Thịt Phượng Hoàng

Chương 31

Hoàng Anh ngang ngược đuổi theo.

“Con kia, ai cho mày đi! Tao còn chưa xong việc với mày.”

Hoàng Anh vừa nói vừa cầm gậy đuổi theo chị Tiên. Phượng giật lấy cổ áo của Hoàng Anh từ đằng sau, kéo cô ta ngã huỵch xuống đất.

Lưng cô ta đập xuống nền cỏ. Tức ngực đau điếng.

Giờ Hoàng Anh thực sự nổi điên. Cô ta không ngờ Phượng dám tấn công cô ta trước.

Hoàng Anh bật dậy, quật gậy golf trong tay vào mặt Phượng. Như đã trở thành một phản xạ do sau nhiều năm luyện tập, Phượng thành thạo đưa tay phải gạt gậy. Sau đó tóm lấy cổ tay Hoàng Anh, vặn mạnh.

Hoàng Anh hét lên, chiếc gậy rơi xuống đất.

Phượng ấn cô ta ngã sấp xuống đất, giữ chắc cổ tay Hoàng Anh, vặn ngược ra sau. Tay còn lại ấn gáy Hoàng Anh, đầu gối đè lên lưng để cô nàng không thể di chuyển. Tư thế giống hệt khi Phượng bị tay sai của Hoàng Anh bắt cóc và khống chế. Hoàng Anh la ó gào thét. Mặt Phượng lạnh tanh không hề lo sợ.

Cô cúi đầu, ghé vào tai Hoàng Anh.

“Hét nữa đi. Tôi thích nghe cô hét lắm.”

Giọng âm u của Phượng khiến Hoàng Anh sợ hãi im bặt. Ngón tay cô ấn vào yết hầu khiến Hoàng Anh không thể kêu la thêm. Áp lực từ Phượng làm Hoàng Anh run sợ, nhưng cô ta vẫn cố đe dọa.

“Phượng, mày không buông tao ra, tao sẽ bảo anh tao, bảo bố tao cho người đánh chết mày! Đánh chết cả nhà mày!”

Phượng dằn cổ Hoàng Anh mạnh hơn.

“Dù bây giờ tôi có buông cô ra. Thì cô vẫn bảo anh, bảo bố cô giết tôi thôi. Tôi có gì để sợ?”

“Phượng! Mày không được làm bừa! Mày dám đụng vào một sợi tóc của tao…anh tao sẽ giết mày! Bố mày sẽ bán mày vào cái nhà chứa ghê tởm nhất, cho mày hầu hạ bọn súc sinh vô lại. Rồi thả mày ra khi mày biến thành một miếng thịt nát đến con chó cũng chẳng thèm!”

Trước lời hăm dọa tanh tưởi của Hoàng Anh, Phượng chậm chạp không có phản ứng. Tay cô siết họng Hoàng Anh. Giọng của cô mỏng, mờ, u ám như tiếng thì thầm lúc nửa đêm.

“Cô không thể giết kẻ đã chết.”

Hoàng Anh khiếp sợ. Cô ta sợ thật rồi. Mắt Phượng tràn ngập sát ý.

Hoàng Anh giãy giụa, khóc lóc thảm thiết. Tay Phượng bóp cổ cô ta mạnh hơn.

Sự phẫn nộ che mắt cô. Làm mờ hết những hy vọng sống ban đầu.

Đúng. Tại sao cô phải nhịn nhục sợ hão từng giây từng phút? Mạng sống của cô ta đang ở trong tay cô. Siết tay thêm một chút thôi. Hơi thở mỏng tang của cô ta sẽ tan biến. Cùng sự thống khổ, uất hận, nhục nhã của cô.

Mặt Hoàng Anh đỏ rực, mắt trợn ngược, mạch máu xanh vùng da cổ gồ lên.

