Thịnh Thế Y Phi

Chương 15

Nam Cung Hoài căng thẳng, những người khác ở đây cũng sợ hãi. Mẹ con Trịnh thị ở góc khuất càng là lo lắng, khẩn cầu mà nhìn Nam Cung Hoài, tuy rằng Vệ Quân Mạch là nhi tử của công chúa Trường Bình, có cậu ruột là Yến vương làm chỗ dựa, thế nhưng so với hoàng trưởng tôn, cái chức vị Quận Vương kia liền kém hơn rất nhiều. Huống chi hắn còn có thân thế khiến người ta khó mà mở miệng, có thể hay không thuận lợi kế thừa Tĩnh Giang Quận Vương tước vị vẫn là hai chuyện khác.

Đừng tưởng do Nam Cung Mặc chướng mắt mà Nam Cung Thù từ thiếp thất nữ chuyển thành thân phận chính thất nữ, mà thân phận như vậy so với Vệ Quân Mạch đẹp đẽ hơn. Chí ít, nàng vẫn là Nam Cung Hoài nạp Trịnh thị nhập môn mới sinh. Toàn bộ trong hoàng thành người nào không biết, Vệ Quân Mạch là công chúa Trường Bình tại thời điểm Tĩnh Giang Quận Vương ra ngoài chinh chiến mà sinh ra được con hoang? Liền ngay cả hoàng gia đều chấp nhận là công chúa Trường Bình không đúng, liền bồi thường cùng tùy ý Tĩnh Giang Quận Vương nạp thiếp duy trì hương hỏa. Vệ Quân Mạch sinh ra, Tĩnh Giang Quận Vương liền vì hắn gọi là "Quân Mạch", cùng quân người dưng không khác là bao, căn bản là không muốn nhận đứa con trai này, nếu như mẫu thân hắn không phải công chúa, chỉ sợ hai mẹ con không được sống yên.

Lận Trường Phong có thể nghĩ tới sự tình Nam Cung Hoài làm sao lại nghĩ không tới? Chính là để Nam Cung Mặc đại gả chuyện này bản thân hắn cũng là chăm chú cân nhắc qua. Cho dù bệ hạ truy cứu tới hắn cũng có lý do để mà biện minh, dù sao bệ hạ tứ hôn là Nam Cung gia trưởng nữ, mà Nam Cung gia danh chính ngôn thuận trưởng nữ đúng là Nam Cung Mặc. Huống chi, Nam Cung Mặc là tỷ tỷ, chị cả chưa gả, làm muội muội làm sao có thể gả? Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài lại mơ hồ có chút hối hận rồi, cho dù Nam Cung Mặc không nghe lời, hắn cũng có thể thấy nữ nhi này kỳ thực so với Nam Cung Thù càng thêm thông minh đại khí. Nam Cung gia dòng chính nữ vốn rất ít, thật sự phải đem một nữ nhi như vậy gả cho Vệ Quân Mạch, vậy chẳng phải là một cái thành tựu không được tốt sao? Nếu như... Là Khuynh nhi, có lẽ sẽ có tiền đồ rất tốt.

Thế nhưng đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của hai mẹ con Trịnh thị, Nam Cung Hoài lại không nhịn được mềm lòng. Huống hồ... Quan hệ giữa Thù nhi cùng hoàng trưởng tôn, vạn nhất không nên ầm ĩ...

"Sở quốc công?" Đợi trong chốc lát cũng không nghe thấy Nam Cung Hoài trả lời, Yến vương có chút không vui nhíu nhíu mày. Ánh mắt nhìn phía hai thiếu nữ duy nhất trong sảnh, chỉ nhìn liếc qua Nam Cung Mặc trong chốc lát rồi tự nhiên chuyển đến Nam Cung Thù trên người. Dù sao, Phụ Hoàng tứ hôn cho Quân Mạch, thê tử chắc chắn sẽ không ăn mặc một thân xiêm y như vậy. Chỉ là... Nhớ vừa mới ở ngoài cửa nghe được một phen lời nói, Yến vương mày kiếm hơi nhíu lên. Đại Hạ lập quốc hai mươi hai năm, chín năm trước hoàng hậu băng hà, mà hiện nay bệ hạ đã sửa lại niên hiệu. Mà Yến vương mười chín năm trước đã tới U Châu rồi, cũng chính là lúc Đại Hạ lập quốc đến năm thứ ba, đối với sự tình trong hoàng thành, cũng không biết quá nhiều.

"Khởi bẩm Vương gia, đây là tiểu nữ... Nam Cung Khuynh." Nam Cung Hoài rốt cục vẫn là hạ quyết tâm, trầm giọng nói.

