Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 58

Tham gia thi tuyển có ba mươi người. Đông Mộc sáu, các nước phụ thuộc mười, Chu Vũ quốc tám, còn sáu là do các vị trưởng lão đề cử. Nhị trưởng lão không đề cử bất luận kẻ nào, đại trưởng lão đề cử hai.

Ba mươi người đứng trong Vụ Các, tất cả các tài năng trẻ của sáu nước tụ hợp. Nhị trưởng lão hôm nay không xuất hiện, đến chủ trì khảo hạch là đại trưởng lão.

“Các ngươi đều là tài năng trẻ đại diện cho nước mình, hy vọng các ngươi lúc thi tuyển đều thể hiện hết tất cả tài năng của mình.” Đại trưởng lão dừng một chút tiếp tục nói “Quy tắc thi tuyển rất đơn giản, sau khi cho các ngươi mỗi người một tiểu Mộc bài, các ngươi tiến núi Vụ Nguyệt nghỉ ngơi bảy ngày bảy đêm, đi ra trên tay có hai tiểu mộc bài đưa cho người coi thi liền thông qua, trên tay chỉ có một hoặc không có mộc bài tức bị loại. Bảy ngày sau ở khe núi tập hợp.”

Quy tắc vừa nói, người phía dưới có chút xôn xao, quy tắc thực rõ ràng, ít nhất loại một nửa. Là ít nhất, bởi vì một người có hai mộc bài mới trúng tuyển, đại biểu phải tập kích người khác để có mộc. Quy tắc có chút tàn khốc, cũng là quán triệt ‘mạnh mẽ cạnh tranh’ của Chu Tước thánh điện từ trước cho tới nay, ‘mạnh được yếu thua’.

Chu Vũ quốc-tam hoàng tử nghe quy tắc, ánh mắt lộ ra hung quang, khóe mắt hướng Bạch Phong Hoa. Không từ thủ đoạn, ý tứ là mình có thể dẫn người đi sử lý Bạch Phong Hoa. Mình không ngại ‘lấy thịt đè người’ đánh nàng, nàng không phải là thiên tài sao? Rất nhanh khiến nàng biến thành phế tài.

“Trong thi tuyển, ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, là bẫy, đánh lén, tóm lại các ngươi có thể dùng tất cả các thủ đoạn có mộc bài. Bất quá ta muốn nói một câu, ta không muốn nhìn thấy có người chết, không cần tự cho là thông minh có thể lừa dối chúng ta.” Đại trưởng lão nói xong khẩu khí càng phát ra nghiêm khắc.

Chu Vũ quốc-tam hoàng tử nghe nói hơi hơi sửng sốt, tiếp theo trầm hạ mắt. Xem ra thánh điện phái người đang âm thầm giám thị thi tuyển, như vậy làm sao có thể đem Bạch Phong Hoa sử lý. Không sao, khiến nàng thành phế nhân cũng được, làm cho nàng toàn thân kinh mạch đứt đoạn, từ nay về sau nàng vô phương tu luyện chiến khí.

Lúc tam hoàng tử đang vui vẻ trong ảo tưởng, Bạch Phong Hoa liếc nhìn hắn tựa tiếu phi tiếu. Tam hoàng tử nhìn vẻ mặt Bạch Phong Hoa, trong lòng có chút sợ hãi.

“Tốt lắm, các vị thu mộc bài, bảy ngày sau gặp. Đương nhiên, cửa ra tự mình tìm, nếu tìm không thấy cửa ra chết trong đó cũng tốt nắm.” Đại trưởng lão vẫy tay ý bảo người bên cạnh đi xuống phát mộc bài.

Bạch Phong Hoa tiếp nhận mộc bài, trước mặt là bức tượng Chu Tước cao lớn, bên trái là bản đồ của núi vụ nguyệt, núi vụ nguyệt giống một cái hồ lô, cho nên cửa vào cùng cửa ra là một, mà trung tâm là lơi thi tuyển. Tìm không thấy cửa ra thì thật là vô dụng, cũng không xứng đáng là một thiên tài của quốc gia.

“Này, bản đồ thật quỷ quái, cho giống như không, ngay cả phương hướng đều không có!” Lấy đến mộc bài Bạch Tử Mặc nhỏ giọng bất mãn.

Những kẻ khác cũng vậy, cũng có không ít oán giận.

“Ầm ĩ chết! Ngay cả phương hướng đều không rõ chính là phế vật, còn có tư cách vào thánh điện!” Đại trưởng lão nổi giận đùng đùng nói “Từ giờ trở đi, từng nhóm đi vào, ta mặc kệ các ngươi ở bên trong làm cái gì, thứ ta biết cuối cùng là mộc bài!”

