Thổ Phỉ Công Lược

Chương 147

Thẳng đến khi bên ngoài trời tối mịt, Triệu Việt mới trở về, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trên bàn ngủ gật.

"Sao lại ngủ ở đây." Triệu Việt ôm hắn lên, "Cũng không sợ cảm lạnh."

"Muốn chờ ngươi trở về." Ôn Liễu Niên ngáp một cái, "Đi đâu vậy ? Cả ngày đều không thấy bóng dáng."

"Đi tìm sư phụ." Triệu Việt nói, "Nghĩ đến ngươi còn đang trong cung, thì không có sai người tới báo tin."

"Ngươi tìm sư phụ làm gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Chỉ là tra xét một phen thương thế của ta." Triệu Việt nói, "Rồi sau đó liền dạy ta một bộ khẩu quyết tĩnh tâm, chậm rãi điều dưỡng trước."

"Không cần quá mệt mỏi." Ôn Liễu Niên dặn dò.

"Gần đây ta vẫn đang nghỉ ngơi, mệt chỗ nào chứ." Triệu Việt nói, "Ngược lại là ngươi, nói tốt là muốn ở nhà nghỉ ngơi một tháng, kết quả thành thân còn chưa đầy ba ngày, thì đã bắt đầu mỗi ngày chạy vào trong cung."

"Ta cũng không muốn." Ôn Liễu Niên ôm cổ hắn, "Thế nhưng không có biện pháp."

"Ta biết." Triệu Việt cùng hắn trán kề trán, "Tây Nam vương đầu kia thế nào rồi?"

"Hoàng thượng tựa hồ quyết tâm, muốn liều mạng." Ôn Liễu Niên nói, "Luôn bày ra bộ dáng tính toán kỹ càng, còn không cho ai hỏi, ta mới hỏi nhiều một câu, cơm trưa liền từ tôm cá tươi biến thành rau xanh đậu hủ."

Triệu Việt bật cười thành tiếng: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó ta cũng không hỏi tiếp nữa." Ôn Liễu Niên nói, "Việc này tuy nói cực kì quỷ dị, nhưng Hoàng thượng đó giờ làm việc rất cẩn thận, đã làm quyết định này, hẳn là có mười phần nắm chắc mới đúng."

"Có lẽ đúng như lời ta nói, Hoàng thượng đã sớm đạt thành hiệp nghị với Tây Nam Vương, chỉ là gạt mọi người mà thôi." Triệu Việt nói, "Cho nên tạm thời không cần đi Đông Hải ?"

"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nếu Đông Hải tạm thời do Tây Nam Vương áp chế, Hoàng thượng hẳn là sẽ nắm chặt thời gian lợi dụng một hai năm này, dùng để thao luyện quân đội, cộng thêm bổ sung quốc khố."

"Cũng đúng." Triệu Việt xoa bóp khuôn mặt của hắn, "Ngày mai còn muốn vào trong cung không?"

"Không." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Hoàng thượng không cho ta vào."

"Vậy ta mang ngươi ra ngoại ô giải sầu?" Triệu Việt nói, "Đến khe núi lúc trước."

"Được." Ôn Liễu Niên gật đầu, rồi sau đó lại hỏi, "Thương thế của ngươi không nghiêm trọng chứ?"

"Không sao." Triệu Việt ôm hắn, "Chỉ là không thể ra trận giết địch mà thôi."

"Chuyện ra trận giết địch, giao cho người còn lại làm là được." Ôn Liễu Niên cầm tay hắn, "Hiện tại như vậy cũng rất tốt."

Triệu Việt gật đầu, tới gần hôn hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền một đường giục ngựa rời khỏi phủ. Ôn Như Mặc đang ở trong viện chậm rãi đánh Thái Cực, sau khi nhìn thấy thì khó hiểu: "Mới sáng sớm, đi đâu vậy?""Hồi lão gia, đại nhân cùng đại đương gia ra ngoài thành ngắm mặt trời mọc." Hạ nhân ở bên cạnh trả lời, "Nói là cả ngày hôm nay sẽ không trở về."

Ngắm mặt trời mọc a...

Ôn Như Mặc hỏi phu nhân: "Bà muốn đi ngắm không?"

"Không đi, tối qua ngủ không ngon." Ôn phu nhân xoa huyệt thái dương, "Ngày mai rồi đi."

"Ta đi." Chu Đỉnh Thiên ở bên cạnh xen mồm.

