Thịnh Thế Y Phi

Chương 7

Trên ánh trăng ngọn liễu, Đan Dương thành náo nhiệt không khác gì một lối đi Thành Tây. Vừa mới vào, liền có thể cảm nhận được từng hương vị của những loại rượu hảo hạn xen lẫn là mùi son phấn, còn có tiếng sáo trúc kia không dứt bên tai cùng tiếng nữ tử uyển chuyển nói cười. Nơi này chính là Đan Dương thành, nổi danh đệ nhất hoa phố. Đan Dương từ xưa ra nhiều mỹ nhân, khi màn đêm buông xuống, cả con đường đèn đỏ treo cao, tiếng cười không dứt. Tiếng ca uyển chuyển, Vũ Cơ xinh đẹp, rượu ngon món ngon làm người hồn phách liêu xiêu.

Mấy ngày này cũng chính là tháng náo nhiệt nhất Đan Dương hàng năm. Đương kim Thánh Thượng năm đó ở Đan Dương khởi binh, sau với Kim Lăng nhất thống thiên hạ thành lập Đại Hạ Quốc. Làm biểu hiện không phụ nghĩa, tháng ba hàng năm nhất định phái các hoàng tử hồi Đan Dương tế tổ. Thiên gia hoàng tử xuất hành, người đi theo, nghe tin mà đến nịnh hót nịnh bợ đương nhiên sẽ không thiếu. Hoàng Tử Long tôn cao quý, tất nhiên là sẽ không đặt chân tới nơi phong nguyệt như vậy, thế nhưng những thế gia công tử kia nghe tin mà đến, quan lớn phú cổ cúng không có kiêng kỵ điều này. Vì lẽ đó, tháng ba cũng là thời điểm các thanh lâu trong Đan Dương thành náo nhiệt nhất.

"Lần trước ta đã nói với ngươi, không thể uống rượu." Doanh tụ trong lầu, Nam Cung Mặc ngồi ở bên cạnh bàn, vẻ mặt lãnh đạm nhìn chằm chằm cô gái mặc áo tím trước mắt. Cô gái mặc áo tím có chút xấu hổ cười nói: "Không... Không nghiêm trọng như vậy. Ta chỉ là có chút không thoải mái mà thôi." Nam Cung Mặc không nói lời gì nữa đặt lên tay của nàng mà bắt mạch, sắc mặt cũng càng thêm tối tăm lên. Cô gái mặc áo tím cũng không phản kháng, nhìn Nam Cung Mặc cười yếu ớt nói: "Chúng ta là loại người như vậy... Trừ ngươi ra cũng không người nào chịu nguyện ý vì chúng ta mà xem bệnh. Coi như là có một hai đại phu không chê, nhưng..." Không biết nghĩ đến cái gì, cô gái mặc áo tím đáy mắt tránh qua một tia lúng túng cùng thương tâm. Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói: "Ta đã sớm nói qua cho ngươi, ngươi hãy mau rời khỏi nơi này."

Cô gái mặc áo tím lắc đầu, "Người ti tiện như ta, rời khỏi nơi này... Có thể đi nơi nào đây? Huống hồ... Ta muốn đợi Nguyễn Lang trở về."

Cái tên tiểu bạch kiểm kia sẽ trở về sao? Nam Cung Mặc nuốt lời nói xuống miệng, trầm giọng nói: "Ta lần trước liền từng nói với ngươi, ngươi trong thời gian ngắn không thể đón thêm khách rồi. Ngươi cho rằng lời nói của ta chỉ là gió bên tai sao?" Cô gái mặc áo tím trên mặt mang theo cay đắng, "Mặc nhi, ngươi nghĩ đây là chốn nào? Chúng ta không phải người ở Thanh Phong Các mà là ở chốn lầu xanh, chính là dùng da thịt để kiếm tiền. Ngươi không thông cảm được cho ta sao?"

Nam Cung Mặc yên lặng nhìn nàng, nói: "Đúng vậy, ta coi thường ngươi."

Cô gái mặc áo tím sắc mặt trắng nhợt, không nhịn được rút về đôi tay trắng không có chút hồng hào. Nam Cung Mặc nói: "Ta không thông cảm cho ngươi không phải là bởi vì ngươi bán đi thân thể, mà là bởi vì ngươi đi bán thân thể của chính mình là vì nuôi một tên nam nhân căn bản không biết sẽ trở về hay không. Yên nhi, ngay cả bản thân mình ngươi còn không yêu... Ngươi làm sao còn có thể tin tưởng người đàn ông kia sẽ thật sự yêu ngươi?"

Cô gái mặc áo tím đôi môi anh đào nhẹ lay động trở nên trắng, có chút mờ mịt nói: "Nếu như không tin hắn... Ta còn có thể tin ai? Ta biết, Nguyễn Lang... Nguyễn Lang hắn sẽ trở lại."

Đối mặt nữ tử yêu điên cuồng không chịu thay đổi như vậy, ngoại trừ khuyên nhủ thì Nam Cung Mặc cũng không biết mình còn có thể nói cái gì nữa. Nhìn nàng sâu sắc một cái, nói: "Được rồi, nếu là trong tương lai ta biết hắn phụ ngươi, ta sẽ giúp ngươi giết hắn." Cô gái mặc áo tím nở nụ cười xinh đẹp, hiển nhiên là không nghĩ lời nói của nàng là thật, "Nguyễn Lang sẽ không phụ ta."

Ngây thơ! Nam Cung Mặc nhếch mép lộ rõ vẻ trào phúng. Nhưng không có lòng tốt mà khuyên nhủ để tự lừa mình dối người. Nàng cư nhiên không phải là người tốt, nếu không phải là có mục đích, nàng như thế nào lại ra xuất hiện ở cái nơi như thế này?

