm liên tưởng đến điểm này.

“Không phải nghĩ đến.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Bạch Phong Hoa, nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Nàng vốn không phải người Vị Diện này.”

“Có ý gì?” Bạch Phong Hoa lúc này mê muội.Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy chính là người Vị Diện này a, chính mình như thế nào không phải người Vị Diện này.

“Phụ mẫu nàng chỉ sợ che giấu nàng một sự tình đi.” Mạc Thanh Tuyệt cười nhạt, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển chiến khí trong cơ thể tự động chữa vết thương.

Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, suy tư. Trong trí nhớ, Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Hận Thủy hành vi đều thực bình thường, cũng chưa từng nói qua cái gì kỳ quái, càng không có ám chỉ cái gì. Nói chính mình là người Vị Diện khác, hoàn toàn không có đạo lý a.

“Xoay Càn Khôn, nàng cho rằng trên thế giới này có chiến kỹ nghịch thiên như vậy sao? Hơn nữa vừa vặn cho nàng tập?” Mạc Thanh Tuyệt nhắm mắt chậm rãi nói.

Bạch Phong Hoa trong lòng phút chốc cả kinh, nhớ tới quyển sách rách nát kia.Nàng vẫn không có đi sâu nghiên cứu chuyện này, cũng không có hỏi đến Bạch Hận Thủy cùng Tiết Nhu Nhi, bây giờ nghĩ lại, chiến kỹ Xoay Càn Khôn quả thực là nghịch thiên, mặc dù là chiến kỹ nguy hiểm, nhưng lại phi thường cường hãn.

Thế thì, quyển sách kia, là ai cố ý đặt ở nơi đó?

Mạc Thanh Tuyệt trầm mặc, nhắm mắt dưỡng thương, mà Bạch Phong Hoa cũng trầm mặc, đang suy tư chuyện gì đó.

Thật lâu sau, Mạc Thanh Tuyệt cuối cùng phun ra một ngụm khí bẩn, chậm rãi mở mắt ra.

“Thanh Tuyệt…” Bạch Phong Hoa nhìn cặp mắt trong suốt của Mạc Thanh Tuyệt, khẽ gọi ra hai chữ.

“Kỳ thật, ta cũng không phải rất rõ ràng chuyện phụ mẫu nàng, nhưng là ta tìm nàng thật lâu thật lâu… Lâu đến chính ta đã nhanh chóng quên mất rất nhiều ký ức quý giá.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười thản nhiên chua xót, ánh mắt nhìn Bạch Phong Hoa lại tràn ngập quyến luyến.

Có ý tứ gì? Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Tuyệt.Mạc Thanh Tuyệt lần này nói, rốt cuộc là có ý gì? Vì sao bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt Mạc Thanh Tuyệt rất quen thuộc, đó là một loại linh hồn cảm giác.Hảo bất khả tư nghị…

“Ta không phải người Vị Diện này.Nàng cũng không phải, tình huống của nàng, ta nghĩ hẳn nàng nên hỏi nương sẽ rõ ràng hơn.” Mạc Thanh Tuyệt đứng lên, “Ta vì sao tới tìm nàng, ta bây giờ còn không nghĩ nói.Ta sẽ chờ nàng chính mình nhớ tới, chung quy có một ngày, nàng nhất định sẽ nhớ tới.Đến lúc đó…”

Bạch Phong Hoa ngửa đẩu nhìn khuôn mặt Mạc Thanh Tuyệt, phát hiện cư nhiên biểu tình của hắn có một tia đau buồn nhàn nhạt.Vì sao hắn sẽ hiện lên biểu tình như vậy? Mạc Thanh Tuyệt chàng rốt cuộc là ai? Mà chính mình là ai?

“Đi thôi, Phong Hoa.Không cần nghĩ nhiều, nàng hiện tại chỉ cần nhớ rõ một chuyện.” Mạc Thanh Tuyệt vươn tay hướng Bạch Phong Hoa, mỉm cười như Minh Nguyệt, “Nàng chỉ cần nhớ kỹ, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ở bên cạnh nàng, ‘bất ly bất khai’”

Bạch Phong Hoa ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm ánh mắt kiên quyết của Mạc Thanh Tuyệt, từ từ vươn tay của mình.Ngay sau đó, Mạc Thanh Tuyệt dùng sức cầm tay nàng, đem nàng đỡ đứng lên.Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nhắm mắt, lòng bàn tay Thanh Tuyệt thật ấm áp, làm cho nàng thật an tâm.

Này, là đủ rồi.

Không phải sao?

Cứ như vậy, hai người đi phương hướng phía trước.Bạch Phong Hoa trong lòng lo lắng cho tình huồng đoàn người Bạch Tử Mặc, cùng Thanh Tuyệt thương nghị trước rời rừng rậm, lại dùng năng lực Mạc Thanh Tuyệt nháy mắt đi Chu Sa cốc, phòng ngừa thủ giới giả phát hiện ra bọn họ.

Ở rừng thất lạc, tiếng gầm rú biến mất, thủ giới giả phát hiện mục tiêu của hắn đã biến mất,nổi giận không thôi lại không có biện pháp.Mặc kệ hắn như thế nào cảm ứng, cũng không phát hiện không đến hơi thở đôi nam nữ vừa rồi.Trốn xa như vậy sao? Thủ giới giả hừ lạnh một tiếng, mặc kệ chạy trốn tới nơi nào, đều phải tìm được bọn họ, sau đó đưa bọn họ hoàn toàn tiêu diệt.