"Muốn đi thì đi nhanh chút đi." Ôn Như Mặc ghét bỏ, "Chẳng lẽ còn muốn ta mang ngươi theo?"

Vì thế hai người liền bắt đầu đấu võ mồm ngươi một lời ta một tiếng, Chu Mộ Bạch ngồi ở một bên chậm rãi uống trà, coi như là nghe kể chuyện.

Chính giữa hai tòa núi tại ngoại ô, một vòng triêu dương đỏ rực chậm rãi dâng lên, rồi sau đó liền tràn ra vạn đạo kim quang, xuyên thấu qua khe hở trút xuống trên mặt đất, ấm áp .

"Nơi này thật đẹp." Ôn Liễu Niên nói, "Ta muốn xây một căn nhà nhỏ."

"Được." Triệu Việt từ phía sau ôm lấy hắn, "Ta xây cho ngươi một cái là được."

Ôn Liễu Niên cười: "Ừm."

"Muốn xuống núi không?" Triệu Việt hỏi, rồi sau đó cười khổ, "Bất quá không thể mang ngươi nhảy xuống dưới."

"Đi bộ cũng giống nhau." Ôn Liễu Niên nói, "Vừa hay, lúc trước ngươi luôn chê ta không chịu vận động." Cái này muốn không động cũng không được.

Triệu Việt nắm chặt tay hắn, hai người một đường dọc theo đường nhỏ đi xuống dưới.

Đêm qua hạ xuống mưa phùn, cho nên sơn đạo rất lầy lội, chân cũng bước cẩn thận hơn. Vốn dĩ trong chớp mắt liền có thể đến đáy cốc dưới khe núi, lần này hai người đi hơn nửa giờ mới đến.

"Đều là bùn." Ôn Liễu Niên nhảy nhảy trên mặt đất, "Thì ra đi bộ lâu như vậy."

"Xuống dưới tính nhanh, đi lên càng chậm hơn." Triệu Việt ngồi xổm xuống, dùng thảo diệp lau bùn trên giày cho hắn, "Ta cõng ngươi."

"Không được, ngươi còn đang bị thương." Ôn Liễu Niên nói, "Về sau tốt lên rồi nói."

Hai con Hồng giáp lang cũng chậm rì bò ra, ghé vào trên tảng đá lớn phơi nắng. Một lát sau, Tiểu hồng giáp lang cọ cọ bối giáp, đói !

Con lớn hơn một chút liền bò vèo vèo vào trong bụi cỏ, sau khi phát ra một tần sóng âm, thì lại bò về trên tảng đá lớn.

"A !" Ôn Liễu Niên quyết đoán nhảy vào trong lòng Triệu Việt.

Hai con trùng lớn bò qua trước mặt hắn.

Sau đó thêm hai con.

Rồi thêm hai con nữa.

Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn ngất xỉu: "Ta ta chúng ta vẫn là đi đi !" Lần trước cũng không gặp nhiều như vậy a !

"Khoan đã." Triệu Việt trấn an vỗ vỗ lưng hắn.

Trùng tử từ trong bụi cỏ bò qua, rồi sau đó liền đứng im. Tiểu hồng giáp lang ngốc ngốc từ trên tảng đá lớn bò xuống dưới, ăn. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hồng giáp lang dương dương tự đắc đung đưa xúc tu, lợi hại chưa.

"Trách không được, Diệp cốc chủ nói kim giáp lang trên đời khó tìm." Ôn đại nhân nói, "Thì ra thật sự lợi hại như vậy."

"Hồng giáp lang bình thường, cho dù lớn lên cũng chỉ là Hồng giáp lang." Triệu Việt nói, "Mấy con bối giáp sẽ biến thành màu vàng rất ít."

"Thật lợi hại." Ôn Liễu Niên bốc nó lên.

Hồng giáp lang xúc tu duỗi thẳng tắp.

Muốn chơi trò che kín.

Ôn Liễu Niên tựa vào đầu vai Triệu Việt, xa xa nhìn mây bay đến xuất thần, ánh mắt rất tĩnh lặng.

Ngày trôi qua thanh thản như vậy, thế nhưng thật tốt a...