"Phụ thân?!" Nam Cung Huy không nhịn được nói, trên gương mặt trẻ trung tránh qua vẻ thất vọng. Nam Cung Tự thần sắc không vui, từ từ cúi thấp đầu xuống không hề nói gì.

Nam Cung Mặc ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy một nam nhân cũng tương tự đang ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Cung Hoài, Vệ Quân Mạch. Vệ Quân Mạch dung mạo hết sức tuấn tú, có người bảo hắn với công chúa Trường Bình có tám phần giống nhau. Chỉ là quanh năm lạnh nhạt, thận trọng nên dung nhan của hắn không có cảm giác ôn nhu một chút nào, cũng là để khuôn mặt tuấn mỹ, tinh xảo ít đi mấy phần hảo cảm, nhiều hơn mấy phần lạnh lùng nghiêm nghị cùng kiên định. Nam Cung Mặc chú ý đầu tiên không phải là tuấn mỹ dung mạo của hắn, mà là đôi mắt kia. Bình tĩnh được không có gợn sóng một chút nào, phảng phất điều mà nhóm người đang thảo luận trước mắt không phải đại sự cả đời hắn, mà là một việc rất nhỏ, không quá quan trọng. Một đôi mắt... Nam Cung Mặc gặp rất nhiều, nhìn đủ các loại màu sắc trong đôi mắt, thế nhưng là chưa từng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy. Phảng phất màu tím đậm thủy tinh giống như màu đá saphire... Thủy tinh giống như thấu triệt con mắt, dĩ vãng Nam Cung Mặc đều là chưa từng đọc qua những sách miêu tả đôi mắt kia vì nghĩ nó thật hư cấu. Thẳng đến lúc này mới hiểu được, nguyên lai không phải là không có mà là nàng chưa từng thấy. Chẳng trách nhiều người sợ sệt cùng chán ghét Vệ Quân Mạch như vậy, sâu trong đáy mắt không hề ẩn giấu bất kỳ dơ bẩn cùng tạp niệm, xấu xí. Thủy tinh nơi sâu xa lại phảng phất là băng lãnh ngàn năm không thay đổi,... Quả thực khiến người ta muốn đem nó đào móc ra mà thu gom.

Đôi mắt như vậy... Lại ở trên một nam nhân, thực sự là phung phí của trời. Nam Cung Mặc có chút ghen tỵ ở trong lòng thầm oán.

Vệ Quân Mạch ngẩn ra, đáy mắt tránh qua một tia vô cùng kinh ngạc. Hắn đương nhiên nhìn ra được nữ nhân trước mắt đang suy nghĩ gì, chính là bởi vì như vậy hắn chẳng những không có cảm thấy phẫn nộ, trái lại là cảm thấy kinh ngạc. Hắn đã gặp rất nhiều người, thế nhưng hầu như tất cả mọi người nhìn thấy đôi mắt của hắn đều sẽ không tự chủ mà lộ ra biểu hiện sợ hãi, căm ghét, xem thường các loại. Xưa nay chưa từng có một người nào lại cảm thấy nó đẹp đẽ, nhất là vì nó đẹp đẽ mà muốn đào móc ra.

Gay go, lòi đuôi!

Đối mặt với ánh mắt đăm chiêu của Vệ Quân Mạch, Nam Cung Mặc trong lòng ám não. Đầu óc của nàng là bị heo ăn sao, lại vì một tên nam nhân mới gặp lần đầu mà xuất thần!

Lận Trường Phong đứng ở bên cạnh Vệ Quân Mạch, sờ cằm không tiếng động cười quái dị: Lần đầu gặp mặt liền liếc mắt đưa tình sao?

"Sở quốc công? Đây là lệnh ái?" Chu vương đánh giá Nam Cung Mặc một phen, mang theo thanh âm kinh ngạc cao giọng nói, "Nam Cung gia Đại tiểu thư, sao lại ăn mặc... Mộc mạc như vậy?" Mộc mạc vẫn là khách khí, quả thực là ăn mặc không ra gì.

Nam Cung Hoài vội vàng nói: "Hồi Vương gia, sau khi phu nhân vi thần qua đời mấy năm trước, tiểu nữ thân thể một mực không được tốt, cho nên mới cho về Đan Dương tĩnh dưỡng."

