Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 170

“Cám ơn ngươi, Tiểu Âm Sinh.” Nam Cung Vân rốt cuộc nghĩ thông suốt, nhiều ngày ưu sầu vào giờ khắc này đều biến mất.

“Muốn cảm tạ muội, chỉ nói miệng sao được?” Mộ Dung Âm Sinh quyệt miệng cong môi kháng nghị.

“A? Vậy, ngươi nghĩ muốn cái gì?” Nam Cung Vân trợn tròn mắt.

“Muốn huynh mời ta ăn cơm! Còn phải là đại tiệc.” Mộ Dung Âm Sinh khẽ cười.

“Hảo, không có vấn đề.” Nam Cung Vân dùng sức gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, không có ngôn từ khác.

Trong hạp cốc ( khe cốc ), vẫn không có động tĩnh, có không ít người đã nôn nóng, lòng người thấp thỏm, lại thả lỏng cảnh giác.Tuy rằng tuần tra hay đang tuần tra, nhóm cung tiễn thủ cũng vẫn đều ở tại vị trí, nhưng không có cái loại ý chí chiến đấu sục sôi mãnh liệt.Thậm chí có người lén nghị luận, phong ấn đại môn Ma giới buông lỏng thật sự có chuyện như vậy không.

Những người này nôn nóng, có người lại rất ngọt ngào.

Tỷ như một đôi dưới tàng cây, An Thiếu Minh cùng Thượng Quan Oánh Nhi ngồi ở dưới tàng cây, dựa lưng vào đại thụ, hai người mười ngón đan vào nhau.

“Oánh Nhi, nhà của ta thực cùng …”

“Ta không chê, ta nuôi dễ lắm.”

“Nhà của ta cũng không có giống Thượng Quan gia quyền lực như vậy, không có uy phong như thế.”

“Không quan hệ.Ta chỉ huy một mình ngươi là đủ rồi.”

“Oánh Nhi …”

“Ngươi thực dong dài, đều nói không chê, lời nhiều.”

Thượng Quan Oánh Nhi bưu hãn một phen ôm chầm lấy cổ An Thiếu Minh, hung hăng ở trên mặt hắn hôn một cái.An Thiếu Minh mặt lập tức như lòng đỏ trứng gà.

“Ha ha …” Thượng Quan Oánh Nhi ha ha cười ha hả, kỳ thật, nàng không có thân mật với nam nhân.Lần đầu tiên thân mật, chính là Thiếu Minh.Hơn nữa, Thiếu Minh phản ứng thật sự là rất đáng yêu.Làm cho người ta nhịn không được lại một lần nghĩ muốn khi dễ hắn.

Xa xa.

“Oa!” Tiểu Điệp phát ra thanh âm cảm thán, tránh ở phía sau vành tai liếc trộm An Thiếu Minh cùng Thương Quan Oánh Nhi.

“Đừng giả bộ, muốn xem thì quang minh chính đại mà nhìn.” Vị Ngữ hừ lạnh một tiếng.

“Ta là quanh minh chánh đại xem thôi, ta lại không che mắt.” Tiểu Điệp nghĩa khí nói nói.

“Đó là bởi vì ngươi không có tay che mắt.” Vị Ngữ nói thì trong lời nói dẫn theo một tia buồn cười.

“Ta không thể hâm mộ a! Ta không thể ghen tỵ a! Ta nghĩ cũng không thể a!” Tiểu Điệp rầm rì đứng lên.

“Không cần ghen tỵ, đến.” Vị Ngữ nở nụ cười, vươn tay bắt lấy Tiểu Điệp ở sau lỗ tai chính mình, đem nàng để sát vào mặt mình.

Tiểu Điệp nhìn khuôn mặt tuấn tú trương ra ở trước mặt mình, dùng sức nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Thật sự có thể sao?”

Vị Ngữ không nói lời nào, trực tiếp đem Tiểu Điệp thả ra.Tiểu Điệp oa oa giẫy dụa, từ trong tay Vị Ngữ giãy ra, rơi trên mặt Vị Ngữ, nhắm ngay mặt Vị Ngữ chính là bẹp một ngụm hôn xuống.