Vốn dĩ cho rằng muốn oanh oanh liệt liệt đến Đông Hải đánh nhau, bởi vì Tây Nam vương Đoạn Bạch Nguyệt can thiệp, cuối cùng lấy một loại phương thức không thể đoán được tạm thời áp chế. Trên thực tế tuy nói Đoạn Bạch Nguyệt đưa một phong hàm đến, nhưng hiển nhiên không tính toán trưng cầu ý kiến Sở Uyên, bởi vì còn chưa chờ nhận hồi phục của triều đình, hắn đã bắt đầu tập hợp đại quân, tính toán một đường bước vào Sở quốc, thẳng đến thành Mộc Dương ở Đông Hải.

Quan viên địa phương đại kinh thất sắc, vội vàng đem việc này đăng báo triều đình, cuối cùng chỉ chờ được bốn chữ -- KHÔNG CẦN ĐỂ Ý.

Không cần để ý?

Thứ Sử Tây Nam tiếp nhận thánh chỉ lăn qua lộn lại nhìn ba bốn lần, mới xác định chắc chắn, đây thật sự là chữ viết cùng con dấu của Sở Uyên.

Nhưng... Thật sự không cần để ý sao?

Qua thêm vài ngày, lại có tin đồn truyền ra, nói nguyên quán Tây Nam vương ở thành Mộc Dương tại Đông Hải, lần này hưng binh cũng không có ý đồ khác, chỉ là muốn trở về cố hương nhìn một chút.

Lấy cớ thật sự rất rách nát, rách nát đến nỗi ngay cả nhị ngốc tử bên đường bán đào chua cũng biết, phi, cái gì mà nhớ nhà, nói dễ nghe mà thôi.

Lấy mười sáu châu ở Vân Nam còn chưa hài lòng, ngay cả phía Đông cũng muốn nhúng tay, quả nhiên là nhân tâm bất túc xà thôn tượng(*).

(*) Chỉ người có lòng tham không đáy.

Tin tức theo thương đội, rất nhanh liền truyền khắp quốc cảnh Đại Sở, thậm chí ngay cả phụ quốc còn lại cũng nghe được tin tức, ai nghe được cũng đều lắc đầu thở dài -- Lãnh thổ Tây Nam Miêu Cương tuy nói không mở mang như Đại Sở, nhưng thực lực lại không được phép khinh thường, chỉ sợ Đông Hải lại muốn dẫm vào vết xe đổ Vân Nam a.

Lão thần liên can khi lâm triều cũng quỳ thẳng lưng, đầu tiên là khẳng khái trần thuật, rồi sau đó liền nước mắt giàn giụa, trái một câu 'Giang sơn tổ tiên khó khăn lắm mới lấy được, sao lại có thể tùy ý để ngoại tộc giẫm lên', phải một câu 'Xin Hoàng thượng lập tức xuất binh, diệt trừ ngoại địch bảo hộ non sông Đại Sở ta', càng nói, cả khuôn mặt đều biến thành đỏ hồng.Sở Uyên nói: "Ba vị ái khanh nói rất đúng, một khi đã như vậy, vậy thì làm phiền dẫn quân xuất chinh đi."

Người phía dưới nghẹn họng nhìn trân trối: "Hoàng thượng, lão thần là quan văn a."

"A, là quan văn a." Sở Uyên đưa mắt nhìn Thẩm Thiên Phàm, "Ý của tướng quân thế nào?"

Thẩm Thiên Phàm nói: "Nếu mạt tướng đến Đông Hải, biên cảnh cực Bắc sợ là sẽ bị tặc nhân thừa cơ xâm nhập, La Sát quốc lòng muông dạ thú, không phải chuyện một sớm một chiều."

"Thẩm tướng quân không rảnh, tướng quân còn lại có ai rảnh không." Lão thần liên can sốt ruột.

"Đánh nhau không phải là chuyện của một mình tướng quân." Sở Uyên nói, "Không có binh sĩ không có vũ khí, chỉ trông cậy vào một mình tướng quân ở trên chiến trường nói chuyện sao? Nếu là như thế, vậy chi bằng để Ôn ái khanh đến đó đi."

"Vi thần không đi a !" Ôn Liễu Niên đại kinh thất sắc, hắn còn chưa được phong chức quan, vốn dĩ là không cần vào triều sớm, đây vẫn là lần đầu bị Sở Uyên kêu lên đến.

"Trẫm cũng không muốn cho ngươi đi." Sở Uyên cười cười, "Nói thử suy nghĩ của ngươi xem."