Phía dưới lập tức đều im lặng, Bạch Tử Mặc rút trừu khóe miệng, đem mộc bài bỏ vào trong áo. Mà đứng cách đó không xa tam hoàng tử đem hành động của Bạch Tử Mặc cẩn thận thu vào đáy mắt.

Một đám lục tục đi vào, trên người chỉ có bảo kiếm, cái gì cũng không cho phép mang, ở trong núi vụ nguyệt bảy ngày, đồ ăn cùng ngủ toàn bộ tự nghĩ biện pháp giải quyết. 15 phút đi vào một người, để chánh kết bè kết phái ngay tại cửa vào đánh lén. Đem người của từng nước chia ra.

“Ta đi chờ các ngươi, không cần tách ra hành động.” Bạch Phong Hoa nói khẽ với Bạch Tử Mặc cùng mọi người xong mới cất bước cùng một vị lão giả hướng đại sảnh đi, xuyên qua đại sảnh, lại xuyên qua một cái thật dài hành lang, đó là cửa vào núi vụ nguyệt. Vụ các thiết kế cũng xảo diệu.

“Vào đi thôi.” Lão giả đem Bạch Phong Hoa đưa vào cửa, thanh âm không có gợn sóng.

“Cám ơn tiền bối dẫn đường.” Bạch Phong Hoa lễ phép cười cười, lắc mình vào sương mù dày đặc.

Núi Vụ nguyệt sơn không hổ là núi vụ nguyệt, Bạch Phong Hoa vừa tiến vào, một cỗ hơi thở âm lãnh liền nghênh đón, mà phóng nhãn nhìn lại, cũng là trắng xóa một mảnh, không nhìn thấy gì. Trong không khí lạnh ẩm ướt ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng kêu cổ quái, nhận không ra tiếng của con gì.

Bạch Phong Hoa ngừng thở, ngưng thần cảm giác chung quanh, khóe miệng lộ ra một độ cong. Quả nhiên, tuy có rất nhiều người đi trước nhưng cũng không có lập tức rời đi, đều ẩn núp ở chung quanh đợi đồng bạn. Hoặc đánh lén một kẻ thực lực không bằng mình. Tính toán không sai, bởi vì chỉ cần có thể đánh lén thành công một người là có hai mộc bài, cuối cùng tìm địa phương ẩn nấp, đợi cho bảy ngày qua, đi ra ngoài báo cáo kết quả là được.

Sau cảm giác, chung quanh ít nhất ẩn nấp ba người, mà ba người đều làm theo ý mình, thực lực cũng không yếu. Bạch Phong Hoa không ra tay, nếu ra tay ba kẻ thực lực không tầm thường liên hợp lại đối phó liền không dễ làm, vẫn trước đợi bọn Tử Mặc. Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây, liền tìm địa phương ẩn nấp.

Chung quanh trắng xoá một mảnh, tầm nhìn thấp đến không thể thấp hơn, căn bản là nhìn không tới lối vào, chỉ có thể nghe được thanh âm.

Một lát sau, từ lối vào có tiếng bước chân, Bạch Phong Hoa cẩn thận nghe, tiếng bước chân không quen, lập tức không xen vào, tiếp tục ẩn nấp. Mà người này, thực lực cũng không yếu, ba kẻ ẩn núp chung quanh đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, tùy ý người đi xa.

Một lát sau, tiếng bước chân quen thuộc rốt cục vang lên, Bạch Phong Hoa mỉm cười, tiếng bước chân là của đệ đệ Tử Mặc. Bạch Phong Hoa đang muốn đi ra ngoài, thì một trong ba kẻ đang ẩn nấp động! Mục tiêu là Bạch Tử Mặc!

Hừ! Những người này thật biết chọn, tuyển kẻ yếu, Bạch Tử Mặc chiến khí chỉ có lục cấp, tại một đám tham gia thi tuyển, lục cấp là thấp nhất, cũng là nhiều nhất. Kẻ ra tay ít nhất cũng là thất cấp chiến khí.

Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, rút kiếm mà ra, bàng bạc chiến khí cứ như vậy ở trong không khí lành lạnh ẩm ướt tản ra. Bát cấp chiến khí thực lực lộ rõ.

“Tỷ!” Không khí trắng xoá truyền đến tiếng kêu vui vẻ của Bạch Tử Mặc.

