Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 48

“Thanh Hòa?”

Ngự Vương lay lay vai ta, “Ngươi làm sao vậy?”

Ta xoay đầu lại, lắc lắc, nghĩ ngợi một chút, rồi nói, “Đêm nay, ta hơi mệt.”

Không muốn làm.

Ngự Vương khẽ gật đầu, chúng ta ôm ấp một hồi, rồi tự buông nhau ra.

Ngự Vương tiếp tục phê duyệt tấu chương, hắn vô cùng để tâm xử lý quốc gia đại sự, chưa tới canh ba, nhất định sẽ chưa đi nghỉ.

Ta hỏi hắn, có mệt hay không, hắn bảo, “Mệt.”

Ta lại hỏi hắn, thích không.

Hắn bảo, “Không thích, ngày ngày đều có tấu chương phê không hết, công văn xem không hết, đặt bút nặng nhẹ, đều liên quan đến cuộc sống của trăm họ, hưng vong của quốc gia.”

Ta nói, “Ngươi không vào địa ngục, ai vào địa ngục.”

Ngự Vương lườm một cái sắc lẹm, nhưng vào trong mắt ta, lại là mị hoặc lan tràn.

Lửa tình vốn bị kìm nén tức thì bốc cao phừng phực, ta lại trườn qua, từ phía sau lưng, lần mò vào trong vạt áo hắn.

Ngự Vương rùng mình, cúi đầu hỏi, “Không phải ngươi mệt rồi sao.”

“Ngươi để ta thượng ngươi, ta sẽ không mệt, bằng không, ta sẽ mệt.”

Ngự Vương tùy ý nói, “Tùy ngươi đi.”

Ta bắt đầu sờ soạng trên người hắn, hắn vẻ mặt cứng đơ tiếp tục đọc công văn, nhưng đầu ngón tay đã bắt đầu hơi run rẩy, cũng chạy không thoát cặp mắt của ta.

Rốt cục, hoa đèn nổ bép một tiếng.

Ngay tại thời điểm hơi thở của Ngự Vương trở nên gấp gáp, ta lập tức buông lỏng tay ra.

Ngự Vương vội vàng đổi tư thế, đè xuống dục hỏa.

Nửa đêm, Ngự Vương mới đi nằm, ta ngồi ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối tung của hắn, nói, “Tội nghiệp ghê, ngày mai còn phải dậy sớm.”

Ngự Vương lẩm bẩm cái gì, ta không nghe rõ, sau đó hắn rất nhanh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Chờ hắn ngủ say, ta mới lẳng lặng nắm chặt xiềng xích, tránh phát ra âm thanh, lại làm hắn giật mình tỉnh giấc.

Đẩy cửa ra.

Cung tì gác đêm hành lễ, lui xuống.

Ta đứng dưới ánh trăng, nhìn nam tử áo đen quả nhiên cũng bước ra theo.

Ta quay đầu lại nhìn y, tròng mắt tối đen như mực, trong bóng đêm thật khiến người ta kinh hãi.

Kỳ thực trông y rất không tệ.

Không giống ta đuôi mắt xếch lên, người khác nói ta hồ mị. Không giống cặp mắt mèo của Dạ, liếc cái gì cũng mang theo một cỗ phong tình. Không giống sự thanh tịnh của Bạch Liên, không giống vẻ giảo hoạt của thỏ nhãi.

Chính là loại vẻ đẹp làm người ta không thể hình dung, cũng không muốn dời mắt. Chỉ đáng tiếc, khí tức trên người y khiến kẻ khác rất bất an, mỗi lần nhìn y, đáy lòng ta luôn cảm thấy một trận âm hàn.

Đó là một loại cảm giác trước tiên khiến người ta không rét mà run, kết quả chưa nhìn rõ dung mạo của y, thì đã bị khí tức của y dọa khiếp.

Nửa đêm canh ba.

Tâm tình của ta cũng là như vậy.

Ta nhìn y lặng yên không tiếng động bước tới sát sau mình, trên cây mấy con se sẻ mơ màng tức thì hoảng hồn bay vụt mất.

Cành lá ngả nghiêng. Một hồi hỗn loạn. Y tựa hồ cũng đã chú ý tới, không khỏi dừng bước, nhìn ta mỉm cười, “Đại nhân. Sao không thân mật với Ngự Vương điện hạ vậy. Là bởi vì sợ ta xem sao.”

Ta lùi một bước, không biết là sợ hãi, hay là đề phòng. Hoặc là cả hai.

Y tiến gần một bước, nghiêm túc nói, “Nếu là vậy thì các vị cứ làm, ta không ở trong phòng xem, ta ra ngoài cửa nhìn lén.”