"Đánh không bằng kéo." Ôn Liễu Niên nói, "Tây Nam vương đã nói chỉ muốn nhìn cố hương một chút, nếu Hoàng thượng không cho nhìn, ngược lại biểu lộ chúng ta hẹp hòi. Chi bằng chờ một trận trước, xem ý đối phương rốt cuộc là muốn làm gì. Cho dù thật sự muốn đánh, Đông Hải còn có mấy vạn hải quân của Sở Vương gia, chúng ta không hẳn sẽ chịu thiệt."

"Được." Sở Uyên gật đầu, "Cứ dựa theo ý của ái khanh đi, trước xem thử đối phương rốt cuộc là muốn làm gì."

"Có những lời này của Sở Uyên, đại quân Tây Nam chinh đồ có thể nói một đường xuyên thẳng không bị ngăn cản. Dân chúng dọc đường vốn dĩ còn lo lắng đề phòng, cảm thấy đại để sẽ rối loạn, ai ngờ chuyện gì cũng không có, thậm chí còn nhận được không ít lợi ích -- giống như lời Đoạn Bạch Nguyệt nói, chuyến này thật sự là áo gấm về nhà, nếu là ngày nào đó tâm tình tốt, còn sẽ phát bạc cho dân chúng, ra tay rất là hào phóng. Thế cho nên về sau, mọi người lúc trước đã từ 'Ngàn vạn lần đừng đi ngang qua nhà ta' biến thành 'Tây Nam vương vì sao còn chưa đến', hận không thể phủ kín hoa tươi ở trên đường chờ.

Quan viên dọc đường gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất nhất động của Đoạn Bạch Nguyệt, tín hàm một phong một phong đưa đến Vương Thành, thường xuyên chỉ có một câu -- Hôm nay như trước bình an vô sự.

Ôn Liễu Niên chống quai hàm ngáp một cái, thiêu hủy tín hàm.

Trách không được Hoàng thượng đều ném cho mình, dọc tuyến châu phủ nối tiếng tổng cộng có hai mươi ba phong mật hàm, nói cũng không mang theo một chút biến.

Ôn Như Mặc cùng Ôn phu nhân cũng đã rời khỏi Vương Thành, trở về Giang Nam, đồng hành còn có Chu Đỉnh Thiên cùng Chu Mộ Bạch.

Tần Thiếu Vũ cũng mang Thẩm Thiên Lăng đến đảo Nhiễm Sương ở Nam Hải, lúc gần đi thuận tiện mang theo dư nghiệt liên quan đến Thanh Cầu đã từng ám sát Triệu Việt, đúng lúc đưa cho sư phụ trồng hoa chủng dược. Bởi vì võ công Triệu Việt đã phế, còn cố ý lưu lại một đội ám vệ.

"Chíp !" Tiểu Phượng Hoàng lưu luyến không rời, dùng móng vuốt nhẹ nhàng cọ cọ hai con Hồng giáp lang, mới ngoan ngoãn bị Thẩm Thiên Lăng ôm đi.

Vật biểu tượng giang hồ lệ nóng doanh tròng, quả thực tâm đều muốn vỡ nát.

Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn thì vẫn như trước lưu ở Vương Thành, thứ nhất có thể tiếp tục giúp Triệu Việt điều dưỡng, thứ hai cũng muốn nhìn xem Sở Uyên đầu kia còn có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.

Thời tiết dần dần lạnh xuống, Ôn Liễu Niên đến cửa hàng kêu thợ may làm hai bộ áo khoác dài bằng bông giống nhau, mặc cùng Triệu Việt một đường đi dạo trong Vương Thành, sợ người khác không biết chính mình đã thành thân.

Vô Ảnh nằm sấp ở trên bàn ngáp một cái: "Tiên sinh, khi nào chúng ta trở về?"

Vân Đoạn Hồn nhìn Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt đi ngang qua bên dưới, nhịn không được cũng bật cười.

"Hiện tại như vậy kỳ thật cũng không tệ." Vô Phong nói, "Thiếu gia không hẳn là muốn tập võ."

Vân Đoạn Hồn buông chén rượu.

"Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi." Vô Phong nói, "Tiên sinh đừng trách."

"Ngươi nói cũng không sai." Vân Đoạn Hồn nói, "Hiện tại như vậy, thật sự rất tốt."

"Vậy..." Vô Phong thử.

"Đêm nay gọi A Việt đến đây đi." Vân Đoạn Hồn nói, "Có một số việc, ngươi ta nói cũng vô dụng, phải để cho hắn tự mình quyết định."
Bình Luận (0)
Comment