Thịt Phượng Hoàng

Chương 10

Trốn sau bức rèm ở cánh cửa lớn ngoài ban công, Phượng lặng lẽ quan sát trận cãi cọ ồn ào bên trong.

Hoàng Anh, kiếp trước Phượng không hiểu nổi cô ta.

Hoàng Anh bằng tuổi cô. Khi cô chân ướt chân ráo lên Hà Nội học Đại học, cô ta đã là một hot girl có tiếng. Xinh xắn, giàu có, gia thế hùng hậu giúp Hoàng Anh thoải mái vẫy vùng trong giới showbiz.

Trước bữa tiệc này, Phượng chắc chắn cô chưa từng gặp chứ đừng nói đến chuyện chọc phá gì Hoàng Anh. Kiếp trước, vụ trêu đùa của Mike là điểm khởi đầu cho tất cả những thứ khủng khiếp Hoàng Anh khiến cô phải chịu đựng sau này.

Kiếp trước cô vô cùng hoang mang. Cô chỉ là một con bé nhà quê nghèo một mình lên thành phố học, gia đình chẳng có nền tảng nghệ thuật. Hai người thậm chí còn chẳng chung trường, hay từng đụng độ lần nào. Ngay cả dòng nhạc họ theo đuổi cũng khác nhau. Cô chẳng có gì đáng để đe dọa Hoàng Anh hết.

Giờ nghĩ lại, Hoàng Anh có thái độ vô cùng hận thù với cô, không giống kiểu chọc ngoáy bình thường của đám con gái. Chắc chắn đã có chuyện xảy ra mà cô không hề biết. Dù có phân tích và đào sâu đến mức nào, Phượng vẫn chưa tìm ra nổi nguyên nhân.

Bên trong phòng tiệc, tiếng quát tháo của bốn người họ ngày một lớn.

Ngọc khen mà như xỉa xói:

“Châu, cậu nổi tiếng ghê nhỉ! Đến mức ông Mike còn biết danh cơ mà. Cũng đúng thôi, gần đây Châu khá nổi mà. Hẳn là nhờ tham gia đóng vai nữ chính trong MV của ca sĩ Trình Quân. Tớ nhớ không nhầm thì cơ hội này là Hoàng Anh nhường cho cậu …nhỉ”, Ngọc ỡm ờ uốn lưỡi.

Giọng Hoàng Anh lạnh xuống:

“Châu… cậu là người duy nhất trong số chúng ta được tặng quà dành cho khách VIP nhỉ. Có thể mở ra cho đám “khách thường” chúng ta xem môt chút được không?”

Tuấn can:

“Đừng ồn ào nữa, mọi người đang nhìn kìa.”

Phượng giấu mình sau rèm cửa, chỉ lộ một bên mắt để quan sát tình trạng hỗn độn ở bên kia.

Đang náu mình, có nghe thấy tiếng người quen gọi.

“Phượng, Phượng ơi!”

Phượng giật thót. Cô vội chạy ra khỏi chỗ nấp, dựa vào lan can, giả bộ đi đi lại lại như đang sốt ruột chờ đợi.

“A, cậu đây rồi Phượng!”

Người chạy đến chính là cậu phục vụ mang quà tới tận tay Châu vừa rồi. Vì vừa chạy nhanh nên cậu ta thở hổn hển, đến gần Phượng thì dừng lại.

“Khiếp, mấy cô gái đó đanh đá thật. Phượng, cậu không biết đâu, tớ vừa mang quà đến thì đột nhiên bọn họ xông vào quát nhau, làm tớ giật cả mình.”

Phượng tròn mắt ngạc nhiên rồi đặt tay lên ngực.

“Họ có gây khó dễ cho cậu không?”

Cậu bạn lắc đầu, Phượng thở phào.

“May quá. Đám nhà giàu này không dễ hầu hạ chút nào. Lúc tớ xuống sân khấu, cái tên con trai đó vồ vào lân la làm quen rồi đòi mời tớ uống rượu. Tớ từ chối rồi, đám bạn của anh ta còn chỉ đích thân tớ bưng quà cho họ. Ai cũng biết khách quý mới cần tặng tận tay, nhóm khách còn lại sẽ được tặng ở quầy lễ tân lúc ra về. Vậy mà họ khăng khăng tớ mang tận nơi đấy!”

Cậu bạn thấy bất bình thay Phượng.

“Rõ ràng là có ý đồ xấu với cậu rồi! Con gái các cậu đi hỗ trợ sự kiện hay gặp phải kẻ xấu lắm. Lần sau gặp kẻ khó chơi nào thì cứ bảo tớ!”

Phượng vỗ vai cậu bạn.