Thủ giới giả nhìn rừng cây thất lạc một mảnh hỗn độn, nhíu mày, mà cây cối cùng mặt đất phía trước bị phá hư, đều lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ hồi phục nguyên trạng.Cây cối gẫy cũng toàn bộ đứng thẳng lên, phía trước hố to cũng bị lấp đầy, mặt đất lại trải đầy đại thụ.Hết thảy lại không phục bộ dáng lúc trước.

Ma Yếm ẩn giấu hơi thở, không dám thở mạnh.Mà Đông Phương Lưu Phong là nhân loại, thủ giới giả nhìn cũng không nhìn bên này, khôi phục rừng thất lạc xong lập tức nhanh chóng đã đi xa.

Đợi thủ giới giả sau khi hoàn toàn biến mất, Ma Yểm mới lên tiếng: ”Không nghĩ tới thủ giới giả trừ bỏ loại bỏ, còn có năng lực sáng tạo.”

“Hắn không phải là sáng tạo, là khôi phục, tái sinh mà thôi.” Đông Phương Lưu Phong nhíu mày trầm giọng sửa cho đúng. “Chính ngươi cũng nói quan, trong truyền thuyết, chỉ có thần mới có thể sáng tạo.Nhưng là có ai gặp qua thần đâu?”

“Ân, quả thật, cách nói này có vẻ chuẩn xác hơn.Thần, này đều là lời nói vô căn cứ mà thôi.Trên đời làm sao có thần.” Ma Yểm cười lạnh một tiếng, tiếp theo lại có chút ảo não nói, “Thật sự là phiền toái, nữ nhân đó còn không có trừ bỏ, thủ giới giả lại xuất hiện.Xem ra, kế hoạch thay đổi một chút.”

Đông Phương Lưu Phong lại trầm mặc, trong lòng bàn tay nắm bình sứ toát ra mồ hôi mà Bạch Phong Hoa ném cho hắn.Hắn bất động thanh sắc đem bình sứ để vào trong lòng, tiếp theo ngẩng đầu lên nói: ”Đi thôi.”

Ma Yểm hừ lạnh một tiếng, tính làm trả lời.

Ngay sau đó, bóng dáng Đông Phương Lưu Phong cũng biến mất ngay tại chỗ.

Chu Sa cốc phát sinh biến đổi lớn, thật làm cho nhiều người bất ngờ.Toàn bộ Chu Sa cốc hoàn toàn sụp xuống, hai bên tuyết đọng lại toàn bộ sụp xuống đem lấp khe sâu.Rất nhiều người không còn nhìn thấy bóng dáng, bao gồm Nam Cung Vân cùng Mộ Dung Âm Sinh.Khi Bạch Phong cùng Mạc Thanh Tuyệt đi vào Chu Sa cốc lập tức nhìn đến tình cảnh bi thảm như vậy, mà người nàng muốn tìm cũng không thấy bóng dáng đâu.

Bạch Phong Hoa không biết là đoàn người Thượng Quan Oánh Nhi đã thất lạc.Khi Bạch Tử Mặc mở to mắt thì trước mắt một mảnh trắng xóa, chung quanh người hắn tất cả đều là sương mù, phóng nhãn nhìn lại, trừ bỏ màu trắng vẫn là màu trắng.Sương mù quá mức dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật bên cạnh.

“Thiếu Minh? Oánh Nhi tỷ tỷ? Tô Mộng Vân?” Bạch Tử Mặc thử hô vài tiếng, trả lời hắn chỉ có yên lặng.Bạch Tử Mặc nhắm mắt lại, cảm ứng chung quanh, nhíu mày phát hiện ra một sự thật, chung quanh không có ai, chỉ có một mình hắn.

“Meo, meo?” Phía sau, Băng Nhi vẫn ngồi xổm trên vai hắn phát ra thanh âm yếu ớt.

“Băng Nhi.” Bạch Tử Mặc đem Băng Nhi bế xuống dưới, nhìn Băng Nhi nở nụ cười, “Hoàn hảo có ngươi cùng ta.Hiện tại ta không biết đây là nơi nào, chúng ta đi ra ngoài rồi nói sau.Trước muốn tìm những người khác.”

“Meo!!!” Băng Nhi vung móng vuốt, gật gật đầu.

“Đi thôi.” Bạch Tử Mặc đem Băng Nhi đặt ở trên vai, ngẩng đầu suy nghĩ nhìn tiền phương một mảnh trắng xóa, mở bước chân.Tóm lại, trước đi ra khỏi nơi này.

Dọc theo đường đi, chung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ ngẫu nhiên có thanh âm tiếng giọt sương nhỏ giọt đọng trên lá cây.

“Đây là cái địa phương quỷ quái gì a?” Bạch Tử Mặc nhíu mày nhìn bốn phía xung quanh, đi lâu rồi vẫn im ắng như vậy, một bóng người đều không có.Băng Nhi ngồi xổm trên vai Tử Mặc, trong lòng có chút nhát gan.Chỗ này rất quái dị a, đi lâu như vậy, chung quanh vẫn bao phủ ở trong sương mù, hơn nữa giống như không có tung tích con người, càng không có động vật khác.

