Thợ Rèn Mỹ Kiều Thê - Dĩ Tiếu Hòa

Chương 1

Chương 1: Xuyên qua

Giữa trưa, trấn Thanh Thủy náo nhiệt như hội, tiếng người rôm rả vang khắp ngõ nhỏ. Trong căn nhà tranh đơn sơ, Giang Tầm đau đớn xoa huyệt thái dương, một tay thò ra tìm điện thoại, muốn xem giờ để biết sao lại ồn ào thế này.

 

Nhưng tay vừa sờ, chẳng những không thấy điện thoại đâu, mà còn chạm phải một mảnh vỡ sắc nhọn.

 

May mà cô phản xạ nhanh, không thì đã chảy máu rồi.

 

... Phản xạ nhanh?

 

Giang Tầm ngẩn ra. Tay cô tuy không phải loại mịn màng gì, nhưng ngày thường chỉ gõ bàn phím, rửa bát còn lười, làm sao mà "nhanh nhẹn" thế được?

 

Cảm giác không ổn, cô lập tức mở mắt. Đập vào tầm nhìn là mái nhà tranh lợp ngói cũ kỹ, xung quanh toàn đồ dùng mang dáng dấp cổ xưa. Cô đang nằm giữa sân, bên cạnh là một mảnh bát vỡ, trên đất còn vương vãi một bãi canh nấm nghi ngút khói.

 

Giang Tầm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa nhà tranh bị đập "bùm bùm" như đòi mạng. Người ngoài cửa gào to: "Tầm Tỷ, Tầm Tỷ! Ta có chuyện tốt ngập trời muốn kể cho ngươi, mau mở cửa!"

 

Tầm Tỷ? Gọi cô sao?

 

Giang Tầm ngồi bật dậy, nhìn quanh một lượt mới định hướng được. Trước mặt cô là phòng ngủ, còn cánh cửa bị đập ầm ầm kia ở phía sau, dẫn ra khoảng sân nhỏ.

 

Cô xoay người, bước vào căn phòng phía sau. Một luồng hơi nóng lập tức ập đến. Trong phòng đặt một lò than rực cháy, xung quanh bày la liệt đồ dùng bằng sắt – búa, kìm, dao, đủ cả. Chỉ cần liếc mắt là biết ngay đây là lò rèn.

 

Cô làm sao lại ở cái chỗ này?

 

Dù trong lòng ngập nghi hoặc, Giang Tầm vẫn giữ vẻ bình tĩnh, bước đến mở cửa.

 

Trước mắt là con đường lát đá xanh tấp nập. Các tiệm cơm ven đường đầy khách, tiểu nhị hăng hái chào mời. Tiểu thương gánh hàng rong, rao bán từng cái bánh ngọt thơm lừng, kẹo hồ lô đến rau củ tươi rói. Ai nấy đều rạng rỡ, như thể cuộc sống đang ngập tràn niềm vui.

 

Nhưng điều khiến Giang Tầm sững sờ là tất cả bọn họ... đều mặc y phục cổ đại!

 

Ngay cả người đứng trước mặt cô là một bà mối với nốt ruồi to đùng bên cánh mũi cũng bận áo váy kiểu xưa. Bà ta cầm chiếc khăn đỏ, phe phẩy vung lên vai Giang Tầm, đôi mắt hí quét cô từ đầu đến chân, rồi mới nở nụ cười tươi rói, lớn giọng nói: "Ôi chao, Tầm Tỷ! Ngươi cuối cùng cũng ra rồi! Mau cảm tạ ta đi, ta vừa tìm cho ngươi một mối hôn sự tuyệt hảo!"

 

Giọng bà ta sang sảng, lập tức thu hút ánh nhìn của đám đông. Ai ở trấn Thanh Thủy mà chẳng biết Tầm Tỷ là một thợ rèn cao lớn, khỏe như Võ Tòng! Thế mà cứ thích so kè tranh đua với Tống Nguyệt Nhu, nàng Tây Thi bán đậu hũ cách vách, khiến bao người được phen cười ra nước mắt.

