Thổ Phỉ Công Lược

Chương 133

Đang ở bên cạnh bàn xuất thần, lại có quản gia đến báo, nói là Mộc sư gia đến.

"Di, trở lại?" Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vốn dĩ đã nói là phải đợi mình đến trấn Phan Gia, hiện tại đã trở về trước, chẳng lẽ là có manh mối gì rồi?

"Đại nhân." Mộc Thanh Sơn quả nhiên đang uống trà.

"Thượng bảo chủ đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Đến quan phủ rồi, ta đến đây thông báo cho đại nhân biết một tiếng." Mộc Thanh Sơn nói, "Chúng ta bắt được kẻ bắt cóc Phan Trân, cho nên một đường mang về."

"A?" Ôn Liễu Niên nghe vậy vội vàng hỏi, "Kẻ bắt cóc là người phương nào, lão bản nương quán bánh bột kia thế nhưng vẫn khỏe mạnh chứ?"

"Lão bản nương cũng không có bị thương, chỉ là quá sợ hãi mà thôi. Để tránh về sau lại xảy ra chuyện, chúng ta đã đưa nàng cùng Dương lão bản một đường âm thầm tới nơi khác." Mộc Thanh Sơn nói, "Về phần đám người bắt cóc kia, tựa hồ cũng không phải là người Thanh Cầu."

"Không phải người Thanh Cầu?" Ôn Liễu Niên nhíu mày, "Vậy..."

"Chỉ là suy đoán mà thôi." Mộc Thanh Sơn nói, "Căn cứ theo đoạn đối thoại Phan Trân nghe được, bọn họ tựa hồ có liên quan tới Hải Long Vương - Sở Hằng."

Ôn Liễu Niên giật mình: "Còn có chuyện này."

"Người ở trong phủ nha, đại nhân đến hỏi thì biết." Mộc Thanh Sơn nói, "Bây giờ có muốn qua đó không?"

Ôn Liễu Niên gật đầu, cùng hắn một đường vội vã ra cửa, thuận tiện gọi một gia đinh tới, kêu hắn đến hiệu buôn Nhật Nguyệt sơn trang hỏi Diệp cốc chủ một chút, xem có dược nào có thể trị đau răng không -- Đã lớn tuổi, lại ăn nhiều kẹo.

Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ nói: "Đại nhân đang hỏi giúp ai à?"

Ôn đại nhân xốc màn kiệu lên ngồi vào: "Việc này có chút phức tạp, đợi về sau có cơ hội thì chậm rãi kể cho sư gia nghe."

Mộc Thanh Sơn gật đầu, cũng lên một cỗ kiệu khác.

Dựa theo trình độ thông minh của đại nhân, ngay cả hắn cũng nói phức tạp, vậy đại khái thật sự là rất phức tạp.

Bên trong phủ nha, hai tên nam tử kia đang lang thôn hổ yết ăn bánh uống nước -- Bởi vì khi mới bắt đầu không thành thật, cho nên hai người bọn hắn liền bị Thượng Vân Trạch bỏ đói, bụng lúc này đã sớm kêu cồn cào.

Ôn Liễu Niên ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, chỉnh lại y quan bước vào cửa phòng.

"Ôn đại nhân." Thượng Vân Trạch đứng lên.

Hai người kia cũng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn hắn.

"Thượng bảo chủ vất vả." Ôn Liễu Niên nói.

"Tiện tay làm mà thôi, không cần khách khí." Thượng Vân Trạch nói, "Đại nhân cũng tới rồi, vậy chúng ta trở về trước, lát nữa lại đến."

"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, chờ sau khi hai người bọn hắn ra ngoài, liền kéo một cái ghế qua ngồi xuống, vẻ mặt ôn hoà nói, "Nhị vị cứ tiếp tục ăn đi, ăn no bụng mới có thể trả lời tốt vấn đề của bản quan.""Chúng ta cái gì cũng không biết." Một người trong đó cứng đầu nói.

