Thợ Rèn Mỹ Kiều Thê - Dĩ Tiếu Hòa

Chương 6

Chương 6: Mạc danh khô nóng

Làn da A Nhã rất trắng, như ngó sen non chưa từng thấy ánh mặt trời, tựa đồ sứ tráng men láng bóng. Chỉ đứng xa nhìn, cũng có thể tưởng tượng làn da ấy mịn màng, trơn tru như mỡ đông.

 

A Nhã tuy đã c ởi quần áo, nhưng băng gạc quấn từ ngực đến lưng vẫn che kín những chỗ cần che. Vì thế, Giang Tầm cầm quần áo, gãi má, dù cảm thấy hơi ngượng, nhưng nghĩ chẳng có gì to tát, liền bước tới.

 

Cô nói với A Nhã: "Ta đưa quần áo cho ngươi, tắm xong thì mặc vào."

 

A Nhã vừa c ởi quần áo, giật mình như mèo bị dọa, lập tức xù lông, bất chấp vết thương trên lưng, giơ tay che ngực.

 

Nàng run rẩy, hốc mắt đỏ hoe vì hoảng.

 

"Ngươi..."

 

A Nhã quay đầu nhìn Giang Tầm đang tiến lại gần.

 

So với nàng, Giang Tầm quá cao lớn, chân dài, vai rộng, càng đến gần càng khiến nàng cảm thấy áp lực.

 

Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ định...

 

A Nhã không biết nữ tử thích nữ tử thì ở chung thế nào, nhưng chắc không cần phải giữa ban ngày chứ!

 

"Đừng, đừng tới đây!"

 

Giọng nàng run rẩy, mềm mại, mang chút khẩn cầu.

 

Dường như nàng rất sợ Giang Tầm.

 

Giang Tầm lập tức dừng bước, hơi xấu hổ gãi má.

 

Mặt trời ngả tây, bóng cô nghiêng nghiêng đổ xuống, bao trùm A Nhã, làm làn da trắng mịn như ngọc của cô bé trở nên lạnh lẽo, thanh lãnh.

 

Nhận ra A Nhã đang sợ, Giang Tầm không dám động đậy nhiều, chỉ đưa tay cầm quần áo ra trước, đầu nghiêng nhìn sang bên.

 

"Ta đưa quần áo cho ngươi."

 

"Ngươi, ngươi cứ đặt ở, đặt ở bên kia."

 

A Nhã vẫn thấy không tự nhiên, rụt người sang bên để ánh nắng chiếu lên mình, tránh bóng Giang Tầm che phủ.

 

Nàng nhìn về phía bếp, ra hiệu đặt quần áo ở đó.

 

Giang Tầm làm theo.

 

Xong, cô vội xoay người, vẫn để lại một câu: "Ta sẽ không vào nữa, có gì thì gọi ta."

 

Rồi cô vội vàng đi về phía lò rèn, đẩy cửa vào, đóng chặt lại.

 

Vào lò rèn, tách biệt với sân, Giang Tầm không hiểu sao thở phào, lưng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính bết vào người, khó chịu vô cùng.

 

Mặt cô cũng nóng ran, tinh thần hơi mơ hồ, như bước trên mây.

 

Mắt cô đảo quanh, thấy bên cạnh thiếu một bát trà nhỏ, liền bước lảo đảo tới lấy.

 

Cô cầm bát, uống cạn nước bên trong một hơi.

 

Thật kỳ lạ, đều là nữ nhân, A Nhã có gì mà thẹn thùng?

 

A Nhã thẹn thùng như thế, làm cô cũng thấy không tự nhiên.

 

Mặt còn đỏ.

 

Không, không, chắc chắn là thời tiết quá nóng, lò rèn quá ngột ngạt, nên cô mới thế.

 

Chờ có thời gian, nhất định phải pha trà lạnh để uống!

 

Nước lạnh vào bụng, cảm giác mát lạnh chảy qua cổ họng, xuống phổi, rồi tới dạ dày, làm bụng cô lạnh toát.

 

Cô bất giác rùng mình.

 

Khi đặt bát xuống, Giang Tầm thấy mép bát có chút đỏ như máu.

 

Ngẩn ra một lúc, cô mới nhận ra mép bát sứt, cắt trúng môi mình!

 

Giang Tầm: ...

 

Sao tự nhiên xui xẻo thế này?

 

May mà vết thương không đau, cô nhấp môi vài cái rồi kệ, tiếp tục làm kim thêu và kéo.

 

Trong lúc đó, có một bà lão đến mua đồ, Giang Tầm bán xong, lại được một cơ hội mở blind box.

 

Mở ra được mười lượng bạc tuyết(*).

 

(*) Bạc tuyết: Thường ám chỉ bạc có chất lượng cao, sáng bóng, không lẫn tạp chất. Nó có giá trị cao hơn bạc thông thường vì độ tinh khiết cao.

 

Vật này tốt.

 

Vừa đủ để bù lại số tiền cô dùng mua A Nhã.

 

Sau này, cô có thể giữ hai mươi lượng bạc của nguyên chủ làm dự phòng, chỉ dùng khi thật sự thiếu tiền, chờ có tiền sẽ bù lại.