Băng Nhi nghĩ đến đây, cả người lông mao bỗng dưng dựng thẳng đứng lên, cái đuôi cũng vểnh lên.Bởi vì nàng nghĩ tới một cái suy nghĩ đáng sợ trong đầu.Núi non không có động vật, chỉ có một nguyên nhân, thì phải là trong sơn mạch có một sinh vật vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ tồn tại, sự hiện hữu của hắn chính là một loại uy hiếp, làm cho các sinh vật khác căn bản không dám tới gần nơi này.

“Băng Nhi, làm sao vậy?” Bạch Tử Mặc khó hiểu, nghi hoặc nhìn lông Băng Nhi không rõ ràng đây là làm sao.

“Meo, meo!!!” Băng Nhi giơ một cái chân lên trước miệng mình, ý bảo Tử Mặc không cần lớn tiếng, trăm ngàn lần không thể đánh thức chủ nhân khu vực này.Chủ nhân khu vực này rất có thể là một yêu thú đáng sợ.

“Ân? Ha ha…” Bạch Tử Mặc nhìn động tác Băng Nhi tính hóa người này, nhịn không được nở nụ cười.Bạch Tử Mặc tiếng cười làm cho Băng Nhi càng sốt ruột, giương móng vuốt lên, tưởng ngăn cản Bạch Tử Mặc cười.

Bạch Tử Mặc nhìn động tách đó của Băng Nhi, cười ôm lấy Băng Nhi, nhìn chằm chằm Băng Nhi nói: ”Băng Nhi, có đôi khi ta đều nghĩ, ngươi thật là một con mèo sao? Ta thấy thế nào đều cảm thấy ngươi so với người còn thông minh hơn.”

“Meo, meo!!!” Băng Nhi vung móng vuốt dừng ở cái mũi Tử Mặc, trong lòng kiêu ngạo nói, đó là đương nhiên, ta là miêu yêu chín mạng, ta không thông minh ai thông minh? Ngươi tên ngu ngốc này rốt cuộc cảm thấy ta có chút không giống sao?

“Bất quá, chỗ này thật sự rất quỷ dị.” Bạch Tử Mặc nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn bên cạnh cúi đầu nói: ”Đi lâu như vậy, cư nhiên một sinh vật sống cũng chưa nhìn thấy.”

Đúng vậy a, Tử Mặc, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta nhanh chóng chạy ra ngoài đi, phải thật lặng lẽ.Băng Nhi vung móng vuốt ở trong lòng nói.

“Cũng không biết tình huống tỷ tỷ như thế nào?” Bạch Tử Mặc thở dài.

“Meo meo!!!” Không có việc gì, Bạch Phong Hoa mạnh mẽ như vậy, cường hãn như vậy, ai có thể tổn thương nàng? Băng Nhi đối với Bạch Phong Hoa nhưng là tin tưởng mười phần.

Bạch Tử Mặc sờ sờ đầu Băng Nhi mỉm cười: ”Băng Nhi, ngươi là đang an ủi ta sao? Vì sao bình thường ta đều cảm thấy ngươi căn bản không giống một con mèo đâu?”

Băng Nhi cọ vào tay ấm áp của Tử Mặc, nhưng trong lòng thầm nói, ta là một con mèo, chỉ là không phải mèo bình thường mà thôi.

Băng Nhi cùng Bạch Tử Mặc nói thầm sau một lúc lại bắt đầu tiến lên phía trước, dần dần dưới chân càng trở nên ẩm ướt, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

“Di, có tiếng nước.” Bạch Tử Mạc đã sớm miệng lưỡi khô đắng, vừa nghe đến tiếng nước chảy lập tức bước nhanh lên phía trước.Băng Nhi ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc, nhìn chằm chằm tiền phương, trong mắt hiện lên đề phòng.

Đi đến gần, trước mắt là một dòng suối trong suốt, nước chảy róc rách.Bạch Tử Mặc ngồi xổm xuống, vốc nước hướng lên trên mặt.

“Hô….” Bạch Tử Mặc thở một hơi thật dài, về sau uống mấy ngụm nước, quay đầu nhìn Băng Nhi nhảy xuống đầu vai chính mình đứng ở một bên, lấy ta vốc một ít nước cho Băng Nhi, “Uống đi.” Bạch Tử Mặc đương nhiên biết mèo đều không thích nước.

Băng Nhi ánh mắt phát sáng, vươn đầu lưỡi ở trong lòng bàn tay Tử Mặc uống nước.

Một người một mèo sau uống nước đến no, tựa vào đại thụ bên dòng suối nghỉ ngơi.

Thời điểm Bạch Tử Mặc híp mắt ngủ, trong không khí bỗng truyền đến dị động.

Bạch Tử Mặc phút chốc mở mắt, đột nhiên đứng dậy, tay đặt trên thân Phá Thiên kiếm.

“Meo, meo!!!” Băng Nhi cũng nhảy xuống, đứng ở trên mặt đất, cái đuôi vểnh lên, lông mao cả người đều dựng thẳng đứng.Một cỗ hơi thở nguy hiểm ở cạnh ngay gần bọn họ!

Bạch Tử Mặc ánh mắt sầm xuống, trở tay đem Băng Nhi một phát bắt được, đặt ở phía trên nhành cây, thế này mới tiến lên phía trước.

