Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 153

Tô Mộng Vân vốn nhìn đến Si cầm rời đi cũng không kỳ quái, bởi vì nàng cũng không nghĩ tới lấy thực lực chính mình có thể khiến Si cầm nhận làm chủ. Si cầm muốn rời đi, nàng cũng không có ngăn cản, lại càng không có sức mạnh ngăn cản.

Nhưng mà kế tiếp Si cầm không đi, ngược lại quay chung quanh bên người Tô Mộng Vân, cũng chỉ phát ra một âm tiết đơn giản.Nửa canh giờ, không có đổi.Một canh giờ trôi qua, âm điệu này vẫn không đổi, hai canh giờ, ba canh giờ…

"Tăng tăng, tăng tăng, tăng tăng..."

Thoáng như vô số ruồi bọ ở bên tai Tô Mộng Vân điên cuồng gào thét.Tô Mộng Vân đi lên phía trước, Si cầm theo sát sau đó, một tấc cũng không rời.Hơn nữa Si cầm âm điệu buồn tẻ kia vẫn không dừng lại.

"Tăng tăng, tăng tăng, tăng tăng..."

Tô Mộng Vân dừng lại, nhìn Si cầm: ”Ngươi muốn làm gì?” diễn đàn Lê Quý Đôn_thuganhanuoi

“Tăng tăng!” Chủ nhân! Chủ nhân, là ta a, ta là tiểu si ngốc của ngươi a.Si cầm nhất thời vang lên tiếng nổ lớn, nghĩ muốn hướng Tô Mộng Vân biểu đạt suy nghĩ của mình.Nhưng mà Tô Mộng Vân nghe tới chỉ là thanh âm ầm ỹ khiến đầu nàng muốn nổ tung.

“Làm sao?” Tô Mộng Vân tức giận, đưa tay một phát bắt được Si cầm.Người kia không ly khai, vậy để nàng nhận chủ tốt lắm.Chẳng qua, muốn làm như thế nào mới có thể nhận chủ đâu? “Nhận chủ không cần một cái nghi thức sao?” Tô Mộng Vân lầm bầm lầu bầu nói.

“Tăng tăng!” Không cần a, chủ nhân, ngươi chính là chủ nhân của ta, còn cần cái gì nghi thức a.Này Phá nghi thức là kiểm tra người có đạt làm chủ nhân thần khí hay không.Chủ nhân ngươi làm sao còn cần phá nghi thức như vậy a, ngươi từ đầu đến chân chính là chủ nhân của ta a, sẽ không sai.

Si cầm giãy thoát khỏi tay Tô Mộng Vân, quay chung quanh Tô Mộng Vân chuyển động, tiếng đàn ầm ỹ càng lớn hơn nữa.

Tô Mộng Vân cuối cùng nổi giận, mạnh mẽ một cái tát liền đem Si cầm chụp đến.Ầm ĩ đầu nàng đều trướng to! Lại không tiếp nhận chủ, lại sống chết quấn lấy nàng không tha, cầm này muốn làm gì? Muốn cho lỗ tai chính mình thủng chết sao?

Ai ngờ, một vỗ này của Tô Mộng Vân, làm cho Si cầm càng thêm xác định đây là vị chủ nhân bưu hãn của nàng.

“Chủ nhân, ta chỉ biết, ngươi nhất định sẽ chuyển thế, ta rốt cuộc đợi được ngươi, ngao ngao ngao…” Si cầm kêu to, nhằm phía Tô Mộng Vân.Nhưng mà, ở Tô Mộng Vân nghe thấy, tựa hồ là muốn phát động tư thế công kích âm thanh.

Tô Mộng Vân khẩn trương rút kiếm nghênh đón, Si cầm phi lên cao cao, bay đến trên đầu Tô Mộng Vân, sau đó bỗng một cái lao xuống.Tô Mộng Vân đồng tử co rút nhanh, đề phòng chuẩn bị đón đánh.