 

Nghe bà mối nói, mọi người lập tức vểnh tai, tò mò muốn biết hôm nay Tầm Tỷ lại có trò gì hay ho. Ngay cả khách ghé mua đậu hũ ở tiệm kế bên cũng chậm bước, lén đưa mắt nhìn sang.

 

Phải biết là vừa nãy, bà mối Đỗ còn hớn hở khoe ở tiệm đậu hũ rằng đã tìm được một mối tốt cho Tống Nguyệt Nhu là Lý đồng sinh, tú tài đầu trấn! Ai ngờ vừa quay đầu, bà ta đã chạy sang đây làm mai cho Giang Tầm.

 

Giang Tầm nhíu mày, không đáp.

 

Bà mối Đỗ chẳng chút ngại ngùng, tự biên tự diễn: "Ngươi cứ âm thầm mừng đi! Ta nói cho ngươi nghe, mối này là Vương gia bán cá đầu trấn! Nhà lão Vương kiếm bộn tiền, lại chỉ có mỗi lão, ngươi gả qua là làm chủ mẫu ngay!"

 

Giang Tầm mừng hay không thì chẳng ai biết. Chỉ biết đám đông xung quanh đang cố nín cười, che miệng bằng tay áo, vai run lên bần bật.

 

Bà mối Đỗ giới thiệu... lại là lão Vương góa vợ sống cạnh nhà Lý đồng sinh! Nói bà không cố ý thì ai tin? Chủ mẫu gì chứ, Giang Tầm không phải bù thêm của hồi môn là may lắm rồi!

 

Nghe đến "Vương gia bán cá", ký ức trong đầu Giang Tầm chợt lóe lên. Cô nhớ ra rồi đây chính là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cô vừa đọc! Một cuốn kinh doanh cổ đại, chuyên về vả mặt đối thủ. Nữ phụ bị nữ chính "nghiền nát" trong truyện cũng tên Giang Tầm, trùng cả họ lẫn tên với cô. Vì tò mò số phận của nhân vật này, cô đã cày hết cả bộ.

 

Ai ngờ, đúng như lời đồn trên mạng, trùng tên trùng họ là sẽ... xuyên thư!

 

Mà thời điểm cô xuyên đến lại đúng ngay đoạn bà mối giới thiệu lão góa vợ, còn nguyên chủ thì tức tối nhận lời cưới!

 

Nhìn đám đông xung quanh đang xem cô như trò cười, sắc mặt Giang Tầm trầm xuống. Có lẽ với họ, đây chỉ là một câu chuyện phiếm. Nhưng với nữ phụ Giang Tầm – một cô gái không cha không mẹ, không nơi nương tựa – thì đây là sự sỉ nhục cay đắng.

 

Chẳng phải họ bảo nữ phụ này cao lớn, thô lỗ sao? Được thôi, hôm nay cô sẽ thô lỗ cho họ xem!

 

Giang Tầm xắn tay áo, giơ bàn tay to như quạt hương bồ*, dí sát mặt bà Đỗ, cười lạnh: "Bà mối Đỗ, bà không đi ngay thì bàn tay này của ta sẽ 'hôn' lên mặt bà đấy!"

 

(*) Bàn tay to, mạnh mẽ

 

Cô còn giơ tay lên, làm bộ sắp tát xuống.

 

Bà mối Đỗ hoảng hồn, hít một ngụm khí lạnh, lùi lại một bước, suýt vấp ngã lăn ra đất. Bà ta lắp bắp: "Giang Tầm hôm nay làm sao thế? Ngày thường chẳng phải sợ bị chê thô t ục, nói chuyện còn nhỏ nhẹ sao? Sao hôm nay... hung dữ vậy?"

 

Giang Tầm bước qua bậc cửa, tiện tay túm cổ áo một gã đàn ông gần đó, nhấc bổng hắn lên như nhấc con gà! Đám đông sợ hãi lùi lại ba thước, không hiểu cô đang nổi điên gì.