"Nói vậy trong lòng nhị vị đã rõ ràng, bất luận biết hay không biết, bản quan cũng không có khả năng sẽ tha cho các ngươi." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Bất quá nếu là biết, có thể nói ra chút gì đó hữu dụng, vậy thì tội sẽ giảm bớt một chút, có lẽ còn có thể lưu một con đường sống; phàm là cái gì cũng không biết, vậy thì chỉ có thể hưởng qua tất cả đại hình một lần, sống hay chết ai cũng không thể nói rõ, có lẽ còn sẽ bị quất roi trước mặt mọi người, hà tất phải chịu khổ như vậy?"

"Đại nhân chẳng lẽ là muốn vu oan giá hoạ?" Người nọ lại nói.

"Lời này nói sai rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Vu oan giá hoạ, là đối với dân chúng hàm oan bình thường. Các ngươi đầu tiên là bắt cóc một vị phụ nhân vô tội, làm việc tựa hồ gây bất lợi đối với triều đình, bất luận bản quan muốn làm cái gì, cũng sẽ không vi phạm luật pháp Đại Sở, nói không chừng còn sẽ nhận được tiền thưởng."

Đối phương lúc này không tiếp tục nói nữa.

"Huống hồ từ trấn Phan Gia đến Vương Thành, cũng chỉ khoảng một hai ngày, ngay cả đói bụng một chút cũng chịu không được, chẳng chẳng lẽ còn muốn chịu nghiêm hình nặng một lần?" Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Bản quan không phải người thích lãng phí thời gian, tính tình cũng không quá tốt, các ngươi tốt nhất là suy xét kĩ ràng."

"Ngươi muốn biết những chuyện gì?" Người kia hỏi.

"Ngươi biết cái gì, thì nói cái đó." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù có liên quan đến phản tặc, nếu là có công đăng báo, muốn giữ lại một cái mạng cũng không khó, cần gì phải leo lên bàn đinh, nhận cơn đau vạn kiếm trùy tâm (một vạn thanh kiếm đâm xuyên qua tim)."

"Ngươi nói thật sao?" Người nọ cực kỳ cảnh giác.

"Mặc kệ có phải là sự thật hay không, các ngươi cũng không có đường sống cò kè mặc cả." Ôn Liễu Niên chậm rãi, "Ngươi hiện tại chỉ là một con cá nằm trên thớt, đao lại ở trong tay bản quan, tất nhiên muốn sống thì chỉ có một con đường ngoan ngoãn phối hợp. Hảo hảo suy nghĩ kĩ rồi hãy quyết định, xem có muốn cược một phen hay không. Mà nếu là cược, kết cục sống hay chết, tất cả là do các ngươi lựa chọn, không liên quan đến tâm tình bản quan."

Đối phương dừng một chút, hiển nhiên cũng là không dự đoán được, hắn cư nhiên sẽ đem lời không hề có đạo lý nói thành có đạo lý như vậy.

"Thế nào?" Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan còn có chuyện khác, nếu chư vị còn cần thời gian suy xét -- "

"Có thể cho chúng ta bao nhiêu thời gian?" Người kia hỏi.

"Nửa khắc cũng không có." Ôn Liễu Niên cười lạnh, "Nếu là bây giờ không nói, vậy tương lai cũng không cần nói nữa."

Hai tên nam tử hai mặt nhìn nhau.

Ôn Liễu Niên đứng lên, xoay người bước ra ngoài.

"Chúng ta muốn mạng sống." Nam tử gọi hắn lại, "Hoặc bất luận sống hay chết, đều xin đại nhân dán bảng cáo thị, nói chúng ta khi vừa bị bắt thì đã cắn lưỡi tự vẫn.""Bản quan nói." Ôn Liễu Niên khóe miệng cong lên, "Xem tâm tình."

"Chúng ta là từ Đông Hải đến đây." Nam tử thỏa hiệp, "Đại Côn Thành."

"Đại Côn Thành." Ôn Liễu Niên nói ra một câu, "Hải Long Vương gần đây có khỏe không?"

"Đại nhân biết?" Nam tử nhíu mày.

Ôn Liễu Niên chậm rãi nói: "Bản quan cái gì cũng không biết."