Ngay sau đó, Si cầm đã biến mất ở dưới mi mắt nàng, mà trên lưng cũng nặng xuống.Si cầm trực tiếp treo ở trên lưng nàng bất động, thập phần nhu thuận.

“Ha?” Tô Mộng Vân co rút khóe miệng, đây là chuyện gì? Này thần khí được nha?

Tô Mộng Vân đem kiếm cầm trong tay đút trở về vỏ kiếm bên hông, cảm giác được sức nặng phía sau, cau mày nói: ”Ngươi người kia, nặng quá a.”

Ai ngờ, Si cầm trên lưng lại vặn vẹo một chút.Đúng, chính là ngữ điệu này.Chủ nhân luôn ghét bỏ nói ngươi người kia thật sự là nặng chết, phì đã chết.Nhưng lại chưa bao giờ bỏ nàng lại.

Cứ như vậy, Si cầm liền giống như mọc rễ, chơi xấu nằm trên lưng Tô Mộng Vân không chịu xuống.Tô Mộng Vân đành phải cõng nàng tiếp tục đi lên phía trước.

Mà Tô Mộng Vân bởi vậy ra một kết luận, đó là thần khí không có một cái nào là bình thường.

****

Vô Song, An Thiếu Minh, Thượng Quan Oánh Nhi, Tô Mộng Vân đều phân biệt đi cùng con đường đến gặp Bạch Phong Hoa.Chỉ có một người không có, thì phải là Bạch Tử Mặc.

Khi Bạch Tử Mặt ngất đi khi tỉnh lại, trước mắt là một lửa trại hừng hực thiêu đốt.Đối diện lửa trại, tựa hồ có bóng người.Nga, là ai? Bạch Tử Mặc cố gắng mở mắt ra, đầu óc lại một trận đau đớn.Nghĩ tới, bị cái yêu thú Hưu kia tập kích, sau đó chính mình không địch lại yêu thú, bị thua.Còn có, Băng Nhi, Băng Nhi hình như là ….

“A!” Bạch Tử Mặc sợ hãi kêu một tiếng, giật bắn mình đứng lên, “Băng Nhi, Băng Nhi!”

“Tử Mặc, ta đây, ta đây.” Bên cạnh, truyền đến một giọng nói trong trẻo ôn nhu dễ nghe, vang ngay tại bên hắn.

Bạch Tử Mặc máy móc quay đầu, tức thì chống lại một đôi con ngươi ôn nhu.Hé ra khuôn mặt xinh đẹp trên mặt còn mang theo ý cười dịu dàng, chính là đang nhìn hắn.Cặp mắt sáng chói kia, làm cho Bạch Tử Mặc cơ hồ rơi vào.Dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi anh đào, khóe miệng hơi cong lên, làm cho người tim đập nhanh không thôi.

“Băng… Nhi…?” Bạch Tử Mặc cảm thấy chính mình hoàn toàn hóa đá, mỹ nhân trước mặt này là Băng Nhi? Ông trời ơi, lập tức giáng xuống một đạo sét đánh chết hắn đi.Đây là giả, giả.Mình đang nằm mơ, ân, nhất định là như vậy.

Bạch Tử Mặc không đợi Băng Nhi nói chuyện, lại trực tiếp ngã xuống, vẫn duy trì tư thế nằm vừa rồi.Nhưng mà đầu lại nằm ở một nơi mềm mại.

Ha? Đây là cái gì?

Bạch Tử Mặc trong lòng nghi hoặc.

“Ngươi này ngu ngốc, còn muốn gối lên đùi Băng Nhi ngủ thẳng đến hừng đông sao?” Một cái thanh âm lạnh như băng khinh thường truyền đến.

Giọng nói chán ghét, người đáng ghét, người này là Lâu Bạch Y.Cái tên cao ngạo kia, thời điểm bọn họ nhổ neo mang theo Băng Nhi xuất hiện.

