Thịt Phượng Hoàng

Chương 17

Chiếc bàn tiệc thu hút sự chú ý của cả trăm khách mời. Nhưng không một ai dám bén mảng lại gần.

Bàn tiệc ngồi theo thứ tự vô cùng kỳ quái: lãng tử Minh, cô nàng diễn viên anh đang cặp kè, người thừa kế tập đoàn CCorp và nàng rapper vô danh vừa làm mưa làm gió tại bữa tiệc lúc nãy.

Còn ba cô nàng đanh đá Hoàng Anh, Châu và Ngọc cũng ở đó. Nhưng họ phải đứng, chứ không được ngồi.

Một bàn toàn tin sốt dẻo. Tất cả tự hỏi những nhân vật này đang nói chuyện gì.

Trên thực tế, không ai hé răng lời nào.

An vốn kiệm lời. Ánh thì lúng túng. Ba nàng hot girl vừa nín khóc giờ đang nấc cụt từng cơn. Minh đang cố tiếp thu câu chuyện. Còn Phượng thì biết điều ngồi im re.

Phượng biết đối với Minh, cô chỉ là một nhân vật quần chúng anh ta tình cờ mời để trêu cô bạn gái hờ thôi. Vậy mà cô không ngoan ngoãn sắm vai quần chúng, cả gan phá banh tiệc sinh nhật của anh ta.

Trên thực tế, Phượng không biết Minh và An là bạn. Cô cũng không biết thân thể của anh.

Cô chỉ biết tất cả đều là lễ phép gọi anh là anh Ba. Tên anh là Ba? Nghe như một cái tên từ thế kỷ XX.

Dù gì cô cũng không quan tâm. Kiếp trước nhân vật này không hề xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Nếu Phượng chú ý, cô sẽ thấy đám khách dự tiệc cung kính với anh hơn hẳn so với chủ nhà là Minh. Điều đó cho thấy địa vị và bối cảnh của anh cực sâu.

Nhưng cô đã quyết định không quan tâm tới nhân vật này, vì thế không thèm để ý tới anh.

Lúc này, Phượng chỉ mải nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi đây thật nhanh.

Thấy Phượng ngồi ngoan như học sinh, Minh trêu chọc.

“Phượng, nghe nói ban nãy em khí thế lắm. Em không có gì để nói với anh sao?”

Bị điểm danh, cô ngẩng đầu lên, cười giả lả.

“Chúc mừng sinh nhật anh. Còn về chuyện ban nãy, thật xấu hổ quá. Nhưng đó không phải lỗi do tôi. Ai có mắt cũng đều thấy rõ. Anh hiểu mà.”

Cho rằng Minh chuẩn bị khiển trách Phượng, Hoàng Anh kẻ xấu cáo trạng trước.

“Anh Minh, anh phải lấy lại công bằng cho em.”

Nói xong cô ta lại ôm mặt khóc. Châu và Ngọc hiểu ám hiệu của Hoàng Anh, đồng loạt lên tiếng theo kịch bản. Nhưng bọn họ giận quá mất khôn. Càng nói càng dài càng dại.

“Anh Minh, cái con nhỏ không biết điều này chẳng hiểu từ đâu chui ra, bám theo ai mà tới phá hỏng cả buổi tiệc của anh!”

“Phải đấy anh Minh! Chúng em chưa từng bị nhục nhã nơi công cộng thế bao giờ. Chúng em là khách của anh. Tới đây để chúc mừng anh, không phải để một con tạp vụ bẩn thỉu chửi bới. Anh xem người anh tuyển thế nào đi!”

Ba cô nàng hiển nhiên không thể tin rằng người như Phượng lại được mời đến một buổi tiệc tư nhân của nhân vật lớn như Minh. Họ chắc mẩm cô xuất hiện ở đây với vai trò nhân viên hỗ trợ sự kiện như tiệc của Mike.

Ba cô nàng hướng về phía Minh, uốn người điệu đà khoe ra thân hình chữ S.

Cố tình không coi bạn gái đương nhiệm là Ánh – người đang ngồi cạnh Minh ra gì mà. Mặt Ánh đã xám ngoét rồi. Minh nổi tiếng đào hoa, nhưng không phải loại ăn tạp đâu.

Sóng mắt của Phượng khẽ lay động dưới rèm mi.

Hay lắm. Chế độ có đàn ông và không có đàn ông khác hẳn nhau đấy. Từ hung hăng như con gà chọi biến thành chú thỏ trắng đáng thương ngay được. Minh có vẻ chưa muốn sẵng giọng mắng khách, cô phải mở nhạc nền cho anh ta mới được.

Phượng làm bộ gảy móng tay.