“Meo, meo!” Băng Nhi sốt ruột vung chính vuốt của mình.Phía trước bay tới một cỗ hơi thở tràn ngập tàn bạo, rất mạnh, thực sự rất mạnh.Đối phương là yêu thú, hơn nữa thực lực vượt xa nàng!

Bạch Tử Mặc rút Phá Thiên kiếm, nhíu mày nhìn sương trắng tiền phương, có vật gì đó đang bay nhanh hướng tới nơi này! Hơn nữa, đối phương mười phần sát khí!

“Meo meo!” Băng Nhi sốt ruột theo trên cây nhảy xuống, chạy vội tới bên chân Bạch Tử Mặc, dùng móng vuốt cào Tử Mặc.Tử Mặc, ngươi không phải đối thủ của hắn, chạy nhanh trốn a!

“Làm sao vậy Băng Nhi? Như thế nào chạy xuống đây, quá nguy hiểm!” Bạch Tử Mặc cúi đầu nhìn Băng Nhi cúi gập thắt lưng, ôm lấy Băng Nhi chuẩn bị lại thả lên trên cây.

“Tử Mặc, chạy mau! Đối phương là yêu thú, một yêu thú rất lợi hại! Chúng ta nhanh chóng chạy trốn a!” Một thanh âm lanh lảnh dễ nghe trong khoảng khắc theo miệng Băng Nhi phun ra, Băng Nhi thầm ảo nảo, lâu lắm không nói lời nào, thiếu chút nữa quên mình có thể nói chuyện.Sớm hẳn nên mở miệng nói chuyện Tử Mặc chạy thoát a!

“Băng Nhi, ngươi, ngươi nói gì? Lời vừa rồi là ngươi nói sao?” Bạch Tử Mặc nghe nói thế, vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Băng Nhi trong tay.Là hắn gặp ảo giác sao? Vì sao vừa rồi giống như nghe được Băng Nhi nói chuyện?

“Là ta, Tử Mặc, chạy mau a, đối phương không phải chúng ta có thể đối phó.” Băng Nhi vươn móng vuốt dùng sức cào Bạch Tử Mặc, giọng điệu vạn phần lo lắng.

Bạch Tử Mặc sắc mặt ngưng trọng, bởi vì hắn cảm nhận được hơi thở phía sau kia đầy hung tàn.Hiện tại chẳng quan tâm nghiên cứu Băng Nhi làm sao có thể mở miệng nói chuyện, Bạch Tử Mặc đem Phá Thiên kiếm cắm vào vỏ kiếm, thi triền chiến khí hướng phía trước chạy như điên.Chạy trốn không phải là biểu hiện người nhu nhược, gặp được đối thủ so với chính mình cường hơn nhiều, chạy trốn chính là lựa chọn sáng suốt nhất.Hắn mới sẽ không cứ như vậy chết ở chỗ này, còn không có nhìn thấy tỷ tỷ cùng mọi người, còn không có về nhà cùng người nhà đoàn tụ!

Bạch Tử Mặc mang theo Băng Nhi chạy vội, giờ phút này trong lòng cũng minh bạch rồi, vì sao bọn họ một đường đi tới nơi này đều không có phát hiện bất cứ sinh vật nào khác.Trong truyền thuyết yêu thú cường đại sẽ có địa bàn của chính mình, mà bởi vì yêu thú thực lực quá mức cường đại, sinh vật đều e ngại mà không dám tới gần khu vực này.Mà một khi có sinh vật xông vào địa bàn yêu thú, hậu quả thiết nghĩ không cần nói.Không nghĩ tới kết giới của Thượng Quan Oánh Nhi bị phá hư khiến cho hắn bị truyền tống đến địa phương nguy hiểm như vậy.

“Tử Mặc, ô oa oa, thật đáng sợ!” Băng Nhi ôm cổ Tử Mặc, sợ hãi, sau nhìn xung quanh.Cái yêu thú đáng sợ kia càng ngày càng gần.

“Không phải sợ Băng Nhi, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Bạch Tử Mặc ra tiếng an ủi Băng Nhi, Băng Nhi bỗng nhiên có thể nói được làm cho hắn thực kinh ngạc, nhưng ở trong tim hắn, Băng Nhi chính là Băng Nhi.

Băng Nhi quay đầu nhìn biểu tình dứt khoát của Tử Mặc, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ lo lắng.Tử Mặc, Tử Mặc bên người vĩnh viễn là ấm áp nhất.

“Cạc cạc… Con kiến nhỏ…” Thanh âm thô ráp ở sau lưng Bạch Tử Mặc vang lên.

Bạch Tử Mặc trong lòng cả kinh, vừa lấy lại tinh thần phía trước mặt đã bị một bóng dáng thật lớn ngăn lại.Bạch Tử Mặc dừng lại, tay đã đặt tại chuôi Phá Thiên kiếm.Mới vừa rồi còn ở phía sau lưng hắn nói chuyện, chỉ trong nháy mắt tức thì ngăn ở phía trước.

“Hô…” Tiếng thở dốc kỳ quái vang lên, ngay sau đó, sương trắng bao phủ xung quanh nhanh chóng tản đi.Bạch Tử Mặc dần dần nhìn thấy rõ bộ dáng yêu thú ở trước mắt.

