Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 60

“Hay cho một hoàng hậu Vân Triêu quốc, không bao lâu nữa trẫm sẽ thống nhất thiên hạ, toàn bộ Vân Triêu quốc đều nằm trong tay trẫm, cũng bao gồm ngươi _ hoàng hậu Vân Triêu quốc.” Nam tử gợi lên nụ cười tà mị, vẻ mặt tự tin như đã nắm rõ mọi chuyện trong tay.

“Chỉ sợ là làm ngươi thất vọng rồi, vận mệnh của Lục Ngưng Nhiên ta đều do ta nắm giữ, cho tới bây giờ sẽ không bị áp chế.” Lục Ngưng Nhiên ngạo nghễ đứng trước mặt nam tử, lạnh lùng nhìn hắn.

Muốn khống chế nàng, vậy phải xem hắn có bản sự này không.

“Được, tốt lắm, tính cách của ngươi rất hợp khẩu vị của trẫm. Hiện tại trẫm cho ngươi hai con đường có thể đi: Hoặc là ở lại làm Hoàng hậu của trẫm, hoặc là để lại thi thể của ngươi.” Nam tử thản nhiên đứng dậy, không chút để ý đi tới chỗ Lục Ngưng Nhiên, nhìn nàng. Mặt nạ màu vàng tản ra quang mang chói mắt, hình thành cảm giác áp bách mãnh liệt.

“Thật có lỗi, ta chỉ đi con đường của mình, bất quá ta cũng có thể cho ngươi hai con đường, ngươi tự mình chọn: Ta rời đi hoặc là ngươi chết.” Lục Ngưng Nhiên không cho là vậy, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, lui về sau một bước, nhanh nhẹn ngồi trên ghế ở phía sau.

“Ha ha, rất thú vị, trẫm muốn xem ngươi rời đi như thế nào?” Không tự giác đi về phía trước, hai tay chống lên hai bên ghế, chậm rãi tới gần Lục Ngưng Nhiên. Hai người đối mắt gần trong gang tấc, rõ ràng cảm nhận được hô hấp của đối phương. Hắn khẽ ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Lục Ngưng Nhiên, cực kỳ hưởng thụ híp hai mắt lại.

“Ta muốn thì sẽ đi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?” Lục Ngưng Nhiên vẫn như cũ mặt không đổi sắc, trong lòng lại tìm cách thoát khỏi đây. Nhìn hắn càng lúc càng tới gần, nàng nhíu mi lại: đúng là đồ mặt dày! Đối phó người như vậy cần phải đánh cược một phen. Xem ra, nếu nàng muốn đào tẩu mà nơi này nghiêm như thế thì nhất định có cơ quan trùng trùng. Nếu như vậy thì trong Kiền Dương cung có bí đạo. Nhưng có điều ở nơi nào?

Một tia ánh mặt trời bắn vào, Lục Ngưng Nhiên bên tai một trận đau đớn. Ánh sáng này quá mức mãnh liệt mà nơi này là ở dưới đất nên cũng không thể tùy ý xuyên thấu ánh mặt trời, bọn họ làm thế nào để hô hấp? Nhất định có rất nhiều cửa ra! Dựa theo trực giác, nàng khẽ sờ soạng về phía ánh mặt trời bắn vào. Lục Ngưng Nhiên hiểu ra: thì ra còn có một cơ quan như thế!

Nàng âm thầm cảm thấy may mắn, thật đúng là trùng hợp, để hai tay trước ngực, thả lỏng thân thể giả vờ dựa sát vào ghế, một tay chống lên ngực của hắn, tay kia thì làm như chống vào ghế dựa. Nàng nâng chân phải lên đá vào phía dưới của hắn nhưng lại bị tóm, nam tử như sớm dự đoán được hành động này, nhanh chóng xoay người lui về sau, né tránh.

Mà Lục Ngưng Nhiên nhân lúc hắn lui ra sau, tìm được cái nút trên ghế, nhanh chóng ấn xuống. Bỗng nhiên, một thanh âm ầm ầm vang lên, ghế dựa nháy mắt thấp xuống, đợi khi nam tử phản ứng lại thì Lục Ngưng Nhiên sớm đã ngã xuống.

Nam tử không có một tia tức giận, ngược lại thú vị mười phần, nhìn Lục Ngưng Nhiên biến mất trước mắt, khóe miệng gợi lên ý cười, “Ngươi trốn không thoát đâu! Chúng ta còn có thể gặp lại, Hoàng hậu thú vị của trẫm.”

