Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 37

Một ngón tay thon dài trắng muốt điểm điểm lên mặt lưng gương. Hình ảnh trước mắt ta đột nhiên đổi thành điện Cam Lộ, tấu chương chồng chất bàn, đằng sau là một bóng người nằm sấp quen thuộc.

Không đợi thấy rõ, ta vô thức rụt tay về, nháy mắt úp ngay gương xuống giường.

“Sao không xem nữa.”

Long hoàng giơ tay tự miết cằm, “Phỏng chừng hiện tại, hắn đã biết chuyện của con. Con không muốn nhìn một chút xem hắn thế…”

“Không muốn.” Ta dứt khoát dúi gương về tay hắn, nói ngắt lời, “Cha, ngài cầm về đi. Nhi tử không muốn xem.”

Long hoàng lia thẳng gương xuống đất, sắc mặt bất thiện khoanh tay lại.

Ta ép buộc chính mình tập trung vào đám rong mềm mại dưới thân. Không thèm nghĩ tới cái gã khiến lòng ta thắt lại kia nữa.

Long hoàng vươn người dậy, rung rung vây cá, “Bổn hoàng cố định hồn phách con ở trong thi thể, con không thể rời khỏi chỗ này, bằng không con sẽ lập tức biến mất, hồn bay phách tán.”

Long hoàng lại thay đổi tư thế, tiếp tục rung vây, “Bảo kính này có thể xem quá khứ, cũng có thể xem hiện tại, con xác định không xem?”

“Không xem.”

Ta không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa vấn đề này.

“Cha. Ngài thu lại hồn phách nhi tử dưới đáy nước này, bộ không sợ Hoàng tuyền bên kia có lời trách cứ hay sao.”

“Ai sợ gã Trọng Hoa đó chớ.” Long hoàng rất là không vui nói, “Nếu không phải trước kia, gã cáo trạng bổn hoàng lên tiên đế, bổn hoàng đứng đầu cả giới Long thần, làm sao có thể bị giáng chức đến chỗ úi xùi này nghiền ngẫm lỗi lầm chớ.”

Vừa nghe lời này, ta lại hào hứng ngay tắp lự, vội vểnh tai, tiếp lời nói.”Truyền thuyết Thiên giới giới luật sâm nghiêm, lẽ nào cha ngài ứng kiếp, phạm giới luật trời phải không.”

Long hoàng ngang ngược nói, “Giới luật khỉ giề, có phải hòa thượng đâu. Thiên giới không có câu nệ như người đời hình dung, song cũng chẳng tiêu dao là mấy. Bổn hoàng chẳng qua chỉ theo đuổi một tiên quân, dư luận đã xôn xao lấy được. Nhi tử con nói xem, có đến mức ấy không.”

Không ngờ Long hoàng hóa ra là đoạn tụ, quả nhiên sống trên thiên giới không quá tự do, theo ta thấy, chuyện hắn bị biếm đến nơi đây, nhất định không đơn giản như vậy.

Long hoàng nói đến là đắc ý, kích động một phát liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, có điều cứ mở miệng ra là oán giận.

“Nhi tử con thử phân xử cho cha xem, bổn hoàng ở Thiên giới là đào gan đào ruột với y, kết quả y coi bổn hoàng là cái chi chớ? Hả? Không đến thăm bổn hoàng thì thôi, lại còn coi long lân1 bổn hoàng tặng cho y không khác nào vỏ hạt dưa.”

Ta nhịn không được hơi giật khóe miệng, “Không thể nào, tội cho cha quá.”

“Tội tội cái rắm!”

Long hoàng đang chực vui vẻ ra mặt, lại đột nhiên có người lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt âm trầm xông tới.

Ta nhìn lại, kinh ngạc. Người tới tóc tím mắt tím, ra lại là người quen.

Long hoàng bỗng chốc khẩn trương đứng đậy, Tử Vi nheo mắt đi tới, nhìn trừng trừng đôi mắt xanh trong suốt của Long hoàng, khí thế kinh người.

“Sao ngươi không nói với Thanh Hòa, ngươi kỳ thực là bởi vì khi đó quá chén, trước mặt chúng tiên gia và tiên đế đùa giỡn khuê nữ bảo bối của lão nhân gia mới bị biếm xuống Hoàng Hà kiểm điểm hả.”

Long hoàng bứt rứt không yên nói, “Tử Vi, ngươi đã tới, bổn hoàng đã sớm chuẩn bị hạt dưa cho ngươi. Thế nào, ngươi ở nhân gian bảo hộ đế vương, lâu lắm chưa được ăn hạt dưa thiên giới hén.”

Tử Vi nói, “Ngươi cố ý đem giấu hồn phách Thanh Hòa ở chỗ này, báo hại ta đi Hoàng tuyền cũng tìm không được, ngươi lợi dụng Thanh Hòa chẳng qua chỉ vì bức ta tới gặp ngươi hả.”

Long hoàng xoay tròn tại chỗ một vòng. Rung rung vây một cách duyên dáng dị thường mà đặc biệt yêu nghiệt, cười khẽ, “Tử Vi, ngươi coi nè, vây của bổn hoàng lại dài hơn ha, đẹp hôn đẹp hôn.”

