Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 37

“Thánh giả đại nhân, ngài tìm ta?” Bạch Phong Hoa có chút chần chờ hỏi. Thanh Long thánh giả không chỉ là đang cười thật, hơn nữa hắn cũng không hề giống với vừa rồi, xưng hô Bạch Phong Hoa là Bạch tiểu thư, mà là gọi kỳ danh (tên thật) của nàng, Bạch Phong Hoa.

“Không cần giữ lễ tiết. Tên của ta, là Mạc Thanh Tuyệt.” Thanh Long thánh giả cười nhẹ, lại còn nói ra tên thật của mình.

Bạch Phong Hoa ngẩn ra, chợt thản nhiên nói “Thánh giả đại nhân, dân nữ không dám vô lễ đâu.”

“Ha ha…” Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt cúi đầu cười rộ lên, hưng phấn nhìn Bạch Phong Hoa, thấp giọng nói, “Ngày đó, ngươi đánh công chúa, chẳng lẽ không phải là vô lễ sao.”

Bạch Phong Hoa cả người cứng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mạc Thanh Tuyệt, đã thấy đáy mắt Mạc Thanh Tuyệt có một tia trêu tức, một tia chế nhạo. Lúc này và Thanh Long thánh giả đại nhân lúc trước nhìn thấy hoàn toàn là hai người khác nhau! Nói như vậy, một ngày kia, chuyện phát sinh ở rừng cây nhỏ hết thảy đều bị Mạc Thanh Tuyệt thu vào đáy mắt? Không phải chứ, trong lòng Bạch Phong Hoa cảm giác có chút quái dị.

“Cái đó là đánh lén.” Bạch Phong Hoa lấy lại tinh thần, giải thích một câu như vậy. Nếu đã thấy được, thừa nhận cũng không có gì không tốt. Hơn nữa, thân phận của y cũng sẽ không nhàn nhã đến nổi đi quản chuyện này. Nhưng là, hắn là như thế nào biết được người ngày ấy bị mình đánh chính là công chúa, lại là làm sao mà biết thân phận của mình? Thanh Hồng quốc Thanh Long thánh điện… Rốt cuộc là cái gì đây?

“A, đánh lén…” Mạc Thanh Tuyệt giật mình, tiếp theo nhẹ nhàng gật đầu, “Tên gọi này cũng không sai.”

“Vậy, thánh giả đại nhân, tìm ta? Có việc sao?” Bạch Phong Hoa thật cẩn thận hỏi. Tuy rằng người trước mắt cười ôn hòa, nhưng Bạch Phong Hoa cũng không có cảm thấy hắn vô hại giống như bề ngoài vậy .

“Cũng không có gì, chính là, muốn cùng ngươi nói chuyện một chút thôi.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, “Lần này, ngũ quốc tranh đấu, ngươi, sẽ tham gia sao?”

“Ta? Làm sao có thể?” Bạch Phong Hoa ngạc nhiên, tiếp theo tự giễu cười cười, “Như thế nào cũng không có khả năng đến phiên ta.” Tuy rằng không biết Mạc Thanh Tuyệt có nhìn thấy mình đánh hai ám vệ cung đình đến choáng váng hay không, nhưng là Bạch Phong Hoa cũng không có nghĩ tới tại trước mặt người mình không quen mà lật lá bài mình vẫn giấu kín bấy lâu nay, tự nhiên là nói cho có lệ như vậy.

Mạc Thanh Tuyệt nghe được Bạch Phong Hoa nói như vậy , trên mặt hiện lên một tia mỉm cười sâu sa, thản nhiên nói “Ta thực chờ mong…” Dứt lời, không hề cho Bạch Phong Hoa cơ hội nói chuyện, liền xoay người tiêu sái rời đi.

Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt rời đi, khóe miệng cong lên, chẳng lẽ đại nhân vật như hắn ngay cả bóng dáng đều sẽ phiêu dật tiêu sái như thế này ? Hắn chờ ở trong này là vì muốn nói với mình mấy câu nói đó? Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, mày mặt nhăn thành một mảnh, xoay người vào sân, nhắm thẳng trong phòng mà đi.

Mới vừa đi đến dưới mái hiên chợt nghe đến tiếng Bạch Tử Mặc đang đùa với Băng Nhi, trong thanh âm đã có sự thân thiết “Băng Nhi, ngươi vì sao vẫn phát run a? Lạnh sao? Một hồi nữa ta sẽ lấy thảm bao ngươi lại.”