“Vừa lòng?” Vị Ngữ đem Tiểu Điệp từ trên mặt hắn bắt xuống.

Tiểu Điệp còn tại trở về chỗ cũ, ngốc hồ đồ gật đáp :”Ừ!”

“Vậy không cần ghen tỵ.” Vị Ngữ nói xong đã đem Tiểu Điệp về bên tóc mai.

Tiểu Điệp nhất thời cảm giác một chậu nước lạnh từ đầu đổ xuống, lắp bắp hỏi: “Ngươi, ngươi chính là nghĩ, không nghĩ ta ghen tỵ, mới để cho ta hôn?”

“Đúng vậy a.” Vị Ngữ lên tiếng trả lời rõ ràng. Tiểu Điệp xoạch một tiếng từ trên tóc mai ngã xuống mặt đất, tim vỡ tan, chán ghét, ô ô ô a a a, thất tình a!

Vị Ngữ tay nhanh mắt lẹ một phen tiếp được Tiểu Điệp, nhìn bộ dáng Tiểu Điệp thương tâm muốn chết, lộ ra nụ cười tươi mà xấu xa, rõ ràng nói một câu: “Lừa gạt ngươi, đương nhiên không phải.”

Tiểu Điệp kia tim vừa nát tức thì ghép lại.

“Oa, chỉ biết Vị Ngữ đối với ta tốt nhất thôi.” Tiểu Điệp lại đánh tiếp, cao hứng kêu lên.

Vị Ngữ cười, tương lai có ngày, có nàng ở, nhất định sẽ không tịch mịch.Khi dễ nàng, là một chuyện rất lạc thú.

Thế nhưng, chính mình chỉ khi dễ chính mình thích ….

Bão táp đang tiến đến, Bàn Long Cốc các loại ngọt ngào.Có người ngồi xổm trên ngọn cây, ai oán nhìn toàn bộ, thở dài một hơi.Ai, thật muốn nói một câu, hy vọng nói lời tình chàng ý thiếp là huynh muội cùng cha khác mẹ thất lạc nhiều năm a.Người có suy nghĩ đáng khinh này, hiển nhiên chính là Tao Bao Vương gia.Hắn ngồi xổm trên ngọn cây, nhìn mấy đôi ngọt ngào phía dưới, lại ngẩng đầu hướng nhìn Thiên Không.Dần dần, trong mắt lộ đau thương cùng phiền muộn chưa từng thấy qua.

Nếu, nàng ở đây, chính mình có phải hay không đã thổi mạnh cái mũi nàng khi dễ nàng?

Nghĩ đến đây, Tao Bao Vương gia vươn tay từ từ đụng đến vòng cổ trên chính cổ mình.Đây là chuỗi vòng cổ hết sức đặc biệt, trên mặt đều có chút loang lổ nhiều màu, mà hoa tai cũng vô cùng sáng bóng, hiển nhiên nguyên nhân là thường thường bị vuốt ve.Hoa tai này bên trong vốn rỗng ruột, nhưng rơi vào trong tay Tao Bao Vương gia lại là vật trân quý nhất.

“Người, thật sự có kiếp sau sao?” Tao Bao Vương gia vuốt ve hoa tai nhìn bầu trời, “Nếu thật sự có kiếp sau, thật hy vọng có thể gặp mặt ngươi ..”

Suy nghĩ bay xa, ánh mắt Tao Bao Vương gia cũng có chút thẫn thờ, trên mặt bày ra vẻ thâm trầm cùng hắn không thích hợp.

Tứ đại thần thú cũng nổi lên chút nhàm chán, bọn họ vừa mới theo mỗi ngày, chuẩn bị lớn một hồi từ sau khi thủ giới giả giải trừ tầng cấm chế cuối cùng, sau đó là chờ đợi Bạch Phong Hoa Phá Toái Hư Không, trở lại cố hương bọn họ.Nhưng mà, hiện tại gió êm sóng lặng, khi nào thì sự tình mới có thể chấm dứt đây?

Thủ giới giả cũng là bình tĩnh ngồi ở ngọn cây, chăm chú tình hình bên trong hạp cốc.

