Thịt Phượng Hoàng

Chương 123

Bố Minh và bố An là bạn thân lâu năm, nay cùng khởi nghiệp. Họ cùng chung chí hướng nên tình cảm hai nhà càng thêm thăm thiết. Vì bằng tuổi, trước kia Minh rất khoái chơi cùng An. Nhưng khi hai cậu bắt đầu đi học, chênh lệch giữa họ ngày một lộ rõ.

Không chỉ học vấn hay trí thông minh. Thậm chí cả cách ứng xử đến lời ăn tiếng nói của họ đều bị đặt lên bàn cân. Và theo đánh giá của đám người xung quanh, Minh chỉ đáng “xách dép” cho An.

Vì thế, gần đây Minh nhìn An thấy chướng mắt.

Minh nhìn lên cuốn lịch treo tường. Hôm nay là ngày 29 tháng 5. Mới ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè.

Trong thời gian này, việc kinh doanh của cả hai nhà đều trở nên bận rộn nên họ thống nhất cho hai đứa trẻ chơi với nhau suốt mùa hè. Vì Minh lười, từ chối việc sáng nào cũng phải dậy sớm sang nhà Hoàng Nguyên. Nên An sẽ thường xuyên tới nhà cậu mỗi ngày. Minh rồi phải đối diện với những cảnh như sáng nay thường xuyên.

Mới nghĩ tới đây, Minh dài cả mặt. Mùa hè năm nay sẽ khắc nghiệt lắm đây!

Minh ăn xong trước rồi chạy tót lên phòng. An dùng bữa xong, cậu tự đem bát của mình và Minh vào bồn rửa trong bếp. Ba cô giúp việc ôm ngực, cảm thán.

“Ôi, cháu cứ để đấy cũng được. Không phải dọn đâu cháu!”

An chỉ cười rồi xin phép lên nhà.

“Ôi, cậu bé ngoan thật!”, một cô lên tiếng.

“Công nhận. Chẳng hiểu nhà ông Hoàng Nguyên dạy con theo phương pháp nào. Bình thường trẻ con nhà giàu kênh kiệu lắm!”

“An vừa sáng dạ vừa lễ phép! Tôi chưa từng gặp đứa trẻ nào ngoan như thế đâu.”

Một cô thỏ thẻ.

“Này, ý cô là như cậu chủ nhỏ nhà mình đó hả?”

“Úi giời, nhỏ tiếng thôi!”

Trong lúc ba cô giúp việc khúc khích dưới nhà, cậu chủ nhỏ của họ ngồi trên nhà, đánh vật với mô hình lắp ghép robot.

Ngay từ nhỏ, An đã khá nhạy cảm. Cậu nhận ra thái độ của Minh đối với mình hôm nay không được tốt. Vì thế An lặng lẽ ngồi một góc, không tham gia cùng Minh.

Minh giằng co một hồi với mô hình đồ chơi đắt tiền. Không tài nào xếp được đúng như trong hướng dẫn, Minh liền nổi đóa, đập con robot lắp dở trong tay xuống thảm. Các mảnh ghép vỡ tung, bay khắp nơi.

Minh gắt.

“Không chơi nữa!”

Nói xong cậu hậm hực nhảy lên giường, trùm chăn.

Nằm trong chăn, Minh không nghe thấy tiếng động gì bên ngoài.

Vài phút sau, có tiếng bước chân khe khẽ và lách cách của các miếng nhựa. An đang thu nhặt các mảnh ghép. An càng ra vẻ trưởng thành, thì càng tô đậm thái độ ngang ngược của Minh.

Minh đạp tung chăn, vùng vằng.

“Cậu bị dở hơi à?”

An – dù có dễ tính tới đâu cũng bắt đầu khó chịu với thái độ cáu bẳn bất thường của Minh. An bình thản đáp.

“Người bất thường, là cậu đấy.”

Lông mày của Minh dựng ngược, chuẩn bị tru tréo lên thì An cắt ngang.

“Tớ đã làm gì khiến cậu phật lòng? Cậu nói thẳng đi. Nếu lỗi ở phía tớ, tớ sẽ sửa.”