Kẻ muốn đánh lén Bạch Tử Mặc cấp tốc rút lui, này có bát cấp chiến khí cùng nhóm với kẻ yếu mới vào, tự nhiên là hảo hán không ăn trước mệt, lập tức rút. Nếu không, đến lúc ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Bạch Phong Hoa gặp người nọ rút cũng không đuổi theo, chính là thu chiến khí, thấp giọng nói “Lại đây.”

Bạch Tử Mặc vui vẻ chạy vội tới, hoàn toàn không biết mình vừa rồi bị người cho là quả hồng mềm. Băng Nhi gắt gao ôm cổ Bạch Tử Mặc, sợ run cả người. Bạch Tử Mặc không cảm giác được, nàng sâu sắc cảm giác được, chỗ này còn ẩn dấu hai người.

Bạch Tử Mặc đến bên Bạch Phong Hoa còn muốn nói cái gì, Bạch Phong Hoa vươn tay đè lại cánh tay hắn, ý bảo hắn không cần nói-sau nói, cố ý phóng lớn thanh âm “Chờ những người khác đến đủ chúng ta đi.”

Bạch Phong Hoa lời nói tự nhiên rơi vào tai hai kẻ ẩn nấp, nhưng hai người không rời đi, như trước ẩn nấp tại vị trí. Bạch Phong Hoa cũng hiểu được, hai người mục đích giống mình, đều đang đợi người một nhà đến đủ.

Quả nhiên, không bao lâu, trong đó một người chờ đến đồng bạn, lặng yên không một tiếng động rời đi. Sau, An Thiếu Minh cũng vào, Bạch Tử Mặc thấp giọng tiếp đón An Thiếu Minh. Tiếp theo sau khác một người cũng chờ đến đồng bạn lặng yên rời đi, bọn họ tựa hồ đều biết chống lại Bạch Phong Hoa là không sáng suốt. Rất nhanh, Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn còn có cây mắc cỡ cũng lục tục lại đây .

“Hảo, đến đủ, chúng ta có thể đi rồi.” Bạch Tử Mặc có chút hưng phấn, dù sao hắn là lần đầu tiên tham gia thi tuyển.

“Di, lại có người đến.” Diệp Hàn thấp giọng nói.

“Không cần xen vào, ở đây tranh đấu cũng không sáng suốt, rất khó cam đoan kẻ kế tiếp vào không phải đồng bọn của hắn.” Phó Vũ Linh trầm giọng nói.

Bạch Phong Hoa tán thưởng gật gật đầu, phất phất tay, ý bảo mọi người rời đi, nàng dẫn đầu đi phía trước, những người khác lặng yên đi theo sau, biến mất trong sương mù dày đặc.

Sương mù làm mắt người bị lạc, chung quanh trắng xoá một mảnh, cái gì cũng nhìn không tới.

“Tỷ, vì sao ta cuối cùng cảm thấy ta biến chíp bông?” Bạch Tử Mặc không tự giác đến gần Bạch Phong Hoa thấp giọng nói.

“Cảm giác bị người từ một nơi bí mật gần đây nhìn chúng ta.” Cây mắc cỡ cúi đầu nói.

“A? Không thể nào?” Bạch Tử Mặc ngạc nhiên, hắn nói chíp bông ý tứ là hoàn cảnh làm cho người ta thực không thoải mái, thực quỷ dị, tựa hồ toàn thế giới chỉ còn lại sáu người bọn họ.

“Các ngươi quên đại trưởng lão từng nói qua cái gì sao?” Bạch Phong Hoa đối cảm giác của cây mắc cỡ thật kinh ngạc cùng tán thưởng. Bởi vì theo cấp bậc lý thuyết cây mắc cỡ không cảm giác được chỗ tối có người giám thị bọn họ, nàng cũng chỉ bỗng nhiên cảm giác được một tia hơi thở, nháy mắt biến mất. Trực giác Cây mắc cỡ tốt hơn người thường.

“Đại trưởng lão nói rất nhiều a, tỷ ngươi nói ý chính là?” Bạch Tử Mặc nghi hoặc khó hiểu hỏi.

Bạch Phong Hoa âm thanh lạnh lùng nói “Có thể không từ thủ đoạn để có mộc bài, nhưng không thể chết người.”

“Nói như thế, ý tứ là…” Phó Vũ Ninh kinh ngạc nói một nửa kế tiếp im bặt, mọi người đều kinh lại. Nói như vậy chỗ tối có người giám thị bọn họ, không chỉ giám thi còn có thí sinh âm thầm quan sát.

“Tốt lắm, ít vô nghĩa, nhanh đi thôi.” Bạch Phong Hoa ngăn mọi người tiếp tục nói chuyện.