Dù có rất nhiều người rất ngạc nhiên thân phận thủ giới giả, nhưng trên người thủ giới giả cỗ uy áp nồng đậm kia làm cho tất cả mọi người không dám tới gần.

***

“Chậc chậc, những người này, thật đúng là đủ ngọt ngào.Rất nhanh, sẽ cảm nhận được nơi này như thế nào biến thành địa ngục.” Ở một chỗ khác, Đông Phương Lưu Phong dùng Ma Ngột kính nhìn tình hình hạp cốc, cúi đầu cười lạnh.

“Ngươi cái gì cũng không để ý? Ngươi xác định? Ngươi thật sự muốn vứt bỏ thế giới này?” Ma Yểm lại hỏi.

“Người nhiều lời vô nghĩa.Mau động thủ đi, thế giới này sớm vứt bỏ ta, không phải ta vứt bỏ thế giới này.” Đông Phương Lưu Phong không kiên nhẫn nói.

“Ha ha, hảo!” Ma Yểm cúi đầu cười, thanh âm bắt đầu mơ hồ, “Ta hiện tại tiến hành nghi thức, không có bất luận kẻ nào có thể phát hiện.Nếu ta thất bại, thì chính là ngươi phản chiến.”

“Ngươi bận tâm, ta vĩnh viễn sẽ không.” Đông Phương Lưu Phong nhắm mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

“Ta nhỡ kỹ những lời ngươi nói.” Ma Yểm giọng nói dần dần biến mất.

Đông Phương Lưu Phong trong tay Ma khí chợt lóe, Ma Yểm cứ như vậy biến mất.Một phần thân thể hắn về Ma giới, chuẩn bị bắt đầu nghi thức.

Ở Bàn Long Cốc, Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt đi tới dưới tàng cây thủ giới giả ngồi, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu lên: “Này, cái kia …Phong ấn còn chưa tới thời điểm yếu nhất sao?”

“Chưa tới.” Thủ giới giả cúi đầu nhìn Bạch Phong Hoa, lật người một cái khinh thường, “Ngươi sốt ruột cái gì? Chúng ta phải chờ đợi thời cơ tốt nhất.”

“A, được rồi.Thời cơ đến bảo ta.” Bạch Phong Hoa bất đắc dĩ nhún vai, nghiêng đầu nhìn bên hạp cốc kia.Hết thảy vẫn là gió êm sóng lặng, tiếng mọi người chung quanh đàm tiếu, cùng nghị luận.

Tứ đại thần thú đều nhắm mắt, ngủ gật.

Mọi người đều ở trạng thái thả lỏng, bao gồm một hàng cường giả cùng Hoàng Phủ Thành.

“A …” Bạch Phong Hoa duỗi người, ách xì một cái, “Thật muốn đi ngủ.”

“Muốn đi ngủ hãy mau đi, hiện tại cách thời điểm phong ấn yếu nhất còn có một đoạn thời gian.Ngươi đi nghỉ ngơi dưỡng sức đi.” Thủ giới giả khó được hào phóng một lần.

Bạch Phong Hoa hơi nhướng mày, đang muốn trêu ghẹo một câu, đột nhiên, biến cố phát sinh!

Ầm ầm …

Rầm!!!!

Tiếng xé gió thật lớn, chọc thủng trời không.

Một cỗ khí lạnh đáng sợ theo tận cùng từ bên trong hạp cốc đột nhiên lao ra, trong hạp cốc cát bay đá chạy, cây cối bị nhổ tận gốc, bụi đất bay lên ngập trời, làm cho người ta hai mắt không thể mở, gió mãnh liệt thổi, quét vào mặt người làm đau.

Mây đen cuồn cuội nháy mắt từ trên trời kéo tới, sấm sét nổ trên không trung.

Thiên biến!

Cũng rất mãnh liệt!

“Đại môn Ma giới mở ra!” Giọng nói thủ giới giả lúc này giống như tiếng sấm ầm ầm vang lên ở bên tai mọi người, mà mọi người cũng nghe được, giọng nói này mang theo vô cùng rung động, kinh ngạc, còn có bất an.

