Thợ Rèn Mỹ Kiều Thê - Dĩ Tiếu Hòa

Chương 16

Chương 16: Thật nhiều thép

Giang Tầm đặt châm cứu vào túi đỏ, mang đến y quán. Ở đó, dường như có một bệnh nhân nặng. Đại phu và dược đồng vây quanh người ấy, chậu máu loãng được mang ra từng cái.

 

Họ bận rộn, không xuể.

 

Để không làm phiền, Giang Tầm không nán lâu, đặt đồ xuống rồi rời đi.

 

Khi ra khỏi tiệm rèn, cô dặn A Nhã khóa chặt cửa, chỉ mở khi nghe giọng cô. Ban đêm, thị trấn hay có lưu manh lảng vảng. Cô lo A Nhã ở một mình, lỡ gặp chuyện.

 

Ngoài cửa tiệm rèn, Giang Tầm cố ý không lên tiếng, chỉ gõ cửa bằng đốt ngón tay. Tiếng gõ nặng nề vang lên, âm thanh đồ vật di chuyển trong tiệm chợt ngừng.

 

Không khí bỗng ngưng đọng. A Nhã tròn mắt, ban đầu nghi hoặc nhìn ra cửa, đoán liệu có phải Giang Tầm về.

 

Nhưng ngoài kia mãi không có tiếng động khác, nghi hoặc trong mắt nàng hóa thành sợ hãi.

 

Giang Tầm dặn, chỉ mở cửa khi nghe giọng cô. Không nghe thấy, có thể là kẻ xấu.

 

Trong tiệm chỉ có nàng. Nếu gặp kẻ xấu, nàng chạy cũng chẳng nổi, huống chi phản kháng.

 

Giang Tầm hẳn sắp về, đúng không?

 

Đôi mắt hạnh khẽ cong của A Nhã sắc bén nhìn cửa, cơ thể tiến gần lò lửa lớn trong nhà. Nàng cầm kìm kẹp sắt của Giang Tầm, đưa vào lò.

 

Nàng không muốn lại thành nô lệ bị mua bán, không muốn cuộc sống bình yên với Giang Tầm bị hủy trong tay kẻ khác.

 

Chỉ lát sau, mũi kìm đã bị lửa nung đỏ. Nếu kẻ ngoài kia dám vào, nàng sẽ liều mạng!

 

Ngoài cửa, Giang Tầm gõ thêm vài lần, nhưng không ai mở.

 

Cô thoáng cười, nghĩ A Nhã đúng là không uổng lời dặn.

 

Thấy nàng cảnh giác, Giang Tầm hắng giọng, nói: "A Nhã, ta về rồi."

 

Bên trong im lặng một chốc, rồi vang lên tiếng bước chân nặng nề, vội vã của A Nhã: "Đợi chút, ta tới ngay."

 

Nghe giọng hốt hoảng, Giang Tầm vội nói: "Đừng gấp, cẩn thận ngã."

 

Chẳng mấy chốc, cửa tiệm mở. A Nhã chưa đợi cô vào, đã lao vào lòng cô, ngẩng đầu trừng một cái, mắt ngấn nước, chẳng chút uy h**p.

 

"Ngươi lại làm ta sợ."

 

Giọng nàng mềm mại, như làm nũng.

 

Giang Tầm bị nàng làm tan chảy, trong mắt chỉ có A Nhã.

 

Cô ôm nàng, cười: "Không dọa, không dọa, không bao giờ dọa nữa. Mau vào thôi."

 

Cô ôm eo nàng, xoay nửa vòng vào nhà, tay kia đóng cửa, cài then, rồi đi vào tiệm.

 

Qua lò lửa, cô thấy lạ, sao kìm sắt vốn để gọn gàng lại ở trong lò nung.

 

Nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ tưởng mình lẫn lộn.

 

Cô lấy kìm ra, bỏ vào thùng nước lạnh, đóng lò chỉ chừa khe nhỏ, đảm bảo lửa không tắt.

 

Rồi tiện tay bưng đ ĩa khoai tây trộn, ôm A Nhã vào phòng.

 

Suốt chặng đường đi, A Nhã chỉ vòng tay ôm cổ cô, chân kẹp eo cô, chẳng chạm đất.

 

Nhẹ nhàng được đặt lên giường.

 

A Nhã má hồng rực, nhưng Giang Tầm chỉ nghĩ nàng nóng.

 

Cô nói: "Tiệm rèn đúng là nóng, sau này ít ở đó, cẩn thận sốt." Rồi cô bưng chậu nước từ sân vào, đặt lên giá, nhúng hai khăn rửa mặt vào nước lạnh, vắt khô, đưa cho A Nhã.

 

"Mau lau cho mát, mặt ngươi đỏ hết rồi."

 

A Nhã không dám nhìn cô, vội nhận khăn, áp lên mặt, ra sức lau.

 

Trong lòng thầm trách mình giấu cảm xúc kém.

 

Lau mồ hôi trên mặt, cổ xong, cả hai ngồi ăn khoai tây trộn.

 

Sợi khoai tây giòn, chua cay sảng khoái, vừa vào miệng đã xua tan cái nóng đêm hè, mang đến mát lành và thư thái.

 

Từ khi xuyên đến đây, Giang Tầm ngày nào cũng bận rộn, mệt đến ngã giường là ngủ.

 

Hiếm có lúc ngồi trên giường, ăn khuya, qua cửa phòng nhìn bầu trời đêm xanh thẳm.