Bạch Tử Mặc lại ngồi dậy, nhìn bóng dáng đối diện đống lửa.Lâu Bạch Y giờ phút này ngồi ở đối diện vẻ mặt sắc lạnh nhìn hắn.Mà Lâu Bạch Y chung quanh có một tiểu cầu màu đỏ vui mừng quay chung quanh hắn.

“Tử Mặc, ngươi không có việc gì chứ? Thân thể có chỗ nào không khỏe?” Băng Nhi giọng nói mềm mại lại truyền đến.

Bạch Tử Mặc lúc này xác định cùng với khẳng định mình tuyệt đối không phải đang nằm mơ! Bạch Tử Mặc chậm rãi quay đầu, có chút lo lắng nhìn Băng Nhi, khóe miệng dần dần hướng hai bên bè xuống, lộ ra nụ cười khó coi: ”Băng Nhi, ngươi thật sự là Băng Nhi?”

“Ân, là ta a, Tử Mặc, thật là ta.” Băng Nhi dùng sức gật đầu, “Ngươi quên sao, chúng ta gặp được Hưu.Ở thời khắc nguy hiểm, là đại ca xuất hiện cứu chúng ta.”

“Đồ vô dụng.” Lâu Bạch Y khinh thường thanh âm lạnh lùng lại truyền đến.

Bạch Tử Mặc trong lòng căng thẳng, nghĩ phản bác, nhưng không có ngôn từ có thể phản bác.

“Đại ca! Ngươi thật là, ngươi tại sao nói Tử Mặc như thế, chính ngươi còn không phải đánh không lại Hưu!” Băng Nhi thở phì phì hướng Lâu Bạch Y gầm nhẹ.Đại ca thật sự là đáng ghét! Chính hắn còn không đánh lại Hưu, dùng thuật tạm thời vây khốn Hưu, mang theo bọn họ chạy trốn tới nơi này.

“Hừ!” Lâu Bạch Y hừ lạnh một tiếng, mặt chuyển qua một bên, không hề để ý đến bên này.Nếu không mang theo hai gánh nặng các ngươi, đến nỗi như vậy sao?

“Ha?” Bạch Tử Mặc nghi hoặc nhìn Lâu Bạch Y một chút, lại nhìn xem Băng Nhi.Lâu Bạch y là đại ca Băng Nhi, Băng Nhi là miêu yêu, như vậy Lâu Bạch Y cũng là…. Cái Hưu lợi hại như vậy? Lâu Bạch Y mang theo bọn họ chạy trốn đến nơi này? Truyện đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn, các WEB khác là sao chép không được sự đồng ý của chủ nhà.

“Kia, địa phương tràn ngập sương mù kia là bị hạ cấm chế, Hưu không có biện pháp từ đó thoát ra.Chúng ta bây giờ an toàn.” Băng Nhi lời nói giải trừ nghi hoặc trong lòng Bạch Tử Mặc.Nguyên lai địa phương kia là bị hạ cấm chế, có kết giới.Chỉ cần chạy ra khỏi khu vực đó, Hưu không có biện pháp đuổi tới sao?

“Ngày mai bắt đầu tu hành!” Lâu Bạch Y đứng lên, bỏ lại một câu, xoay người rời đi.

“Cái gì?” Bạch Tử Mặc nhìn bóng lưng Lâu Bạch Y, há to miệng ba.Lâu Bạch Y lời này có ý gì? Cái gì tu hành? Chính mình còn muốn nhanh chóng trở lại bên tỷ tỷ a! Tỷ tỷ nhưng sẽ lo lắng.

“Tử Mặc, cái kia…” Băng Nhi có chút không yên mở miệng.

Bạch Tử Mặc phục hồi lại tinh thần, nhìn Băng Nhi, ánh mắt đăm chiêu.

“Làm sao vậy?” Băng Nhi bị ánh mắt Bạch Tử Mặc nhìn chằm chằm có chút bỡ ngỡ.

“Băng Nhi, ngươi là nữ.” Bạch Tử Mặc máy móc phun ra một câu nói như vậy.

