Thịt Phượng Hoàng

Chương 135

“Thưa sếp, tôi đã hộ tống cô gái đó từ Úc tới tận cổng của Tòa an Nhân dân rồi ạ.”

Toàn bằng giọng tường thuật nghiêm túc thường thấy, tóm tắt lại toàn bộ diễn biến xung quanh nhà Tiến Phước. Toàn thấy anh trầm ngâm vài giây, để cân nhắc bước đi tiếp theo.

Sau đó, anh điềm tĩnh dặn dò Toàn vài việc rồi dập máy. Sau khi ngắt điện thoại, anh càng cảm thấy thu xếp chuyến đi Barcelona này là đúng đắn. Gió đã nổi lên.

Anh còn đang nghĩ ngợi, một cánh tay nhỏ bé đột ngột khoác lên vai anh. Cánh tay của cô vừa gầy vừa mảnh. Ngón tay thon thả, thích hợp để chơi nhạc cụ. Dù cô đã kiễng chân nhưng vẫn như thể đang kéo cả người anh xuống. Cô ríu rít.

“Lão gia, cho em vay tiền.”

Anh rút một xấp tiền Euro đặt vào tay cô. Cô tròn mắt đếm các số không trên mệnh giá tờ tiền rồi vội vàng nhét lại vào tay anh.

“Tiền lẻ. Em cần tiền lẻ cơ. Trời ơi, giữa nơi công cộng anh lôi ra lắm tiền thế? Có khác nào hô lên “Tôi là con mồi béo ú đây! Cướp tôi đi!” với đám móc túi không?”

Càng lúc càng không thể đuổi kịp mạch tư duy của cô. Anh hỏi:

“Em cần tiền lẻ làm gì?”

Nhắc tới đây, cô cười hí hửng, lôi lôi kéo cánh tay anh.

“Em vừa tìm thấy cái này hay cực!”

Ở Barcelona, không có thái tử cao quý hay cô gà rừng nhà quê nào hết. Trong mắt mọi người, họ là một đôi tình lữ trẻ trung trong giai đoạn yêu đương nồng thắm. Mặc trên người áo phông, quần bò giản dị đúng phong cách châu Âu khi dạo phố. Cô nắm tay, kéo anh chạy nhanh trên con phố đi bộ tấp nập.

Hai người dừng lại trước một người phụ nữ cao tuổi tóc bạc trắng. Người phụ nữ ngoài sáu mươi ấy trải một tấm thảm cũ kỹ ngồi dưới một gốc cây ven đường. Trên tấm thảm với hoa văn loang lổ kỳ quái, đặt một bộ bài tarot đã cũ.

Chỉ một ánh nhìn thoáng qua, anh đã nhận ra đây là một người phụ nữ Di-gan. Anh nhìn cô, ánh mắt thắc mắc. Cô nhíu cánh tay anh.

“Thầy bói đấy anh.”

Đương nhiên là anh biết. Anh chỉ không hiểu cô có ý đồ gì. Cô tì cằm lên vai anh, cười ngu ngơ.

“Em muốn xem bói lão gia à. Nhưng mà em không biết tiếng Tây Ban Nha. Cũng không có tiền để đưa bà ấy luôn.”

Trong tình cảnh này, ai nấy đều phải ôm trán than rằng thật khó đỡ. Nhưng vì tình yêu là thứ phi logic nhất trên đời, trong mắt anh tràn ngập sự đáng yêu của cô.

Anh mỉm cười rồi cúi xuống chỗ bà thầy bói Di-gan. Ai biết bà ta có phải kẻ chuyên bịp bợm du khách hay không. Nhưng chỉ cần cô thích là được.

Anh chưa kịp đặt tờ mười Euro lên tấm thảm hôi hám thì đột nhiên bà thầy bói cất tiếng.

Bà ta phát âm tiếng Tây Ban Nha bằng giọng khàn khàn nghèn nghẹn.

“Anh nợ cô ấy.”

Anh nhíu mày, ngước mắt nhìn thẳng vào bà ta. Bà thầy bói người Di-gan có đôi mắt đục ngầu như mù lòa, nhưng lại như người mắt sáng, nhìn thẳng đáp lại anh.

Bà ta cười khàn, nói với giọng nhỏ chỉ đủ anh nghe.

“Kiếp trước anh nợ cô gái này. Kiếp này, anh phải dùng mọi thứ mình có để trả.”

Anh không đáp, chỉ nhíu mày.

Mặc kệ sự hoài nghi trong mắt anh, bà thầy bói bắt đầu trả bài tarot. Phượng chẳng biết gì về tarot. Nhưng con gái ai cũng có hứng thú nhất định với việc dự đoán tương lai. Cô vui vẻ ngồi sụp xuống bên cạnh anh.

Bà thầy bói Di-gan lướt tay qua bộ bài rồi giơ ba ngón tay về phía Phượng, ý nói cô ngẫu nhiên rút ba lá tarot.