Trốn từ một nơi bí mật gần đó bóng dáng nhìn một đội người, trong lòng run lên, này vài người, không đơn giản.

“Chúng ta sáu người, muốn cướp được mộc bài rất khó, với hoàn cảnh này, nếu có người ẩn mình sẽ không tốt tìm a.” Bạch Tử Mặc nói thầm.

“Cho nên các ngươi phải làm một hồi quả hồng mềm.” Bạch Phong Hoa khóe miệng gợi lên một chút độ cong tà ác, cúi đầu nói.

“Ha? Quả hồng mềm?” Mọi người sửng sốt, lời này có ý tứ gì a? Rất nhanh bọn họ biết ý tứ gì …

Đi một ngày, chung quanh rốt cục dần dần tối. Một chỗ không thuận lợi, được đốt lên đống lửa trại có hai người ngồi xung quanh.

“Lạnh quá a, quỷ thời tiết.” Bạch Tử Mặc hướng tay hà hơi, hướng lửa trại nhích gần.”Meo meo?” Băng Nhi trên cổ Bạch Tử Mặc, dùng thân thể sưởi ấm hắn.

“Hàng năm thi tuyển đều là mùa đông, hẳn là khảo nghiệm ý chí mọi người.” An Thiếu Minh thuần thục nướng trong tay thỏ hoang. Từ khi cùng Bạch Phong Hoa đi, năng lực sinh tồn của An Thiếu Minh đã rất thuần phục. Thịt nướng đã muốn ăn được, bên cạnh là một khoảng lá cây làm giường. Một hồi nữa sẽ đem tro tàn giải trên mặt đất, sau đó đem lá cây đặt trên tro tàn cũng rất ấm áp. Đều là Bạch Phong Hoa dạy cho bọn hắn.

“Nhưng chỗ này không chỉ lạnh a, còn thực ẩm ướt a.” Bạch Tử Mặc phun lãnh khí nói thầm “Chín chưa a? Ta đói bụng, lại đói lại lạnh a, thực bi thảm. Ai, hy vọng chúng ta có nhiều chút thời gian, nếu vận khí tốt, có thể gặp kẻ thực lực tương đương chúng ta đang gặp rủi thì tốt rồi.” Bạch Tử Mặc hì hì cười, như khát khao.

“Tốt lắm, tốt lắm, cho ngươi.” An Thiếu Minh tức giận đưa cho Bạch Tử Mặc một cái chân, cũng cười hì hì nói “Hội, vận khí của chúng ta luôn tốt lắm. Nếu gặp chúng ta cũng tiến lên đoạt mộc bài, sau đó tiếp tục chờ, lại gặp được kẻ không may, ha ha, liền đại công cáo thành.”

Bạch Tử Mặc cười hì hì gật gật đầu, tiếp nhận không có lập tức ăn, mà là kéo Băng Nhi xuống “Băng Nhi, đến, ngươi khẳng định cũng đói bụng lắm.”

“Meo meo ~” Băng Nhi cắn thịt thỏ, con ngươi lòe lòe sáng. Meo meo, vẫn là Tử Mặc tốt nhất, Tử Mặc là người tốt nhất thiên hạ.

Hai người một miêu có tư có vị ăn, mới ăn được một nửa, một trận gió quỷ dị thổi qua, trước mặt họ đã đứng hai người, hai người chĩa kiếm chỉ vào Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, lạnh lùng nói: “Bài tử giao ra đây, hiện tại, cổn!” Một cái nhân xuy cười rộ lên “Nghĩ thật đẹp, gặp kẻ không may a, ha ha.”

“Cái gì? Muốn mộc bài của chúng ta còn muốn chúng ta đi?” Bạch Tử Mặc nhổ ra xương thỏ, trong lòng ai oán vô cùng, mình cùng Thiếu Minh thật thoạt nhìn giống như quả hồng mềm sao? Tuy bọn họ diễn rất giống. Hai người kia không chỉ muốn mộc bài còn muốn chiếm chỗ của bọn họ. Vì đốt lửa trại bọn họ đã mất thật nhiều sức đi tìm cành khô. Hiện tại người khác câu nói đầu tiên muốn ‘ngồi mát ăn bát vàng’? Thế nào có chuyện như vậy! Tuy đối phương tu vi so với bọn hắn cao một chút.

“Không muốn đau liền giao mộc bài xong thì cút!” Một thiếu niên không kiên nhẫn giơ lên bảo kiếm, hắn xem trước mắt hai thiếu niên tuyệt đối không là đối thủ của bọn hắn. Hắn cùng đồng bạn một là lục cấp cao nhất, một vừa vào thất cấp chiến khí. Nói hết, thiếu niên nhíu mày, khởi động chiến khí toa ra bạch sắc quang mang, đe dọa Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh.