Dưới tình cảnh này ta thực sự cười không nổi. Còn có xu hướng càng ngày càng buốt cóng.

Ta nhỏ giọng nói, “Ngươi là yêu, hay là mị của Ngục huyết linh lung.”

Y lắc đầu. Dừng một chút, nỗ lực tới gần ta, thế nhưng y tiến lên một bước, ta liền lùi một bước, cuối cùng lưng ta đụng tới thân cây, tiến thoái đều không được.

Y lại dừng lại, khuôn mặt tràn ngập ý cười đổ sụp, đêm khuya vắng lặng, ta thậm chí còn không nghe thấy tiếng côn trùng.

Y nói, “Ngươi cũng sợ ta sao.”

Ta nuốt nước miếng đánh ực, lắc đầu, lại gật đầu ngay tức khắc, “Không biết, cảm giác ngươi tạo cho người khác rất quái lạ.”

Chẳng biết hình dung như thế nào, ta nhìn bốn phía, nói, “Ngươi xem, ở đây im ắng quá.”

“Ta biết.” Y khẽ lùa mớ tóc trước trán, buông mi nhìn xuống, ôn hòa nói, “Ngựa của ngươi nhìn thấy ta liền chấn kinh khuỵu gối, ngay chim chóc trên cây cũng sợ bay hết đi. Có điều ta tới tìm ngươi, tuyệt đối không phải muốn hù dọa ngươi…”

Tựa hồ không có ác ý, thế nhưng ta vẫn không thích y, bởi vì y vừa nói muốn nhìn lén ta và Ngự Vương thân mật, y là một tên đoạn tụ.

… Lại một tên đoạn tụ!

Y xoay người sang hướng khác, vóc dáng còn cao hơn cả Bạch Liên, ánh trăng in xuống nửa gương mặt, hiện lên vẻ tuấn tú nhờn nhợt.

“… Mọi người đều nói, khí tức của ta quá rợn người, bảo ta hiện ra đây sửa đổi xem sao.”

“Hiện ra đây?” Ta sợ run cả người, “Từ đâu hiện ra đây?”

Y nghiêng mặt nhìn ta, khóe miệng mé trái nhếch lên, “Kỳ thực ta cô đơn lắm, ta đâu có muốn chìa ra bản mặt lạnh tanh, dọa chim thú đều kinh hoàng tán loạn… Ta còn có lòng mang Ngục huyết linh lung đến đây cho đại nhân, thế mà đại nhân lại sợ ta.”

“Rút cuộc ngươi là ai.”

Ta nghĩ thêm, hỏi, “Tại sao tới tìm ta.”

Y không đáp, ta lại hỏi, “Vì sao ngươi biết Ngục huyết linh lung, sao vật đó lại nằm trong tay ngươi.”

“Ngục huyết linh lung đã bị lửa thiêu hủy rồi. Những thứ bị chôn vùi trên thế gian này, đến cuối cùng đều quay về trong tay ta. Ta còn biết, ngươi chết như thế nào cơ.” Y ngừng một chút, rất lễ độ khuỳnh một cánh tay, bước về phía ta như thân sĩ trí thức, đứng cách ta một bước chân, con ngươi tối đen như mực chiếu xuống, nhìn một hồi, đột nhiên nhíu mày hỏi, “Đại nhân… lẽ nào… ngài còn không biết?”

“Biết cái gì?”

Y chống một tay lên thân cây, tư thế hai bên nhất thời trở nên ái muội. Y cúi sát vào ta, nhếch khóe miệng, nở một nụ cười có phần lưu manh, “Kỳ thực ta là một gã đoạn tụ ấy mà… Tiếp đó có kẻ nói ngươi là một mỹ nhân tuyệt thế, còn đáp ứng ta, tặng ngươi cho ta chơi mấy ngày…”

Lời này sao quen tai thế nhỉ. Ta nhất thời không phản ứng được.

Y nói tiếp, “Sau đó tất cả đều khuyên ta, chi bằng nhân cơ hội này, để ta và ngươi tiếp xúc một chút… Đến oán linh ngàn năm người còn có thể chế ngự yên ổn, thì nhất định cũng có thể…”

Môi y đã dán sát bên tai ta, “… Chế ngự được ta.”

Ta cả kinh không ngậm được miệng, “Ngươi… Ngươi nói Dạ… Ngươi nói ngươi là…”

Y nhấc cằm ta lên, dí môi vào sát bên môi ta, luồng hơi thở ra phun hết vào mặt.

Nếu là Ngự Vương, hơi thở nhất định là nóng hôi hổi, sau đó ta sẽ bổ nhào tới ngậm lấy môi hắn, để hơi ấm cùng nhau hòa quyện.

