Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương 312

Thud. Người đàn ông trong bộ vest đen ngã xuống. Một vũng máu đỏ bắt đầu lan ra trên lớp tro trắng. Cảnh tượng quen thuộc. Anh đã chứng kiến nó vô số lần ở Khe Nứt Biển Tây. Mackerel vội vã lao về phía trước và nắm lấy Seo Min-gi. Eui Jae đứng ngây người nhìn cảnh tượng. Rồi, một bóng tối xuất hiện đè lên cả hai người họ.

 

 

Chân trước của con sư tử vung lên một lần nữa. Cơ thể anh di chuyển theo bản năng. Và rồi—

 

 

Bịch!

 

Một hơi thở nghẹt thở bật ra trước khi anh kịp nuốt xuống. Cơn đau khủng khiếp đánh vào đầu anh. Nhưng Eui Jae vẫn đứng vững, dùng cây giáo làm điểm tựa, cố gắng giữ thăng bằng và đứng thẳng. Tầm nhìn của anh loạng choạng như một mớ hỗn độn. Âm thanh chói tai vang lên trong đầu, dội thẳng vào hộp sọ. Tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại tiếng reng chói tai và nhịp tim đập thình thịch. Vị máu tràn đầy trong miệng anh—chắc hẳn anh đã cắn vào môi mình.

 

 

"Hyungnim!"

 

 

Eui Jae ấn tay vào thái dương, nơi cơn đau đang nhức nhối. Nó ướt. Khi anh rút tay ra, lòng bàn tay anh đã thấm đẫm máu đỏ tươi. Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm giác duy nhất anh có là—

 

 

‘Vẫn còn đỏ.’

 

 

Một cảm giác nhẹ nhõm.

 

Một tiếng cười khô khan thoát ra khỏi anh. Mỗi lần cười, anh lại cảm thấy chóng mặt, nhưng không thể dừng lại. Giữa những tiếng reng đinh tai, giọng của Mackerel vang lên bên tai.

 

"Hyungnim! Anh ổn chứ?"

 

Eui Jae từ từ quay đầu lại. Mackerel và Seo Min-gi mờ đi thành hai, rồi ba hình bóng. Nhưng xuyên qua sự méo mó đó, anh vẫn nhìn rõ đôi mắt rộng mở, run rẩy của Mackerel. Người trẻ tuổi chỉ tay về phía anh, tay run rẩy.

 

"Hyungnim… mặt nạ của anh…"

 

"……."

 

Eui Jae đưa tay lên, chạm vào mặt nạ bằng những ngón tay đầy máu. Phía bên trái quanh mắt đã vỡ nát. Không ngạc nhiên khi tầm nhìn của anh lại rối loạn như vậy. Hong Ye-seong, thằng cha đó, đã khoe khoang rất nhiều về tay nghề của mình, vậy mà một cú đánh nhẹ đã phá vỡ nó sao? Eui Jae quay mắt về phía trước.

 

Con sư tử vẫn đứng đó, chân trước vẫn giơ cao, nhìn anh với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Những giọt máu đỏ rơi từ chân và móng vuốt trắng ngần của nó. Đôi mắt trắng toát của nó đặt câu hỏi—

 

Tại sao mày lại chắn nó?

 

Eui Jae không bận tâm trả lời sự bối rối của con quái vật. Thay vào đó, anh loạng choạng bước về phía trước, quỳ xuống bên cạnh Seo Min-gi. Con sư tử hạ chân trước xuống, không còn tỏ ra thù địch nữa. Nó chỉ im lặng quan sát anh.

 

Eui Jae nói một cách cẩn thận.

 

"…Seo Min-gi-ssi."

 

Giọng thật của anh tuôn ra. Chức năng điều chỉnh giọng của mặt nạ đã không còn hoạt động nữa.

 

Seo Min-gi ôm lấy ngực, thở hổn hển. Một dòng máu ào ra từ giữa các ngón tay, chảy từ những vết thương sâu và có móng vuốt. Đặc biệt là vết thương trên ngực anh—nó sâu đến mức xương có thể nhìn thấy được. Nếu cứ thế này, anh sẽ không sống được lâu nữa. Qua lớp kính vỡ của kính mát, đôi mắt đen của Seo Min-gi cứ chớp mở không ngừng. Eui Jae chống chọi với cơn chóng mặt của chính mình và thì thầm,

 

"Đừng mất ý thức."