Băng Nhi phát run thì khó trách, Thanh Long thánh giả hiện tại sẽ ngụ ở cùng dưới một mái hiên, không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

Bạch Phong Hoa đẩy cửa mà vào, Bạch Tử Mặc ôm Băng Nhi quay đầu nói “Tỷ, khi nào thì có thể giúp Băng Nhi tắm rửa? Lông của nàng hình như dính bụi đất rồi.”

“Chờ miệng vết thương khép lại hoàn toàn đi.” Bạch Phong Hoa thuận miệng đáp lời, trong lòng lại suy tư về lúc vừa rồi Mạc Thanh Tuyệt rốt cuộc là có ý tứ gì, tại sao lại tới đây chỉ để nói như vậy với mình? Không nhàm chán như vậy đi.

“Tỷ, tỷ suy nghĩ cái gì vậy? Hôm nay như thế nào lại luôn ngẩn người?” Bạch Tử Mặc ôm Băng Nhi nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa hỏi.

“Đi đi, mang theo Băng Nhi đi đi. Còn có, đừng cho Băng Nhi xuất hiện ở trước mặt Thanh Long thánh giả, tuyệt đối không được.” Bạch Phong Hoa trịnh trọng dặn dò nói.

“Vì sao?” Bạch Tử Mặc càng thêm nghi hoặc .

“Nghe ta là được. Về sau sẽ nói cho đệ nguyên nhân.” Chuyển sinh thạch liên lụy quá lớn, Bạch Phong Hoa cũng không muốn đem Bạch Tử Mặc tiến vào chuyện này, tự nhiên là phân phó như vậy .

“Được, tốt, đã biết. Ta đây đi về trước .” Bạch Tử Mặc ôm Băng Nhi gật gật đầu. Hắn tuy rằng không rõ Bạch Phong Hoa vì sao phân phó như vậy, nhưng hắn không có lý do gì không tín nhiệm lời nói của Bạch Phong Hoa.

Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt…

Tay Bạch Phong Hoa chống cằm tựa vào trên bàn, như thế nào cũng không rõ sự tình như thế nào lại chuyển biến thành như vậy .

Vào đêm, Bạch Phong Hoa ngồi xếp bằng ở trên giường, cả người tản ra một vòng bạch quang. Không ai biết, chiến khí của Bạch Phong Hoa, đã đạt thất cấp cao nhất, cũng sắp đột phá bát cấp! Mỗi khi đêm dài tĩnh lặng buông xuống, Bạch Phong Hoa sẽ một mình ngồi ở trên giường, không ngừng một lần lại một lần củng cố tu vi của mình. Đột phá bát cấp, cần một cơ hội, nhưng là cảm giác lại như ẩn như hiện, luôn ở lúc Bạch Phong Hoa vừa bắt lấy một chút, liền lướt qua rồi biến mất.

Bóng đêm buông xống, Mạc Thanh Tuyệt đứng ở dưới mái hiên, lẳng lặng nhìn bên ngoài. Phía sau, người hầu vẻ mặt nghiêm túc đứng một bên.

“Công tử, đêm đã khuya, xin người hãy nghỉ ngơi.” Người hầu phía sau trầm giọng nói.

“Là một nhân tài…” Mạc Thanh Tuyệt nhìn bóng đêm, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng .

“Đáng tiếc là người của Chu Vũ quốc.” Người hầu trầm giọng vạch trần câu nói kế tiếp của Mạc Thanh Tuyệt .

“Tiêu Ly, nói chuyện với ngươi luôn là như thế này, không chừa lối thoát nào cả.” Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi xoay người nhìn người hầu phía sau vẻ mặt nghiêm túc, thản nhiên cười nói. Dưới ánh sáng mông lung, nụ cười này của Mạc Thanh Tuyệt, phiêu dật mà lạnh nhạt.

“Công tử, Bạch tiểu thư này rõ ràng là thiên tài nhưng vẫn ẩn nhẫn đến nay, là có nguyên nhân gì đi. Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này, làm cho nàng đầu nhập vào Thanh Hồng quốc chúng ta.” Người hầu tên là Tiêu Ly sớm đã đem hết thảy tâm sự của Bạch Phong Hoa đều tìm hiểu rành mạch.

“Không cần, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên từ chối.

“Dạ.” Tiêu Ly gật đầu, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác nói không nên lời. Công tử, lần đầu tiên chú ý tới một người, lần đầu tiên chủ động tìm một nữ tử nói nhiều như vậy, hơn nữa, nữ tử kia còn không phải là mỹ nữ. Quái lạ!