“Thực không may, cho các ngươi đều cho các ngươi.” An Thiếu Minh nói thầm , nhìn như tự nhận không may.

Hai người liếc nhau, trong mắt đều có ý cười, hai kẻ thực lực kém còn dám nghênh ngang ở trong này đốt lửa trại nướng thịt ăn, thật sự là ngu xuẩn.

Bọn hắn không có chờ được mộc bài của An Thiếu Minh, trong không khí sưu một tiếng, bọn họ theo bản năng tiếp, lại nhận được hai khúc xương.

“Muốn chết!” Hai người giận tím mặt, vứt bỏ khúc xương trong tay vung bảo kiếm xông lên.

Nhưng động tác hai người đều cứng lại, sau đó hoa lệ lệ ba một tiếng té lăn quay, cả người cứng ngắc như thế nào cũng không động đậy.

“Hắc, tỷ cấp dược thật tốt dùng.” Bạch Tử Mặc hưng phấn chạy vội đi qua, không nói hai lời, không chút khách khí vơ vét tài sản.

“Ti bỉ vô sỉ, cư nhiên hạ độc. Khảo nghiệm xong ta nhất định sẽ báo thánh điện!” Nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích hai người cũng nháy mắt hiểu được bọn họ cầm khúc xương có dược.

“Phi! Ngươi chim ngốc, chẳng lẽ quên lời nói của đại trưởng lão? Có thể dùng tất cả các thủ đoạn, chỉ cần không chết người. Là các ngươi tự phụ thôi.” Bạch Tử Mặc đá kẻ nằm trên mặt đất khinh thường nói.

“Đúng vậy, là các ngươi tự phụ, không nên đem sai lầm áp nên người chúng ta. Một khi sai lầm, hẳn là đầu tiên tự hỏi mình.” An Thiếu Minh thuận lợi lấy ra một khối mộc bài, vui sướng hài lòng bỏ vào người, thế này mới nghiêm mặt nói “Thế giới này rất phức tạp, hôm nay chúng ta dùng chỉ là cứng ngắc dược mà thôi, sau nửa canh giờ các ngươi có thể cử động. Nếu về sau gặp chuyện như vậy, đối phương chỉ sợ không tốt như chúng ta, chỉ sợ là độc dược.”

Hai người sửng sốt, kinh ngạc nhìn An Thiếu Minh, không tức giận nữa, mà là ngưng trọng suy tư.

“Thiếu Minh tiện nhân, cư nhiên nói lời kịch của ta? Lời này là ta muốn nói.” Bạch Tử Mặc oa oa kêu to, nổi bật đều cho An Thiếu Minh xong rồi!

“Thiết, cũng không phải ngươi nghĩ ra, còn không phải Bạch tỷ tỷ dạy chúng ta.” An Thiếu Minh khinh thường “Các ngươi cứ nằm ở đây chờ thuốc hết hiệu lực đi.”

“Ta cho các ngươi thêm củi vào lửa, miễn để các ngươi đông chết. Tỷ nói rất đúng, lưu một đường sống cho người, ngày sau tốt gặp mặt.” Bạch Tử Mặc tay chân lanh lẹ đem hai người kéo tới bên lửa trại, bỏ thêm chút củi, lại đem con thỏ nướng chỉ con một nửa cho bọn hắn thế này mới đại công cáo thành.

“Đi, các ngươi kỳ thật có cơ hội a, còn sáu ngày, cố lên, cùng người đoạt mộc bài là được.” An Thiếu Minh cùng Bạch Tử Mặc biến mất ở sương mù dày đặc, Bạch Tử Mặc thanh âm ẩn ẩn theo sương mù dày đặc truyền đến.

Một câu làm cho hai kẻ có chút ủ rũ ánh mắt lại sáng ngời, bọn họ lòng lại dâng lên hy vọng. Đúng vậy, mới qua một ngày, còn sáu ngày, có thể có cơ hội lại đạt được mộc bài. Bạch tỷ tỷ… Kia là Bạch Phong Hoa sao? Nhìn bên người lửa trại cùng thỏ nướng, hai người bất đắc dĩ cười cười, này Bạch Phong Hoa, nàng chỉ sợ là kẻ duy nhất có thể đoạt mộc bài của bọn họ, lại làm cho bọn họ hận không được.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vui sướng hài lòng tiêu sái trên đường.”Hắc hắc, ta lần đầu tiên làm quả hồng mềm, như vậy vui vẻ.” Bạch Tử Mặc vuốt mộc bài hì hì cười nói.

