Thổ Phỉ Công Lược

Chương 43

Mộc Thanh Sơn cười hì hì, đem tay hắn từ trên mắt lấy xuống.

"Muốn biến thành tiểu hoa miêu sao." Thượng Vân Trạch đem vết bụi than trên mặt hắn lau sạch, "Sao còn chưa ngủ?"

"Hầm chút canh." Mộc Thanh Sơn đứng lên, "Cho ngươi ăn khuya."

Thượng Vân Trạch giúp hắn đem ấm nhỏ từ trên lửa nhấc xuống.

"Người Mục gia trang thế nào rồi?" Mộc Thanh Sơn từ trong ngăn tủ lấy ra bát đũa.

"Muốn ra cửa, bất quá bị ta bám trụ trò chuyện hơn một canh giờ." Thượng Vân Trạch nói, "Tiểu Ngũ cũng đang âm thầm theo dõi, đêm nay hẳn là sẽ yên tĩnh một chút."

"Nhưng như vậy cũng không phải là kế lâu dài." Mộc Thanh Sơn nói, "Cũng không thể mỗi lần đối phương muốn ra cửa, đều vừa vặn gặp được người của chúng ta."

"Biện pháp này tất nhiên không thể sử dụng nhiều, bất quá một hai lần ngược lại là không sao." Thượng Vân Trạch nói, "Huống hồ giống như lời Lục Truy nói, đầu óc Mục thị huynh đệ còn kém xa đại nhân, ngươi cũng không cần quá lo lắng."

Mộc Thanh Sơn gật đầu, lại hiếu kì hỏi, "Vậy ngươi lấy cớ gì, cùng Mục Vạn Lôi trò chuyện đến bây giờ mới trở về?"

"Cổ độc." Thượng Vân Trạch một đường cùng hắn ngồi ở bên cạnh bàn, "Vài thứ hạ cấp, đừng nhắc tới nữa."

Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn đem bát đưa cho hắn, "Ừm, không nhắc đến chuyện này nữa, uống canh."

"Thơm quá." Thượng Vân Trạch một đường cùng hắn ngồi ở bên cạnh bàn, "Sao đột nhiên lại nhớ tới muốn hầm canh cho ta?"

"Ngươi gần đây quá mệt mỏi." Mộc Thanh Sơn có chút ngượng ngùng, "Ta cũng không làm được chuyện gì khác."

"Người còn lại cũng mệt muốn chết đi." Thượng Vân Trạch khuấy chén nhỏ một chút, "Vì sao chỉ làm cho một mình ta?"

Mộc Thanh Sơn bị hỏi có chút hồ đồ.

"Sao vậy?" Thượng Vân Trạch cười cười nhìn hắn.

"Nói cũng đúng." Suy nghĩ một lúc, Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gật đầu, "Vậy ngày mai ta liền tìm nồi lớn để hầm canh."

Nụ cười trên mặt Thượng bảo chủ nhất thời cứng đờ.

Hắn cũng không phải có ý này.

"Mau ăn nhanh lên, không thì sẽ nguội." Mộc Thanh Sơn đứng lên, "Ta trở về nghỉ ngơi trước, ngày mai còn phải dậy sớm, mua xương bò trở về hầm canh cho mọi người."

Thượng Vân Trạch trơ mắt nhìn hắn rời khỏi tiểu viện, ngực rất là khó chịu.

Vì sao mỗi lần chuyện có chút tiến triển, đều không giống với những gì mình đã dự đoán trước đó?

Hơi ngốc một chút là chuyện tốt, nhưng ngốc thành như vậy, cũng thật khiến người ta đau đầu a...

Sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Thanh Sơn quả nhiên liền đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, còn kêu lão Vương chất lên xe đẩy, mang trở về chỉnh chỉnh ba túi xương lớn, còn có hành gừng tỏi -- Không có biện pháp, người trong phủ nha rất đông."Sư gia đang làm gì vậy?" Ngửi được mùi thơm, Ôn Liễu Niên từ thư phòng bước đến.

Mộc Thanh Sơn nói, "Mấy ngày nay mọi người cũng mệt mỏi rồi, hầm chút dược thiện để bồi bổ."

"Sư gia vất vả." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Bất quá loại chuyện này giao cho Vương thẩm là được, buổi chiều ngươi còn phải theo ta một đường tiến đến miếu Thành Hoàng."