“Mọi người lập tức chuẩn bị!” Sắc mặt Bạch Phong Hoa cũng biến đổi, trong lòng lại chùng xuống.Dự cảm bất hảo mình cảm nhận thật sự trở thành hiện thực! Đại môn Ma giới không hề báo động trước bỗng nhiên mở ra.Căn bản không đợi đến phong ấn yếu nhất.Ma tộc, có biện pháp riêng làm cho đại môn Ma giới mở ra! Vừa nghĩ tới Ma tộc lập tức sẽ tiến hành quy mô xâm lấn, Bạch Phong Hoa trong lòng dâng lên lo lắng.

“Cung tiễn thủ, vào chỗ!”

“Các đại gia chủ vào chỗ!”

Hoàng Phủ Thành giọng nói hùng hậu vang lên, xuyên thấu tinh phong.Giờ khắc này, hắn là nhớ kỹ bản thân chính là Minh Chủ.Vừa nghe Bạch Phong Hoa thét ra lệnh, lập tức chính xác hạ mệnh lệnh xuống.

Mọi người như ở trong mộng tỉnh dậy, lập tức chuẩn bị đứng lên.Thế nhưng, vẫn mất tiên cơ!

Một đạo hắc sắc màu đen đại môn đã rộng mở, bên trong tối om, tinh phong không ngừng từ bên trong thổi ra.

Vô số côn trung màu đen ùn ùn kéo đến từ trong đại môn bay ra, nhìn đến người sống lập tức xông lên.Mà một khi bị đốt trên người, cả người lập tức run rẩy, miệng vết thương bắt đầu toát ra máu đen, rất nhanh ngã xuống đất mà chết.

“Hỏa tiễn! Bắn tên!” Hoàng Phủ Thành lớn tiếng chỉ huy, hắn xuống tay cũng không qua loa, trong tay nắm bảo kiếm, không ngừng phát ra chiến khí, đánh gục một đám côn trùng.

Đám người Nam Cung Vân cũng bắt đầu đón đánh Ma côn trùng kia.Tiểu Bạch đem Vô Song bảo hộ phía sau người, trong miệng phun ra tia chớp, chặt đứt ý đồ côn trùng muốn tiến tới gần bọn họ.An Thiếu Minh còn lại đem Thượng Quan Oánh Nhi che ở phía sau, cầm bảo kiếm trong tay, vẻ mặt ngưng trọng ngăn đón côn trùng tập kích.Nhóm tứ đại thần thú cũng đều bắt đầu bận rộn, Ngũ Hành Chỉ Hỏa theo trong cơ thể Bạch Phong Hoa chui ra, ở trên bầu trời hình thành một cái vòng lửa, bắt đầu đốt cháy Ma côn trùng.Ma côn trùng xèo xèo kêu, bị đốt cháy sau bùm bùm giống như mưa rơi xuống.

Mạc Thanh Tuyệt trong nháy mắt vung lên, đem côn trùng đang phóng về phía Bạch Phong Hoa hạ gục, tiếp theo cùng Bạch Phong Hoa giống nhau, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chỗ sâu nhất trong hạp cốc.Ở nơi đó, cỗ một cỗ hơi thở nguy hiểm đang tới gần.

“Rất mạnh!” Bạch Phong Hoa trầm giọng hộc ra hai chữ.

“Ma thái tử!” Thủ giới giả sắc mặt ngưng trọng, bỗng nhiên từ trên cây phi xuống, phiêu phù ở trước mặt Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt, “Thật không nghĩ tới, ngàn ngăm sau, Ma thái tử cũng tỉnh dậy!”

Không cần hỏi cũng biết sự tình lần này rất khó giải quyết.Mà ngay cả thủ giới giả cũng lâm vào bộ dạng như gặp đại địch.

Bạch Phong Hoa rút Trường Không kiếm ra, ánh mắt trầm xuống.

Hơi thở màu đen từ từ tràn ngập hạp cốc, ở giữa hơi thở màu đen, có mấy cái bóng người chậm rãi xuất hiện, dần dần hiện rõ ràng.

Một cái, hai cái, ba cái…

Bạch Phong Hoa trong lòng đếm, trong lòng không ngừng chùng xuống.

Mười một người Ma tộc!

Mà đi tuốt phía đằng trước, hiển nhiên chính là Ma thái tử!

