Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 2

Tập đoàn Lộ Vũ gồm có 17 tầng, càng lên cao thì chức vụ càng trọng yếu. Tổng tài cùng phó tổng đều ở tầng trên cùng, mà cô chỉ có thể ở 5.

Châu Lộ Lộ thấy Đường Vũ bấm thang máy tầng trên cùng, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

“Đường tổng, phòng làm việc của tôi ở tầng 5.”

Đường Vũ lạnh lùng nhìn Châu Lộ Lộ một cái, cô lập tức biết điều, im lặng lùi ra sau lưng Đường Vũ. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, cửa vừa mở liền ngoan ngoãn đi theo Đường Vũ như chú chó nhỏ.

Đường Vũ thầm nghĩ, lúc nào cũng ngoan ngoãn như thế này có phải tốt không? Anh cũng đỡ phải nhọc lòng.

Đường Vũ đưa cô vào phòng tổng tài, giao cho cô một đống giấy tờ.

“Đánh máy lại hết chỗ này, không xong không được về.”

Châu Lộ Lộ thầm ước lượng khối trên tay, lại nghĩ đến tốc độ đánh máy 70w/phút của mình, nước mắt hai hàng. Nhiều thế này chẳng phải sẽ ‘lách cách’ đến sáng hay sao?

Đường Vũ nhìn cô không tình nguyện ngồi vào bàn làm việc, trong lòng hả hê đi đến phòng họp.

Châu Lộ Lộ thề rằng cô rất nghiêm túc làm việc, ngay cả thi đại học cô cũng không nghiêm túc như bây giờ, nhưng mà lúc Đường Vũ quay lại, kim phút cũng đã lướt qua số 12 mấy lần, mà cô mới chỉ đánh được một nửa.

Quan trọng nhất vẫn là... cô chưa ăn cơm tối. Cho nên thời điểm anh ta quay lại, vừa hay là lúc bụng cô ‘ca hát’.

Trong căn phòng yên tĩnh một mảng, tiếng hát thật là quá rõ ràng. Cô muốn nghĩ rằng Đường Vũ không nghe thấy cũng không được bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy mở to, sau đó lại cong thành hình lưỡi liềm, má núm đồng tiềm thoát ẩn thoắt hiện.

Thật là... mất mặt quá đi thôi!!!

Đường Vũ nhịn cười, làm như không nghe thấy gì, ngồi vào bàn của mình, bình tĩnh gọi hai suất cơm.

Rõ là chẳng hề cười nhưng đầu Châu Lộ Lộ lại thấp hơn một chút, thanh âm bàn phím cũng lớn hơn một chút, giống như là bàn phím gây thù chuốc oán gì với cô vậy.

“Bàn phím của công ty cũng không phải hàng rẻ tiền đâu.” Đường Vũ bâng quơ nói một câu.

Tiếng gõ bàn phím lập tức nhỏ lại.

Châu Lộ Lộ mím môi, thầm nhủ, nhất định phải giữ khí tiết, có đói chết cũng không ăn cơm của hắn.

Tiếc là đối với một người gần nửa đêm vẫn chưa ăn tối thì mùi hương thức ăn thật quá mức hấp dẫn, không nhịn được liếc mắt nhìn hai hộp cơm vừa được đưa đến, nuốt một ngụm nước miếng.

“Chắc cô cũng đói rồi, ăn một chút rồi tiếp tục công việc.”

Châu Lộ Lộ thề chết bảo vệ khí tiết.

“Cám ơn tổng tài quan tâm, tôi không đói.”

“Không cần ngại, dù gì cũng trừ vào lương của cô mà. Bỏ đi thì thật là lãng phí.”

Khí tiết đã là cái gì? Nhìn không thấy, ăn không được! Quan trọng nhất là... tiền của cô a...

“Tổng tài nói thật đúng, lãng phí là không tốt, tôi chịu khó ăn vậy.” Châu Lộ Lộ nói rồi ôm hộp cơm về bàn của mình, tính ngồi quay lưng lại với Đường Vũ, lại cảm thấy như thế không được hay lắm. Nhưng lại không muốn ngồi ăn đối diện với anh ta, lúng túng hồi lâu, thế là dứt khoát ngồi ngang luôn.

Đường Vũ cũng không để ý đến cô nữa, ăn xong phần của mình liền vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn, lần nữa ngẩng đầu thì cô gái trước mặt đã gục đầu xuống bàn ngủ từ khi nào.

Châu Lộ Lộ dụi mắt tỉnh lại, nhíu mày bất mãn, cả đêm ngủ không ngon, cả người lại đau nhức không thôi.

Chớp mắt, lại chớp mắt. Sao cô lại tỉnh dậy trong phòng tổng tài thế này, cô nhớ là mình đã về nhà rồi mà... Đúng không nhỉ?

“Dậy rồi à? Ngủ cũng thật là ngon!”

Châu Lộ Lộ nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đường Vũ vẫn ngồi sau bàn làm việc.

“Tối qua tôi ngủ lại đây sao?”

“Đúng vậy! Tôi về nhà ngủ một giấc rồi quay lại, không ngờ cô vẫn còn ở đây.”

Châu Lộ Lộ cẩn thận nhìn thấy thì đúng là Đường Vũ đã thay một bộ đồ khác, com-lê xám gọn gàng sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, trên người còn mang theo hơi lạnh bên ngoài. Đúng là vừa mới trở lại thật...

Châu Lộ Lộ nhớ đến điều gì đó, bỗng dưng rùng mình một cái.

“Sao anh không gọi tôi dậy?” Mấy hôm trước còn nghe đồng nghiệp kể lại chuyện nhìn thấy bóng ‘người’ lúc nửa đêm đấy, lỡ bị khiêng mất thì sao?

“Ai nói tôi không gọi? Là cô ngủ say quá, gọi không được. Tôi lại chẳng thể đưa cô về nhà mình, đành để cô lại thôi.” Đường Vũ nhún vai tỏ vẻ bất lực. Cô lại không tin là mình ngủ say đến vậy.

“Không tin à, cô xem, khoé miệng còn có nước dãi kia kìa.”

Châu Lộ Lộ vội vã đưa tay lau.

Châu Lộ Lộ: “...” Làm gì có chứ! Đúng là không tin được mà.
Bình Luận (0)
Comment