Thịnh Thế Trường An Dạ

Chương 6

Đến bảo khố lần này, Tử Du Tiểu Mai nói cái gì mà phải đi theo, chỉ sợ ta lại ngất.

Dấu chân lún sâu trên tuyết dày, lại bị gió bấc cào lên hết đợt này tới đợt khác.

Ta mặc áo choàng bông thêu kim tuyến tường vân1, tự gói mình thành một đòn bánh tét.

Quay đầu lại nhìn đồ thỏ nhãi ranh, thấy hắn y phục phong phanh gió thổi dính sát người, dáng vẻ mỏng manh như sắp vỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió tạt đỏ bừng, hai tay liên tục xát vào nhau vì lạnh.

Nói trước là ta đã bảo Tử Du chuẩn bị hồ cừu2 cho hắn, nhưng hắn sống chết không chịu mặc. Còn dùng thứ ánh mắt kỳ quái không thể hiểu nổi hung hăng trừng ta. Tối hậu ta đành bảo Tử Du đi kiếm một cái khăn quàng lông thỏ, tốt xấu gì cũng bao được cái cổ.

Đứa nhỏ này, vẫn còn thù việc tối hôm qua đây mà.

Bên trong bảo khố thắp trường minh đăng3, bốn vách khảm đá cẩm thạch chạm khắc, dầm xà vừa mới đục và sơn sửa lại năm ngoái, để phòng cháy, rất hiếm gặp chất liệu gỗ ở đây, dù đã cách ba tầng cửa sắt nặng nề, vẫn thấy như ở giữa trời đông rét buốt, ta không nhịn nổi, hắt xì một cái, nước mũi lập tức chảy ròng ròng.

Tiểu Mai đã nhanh nhẹn chạy tới, móc khăn tay lau mặt cho ta.

Đoàn người loanh quanh ở gian chứa ngọc khí đã nửa ngày, vẫn không có manh mối, ta giật nhẹ nhóc con, hỏi, “Cái cành cây ngươi nói, rễ bạc, thân vàng, đầu cành kết trái bằng bạch ngọc, hay ngọc quả kim chi, đại khái tính là kim khí… Ngọc khí ở đây đều là ngọc tinh khiết, đồ khảm vàng bạc hẳn là cất ở gian tiếp theo để bình hoa cổ, chúng ta qua bên kia xem?”

“Đại nhân, đã bảo không phải cành cây, là cành ngọc.” Nhóc con tức giận nghiến răng kèn kẹt.

“Cũng như nhau thôi.”

Ta điềm tĩnh nghiêm mặt, lôi nhãi con đi, “Tử Du, Tiểu Mai, các ngươi tiếp tục xem xét xung quanh, ta không sao, có hoàng tử ở đây rồi.”

Đuổi xong hai người, ta dắt con thỏ ranh vòng ra chái Bắc.

“Ngươi hãy nói thật với ta.”

Vừa vào chái Bắc, ta liền đóng đại môn, chặn con thỏ ranh vào góc tường, hai tay đè lên vai hắn, cúi đầu ngưng mắt nhìn sâu vào đôi con ngươi hệt như hắc ngọc, hạ giọng hỏi, “Rút cuộc ngươi là ai?”

“Đại nhân thế này là có ý gì?”

“Bát tổ yến đó đúng là có độc, ngươi cũng thực sự uống cạn còn gì.”

“Sao đại nhân sao lại nhắc chuyện này… So với chuyện này, Kuzuo lại muốn hỏi thăm chuyện tối qua một chút.”

Nhắc tới tối hôm qua, cái mặt già của ta lại đỏ lên, liền thẹn quá hóa giận, “Đừng có đánh trống lảng với ông, trước đây ông hành tẩu giang hồ cũng chẳng phải ngày một ngày hai, bằng hữu Đường môn4 ông cũng có. Tà công cũng được mà chính pháp cũng xong, kể cả người đã luyện được bách độc bất xâm, đều không thể trực tiếp tu sạch cả chén thuốc độc!”