 

Cô quét mắt nhìn đám người vây quanh lò rèn, giọng sang sảng như chuông: "Sao hả? Các người chen chúc trước cửa tiệm ta là muốn rèn sắt à? Hay muốn bị ta rèn... thành sắt!?"

 

Nói xong, cô lại giơ bàn tay lên, làm bộ sắp tát gã đàn ông trong tay. Gã ta sợ mất mật, đầu rụt lại, gào lên: "Ngươi đánh bà mối Đỗ thì đánh, đánh ta làm gì?! Cô nãi nãi, đừng vả mặt ta mà!"

 

Đám đông cũng đồng loạt rụt cổ, như thể bàn tay ấy sắp giáng xuống đầu họ. Quá đáng sợ! Ngày thường Giang Tầm có khủng khiếp thế đâu!? Chẳng phải nói cô khỏe như Võ Tòng sao? Giờ thì thấy rồi ngay cả một gã đàn ông trưởng thành cũng bị cô xách như xách mớ rau!

 

Cuối cùng, Giang Tầm chẳng đánh ai, chỉ ném gã đàn ông về phía bà Đỗ. Hai người ôm nhau lăn lóc, lảo đảo ngã nhào. Cô nhân cơ hội đuổi hết đám đông, đóng sầm cửa, ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển.

 

Thực ra cô cũng sợ đám người kia sẽ xông lên đánh hội đồng, nhưng may là không. Lưng cô ướt đẫm mồ hôi vì hơi nóng từ lò than, quần áo dính chặt vào người, khó chịu vô cùng. Cô vừa quạt tay vừa bước ra sân, định lau người cho mát.

 

Nguyên chủ đúng là kẻ vụng về. Nấu có bát canh nấm mà nấm thì độc, nấu lại chưa chín, tự mình ăn xong... lăn đùng ra chết, để cô xuyên vào thế thân.

 

Mà Giang Tầm cũng chẳng khá hơn. Ngày thường cô toàn gọi đồ ăn ngoài, tiện đâu ăn đấy, chẳng biết nấu nướng gì. Cô lục lọi cả sân lẫn nhà, mãi mới tìm được cái nồi to, đặt lên bếp định đun nước.

 

Rồi phát hiện... cô không biết nhóm lửa.

 

Gãi đầu đến mặt đầy tro, cô mới dùng gậy đánh lửa châm được đống củi. Khói đen nghi ngút, sặc cả mũi. Nước sôi xong, cô lại lục tung nhà tìm đồ ăn. Đã giờ cơm trưa, mà nguyên chủ mới nhấp một ngụm canh là "đi" luôn, bụng cô trống rỗng.

 

Lục lọi mãi, cuối cùng cô tìm thấy một cái bánh nướng cháy đen bên lò rèn. Nguyên chủ đúng là tùy tiện, đồ đạc vứt lung tung, xong còn chẳng nhớ để đâu. Nơi duy nhất gọn gàng là lò rèn, còn lại thì loạn như bãi chiến trường.

 

Giang Tầm cũng chẳng vừa công việc bận rộn là cô ném mọi thứ bừa bãi, đồ ăn chất đống trong góc. Cô bẻ phần cháy của bánh, vo viên phần còn lại chưa bằng bàn tay rồi nhét hết vào miệng.

 

Một ngụm là hết.

 

Nước sôi, cô định tìm thau tắm, nhưng lùng sục cả nhà chẳng thấy. Phòng tắm ở đâu cũng không biết! Cuối cùng, cô đành lấy cái chậu, múc nước, đứng giữa khoảng sân trống mà tạt lên người.

 

Lần đầu tắm lộ thiên, Giang Tầm hơi ngượng, chỉ dám tạt vài cái cho xong, rồi vội thay quần áo sạch, đứng trong sân thở phào.

 

Sau cơn binh hoang mã loạn, cô mới có chút bình tĩnh, nhưng lòng lại dâng lên nỗi buồn. Ở hiện đại, cô bận rộn công việc, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng có đến mức phải xuyên về cổ đại, cắt đứt mọi cơ hội sống tốt của cô không?