Minh há hốc mồm nhìn An. Cậu thẳng thắn tới khiếp người. Hoặc nói đúng hơn, An tự tin. Chỉ có người không ôm chút tự ti sợ sệt nào mới điềm đạm nhận lỗi của kẻ khác về mình. Hành động khiêm nhường của An, lại càng kiêu ngạo làm sao.

Lông mày của Minh dựng ngược. Cậu toan kêu lên, muốn mắng thẳng vào bản mặt kiêu ngạo của an một trận thì một suy nghĩ bỗng ngăn cậu lại.

Minh hất cằm tỏ ra cáu kỉnh, nói:

“Tại hôm nay cậu đến sớm quá đấy! Ồn ào quá, làm mất giấc ngủ của tớ!”

Nghe lời lý do của bạn, An nghiêng đầu suy nghĩ. Mái tóc đen nhánh cắt gọn gàng tôn thêm gương mặt lanh lợi của cậu. Cân nhắc đến việc nhiều người có thói quen ngủ nướng, hôm nay lại là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè. An nghĩ, cậu tới lúc 9 giờ, có lẽ hơi sớm thật.

An gật đầu, đồng ý với ý kiến của Minh.

“Từ ngày mau tớ sẽ đến muộn hơn. 10 giờ, được chứ? Hôm nay làm gián đoạn giấc ngủ của cậu, tớ xin lỗi nhé.”

An chấp nhận lý do sứt sẹo ấy một cách ngây ngô và dễ dàng. Chẳng hiểu vì cậu thực sự bị lừa hay là không thèm chấp nhặt với Minh.

Minh bỗng trở nên xung đột. Cậu vừa cảm thấy có lỗi với An. Tự cảm thấy bản thân sao mà quá vô lý, trút giận lên An. Mặc khác, thái độ hệt bề trên hòa giải với đứa trẻ làm Minh tua lại hàng loạt lời người lớn so sánh bọn họ trong đầu. An thông minh! An người lớn! An hiểu chuyện!

Cặp lông mày của Minh xoắn tít lại. Thiên thần và ác quỷ ngồi trên vai cậu cãi nhau ỏm tỏi. Minh bực mình, xốc chăn lên, vùi đầu vào gối.

Nhận ra cậu bạn đang dần thỏa hiệp, An cười, thở phào một cái. Cậu cất chỗ mảnh ghép robot vào hộp rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, lặng lẽ đọc cuốn sách mình mang theo. Lắp ghép robot khiến Minh mê mẩn. Còn An không khoái lắm.

An vốn không phải cậu bé yên tĩnh. An thích chơi thể thao và đùa nghịch với các bạn. Nhưng trong trường hợp Minh đóng cửa không tiếp thế này, An chỉ có thể ngồi im, tránh làm cậu ta nổi đóa thêm. Nếu các cô giúp việc thấy An chơi một mình thì họ sẽ hỏi han rồi thắc mắc. Rất phiền phức. Chẳng thà cậu ngồi đọc sách trong phòng Minh. Bớt được nhiều phiền toái. An lặng lẽ đọc sách, đến lật từng trang cũng cố gắng khẽ khàng nhất có thể để tránh làm phiền tới Minh.

Còn Minh, náu mình trong chăn, ấp ủ một kế hoạch.



Buổi chiều, khi trời đã bớt nắng gắt, Minh đột nhiên nổi hứng lôi kéo An đi thả diều.

Chân thành mà nói, ngay từ nhỏ hai vị thiếu gia trẻ con này đã có ngoại hình xuất chúng, khác hẳn với đám con nít luộm thuộm bằng tuổi.

Minh xinh trai và hoạt bát. Còn An, sở hữu những đường nét sâu sắc và cổ điển. Điểm ngoại hình của cậu bỏ xa mấy nhóc người mẫu và diễn viên nhí trên màn ảnh. Không những thế, sống dưới nền giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ, tôi luyện cho An phong thái đĩnh đạc và suy nghĩ trưởng thành trước tuổi.