Cuộc đối thoại quỷ dị lại tiếp diễn.

Ta nhìn hai người bọn họ, hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Tử Vi nói, “Bớt cà kê dê ngỗng đê. Ngươi muốn thế nào.”

Long hoàng dừng hình ở một tư thế phi thường tiêu sái, khóe miệng giương lên, nói gọn gàng lưu loát, “Hắn có thể đi, ngươi phải lưu lại.”

Tử Vi nhìn ta. Ta nhìn mặt đất.

Tử Vi nhìn Long hoàng. Long hoàng nhìn Tử Vi.

Tử Vi lạnh nhạt nói, “Dùng long châu của ngươi định hồn cho Thanh Hòa, ta, ngủ với ngươi.”

Lời này quá ác liệt.

Khi xưa, sao ta lại không có dũng khí lớn như vậy, dám chỉ vào chóp mũi tiểu súc sinh Ngự Vương kia, nói thế này, “Ngươi để hoàng đệ đăng cơ xưng đế, ông đây, ngủ với ngươi.”

Long hoàng mắt đầy tà ý, bắt đầu giả hành giả tỏi, “Tử Vi ngươi thiệt là… Bổn hoàng đâu có nói bắt ngươi thế nào ta, ngươi chịu ở lại bên bổn hoàng, bổn hoàng đã cảm thấy mỹ mãn lắm hà.”

Nói thì như vậy, nhưng thân thể đã nhích lại gần, từ lòng bàn tay một viên châu màu xanh tím nhỏ xíu bay ra, bay đến ngực ta, chậm rãi tan vào trong đó.

Toàn thân ta rung bần bật. Trong nháy mắt, cảm giác nghẹt thở đã lâu ập tới.

Ta há miệng hô hấp, hậu quả là uống đầy một bụng nước, phì ra một chuỗi bong bóng to đùng.

“Xem ra bản tiên quân phải tạm trú Long điện rồi, ở đây có bảo kính của Long hoàng, ta sẽ tiếp tục giám hộ ngươi.”

Ta khó chịu bắt đầu giãy dụa kịch liệt, bên tai âm thanh của Tử Vi càng ngày càng mơ hồ, “Thanh Hòa, Dạ chờ ngươi ở trên đó, hắn vì ngươi đại náo Hoàng tuyền, bị Trọng Hoa thượng tiên giáo huấn. Người chịu khó an ủi hắn một chút. Mặc kệ hắn đưa ra yêu cầu gì, lúc này đây đừng phản kháng gì sất.”

Sao sao.

Ta chợt thấy trước mắt tối om. Thân thể càng ngày càng lạnh.

“Tử Vi, để hắn lên trển đi, môt lát nữa là chết đuối thiệt đấy.” Ta cảm thấy Long hoàng tóm cánh tay đang khua khoắng của ta, dán vào tai nhẹ giọng nói, “Nhi tử, cha sẽ nhớ con lắm hà. Ngày lễ ngày tết nhớ thắp hương vái Long hoàng nghen.”

Ta nghe được tiếng Tử Vi hừ lạnh.

Sau đó là tiếng nước chấn muốn thủng màng nhĩ.

Có cái gì đó bắt được tay ta.

Kéo ta lên mặt nước.

Ta há mồm thở dốc từng hồi, ánh mặt trời chói lóa chọc ta không thể nào mở mắt.

Bàn tay lạnh băng kéo ta ra khỏi mặt nước, Dạ ôm ta lên bờ đê, quỳ gối bên cạnh ta, gắt gao ôm ta vào trong ngực.

“Đại nhân, lần này, ta nắm chặt chưa.”

———————————– ———————————————————

Dạ.

Ta không mở được mắt, rơi vào hôn mê.

Thế nhưng lại nghe được âm thanh Dạ.

Nhớ tới vẻ mặt trong gương hắn.

Nước mắt theo khóe mắt trượt xuống lã chã.

Dạ ôm lấy ta, nhẹ nhàng bay lên, không biết bay đến đâu.

Hắn thả ta xuống mặt giường mềm mại. Bỏ đi y phục lạnh cóng ướt đẫm, mang đến một chậu than.

Chỉ chốc lát sau ta đưởi sưởi có phần phát sốt. Trong lúc mơ hồ, cảm thấy Dạ cởi xuống tất cả quần áo trên người ta.

Dạ làm cái gì.

Đột nhiên ta nhớ tới lời Tử Vi nói lúc gần đi.

“… Mặc kệ Dạ đưa ra yêu cầu gì, lúc này đây đừng phản kháng gì sất.”

Tử Vi có ý gì …

Không không không không không. Nhất định là suy nghĩ của ta quá hạ lưu.

Thế nhưng sau một khắc, tay của Dạ, liền vuốt lên thân thể của ta. Trong nháy mắt, hai phiến môi mềm mại bắt đầu dán xuống.

…………………………………………….

1. Long lân: vảy rồng.
Bình Luận (0)
Comment