“Đúng vậy.” Băng Nhi khó hiểu gật gật đầu, không rõ Bạch Tử Mặc lời này có ý gì.

“Ta còn giúp ngươi tắm rửa….” Bạch Tử Mặc một câu kinh người, cư nhiên trực tiếp nói đến một câu như vậy.

“A…”

Đêm tối đen, Băng Nhi tiếng thét chói tai vang vọng phía chân trời…

Ngay sau dó, Lâu Bạch Y sát khí đầy người xuất hiện ở trước mặt Bạch Tử Mặc, lạnh lùng âm hiểm nhìn Bạch Tử Mặc, muốn ra tay.Bạch Tử Mặc ở trong nháy mắt thậm chí cảm nhận được hơi thở tử vong.

“Đại ca, không cần a! Ngươi làm gì a?” Băng Nhi duỗi mở hai tay chắn trước mặt Bạch Tử Mặc, trừng mắt nhìn Lâu Bạch Y.

“Vậy ngươi hét cái gì?” Lâu Bạch Y nhìn Lâu Băng Nhi tư thế bảo vệ Bạch Tử Mặc, lạnh lùng hỏi.

“Ta, ta không có gì.Dù sao không có việc gì cả.” Lâu Băng Nhi trên mặt hiện một tia đỏ ửng khả nghi, mất tự nhiên không mở mắt.

Lâu Bạch Y lành lùng quét mắt nhìn Bạch Tử Mặc, thản nhiên nói: ”Ngày mai bắt đầu ở trong này tu hành.Bạch Phong Hoa ở bên kia ta sẽ đi nói với nàng một tiếng.Các ngươi ở nơi này không được chạy loạn.” Nói xong, Lâu Bạch Y lướt nhẹ rời đi.

Bạch Tử Mặc nhìn bóng dáng Lâu Bạch Y nhập vào bóng đêm, lòng còn sợ hãi sờ sờ cổ của mình.Này Lâu Bạch Y, rất mạnh, phi thường cường!

Lâu Băng Nhi nhìn đến Lâu Bạch Y đi xa, thế này mới nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi xuống.

“Cái kia, Băng Nhi, cám ơn…” Bạch Tử Mặc gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.

“Ngươi, ngươi!” Lâu Băng Nhi xoay người nhìn Bạch Tử Mặc, chán nản.Tên ngu ngốc này thật sự không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì a! Làm sao bỗng nhiên đã nói ra lời kỳ quặc như vậy, làm hại nàng trong lòng bối rối không thôi.

“Băng Nhi, này, cái kia, ngạch…” Bạch Tử Mặc gãi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.Không khí có chút xấu hổ đứng lên, bởi vì hắn nghĩ tới lúc trước cùng Băng Nhi đủ loại.Cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ… Đó là bởi vì hắn nghĩ đến Băng Nhi chỉ là mèo bình thường, nhưng hiện tại sự thật trước mắt nói cho hắn biết, Băng Nhi là một nữ hài tử, mà là một nữ hài tử phi thường xinh đẹp.Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a? Bạch Tử Mặc nhéo đầu của mình cơ hồ mau táo bón.

“Tử Mặc, ngươi có đói bụng không, trước ăn chút này nọ đi!” Băng Nhi cúi đầu, sắc mặt khẽ biến hồng, trên tay cầm ít hoa quả đưa tới trước mặt Bạch Tử Mặc.

Bạch Tử Mặc nhìn hoa quả đỏ au, hơi do dự, vươn tay ra đón.Nhưng tay lại đụng phải bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Băng Nhi, Tử Mặc nháy mắt trong lòng chấn động.Mà Băng Nhi còn lại là một trận bối rối, vội vàng rút tay của mình trở về.Hoa quả đánh rơi xuống mặt đất, Băng Nhi vội vàng đi nhặt.