"Cao nhân có thể thông linh đã mời tới rồi?" Mộc Thanh Sơn vẫy vẫy nước còn đọng trên tay.

"Đang ở bên trong nhà ăn." Ôn Liễu Niên nói, "Thượng bảo chủ cùng Tả hộ pháp đang tiếp khách."

Mộc Thanh Sơn có chút buồn bực, "Vậy vì sao đại nhân không đi?" Như thế nào còn đi dạo chung quanh.

Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì Tả hộ pháp nói bản quan nhìn qua quá văn nhược, không hù dọa được người khác."

Mộc Thanh Sơn dừng một chút, vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở vào -- Nếu là muốn hù dọa người, thì càng phải là tự mình đi a ! Chung quy bất luận là lừa bịp châm ngòi thổi gió, bên trong thành hẳn là cũng không ai có thể mạnh hơn đại nhân.

Mỹ nam tử say đắm là bằng chứng tốt nhất.

Nói là cao nhân thông linh, kỳ thật cũng chỉ là đám thần ông thần bà ở hương trấn lân cận, cả đời chưa thấy qua người nào quen mặt, đột nhiên bị một đám hắc y hán tử cao lớn thô kệch xông vào gia môn, đã là nhận không ít kinh hoảng, càng miễn bàn còn bị vác lên nhét vào xe ngựa, một đường nhanh như chớp trực tiếp vào nha môn Tri Phủ. Tiếp nhận trà ở trong tay Hoa Đường, quả thật cả người đều đang run rẫy.

"Chư vị đừng sợ." Hoa Đường nói, "Đại nhân lần này chẳng những không có ác ý, ngược lại còn có một chuyện muốn nhờ."

"Mạo muội hỏi cô nương một câu." Trong đó có một người nói năng khéo léo, lá gan lớn hơn một chút, vì thế chủ động mở miệng hỏi, "Không biết đại nhân gọi chúng ta tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Đêm hôm trước Thành Hoàng gia hiển linh, có người tận mắt nhìn thấy nói là kim quang vạn trượng bay qua đầu tường, thân cao chín thước mắt bắn ra tia sét, vạt áo còn đang ướt sũng." Hoa Đường nói, "Hiện giờ ở trong thành mọi người đang bàn tán xôn xao, cũng không biết đến tột cùng là phúc hay họa, cho nên liền thỉnh chư vị tiến đến thực hiện hỏi thần minh một câu, cũng tốt để cho dân chúng an tâm."

Sau khi nghe nàng nói xong, đám thần côn chẳng những không an tâm, ngược lại còn bối rối hơn. Người khác không biết, nhưng trong lòng mình rõ ràng thấu đáo, chuyện quỷ thần vốn dĩ là mở miệng nói bậy, thứ nhất là vì kiếm ăn, thứ hai là giả vờ làm phép trừ ma, cũng có thể khiến hương lân trải qua ngày được an tâm, theo nhu cầu hai bên không ai thiếu nợ ai -- Chỉ là dù có thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, đời này thế nhưng thật sự là có một ngày gặp phải Thành Hoàng gia hiển linh.

Thượng Vân Trạch ở một bên nói, "Chư vị quả thực có thể thông linh?"

Tuy nói trong lòng khẩn trương, nhưng mọi người chung quy cũng là có kinh nghiệm giả vờ giả thần giả quỷ, nếu Tri phủ đại nhân đã tự mình tìm tới cửa, tất nhiên cũng không có ai mà ngu ngốc đến nỗi thành khẩn nói thẳng rằng chính mình là tên lừa đảo, vì vậy lập tức gật đầu."Nhất định có thể tìm được nguyên do không?" Thượng Vân Trạch lại hỏi.

"Không nhất định." Một người trong đó nói, "Chuyện thông linh, không ai có thể nói chính xác được."

"Nói không chính xác sợ là không được." Thượng Vân Trạch nghe vậy lập tức lắc đầu, dựa theo lời thoại nói, "Hiện tại bên trong thành lòng người đang hoảng sợ, dân chúng bàn tán xôn xao, đại nhân vì thế mà sứt đầu mẻ trán. Lần này chư vị bất luận là dùng thủ đoạn gì, cũng làm ơn nghĩ ra biện pháp, đem vấn đề giải quyết cho ổn thỏa."

"Xin Bảo chủ cứ yên tâm." Có người phản ứng kịp ý tứ của hắn, lập tức gật đầu nói, "Ta tất nhiên đem hết toàn bộ sức lực, vì đại nhân bài ưu giải sầu."