Ban đêm, không một tiếng động.

Sáng sớm hôm sau, Đông Mộc quốc Chu Tước thánh giả chiêu cáo tứ quốc, ngũ quốc tranh đấu một tháng sau sẽ cử hành ở Đông Mộc. Các quốc gia nhận được tin tức xong, nhất thời, tứ quốc sôi trào, lòng người có những ý nghĩ khác nhau. Lúc này đây, thời gian tổ chức cùng địa điểm đều khiến mọi người chuẩn bị không kịp , tự nhiên mọi người liền nghi hoặc, phẫn nộ, cũng có người không cam tâm. Quốc gia tức giận nhất tự nhiên là nhất phẩm quốc —— Thành Thiên quốc. Nguyên bản hẳn là ở Thành Thiên quốc cử hành ngũ quốc tranh đấu, nhưng lại ở ngũ phẩm quốc Đông Mộc mà cử hành, điều này làm cho người dân Thành Thiên quốc oán khí mười phần, nhưng không ai dám nghi ngờ cùng phát tác, dù sao đây là quyết định của Chu Tước thánh giả. Không thể đối với Chu Tước thánh giả phát tác, không có nghĩa là bọn họ đối với người của Đông Mộc quốc sẽ nén giận, ở lúc chưa xuất phát đi Đông Mộc quốc, vài người tham gia trận đấu đã nói, nhất định phải khiến cho người dân Đông Mộc quốc mặt xám mày tro. Này chính là vì ngại quyết định của Chu Tước thánh giả, mà nhất thời tức giận nói ra, trên thực tế thì…

Thừa tướng phủ, trong nhà ăn, Bạch Tử Mặc hưng phấn nhanh chóng ăn cơm, bởi vì Thanh Long thánh giả vừa rồi mời hắn cùng Bạch Phong Hoa dẫn bọn hắn đi kinh thành Đông Mộc đi dạo. Trên bàn cơm, Bạch lão gia tử ai oán, mày mặt nhăn thành một mảnh, hắn đang lo âu một tháng này sẽ có rất nhiều chuyện cần an bài tốt. Bạch Hận Thủy cùng Bạch Dịch Thủy vẻ mặt bình tĩnh, im lặng ăn cơm. Tiết Nhu Nhi vẻ mặt ôn nhu gắp đồ ăn cho Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa vẫn mỉm cười nhìn Tiết Nhu Nhi. Bạch Linh Khê cúi đầu ăn cơm, trên mặt không lộ biểu tình gì.

Dùng qua điểm tâm, Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt đã ở đại sảnh chờ. Lúc này, Mạc Thanh Tuyệt chỉ dẫn theo một người hầu —— Tiêu Ly mặt không chút thay đổi .

“Thánh giả đại nhân.” Bạch Tử Mặc vừa đến, thấy Thanh Long thánh giả hai mắt liền tỏa ánh sáng, bộ dáng kích động hoàn toàn như đang nhìn thần tượng .

“Bạch công tử.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên mỉm cười, nụ cười nhẹ hẫng như trước.

“Thánh giả đại nhân, đi thôi, chúng ta hôm nay trước tiên tới phố Đông…” Bạch Tử Mặc hưng phấn nói kế hoạch của mình, Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười gật đầu, ánh mắt vẫn dừng ở trên người Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa làm bộ không phát hiện, mặt xoay qua một bên.

Một hàng bốn người đi ở trên đường, tổ hợp này tương đương đáng chú ý. Ba tuấn nam, một nữ nhân làn da đen tuyền. Mà trong đó, có một nam tử cực kỳ tuấn mỹ rõ ràng là Thanh Long thánh giả của Thanh Hồng quốc. Đêm đó, chuyện Thanh Long thánh giả ở tại Thừa tướng phủ cũng đã truyền khắp Đông Mộc quốc. Dọc theo đường đi, bọn họ đều được mọi người nhìn, nhưng không ai dám lên tiếng chào hỏi.

Bạch Tử Mặc thao thao bất tuyệt giới thiệu về Đông Mộc quốc, Mạc Thanh Tuyệt cũng mỉm cười lắng nghe, Bạch Phong Hoa không yên lòng nhìn chung quanh. Tiêu Ly mặt không chút thay đổi đi theo ở phía sau.

Đi qua hai con phố, cư nhiên gặp “người quen” .

Ở phía trước, cách đó không xa, không phải là Chu Tước thánh giả thì còn có thể là ai?
Bình Luận (0)
Comment