Thỏ Lười Chỉ Ăn Cỏ Quanh Hang

Chương 8

“Cậu cậu câm miệng!” Tôi lớn tiếng với hắn, tay cũng không ngừng – đang muốn ấn nút xoá bỏ “Chứng cứ” thì bỗng nhiên điện thoại di động bị hắn đoạt mất. 

“Này! Xoá bức ảnh kia đi!” Tôi không vui nói. 

Tô Chiêm cười đến “đòi đánh”: “Không xóa!” 

Tôi xắn tay áo: “Xoá, không xoá tôi sẽ không để yên cho cậu!” 

“Tôi nhất định không xoá, đến a, đến làm tôi không yên a” Nói xong còn cầm điện thoại di động giơ giơ lên để khiêu khích. 

Mẹ kiếp! Tôi đứng bật lên, đuổi theo hắn. Trong quá trình tranh cướp điện thoại di động, hắn trốn trốn tránh tránh, bởi vì vấn đề chiều cao, tôi đánh vào l*ng ngực hắn, lực độ (độ mạnh yếu) này tuyệt đối không nhẹ. Mũi bị đụng phải, có một trận tê dại sau đó tôi cảm thấy trong lỗ mũi có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống. 

Mặt Tô Chiêm biến sắc, lập tức không náo nữa, lấy khăn giấy ra cúi đầu cẩn thận giúp tôi lau máu mũi, hỏi tôi: “Có đau hay không?” 

“Đau chết tôi rồi!” Tôi nói, kỳ thực cũng không phải rất đau, chỉ là có chút cảm giác tê tê thế nhưng một bụng khí tức nên cần phát tiết một chút. 

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Chiêm nhăn lại, nhìn tôi một lát, bỗng nhiên cúi đầu đặt lên chóp mũi tôi một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, làm nũng nói: “Tiểu Kiền, tôi sai rồi, xin lỗi, tôi không nên trêu cậu” 

Tôi vốn còn muốn giải phóng thêm chút khí tức nhưng thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương này của hắn, tựa như người bị đụng vào mũi không phải tôi mà là hắn, lòng tôi cũng nhũn ra, buồn buồn mở miệng: “Tôi đói rồi” 

Tô Chiêm lập tức tươi cười rạng rỡ, nắm lấy tay tôi kéo đi: “Chúng ta đi ăn cơm!” 

Trên núi rất nhiều người, chúng tôi nắm tay, tôi cảm thấy bốn phía phóng tới rất nhiều ánh mắt, hiếu kỳ có, ước ao có, buồn nôn có, kinh ngạc cũng có…rất nhiều rất nhiều. 

Tôi có chút không thoải mái, muốn giãy ra, nhưng Tô Chiêm nắm càng chặt hơn. 

Hắn nói: “Không sao” 

Giống như uống một viên thuốc an thần, tôi không còn sợ nữa cũng không hề lo lắng. Tôi cúi đầu, đi theo hắn, không hề nhìn xung quanh nữa, không hề lưu tâm ánh mắt của người khác nữa, đem cả trái tim đặt vào khoảnh khắc này – khoảnh khắc người này nắm chặt lấy tay tôi. 

Nhiều năm sau, ở đại học của chúng tôi có một vị giáo sư nói rằng: Nhân sinh giống như là một mùa hoa nở, càng về sau, càng rực rỡ. Mỗi người nên nhìn về phía trước, hiện tại sở dĩ bạn cảm thấy một đoá hoa này đẹp đẽ là bởi vì chưa từng thấy muôn hoa đua sắc ở khắp nơi. –

Nhưng đến khi tôi thấy được mỹ cảnh (cảnh đẹp) khắp nơi trên thế giới thì cuối cùng vẫn chỉ muốn cùng với một mình cậu. 

Tại sao vậy chứ? 

Sau đó rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì người này, hắn chính là toàn bộ thế giới của tôi. 

“Theo tôi đi xem một vòng, nơi này có thịt nướng, gà rán, món lẩu… Tiểu Kiền, cậu muốn ăn cái gì?” Tô Chiêm đi một vòng rồi hỏi tôi. 