“Đúng vậy, ngươi xem biểu tình hai người kia không? Ha ha, thực thích.” An Thiếu Minh cũng híp mắt vui sướng hài lòng nói.

Hai người hướng một phương hướng đi, trước mặt xuất hiện một dòng suối nhỏ, hai người vượt qua dòng suối nhỏ, đi đến sau rừng cây, địa thế càng ngày càng thấp, dần dần phía trước có ánh lửa. Chỗ này là nơi ẩn nấp, không phải dễ dàng phát hiện. Bạch Phong Hoa tựa vào một tảng đá nhắm mắt dưỡng thần, mà Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn đang kích động thảo luận cái gì, cây mắc cỡ còn lại là ở bên cạnh im lặng ngồi, khóe mắt nhìn Bạch Phong Hoa, trong ánh mắt sùng bái.

“Thực chậm.” Phó Vũ Ninh nghe được thanh âm quay đầu nhìn Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh bất mãn nói “Chúng ta thành công trước, xem, chúng ta đều lấy đến mộc bài.”

“Thiết, chúng ta cũng lấy đến.” Bạch Tử Mặc không phục lấy ra hai mộc bài khoe.

“Bất quá, lão đại, nếu đều đoạt mộc bài của bọn họ, vì sao còn đối bọn họ tốt như vậy a?” Phó Vũ Ninh lui đến bên Bạch Phong Hoa nghi hoặc hỏi.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh liếc nhau, nghẹn họng nhìn trân trối. Lão đại? Phó Vũ Ninh khi nào thì sửa miệng? Còn khẩu khí như vậy nịnh nọt!

“Đúng vậy, lão đại, ta cũng không rõ a.” Diệp Hàn gãi đầu.

Thật chân chó! Thật vô sỉ! Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh khinh bỉ nhìn kia hai thiếu niên, rõ ràng tuổi lớn hơn Bạch Phong Hoa, cư nhiên mở miệng kêu lão đại. Hiển nhiên vì chiến thuật của Bạch Phong Hoa cùng đan dược hoàn toàn thuyết phục. Khi Bạch Phong Hoa nói ra chiến thuật, hai người còn có chút chính khí nói không thể như vậy ám toán người.

Kết quả bị Bạch Phong Hoa cảnh tỉnh, hoàn toàn tẩy não, hai người cúng bái “Mất mùa, ngươi còn muốn đem đồ ăn cho địch ăn, sau đó chờ địch nhân khôi phục sức khỏe tới giết ngươi?” Bạch Phong Hoa lời cay nghiệt làm cho hai người nghẹn họng nhìn trân trối, bừng tỉnh đại ngộ. Thực lực hiện tại của bọn họ, chỉ ngây ngốc chờ người khác tới cướp mộc bài không phải sao?

“Tiên hạ thủ vi cường, tiến công chính là tốt nhất phòng thủ.” Bạch Phong Hoa mỗi một câu đều làm cho bọn họ rung động không thôi.

“Thí sinh đều là tài năng của các quốc gia, thế lực sau lưng của bọn họ cũng không tầm thường, không đến vạn bất đắc dĩ, không cùng bọn họ kết thù. Bọn họ rất nhiều người khiếm khuyết kinh nghiệm thực chiến, cho nên các ngươi mới thắng.” Bạch Phong Hoa miễn cưỡng nói xong, dừng một chút mở to mắt nói “Nếu gặp kẻ có kinh nghiệm ‘thân kinh bách chiến’, các ngươi hôm nay sẽ chết đến không thể chết lại. Cho nên, thu hồi vẻ mặt đắc ý cho ta.”

“Dà, lão đại.” Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn híp mắt gật đầu lại gật đầu, cây mắc cỡ cúi đầu thanh âm như muỗi còn thật sự trả lời.

“Tỷ, chúng ta hiện tại đều có mộc bài, còn ngươi đâu?” Bạch Tử Mặc nhìn đến hai cái chân chó không thích, tiến lên đem hai người cách ra, thân thiết hỏi.

“Ta muốn lấy mộc bài của người đó, không phải của người đó không được.” Bạch Phong Hoa đứng dậy, nhìn mờ mịt bóng đêm, khóe miệng lộ ra tà ác tươi cười. Tam hoàng tử, ngươi hẳn là cảm thấy thực vinh hạnh, lúc này ta không lấy mộc bài của ngươi không được, vì mộc bài của người khác ta không thích.

“Ai?” Phó Vũ Ninh ngây ngốc hỏi.