“Cô chửi tôi ở chỗ đông người thì được. Tôi phản đòn thì cô cáo trạng là tôi nhục nhã cô, tôi đê tiện, tôi đáng bị các cô hội đồng sỉ vả như thế?

Bạn tôi bị cô mắng đến mức phải xấu hổ chạy khỏi bữa tiệc đấy! Kêu tôi chanh chua ấy hả? Tôi có dùng từ tục tĩu nào mắng các cô chưa? Người bị sỉ vả hội đồng không phải cô. Bị mắng tới mức phải xách váy chạy khỏi bữa tiệc được đích thân mời đến cũng không phải cô.

Bày bộ dạng đáng thương cho ai coi? Nếu không giả vờ khóc lóc tội nghiệp trước đám khách mời để đổi lấy sự thương cảm cho bản thân và sự phê bình của họ cho tôi – tôi có tài thánh cũng không làm cho ba kẻ da mặt khoan được giếng như các cô vắt nổi giọt nước mũi.

Trước khi tô son thì lấy gương soi lại nhân phẩm đi. Dù hình như các cô cũng chả có.”

Phượng mắng như hát. Ánh – người bạn thân quen với Phượng trố mắt. Đối với ai Phượng cũng chan hòa vui vẻ. Cô ấy chưa bao giờ thấy Phượng độc miệng đến vậy.

Hoàng Anh trợn mắt, đứng phắt dậy.

“Con kia! Mày nói cái gì? Tao mà phải sợ mày á! Mày đừng vội lên mặt! Mày nghĩ mày là ai? Là cái thá gì? Tao sẽ gọi cho anh tao, bố tao. Anh tao sẽ gọi người đánh cho mày một trận. Lúc đấy mày có quỳ xuống van thì tao cũng không tha cho mày!”

Châu và Ngọc cuống quýt túm tay lay Hoàng Anh tỉnh lại.

Âm lượng khủng bố của Hoàng Anh tiếp tục thu hút sự chú ý của mọi người. Họ nghển cổ lên nghe.

Advertisement

Phượng thờ ơ, mặc kệ Hoàng Anh sủa bậy. Chờ cô ta nói xong, Phượng lấy ngón út gãi tai rồi búng miếng ráy tai tưởng tượng. Cô câu môi.

“Ai cha, sao lại giận quá mất khôn vậy? Quên mất là trước mặt đàn ông phải giả bộ thục nữ à?”

Hoàng Anh hoảng hốt, chuyển tầm mắt từ nụ cười nhạo của Phượng sang vẻ mặt không hài lòng của Minh, rồi sang gương mặt lạnh lùng vốn không thèm nhìn cô ta của An.

Phượng rất biết chọc giận người khác, nhưng nói như tát nước vào mặt không phải phong cách của cô. Nhưng đối với kẻ bốc đồng như Hoàng Anh. Phượng chính là cố tình khiến Hoàng Anh bốc hỏa, tự lột mặt nạ yếu đuối trước mặt hai người đàn ông cô ta coi trọng.

Hoàng Anh vẫn chưa nhận ra mình bị Phượng bẫy ở đâu. Nhưng thấy tình hình không ổn, cô ta lắp bắp cố gắng vãn hồi hình tượng.

“Anh Vũ, anh Minh, không phải thế đâu. Em…tại cô ta. Tại cô ta chọc giận em! Em chỉ giận quá nói vậy thôi chứ em không bao giờ dám làm vậy đâu ạ.”

Minh cho người ta cảm giác anh ôn hòa và dễ tính. Chỉ những người thân thiết mới biết Minh thực chất là người có nguyên tắc và không bao giờ cho phép kẻ khác bỡn cợt mình.

Minh nghiêm giọng.

“Tôi nghĩ ba cô hiểu sai vấn đề rồi.”

Nét mặt anh vẫn vẻ nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng ánh mắt không có ý cười.

“Đừng gọi tôi là “anh Minh”. Tôi và các cô không thân thiết thế đâu. Những thiệp mời đến tay các cô là do trợ lý của tôi gửi, theo danh sách của những năm trước. Còn cô Phượng đây, là chính tôi trực tiếp ngỏ lời mời. Nói cách khác, cô ấy là khách quý của tôi. Còn ba cô chỉ được gọi đến cho đỡ phí rượu thôi. Nếu còn muốn gây rối nữa thì mời về cho. Chỗ tôi không tiếp người văn hóa lùn.”

Nhìn ba nàng mặt trắng bệch như chết trôi, Phượng thầm thán phục Minh. Khả năng khua môi múa mép của cô đã là cái gì. Minh mới là cao thủ thâm tàng bất lộ. Cô muốn chạy theo anh ta nhận sư phụ lắm rồi đây.