 

Để tránh bản thân tiêu xài hoang phí.

 

Chừng một nén hương sau, Giang Tầm nghe ngoài đường đá xanh vang lên tiếng ồn ào, như có ai cãi nhau.

 

Cô vốn không muốn quan tâm, nhưng tiếng động càng lúc càng lớn, còn có tiếng đập phá đồ đạc, làm cô không thể tập trung.

 

Cô đứng dậy, đi ra ngoài xem.

 

Chỉ thấy một gã cao to đứng trong tiệm đậu hũ, chỉ vào Tống Nguyệt Nhu hét lớn: "Đậu hũ nhà ngươi có vấn đề đúng không! Sao huynh đệ ta ăn xong thành ra thế này? Ngươi cố ý à?"

 

Tống Nguyệt Nhu mặc áo trắng tinh, búi tóc thấp, cài trâm bạc mộc mạc, thắt khăn lưng trắng, dáng người thon thả.

 

Nữ tử nhu nhược ấy đầy vẻ mờ mịt và tủi thân, bị gã cao to chỉ mặt, không biết làm sao.

 

Nhìn xuống đất, huynh đệ gã ôm bụng nằm lăn, đau đớn kêu la, không nói nổi câu nào trọn vẹn.

 

Gã cao to thấy huynh đệ đau thế, đòi Tống Nguyệt Nhu giải thích, thấy cô không nói được gì, liền bắt đầu đập phá đồ trong tiệm đậu hũ.

 

"Chuyện gì thế này?"

 

Giang Tầm cau mày đứng ngoài tiệm đậu hũ, hỏi một đại thẩm xem náo nhiệt.

 

Có kịch xem, đại thẩm chuẩn bị sẵn hạt dưa, còn dúi cho Giang Tầm một nắm.

 

Rồi vừa nhai vừa kể: "Hai gã này chắc thích Tống lão bản, đến đây vài ngày, sáng chiều đều ăn ở tiệm cô ấy, không biết sao, lần này lại ăn ra vấn đề!"

 

"Gã kia nói Tống lão bản muốn đuổi họ, nên cố ý làm vậy."

 

"Ta thấy, Tống lão bản làm ăn, sao lại có thể tự phá buôn bán của mình? Chắc hai gã này vu oan!"

 

Người xem xung quanh cũng đoán không phải lỗi Tống lão bản, nhưng như lần trước Giang Tầm gặp chuyện, chẳng ai tiến lên giúp.

 

Giang Tầm đứng nhìn một lúc, thực ra cũng không nghĩ ra gì.

 

Cô không nhớ trong sách có đoạn này, nhưng cô với nữ chính là kẻ đối lập, làm gì cũng không có kết quả tốt.

 

Chi bằng để Tống Nguyệt Nhu tự giải quyết, có lẽ tốt hơn.

 

Khi Giang Tầm xoay người định đi, gã trên đất đột nhiên quỳ, đấm ngực, ho khan dữ dội.

 

Nhưng vô ích, như bị thứ gì bóp cổ, gã không thở lên xuống được.

 

Nghẹn ở cổ họng, mặt tím dần!

 

Gã đau bụng không chịu nổi, muốn móc họng để nôn ra, nhưng chẳng nôn được, còn tự làm mình nghẹn thêm.

 

Thật là xui xẻo, ăn đậu hũ cũng bị nghẹn!

 

Gã ôm cổ, gầm gừ gì đó, tay chìa ra với đám đông, chỉ vào cổ ra hiệu.

 

Dân chúng nào biết gã bị sao.

 

Thấy gã thế này, họ tưởng trúng tà, lùi xa ba thước, có người còn bỏ đi.

 

Sợ bị ác quỷ quấn lấy.

 

Chỉ Giang Tầm nhận ra không ổn, cảm thấy gã này bị nghẹn, khó thở.

 

Nếu không cứu kịp, e là mất mạng!

 

Cô vội chen qua đám đông, tiến lên, định nhấc gã đến y quán.

 

Thực ra Giang Tầm cũng không dám chắc gã có đúng bị nghẹn không, nếu không phải, cô cứu bừa, lỡ người chết, cô thành tội nhân.

 

May mà y quán gần, đưa đi là chắc chắn nhất.

 

Nhưng chưa đến y quán, mặt gã càng tím, người mềm oặt, trông sắp không xong.

 

Giang Tầm toát mồ hôi, nghĩ cách, chợt nhớ tới bàn tay vàng [Gió Mạnh Bước]!

 

Cô vội trong đầu hét sử dụng, chữ Gió Mạnh Bước sáng lên!

 

Chỉ thấy chân Giang Tầm lóe kim quang nhỏ, bước chân hỗn loạn nhưng nhanh, chưa đến một giây đã đến y quán!

 

Làm đại phu và dược đồng giật mình hoảng hốt!

 

Giang Tầm nhanh chóng nói rõ tình trạng, dùng sức giao gã cho đại phu, cuối cùng nhẹ nhõm. May quá, đã giao người, chết sống không liên quan cô.