Bạch Tử Mặc nhìn bóng lưng Băng Nhi, cắn cắn môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm: ”Chuyện đó, ta nhất định đối với ngươi phụ trách!”

“Cái gì?” Băng Nhi nhặt hoa quả lên, nghi hoặc quay đầu nhìn Bạch Tử Mặc.

“Ta, ta.. Ta tắm qua cho ngươi, còn cùng nhau ngủ, ta sẽ đối với ngươi phụ trách.” Bạch Tử Mặc sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, không dám nhìn mắt Băng Nhi, cúi đầu một hơi nói ra.

Băng Nhi sửng sốt, nàng thật là thích Tử Mặc, nhưng mà…

Băng Nhi chậm rãi đi trở về bên người Bạch Tử Mặc, ngồi xuống, đem quả nhét vào tay Tử Mặc, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên: ”Tử Mặc, ta thích ngươi, vẫn đều thích.Theo lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã bị ngươi hấp dẫn.” Vẫn còn nhớ rõ ở bên dòng suối lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tử Mặc, Bạch Tử Mặc ánh mắt nhìn mình tràn ngập dịu dàng cùng đau lòng.Cứ như vậy khắc vào trong lòng mình, vĩnh viễn không thể mờ đi.

Bạch Tử Mặc phút chốc ngẩng đầu, chống lại cặp con ngươi dịu dàng có chút quật cường kia của Băng Nhi.Trong lòng, có một cỗ cảm giác kỳ diệu chậm rãi dâng lên, sau đó khuếch tán mở rộng.

“Ta nghĩ cùng ngươi một chỗ, nhưng mà…” Băng Nhi dịu dàng nở nụ cười, nhìn chằm chằm Tử Mặc nói, “Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi vì áy náy vì trách nhiệm mới ở cùng ta một chỗ.Ngươi căn bản không cần để ý, bởi vì khi đó ta là hình dáng miêu.Ngươi cũng không có đem ta cho là con người, càng không có cho ràng là nữ nhân.” Nói tới đây, Băng Nhi giữa con ngươi hiện lên một tia bi thương nguội lạnh, nàng muốn, không phải hứa hẹn như thế.

“Ta, không phải, không phải ý tứ này.” Bạch Tử Mặc nhìn trên mặt Băng Nhi có đau thương nhàn nhạt, trong lòng cư nhiên một trận kéo căng thắt chặt, hắn xua tay nghĩ muốn giải thích.

“Ăn một chút rồi nghỉ ngơi đi.Ngày mai bắt đầu đại ca sẽ giúp ngươi tu hành.Thực lực ngươi bây giờ, không có cách nào đến giúp tỷ tỷ ngươi.” Băng Nhi lại đứng lên, nhẹ giọng nói lời này, cũng xoay người hướng đối diện lửa trại đi đến.

Bạch Tử Mặc nắm hoa quả trong tay, nhìn bóng lưng hiu quạnh của Băng Nhi, trong lòng cư nhiên nổi lên từng trận đau đớn.Vì sao nhìn đến dáng vẻ đau thương kia của Băng Nhi, hắn lại đau lòng như thế? Không nghĩ nhìn đến Băng Nhi không vui, tuyệt không nghĩ!

Thân ảnh Băng Nhi cũng nhập vào trong bóng đêm, Bạch Tử Mặc trong tay hoa quả bị nắm biến dạng, trong lòng cỗ cảm giác ảo não kia chính hắn cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Đêm này, Bạch Tử Mặc ngủ ở bên đống lửa, mà Băng Nhi ngủ ở một bên lửa trại khác.Hai người cùng y mà ngủ, thực tế ai cũng không ngủ.Lâu Bạch Y đêm nay thủy chung không thấy bóng dáng, sau Bạch Tử Mặc mới biết được hắn là đi nói cho tỷ tỷ chính mình sẽ ở bên này tu hành.Đợi thực lực đề cao mới trở về.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tử đôi mắt thâm quầng đồng dạng đôi mắt của Băng Nhi, đối diện cách đống lửa đã muốn tắt.