Không khí chợt trầm xuống, Phượng nghiêm túc chọn ra ba lá bài tarot ở vị trí ngẫu nhiên.

Người phụ nữ Di-gan đặt ba lá bài ra phía trước. Từ tốn, lật lá đầu tiên.

Rõ ràng người muốn xem bói là Phượng, nhưng thầy bói chỉ hướng về phía anh mà nói. Thậm chí, bà ta chẳng thèm cúi đầu đọc bài, vẫn biết lá bài đầu tiên được lật lên là “The Devil” – “Ác quỷ”.

Bà thầy bói thấp giọng.

“Cảnh nô lệ, sự tuyệt vọng, nỗi ám ảnh, ý chí bị trói buộc, vận mệnh bị giao vào tay những kẻ chẳng khác nào ma quỷ. Lá bài Ác quỷ, chính là quá khứ của cô gái này. Cô ấy đã bị đánh lừa, tra tấn, lăng nhục, chìm đắm trong bóng tối vô vọng. Thậm chí, cái chết.”

Trên là bài tarot là hình vẽ quỷ Satan khổng lồ trên cao và các môn đồ quỳ rạp sùng bái nó. Màu đỏ cam chói mắt trên lá bài đã sờn cũ khiến người ta rợn da gà. Quỷ Satan cùng cặp sừng nhọn hoắt mang tới ác mộng cho mọi con chiên ngoan đoạn.

Anh không tin vào những điều mê tín phản khoa học. Vốn là người kiên nhẫn, anh có thể lẳng lặng lắng nghe và coi những lời sàm ngôn của bà ta như gió thổi qua tai, chỉ để chiều theo sự hiếu kỳ của cô.

Nhưng câu cuối cùng của bà ta đã chạm vào giới hạn của anh. Anh lập tức phản bác, trong giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn. Không kẻ nào được phép nguyền rủa cô.

“Điều đó không bao giờ xảy ra. Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”

Bà thầy bói mù chẳng hề bị dọa sợ. Bà ta ỏn ẻn cười bằng khuôn miệng móm mém, nhanh tay lật lá bài thứ hai.

“Đó chính là điều lá tiếp theo nói.”

Anh hạ mắt nhìn theo tay bà ta. Lá “The Lover” – Tình nhân.

Thầy bói cười vang một tiếng. Giây phút này bà ta bỗng trở thành một bà lão nhân hậu. Bà chỉ tay vào lá bài đầu tiên.

“Đây là quá khứ.” – Lá Ác Quỷ.

Ngón tay chuyển tới lá bài ở giữa.

“Hiện tại.” – Lá Tình Nhân.

Sau đó, ngón tay chạm lên lá bài thứ ba.

“Chàng trai trẻ, cậu có muốn biết tương lai của hai người thế nào không?”

Anh đã chần chừ một giây. Bà thầy bói nắm lấy một giây suy nghĩ ấy để lật lá bài lên. Và ngay khi trông thấy nó, anh ước gì mình đã nắm tay cô, kéo đi thay vì nghe luận điệu xảo trá mị dân của mụ ta.



Trên lá bài là hình ảnh một người đàn ông nằm sấp trên vũng máu, với mười thanh gươm xuyên qua lưng. “Ten of Swords”, lá Mười Thanh Kiếm, đại diện cho sự hủy diệt tàn nhẫn và bất hạnh khủng khiếp. Lá bài mang ý nghĩa đau khổ chạm đáy, bị kịch nối tiếp. Mười thanh kiếm xuyên thân. Một thanh, lại thêm một thanh. Cho tới thanh kiếm thứ mười, người đàn ông không thể chịu đựng nổi và gục trong chính vũng máu của mình.

Lá bài tiên tri tồi tệ nhất trong bộ tarot, vậy mà cô đã bốc vào nó cho tương lai của hai người.

Anh nhìn mụ thầy bói giả thần giả quỷ người Di-gan bằng ánh mắt chém đứt người. Bà ta cười tủm tỉm đối diện với anh.

Nhìn sang cô đang ngồi xổm cạnh mình, gương mặt háo hức tươi tắn vì chẳng biết chuyện gì đang diễn ra. Anh hít sâu một hơi để kìm nén cơn giận, sau đó bình thản đáp.

“Thưa bà, đây là năm mươi Euro. Bà hãy dùng số tiền này mua một chiếc Tortilla thật ngon, sau đó bắt chuyến tàu điện gần nhất về nhà. Bởi vì ngày mai, cảnh sát Barcelona sẽ dẹp toàn bộ đám lang thang lừa đảo khỏi khu vực du lịch. E rằng bà sẽ không kiếm được đồng nào trong vài tháng tới đâu.”