 

May mà đại phu có kinh nghiệm, thấy bệnh nhân bị nghẹn, đặt chân lên ghế, thúc đầu gối vào bụng gã!

 

Gã kia "ọe" một tiếng, nôn hết mọi thứ trong dạ dày.

 

Thế là xong, cổ thông, bụng không đau nữa.

 

Chỉ có chân đại phu gặp nạn, bị nôn đầy đậu hũ lẫn dịch dạ dày.

 

Hôi thối khó ngửi.

 

Làm Giang Tầm nhịn không được lùi vài bước.

 

Chưa kịp để đại phu đổi quần áo sạch, Tống lão bản và gã còn lại, cùng đám đông xem náo nhiệt chạy đến.

 

Gã lớn tiếng hỏi: "Huynh đệ ta không sao chứ!"

 

Đại phu bực: "Gào cái gì! Hắn không sao, mau trả tiền khám, dọn sàn, rồi đưa hắn đi."

 

Gã: "Nhưng huynh đệ ta đau bụng..."

 

"Đau bụng?" Đại phu ngồi xổm, ấn bụng gã kia vài cái, nói: "Có lẽ ăn nhiều quá, trướng khí, nghẹn thức ăn, giờ ổn rồi."

 

Gã: "Ăn, ăn nhiều!?"

 

Hiểu ra huynh đệ mình đau bụng vì gì, gã ngẩn ra, cảm thấy mất mặt.

 

Huynh đệ của gã thích Tống Nguyệt Nhu, cầu hôn không được, ngày nào cũng đến tiệm cô ấy mua đồ.

 

Gã tưởng Tống Nguyệt Nhu ghét họ, cố ý hại, không ngờ huynh đệ mình ăn nhiều quá nghẹn họng!

 

Mất mặt!

 

Trong lúc gã nghĩ ngợi, Tống Nguyệt Nhu bước tới gần Giang Tầm, hành lễ, nói: "Hôm nay cảm ơn Giang tỷ tỷ giúp ta, nếu không có ngươi, ta không biết làm sao."

 

Giang Tầm nhìn Tống Nguyệt Nhu rất có lễ, trong lòng cảm thấy nữ chính cũng không tệ, chỉ là hai người thân phận không hợp.

 

Cô xua tay, bảo Tống Nguyệt Nhu không cần để tâm.

 

Tống Nguyệt Nhu nói cảm ơn xong, quay sang nói với gã kia.

 

Nếu đậu hũ không có vấn đề, gã dây dưa là không có lý.

 

Nhưng gã dường như không nghĩ thế, cảm thấy dù sao ăn đồ nhà cô mà ra chuyện, cô phải chịu trách nhiệm.

 

Tống Nguyệt Nhu nói vài câu với gã, lại sắp cãi nhau.

 

Bất đắc dĩ, Tống Nguyệt Nhu nhìn Giang Tầm, như xin giúp.

 

Giang Tầm nghĩ nếu nữ chính không xấu, giúp một chút cũng được.

 

Cô tiến lên, che Tống Nguyệt Nhu sau lưng, nói với gã: "Đúng, phải bồi thường, ngươi đập hư nhiều đồ trong tiệm Tống lão bản, sao có thể không bồi thường!?"

 

"Còn dám vu oan làm phiền Tống lão bản, ta thấy nên báo quan giải quyết!"

 

Lời vừa dứt, gã kia chưa kịp nói gì, Tống Nguyệt Nhu phía sau lại vội nói: "Không đáng ngại, không đáng ngại, không cần báo quan, cũng không cần bồi thường, chỉ cần các ngươi đừng dây dưa ta là được."

 

Lời này vừa nói, dân chúng xung quanh nghe được, bắt đầu thì thầm: "Tống lão bản đúng là người tốt, bị vu oan mà vẫn tha thứ người khác."

 

"Giang thợ rèn này hơi hung hăng, đều là dân thường, không cần làm khó coi thế."

 

Giang Tầm: ...

 

Giang Tầm: ?

 

Đây là uy lực của kẻ đối lập sao?

 

Bực mình nhìn Tống Nguyệt Nhu một cái, nếu mọi người cảm thấy cô sai, thì cứ sai đi.

 

Giang Tầm nói: "Hừ, ngươi không muốn bồi thường? Vậy mà lúc nãy ngươi lén than với ta, nói họ phẩm tính không tốt, heo chó không bằng, ta tưởng ngươi muốn bồi thường."

 

"Nếu không cần, ta không ở lại nữa, cáo từ!"

 

Nói xong, thừa dịp [Gió Mạnh Bước] còn vài giây, cô lập tức biến mất khỏi y quán!

 

Vẫn là tiểu cô nương trong nhà ngoan ngoãn nghe lời, nữ tử bên ngoài thật đáng sợ!

 

Mà trong y quán, gã kia nghe lời Giang Tầm, trừng mắt giận dữ với Tống Nguyệt Nhu!

 

Không ngờ Tống Nguyệt Nhu bề ngoài hòa nhã, sau lưng lại nói họ như thế!

Bình Luận (0)
Comment