Khi bàn tiệc chỉ còn lại bốn người An, Minh, cô và Ánh, Phượng cảm thấy đây đã là lúc phù hợp để rút quân.

Minh hiển nhiên không cho cô thoát thân dễ dàng thế.

“Phượng, em còn gì để nói với anh không?”

Phượng gượng gạo thu lại chân trái đã chuẩn bị nhấc khỏi ghế.

Minh chính là kiểu nam chính phúc hắc trong ngôn tình mà. Kiểu người như Minh ghét kẻ khác giở mánh khôn lỏi nhằm qua mặt mình. Cô biết thân biết phận làm nhân vật quần chúng. Thay vì bày trò múa rìu qua mắt thợ, thành thật một chút vẫn hơn.

“Em xin lỗi.”

Cô tiếp tục thẳng thắn.

“Em và một người bạn đang ngồi nói chuyện thì họ tới gây sự. Bạn em bị nói cho tức quá bỏ về. Đây không phải lần đầu họ gây khó dễ cho em, nên nếu lần này lại không xử lý tốt thì sau này em không ngóc mặt lên được. Mong anh hiểu. Nếu cho em quyết định lại, em vẫn chọn phản bác cô ta ngay tại chỗ.”

Minh tỏ vẻ cà phơ cà phất, không hài lòng với lời nhận tội của Phượng.

“Phượng này, anh không thể bỏ qua cho em thế được. Tốt xấu gì hôm nay cũng là sinh nhật anh, nhưng em lại chiếm hết hào quang của anh rồi. Em phải làm gì để bù đắp cho anh chứ?”

Phượng còn chưa đáp, Minh đã nghe thấy bạn thân của mình từ chối.

“Đừng gây khó dễ cho cô ấy.”

Minh phải ngồi thẳng dậy, cẩn thận nghĩ lại xem anh ta có nghe nhầm không. An, vừa bênh vực người khác.

Máu chọc phá trong người Minh nổi lên.

“Tiệc sinh nhật của tôi, luật của tôi. Nghe Ánh nói em hát cũng khá lắm. Có phiền không nếu tặng anh một bài?”

An và Phượng gần như lên tiếng một lúc.

“Không được, cô ấy vừa bị mất tiếng. Phải kiêng nói.”

“Em vừa bị viêm thanh quản mấy hôm trước nên giờ hát không nổi.”

Minh kinh ngạc.

“Gì đây? Sao cậu biết Phượng bị viêm thanh quản? Hai người biết nhau từ trước rồi sao? Khoan đã…ban nãy ở phòng tiệc cậu đích thân xuống đón cô ấy. Không phải chỉ giúp giải vây à?”

Minh nghĩ một giây, rồi híp mắt nhìn anh, tự suy bụng ta ra bụng người.

“Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi. Này, phiền cậu giải thích môt chút, hai người quen nhau thế nào vậy?”

An lười biếng nhìn nụ cười xấu xa của Minh, chẳng buồn đáp.

Phượng túng quẫn. Liên tưởng của Minh quá thân mật rồi. Anh lại chẳng buồn thanh minh.

Cô phát hiện ra ánh mắt ái muội của Ánh. Nhìn sang gương mặt điển trai của An. Cô có cần phải giải thích không? Không phải như mọi người nghĩ đâu. Trời ạ…

Cô nghĩ mặt mình có chút hồng rồi. Nét nam tính trầm lặng của anh rất dễ khiến người ta liên tưởng xa xôi.

Minh nhạy bén cảm thấy giữa hai người này có chút mờ ám. Nếu An thực sự có chút để tâm tới Phượng thì cũng không phải ý tồi. Bao năm An khoác bộ dáng vô cảm không màng thế sự. Giờ chỉ cần có đối tượng là anh ta có thể vui mừng thay vợ chồng bác Hoàng Nguyên rồi.

Minh sẵn sàng làm ông mối giúp đỡ một phen. Anh ta ra vẻ phóng khoáng.

“Được rồi. Anh cũng không muốn làm khó em. Vậy…coi như lần này em nợ anh. Lần sau, khi nào anh triệu tập, em phải lập tức có mặt. Không có phép lý sự.”

Phượng ôm đầu, vỡ ra một sự thật. Đấu sĩ võ mồm lợi hại nhất không phải là cô. Người thắng chung cuộc là Minh.

Dưới uy vũ của Minh, cô buộc phải chấp nhận.

Không muốn ở nơi xa hoa này thêm một  giây phút nào nữa, Phượng xin phép ra về.

Vậy mà điều tồi tệ hơn vẫn còn chờ cô phía sau.
Bình Luận (0)
Comment