Nhóc con quay mặt đi, nói tinh quái, “Đại nhân từng bảo, văn hóa Đại Đường và quốc gia ta có khác biệt, những điều đại nhân vừa nói, ta chẳng hiểu gì cả.”

“Ngươi còn giả bộ với ta.”

Ta nheo mắt, nhìn hắn hầm hầm, trông hắn môi hồng răng trắng, đôi mắt bướng bỉnh sáng như sao, bề ngoài trẻ con nhưng càng nhìn lại càng thấy xinh xắn, mới rồi còn nhắc ta chuyện đêm qua, đột nhiên, ta nghĩ tới một biện pháp đặc biệt nham hiểm.

“He he…”

Ta cười dê, “Ngươi không nói? Vậy thì đừng trách ông đây độc ác.”

Dứt lời không đợi hắn phản ứng, ta liền buông một bên vai hắn ra, trượt thẳng xuống, thành thục chuẩn xác tóm lấy một thứ phía dưới của hắn.

“A! Không không…”

Con thỏ nhãi ranh kêu lên kinh hãi, trong nháy mắt, tay kia của ta đã bịt kín miệng hắn.

Ta đổ người về đằng trước, ấn chắc hắn lên tường, một tay đè chặt miệng hắn, tay còn lại bắt đầu chơi đùa, đôi mắt nhóc con tức thì ướt át, khó chịu lắc đầu quầy quậy, liều mạng đẩy ta ra.

“Đừng nhúc nhích. Không phải người muốn chuyện biết tối hôm qua là gì sao? Để đại nhân(aka người lớn) ta dạy ngươi.”

Lông mi con thỏ khẽ run, ở trong lòng bàn tay ta bật ra một tiếng rên khẽ.

“Ngươi đã rõ chuyện tối qua rồi đấy… Vậy bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi…”

Cảm thấy nhóc con phản kháng ngày càng yếu ớt, hai chân vô lực ngồi phịch lên đùi ta, ta cố gắng đẩy nhanh động tác trên tay, ghé đầu vào sát tai hắn.

“Chính là ngươi có biết ta thu được gì không? Tất cả người ngoại quốc đều phải nhận sự điều tra của Ngoại Ti Tỉnh, mới được phép cư trú tại Trường An, đừng nói hoàng tử, mà ngay cả viên sứ thần nho nhỏ, đều ngựa xe như nước, bảo vật như nêm đến đây thăm hỏi kính cẩn, một đứa nhóc con như ngươi…”

“Uhm uhm…”

Ta thọc tay vào trong áo quần nhóc con, tiếp tục giày vò hắn, “Một đứa nhóc con như ngươi tự mình vượt biển, ngươi hy vọng ta sẽ tin à? Ngay từ đầu, ta đã phái người truyền tin hỏi sứ giả Oa Quốc. Sớm nay, ta vừa nhận được thư do chính Thiên hoàng các ngươi tự tay viết.”

Nhóc con đột nhiên chấn động, ngừng giãy dụa, bình tĩnh nhìn ta, ta bỏ tay ra khỏi miệng hắn, vòng qua tóm chỗ thắt lưng, “Trong thư nói gì, chắc ngươi đã đoán được rồi?”

Đôi môi nhóc con run rẩy, hai mắt ngập nước.

Ta khẽ động tâm, đầu ngón tay niết qua đỉnh, nhóc con tức thì thở hổn hển, giải thoát rồi.

Trong lúc ta tìm cách làm sạch tay, con thỏ nhãi ranh đã theo tường tuột xuống, vô lực co cụm trên mặt đất.

“Y đã chết…”

Con thỏ cuộn người ôm đầu gối, đầu chôn vào khuỷu tay, “Ta biết trong thư nói gì, Thiên hoàng nói, hoàng tử Kuzuo, y đã mất tích từ lâu, đúng không?”

Ta lau khô tay, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu hắn, con thỏ ngẩng đầu, nhìn ta bằng con ngươi đỏ lựng.