Anh nói tiếng Tây Ban Nha thật êm tai. Thực tình, cô chẳng hiểu anh đang nói gì. Nhưng với gương mặt điển trai đó cô khẳng định anh đang cất lên những lời quan tâm tới người phụ nữ cao tuổi có phần đáng thương kia. Hẳn anh đang khuyên nhủ bà ấy về nhà. Nhìn kìa, anh còn đưa bà ấy năm mươi Euro phí tàu xe nữa. Người yêu của cô luôn lịch thiệp và nho nhã.

Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, nắm tay cô kéo đi.

Cô không biết nhiều về tarot, thậm chí còn không kịp nhớ hình dáng của ba lá bài đó. Thằng thắn mà nói, cô chẳng mấy tin vào bói toán. Bởi thấy người phụ nữ đó tội nghiệp, cô mới kiếm lý do để gửi tiền cho bà ấy mà thôi. Tuy nhiên, cô vẫn có chút tò mò về lời tiên tri của người phụ nữ mù.

Hòa cùng dòng người mang đủ loại màu da đông đúc đi tới nhà thờ Basilica de la Sagrada Familia, cô ngước mắt hỏi anh.

“Người yêu ơi, bà thầy bói vừa rồi phán gì thế? Em thấy anh rất tập trung.”

Biết rằng cô sẽ thắc mắc, nhưng lời sàm ngôn của bà ta như cái gai mắc trong lòng anh. Dù không tin, anh vẫn không muốn nhắc tới nó ngay lúc này. Cô giật giật tay áo anh, bắt anh chú ý tới mình. Anh quay lại nhìn cô, hỏi thật chậm.

“Em thật sự muốn biết?”

Cô gật đầu lia lịa. Năm mươi Euro đấy, đương nhiên cô muốn biết bà thầy bói mù vừa phán gì.

Anh nói.

“Bói toán có bao giờ đúng.”

Cô dùng dằng.

“Nhưn mà em thích nghe!”

Anh dừng bước, vòng tay qua eo, ôm cô vào lòng. Anh thở dài.

“Có một chuyện tôi phải thú thật với em.

Thấy anh nghiêm túc, sống lưng cô vô thức thẳng theo, chăm chú lắng nghe anh.

“Sao thế?”

“Chuyện là…thực ra…”, anh chần chừ.

Cô giật giật tay áo anh.

“Đừng ấp úng nữa, anh nói ngay đi!”

Anh thở dài, nét mặt bất lực.

“Thú thật với em, tiếng Tây Ban Nha của tôi không tốt lắm.”

“Hả?”, cô ngạc nhiên

Anh nói tiếp.

“Bà ấy nói gì, tôi nghe không rõ. Nãy giờ, tôi chỉ giả vờ tập trung lắng nghe thôi.”

Cô há hốc miệng, sau đó cười hì hì liếc anh.

“Mất mặt quá, đúng không? Chẳng lẽ câu dài ngoằng anh nói với bà thầy bói lúc từ biệt là nói linh tinh, tự bịa ra nốt?”

Anh không chần chừ gật đầu.

“Ừ. E là còn mắc vài lỗi ngữ pháp.”

Ôi, anh đang nói dối. Đây là lời nói dối đầu tiên của anh. Các nhà khoa học đó đã nói đúng, vô tình anh trở nên giống cô từ lúc nào.

Thật tồi tệ, anh đang nói dối cô. Nhưng đây là một lời nói dối thiện chí. Nếu chẳng may cô hiểu tiếng Tây Ban Nha, thì hình phạt cho người phụ nữ Di-gan đó không nhẹ nhàng như vậy đâu.

Phượng lại chẳng hiểu cuộc đấu tranh mãnh liệt đang diễn ra trong nội tâm anh. Cô vòng tay qua cổ, đáp lại cái ôm của anh. Và cất giọng trêu đùa.

“Ôi, phải làm sao bây giờ? Hướng dẫn viên du lịch của em lại không thạo ngoại ngữ. Đột nhiên cảm thấy bất an ghê.”

“Yên tâm. Nếu chỗ nào không chắc, tôi sẽ mở phần mềm dịch thuật trên điện thoại. Đảm bảo không dẫn em đi lạc.”

Cô ngửa đầu cười vang.

Trong không khí ấm áp đặc trưng của Địa Trung Hải, nụ cười của cô đẹp tới rung động lòng người.

Anh mải mê ngắm từng đường nét thuộc về cô. Đôi mắt quyến rũ, đôi môi hồng nhuận mê hoặc, dáng vẻ sinh động tràn đầy sức sống. Giá mà khoảnh khắc bình yên này kéo dài mãi, để cô, vĩnh viễn trong lòng anh.

Đột nhiên, hình ảnh một bóng lưng bị mười thanh gươm xuyên thấu, vùng vẫy trong vũng máu hiện ra trước mắt anh. Bóng lưng ấy thật thân thuộc. Không biết là của cô, hay của chính anh.

Bỗng dưng, chẳng biết vì lời tiên tri cay nghiệt của bà thầy bói mù người Di-gan, hay một chuyện cớ nào khác. Lòng anh chợt nổi lên nỗi bất an.
Bình Luận (0)
Comment