Khi bóng người dần trở nên rõ ràng, mọi người thấy rõ diện mạo đám Ma tộc.Người đi đầu ăn mặc một thân hoa lệ ( đẹp đẽ quý giá ), áo choàng trên lưng cũng là sắc kim hoàng ( vàng óng ) tượng trưng quyền lực, mặt trên thêu hoa văn tinh xảo phong cách cổ xưa.Đi theo sau là mười Ma tộc, cả thân mình áo giáp nhẹ nhàng, áo choàng màu đen đón gió tung bay.Ma thái tử kia trương ra gương mặt tuấn mỹ yêu dã, chớp mắt làm cho không ít nữ tử ở đây hô hấp đều lâm vào kìm hãm.Hé ra khuôn mặt kinh thiên.Mi dài anh tuấn mà bay lên, con ngươi thâm thú như bầu trời đêm, mang theo một cỗ tà mị không thể miêu tả nổi. Môi mỏng góc cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn, bảo kiếm trên tay lóe sáng hào quang.Mà mười ma tướng phía sau hắn, cũng đều là khí vũ hiên ngang, anh tuấn tà mị.

Trong nháy mắt, trong hạp cốc đều im lặng, một tiếng động cũng nghe không đến.Mới rồi tàn sát bừa bãi Ma trùng cũng tức thì đình chỉ.Mỗi người đều nghe rõ ràng được tiếng hô hấp của mình cùng tiếng tim đập.

Một mảnh tĩnh mịch, yên tĩnh đến quỷ dị.

Vù …………

Bỗng nhiên, một trận gió nhẹ thổi qua.

Ma thái tử kia trên khuôn mặt hoàn mỹ hiện lên nụ cười tươi tà mị, chậm rãi giơ lên ngón tay thon dài, vung lên giữa không trung.

Rống …………..

Tiếng rống rung trời nhất thời vang vọng khắp hạp cốc, tràn ngạp trong lỗ tai mọi người.

Ngay sau đó, vô số Ma thú chen chúc nhau từ phía sau lưng Ma thái tử chạy vội ra, kêu gào, điên cuồng đánh úp về phía mọi người.

Mà Ma thái tử cùng mười Ma tướng còn lại là thoải mái đứng tại một chỗ, Ma thái tử kia khiêu khích mà tươi cười tà mị, thủ giới giả xem mà trong lòng phát hỏa lớn.

Hống ……..

Một đoàn hỏa diễm cực nóng từ trên trời giáng xuống, khoảnh khắc đốt cháy không ít Ma thú.Chu Tước vẻ mặt ngạo nghễ, hừ lạnh một tiếng: “Một đám lâu la xấu xí.” Kế tiếp, đối chiến bắt đầu kịch liệt.Nhóm tứ đại thần thú tận hết sức lực tiêu diệt Ma thú không ngừng cuồn cuộn từ trong đại môn Ma giới chen chúc ra, Hoàng Phủ Thành chỉ huy nhóm cung tiễn thủ cùng những người khác tiêu diệt Ma thú.Hoàng Phủ Thành rất rõ ràng, đám Ma thú đối với bọn họ không tạo thành thương tổn gì, nhưng một khi đột phá được nơi này, thương tổn tạo thành chính là trí mạng.

Mà giờ khắc này mọi người cũng hiểu được, bọn họ chính là cái hàng rào, ở phía sau bọn họ là hàng vạn hàng vạn người dân bình thường, trong đó có người thân bằng hữu của chính mình.Cho nên, không thể thóai nhường, không thể để Ma thú đi qua.

Thủ giới giả còn lại là vươn tay, cổ tay nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, một phen bảo kiếm hiện ra trên tay của hắn.

“Bạch Phong Hoa, Ma thái tử giao cho ra, Ma tướng khác, giao cho ngươi.” Thủ giới giả đối với Bạch Phong Hoa hô nhỏ một tiếng, liền nắm bảo kiếm phiêu phù ở giữa không trung, hướng bên Ma thái tử mà đi.

Nhóm Ma tướng đứng phía sau Ma thái tử đem bảo kiếm chỉ hướng thủ giới giả, nhưng Ma thái tử lại đưa tay ngăn lại.Khóe miệng của hắn lộ ra tươi cười kỳ quái: “Hắn, giao cho ta.”