“Y không tìm được Bồng Lai ngọc chi nàng đòi, chạy tới chùa cầu phật, phù hộ cho y lấy được lòng người yêu, trai giới rất lâu, ngày ngày bái tụng, cùng lúc lại lệnh cho thợ thủ công chế tạo đồ giả mạo, sau đó cầm ngọc chi đi tìm nàng, nói dối rằng y vượt biển tìm kho báu, đói bụng thì ăn thủy thảo xuyên bối6, mạo hiểm vượt qua bao nhiêu yêu ma quỷ quái, cuối cùng đã tìm được Bồng Lai sơn, ngắt lấy một cành mang về cho nàng. Y nói với nàng, y đi một mạch vội vã, vừa xuống thuyền đã chạy thẳng tới đây, ngay vạt áo còn ướt, nhưng đúng lúc này thợ thủ công kia tìm đến cửa, đòi y tiền công, chuyện vỡ lở, cô nàng kia không chịu gặp lại y, còn viết bài thơ từ chối. Y đường đường là hoàng tử, mất hết thể diện, sợ người đời chê cười, ngày hôm sau liền lên núi tự sát.”

“Vậy…”

Chuyện ra là thế này, thảo nào ngày ấy ta bảo định làm giả, đồ thỏ nhãi ranh lại nhìn ta như vậy.

“Vậy ngươi… ngươi làm sao…”

“Là y trước khi chết chính miệng nói cho ta. Ta gặp phải y ngay trước khi y chết, lúc nghe xong chuyện, đã thầm nhủ thiếu niên này sao mà ngốc đến thế, nhưng nhìn y nước mắt giàn giụa mới tắt thở, lại thấy đau lòng. Y sinh tiền chấp niệm quá nặng, chết không nhắm mắt, ta làm thế nào mắt y cũng không khép, đành bảo với hồn phách y đang bồi hồi một bên, ta giúp ngươi tìm ra ngọc chi, ngươi hãy an tâm mà đi đi…”

Chuyện này thực sự vượt quá khả năng tưởng tượng và tiếp thu của ta, ta nghe hắn nói mà ngây dại.

“Sau đó ta hoả táng thi thể y, đem tro cốt rải xuống sông, ngày hôm sau gia thần của y mới lên núi tìm, đương nhiên là tìm không thấy, phong thanh truyền tới chỗ Thiên hoàng, Thiên hoàng đành phải nói với dân chúng, hoàng tử Kuzuo đã mất tích.”

“Nhóc con… Ngươi… Ngươi rút cuộc…”

“Ta… Ta thực ra là…”

“Đại nhân! Ta và Tiểu Mai tìm được thứ này, người xem có phải ngọc chi hay không!?”

Tử Du và Tiểu Mai đột ngột đẩy cửa, lập tức gặp ta đang chặn Kuzuo tại góc tường, hai người quần áo đều xộc xệch, đặc biệt con thỏ nhãi ranh còn gò má ửng hồng hai mắt rưng rưng, tức thì bị nói lắp, “Đại… Đại nhân… Các người… Đang làm gì…?”

Thêm ngày 17 tháng 12

Sau đó nhặng xị cả lên.

Có nói hay không cũng thế.

Nói chung chuyện tìm kiếm ngọc chi tạm thời bị dẹp qua một bên, con thỏ đáng thương bị ta ức hiếp cũng chính thức bị ta giữ lại Ngoại Ti Tỉnh sang năm tới.

Chỉ là suốt dọc đường đi, Tử Du và Tiểu Mai vẫn sau lưng ta xầm xì to nhỏ.

Cảnh tượng ngay lúc đó nhất định rất ngoạn mục, một lão già hai mươi lăm tuổi, dồn một đứa bé chưa đủ mười bốn vào góc tường, đứa nhỏ đầy mặt lệ ngân, lão già đầy mặt *** tương…

Cảnh tượng ngay lúc đó nhất định rất ngoạn mục, một lão già hai mươi lăm tuổi, dồn một đứa bé chưa đủ mười bốn vào góc tường, đứa nhỏ đầy mặt lệ ngân, lão già đầy mặt *** tương…

“Tử Du, ta không nhìn lầm chứ.”