Trước mắt, yêu thú bộ mặt dữ tợn, trên đầu hai cái sừng uốn lượn, chuông đồng bình thường ánh mắt che kín tơ máu, trong mắt bắn ra ánh sáng hưng phấn nhìn Bạch Tử Mặc cùng Băng Nhi.Một thân quần áo cổ quái màu lam, trên tay là Lưu Tinh chùy.Đối hắn mà nói, Bạch Tử Mặc xuốt hiện làm cho hắn hưng phấn không thôi.Đã bao nhiêu năm, khu vực này đều không có vật còn sống xuất hiện, lại càng không muốn đề cập có đối tượng để hắn chơi một chút.Lần này cư nhiên xuất hiện một nhân loại, tuy rằng thực lực không tính là rất mạnh, nhưng cũng có thể chơi đùa một hồi.Cũng không biết người này là loại người như thế nào tiến vào khu vực này.

Bạch Tử Mặc xoẹt rút Phá Thiên kiếm ra, mắt lạnh nhìn yêu thú trước mắt.

“Con kiến nhỏ, nhớ kỹ tên ta, ta gọi là Hưu.Chết ở trong tay ta là vinh hạnh của ngươi.” Yêu thú kêu Hưu ngửa mặt lên trời rống, phát ra tiếng cười khó nghe.Bắt đầu vung Lưu Tinh Chùy trong tay.

“Ta sẽ không chết.” Bạch Tử Mặc hừ lạnh mộ tiếng, nắm thật chặt Phá Thiên kiếm trong tay.

Ngay sau đó, Phá Thiên kiếm trong tay Bạch Tử Mặc phát ra thất sắc kỳ quang, Hưu nheo mắt lại.Khi Hưu nhìn thấy rõ ràng vũ khí trong tay Bạch Tử Mặc thì hưng phấn đem Lưu Tinh Chùy cầm trong tay vung càng dữ dội.Thần khí, cư nhiên sẽ là thần khí! Đã sớm nghe thần khí uy lực vô cùng, hôm nay rốt cuộc có thể mở mang kiến thức.Tiếc nuối chính là người có thần khí quá yếu, căn bản không phát huy được một nửa uy lực thần khí.Cho dù như thế, vẫn có thể bồi chính mình chơi đùa một hồi lâu.Nghĩ đến đây, Hưu hưng phấn vung Lưu Tinh Chùy, một cái thật mạnh hướng về phía Tử Mặc.

Bạch Tử Mặc vung kiếm đẩy công kích của Lưu Tinh Chùy ra, uyển chuyển né tránh, trốn thoát công kích lần này.

“Nga?” Hưu trong mắt bắn ra ánh sáng càng hưng phấn, tựa hồ người này trong tưởng tượng của hắn còn có ý tứ hơn.

Băng Nhi vô cùng lo lắng nhìn hết thảy, Hưu đích thực chân thân, nàng đã là nhìn ra.Cư nhiên là Giao! Không nghĩ tới trên thế giới còn có yêu thú Giao hiếm thấy tồn tại! Đó là thiếu chút nữa có thể cùng Rồng tương đương yêu thú cường đại a.Vì sao xuất hiện ở trong này?

Tiếng nổ rơi vào trong tai Băng Nhi, đánh gẫy suy nghĩ của nàng.Nàng sốt ruột ngẩng đầu nhìn lại, tức thì nhìn thấy Hưu cùng Tử Mặc đánh khó chia lìa.Bạch Tử Mặc mỗi lần ngăn cản công kích của Hưu đều dị thường cố gắng hết sức, mà Hưu kia hiển nhiên không có đem hết toàn lực, gương mặt xấu xí của hắn lộ ra ý cười dữ tợn, một lần lại một lần công kích tới Tử Mặc.

Tên đáng ghét! Băng Nhi sốt ruột quơ quơ móng vuốt, này Hưu căn bản chính là nghĩ trêu chọc Tử Mặc sau đó mới giết chết!

Bạch Tử Mặc làm sao có thể nhìn ra điểm này? Tuy rằng hắn rất muốn áp chế đối phương, nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng hắn và đối phương chênh lệch.Đối phương thật sự quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ.

Bỗng nhiên, Phá Thiên kiếm run run đứng lên, thất sắc quang mang nở rộ chói mắt hơn.Bạch Tử Mặc vào giờ phút này không cần Ngũ Hành chi hỏa phiên dịch, đã đọc được suy nghĩ của Phá Thiên kiếm.Phá Thiên kiếm là làm cho hắn được ăn cả ngã về không! Còn như vậy tiêu hao sức lực, chính mình thể lực sẽ hao hết.

“Ha ha…Có ý tứ a!” Hưu há to mồm trông mong, một cỗ mùi tanh lập tức tràn ngập chung quanh.Hun Băng Nhi thẳng le lưỡi.

“Hừ!” Bạch Tử Mặc nắm chặt Phá Thiên Kiếm, ánh mắt kiên định.Không bao giờ nghĩ, theo chân tỷ tỷ nữa, không bao giờ nghĩ muốn, chính mình nhìn bóng lưng tỷ tỷ đi xa! Chính mình cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ người mình quan tâm!

“Xé nát ngươi, ha ha ha…” Hưu vung Lưu Tinh Chùy trong tay, cười ha hả, chơi lâu như vậy cũng không sai biệt lắm.Đã lâu không có ăn qua thịt người, thiếu niên này hương vị thịt tuy rằng không có non mềm như hương vị nữ tử, nhưng hẳn cũng sẽ không kém nhiều đi.