Đối mặt Ôn Liễu Niên liên miên cằn nhằn không biết nền tảng, nói chuyện lại cực kỳ khéo đưa đẩy, hai tên nam tử trong đầu đều là đánh trống, rồi biểu tình khi nghe được ba chữ 'Đại Côn Thành', cảm thấy hắn tựa hồ thật sự là biết được cái gì đó, vì thế cũng liền theo nhận chiêu: "Là Sở Vương gia kêu chúng ta âm thầm đến trấn Phan Gia, mang Phan Trân về."

"Âm thầm đến?" Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nhìn hắn.

"... Đúng, âm thầm." Đối phương bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi.

"Vậy Hải Long Vương có nói qua, nếu là khi chấp hành nhiệm vụ bị người khác bắt được, nên làm như thế nào không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

Đối phương trầm mặc.

"Cắn lưỡi tự vẫn, hay là tự mình cắt cổ?" Ôn Liễu Niên nói, "Tóm lại đơn giản chỉ là một chữ chết, bản quan nói không sai chứ?"

"Phàm lần này có thể may mắn giữ lại mạng sống, chúng ta tất nhiên hủy đi dung mạo, biến mất vĩnh viễn." Đối phương cắn răng.

"Còn có người nhà bị bắt làm con tin?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hai người đều là gật đầu.

"Bản quan đáp ứng các ngươi là được." Ôn Liễu Niên nói, "Bất kể thế nào, cha mẹ vợ con đều là vô tội, nên hảo hảo sống sót."

"Đa tạ đại nhân." Nam tử thở phào.

"Nhìn tuổi tác của nhị vị, hẳn cũng đã thành gia." Ôn Liễu Niên nói, "Thân thể có được là do cha mẹ ban cho, tự hủy dung mạo cũng không cần, hơn nữa có lẽ còn có thể có một ngày gặp lại vợ con."

"Thật sao?" Nam tử động tâm.

Ôn Liễu Niên cười: "Nếu là tâm tình bản quan tốt, thì có thể làm được."

"Chúng ta vốn dĩ là muốn gia nhập hải quân." Hai tên nam tử kia nói, "Ai ngờ sau khi trải qua tầng tầng chọn lựa, lại bị sắp xếp vào một đội quân Sở Vương gia tự thiết lập, bất luận là huấn luyện hay là ăn ở, cũng không thấy được biển lớn, nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng lại là gấp mấy chục lần người còn lại."

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Hải Long Vương quả thực rất có tiền."

"Sau đó, trước đó không lâu, chúng ta liền được phái tới trấn Phan Gia." Nam tử nói, "Chuyện còn lại đại nhân cũng biết rồi."

"Vậy quân đội cỡ nhỏ kia rốt cuộc có bao nhiêu người?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Không đến một trăm, hẳn là có bảy tám chục người." Nam tử nói.

"Vì sao cố tình lựa chọn hai người các ngươi?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Thứ nhất, dung mạo chúng ta giống người phương Bắc, không dễ khiến người ta nghi ngờ." Nam tử trả lời, "Thứ hai, lúc trước cũng từng đến qua Vương Thành, so với người còn lại càng quen thuộc hơn một chút.""Bình thường Hải Long Vương có nói chuyện với các ngươi không?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.

"Không có." Nam tử lắc đầu, "Sở Vương gia trước nay không tự mình lộ diện, ta cũng chỉ là khi luận võ gặp qua hắn một lần, bình thường bất cứ chuyện gì, đều là do giáo đầu chuyển đạt."

"Chỉ biết những chuyện này thôi sao?" Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.

"Thật sự chỉ có chuyện này." Nam tử nói, "Ngày thường chúng ta cũng không ra cửa, chỉ trò chuyện với nhau vài câu, cũng có khả năng sẽ dẫn tới tai họa."

Ôn Liễu Niên gật đầu: "Hôm nay tạm thời tới đây thôi."

"Vậy..." Nam tử do dự.

"Sáng mai sẽ dán bảng văn, dĩ nhiên nói hai người các ngươi chết bất đắc kỳ tử." Ôn Liễu Niên nói, "Trong khoảng thời gian này, cứ an tâm ở trong lao ngục đợi đi."