"Ta không quản ngươi nữa, nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để đến khi hắn không phụ lòng mà trở về rồi, ngược lại là chính ngươi mất mạng vì hạnh phúc." Nam Cung Mặc nhàn nhạt nói.

Cô gái mặc áo tím nở nụ cười xinh đẹp, lấy ra một phong thư đặt ở trước gót chân nàng, nói: "Đây là thứ ngươi muốn, tin tức của Vương Thừa Ân."

Mở phong thư ra, khẽ nhìn qua hai lần, Nam Cung Mặc thoả mãn gật đầu, tiện tay đem lá thư để lên trên ngọn nến, lẳng lặng mà nhìn lửa đốt thành một đống tro tàn, xong mới đứng dậy nói: "Ta phải trở về." Cũng không phải là mới kết bạn, cô gái mặc áo tím đương nhiên biết nàng trở lại làm cái gì? Nhìn trước mắt rõ ràng so với mình còn nhỏ tuổi hơn, cô gái mặc áo tím không nhịn được hỏi: "Ngươi không sợ ta bán ngươi đi sao?"

Nam Cung Mặc quay đầu lại, đôi mi thanh tú hơi nhíu, tựa như cười mà không phải cười nói: "Bán ta đi? Toàn bộ doanh thu của lầu đều là của ta, bán ta đi, đối với ngươi có ích lợi gì? Ta nếu như làm chuyện gì, tự nhiên có các ngươi cũng có một phần liên quan. Huống hồ... Ngươi lại coi ta chính là ông chủ sao? Mặt khác... Ta nói, ta có thể giúp ngươi giết Nguyễn Lang, không phải là đùa giỡn."

Rõ ràng nét mặt tươi cười như hoa, cô gái mặc áo tím bắt đầu cảm thấy một cơn lạnh run. Không khỏi sờ sờ cánh tay, cười nói: "Ngươi nói đúng."

Kỳ thực, dù không nói những lời này, nàng cũng sẽ không bán đi Nam Cung Mặc. Hai năm trước khi nàng vừa mới lưu lạc tại nơi thanh lâu này, những tháng ngày đó quả nhiên là sống không bằng chết, thanh lâu chính nơi như thế này, càng là xuất thân tốt càng là khó qua. Mà nàng, nguyên bản cũng là nữ nhi văn vẻ của người ta. Khi đó mỗi một ngày qua, nàng cũng không biết ngày sau sẽ phải chống đỡ như thế nào, nhưng lúc nàng đã sắp muốn tuyệt vọng thì thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện, đã trở thành chủ nhân mới đứng ở phía sau. Từ đó trở đi, cuộc sống tỷ muội bọn họ trong lầu mới dần dần tốt lên. Chí ít, các nàng sẽ không bị cưỡng bức tiếp khách, sẽ không bị bắt phải tiếp đón những khách nhân cổ quái. Thậm chí có thời điểm người trong lầu sẽ ra mặt hỗ trợ xử lí một ít khách nhân khó chịu. Như vậy, nàng chỉ cần giúp đỡ thu thập một chút tin tức Nam Cung Mặc cần là được.

Nam Cung Mặc gật đầu, "Ta phải trở về rồi."

"Mặc nhi... Gần đây, Đan Dương không an toàn, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút đi." Hàng năm tháng ba, Đan Dương có thể nói là thời điểm đấu đá hỗn tạp, thế nhưng cũng là thời điểm cảnh giác lên cao. Để bảo đảm nhóm hoàng tử cùng hoàng tôn an toàn, cao thủ trong Đan Dương thành sẽ không ít.

Nam Cung Mặc phất tay một cái, "Biết rồi."

Đang muốn ra ngoài, bên ngoài truyền đến một tiếng huyên náo ầm ĩ. Cô gái mặc áo tím liền vội vàng đứng lên, kéo nàng nói: "Ngươi trước đừng đi, ta ra ngoài xem xem."

Nhìn nàng mở cửa đi ra ngoài, Nam Cung Mặc khẽ cau mày, mơ hồ nghe được đại sảnh truyền đến tiếng binh khí va chạm. Ai lại dám tại trên địa bàn của nàng mà gây sự?!

"Mặc nhi! Đi mau!" Cô gái mặc áo tím trở về rất nhanh, trên mặt có chút tái nhợt mang theo vẻ lo lắng nói.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ở phía dưới vừa mới có thích khách xâm nhập, hoàng trưởng tôn bị đâm thương tích!" Cô gái mặc áo tím nói.

"Hoàng trưởng tôn?" Nam Cung Mặc híp mắt. Hoàng trưởng tôn tại sao lại ở trong thanh lâu?

"Ngươi đi mau! Quan binh khẳng định chẳng mấy chốc sẽ vây quanh nơi này."

Nam Cung Mặc ngưng lông mày, "Ngươi không đi sao?"

Cô gái mặc áo tím cười nói: "Ta có thể bị gì được chứ? Tuy nhiên tại này của chúng ta bị đâm, thế nhưng cùng chúng ta lại không có quan hệ. Huống hồ... Hoàng trưởng tôn bị đâm lúc đi dạo trong thanh lâu cũng không phải là việc vẻ vang gì, chẳng lẽ còn nói ra bên ngoài tuyên dương hay sao?"

Nam Cung Mặc gật đầu, nói: "Hai ngày nay ta đều ở tại trong huyện, có gì cứ đến tìm ta."

"Biết rồi, đi nhanh đi."

"Chính mình cẩn thận."
Bình Luận (0)
Comment