“Băng…Phong…Sát!” Bạch Tử Mặc ngưng thần tĩnh khí, nhắm mắt trầm giọng phun ra ba chữ, bỗng mở mắt, Phá Thiên kiếm trên thân kiếm khí phát ra ánh sáng hào quang cùng chiến khí hoàn mỹ kết hợp ở cùng một chỗ.Một cỗ lực lượng dồi dào theo mũi kiếm Bạch Tử Mặc đổ xuống mà ra, thất thải quang mang thẳng hướng tận trời, chiếu sáng cả núi non.

Băng Nhi ngửa đầu nhìn một màn kinh người này, trừng lớn ánh mắt thật lâu không thể phục hồi lại tinh thần.Khi nào thì bắt đầu, Tử Mặc cùng có sức mạnh như vậy?

Này một cỗ năng lực mạnh mẽ trực tiếp đánh sâu vào người Hưu, Hưu phát ra tiếng kêu thảm thiết đinh tai nhức óa.Băng Nhi vươn hai cái chân trước bưng kín lỗ tai chính mình, ghé vào trên mặt đất.Dòng khí cường đại ầm ầm nổ tung, lấy Hưu làm trong tâm khuếch tan đi ra bốn phía.

Sương trắng mênh mông trong nháy mắt toàn bộ biến mất hầu như không còn, phía trước Hưu chính là loại trừ sương mảnh nhỏ sương trắng chung quanh.Giờ phút này một kích của Bạch Tử Mặc kia, đem cả sương trắng toàn núi non toàn bộ trừ khử.Mà chung quanh Hưu, cây cối bị cỗ khí cuồng bạo này nhổ tận gốc, đánh bay toàn bộ ra ngoài.

Băng Nhi đem hai chân trước gắt gao ôm lấy mặt mình, thân mình lại từ từ bay lên.Thời điểm nàng bị thổi, một bàn tay mạnh mẽ lại đem nàng thuận tay kéo lại, ngay sau đó lập tức rơi vào một cái ôm ấm áp.Băng Nhi ngẩng đầu nhìn đến khuôn mặt Bạch Tử Mặc kia trương ra biểu tình ngưng trọng.

Khi dòng khí cuồng bạo dần dần biến mất, Băng Nhi mở to mắt nhìn một màn trước mắt, rung động không thôi.

Theo Bạch Tử Mặc nhìn vị trí Hưu vừa đứng, một cái tường băng thẳng tắp to lớn đứng vững nơi đó, ở một đầu khác, là một khối băng thật lớn, Hưu bị đông lại ở trong khối băng.Biều tình dữ tợn mà kinh ngạc.

“Tử, Tử Mặc, ngươi rất lợi hại, ngươi, ngươi…” Băng Nhi giờ phút này đã không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Không đi mau.Ta chỉ tạm thời vây khốn hắn.” Bạch Tử Mặc nói chuyện hơi thở có chút yếu ớt, vừa rồi một kích kia, cơ hồ dùng hết toàn bộ sức lực.Hiện tại phải thừa dịp Hưu không thể nhúc nhích lập tức rời đi nơi này.

Băng Nhi kinh hãi, lập tức dùng sức gật gật đầu, Bạch Tử Mặc ôm Băng Nhi, đem Phá Thiên kiếm đút vào vỏ kiếm, ngẩng đầu nhìn trời không, cuối cùng lựa chọn một cái phương hướng sau cấp tốc trước chạy đi.Bạch Tử Mặc trong lòng ảo nảo không thôi, Phá Thiên kiếm uy lực, hắn ngay cả một nửa cũng chưa có thể phát uy đến, đáng giận! Chính mình vẫn quá yếu, quá yếu! Như vậy đi xuống, tại sao có thể bảo vệ tỷ tỷ, tại sao có thể bảo vệ người mình để ý?

Muốn biến cường, muốn biến cường| Ý niệm như vậy trong đầu, sơ với thời điểm này thật vô cùng mãnh liệt.

Hơn nữa chính mình tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, muốn sống, còn sống trở về gặp tỷ tỷ!

Băng Nhi ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn kia của Tử Mặc, tim không tự giác đập nhanh hơn.Vừa rồi trong nháy mắt đó, chính mình thật sự nghĩ đến cũng bị thổi bay, cuối cùng lại rơi vào cái ôm ấm áp làm cho người ta an tâm.Thật tốt, cùng một chỗ với Tử Mặc thật sự tốt lắm.

Ngay tại Bạch Tử Mặc cùng Băng Nhi chạy đi chưa xa, phía sau truyền đến tiếng gầm gừ kinh thiên động địa.Tiếng gầm gừ bên trong đã tràn ngập tức giận cùng hưng phấn, đó là Hưu thoát khỏi phát ra.Bạch Tử Mặc nghe thấy thanh âm trong lòng đột nhiên trầm xuống, quả nhiên, đóng băng vây khốn hắn không được lâu lắm.