Nhóm Ma tướng lui về sau từng bước, Ma thái tử thoáng chốc bay lên giữa không trung, nghênh diện thủ giới giả.

Thủ giới giả cùng Ma thái tử ở giữa không trung đối diện nhau, tiếng binh khí va chạm vào nhau bắn ra bốn phía, đinh tai nhức óc.Bất quá, lúc này cũng không có người đi thưởng thức cùng cảm thán, đều luống cuống tay chân ứng phó Ma thú.

Nhóm Ma tướng không có ngẩng đầu lên nhìn Thái tử của bọn họ chiến đấu, mà là đều nhìn về cửa cốc, nắm bảo kiếm trong tay lập tức xông lên.

“Hừ!” Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, vung kiếm dẫn đầu nghênh đón.

Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, Bích Lãng kiếm đã muốn nắm ở tại trong tay, tất cả mọi người trong tay giữ thần khí đều tiến lên nghênh đón.Tô Mộng Vân ngồi xếp bẳng ở trên một khối đá lớn, ngưng thần nín thở (tập trung tư tưởng), ánh mắt trầm xuống, bắt đầu khảy đàn ra một khúc ôn nhu lãnh liệt.Các Ma thú đều mới vừa rồi điên cuồng vọt tới, rõ ràng động tác chậm chạp rất nhiều, giúp mọi người tranh thủ càng nhiều thời gian.Không ít người nắm chắc cơ hội bắt đầu xông lên.

Bạch Phong Hoa vung kiếm mà lên, ở trước mặt, một cái Ma tộc tuấn mỹ kiêu ngạo cũng vung kiếm cùng Bạch Phong Hoa chống lại.

“Bạch Phong Hoa.” Mặt Ma tộc kia phản chiếu ở trên thân kiếm Trường Không kiếm trong tay Bạch Phong Hoa, hắn tà mị cười, cúi đầu phun ra tên Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ma tộc trước mắt.

“Không phải lần đầu tiên gặp mặt.Tại hạ_Ma Yểm.” Ma Yểm cười, dùng sức vung một kiếm hướng Bạch Phong Hoa hạ xuống.

Bạch Phong Hoa chớp mắt hiểu được, “Ngươi là Ma tộc trong người Đông Phương Lưu Phong.”

“Trí nhớ không tồi, thưởng cho ngươi một cái.” Ma Yểm nở nụ cười, bảo kiếm trong tay oanh nở rộ hắc sắc hào quang, thân kiếm Trường Không kiếm truyền đến một cỗ lực đạo thật lớn.Bạch Phong Hoa lại không chút biến sắc, cước bộ nặng xuống, trực tiếp đem cỗ lực đạo này nhận lấy.Lại ngưng thần hung ác vung ra một kiếm.

Ma Yểm sắc mặt lần này khẽ biến, nhanh chóng thối lui.Một cỗ lực đạo sắc bén vẫn cắt áo choàng của hắn.

Ma Yểm khóe mắt dư quang liếc nhìn áo choàng của mình, ánh mắt dần dần có biến hóa.

“Ngươi, lần này mạnh thêm?” Ma Yểm nói xong, Bạch Phong Hoa đã nhanh chóng đứng ngay tại trước mặt hắn.Cùng với công kích sắc bén.

Ma Yểm trong lòng dâng cao, không dám khinh thường, toàn lực ứng phó.

Mà đám người Mạc Thanh Tuyệt cũng cùng các Ma tướng khác đối chiến.Nam Cung Vân nắm Cửu Thiên cung, nhưng không cách nào xuống tay.Vị trí mọi người đều nhanh chóng biến hóa, nếu đắn đo liền dễ dàng thương tổn người một nhà.Nam Cung Vẫn chỉ đành rút kiếm đón nhận Ma tướng.

Vô số Ma thú, Ma trùng theo đại môn Ma giới chen chúc mà ra.