“Không có đâu, ta cũng thấy, lúc đứng dậy hoàng tử Kuzuo còn vội vàng nhấc quần…”

“Các ngươi thì thầm cái gì vậy? Nói cho ta nghe với?”

Ta dừng lại, gió bấc cuốn theo hoa tuyết thổi lên vù vù.

“Không có không có!” Tiểu Mai ra sức lắc đầu, “Đại nhân đi nhanh đi, xe ngựa đang chờ bên ngoài, hoàng tử Kuzuo vừa mới khóc, rất dễ cảm lạnh.”

Còn chưa nói xong, Tử Du đã huých Tiểu Mai một cái.

Tiểu Mai nhìn ta sắc mặt bất thiện, vội vàng câm miệng.

“Oa Quốc bởi vì vấn đề đánh cá trên biển và tới Trung thổ cầu phật, gần đây luôn phái sứ giả nhập Đường, ta thấy như vậy đi, Ngoại Ti Tỉnh chúng ta cũng không có dịch giả7. Đồ thỏ ranh, ngươi ở béng Ngoại Ti Tỉnh làm một dịch giả đi… Ờ? Lương tháng là… ừm… ừm… Năm lượng…”

Tử Du nói, “Đại nhân. Dịch giả ngoại quốc tịch chí ít quan bái thất phẩm… Lương tháng năm lượng này…”

Tiểu Mai nói, “Đại nhân người cũng quá ki bo rồi.”

Ta bước lên xe ngựa đầu tiên, sau đó nheo mắt nhìn kẻ chui vào sau cùng là Tử Du. Lại nhòm sang Tiểu Mai đang ngồi bên cạnh, ân cần nói, “Tiểu Mai, ngươi cũng đến tuổi lấy chồng rồi. Không bằng để Tử Du lấy ngươi đi.”

Tiểu Mai sợ ngây người. Tử Du ngốc luôn tại chỗ.

Trong xe ngựa ngoại trừ âm thanh con thỏ ranh thỉnh thoảng khụt khịt, cơ bản cuối cùng cũng an tĩnh.

………..

“A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Đêm hôm khuya khoắt, tuyết vẫn rơi dày, từ trong tẩm phòng của Ngoại Ti Lệnh đại nhân đột nhiên truyền ra một tràng cười man dại.

Ta quả là cười đến nước mắt giàn giụa, chỉ vào con thỏ nhãi ranh, ruột đau đến mức phải gập người ôm bụng, “A ha ha ha ha! Hồ ly!? A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Hồ ly!? A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!”

Con thỏ nhãi ranh vừa trở lại đã tự thú với ta.

Hậu quả là, không đợi hắn nói xong, ta đã cười suýt lộn cổ xuống gầm giường.

“Đại nhân! Người đã không sợ thì thôi, sao có thể cười thành như vậy!”

Nhóc con phẫn nộ dứ dứ nắm đấm về phía ta, xoay người đẩy cửa định đi.”Đại nhân người cứ cười thong thả! Ta đi!”

“Con thỏ nhà ngươi, quay lại đây cho ông.”

Ta vội vã chạy tới giữ lại cửa, liều mạng nhịn cười, “Ai, là ngươi không biết, ta kiếp này sống hai lăm năm, từ mười sáu tuổi đã bị người gọi là hồ ly tinh, đến giờ đã gần mười năm a! Hôm nay nghiễm nhiên gặp được đồ thật, hồ ly? Thực sự rất hợp với ngươi! Aha ha… Ừa ừa… Không cười không cười… Phụt!!”

“Đại nhân người còn cười nữa!”

Ta duỗi tay ôm con thỏ, kéo qua ngồi trên đùi ta, sau đó nâng mặt hắn lên, véo cái mũi, lại nhéo nhéo cái mặt, “A? Để đại nhân ta nhìn kỹ một cái, không phải hồ ly tinh đều là mị quá đỗ quyên, diễm bỉ mẫu đơn7 sao? Ngươi nhìn đi nhìn lại, kiểu gì cũng ra một búp bê.”