"Như thế rất tốt." Thượng Vân Trạch cười nói, "Vậy chúng ta đến gặp đại nhân trước, chư vị chậm rãi uống trà."

Sau khi đợi hai người đi ra ngoài, mọi người trong phòng tức khắc liền ngồi vây thành một vòng, bắt đầu nhỏ giọng thương nghị kế sách ứng đối -- Người ở địa phương nhỏ không nhiều, làm chuyến đi này thì càng ít, cho dù chưa quen thuộc thì cũng có vài phần giao tình, huống hồ đã đến mức này rồi, cũng không cần tiếp tục giả thần giả quỷ, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề mới là chính đạo.

"Sẽ hữu dụng sao?" Dưới tàng cây ngoài viện, Hoa Đường nhìn thoáng qua bên trong.

"Tất nhiên." Thượng Vân Trạch nói, "Bọn họ là người biết tùy cơ ứng biến gió chìu nào thì thổi theo chìu ấy, vừa rồi ta nói một câu kia cũng đủ nói rõ đại nhân rốt cuộc muốn cái gì, không cần cố ý chỉ ra."

Hoa Đường gật đầu, cùng hắn một đường đến đến tiểu viện cách vách uống trà, một lát sau ám vệ đến hồi báo, nói đám người trong phòng đã thương nghị ra kết quả.

"Thế nào?" Hoa Đường hỏi.

"Giống như những gì chúng ta dự đoán trước đó." Ám vệ nói, "Một người trong đó bước lên liền nói có thể thông linh hay không kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là để dân chúng trong thành an tâm, cho nên mọi người không cần kích động, chỉ cần thuận theo tâm ý của đại nhân, tìm lý do đem chuyện Thành Hoàng gia hiển linh lừa gạt qua, vậy thì không chỉ sẽ không chịu thiệt, ngược lại nói không chừng còn có thể hốt bạc."

Hoa Đường nhướng mày, "Quả nhiên."

Thượng Vân Trạch đặt chén trà xuống, "Chuyện nên nói chúng ta đều đã nói, không nên nói nhưng là một chữ đều không có nói, kết luận là của đám thần côn này thông linh đạt được, cho dù người Mục gia trang có hoài nghi mà âm thầm truy vấn, cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì tới quan phủ."

Hoa Đường nói, "Nhưng Thượng bảo chủ sao có thể kết luận, kết luận của bọn họ đặt ra, thì nhất định là kết quả mà đại nhân mong muốn?"

"Bởi vì manh mối quá mức rõ ràng." Thượng Vân Trạch cười cười, "Đừng nói là vài thần côn kia, ngay cả ta cũng có thể tìm ra lý do thoái thác một phen."

Buổi chiều, bên ngoài miếu Thành Hoàng có không ít dân chúng đang chen lấn, hiển nhiên đều là nghe nói chuyện thông linh, chạy tới chiếm chỗ đầu xem náo nhiệt.Mộc Thanh Sơn ở xa xa sau khi nhìn thấy thì cảm khái, "Từ sau khi đại nhân không phân phát bức họa đại đương gia, trong thành đã lâu chưa xuất hiện qua trường hợp chờ đại bài trường long này."

"Kỳ thật bản quan còn có không ít ý tưởng mới." Ôn Liễu Niên vuốt vuốt cằm.

Mộc Thanh Sơn dội nước lã, "Triệu đại đương gia hẳn là sẽ không đáp ứng."

"Ngươi nói hắn vì sao không đáp ứng chứ?" Trong lời nói Ôn Liễu Niên rất là tiếc nuối, "Cũng không phải là chuyện xấu gì."

Mộc Thanh Sơn:...

Chính xác là không phải chuyện xấu, nhưng trong thiên hạ, chỉ sợ cũng không vài người trong giang hồ sẽ đem chuyện này coi thành chuyện tốt.

"Đại nhân tới!" Đằng trước có dân chúng nhìn thấy đầu tiên gọi ra tiếng, mọi người lập tức hành lễ, vì thế hiện trường càng thêm náo nhiệt lên.

Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn một đường ra khỏi xe ngựa, cười cười chào hỏi với dân chúng.

Một đám vu bà thần hán cũng từ trong một cỗ xe ngựa khác bước xuống, đừng nói đến chuyện thông linh đến tột cùng là thật hay là giả, ít nhất y phục phải hù dọa được người khác -- Đối dân chúng mà nói, là rất đáng xem.

Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng cũng ở trong đám người, Thành Hoàng gia hiển linh cũng là một chuyện kỳ quái, dù sao ở trong quân doanh ngoài thành cũng không có chuyện gì làm, đếm đây xem đến tột cùng cũng tốt. Triệu Ngũ lại là đứng ở bên cạnh hai người, nói là đến tiếp khách, kì thật là giám thị, cũng đỡ phải xảy ra nhiễu loạn gì.

Ôn Liễu Niên sau khi cắm hương, liền thối lui về phía bên kia, đem địa phương nhượng lại cho đám vu bà thần hán kia.

Dân chúng ngưng thần tĩnh khí, ngay cả hô hấp cũng không dám lớn tiếng.

Sau một tiếng kinh hô, vài người liền bắt đầu thực hiện niệm chú, các phương thức cũng không giống nhau: có người ngồi dưới đất giống như lão tăng nhập định, có người hướng trường kiếm lên không trung phun nước, có người một bên xoay vòng vòng một bên lẩm bẩm, còn có người vẫn là Kim Kê Độc Lập. Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, xiếc ảo thuật còn dễ xem hơn.

Ánh nắng ấm áp, chiếu lên trên người rất thoải mái.

Ôn Liễu Niên cảm thấy rất buồn ngủ.

Bảo kiếm chói lọi đột nhiên vươn đến chóp mũi, "Thiên Địa Huyền Hoàng !"

Ôn đại nhân bị hoảng sợ.

Thần hán giơ hai tay lên cao, ở bên trong chạy một vòng, sau đó liền vứt bỏ bảo kiếm, thẳng tắp nằm sấp trên mặt đất.

Thượng Vân Trạch ở một bên cảm khái, cho dù biết rõ là giả, có thể ra sức diễn được như thế cũng không dễ dàng.

Ước chừng sau một nén hương, mọi người rốt cuộc cũng dừng lại.

Ôn Liễu Niên vội vàng hỏi, "Sao rồi?"

"Đại nhân không cần lo lắng." Một người trong đó nói, "Là chuyện tốt."

"Chuyện tốt ?" Ôn Liễu Niên rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, "Chuyện tốt gì?"Dân chúng cũng không tự chủ được vểnh tai nghe.

"Từ khi đại nhân tiền nhiệm cho tới nay, cúc cung tận tụy một lòng vì dân, Thành Hoàng gia nhìn thấy ở trong mắt, tất nhiên là rất cảm động." Mọi người thao thao bất tuyệt, "Cho nên đêm trước liền chạy lên thiên đình thỉnh nguyện, hi vọng thành Thương Mang này có thể mưa thuận gió hoà, chỉ là trong lúc nhất thời cùng Ngọc đế trò chuyện quá cao hứng, suýt nữa trễ giờ, khi trở về mới có thể bị dân chúng nhìn thấy."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm.

"Tất nhiên tất nhiên." Một đám vu bà thần hán lập tức gật đầu.

Mà dân chúng chung quanh sau khi nghe thấy, cũng hiểu được có chút đáng tin -- Bởi vì Ôn đại nhân đích xác yêu dân như con, lại thật sự là có bản lĩnh, từ khi hắn tiền nhiệm cho tới nay, dân chúng trải qua ngày không chỉ tốt lên một hai phần. Một vị quan tốt như thế, lão thiên gia muốn khen ngợi cũng là chuyện đương nhiên.

"Đã sớm nói đại nhân không cần lo lắng." Mộc Thanh Sơn nói, "Chuyện này cuối cùng là có thể an tâm."

"Vậy vì sao vạt áo Thành Hoàng gia lại ướt sũng?" Có dân chúng hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy." Nhờ hắn nhắc nhở, người khác cũng lập tức nghĩ đến, "Lão Chu gia Tiểu Tứ Tử tận mắt nhìn đến, nghe nói còn bị dội một đầu nước." Chậc, quả thực có phúc khí !

"Đó cũng không phải chuyện lớn gì." Thần côn cười ha hả chỉ vào trước miếu, "Đây không phải có con sông sao, Thành Hoàng gia đi đường gấp gáp, tất nhiên vạt áo sẽ thấm ướt."

"Không ổn." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Người đâu !" Bạn đang �

"Đại nhân." Vài cái nha dịch đứng ra.