Băng Nhi vươn cổ, nhìn đằng sau, kia cỗ hơi thở càng ngày càng gần, lúc này đây, Hưu đuổi theo bọn họ, tựa cũng không đơn giả giống vừa nãy.Tử Mặc là nhân loại vây khốn Hưu, Hưu nội tâm bị sỉ nhục, tất nhiên muốn bạo phát, hắn tất nhiên muốn lập tức bắt bọn họ, sau đó bầm thây vạn đoạn!

“Tử Mặc, ngươi đi trước!” Bỗng nhiên, Băng Nhi ra sức nhảy, theo trong lòng Bạch Tử Mặc nhảy xuống dưới.

Bạch Tử Mặc cấp tốc dừng lại, vươn một tay bắt lấy Băng Nhi đang lao trở về, vội vàng nói: ”Ngươi nói bậy bạ gì đó, Băng Nhi, ta làm sao có thể bỏ ngươi lại?”

“Không, Tử Mặc, ngươi không phải đối thủ của hắn.” Băng Nhi lắc mình nhảy ra, thoát khỏi tay Tử Mặc, lo lắng nói: ”Ngươi đi mau, nghe ta.Ta đến ngăn hắn lại, ngươi còn phải trở về tìm tỷ tỷ ngươi! Đi tìm bọn Thiếu Minh!”

Bạch Tử Mặc sắc mặt trầm xuống, không có ý tứ nhấc chân rời đi, mà rút Phá Thiên kiếm ra.

Ngay sau đó, Hưu đã muốn chạy tới trước mặt bọn họ.

“Nhân loại đáng giận, hôm nay ta sẽ cho ngươi trả giá đại giới nghiêm trọng.” Hưu thẹn quá thành giận gào thét lớn.Hắn vừa rồi nhất thời sơ ý, cư nhiên bị nhân loại đông cứng lại, thật sự là vô cùng nhục nhã.

“Ngươi này ác Giao! Đối thủ của ngươi là ta!” Băng Nhi thanh âm trong veo bỗng nhiên vang lên.

“Ân?” Hưu nghi hoặc cúi đầu, mới nhìn thấy Miêu yêu nhỏ nhắn.Lập tức phá lên cười ha hả, đùa cợt nói: ”Miêu Yêu nho nhỏ, cư nhiên dám khiêu khích ta! Thật sự là muốn chết!”

Miêu Yêu? Bạch Tử Mặc ngẩn ra, nhìn về phía Băng Nhi.Tiếp theo trong lòng giật mình, đúng rồi, tại sao ngốc như vậy? Băng Nhi hành động thấy thế nào cũng không giống Tiểu Miêu bình thường, mình tại sao không nghĩ đến Băng Nhi không phải là mèo bình thường mà là một cái yêu thú?

Băng Nhi có chút sợ hãi nhìn Bạch Tử Mặc, sợ Bạch Tử Mặc biết thân phận thật sự của nàng,về sau, sẽ ở trên mặt hắn nhìn thấy biểu tình ghét bỏ.

Nhưng mà không có, Bạch Tử Mặc trên mặt trừ bỏ hơi giật mình, cái gì cũng không có.

Không có ghét, chính là Bạch Tử Mặc nắm Phá Thiên kiếm chắn ở trước mặt mình.

“Chậc chậc, sa đọa Tiểu Miêu yêu, cư nhiên nhận thức nhân loại làm chủ sao?” Hưu lắc đầu giọng mỉa mai châm chọc.

“Nàng không có nhận ta làm chủ nhân, tự cho mình là đúng thúi lắm.” Bạch Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, nắm bảo kiếm đã muốn phi thân lên.Băng Nhi nhìn bóng lưng Bạch Tử Mặc, trong mắt có ánh sáng gì đó lóe lên.

Hưu tức giận hét lớn một tiếng, vung vũ khí của mình toàn lực đón đánh lại đây.

Ầm vang một tiếng nổ thật lớn, Bạch Tử Mặc trực tiếp bị sức lực mạnh mẽ của Hưu đánh bay, cả người thẳng tắp đánh vào đại thụ ở phía sau, đem đại thụ chặt làm hai đoạn.

Bạch Tử Mặc lúc này đây bị thương không nhẹ, trước mắt một mảnh mờ mịt, dần dần có chút không rõ.

Hưu cười ha ha, vung vũ khí trong tay định cho Bạch Tử Mặc một kích cuối cùng.

Bạch Tử Mặc tầm mắt càng ngày càng mờ nhạt, trong lòng tràn đầy không cam lòng.Chẳng lẽ chính mình sẽ chết tại nơi này? Không, không thể, mình còn rất nhiều chuyện không có làm…

Ngay tại Bạch Tử Mặc sắp ngất đi trong nháy mắt, bỗng nhiên trước mắt một đạo ánh sáng màu vàng thoáng hiện.Ở tiền phương, ánh sáng màu vàng, một cái bóng dáng thướt tha xuất hiện, quần áo nàng phiêu phi có vẻ nàng như vậy ôn nhu, tóc đen ở phía sau người tung bay.Người nhỏ bé và yếu ớt như vậy kiên quyết chắn trước hắn.

Là ai?

Nàng là ai?

Băng Nhi đâu? Băng Nhi không thấy…

Như vậy nàng phải là….

Suy nghĩ vừa đến đó, Bạch Tử Mặc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm cứ như vậy mất đi tri giác.

****

Đồng thời, tại Chu Sa cốc truy xét, Bạch Phong Hoa cảm thấy trong lòng đau nhói, nàng thoáng ngẩng đầu nhìn hướng trời không, nhíu mày.Một cỗ điềm xấu dần dần nổi lên trong lòng.