Con thỏ ranh từ bỏ việc nói lý với ta, trực tiếp nhìn ta trừng trừng.

“Được rồi, đêm đã khuya, ngươi cũng về ngủ sớm đi. Phải rồi, nếu hoàng tử Kuzuo đã qua đời từ lâu, vậy tên thật của ngươi là gì?”

“Điều này không thể nói.” Đồ thỏ nhãi ranh bĩu môi, dương dương tự đắc, “Nói tên, người sẽ thành chủ nhân ta, ta đâu cần một chủ nhân còn xinh hơn mình làm gì, chỉ tổ bị đồng tộc cười nhạo.”

Ta lập tức giận tái mặt, “ Được, đã vậy ta gọi ngươi là con thỏ nhãi ranh.”

Con thỏ nhãi ranh ngẩn ra, nhưng lại vươn hai tay chạm lên mặt ta, nghiêm trang nói, “Đại nhân, người biết không, đạo sĩ kia nói đúng, người thực sự rất có lực hấp dẫn. Ta còn chưa bước vào Trường An đã cảm nhận được khí tức của người, đó là một cỗ linh khí tử sắc, khiến tà ma ngoại đạo chùn bước, nhưng lại gọi linh thể nhu nhược tới nương nhờ.”

Ta lắc đầu, cười nói, “Đồ thỏ ranh hãy nói qua một chút, thế nào là một linh pháp8?”

Đồ thỏ ranh thả tay xuống, cúi đầu, dí sát đôi mắt đen kịt lại, bình tĩnh nhìn ta, “Ta biết thứ linh khí này, tử sắc linh khí, là tượng trưng cho Long thần đại nhân, tại Oa Quốc, cũng chỉ Thiên hoàng đại nhân mới có.”

Ta đột ngột giật mình, rồi đột nhiên cười sằng sặc.

Nhưng lần này, ta cười, mà mắt thì ướt.

“Đại nhân. Đừng cười nữa.”

Bàn tay nhỏ bé đè lại đôi môi ta.

Ta thực sự đã cười không nổi nữa. Lồng ngực nhóc con lắc lư trước mắt ta, cùng bờ vai mảnh khảnh, ̣mà chẳng hiểu làm sao, ta bỗng thấy bất lực, chỉ muốn tựa vào gần.

“ Vậy sao, thì ra là long khí…”

Ta vùi đầu vào lòng nhóc con, hít sâu một hơi, “Thừa Thiên Quan quan chủ… Ra là vậy… Hắn đã biết…”

“Đại nhân?”

Bàn tay con thỏ vuốt lên tóc ta.

“Muốn khóc hãy khóc đi.”

Cho nên hắn mới hạ độc.

Vậy ra hắn thực sự muốn bắt ta chết…

Ta ôm nhóc con trối chết, đột nhiên không chịu nổi áp lực trong ***g ngực, cũng mặc kệ đêm đã khuya, thất thanh khóc rống…

………………………………………………………….

1. Tường vân: biểu tượng mây cát tường.

2. Hồ cừu: áo khoác lông cáo.

3. Trường minh đăng: loại đèn được thắp liên tục, như đèn trên bàn thờ í… ẹ.

4. Đường môn: bang phái giang hồ nổi tiếng về ám khí và độc dược.

5. Thủy thảo xuyên bối: thủy thảo là tên gọi chung các loại cỏ nước, còn xuyên bối là một cây thuốc đông y mọc ở vùng Tứ Xuyên.

6. Dịch giả: kiểu chức thông dịch viên.

7. Mị quá đỗ quyên, diễm bỉ mẫu đơn: sức mê hoặc vượt qua đỗ quyên, đẹp rực rỡ hơn cả mẫu đơn.

8. Linh pháp: nguyên văn là vậy, ta hổng có hiểu, có lẽ là những quy luật, pháp tắc liên quan đến những vấn đề siêu linh??
Bình Luận (0)
Comment