Hai người kia còn muốn nói gì đó, Ôn Liễu Niên cũng đã rời khỏi phòng.

Triệu Việt đang ở ngoài cửa chờ hắn.

"Sao ngươi lại đến đây?" Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn.

"Trên đường gặp được Thượng bảo chủ." Triệu Việt nói, "Đến thì nghe ngươi đang thẩm án, cũng không có quấy rầy."

"Đều nghe thấy?" Ôn Liễu Niên hỏi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Triệu Việt gật đầu.

"Giống hệt với nhóm chúng ta dự đoán trước đó." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này phải lập tức đăng báo, ta muốn tiến cung."

"Ta đưa ngươi đi." Triệu Việt nói.

Ôn Liễu Niên lắc đầu: "Ngươi còn có chuyện phải làm."

"Chuyện gì?" Triệu Việt hỏi.

"Đến tìm bọn Tần cung chủ một chuyến, trước tìm người âm thầm vây quanh tiệm gạo." Ôn Liễu Niên nói, "Sáng nay Vô Ảnh đưa tới tin tức, Thanh Cầu có khả năng trốn ở đó."

"Thật sao?" Triệu Việt nói, "Bất quá vài ngày gần đây, tiểu nhị kia ngược lại là không tiếp tục theo dõi ta nữa."

"Buổi tối lẻn vào đó xem thử đi." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, "Còn chuyện này nữa, tiền bối bị đau răng, ngươi đi hỏi A Lục, xem Diệp cốc chủ đầu kia có trả lời chưa, đợi lát nữa đưa chút thuốc qua đó."

"Là do đống kẹo của ngươi hại?" Triệu Việt dở khóc dở cười.

"Bên trong kẹo hơn một nửa là đậu phộng." Ôn đại nhân có ý đồ biện giải.

Triệu Việt lấy túi vải bên hông hắn đi.

Ôn Liễu Niên muốn nói lại thôi.

Bên trong còn có muối tiêu tô, cái đó không có ngọt.

Không bằng trả lại cho ta đi.

"Về sau ngươi cũng không được ăn." Triệu Việt gõ gõ mũi hắn, "Đi thôi, ta đi tìm Tần cung chủ, ngươi đến Hoàng cung."

Thẳng đến vào Hoàng cung, trong đầu Ôn đại nhân vẫn còn đang hối hận.

Buổi sáng cũng ăn không nhiều lắm, còn muốn giữ lại để giữa trưa ăn vặt.

Cư nhiên bị lấy đi rồi.

"Ôn đại nhân." Vào cửa Huyền Vũ, đúng lúc gặp được Vưu Đại Dư đang đi về phía này, phía sau là Trương Uẩn đang sầu bi khổ não.

"Vưu đại nhân, Trương đại nhân." Ôn Liễu Niên hạ kiệu, "Nhị vị muốn đi đâu?"

"Hoàng Thượng vừa mới tuyên triệu, hạng mục trong buổi lễ có chút không đúng." Trương Uẩn vẻ mặt buồn rầu, "Chúng ta trở về tính lại một lần."

"Vất vả rồi." Ôn Liễu Niên khẽ gật đầu, nhìn theo hai người bọn hắn rời khỏi cửa cung.

"Ôn ái khanh." Sở Uyên đang ở Ngự Thư Phòng, sau khi thấy hắn có chút ngoài ý muốn, "Sao lại đến đây vào lúc này?"

Phía trước đống tấu chương, Ôn Liễu Niên bị một dĩa tối như mực trên bàn hấp dẫn lực chú ý, đó là cái gì vậy?

"Tiểu Cẩn vừa đưa hương mộc (*) tới, ái khanh không thể ăn." Sở Uyên hảo tâm giải thích.

(*) Hương mộc: nấm hương mộc nhĩ.

Ôn Liễu Niên nghe vậy mặt khóc tang.

Ta chỉ là hiếu kỳ đưa mắt nhìn nhiều chút thôi, cũng không muốn ăn a...
Bình Luận (0)
Comment