“Làm sao vậy, Phong Hoa?” Mạc Thanh Tuyệt đã nhận ra Phong Hoa khác thường, có chút lo lắng hỏi.

“Ta, có chút lo lắng cho bọn Tử Mặc.” Bạch Phong Hoa nhíu mày trầm giọng nói.Trong lòng cỗ điềm xấu nổi lên, cảm giác đã có chuyện xảy ra?

Mạc Thanh Tuyệt cũng hơi nhíu mày, “Ta chỉ cảm thấy có được không gian hơi thở hỗn loạn, không thể biết bọn họ bị truyền tống đến nơi nào.” Còn có tin tức Mạc Thanh Tuyệt không nói ra, hắn nhận thấy được hơi thở hỗn loạn là Thượng Quan Oánh Nhi đang thỉ triền thuấn di đang rời đi thì bị công kích.Hơn nữa, kết quả như vậy dẫn đến hậu quả phi thương nghiêm trọng.Chuyện đó, Mạc Thanh Tuyệt không có nói cho Bạch Phong Hoa, trước không có kết quả xác thực, hắn không nghĩ vì thế Bạch Phong Hoa lo lắng.

Bạch Phong Hoa trầm mặc, nhìn thác nước dưới chân, cau mày nói: ”Trước đi tìm sư huynh đi.” Có người nói thấy được sư huynh rớt xuống, nhưng người Nam Cung gia nhưng vẫn không có tìm thấy tung tích Nam Cung Vân.

Mạc Thanh Tuyệt gật gật đầu, cùng Bạch Phong Hoa theo bên cạnh chậm rãi đi xuống.

Khi bọn hắn tới dưới thác nước, phía dưới cũng là một đống hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.Xem ra, thương vong cũng không phải thực nghiêm trọng.Không giống phía trên, mùi máu tươi so với nơi này nồng đậm hơn nhiều.

“Bạch đại sư!” Phía sau, người nhà Nam Cung nhìn thấy Bạch Phong Hoa, vội vàng bu lại đây.

“Nga, trưởng lão.” Bạch Phong Hoa nhân ra người này, đúng là một vị trưởng lão nhà Nam Cung.

“Bạch đại sư, chúng ta còn không có tìm được tung tích gia chủ.” Nam Cung trưởng lão nhíu mày, mi gian lúc này toàn bộ là lo lắng.Nam Cung Vân cho bọn hắn kinh hỉ còn chưa kịp tiêu hóa, Nam Cung Vân nhưng đừng xảy ra chuyện.Nguyện vọng hiện tại của bọn họ chính là mau chóng tìm được Nam Cung Vân, gia chủ Nam Cung gia có thần khí!

“Không cần lo lắng, sư huynh nhất định không có việc gi. Ta nhất định sẽ tìm được sư huynh.” Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng gật đầu an ủi, trong lòng nhưng không có để.Tiểu Mộc cùng Ly Yên tựa hồ còn thực yếu, chỉ có chờ bọn họ khôi phục một chút, mới có thể gọi bọn hắn ra hỗ trợ cảm ứng tung tích Khốc Khốc.Tìm được Khốc Khốc lập tức có thể tìm được sư huynh.

“Đa tạ Bạch đại sư!” Nam Cung trưởng lão vội vàng nói lời cảm tạ.

Bạch Phong Hoa vẫy tay: ”Các ngươi tiếp tục đi tìm, có tin tức ta sẽ lập tức thông tri các ngươi.”

Nam Cung trưởng lão cảm ta một phen mới rời đi.Bạch Phong Hoa nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, thở dài một hơi.Không nghĩ tới thần khí lần này xuất thế cư nhiên sẽ biến thành như vậy.

“Hình như, Ma tộc đã tới nơi này.” Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên nhíu mày nói ra một câu như vậy, tiếp theo lại phủ định, “Không, không phải thật sự là Ma tộc, nghiêm khắc mà nói, nhân loại biến Ma tộc.Ma giới đại môn còn không có mở ra, Ma tộc không thể tới được.”

“Cái gì? Nhân loại đọa hóa Ma tộc?” Bạch Phong Hoa nghe được Mạc Thanh Tuyệt kết luận chấn động, “Ý nói, nhân loại đã muốn Ma hóa?”

“Phải Đông Phương Lưu Phong còn không có sa đọa thành ma, nhưng nơi này từng xuất hiện qua, đúng là nhân loại đã ma hóa.” Mạc Thanh Tuyệt khẳng định nói.Nhân loại ma hóa, ý nghĩa nghiêm khắc nói đã không còn thuộc nhân loạn, bọn họ có hơi thở cùng sức mạnh Ma tộc, đánh mất nhân cách, lại còn cò được hình thể con người.Như vậy, người ma hóa trốn ở trong nhân loại, rất khó khăn để tìm ra.Không nghĩ tới còn có người so với Đông Phương Lưu Phong càng điên cuồng hơn| Cư nhiên can tâm sa đọa thành ma.

Bạch Phong Hoa nghe được lời này của Mạc Thanh Tuyệt, lòng không ngừng trầm xuống.

Sự tình, tựa hồ ngày càng khó giải quyết.
Bình Luận (0)
Comment