Mạnh tay thêm chút nữa. Kẻ đe dọa đến cuộc sống của cô sẽ biến mất. Mắt Phượng thẫm lại. Trong đó chỉ còn bóng tối và không gì khác.

Chân tay Hoàng Anh bắt đầu ngừng giãy dụa.

Nhanh như cắt, một cánh tay mạnh mẽ vòng ngang hông Phượng, nhấc bổng cô lên. Tay còn lại tóm lấy cổ tay, chế trụ mọi cử động cô. Phượng giật thót. Hoàng Anh thoát khỏi sự kiềm chế của Phượng, ôm cổ ho sù sụ, há mồm thở gấp, lồm cồm bò dậy.

Hoàng Anh ho vài phút mới lấy lại được hơi thở, hai mắt đỏ quạch giàn gụa nước.

“Anh Ba! Anh Ba! Anh cứu em với! Cô ta định sát hại em! Con khốn độc ác suýt b.óp chết em!”

Phượng bị anh ôm ngang người nên không thể cử động. Lúc bất ngờ bị anh áp sát cô theo phản xạ phản kháng vài cái. Lý trí quay trở về, cô chết lặng như con búp bê vải, bất động trong lòng anh.

Anh trầm giọng.

“Không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.”

Mặt Hoàng Anh từ đỏ chuyển sang tái mét.

“Cút.”

Anh luôn điềm tĩnh. Khi anh đổi giọng, nghĩa là giông bão sắp nổi lên.

Hoàng Anh hốt hoảng chạy biến. Cô ta quên cả chiếc gậy golf nằm chỏng gọng.

An nhíu mày thở hắt ra. Anh đặt cô xuống đất. Tóc Phượng xõa xượi che gương mặt cô. Anh nén tức giận.

“Phượng, em nghĩ gì vậy?”

Nếu anh chậm một nhịp thôi…hậu quả thế nào anh không dám tưởng tượng.

Anh nắm lấy cổ tay cô. Đúng chỗ gậy golf của Hoàng Anh đập phải, Phượng nhịn đau rụt tay. Anh nhìn vệt lằn đỏ trên cổ tay cô rồi lại nhìn xuống cây gậy kim loại nguyên khối nằm dưới đất. Lĩnh trọn lực từ chiếc gậy này sẽ đau tới mức nào. Chỉ mới hơn một tuần trước thôi, tại đúng cổ tay này vết thương hở rướm máu lằn ngang như con rết.

Anh muốn kiểm tra vết thương trên tay nhưng cô gạt đi.

Cô đã tự thôi miên mình, rằng anh tuy ở trong vòng tròn tài phiệt, nhưng anh khác bọn họ. Anh là người tốt, hoặc chí ít không thực hiện điều ghê tởm như những kẻ kia làm.

Nhưng anh vừa làm gì? Anh bao che, tiếp tay cho chúng.

Cô ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt vô hồn nhìn kẻ cô ghét bỏ.

“Đừng ra vẻ người tốt nữa. Tôi ngán bộ mặt đạo đức giả của anh rồi.”

“Phượng, em đang phạm sai lầm.”

“Phải, vừa rồi tôi giận quá mất khôn. Là tôi sai. Giết một tên sát nhân thì số kẻ giết người trên thế giới vẫn giữ nguyên. Có phải anh định dạy tôi như thế không?

Những câu cô ta gào thét, chắc anh nghe hết rồi. Những gì cô ta từng làm với tôi, anh cũng biết. Chắc hẳn bây giờ, cô nàng đã chạy vào lòng bố và anh trai khóc lóc kể tội. Họ đang vắt óc tính xem làm thế nào để tôi biến mất quỷ thần không hay đây mà. Tôi còn lạ gì phong cách của gia đình Tiến Phước.

Mấy bữa nữa nhớ đọc báo nhé! Kiểu gì tôi cũng lên trang nhất. Chắc pháp y sẽ mất mấy ngày đầu để xác nhận danh tính thi thể. Nhưng nể tình quên biết nhau vài ngày, gọi một cú điện thoại xác nhận giúp tôi. Nhà xác lạnh lắm, tôi không muốn nằm đó lâu.”

Anh không chịu nổi giọng điệu mỉa mai của cô.

“Đừng gở miệng. Tôi sẽ không để họ làm thế với em.”

“Ô, vậy anh sẽ làm gì? Đến giảng lại môn đạo đức tiểu học cho cha con họ à? Nè nè, giết hại người là xấu lắm. Lần sau làm thì kín kín thôi nhé. Bị bàn ra tán vào lại hỏng hết danh tiếng.”

“Em nói lung tung gì vậy?”

Cô sáp lại gần, ngón tay cô vân vê cúc áo trên ngực áo sơ mi của anh như muốn mê hoặc anh. Nhưng lời cô nói chẳng khác nào châm kim vào tim.

“Anh Ba à, anh có biết anh buồn cười lắm không? Sao anh không ngăn kẻ ác, mà lại bảo nạn nhân ngừng chống cự? Đây không đơn giản là trò chơi nói xấu cô lập nhau của hai đứa con gái trong lớp đâu. Tôi nói anh nghe nhé!

Đạt có tiền án dùng vũ lực xâm hại nạn nhân, gây thương tích 20%.

Anh biết tại sao tỷ lệ thương tật lại là 20% không? Bởi vì chỉ cần lên 21% thì dù nạn nhân không tố cáo, hung thủ vẫn bị tòa xét xử. Nhưng kì diệu thật đấy! Tỷ lệ thương tật lại là con số 20% vừa xinh! Thế là hai ta hòa giải, đôi bên vui vẻ.

Khi gây án Đạt là trẻ vị thành niên. Thêm sức ảnh hưởng của ông bố quyền lực nên được miễn thi hành án. Anh biết nạn nhân là ai không? Bạn thân hồi lớp 10 của Hoàng Anh đấy. Cô ấy giờ đang sống ở Úc cùng ông chồng người bản địa 55 tuổi có khuynh hướng bạo lực. Với cái t.ử cung đã bị cắt, tai trái điếc và chứng trầm cảm tự hại. Bật mí cho anh thêm một bí mật, những thương tật vĩnh viễn ấy được gây ra trước khi xuất ngoại cơ. Nhưng có vẻ như hung thủ còn vừa thản nhiên chơi golf ngoài kia cùng anh nhỉ? Hai bên còn rất vui vẻ kia mà.

Anh biết vì sao cô ấy phải nhận hậu quả ấy không? Vì vô tình cậu bạn Hoàng Anh thích lại mến cô ấy.

Sợ quá đi. Tôi lỡ đắc tội với cô ta rồi, phải làm sao đây?”

Cô buông cúc áo của anh, gương mặt lạnh nhạt lùi xa chỗ anh đứng.

“Giờ anh còn nghĩ tôi quá khích không? Nói tôi nghe đi, anh Ba?”

Giờ anh không biết thứ gì khiến anh đau lòng hơn: nỗi sợ hãi của cô hay sự ghét bỏ cô dành cho anh.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Lúc nãy quả thực tôi đã mất kiểm soát. Như đã giải thích, có những chuyện không phải tôi lùi bước, cầu xin thì bọn họ sẽ buông tha cho tôi. Kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn như anh chắc không hiểu đâu nhỉ?

Tôi không hại người. Tôi chỉ muốn tìm đường sống thôi. Nếu anh chê tôi vẩn mắt thì có thể coi như không thấy – như cái cách anh vẫn hay làm. Tôi sẽ không dừng lại đâu. Bởi ngoài bản thân ra, không ai cứu tôi hết. Hoặc là tôi thắng, hoặc chết khi nỗ lực. Chẳng may sau này có chạm mặt, tôi đảm bảo sẽ tỏ ra không quen biết anh – hứa danh dự đấy!”
Bình Luận (0)
Comment