Tôi nói: “Thịt nướng đi” 

Rất nhanh, Tô Chiêm đem ly nước chanh đến, tôi hỏi hắn: “Sao cậu chỉ mua một ly?” 

“Ly cuối cùng rồi” Nói xong hắn đẩy ly nước chanh đến trước mặt tôi, tôi đứng dậy lấy một cái ống hút đến, đặt vào ly nước chanh, tôi nói: “Cùng uống đi” Hắn cười, cúi đầu hút một hơi, sau đó gấp một miếng thịt đút cho tôi, tôi nhai nhai, mùi vị thật ngon. 

“Hừm, ăn ngon lắm cậu cũng ăn đi” Tôi gấp miếng thịt nướng cho vào bát của hắn, hắn chấm nước dùng, lại đút cho tôi, tôi cũng không khách khí, cái bụng đúng là rất đói a. 

“Tôi cũng no rồi, đi thôi” Tô Chiêm đứng dậy, tôi nhanh chóng kéo hắn lại, tôi nhìn đồ ăn còn lại trong bát của mình, lại nhìn hắn một chút, nói: “Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi, cơm gạo là thành quả của quá trình trồng trọt nhọc nhằn khổ sở của các bá bá nông dân, không thể lãng phí thức ăn” 

Tô Chiêm thở dài, ngồi lại bàn, gấp những thứ trong bát tôi qua, thoáng cái đã giải quyết xong. 

Trong quá trình đó, hắn ăn còn tôi thì nướng, Tô Chiêm hỏi tôi: “Cậu không phải no rồi sao? Sao còn nướng nữa!” 

Tôi nói: “Tôi có chứng ép buộc, không nướng xong cả người không thoải mái” Sau đó tôi nướng thịt, toàn bộ gấp cho hắn, nhìn hắn ăn thật nhiều, có thể thực sự đã no rồi tôi mới để đũa xuống: “Này, đi thôi” 

Tôi đi dạo cùng Tô Chiêm, bỗng nhiên một cô gái rất đáng yêu chạy đến, tuổi tác so với em gái tôi cũng không chênh lệch nhiều, cô ta nhìn nhìn Tô Chiêm, cười híp mắt quay đầu hỏi tôi: “Xin hỏi, anh là ca ca của Vân Sở Sở sao?” 

Bình thường tôi đi cùng Tô Chiêm, đều là Tô Chiêm được bắt chuyện, tôi bị xem là người qua đường, hôm nay lần đầu được cô gái bắt chuyện, nói thật, trong lòng tôi có chút cao hứng. 

Tôi nói: “Đúng vậy, xin hỏi em là?” 

“Em tên Mục Thi, là bạn học với em gái Vân Sở Sở của anh a, em là học sinh lớp nghệ thuật, nghỉ hè Lão Sư yêu cầu chúng em ra ngoài vẽ vật thực, các anh…Bây giờ hai anh có thể làm người mẫu cho em không?” 

“Được được! Đương nhiên có thể! Đến nơi nào?” Lần đầu tiên có người kêu tôi làm người mẫu, tôi quá kích động rồi! Thoải mái đáp ứng, nhanh chóng kéo Tô Chiêm chạy đến (..nơi Mục Thi chọn). 

Tô Chiêm nhìn tôi, ánh mắt có chút giống như đang nhìn trí chướng 

Trí chướng – Trí lực chướng ngại: Tâm Lý Chậm Phát Triển (Mental Retardation)

Trời xanh, mây trắng, bóng cây, bãi cỏ, tôi cùng Tô Chiêm ngồi trên cỏ, Mục Thi ngồi cách đó không xa, chống bàn vẽ lên, bắt đầu vẽ vời.  Cô ta vẽ vài nét, sau đó cau mày, nói: “Các anh xa nhau quá, em không cách nào vẽ hai người cùng nhau được, các anh nhích lại gần hơn chút đi!” 

Sau đó tôi nhích lại gần Tô Chiêm thêm một chút. (Lời của mị: Hủ nữ everywhere..) 

“Gần thêm chút nữa!” Mục Thi nói. 

Tôi lại nhích thêm. 