Tô Mộng Vân không ngừng khảy Si cầm, giảm bớt tốc độc Ma trùng.Người khác lập tức cố gắng tiêu diệt, tứ đại thần thú cũng không lưu lại chút sức lực không ngừng tiêu diệt Ma trùng có thể dồn người vào chỗ chết.Tiểu Bạch còn lại đem Vô Song bảo vệ chặt chẽ, Vô Song lo lắng nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, tay nhỏ nắm chặt.Hắn rất lo lắng Bạch Phong Hoa, nhưng hắn biết mình đi lên cũng không giúp được gì.Có thể làm là đứng tại chỗ này vì Bạch Phong Hoa cổ vũ, bảo vệ tốt chính mình, không nên trở thành vướng bận chính là tốt nhất.

Tao Bao Vương gia vung Tràng Hận chủy thủ, một cái dùng sức, tấn công Ma tướng đối diện, trêu tức đề cao giọng nói: ”Ai nha nha, Bạch Phong Hoa, lần này ngươi buôn bán lời a.Ta từ xa chạy tới muốn tìm ngươi chơi đùa, kết quả bị ngươi kéo tới làm cu li đối phó bọn người kia.Về sau xong việc, ngươi phải mời khách, đại tiệc a.”

Bạch Phong Hoa nghe được lời này, mỉm cười, ánh mắt lại như trước hung ác nhìn Ma Yểm, mở miệng nói: “Hảo, Tiểu Đậu Đỏ.Đến lúc đó ngươi muốn ăn cái gì cũng được.”

“Ha ha, đây chính là ngươi nói!” Tao Bao Vương gia ha ha cười, lại vang lên tiếng Tràng Hận chủy thử cùng binh khí đối phương tiếp xúc.Hắn giờ phút này lại quên Bạch Phong Hoa đang gọi hắn cái tên đầy hỉ cảm của hắn.

“Sao, Tiểu Đậu Đỏ …” Vị Ngữ đem roi cầm trong tay vung đầy trời nở hoa, âm trầm phun ra vài từ.Ẩn ẩn ý cười như thế nào cũng che không được.

“Bạch Phong Hoa! Ngươi cái Sát Thiên Đao a a a!” Tao Bao Vương gia hét thảm một tiếng.Bị ai biết cũng được cố tính lại là đối thủ một mất một còn_ Vị Ngữ!

Vài người đang đánh nhau còn như vậy, hoàn toàn chọc giận đối thủ của bọn họ, nhóm Ma tướng công kích mạnh hơn.Vị Ngữ vốn nghĩ lại châm chọc đối phương ( Tao Bao Vương gia ) vài câu, song tiếp đó nổi lên chút căng thẳng, vội vàng tập trung lực chú ý, đối phó Ma tướng đang xông lên trước mặt đến.

Bên này, Ma Yểm nhíu mày, bởi vì hắn rõ ràng được Bạch Phong Hoa giờ phút này cường đại.Cũng nhận thức được một vấn đề.Đó là, chính mình không phải đối thủ Bạch Phong Hoa.

Hắn sẽ bị thua, hơn nữa rất nhanh.

Rõ ràng sau khi nhận thức được vấn đề này, Ma yểm bỗng nhiên mở miệng: “Ngươi, còn muốn xem đến khi nào? Nên động thủ chứ?”

Bạch Phong Hoa nhìn đến khóe miệng Ma yểm tà mị tươi cười cùng mi gian tự tin, cũng tuyệt không kinh ngạc, mà bỗng nhiên một kiếm đón Ma Yểm.Dưới chân nhún một chút nhanh chóng hướng bên người Tô Mộng Vân mà đi.

Ma Yểm ngẩn ra, chợt hiểu được Bạch Phong Hoa đoán được ý đồ của hắn, hắn cũng theo sát ngay sau đó.Cùng Ma Ảnh chống lại, Mạc Thanh Tuyệt thấy thế, một kiếm đón chặn Ma Ảnh, cũng đuổi theo đi qua.

Ngay tại thời điểm Tô Mộng Vân đang đánh đàn, một cái bóng dáng bỗng nhiên nháy mắt xuất hiện ở phía sau nàng.Tô Mộng Vân chỉ cảm thấy một cỗ kình phong từ sau lưng đánh úp lại, còn chưa kịp quay đầu, trước mắt nhoáng lên một cái, chỉ nghe leng keng một tiếng.Bạch Phong Hoa đã xuất hiện, Trường Không kiếm vững vàng chặn lại kiếm đánh lén sau lưng Tô Mộng Vân.