“Ngu ngốc! Là tự đại tam hoàng tử.” Diệp Hàn cái mũi phun ra lãnh khí, nhất tưởng đến nói chuyện ghê tởm tam hoàng tử, Diệp Hàn chính là một trận buồn nôn.

“A? Ha ha, đúng, kẻ làm cho người ta chán ghét!” Bạch Tử Mặc vừa nghe, vui lên.

“Ta cũng chán ghét hắn.” Cây mắc cỡ thanh âm giống như muỗi cúi đầu tiến vào.

Mọi người kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía cây mắc cỡ, cây mắc cỡ nhanh cúi đầu, giống như vừa rồi nàng chưa từng nói qua. Mọi người trong lòng đều chấn động, cây mắc cỡ, tựa hồ càng lúc càng lớn mật. Nàng hiện tại đã dám biểu đạt tâm tư. Trước kia, nhất định không rên một tiếng lẳng lặng ở bên cạnh, làm người xem.

“Ha ha, Bạch tỷ tỷ, khi nào thì đi đối phó hắn?” An Thiếu Minh hưng phấn nắm chặt tay.

“Không, các ngươi không cần đi, đây là chuyện của một mình ta.” Bạch Phong Hoa con ngươi tà ác ánh sáng lạnh “Các ngươi chỉ cần ở trong này ẩn là được, chờ ta lấy được mộc bài liền đi.”

“Cũng đúng, chúng ta có lẽ đi theo có thể liên lụy.” Phó Vũ Ninh có chút suy sụp nói. Hắn nói xong, mọi người sắc mặt đều có chút suy sụp, vì bọn họ đều rõ, bọn họ sáu người, Bạch Phong Hoa thực lực mạnh nhất, bát cấp chiến khí. Bọn họ đều lục cấp chiến khí. May mắn lần này thi tuyển còn có thể thông qua,toàn bọ là nhờ Bạch Phong Hoa.

“Đừng lo, các ngươi đều sẽ trở nên mạnh.” Bạch Phong Hoa nhìn mở miệng an ủi, lòng đã ở tính toán luyện chế trúng nguyên đan giúp bọn họ đề cao tu vi.

Thứ nguyên đan không thể so sánh với Trung nguyên đan. Thứ nguyên đan có thể giúp tăng lên tu vi, nhưng chỉ đến lục cấp về sau hiệu quả không rõ ràng. Mà trung nguyên đan là bao nhiêu kiếm khách tha thiết ước mơ, bởi vì có thể giúp lục cấp chiến khí tăng lên tới thất cấp, nếu muốn tăng lại dùng hai viên cũng chỉ có thể đến thất cấp cao nhất, muốn đột phá đến bát cấp, cần chính mình lĩnh ngộ.

Ở núi vụ nguyệt, ban ngày cùng đêm kỳ thật không có quá lớn khác biệt, bởi vì tầm nhìn giống nhau rất thấp.

Nghỉ ngơi một đêm, Bạch Phong Hoa duỗi người, nhe răng cười nói “Các ngươi đều ngoan ngoãn ở trong này, ta đi tìm người nào đó thân mật một chút.”

“Tỷ, chính ngươi cẩn thận.” Bạch Tử Mặc hai mắt mông lung dụi mắt cố gắng trợn mắt dặn dò.

“Ta đưa cho ngươi dược, đều biết dùng như thế nào đi? Nếu là có người đột kích, cũng không cần hoảng.” Bạch Phong Hoa lo lắng lại dặn dò.

“Yên tâm, tỷ, chúng ta cẩn thận.” Bạch Tử Mặc thật mạnh gật đầu.

Bạch Phong Hoa cùng những người khác tạm biệt, liền chui vào sương mù dày đặc.

“Vô liêm sỉ, vì sao không nhìn thấy cục than kia, rốt cuộc trốn nơi nào?” Tam hoàng tử ngồi trên tảng đá tức giận kêu gào.

“Điện hạ, không nên gấp gáp, chúng ta sẽ tìm được kia nữ nhân. Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ làm nàng đẹp mặt.” Bên cạnh đám thiếu niên nịnh nọt đưa hoa quả “Điện hạ, ngài trước ăn một chút, hoa quả có thể ăn, ta vừa rồi ở bên kia hái, đã rửa.”

Tam hoàng tử tiếp nhận, cắn một ngụm lại phun ra, nhíu mày nói “Chát phải chết, cái gì vậy?”

Thiếu niên sắc mặt có chút lúng túng nói “Điện hạ, tạm thời không tìm được thứ khác, lại chờ một lát đi. Bọn họ đi bắt thú.”