Mục Thi còn chưa vừa ý: “Các anh không thể nhích lại gần nhau sao? Như vầy vẽ ra rất cứng ngắc a” 

Tô Chiêm bỗng nhiên đưa tay, kéo tôi qua, dựa vào vai hắn, tôi cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đúng lúc cúi đầu nhìn tôi, khoảng cách môi với môi của chúng tôi chỉ có hai ngón tay. 

“Đừng cử đông!” 

Tôi đang muốn tránh ra xa một chút thì bỗng nhiên truyền đến tiếng rít gào hưng phấn của Mục Thi: “Đúng đúng đúng! Chính là như vậy, rất tốt! Đừng cử động!” 

Mục Thi bắt đầu vẽ vời, một mặt mê muội cùng dáng dấp hạnh phúc. 

Còn với chúng tôi, bày thành tư thế như vậy gần hai tiếng đồng hồ, Mục Thi rốt cục cũng vẻ xong, thu hồi bút: “Được rồi!” 

Rốt cục cũng xong, cám ơn trời đất, cảm tạ chúa Giê-xu, cảm tạ Thượng Đế, Hallelujah! 

Tôi xoay xoay cái cổ, chuẩn bị đứng dậy thì cằm bỗng nhiên bị người khác nắm lấy, khuôn mặt tuấn tú của Tô Chiêm phóng to trước mắt. Tim tôi loạn một nhịp, nhịp đập loạn hết cả lên, cơ hồ như muốn nhảy ra. 

“Đừng cử động!” Tôi đang muốn đẩy hắn ra, lại truyền tới tiếng rít gào của Mục Thi, tôi như thể bị người khác điểm huyệt – cứng đờ ra. 

Mục Thi hưng phấn nói: “Tư thế này cũng rất đẹp, đừng cử động, đừng cử động nha, em vẽ thêm một tấm. Các anh không muốn lãng phí dáng vẻ này chứ, đợi lát nữa em cho anh một bức được chứ? Miễn phí nha.” 

Vì bức hoạ miễn phí này, chúng tôi lại duy trì cái tư thế đó thêm hai tiếng đồng hồ. Hai tiếng đồng hồ trong cuộc đời làm người mẫu còn mệt hơn so với chạy trên xa lộ, nhức eo đau lưng chuột rút. Lúc Mục Thi nói: “Xong rồi”, cả người tôi liền phịch lên l*ng ngực Tô Chiêm, nhúc nhích cũng không nhúc nhích nỗi nữa. 

Với khoảng cách mà Mục Thi đang đứng thu dọn dụng cụ vẽ tranh, Tô Chiêm đột nhiên cúi đầu, chạm nhẹ lên môi tôi. 

Tôi nhanh chóng đẩy hắn ra: “Cậu điên rồi! Nơi này có người a!” –

“Vậy thì sao?” Hắn cười hỏi ngược lại, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, nhỏ giọng nói: “Xem ra, em gái của cậu đã biết rồi” 

“Biết cái gì?” 

“Chuyện của chúng ta…” 

“Không thể, tôi chưa nói cho nó biết!” Lời này tuy nói như vậy nhưng nghĩ tới vẻ mặt đó của Sở Sở, tôi có chút không an tâm. 

Tô Chiêm cười cười, không nói gì nữa. Một lát sau, Mục Thi cầm một bức hoạ đi tới, đưa cho Tô Chiêm. 

Mục Thi nói: “Vâng, tổng cộng có hai bức hoạ, bức thứ nhất em muốn giữ lại nộp cho lão sư, bức thứ hai bời vì chừng mực lớn hơn, giao cho lão sư cũng bị bác bỏ, vì vậy tặng cho hai anh. Không còn sớm, em phải đi rồi, hai vị học trưởng, bye bye!” 

Tôi giơ tay lên một cách cứng ngắc “Bye bye”, trong đầu quanh quẩn câu nói kia. 

Bức thứ hai bời vì chừng mực lớn hơn, giao cho lão sư cũng bị bác bỏ. 