Có người cho rằng điều này vô cùng xấu, hủy hoại tuổi thơ ngây dại của một đứa trẻ. Nhưng theo phu nhân Thái Hương, ở vị thế của An, ngây dại là tính từ cấm. Thứ ấy không được phép xuất hiện trong đầu An dù chỉ một giây.

Minh nhìn An đứng im một chỗ, dễ dàng điều khiển dây diều trong tay. Diều của An đã bay tít tận trời xanh. Trong khi Minh chạy hồng hộc nửa tiếng đồng hồ mà diều chẳng chịu bay lên. Sự bực bội trong lòng cậu nhóc mới nguôi ngoai đôi phần dễ dàng bùng lửa trong chớp mắt.

Minh muốn quăng con diều xuống đất, hằn học bỏ đi như mọi khi. Nhưng đột nhiên, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu.

“Cái tên An này, giả tạo ngứa cả mắt! Nếu mình phát giận thì cậu ta chỉ thuận miệng dỗ vài câu là mình đã xuôi rồi. Mình phải cho cậu ta một bài học nhớ đời mới hả dạ!”

Minh đảo mắt suy nghĩ một hồi. Sau đó cậu hô lên:

“Ê An, cậu thả diều cao thế!”

An cười rồi “ừ” một tiếng.

Minh ngửa đầu nhìn trời, hào hứng.

“Oa, trời xanh ghê! Diều bay trên trời đẹp quá! Tớ vào nhà lấy máy ảnh ra chụp. Cậu cố giữ diều bay cao như thế nhé!”

An chưa kịp đáp, Minh đã co giò chạy biến. Vừa chạy, Minh vừa kêu lớn như thể nhắc nhở An phải đứng đúng vị trí đó, không được di chuyển.

“Tớ chạy vào nhà một lát thôi! Chờ tớ!”

Minh nằm trên giường hì hụi ấn mảnh ghép nhựa vào mô hình robot. Vừa lắp, cậu vừa cười nắc nẻ.

Từ cửa sổ phòng ngủ, Minh có thể trông thấy con diều bay cao của An. Đúng là một tên khờ cứng ngắc. Mọi người cứ luôn miệng ca ngợi An thông minh, hiểu biết làm sao. Riêng Minh thấy An ngốc chết đi được. Hễ cứ có ai nhờ vả hay yêu cầu điều gì, An chẳng bao giờ mở miệng từ chối.

Bây giờ trời nóng ngốt ngát, oi bức vã mồ hôi như tắm. Tưởng tượng ra hình ảnh An đứng nheo mắt dưới ánh nắng, lưng áo đẫm ròng ròng mà vẫn phải điều khiển con diều bay cao, Minh liền ngửa đầu cười khoái trá. Cậu là một đứa trẻ ma lanh. Chưa ai từng gặp Minh mà phủ nhận điều ấy cả.

Minh có sở thích đặc biệt với lắp ghép mô hình robot. An trái lại chẳng thích mày mò trò chơi tẩn mẩn tỉ mỉ này chút nào. An ưa thể thao và các hoạt động ngoài trời. Đủ để nhận thấy cậu cực kỳ hướng ngoại và thích giao lưu với mọi người.

Lắp ghép robot có lẽ là thứ duy nhất mà Minh cảm thấy mình ưu việt hơn hẳn An. Minh có thể ngồi mày mò với những mảnh nhựa này đến quên cả thời gian.

Lúc Minh đang chăm chú ghép cái đầu của robot thì tiếng hỏi của cô giúp việc vọng vào phòng.

“Cậu Minh, An đâu rồi?”

Minh cau có vì quá trình sáng tạo bị gián đoạn. Cậu gắt gỏng.

“Ai biết?”

Bị một đứa trẻ nhiếc mắng là chuyện chẳng người trưởng thành nào hài lòng. Nhưng cô giúp việc vẫn phải đè ép khó chịu xuống, nhỏ giọng.

“Tôi tưởng An đang chơi cùng cậu?”