“Hừ!” Tam hoàng tử giống như chút giận hung hăng cắn trong tay hoa quả, tưởng nó là Bạch Phong Hoa, càng nghĩ càng giận. Kẻ quái dị, đen như than, không có một chút nữ tính, thực không hiểu nhị trưởng lão coi trọng nàng ở điểm gì, mà thu nàng làm đồ đệ!

Hắn nuốt hoa quả, thuận tay đem hột quăng, tiếp theo lạch cạch một tiếng, cả người theo hột rơi xuống đất.

“Điện hạ? Điện hạ ngươi làm sao vậy?” Bên cạnh thiếu niên lo lắng kêu to, vừa dứt lời chỉ cảm thấy cổ đau, cả người liền mất đi tri giác.

Ngay sau đó, sương mù dày đặc xuất hiện một thân hình kiều nhỏ, Bạch Phong Hoa theo sương mù dày đặc cười khanh khách chui ra.

“Chậc chậc, tam hoàng tử…” Bạch Phong Hoa đi tới bên người đã mất đi tri giác tam hoàng tử, cúi đầu cười lạnh, khóe miệng độ cong tà ác càng lúc càng lớn. Nàng chậm rãi ngồi xuống, rút bảo kiếm, bảo kiếm lóe hàn quang.

Tăng tăng tăng thanh âm vang lên, Bạch Phong Hoa xong việc đứng lên. “Nga, thuận tiện hun khói.” Bạch Phong Hoa không lưu tình chút nào liền đem tam hoàng tử hai mắt thành mắt gấu trúc. Thuận tay lấy mộc bài của hắn.

Xử xong, tiếp đến thủ hạ chân chó của hắn. Mộc bài của thủ hạ hắn cũng không thoát. Thu phục, thu phục! Không nghĩ tới dược theo phúc địa mang ra tốt như vậy dùng.

Hắn dù sao cũng là Chu Vũ quốc tam hoàng tử, trước mắt không cùng hắn chính diện đấu. Đông Mộc còn rất yếu, Bạch gia cũng chỉ có quyền thế ở Đông Mộc mà thôi. Hôm nay, thật sự là tiện nghi kẻ ngu ngốc không biết trời cao đất rộng.

Bạch Phong Hoa đứng lên, đá đá bị nàng xử lý tam hoàng tử, trong mắt hiện lên cuồng ngạo, một ngày nào đó, nàng muốn đứng đầu thế giới này, làm cho Đông Mộc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, làm cho Bạch gia được người kính ngưỡng! Một ngày nào đó, nàng không phải cố kỵ bất cứ cái gì!

Bạch Phong Hoa xoay người biến mất tại sương mù dày đặc, nhưng cũng chưa đi xa, bởi vì nàng còn muốn nghe tiếng kêu thảm thiết mà nàng cực thích. Nàng lẳng lặng tựa vào một gốc cây đại thụ, híp mắt đợi xa xa truyền đến “Tiệp báo”.

“A a a a ——” đinh tai nhức óc tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sơn mạch, phá tan trời. “Đầu ta, đầu ta——!” Thanh âm tam hoàng tử cực kỳ bi thảm truyền tới.

Bạch Phong Hoa híp mắt nghe kêu, thích a. Nàng vừa rồi không làm cái gì, chính đem tóc tam hoàng tử gọt sạch, lộ ra cái đầu của thầy tu. Nga, không đúng, Bạch Phong Hoa hảo tâm để lại hai căn tóc. Hơn nữa khi cạo tay còn run một chút làm rách một chỗ da. Thân thể do cha mẹ ban tăng, không dám phá hoại, chữ hiếu đứng đầu. Những lời này liền đủ để thấy được mọi người đối đầu tóc coi trọng, mà Bạch Phong Hoa chiêu thức trực tiếp làm cho tam hoàng tử hỏng mất. Có thể tưởng tượng đến, tam hoàng tử một khi đi ra ngoài, sẽ bị thế nào chê cười, cùng như thế “Cực nóng” nhận đủ loại ánh mắt. Tự cho là phong lưu phóng khoáng tam hoàng tử trọc đầu, dám đi ra ngoài gặp người sao? Dám sao? Không có biện pháp, Bạch Phong Hoa trong lòng thở dài, ai kêu mình là người nhỏ mọn đâu.

Bạch Phong Hoa tung hứng trong tay hai khối mộc bài, cất xoay người cười tủm tỉm chuẩn bị rời đi.Khi xoay người lại nhìn đến một người ngồi xổm trên tảng đá, nâng cằm, hai mắt phát sáng nhìn nàng. Bạch Phong Hoa tươi cười lập tức cứng đờ.
Bình Luận (0)
Comment