"Tìm người đem con sông nhỏ này thay đổi tuyến đường." Ôn Liễu Niên nói, "Thuận tiện đem phía trước miếu Thành Hoàng sửa chữa, về sau nơi này tất nhiên sẽ hương khói tràn đầy, bất luận là đối Thành Hoàng gia hay là dân chúng, xuất hành đều sẽ tiện hơn rất nhiều."

Dân chúng hoan hô thành một mảnh, Triệu Ngũ quét mắt liếc nhìn Mục thị huynh đệ, chỉ thấy thần sắc hai người như thường, cũng không có bất kỳ khác thường.

Ôn Liễu Niên lại cùng dân chúng chung quanh trò chuyện hai câu, liền đến hậu đường thương nghị chuyện sửa chữa miếu Thành Hoàng, thẳng đến nửa đêm mới rời đi.

"Đại nhân." Triệu Ngũ đang ở trong thư phòng phủ nha chờ hắn.

"Sao rồi?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng hết thảy như thường." Triệu Ngũ nói, "Sau khi nghe thấy đại nhân muốn sửa chữa đường sông, cũng không có quá nhiều phản ứng."

"Chẳng lẽ bọn họ kỳ thật cũng không muốn động tay động chân vào trong nguồn nước ?" Mộc Thanh Sơn suy đoán.

"Quản hắn có muốn hay không, trước hết đem đường nước cắt đứt." Ôn Liễu Niên nói, "Bằng không đợi đến khi bọn họ thật sự ra tay, hết thảy cũng không còn kịp nữa rồi."

"Trước đoạn đường nước này, phái đội ngũ tuần tra trong thành bảo vệ giếng nước, hẳn là có thể ngăn cản đối phương hạ cổ thông qua nguồn nước." Hoa Đường nói, "Còn lại một cái bạch mãng giang xuyên thành mà qua thủy thế mãnh liệt, cho dù đổ một vại Cổ Vương vào cũng vô dụng."

"Ngoại trừ đường nước, còn có phương pháp có thể tiện hạ cổ không?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Không có." Hoa Đường nói, "Đại đa số cổ độc đều cần một thời gian dài nuôi dưỡng, mới có thể nghe lệnh chủ nhân, muốn hại một người thì có thể, muốn hại dân chúng toàn thành lại không dễ dàng như vậy."

Thượng Vân Trạch nhíu mày, "Nhưng một dạng một dạng suy đoán qua như thế, đối với chúng ta mà nói thật bị động."

"Không sai." Ôn Liễu Niên nói, "Cho nên đầu tiên phải ngăn chặn con đường dễ dàng nhất, để tránh hại dân chúng, sau đó lại làm cho bọn họ chó cắn chó."

"Ý của đại nhân là gì?" Triệu Ngũ nghe không hiểu.

"Người Hổ Đầu bang cùng bọn họ rất có khả năng là đồng tông, vậy thì nghĩ biện pháp lừa gạt." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu là có thể đem củ khoai nóng phỏng tay này triệt để đưa cho Mục gia trang, vậy thì không thể tốt hơn."

Mọi người thương nghị đến nửa đêm mới vừa tản đi, Ôn Liễu Niên duỗi người trở về phòng ngủ, vừa đẩy cửa liền thấy Triệu Việt đang ngồi ở bên cạnh bàn, ánh trăng đổ dài trên đất.

"Đại đương gia." Ôn Liễu Niên thắp sáng ánh nến, "Ngươi là tới hỏi chuyện hôm nay ở miếu Thành Hoàng ?"

Triệu Việt nói, "Lục Truy đã nói qua với ta."

"Vậy đại đương gia tìm ta có chuyện gì?" Ôn Liễu Niên khó hiểu.

Triệu Việt đặt một cái hộp nhỏ lên bàn.

Ôn Liễu Niên chần chờ, "Tặng cho ta ?"

Triệu Việt gật đầu.

Ôn Liễu Niên cầm lấy, liền cảm thấy bên trong chiếc hộp tựa hồ có cái gì đang động đậy, vì thế bị kinh ngạc một chút.

Triệu Việt nói, "Mở ra."

Ôn Liễu Niên do dự một chút, "Có thể không mở ra hay không?"

Triệu Việt cứng rắn nói, "Không thể !"

Ôn Liễu Niên:...

Thế nhưng thứ này nó đang động đậy a !
Bình Luận (0)
Comment