Minh lúc này mới chịu rời mắt khỏi mô hình robot, nhăn nhó nhìn cô giúp việc.

“Cháu lắp mô hình nãy giờ. Ai biết An tự chạy đi đâu?”

Biết chẳng thể hỏi thăm được gì từ cậu chủ cáu kỉnh này, cô giúp việc ậm ừ vài cái rồi tự đi tìm An.

Minh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Hết hồn, đã hơn 3 tiếng trôi qua kể từ lúc Minh bỏ rơi An ngoài vườn.

An đúng là tên ngốc! Trời thì nóng phát rồ, cậu ta lại thành thật giữ diều suốt ba tiếng?

Minh lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ – nơi cậu có thể nhìn thấy rõ ràng con diều của An.

Điều đầu tiên nhảy ra trong đầu Minh là: “Chao ôi, trời đã sẩm tối rồi.”

Điều thứ hai là, con diều của An không còn bay trên nền trời như Minh dự đoán.

Một nỗi lo lắng kỳ lạ xôn xao trong lòng Minh. Cậu vội vàng ra cửa sổ rồi ngó đầu xuống. Thứ cậu thấy không phải An. Mà là thảm cỏ xanh ngát. Với một con diều nằm lăn lóc, cuộn dây diều bung ra tung tóe như cuộn len rối.

“Hừ, tên An này cũng chẳng thành thật như mình nghĩ. Chắc nóng quá nên cậu ta chạy vào nhà rồi!”, Minh nhủ thầm.

Nhưng có một giọng nói nhỏ sâu trong tiềm thức thầm thì rằng không phải vậy.

Thứ nhất, nếu An vào nhà ngồi tránh nóng, thì một trong ba cô giúp việc phải trông thấy cậu. Họ không phải đi khắp nhà tìm An như thế.

Thứ hai, vứt con diều đi mượn và để cuộn dây diều tứ tung dưới sân? Không giống phong cách lịch sự và gọn gàng của An chút nào.

Minh bắt đầu bồn chồn. Cậu đặt con robot lắp dở lên giường rồi chạy xuống nhà. Tiếng hớt hải của cô giúp việc khiến chân Minh khựng lại. Cậu dừng bước, lò dò thò đầu qua lan can gỗ, nhìn xuống.

Minh thấy ba cô giúp việc đang cuống quýt trong phòng khách.

“Trời ơi, tôi tìm khắp biệt thự rồi mà không tìm thấy An đâu.”

“Cô đã tìm hết ngoài sân với trong nhà vệ sinh chưa?”

“Tìm hết. Tìm hết rồi. Trong nhà còn cái xó xỉnh nào mà tôi chưa kiếm đâu! Cậu Minh cũng bảo không biết An đi đâu.”

“Chết rồi! Chúng ta trích camera an ninh ra xem đi! Nhỡ may có chuyện gì xảy ra với An, chúng ta biết ăn nói thế nào!”

Ba cô giúp việc vội vã chạy đi. Minh bần thần ngồi bệt xuống sàn. Cậu có linh cảm chẳng lành.

Gần đây công việc làm ăn của bố cậu và chú Hoàng Nguyên phát triển không ngừng. Bố từng vài lần dặn cậu chú ý nhìn trước nhìn sau. Trong giới doanh nhân của họ, những vụ việc bắt cóc tống tiền hay trả thù vì xung đột lợi ích không phải chưa từng xảy ra.

Mười đầu ngón tay của Minh lạnh buốt. Cậu đứng đực tại chỗ không di chuyển. Lòng Minh nóng như lửa đốt.

Có lẽ An đang mải chơi đâu đó. Bị cuốn theo một thứ tiêu khiển thú vị tới mức An quên cả gấp diều lại trả Minh. Quên cả việc đánh tiếng với cô giúp việc trước khi đi. Đúng, hẳn là vậy rồi! Dù gì An cũng là một cậu bé mới 9 tuổi thôi mà. Cậu có thể ham vui quên cả phép ứng xử.

Nhưng Minh biết đó là một lời nói dối
Bình Luận (0)
Comment