“Cảm ơn cậu. Nếu họ khiếu nại cậu, tớ sẽ giải thích với…”

“Không phải lo, họ đang mải cắn xé nhau trong kia rồi. Mà lúc tớ đến họ chỉ mải nhìn hộp quà thôi, không chú ý tới mặt tớ đâu. Giờ hết việc của cậu, mà cũng muộn rồi, cậu về sớm đi!”

Phượng cảm ơn bạn thêm lần nữa rồi mới làm bộ hớt hải rời đi.

Hộp quà đưa cho Châu cũng chỉ là hộp và quà thường thôi. Nhưng vì quà khách VIP được trao tận tay còn quà khách thường thì chưa tặng nên không ai phân biệt được chúng như thế nào.

Bốn kẻ ngốc bọn họ thấy nhân viên trịnh trọng mang tận tay Châu, liền tưởng đó là quà quý. Vì thế nương theo lửa giận mà xông vào cắn xé nhau. Mánh lới nho nhỏ gây ra động tĩnh lớn hơn cả Phượng tưởng.

Thoạt qua nhìn như hôm qua Phượng thắng lợi to. Thực chất cô chẳng thu thập được gì. Dù cố trốn tránh, sự căm hận của Hoàng Anh dành cho cô vẫn dâng cao hơn.

Châu, Ngọc, Tuấn và Hoàng Anh chẳng thực sự bất hòa. Vì lợi ích nhóm ba người kia vẫn sẽ nhường nhịn Hoàng Anh mà thôi. Bọn họ như thế chân vạc cân bằng chẳng thể xoay chuyển.

Phượng mím môi, vừa suy nghĩ, vừa rảo bước về phía trước.

Đi tới góc rẽ hành lang, cô nhìn thấy anh đang dựa lưng vào tường, tay cầm điện thoại xem chăm chú, một bên tai đeo tai nghe bluetooth không dây. Dường như cấp dưới báo cáo một tin quan trọng, khiến anh phải tạm rời bữa tiệc.

Tư thế đứng của anh đạt tiêu chuẩn để lên bìa tạp chí thời trang. Nhưng không phải vì anh cố tạo dáng ngầu như đám người mẫu nam. Chỉ đơn giản vì anh quá đẹp thôi.

Ánh đèn ban công vàng nhạt phủ lên tư thế an tĩnh của anh, đẹp như trong mộng.

Lúc này anh giống như bức tượng điêu khắc của Michelangelo. Hình thể đạt tới vẻ đẹp hoàn mỹ. Anh lặng yên nhưng không hề tĩnh. Người ta có thể cảm nhận được sức sống trong từng cơ bắp, biểu cảm sống động trên gương mặt anh. Dường như anh đang mang trong mình một bí mật. Nhưng vì anh không bao giờ thổ lộ, người nhìn buộc phải liên tưởng, suy tư và khao khát khám phá con người anh.

Sức hút của anh khiến kẻ đang bận lòng suy nghĩ như Phượng cũng phải dừng lại để chiêm ngưỡng.

Người đàn ông tĩnh lặng đã khiến người ta điên cuồng như vậy. Không tốt.

Phượng liếc thấy đóa hoa dành cho khách mời trên ngực áo anh.

Cô tận tay cài hoa cho từng người khách. Không có lý nào lại quên vị khách có tướng mạo xuất chúng đến vậy.

Có lẽ đêm nay Phượng đã phải căng não quá nhiều, nhất thời não cô đông lại, không thể suy nghĩ gì thêm.

Nhìn chỗ anh đang đứng, cô giật mình. Ở vị trí này, nếu chú ý một chút thì anh có thể phát hiện ra động tĩnh chỗ cô lúc nãy.

Khí thế trên người anh quá mạnh, khiến Phượng thoáng lo lắng. Phượng cầu mong anh mải nghe báo cáo nên không chú ý.

Sau đó cô lại nghĩ, dù hành động của cô hơi đáng ngờ, nhưng người ngoài hẳn không thể xâu chuỗi hai sự kiện này với nhau. Ai lại nghi ngờ một cô phục vụ nhỏ bé đứng núp ngoài ban công lại gây ra sự náo động trong phòng tiệc cơ chứ.

Được bơm đầy tự tin, cô nhấc váy, đi lướt qua anh. Ở điểm hai người giao nhau, cô lén nhìn anh qua khóe mắt.

Đầu anh vẫn cúi như đang theo dõi màn hình. Riêng đôi mắt ngước lên nhìn cô.

Im lặng, nguy hiểm chờ đợi trong bóng tối. Hệt như một con báo đen.

Tim cô đánh rơi một nhịp. Theo bản năng, cô vội chạy trốn khỏi con thú săn mồi.

Cầu mong, cô chưa rơi vào tầm ngắm của anh.
Bình Luận (0)
Comment