Chu vương sờ cằm, "Tĩnh dưỡng? Nam Cung phu nhân mất không phải là chuyện đã xảy ra tám năm trước sao? Ngươi nói là nha đầu này bảy, tám tuổi đã ở tại nông thôn? Chuyện này... Tam ca, nha đầu này gả cho Quân Mạch phải hay không quá ủy khuất?" Vệ Quân Mạch cho dù thân phận bị người người lên án, nhưng đó cũng là trưởng tử của công chúa, đồng thời là Tĩnh Giang Quận Vương Thế tử, huyết mạch của hoàng thất, sao lại phải cưới một cô nương lớn lên ở nông thôn?

Yến vương sắc mặt khó chịu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng trên người Nam Cung Thù, Nam Cung Thù sợ hãi, không nhịn được liền rùng mình. Khẽ hừ một tiếng, Yến vương xoay người nhìn về phía ngoại tôn, hỏi: "Quân Mạch, ý ngươi thế nào?"

Yến vương đương nhiên rõ ràng quan hệ trong đó, tuy rằng Nam Cung Mặc thân phận so với Nam Cung Thù càng cao hơn, vừa mới ở ngoài cửa nghe được mấy câu nói kia, Yến vương đối với Nam Cung Mặc ấn tượng khá tốt. Chí ít so với thứ nữ Nam Cung Thù dám to gan ghét bỏ ngoại tôn của hắn thì thực sự tốt hơn nhiều, thế nhưng chuyện này lại khiến Yến vương cảm thấy Sở quốc công phủ đang khinh thường, ghét bỏ nhi tử duy nhất của muội muội mình. Nếu như Quân Mạch cũng vừa ý Nam Cung Khuynh thì cũng đành thôi, nhưng mà nếu như Quân Mạch không vừa ý, Nam Cung Thù dám không lấy chồng liền phải chết, chỉ là một cái quốc công thứ nữ cũng dám ghét bỏ ngoại tôn của hắn!

Vệ Quân Mạch cụp mắt, bình tĩnh nói: "Cữu cữu, ngoại tôn vâng theo ý chỉ của tổ phụ."

Yến vương cau mày, Lận Trường Phong vội vã cười nói: "Yến vương điện hạ, người bệ hạ hạ chỉ tứ hôn chính là Sở quốc công phủ trưởng nữ. Huống hồ, với thân phận kia, tự nhiên là nhất định phải cưới chân chính trưởng nữ mới xứng đáng." Lận Trường Phong cố ý nhấn mạnh hai chữ cuối. Người ở chỗ này hoàn toàn rõ ràng tâm tư của hắn, Nam Cung Thù sắc mặt liền chuyển trắng.

Yến vương xưa nay biết Lận Trường Phong cùng Vệ Quân Mạch quan hệ vô cùng tốt, thấy Vệ Quân Mạch không phản đối cũng đã rõ ràng ý tứ của ngoại tôn. Có chút bất đắc dĩ thở dài, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Ngươi, đứa nhỏ này chính là không thích nói chuyện." Lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Hoài nói: "Đã như vậy, Nam Cung tiểu thư rảnh rỗi hãy đến thăm Vương Phi thường xuyên đi."

Nói xong liền lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Nam Cung Mặc nói: "Bản vương đến vội vàng cũng không chuẩn bị lễ vật gì, ngọc bội này chính là khi bản vương ghé qua U Châu, Trường Bình đưa, ngươi cầm được chứ?"

Ta có thể không thu sao? Nam Cung Mặc bên trong lòng âm thầm tính toán. Chính là muốn mở miệng, chỉ nghe Yến vương nói: "Những năm này oan ức cho ngươi rồi, ngươi là đứa trẻ tốt, sau này có ủy khuất gì, bản vương thay ngươi làm chủ. Nếu là có cái gì không hiểu, cũng có thể hỏi Vương Phi một chút, để Quân Mạch dẫn ngươi đi là được rồi."

Nam Cung Mặc suy tư một chút, trong nháy mắt đã hiểu rõ ràng ý tứ của Yến vương: Bản vương biết ngươi cảm thấy việc hôn sự này rất oan ức, thế nhưng ngoại tôn của bản vương càng oan ức. Nếu bệ hạ tứ hôn, dù oan ức hay không oan ức đều phải làm. Bản vương cũng không hài lòng cho lắm, ngươi lớn lên ở nông thôn sẽ không được học qua thứ gì, thế nhưng bản vương nhìn ngươi cũng thông minh, sau khi thành thân bản vương để Vương Phi dạy ngươi.

"..." Người Hoàng gia nói chuyện đều một lời thất chuyển, một lời đa nghĩa, một câu nói động viên, uy hiếp, hứa hẹn hết thảy đầy đủ hết trong lời nói như thế sao? Khẩu khí quả thực ngông cuồng!
Bình Luận (0)
Comment