Lục Ngưng Nhiên vững vàng ngồi ở ghế tựa, thẳng tắp rớt xuống, rốt cục an toàn, lại tìm kiếm nút cơ quan trên vách tường, nhưng phát hiện bốn phía đều là tường đồng vách sắt, không có khe hở. Lục Ngưng Nhiên trầm xuống, chẳng lẽ đã rơi vào cạm bẫy của hắn? Không, nàng nhất định có thể tìm được chốt mở, nàng quyết tâm cẩn thận tìm kiếm nhưng cũng không hề phát hiện ra gì. Một lần nữa trở lại trên ghế ngồi, chợp mắt một chút, vung mạnh tay về phía tay cầm của ghế dựa. Đột nhiên một bên tường từ từ khởi động, mở ra.

Lục Ngưng Nhiên ngạc nhiên phát hiện chốt mở cư nhiên còn ở ghế tựa, không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi ra bí đạo, đi dọc theo con đường về phía trước. Lục Ngưng Nhiên có dự cảm không tốt: Con đường này, nam tử kia tất nhiên là biết được, nếu như, hắn phái người mai phục tại ở đây, nàng không phải là cá trong chậu sao? Vừa vặn ôm cây đợi thỏ. Nghĩ xong nàng liền theo vách tường, hẳn là còn có đường ra khác.

Nàng chuyển bước chân, hai tay vuốt vách tường, đột nhiên dừng lại, thử gõ ba lần. Quả nhiên, vách tường này chậm rãi mở ra, Lục Ngưng Nhiên lập tức đi vào.

Đi thêm một chút, mới phát hiện đã ra khỏi mật thất, đi tới ngoài cung điện, rõ ràng viết ba chữ Cảnh Lan cung, Lục Ngưng Nhiên như nhận ra được điều gì, quan sát xung quanh, thừa dịp thủ vệ không để ý, nhân cơ hội lẻn vào, sau đó lập tức đi vào trong đại đường. Ở giữa đại đường vẫn còn ba nén nhang chưa cháy hết, có một khối bài vị, viết: Linh vị Lam quý phi.

Lục Ngưng Nhiên cảm thấy kinh ngạc. Nơi này sao lại bày biện linh vị của Lam Phi?

Đem nghi hoặc trước đó liên kết với nghi hoặc hiện tại nhưng cũng không tìm ra đáp án.

Ngoài cửa Cảnh Lan cung truyền đến tiếng bước chân rất nặng. Cảm ứng được có rất nhiều người đi về phía này, Lục Ngưng Nhiên lập tức đi vào nội đường, chỗ này lại làm nàng càng thêm kinh ngạc: Nơi này bài trí giống như đúc với Cảnh Lan cung, hơn nữa những đồ vật Lam Phi hay dùng khi còn sống lại có đủ cả! Đột nhiên, nàng ngửi được một hương vị quái dị trong nội đường, giống như hương thơm trên người của Lam Phi. Nàng đột nhiên nghĩ: Chẳng lẽ Lam Phi cùng Hoàng đế dưới đất này có liên quan?

Lúc nàng đang suy nghĩ thì cửa bị đẩy ra. Lục Ngưng Nhiên quan sát bốn phía tìm chỗ núp lại phát hiện không có chỗ nào thích hợp. Nàng xiết chặt ngân châm trong tay, đang muốn tránh ở một góc thì thân thể đã ngã vào cái ôm rắn chắc. Lục Ngưng Nhiên cảm nhận được cái ôm quen thuộc này, hơi thả lỏng, an tâm ở trong lòng hắn. Còn không kịp hỏi gì thì hai người đã ngã xuống giường, chạm vào cập sa trướng, giường đột nhiên nghiêng, hai người lập tức rơi xuống cơ quan trên giường.

Hai tay gắt gao ôm lấy nàng, cứ như sợ mất đi nàng. Lục Ngưng Nhiên lại rất an tâm, “Thế nào rồi? Có bị thương hay không?” Khi nàng chưa kịp rời khỏi người hắn, thì đã hắn nâng dậy, kiểm tra trên dưới.

“Ngươi có thể đi vào có nghĩa là ngươi đã tìm được cửa ra. Chúng ta không cần vội vàng ra ngoài, nơi này quá mức kỳ quái. Xem ra mọi chuyện trong cung, còn có sự quỷ dị của Phượng Hoàng trấn, đều liên quan đến nơi đây. Chúng ta âm thầm xem xét một phen, như thế nào?” Lục Ngưng Nhiên bị hắn kiểm tra, sắc mặt ửng đỏ nhưng lập tức trấn định lại, rời khỏi vòng tay của hắn, nhìn về phía ánh mắt lo lắng của hắn, cảm thấy ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment