Thịt Phượng Hoàng

Chương 70

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng. Toàn vừa huýt sáo vừa sếp tài liệu. Vì sao? Vì mùng một hàng tháng là ngày phát lương. Chỉ cần nghĩ tới dãy số sắp về tài khoản thì mọi áp lực công việc đều tan biến.

Toàn tinh ý nhận ra tâm trạng của sếp cũng không tồi. Dù sếp không nhận lương tháng như nhân viên.

Bình thường dù có ký kết thành công hợp đồng vài tỷ USD anh cũng chẳng có biểu hiện phấn khích nào. Anh không phải người hay cười và có hành động bất thường. Vẫn là dáng đạo mạo mọi khi. Nhưng niềm vui ngập tràn trong ánh mắt kia thì giấu nổi ai? Xuân đang về muôn nẻo.

Cả ngày hôm nay sếp gọi rất nhiều cuộc điện thoại. Vì Toàn là trợ lý riêng nên các cuộc điện thoại đó đều gọi điện xác nhận lại với anh ta. Hầu hết là nhân viên tại CTower – tòa tháp cao nhất Hà Nội thuộc sở hữu của CCorp.

Sếp liên hệ với bên đó có việc gì?

Như sợ Toàn còn chưa đủ ngạc nhiên. Sự kiện trăm năm có một khiến Toàn khiếp sợ còn ở phía sau.

Sếp anh ta tan sở sớm.

Đồng hồ mới chỉ ba giờ chiều, anh đã rời khỏi văn phòng. Trong sự bàng hoàng kinh ngạc của toàn bộ thành viên tầng lãnh đạo.

Anh đút tay vào túi quần, nhìn ra toàn thành phố Hà Nội thu nhỏ dưới chân. CTower là tòa nhà chọc trời cao nhất Hà Nội. Tòa tháp được dựng hoàn toàn bằng kính.

Đạt tầng 81 – tầng cao nhất, khách tham quan có thể tới mua vé quan sát cả thành phố từ trên cao. Hoặc họ có thể thưởng thức ly café trị giá 50 USD tại nhà hàng sáu sao tại tầng thượng. Đó là món rẻ nhất ở đây.

“Thưa sếp, toàn bộ nhân viên đã nhận được thông báo. Bắt đầu từ sáu giờ chiều tầng 81 sẽ dừng tất cả hoạt động kinh doanh ạ.”

Lúc này ngoài anh và vị nhân viên quản lý tòa nhà, toàn bộ tầng 81 đã không còn bóng khách khứa. Anh gật đầu, ra hiệu cho nhân viên quản lý lui xuống.

Năm giờ tối, thông báo không cung cấp dịch vụ đã được treo lên. Các nhân viên không cần xuất hiện trong sự kiện tối nay thu dọn về nhà. Nhân viên trang trí bắt đầu mang đồ nghề tới.

Anh nhìn cánh cửa thang máy đang đóng chặt. Sáu tiếng nữa, cô sẽ bước ra từ cánh cửa đó. Đêm nay mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Trong lúc giám sát nhân viên trang trí toàn bộ tầng 81 từ sang trọng trở thành lộng lẫy. Anh đứng thẳng, hai tay nắm sau lưng, tâm thế vô cùng mạnh mẽ bức người khiến đám nhân viên không dám lơ là một giây, vội vã khẩn trương làm việc.

Tất bật là thế, đôi môi anh vô thức mỉm cười. Vì lý do gì anh cũng chẳng biết nữa.

Tám giờ tối, bài trí đã hoàn tất. Không riêng tầng 81 này, chỉ cần cô bước chân vào khuôn viên tòa nhà thôi, anh tin tâm ý của anh sẽ đưa cô hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác.

Cô sẽ vô cùng kinh ngạc, sau đó cố giả bộ bình tĩnh cho đỡ quê, rồi chỉ trích anh bày vẽ khoa trương. Chỉ để cô bất cẩn lộ ra vẻ mặt ngơ ngác thôi, anh liền nghĩ tiêu bao nhiêu cũng đáng.

Mải quan sát nhân viên tới mức anh quên cả ăn tối. Nhưng anh chẳng hế thấy đói hay mệt mỏi. Giống như hoàng tử bé, nhân vật hư cấu trong tác phẩm của nhà văn Antoine de Saint-Exupéry từng nói: “Ví dụ nhé, nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu vui sướng rồi.”

Bây giờ mới là tám giờ tối. Còn tới tận bốn tiếng nữa mà con tim anh đã đập thổn thức.

Anh tưởng tượng ra mọi biểu cảm có thể xuất hiện trên mặt cô. Cô tròn mắt kinh ngạc, cô cười rạng rỡ, cô nhướn mày trêu anh bày vẽ. Dù là gì, anh đều hy vọng cô hài lòng.

Bốn tiếng trở thành ba tiếng. Anh cảm thấy vui vẻ.

Các nhân viên đều sẵn sàng, chuẩn bị thực hiện như tập dượt.

Ba tiếng còn lại hai. Anh thấy thời khắc hạnh phúc sắp tới.

Chưa khi nào anh mong thời gian trôi qua nhanh hơn tới vậy. Tích tắc, tích tắc.

Hai sắp thành một. Anh bắt đầu sốt sắng.

Cứ mỗi năm phút, anh lại gọi đàm cho quản lý, hỏi xem cô đã xuất hiện tại tòa nhà chưa. Dù anh có hỏi bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn là không.

Một chạy dần về không. Anh lại mong đồng hồ quay ngược về tám giờ.

Khi chỉ còn mười phút nữa là đồng hồ điểm mười hai giờ, anh cố gọi cho cô. Trả lời anh là tràng tút dài báo bận.

Kim đồng hồ chỉ nửa đêm, tim anh chết lặng.

Anh nghĩ mình đã ngừng thở một phút. Mười hai giờ một phút, mắt anh chằm chằm nhìn vào cánh cửa thang máy. Quản lý lắc đầu nói không có cô gái như anh tả xuất hiện.

Một giờ đêm, anh bắt đầu tự thanh minh cho cô. Có lẽ cô trêu chọc anh một chút. Cô là người thích đùa dai mà. Chẳng lẽ anh còn chưa đủ hiểu tính cô sao? Chỉ ngay giây sau thôi, cô sẽ xuất hiện trước cánh cửa này, nháy mắt xin lỗi anh, nói rằng muốn thử thách anh một chút.

Đúng vậy, có lẽ cô đang núp ở góc nào đó, quan sát xem anh có thực sự kiên trì không. Cô giỏi thuyết phục người khác lắm! Có khi cô đã yêu cầu quản lý tòa nhà phải nghe lời cô. Đúng là thế rồi! Vì thế anh không được mất kiên nhẫn mà rời khỏi đây.

Trong truyện cổ tích không phải luôn như thế sao? Thánh thần giao hết thử thách này tới câu đố khác cho con người. Chỉ có kẻ chân thành mang trái tim quả cảm nhất vượt qua. Phần thưởng luôn dành cho người biết chờ đợi.

Ba giờ sáng, chân anh mỏi nhừ vì đứng suốt. Nhưng anh mải chìm trong thế giới suy tư mà chẳng hề nhận ra. Anh nghĩ tới câu chuyện cổ tích “Người đẹp và quái vật”. Hai cô chị của người đẹp vì ghen tị mà chỉnh chậm đồng hồ của cô. Khiến người đẹp trễ nải thời gian trở về lâu đài. Bông hoa hồng sinh mệnh héo úa và quái thú chết.

Đã muộn rồi, nhưng người đẹp có thể làm hồi sinh quái thú. Dù muộn, chỉ cần cô xuất hiện. Thì mọi thứ đều được giải quyết.

Sáu giờ sáng, quản lý lo lắng nhìn người thừa kế của tập đoàn CCorp – thái tử trong mắt vạn người. Anh đứng đối diện bức tường kính khổng lồ. Mặt trời đang lên, tỏa ánh sáng rực rỡ muôn nẻo đường. Từ tầng 81 này có thể thấy mọi ngóc ngách trong thành phố. Nhưng anh không thể nào tìm được bóng dáng của người con gái trong tim.

Anh đến đây từ buổi chiều hôm qua. Cho tới tận sáu giờ sáng nay, anh không ngồi, cũng không uống một ngụm nước nào.

Quản lý lo lắng dò hỏi.

“Thưa sếp, trời đã sáng rồi.”

Ông ta chỉ nhìn thấy tấm lưng rắn rỏi của anh. Chờ mãi, tới mức quản lý nghĩ anh không nghe thấy tiếng ông ta, định lặp lại câu hỏi, thì anh đáp. Giọng anh lạnh nhạt, không thể hiện cảm xúc gì. Giống hệt mọi khi.

“Hai tiếng nữa tôi sẽ về công ty. Còn bây giờ, ông lui xuống đi.”

Quản lý cùng các nhân viên khác lo lắng rời đi. Ai ai cũng thấy rõ thái độ sốt sắng của thái tử suốt buổi tối hôm qua. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ biết người kia quan trọng với anh tới nhường nào.

Họ được chiêm ngưỡng biểu cảm của anh từ phấn khích, hồi hộp, tới hạnh phúc, lo lắng, rồi tuyệt vọng. Họ thấy hết. Nhưng giờ anh đã trở lại làm người thừa kế lạnh lùng họ biết. Người đàn ông tối qua dường như không hề tồn tại. Tất cả chỉ là tưởng tượng của họ mà thôi.

Con người mà anh thao thức đợi chờ cả đêm là ai, họ sẽ không bao giờ biết được.

Điện thoại trong túi anh rung lên. Anh vừa mừng vừa sợ vội lấy ra xem. Nhưng người gọi đến là trợ lý Toàn.

“Thưa sếp, chuỗi khách sạn của CCorp ở Nga đang xảy ra vấn đề. Chủ tịch yêu cầu sếp bay tới Moscow gấp để xử lý. Chuyến bay gần nhất là 2 tiếng nữa. Bây giờ sếp cần ra sân bay luôn ạ. Nếu gấp quá thì tôi sẽ dời lịch bay lại tới đầu giờ chiều.”

Anh đáp gọn.

“Không cần. Một tiếng nữa tôi có mặt tại sân bay.”

Anh nói, 12 giờ đêm ngày cuối cùng của tháng, anh chờ cô trên tầng cao nhất của CTower. Nếu cô từ chối anh, không cần xuất hiện.

Cô không tới. Nghĩa là anh phải quên cô đi.
Bình Luận (0)
Comment