“Ha…” Băng Nhi nhìn đôi mắt thâm đen của Bạch Tử Mặc, co rút khóe miệng, nhịn không được cười ha ha.

“Băng Nhi, ngươi cũng giống.” Bạch Tử Mặc bĩu môi.

“Cái gì?” Băng Nhi vừa nghe, sốt ruột sau mới chạy đi.Bạch Tử Mặc cũng đứng dậy ở đằng sau đuổi theo, mới phát hiện phía trước còn có một dòng suối nhỏ trong suốt.Băng Nhi quỳ gối bên mép dòng suối, nhìn ảnh ngược trong nước.Đôi mắt đen quả thực so với Bạch Tử Mặc không khá hơn chút nào.

“Đúng không, ta nói ngươi cũng giống nhau, ngươi còn cười ta.” Bạch Tử Mặc vươn tay vốc nước lên rửa mặt, tùy tiện nói.

“Hừ! Còn không phải ngươi làm hại!” Băng Nhi thở phì phì vốc nước hướng đối diện, bắn tung tóe khiến Tử Mặc một thân đầy bọt nước.

“Tại sao có thể là ta đâu, lời của ta chưa nói xong ngươi không để ta nói tiếp.” Bạch Tử Mặc vô tội đến cực điểm, hắn nói phụ trách không phải tùy tiện nói ra.Hắn tối hôm qua một đêm không ngủ nghĩ phi thường rõ ràng.Nếu đổi thành nữ nhân khác, cho dù ngoài ý muốn cùng hắn có quan hệ da thịt, hoặc ngoài ý muốn nhìn đến gì gì, hắn cũng tuyệt đối không có suy nghĩ phụ trách.Nhưng mà, Băng Nhi không giống.Băng Nhi địa vị ở trong lòng hắn đã vượt xa chính hắn tưởng tượng.

“Vậy, ngươi còn muốn nói điều gì?” Băng Nhi cảm giác được tim đập lợi hại, con ngươi sáng chói trợn to bình tĩnh nhìn Bạch Tử Mặc.

“Ta nghĩ nói là, nếu đổi thành nữ nhân khác, ta cùng nàng tắm rửa cái gì, ta sẽ không nghĩ muốn phụ trách.Chỉ có ngươi, không giống vậy…” Bạch Tử Mặc bình thường thao thao bất tuyệt, thời khắc mấu chốt liền ăn nói vụng về muốn chết.Mặc dù nghĩ muốn biểu đạt tâm ý của mình, nhưng lời nói ra cũng không được tự nhiên như vậy.

“Ha?” Quả nhiên, Băng Nhi nhíu mày, tuy rằng nàng lập tức hiểu được tâm ý Tử Mặc.Nhưng mà so sánh này, như thế nào nghe qua không được thoải mái.

“Tóm lại, chính là cái kia, cái kia, ta cảm thấy cùng ngươi một chỗ rất hảo, không nghĩ tách ra.Mặc kệ ngươi là cái hình dạng gì.” Bạch Tử Mặc nhìn thẳng tiền phương, chính mình cũng cảm giác được mặt đã nóng thật.Hắn rốt cuộc có thể hiểu được cảm giác An Thiếu Minh lúc đó.

“Ngươi, ngươi, thật sự là ngu ngốc.” Băng Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, trong lòng càng nhiều mà cao hứng.Diễn đàn Lê Quý Đôn_editor thuganhanuoi

Bạch Tử Mặc chỉ biết nhe răng cười, nhìn khuôn mặt Băng Nhi tươi cười, trong tim hắn cuối cùng rộng mở đón ánh sáng.Thật kỳ diệu, nữ tử trước mặt khuôn mặt nhỏ bé và yếu ớt chính là luôn luôn ở bên cạnh hắn, làm cho trong lòng hắn vướng bận không thôi_ tiểu miêu ( con miều nhỏ ).