Bức thứ hai bời vì chừng mực lớn hơn… 

Bởi vì chừng mực lớn hơn… 

Chừng mực lớn hơn… 

Tôi cũng nghĩ không thông, môi chúng tôi đều không có chạm vào nhau, làm sao lại chừng mực lớn hơn rồi chứ? 

Tô Chiêm thì lại một mặt ám muội, nở nụ cười nhìn tôi, tôi cúi đầu nhìn bức họa kia, máu trong đầu thoáng chốc dâng lên. 

Bên trong bức hoạ, tôi bị Tô Chiêm ôm, cằm bị hắn cưỡng chế giơ lên, môi của hắn đặt ở trên môi của tôi. Hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài rủ xuống, vô cùng mỹ lệ. Tôi thì lại trợn to hai mắt, dáng vẻ như là nước rưng rưng, trên mặt còn mang theo chút ửng hồng… 

“Này này này này! Chuyện này căn bản không thể nào! Mục Thi này? Tôi muốn đi tìm cô ta!” 

Tô Chiêm vẫn chỉ cười: “Cậu tìm cô ta làm cái gì?” 

“Cô ta cô ta cô ta cô ta…Cô ta lại dám vẽ chúng ta thành như vậy…” Đcm, quả nhiên đủ đạt đến chừng mực lớn hơn! 

“Như vậy không phải cũng vô cùng tốt sao?” Tô Chiêm nhìn bức hoạ bằng khuôn mặt hưởng thụ, tôi đoạt lấy, cuốn lại cho vào trong cặp, tức giận nói: “Đừng xem nữa, giữa thanh thiên bach nhật mà lại xem thứ này!” 

“Tiểu Kiền ý của cậu là buổi tối mới nên xem sao, vậy buổi tối chúng ta từ từ xem!” 

“Cút!” 

Tôi cùng Tô Chiêm đi tới một chỗ được gọi là: “Linh Âm tự”, nhìn du khách ra vào, tôi đề nghị: “Chúng ta cũng vào trong đi dạo đi?” 

Tô Chiêm nói: “Được” 

Âm thanh bên ngoài hỗn độn, bên trong thì lại rất yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ còn lại từng tiếng chuông theo quy luật. 

Dưới gốc cây bồ đề trong sân, có một khay tròn màu vàng, mặt trên cuộn lấy vô số hồng tuyến (sợi dây hồng). Bên cạnh có một tấm bảng, trên bảng có đề tự (ghi chữ): Phật ghi rằng, đừng nên nói, đừng nên nói, nói tức là sai. 

Đi ngang qua một vị Tảo Địa Tăng (hoà thượng quét dọn), trong tay cầm Phật châu, hỏi: “Hai vị muốn xin hồng tuyến?” 

Tô Chiêm hỏi: “Xin hỏi, hồng tuyến này có ý nghĩa gì?” 

Tảo Địa Tăng nói: “Sở cầu (mong muốn) không giống nhau, ý nghĩa tự nhiên cũng không giống nhau, có thể cầu bình an, cũng có thể cầu duyên” Tảo Địa Tăng chỉ chỉ chuông lớn trong phòng trong nói: “Xin hồng tuyến, đem hồng tuyến buộc ở trên tay, là có thể đi đến đó gõ chuông cầu phúc, gõ ba lần là hoàn thành” 

“Linh (linh nghiệm) sao?” Tôi hỏi 

“Tâm thành thì sẽ linh” Tảo Địa Tăng chậm rãi rời đi. 

Từng nghe người ta nói qua, lấy hồng tuyến kết tóc các đôi tình nhân, đời này cũng sẽ không bị tách ra. 

Mặc dù chỉ là đồn đại, tuy rằng lời đồn đại vô cùng vô lý nhưng giờ khắc này tôi rất muốn tin là thật. 

Tô Chiêm nhìn tôi một cái, bỗng nhiên khom lưng, lấy một sợi hồng tuyến, từ từ quấn ở trên cổ tay hắn. Lúc quấn đến một nửa, hắn kéo tay tôi lại, đem phần hồng tuyến còn lại quấn lên trên tay của tôi, một vòng lại một vòng, cũng không cách nào tách ra… 
Bình Luận (0)
Comment