Thế nhưng hơi thở của y lại lạnh lẽo như băng!

Trong nháy mắt ta chỉ cảm nhận được sự kinh hoàng, toàn thân bắt đầu run lên bần bật.

Y có phần chán nản buông ta ra, thế nhưng chỉ trong nháy mắt bị y từ trên cao nhìn xuống như vậy, hai chân ta nhất thời vô lực, cuối cùng không tự chủ được mà tưởng như tê liệt phịch xuống.

“Ta là Trọng Hoa quân, vua của Hoàng tuyền.”

Một khắc sau ta đã ngồi phệt trên mặt đất.

Chưa bao giờ thảm hại như vậy, thế nhưng y vừa hạ mi trông xuống ta, hai chân ta liền không thể đứng vững.

Ta lúc này, có phải cũng giống con ngựa đó hay không.

Y cũng ngồi xổm xuống, cột tóc rất dài kéo rê trên đất, “Đừng thế chứ. Ta đáng sợ như vậy sao. Ngươi xem, ta cười rất ưa nhìn mà, ta đã luyện tập rất nhiều lần trước gương đấy.”

Ta run rẩy vươn tay, thử vuốt lên tóc y, “Ưa … Ưa nhìn.”

Giọng ta cũng run bần bật, căn bản không biết bản thân đang nói điều gì, “Ưa nhìn. Ngươi cười rất ưa nhìn, cũng… hiểu lễ nghi… biết tặng quà cho ta.”

Y quả nhiên rất hưởng thụ gật thấp đầu. Dáng vẻ này lại còn giống y như một con cún nhỏ, chờ mong ta khen ngợi nhiều hơn.

Ta không kìm được nói, “Thế nhưng ngươi xem… Ta không biết vì sao, ngươi vừa tới gần, ta liền như vậy, không sao đứng dậy nổi. Ngươi muốn trở nên bình dị gần gũi… sợ rằng còn phải thêm ít ngày…”

Lời vừa ra ta đã hận không thể tự vả cho mình một cái.

Nếu như y nói, vậy được thôi, ta liền theo đại nhân, khi nào đại nhân cảm thấy ta đã tạo được cho người khác cảm giác thân thiết rồi, thì ta sẽ quay về.

Ta nhất định hộc máu cho y xem.

Vì vậy ta nỗ lực cứu vãn nói, “Ngươi là vua của Hoàng tuyền, đứng đầu Minh giới, đây là khí phách vương giả bẩm sinh, người thường chim thú khẳng định không chịu nổi… Như vậy đi. Trước tiên ngươi quay… quay về Hoàng tuyền đã…”

Y lắc đầu, quả nhiên nói đúng câu làm ta hộc máu, “Không được, ta theo ngươi trước, quay về sau.”

Ta lắc đầu, từng bước dẫn dắt, “Không được đâu, nhất định phải trở về, Hoàng tuyền không có ngươi, làm sao duy trì trật tự chứ. Lại thêm mấy kẻ như Dạ quậy phá, há chẳng phải rối loạn rồi sao.”

Y kiên định nói, “Không sao hết. Oán linh ngàn năm ngoại trừ một mình hắn, còn lại đều bị ta nhốt vào địa lao âm u rồi. Nếu không phải hắn tặng ngươi cho ta, thì đã sớm bị ta diệt phách.”

Đầu ngón tay ta tức thì run bắn, vội tiếp tục dỗ dành, “Không được đâu, ngươi là vua, luôn luôn có việc phải xử lý, ngươi nhìn Ngự Vương xem, sắp sửa mệt đến suy sụp rồi.”

“Ta đã sớm xử lý xong chính vụ của một ngày, còn đặc ý vào địa khố lấy ra Ngục huyết linh lung, mới đến đây đấy.”

Giống như lần trước, y lại luồn tay qua dưới nách, đỡ ta, một gã đàn ông trưởng thành lên như đỡ một con thỏ nhỏ.

Y hoàn toàn nghe không thủng, ta đang ra ý đuổi y đi… Thật giống như ta vào quán rượu, ta nói với tiểu nhị, tay ngươi chọc vào đồ ăn trong đĩa rồi, gã lại nói, không sao đâu, ta không sợ nóng…

Ta cố lấy dũng khí, nói, “Vậy ngày hôm nay đã sắp hết rồi, ngươi mau trở về đi thôi!”

Y hòa nhã nói, “Đại nhân, ngài quên rồi, trên thiên giới dưới địa phủ, một ngày bằng một năm ở nhân gian cơ mà.”
Bình Luận (0)
Comment