“Không cần tại đó liếc mắt đưa tình, mau ăn cơm cho xong bắt đầu tu hành.” Một cái thanh âm lạnh như băng sát phong cảnh tiến vào.Này người nói chuyện còn là ai sao, tất nhiên chính là Lâu Bạch Y.

Bạch Tử Mạc co rút khóe miệng, xoay người sang chỗ khác, liền nhìn đến vẻ sắc lạnh của Lâu Bạch Y, tay áo phiêu phiêu đứng nơi đó.Mà bên lỗ tai hắn như trước lơ lửng cái hạ châu màu đỏ, chợt cao chợt thấp.

“Đại ca, ngươi đang nói cái gì.” Băng Nhi sắc mặt khẽ biến thành hồng, có chút xấu hổ ảo não nói.

“Ăn cơm, tu hành.” Lâu Bạch Y ném những lời này lập tức xoay người trở về.

Bạch Tử Mặc nhún vai, lại ngồi xổm xuống rửa mặt, cuối cùng Băng Nhi ăn qua một chút đồ ăn Lâu Bạch Y đem về.Thế này mới chờ đợi bắt đầu huấn luyện.

“Đi.” Nhưng mà Lâu Bạch Y chờ bọn hắn ăn xong lại đứng dậy hướng một cái phương hướng khác đi đến.

Bạch Tử Mặc mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo đằng sau.Lâu Băng Nhi trong lòng hiện lên một cỗ dự cảm điềm xấu.

Không bao lâu, trước mặt bọn họ dần dần có sương mù, hơn nữa càng đi sâu bên trong sương mù càng thêm dầy đặc. thuganhanuoi

Bạch Tử Mặc khẽ nhíu mày, nơi này như thế nào giống như địa phương gặp được Hưu? Đều có sương trắng bao phủ.Băng Nhi nhưng lại nhìn ra, làm sao giống, đi lên phía trước căn bản chính là địa bàn Hưu được không?

Rốt cuộc, Lâu Bạch Y dừng lại.Bạch Tử Mặc thiếu chút nữa đụng phải, hắn đứng lui về sau nghi hoặc nhìn bốn phía: ”Đây là nơi nào?”

“Đại ca, ngươi, ngươi muốn làm thật?” Băng Nhi thanh âm có chút run run, còn có chút không thể tin.

Lâu Bạch Y không nói một lời, đi tới phía sau Bạch Tử Mặc, Bạch Tử Mặc chính là kỳ quái nhìn.Trên cái mông truyền đến một cỗ lực đạo thật lớn, kế tiếp, cả người cứ như vậy bay đi ra ngoài.Bạch Tử Mặc trong lòng kinh hãi, ở giữa không trung điều chỉnh tư thế, cuối cùng an toàn rơi xuống đất.

Làm gì? Lâu Bạch Y muốn làm gì?

“Ta bên này chính là giới hạn khu vực cấm chế.Hưu không cách nào bước ra nơi này, ngươi chống đỡ không được lập tức chạy trở về.” Lâu Bạch Y giọng nói lạnh lùng, mang theo một cỗ miệt thị.

“Đại ca, ngươi vì sao buộc Tử Mặc…” Băng Nhi lời còn chưa nói xong, đã bị Lâu Bạch Y lạnh lùng đánh gãy.

“Thực chiến mới có thể nhanh nhất tăng thực lực của hắn!” Lâu Bạch Y nói xong xoay người rời đi.

“Đại ca, Tử Mặc…?” Băng Nhi nhìn bóng lưng Lâu Bạch Y, lại sốt ruột nhìn giữa sương mù dày đặc phương hướng Bạch Tử Mặc bay qua, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.Hưu đáng sợ, bọn họ đều lĩnh giáo qua, đại ca muốn cho Tử Mặc cùng Hưu giao chiến để tăng thực lực sao? Không cần a, quá nguy hiểm.