 

"…Khách hàng…"

 

Seo Min-gi thều thào. Vũng máu xung quanh anh ngày càng lan rộng.

 

"Anh.. ổn chứ…?"

 

"Tôi ổn."

 

"Xin lỗi… tôi đáng lẽ… phải ngừng nó lại…"

 

"Không phải lỗi của cậu, Seo Min-gi-ssi."

 

Lỗi là ở Cha Eui Jae, người đã gửi quái vật đến nơi Seo Min-gi đang ở. Anh đã đẩy cậu ra, gọi cậu là kẻ gây phiền phức—vậy mà cuối cùng anh lại không bảo vệ được cậu. Eui Jae lẩm bẩm.

 

"Là lỗi của tôi."

 

Vào lúc đó, Mackerel vội vàng rút ra một vài lọ thuốc từ kho đồ.

 

"Có thuốc hồi phục, nhưng sẽ không đủ cho vết thương sâu như thế này. Chúng ta nên đưa cậu ấy đến bác sĩ—"

 

"Ừ, đưa cậu cấy ngay đi."

 

"Còn anh?! Anh cũng bị đánh rồi! Tại sao lại chắn nó bằng cơ thể của mình—Không, ý tôi là, thật là kỳ diệu khi đầu anh không bị vỡ, nhưng nếu bị chấn thương sọ não thì sẽ nghiêm trọng đấy!"

 

"Thân thể tôi tự động di chuyển… tôi sẽ theo sau ngay, đi trước đi."

 

"…Anh sẽ ổn chứ, hyungnim?"

 

"Đưa cậu ấy đi điều trị. Ngay lập tức."

 

Eui Jae nắm chặt cây giáo, đứng dậy. Một tiếng thầm thì vang lên theo sau.

 

" lần nà tôi sẽ chắn nó đúng cách. Xin lỗi."

 

Mackerel cắn chặt môi dưới. Sau đó, cậu ấy cõng Seo Min-gi lên lưng và bắt đầu chạy. Sau lưng cậu, một vệt máu kéo dài thành một con đường.

 

Con sư tử, nhìn thấy con mồi chạy trốn, phát ra một tiếng gầm dài. Nhưng nó không vội vã di chuyển. Mũi giáo sắc bén đã được chĩa vào cổ nó.

 

"……."

 

Eui Jae nhắm chặt mắt, rồi cố gắng mở chúng ra lần nữa. Đầu ngọn giáo của anh dao động, tách thành hai, rồi ba. Nhưng tay anh vẫn vững chắc.

 

Đừng do dự.

 

Eui Jae cắn chặt lưỡi. Cơn đau sắc nhọn khiến anh tỉnh táo lại.

 

[Tiêu đề ‘Vị Vua Cô Đơn’ đã được kích hoạt.]

 

Bịch.

 

Không khí xoắn lại. Những con quái vật xếp hàng sau con sư tử bắt đầu cựa quậy không yên. Qua tiếng reng liên hồi trong tai, anh nghe thấy những tiếng rên rỉ đầy lo lắng của chúng. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc—

 

Từ đằng sau đoàn quân, từng con một—

 

Bịch.

 

Bịch.

 

Bịch.

 

Chúng quỳ xuống.

 

Eui Jae ngẩng đầu lên. Cuối cùng, ngay cả chủ nhân của ngục tối, con sư tử—

 

Bịch.

 

Nó khụy xuống bốn chân và cúi đầu.

 

"……."

 

Chúng chờ đợi sự phán xét của vị vua. Liệu sẽ lấy mạng chúng hay tha cho chúng—Tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của vị vua. Eui Jae điều chỉnh lại tay cầm cây giáo.

 

[Kỹ năng ‘Tăng Cường Sức Mạnh (S+)’ đã được kích hoạt.]

 

[Kỹ năng Đặc Biệt ‘Bàn Tay Của Chủ Nhân (S+)’ đã được kích hoạt.]