Bạch Phong Hoa mặt lạnh đến cực điểm, chống lại đôi mắt hoa đào kia.

Trừ bỏ Đông Phương Lưu Phong còn ai khác?

Mạc Thanh Tuyệt đã lắc mình đến phía sau Bạch Phong Hoa, nhưng buông Bích Lãng kiếm, hai tay làm ra ấn kỳ quái, trên trán nhanh chóng hiện ra một vệt máu.Thủ ấn đột nhiên xuất hiện sau đó đẩy về phía trước, quát lạnh một tiếng, “Lui!”

Khoảnh khắc đó, từ trong tay Mạc Thanh Tuyệt bộc phát ra sức mạnh thật lớn, lấy hắn làm trung tâm, một nửa vòng tròn khí lạnh đột nhiên bộc phát ra đi, hướng về phía hạp cốc.Đuổi ở phía sau, Ma Yểm cùng Ma Ảnh cảm giác được cỗ lực lượng này, sắc mặt nháy mắt biến đổi, rống ra: “Lui về sau!”

“Thái tử điện hạ! Bảo vệ đại môn!” Ma Yểm ngẩng đầu lên trời không hướng Ma thái tử đang cùng thủ giới giả chiến đấu, cao giọng quát.

“Hừ!” Ma thái tử trong lòng tức giận, hắn cùng thủ giới giả chiến đấu sắp xong, từ ngàn năm nay, thủ giới giả thực lực cư nhiên thụt lùi về sau nhiều như vậy.Đây là có chuyện gì? Nhưng quan trọng là cỗ lực lượng đáng sợ kia là chuyện gì xảy ra? Nhân loại có được sức mạnh như vậy sao?

Trên bầu trời, mây đen quay cuồng, không ngừng đè xuống, đè xuống.Mạc Thanh Tuyệt tung cỗ lực lượng này có thể nói là kinh thiên động địa.Mà Nam Cung Vân Hoàng Phủ Trác, đám người Tao Bao Vương gia, giờ phút này toàn bộ đều bình yên đứng trước mặt Bạch Phong Hoa.Trong khoảnh khắc đó, Mạc Thanh Tuyệt dùng sức mạnh của mình đưa tất cả bọn họ dời đi trở lại.

Ma Thái tử nhanh chóng triệu hồi các Ma tướng trở lại đại môn Ma giới, thi pháp kết xuất kết giới, ngăn cản cỗ lực lượng đáng sợ này.

Thủ giới giả trong lòng còn sợ hãi, vội vàng quay trở về bên cạnh Bạch Phong Hoa.Hắn biết, nếu tiếp tục đấu tiếp, hắn sẽ bị thua.Nghìn năm qua, sức mạnh của hắn cũng không có tăng lên, ngược lại bởi vì cái nhân loại lần trước phá hư trật tự làm hắn bị thương khiến thực lực yếu bớt.Mà Ma Thái tử, sau khi ngủ say nghìn năm, sức mạnh cư nhiên lại cường đại rồi!

Đông Phương Lưu Phong lúc này đã bị Bạch Phong Hoa chế trụ, mà trong tay hắn Ma khí cũng bị thủ giới giả tước đoạt.

Mạc Thanh Tuyệt một phen công kích này cuối cùng kết thúc.

Trong hạp cốc sạch sẽ, không có Ma thú, không có Ma trùng, đã không còn cây cối, không có hoa cỏ, không có màu nâu của đất đai.Ma tộc tạm thời lui giữ ở tại bên cạnh đại môn Ma giới, không dám tùy tiện tiến công.Mà nhân loại cũng phải thở dốc, đương nhiên lại càng không dám tùy tiện xông lên.Ma tộc lợi hại, ở trận giao chiến hôm nay rốt cuộc bọn họ đã biết.

Nhưng mọi người đều kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Tuyệt.Cái nam nhân kia không thể ngờ có sức mạnh đáng sợ như vậy, vì sao không sớm dùng đến?
Bình Luận (0)
Comment