“Tử Mặc, ngươi trước đi ra.Hưu quá nguy hiểm, ta không biết đại ca nghĩ cho ngươi huấn luyện như vậy.Trước đi ra.” Băng Nhi sốt ruột dậm chân, ở bên ngoài kết giới bối rối gọi.

Bạch Tử Mặc đem đối thoại Lâu Bạch Y cùng Băng Nhi đều nghe rành mạch.

“Không, Băng Nhi, thời điểm ta chống đỡ không được, ta sẽ chính mình đi ra.” Bạch Tử Mặc tay chậm rãi đặt ở trên thân Phá Thiên kiếm, ánh mắt kiên định vô cùng.Hắn làm sao có thể không nhớ rõ cảm giác thời điểm đối chiến với Hưu bị thua.Muốn cường, trong lòng vẫn đều có suy nghĩ này, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.Nhất định phải cường!

“Nhưng mà, Tử Mặc!” Băng Nhi lo lắng gọi, nghĩ ngăn cản suy nghĩ Tử Mặc.

“Không nên vào đây.Ngươi ở ngay ngoài chờ là được.” Bạch Tử Mặc giọng điệu trước nay chưa có kiện quyết như vậy, thậm chí còn dẫn theo ngữ điệu ra lệnh.

Lâu Băng Nhi do dự xuống, cuối cùng là đứng tại chỗ.Chính là lo lắng hướng bên trong nhìn, cứ việc chỉ có thể nhìn đến một mảnh sương trắng.

Lâu Bạch Y giờ phút này tựa vào một gốc đại thụ, vẻ mặt bình tĩnh.Hạt châu màu đỏ bên cạnh quay chung quanh hắn, bay tới bay lui.

“Phiền chết.” Lâu Bạch Y vươn tay, một tay chộp lấy hạt châu trong tay.Hạt châu màu đỏ giãy dụa theo khe hở của hắn thoát ra ngòai, lại bay đến trên đầu của hắn, vừa lên một chút đấm vào đầu hắn.

“Ta mới không lo lắng, chết rồi càng tốt.” Lâu Bạch Y hừ lạnh một câu.

Xa xa, Hưu truyền đến một tiếng rống hưng phấn.

Lâu Bạch Y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn phương xa.Trên đầu, hạt châu màu đỏ kia nện càng cần mẫn, giống như đang nói ngươi không lo lắng, ngươi không lo lắng mới là lạ.Tên ‘khẩu thị tâm phi’ ( miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo )

“Có thể ở cùng Băng Nhi hay không, liền xem vận may của ngu ngốc kia!” Lâu Bạch Y vươn tay nắm hạt châu màu đỏ lại, giơ lên trước mắt nhìn, hừ nói, “Ngươi còn làm càn như vậy, ta lập tức cắn nuốt ngươi.”

Hạt châu màu đỏ trực tiếp theo trên tay của hắn giãy ra, nện ở trên mũi hắn.Sau đó nhảy nhót chung quanh mặt của hắn bay lên bay xuống, tựa hồ muốn nói, ngươi mới sẽ không, ngươi mới sẽ không!

Lâu Bạch Y nhìn hạt châu màu đỏ kiêu ngạo, thật không nói gì cộng thêm bất đắc dĩ, chỉ có nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

****

Mấy đạo nhân mã đều vội vàng hướng bên Bạch Phong Hoa tiến đến, Bạch Tử Mặc bị Lâu Bạch Y huấn luyện đến chết đi sống lại, nhưng mà, có một người mọi người lại quên sự tồn tại của nàng.Nói đúng ra, là một con sâu.

Tiểu Điệp đáng thương vốn là nằm sấp trên đầu Vô Song, nhưng mà thời điểm truyền tống không gian hỗn loạn, làm cho nàng ở trên đầu Vô Song ngã xuống, một người không biết truyền tống đi nơi nào.Mà Vô Song sẽ không nhớ tới sự tồn tại của nàng.

Tiểu Điệp đáng thương, giờ phút này đang ở nơi nào?
Bình Luận (0)
Comment