 

[Kỹ năng Đặc Biệt ‘Kẻ Đâm Thủng Mọi Vật (S+)’ đã được kích hoạt.]

 

Thông báo hệ thống ồ ạt xuất hiện. Một cảm giác tê dại lan tỏa qua các đầu ngón tay. Anh cố gắng ổn định hơi thở. Không giống như trước, lần này anh không cảm thấy thoải mái. Thay vào đó, cây giáo cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.

 

Cũng không sao. Anh đã quen với điều này rồi. Eui Jae giơ cây giáo lên. Sau đó, anh rút lại. Anh nín thở. Đôi mắt xanh của anh nhìn vào cảnh tượng trước mắt. Thay vì những người mà anh phải bảo vệ, những gì duy nhất trước mặt anh—là những kẻ anh phải giết.

 

Eui Jae nhắm mắt lại. Dù vậy, cây giáo của anh sẽ không bỏ lỡ.

 

<Trái Tim Được Đâm Thủng!>

 

BOOM—!!

 

Một ánh sáng trắng rực rỡ bùng lên.

 

…Cuối cùng, Cha Eui Jae từ từ mở mắt.

 

"……."

 

Im lặng.

 

Những con quái vật nhỏ đã chạy xung quanh đầy phấn khích—những con mẹ đang chăm sóc con non của chúng—vô số sinh vật mà anh đã đi qua—tất cả đều nằm vẫy vùng trong máu trên mặt đất.

 

Anh rút cây giáo ra. Một dòng máu trắng rực rỡ bắn lên đầu và vai anh. Tim anh đập mạnh như thể muốn vỡ tung.

 

Bịch.

 

Con sư tử khổng lồ ngã xuống đất. Khi Eui Jae tiến lại gần, con sư tử trắng cố gắng thở, đôi mắt nó lắc lư nhìn anh. Đôi con ngươi trắng của nó hỏi—

 

Tại sao mày lại tấn công?

 

Tại sao mày lại giết chúng tao?

 

Sự bối rối.

 

Eui Jae không trả lời. Thay vào đó, anh giơ cao cây giáo. Đôi mắt nhợt nhạt của con sư tử, đang chớp mắt, dần dần khép lại.

 

Bịch.

 

Một lần nữa, máu trắng văng ra. Eui Jae quay lưng khỏi xác những con quái vật. Cuộc đột phá ngục tối đã được giải quyết. Chợ hải sản sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.

 

‘Đủ rồi.’

 

Anh theo vệt máu đã lan ra—nhưng trước khi có thể đi xa—

 

Bịch.

 

Chân anh khuỵu xuống dưới, Eui Jae ngã nhào xuống đất.

 

Anh từ từ chớp mắt. Ánh sáng xanh trong mắt anh dần dần mờ đi. Không hiểu sao, cơ thể anh không thể cử động. Một cảm giác mệt mỏi nặng nề đè lên người anh.

 

‘…Mệt mỏi.’

 

Qua tầm nhìn mờ ảo, tro trắng bay lả tả. Tim anh đập nhanh như thoi, dần dần chậm lại. Một suy nghĩ lạ lùng thoáng qua tâm trí.

 

Liệu Lee Sa-young có đến không?

 

Em ấy luôn đến vào những lúc như thế này.

 

Anh nhớ tấm vải đen đã từng che khuất tầm nhìn của mình. Giọng nói ấy đã từng vang lên bên tai anh. Cả hơi ấm đã thấm qua lớp áo.

 

Eui Jae khẽ mỉm cười.

 

…Dĩ nhiên là không.

 

Anh xóa đi hy vọng thoáng qua ấy.

 

Vào những lúc như thế này, khi cô đơn tràn đến như một cơn sóng, Lee Sa-young luôn xuất hiện. Không để anh có cơ hội cảm thấy mình cô độc.

 

Nhưng lần này—

 

Lee Sa-young không có ở đây.

 

Anh phải chịu đựng điều này, một mình.

 

Giống như anh đã từng.

 

‘Cũng không đến nỗi nào.’

 

Mí mắt anh run rẩy rồi từ từ khép lại.

 

‘Mình nên làm quen với nó….’