 

Gió đêm lùa qua, thật thoải mái.

 

Cô lấy chiếc màn thầu cuối cùng. A Nhã ăn ít, chỉ lấy một phần ba, hai phần ba còn lại để cho cô.

 

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện.

 

Giang Tầm nói với A Nhã, cô không có tham vọng lớn, chỉ muốn sống ngày tháng rực rỡ, tích cóp chút tiền, thích gì mua nấy.

 

A Nhã cũng chẳng nghĩ nhiều. Quá khứ đã xa, nàng chỉ muốn như Giang Tầm, sống thật tốt là đủ!

 

No bụng, cả hai xoa bụng tròn, nằm lên giường. A Nhã nép vào lòng cô, chẳng ngại nóng, ôm chặt, đầu thường cọ cọ, rất ỷ lại.

 

 

Hôm sau, Trần đại phu đến tìm Giang Tầm, mang theo mấy thang thuốc, đưa cho cô: "Tiểu cô nương lành nhanh chứ? Ta mang thuốc bổ, tốt cho nàng."

 

Vết thương A Nhã lành nhanh thật. Mới mười ngày, vết thương gần kín, chỉ còn sẹo mờ.

 

Chắc nhờ thuốc bôi và uống.

 

"Ngài đúng là thần y!" Giang Tầm cười với Trần đại phu.

 

"Đừng tâng bốc, ta chỉ là lão già, có gì lợi hại. Là tiểu cô nương khỏe mạnh." Trần đại phu ngồi lên ghế cô mời, hỏi: "Có tiện cho ta xem lại vết thương của nàng không?"

 

"Đương nhiên."

 

Giang Tầm vào sân tìm A Nhã, định bế nàng ra trước mặt Trần đại phu, nhưng A Nhã da mặt mỏng, hơi e thẹn.

 

Đến cửa tiệm rèn, nàng bảo cô thả xuống, tự khập khiễng bước vào.

 

Trần đại phu xem qua vết thương và mắt cá chân A Nhã: "Khôi phục tốt, nhưng cơ thể còn yếu. Cho nàng ăn nhiều hơn, đừng tiết kiệm. Chừng nửa tháng nữa đến tìm ta, ta chữa chân cho nàng."

 

Giang Tầm gật đầu, thầm quyết mỗi ngày mua thịt tươi, gà, vịt, cá, dê, heo, đổi món, nhất định nuôi A Nhã khỏe mạnh.

 

Xong việc A Nhã, Trần đại phu chưa rời đi. Giang Tầm biết bà(*) còn chuyện muốn nói, bèn để A Nhã làm việc, chỉ còn hai người trong tiệm.

 

(*) Trần đại phu là nữ do trước editor bị nhầm T.T, sorry

 

Trần đại phu trầm ngâm, rồi nói: "Châm ngươi đưa hôm ấy không phải sắt, đúng không? Ta dùng thấy khác."

 

Giang Tầm: "Không dùng tốt sao?"

 

Trần đại phu: "Không, cực kỳ tốt."

 

Hôm ấy, bệnh nhân có khối sưng to, cứng, khó hạ châm. Châm sắt mềm, dễ gãy nếu không cẩn thận, nhưng dùng lực yếu thì không hiệu quả.

 

Sau, bà thấy Giang Tầm đưa hai cây châm khác. Cầm vào đã thấy không giống châm sắt, vừa cứng vừa dai. Hạ châm, quả nhiên xuyên qua khối sưng, không gãy.

 

Dùng xong, bà tiếc chẳng muốn bỏ, nhưng châm chỉ dùng một lần, nên chỉ cất lại.

 

Nghĩ mãi, bà đến hỏi Giang Tầm, liệu có làm thêm châm tương tự không.

 

Giang Tầm khó giải thích nguồn gốc thép, chỉ nói: "Là sắt, nhưng dùng cách luyện khác, nên khác."

 

Nghe chỉ là cách luyện sắt khác, Trần đại phu yên tâm, biết còn làm được châm tương tự.

 

"Giang Tầm, ta muốn đặt thêm vài cây châm như này, được không? Nếu được..." – Trần đại phu nắm tay cô, trịnh trọng – "Ta muốn ngươi cung cấp châm này lâu dài cho y quán. Thù lao sẽ không bạc đãi ngươi. Thấy ổn không?"

 

Đương nhiên ổn.

 

Giang Tầm đang lo thép dư chẳng biết dùng gì. Làm châm, ít nhất được vài ngàn cây.

 

Vật tận kỳ dụng(*).

 

(*) "Vật tận kỳ dụng" (物尽其用) là một thành ngữ tiếng Trung, nghĩa là tận dụng triệt để công dụng của mọi thứ.

 

Đồng ý xong, Trần đại phu lấy túi tiền, đặt vào tay cô: "Đây, tiền cọc! Không đủ, ta thêm!"

 

Hào phóng cực kỳ!

 

Cầm túi tiền, trước mắt Giang Tầm hiện ra một blind box xanh lơ.

 

【Thành công bán 【châm cứu châm x???】, nhận blindbox một cái.】

 

Blind box xanh lơ khác với trước. Cô không nghĩ, mở ngay.

 

Kim quang lóe lên, hiện thông báo: 【Chúc mừng nhận 【Thép x20】, trọng lượng 20 cân.】

 

Hai mươi cân thép?!

 

Giang Tầm sững sờ, thực sự kinh ngạc.

 

Giờ thì cô không lo thiếu thép nữa!

Bình Luận (0)
Comment