 

Lại còn xuyên thư, vào vai nữ phụ đối đầu nữ chính! Cô chẳng muốn ngày ngày so kè với ai, chỉ cần sống tốt là được. Làm gì phải gây chuyện như nguyên chủ?

 

May mà ông trời còn thương. Nguyên chủ để lại cho cô hai mươi lượng bạc một khoản kha khá, đủ để cô không chết đói.

 

Đến tối, nấu cơm lại là một trận hỗn loạn. Trong nhà chỉ có muối, chẳng còn gia vị nào. Muối thì cô cho nhiều, mặn chát, đành cắn răng nuốt cho xong.

 

Vài ngày sau, Giang Tầm dần quen với cuộc sống mới. Ba bữa đều ăn ngoài, tuyệt đối không tự nấu để phí nguyên liệu. Ăn no, cô bắt đầu nhận đơn rèn sắt.

 

Từ cuốc lớn đến kim thêu nhỏ, chỉ cần là đồ sắt, cô đều làm được. Mới đầu, tay nghề còn vụng, đồ rèn ra méo mó. Nhưng nhờ ký ức của nguyên chủ và luyện tập, cô dần làm ra những món hoàn hảo.

 

Giang Tầm mỉm cười. Rèn sắt tuy mệt, nhưng là công việc tinh tế. Mỗi lần hoàn thành một món đồ mới, cô lại thấy thỏa mãn, như tìm được chút niềm vui giữa cuộc sống lạ lẫm.

 

---

 

Một ngày nữa trôi qua, trấn Thanh Thủy đón ngày họp chợ. Giang Tầm mang tiền của nguyên chủ và tiền mình kiếm được, tung tăng đi dạo. Cứ mỗi mùng năm, mùng mười, trấn lại đông như hội, đầy người từ các làng lân cận đổ về.

 

Cô đi khắp trấn, ngó đông ngó tây, chưa dám mua gì, chỉ muốn xem kỹ để tránh bị lừa. Đi mãi, cô lạc đến phía nam trấn, nơi vắng vẻ hơn. Chỉ còn vài gã đàn ông đứng trước một cái lồng sắt, cò kè mặc cả.

 

Lại gần, Giang Tầm mới thấy trong lồng là một người nằm cuộn tròn. Đó là một cô gái, đôi mắt hạnh đẹp lạ lùng, nhưng ánh mắt lại vô hồn, không chút ánh sáng. Mái tóc bẩn thỉu che kín mặt, khiến cô ấy trông càng tiều tụy, như thể chỉ cần chớp mắt là sẽ tắt thở.

 

Mấy gã đàn ông đang cãi cọ với một bà lão đứng sau lồng: "Bớt chút đi! Con bé này mình đầy thương tích, chân lại què, ai biết mua về sống được bao lâu?"

 

Bà lão bĩu môi, mặt nhăn nheo thêm vài nếp: "Đừng nói bậy! Con bé này khỏe lắm, cho nó ăn vài bữa là nhảy nhót ngay. Giá này là rẻ rồi, bình thường con gái tốt đâu có rẻ thế! Nó chỉ què chân thôi, chứ vẫn sinh con được mà!"

 

Giang Tầm: "..."

 

Họ đang... mua bán người!

 

Dù biết cổ đại có nô lệ, tiện tịch, mạng người chẳng đáng giá, nhưng tận mắt thấy cảnh này giữa ban ngày, Giang Tầm vẫn không khỏi sốc. Nhất là khi cô gái trong lồng trông chưa đến mười lăm tuổi, vậy mà đã bị đem bán, bị ép lấy chồng, sinh con?

 

Nghĩ đến đây, Giang Tầm không kìm được, bước nhanh tới, chẳng chút khách sáo đẩy phăng gã đàn ông ra!

 

—————————————

 

*Nếu có góp ý xin hãy nhẹ nhàng, Cảm ơn !!*

Bình Luận (0)
Comment