 

Bóng tối buông xuống.

 

***

 

Một mùi hương sắc lẹm vẫn còn vương lại trong không khí. Tầm nhìn của anh dao động.

 

Những người trong bộ vest đen đã tụ tập trong căn phòng vỡ nát. Tiếng khóc nức nở và tiếng thổn thức lặng lẽ vang vọng khắp không gian. Tất cả họ đều cầm thứ gì đó—trông như những đóa hoa làm bằng giấy. Những cánh hoa trắng phủ đầy chữ viết đen. Họ đã xé một cuốn sách ra để làm chúng sao?

 

Từng người một đặt những đóa hoa lên bàn. Chẳng mấy chốc, đến lượt anh. Anh đặt hoa xuống rồi ngẩng đầu lên.

 

Một khuôn mặt tươi cười đón lấy ánh nhìn của anh.

 

Ảnh chụp của Jung Bin được trang trí với hai dải băng đen. Khói xám lượn lờ từ cây nhang. Tiếng xì xào của đám đông vang lên bên tai anh.

 

- Anh ấy chết như thế nào?

- Tôi nghe nói một thành viên trong đội biến dị đã xé cổ họng anh ấy. Anh ấy đã cố gắng ngăn chặn chúng trước khi chúng có thể gây hại cho ai khác…

- Liệu anh ấy có bị thương nặng đến mức bác sĩ cũng không cứu được không?

- Cái đó cũng đúng, nhưng… nguy cơ biến dị…

- Họ đang phát triển thuốc chữa trị, đúng không? Ít nhất họ đã thử—

- Không thành công.

……

- Chúng ta phải làm gì bây giờ? Không có đội trưởng Jung…

- Ai sẽ thay mặt chỉ huy…

 

Một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm và áp đảo bao trùm căn phòng.

 

Cảm giác như tận thế đã đến.

 

Giờ thì xong rồi.

 

Tiếng bút lướt trên giấy vang lên trong sự im lặng.

 

[Jung Bin đã chết.]

 

—-----

 

 

Mùi hương nhang còn sót lại từ từ biến mất khỏi mũi anh.

Cha Eui Jae mở mắt.

 

Trần nhà trắng toát chào đón anh. Nó quá quen thuộc. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng, những tấm rèm trắng bao quanh anh—mọi thứ đều là một bản sao hoàn hảo của phòng bệnh viện.

 

Một cảnh tượng tôi đã thấy quá nhiều lần trong Hầm Ngục Tưởng Niệm…

Có phải ai đó đã đưa mình đến bệnh viện?

 

Eui Jae cẩn thận đỡ cơ thể ngồi dậy. Và rồi—anh nhận ra có điều gì đó không đúng.

…Mặt nạ của mình đâu rồi?

Tay anh vội vã đưa lên mặt. Không thấy dấu vết gì của chiếc mặt nạ đã vỡ. Chỉ có làn da trơn láng. Anh quét mắt khắp căn phòng, nhưng không có dấu vết gì của thứ đen đúa có thể là mặt nạ của anh.

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh.

 

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ bên ngoài rèm.

 

"Chủ nhân, bệnh nhân đã tỉnh."

 

Giọng nói cơ học—chắc chắn là trợ lý bác sĩ của anh ta.

 

Tiếng giày kéo lê theo sau.

 

Hoảng hốt, Eui Jae kéo chăn mỏng lên che kín đầu.

 

Cùng lúc đó, rèm đột ngột bị kéo mở.

 

"Ồ, cậu thật sự tỉnh rồi. Và đầu cậu có vẻ cũng ổn."

Qua lớp vải trắng, một người khoanh tay đứng nhìn.

Giọng nói đượm vẻ vui vẻ—nhưng đầy châm chọc—hỏi:

"Vậy, cậu có sử dụng tốt cái Vé Triển Lãm Nghệ Nhân mà tôi đã đưa cho hồi trước không?"

 

…Chết tiệt!

 

Eui Jae nhận ra chẳng có lý do gì để che giấu nữa, anh liền vứt chăn sang một bên.

Nam Woo-jin cười nhếch mép.

Bình Luận (0)
Comment