Thợ Sửa Giày

Chương 101


Lâm Kiến là kiểu người bắt nạt kẻ yếu điển hình.

Sau khi Nhiếp Chấn Hoành và Cao hải vào được nhà họ Lâm nhờ chìa khóa, anh còn chưa kịp làm gì, Lâm Kiến đã sợ rúm đít cóc đến độ trốn ra đằng sau sofa, thây kệ luôn bà vợ còn đang đứng ngẩn ngơ trong phòng, chỉ cầm cây sào phơi đồ trước người đầy vẻ phòng bị.
Cao Hải cười khẽ mấy tiếng, móc cây côn ngắn ra khỏi lưng quần, khua khoắng nó, sải bước qua khống chế được lão ngay.

Truyện Truyện Teen
Sau khi đi vào, Nhiếp Chấn Hoành chẳng hề để ý nhiều đến Lâm Kiến.
Anh nhìn xung quanh, bấy giờ mới phát hiện căn hộ của bé con nhà anh đã bị đôi vợ chồng này phá hoại tan hoang thế nào.
Sàn phòng khách toàn là rác rưởi, cốc nhựa và gối ôm vung vãi.

Nhìn sơ đã biết đây là những thứ hai vợ chồng túm bừa khi đánh chửi nhau.

Tấm khăn trải trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ chẳng rõ đã bao lâu chưa giặt, cành hoa trong lọ thì khô quắt từ lâu.

Mấy quyển sách bài tập đặt trên bàn, đứa bé đang làm bài tập không rõ đã chạy đi đâu, có vẻ cũng không ở nhà.
Có Cao Hải trấn áp hai vợ chồng, Nhiếp Chấn Hoành công khai lật tung căn nhà lên.
Căn hộ này cũng được xây theo dạng ba phòng ngủ một phòng khách như nhà anh.

Một phòng ngủ chính, một phòng ngủ phụ, một phòng kho để đồ.

Phòng ngủ chính rõ ràng có người ở, đồ chơi và quần áo trẻ con thì chồng đống trong phòng ngủ phụ.

Nếu vậy, thì đồ đạc ngày xưa của Tri Tri nhà anh đang ở đâu?
Nhiếp Chấn Hoành ôm suy đoán khiến mình phẫn nộ, đẩy cửa phòng kho ra.

Mùi ẩm mốc vì lâu không được thông gió ập vào mặt anh.

Anh sầm mặt bật đèn lên, phát hiện chiếc giường nhỏ chỉ rộng chừng 1m2 chất đầy những món đồ lộn xộn.
Khăn lông, ly nước, gối đầu, dây điện, khung ảnh, móc treo, dép lê… Nhìn lướt qua là biết đây là những vật dụng hằng ngày được sử dụng thường xuyên.


Tất cả được bọc thành một cục bằng ga giường, vứt bừa bãi trên giát giường.
Xoẹt.
Nhiếp Chấn Hoành tháo nút thắt buộc tấm ga giường.
Anh đẩy những món đồ hằm bà lằng ra, nhặt vài khung ảnh nhỏ bằng gỗ lên.
Khung hình trên cùng, là bức ảnh một bé trai đang ngồi trên con sư tử giả.

Cậu bé cười rạng rỡ, đôi mắt cong như vầng trăng non.

Còn ở bên cạnh cậu, một người phụ nữ có gương mặt dịu dàng đang đỡ lưng cậu thật cẩn thận, cũng tươi cười vui vẻ.
Ở một khung hình khác, cậu bé đã trở thành chàng thiếu niên mặt mũi thanh tú.

Cậu mím môi ngồi bên bờ hồ, đang nghiêm túc múa cọ trước bảng vẽ.

Chẳng qua gương mặt cậu phẳng lặng, còn êm ru hơn cả mặt hồ không gợn sóng.
Xem tới bức sau, khuôn mặt của cậu thiếu niên trong ảnh lại nảy nở thêm.

Cậu đứng giữa cánh đồng lúa mạch, đang cúi đầu nhìn bông lúa rất chuyên chú.

Hình như người ngoài ống kính gọi cậu, nên cậu mới ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ với người đó.

Đôi lúm đồng tiền như thể hai hạt lúa mạch rực rỡ nhất dưới ánh mặt trời, nghịch ngợm khảm trên gò má cậu.
Advertisement
“Tri Tri…”
Nhiếp Chấn Hoành dịu dàng lau khô bụi bặm trên khung ảnh bằng ngón tay mình, trân trọng bỏ hết chúng vào chiếc cặp da anh mang theo người.
Hiển nhiên là, bé con của anh, sau khi khoan dung đón kẻ từng là người thân của minh đến ở, thì đã bị đuổi vào căn phòng kho bé nhất.

Đến lúc Lâm Tri rời khỏi ngôi nhà này, cặp vợ chồng tu hú chiếm tổ kia còn sốt sắng xóa sạch dấu vết của cậu, quẳng hết tất cả ký ức đẹp đẽ của bé con lại đây, như vứt bỏ một đôi giày rách vậy.
Lâu lắm rồi Nhiếp Chấn Hoành không giận dữ thế này.
Đầu anh ong lên vì cơn phẫn nộ, anh xoay phắt người lao khỏi phòng kho.


Vì đi quá vội nên chân anh không có vẻ quá khập khiễng.

Sau khi trở lại phòng khách, Nhiếp Chấn Hoành túm chặt Lâm Kiến ấn lão lên mặt đất, siết nắm đấm thụi vào mặt và người lão ta.
Đấm đầu tiên, là đánh thay mẹ của Tri Tri.
Đấm thứ hai, là đánh thay những tủi hổ mà Tri Tri phải chịu thuở nhỏ.
Đấm thứ ba, là đáp trả vết thương trên eo Tri Tri.
Đấm thứ tư, là vì sau bao năm ròng lão lại quay về làm Tri Tri tổn thương.
Đấm thứ năm, là cho chuyện lão đuổi Tri Tri đi, khiến cậu không có nhà để về.

Từng cú đấm giáng xuống, Nhiếp Chấn Hoành không biết mình đã đấm lão bao nhiêu lần, anh chỉ biết mỗi một lần xuống tay, anh lại nghiến răng nghiến lợi nhủ thầm trong lòng.

Cho đến tận khi Cao Hải túm chặt tay anh, “Được rồi được rồi, anh à, đủ rồi đó, đấm thêm là chết người mất!”
Nhiếp Chấn Hoành nới lỏng nắm tay, bấy giờ mới phát hiện các khớp xương của mình đều hơi đỏ lên.

Không rõ là tại siết chặt tay quá, hay là vì anh đấm quá ác ôn.

Nhưng cũng chẳng sao.
Anh cúi đầu nhìn gã đàn ông nằm như chó chết dưới sàn nhà, không mảy may hối hận.
“Lão đáng phải chết từ lâu rồi.”
Hiếm lắm mới có khi Cao Hải nhìn thấy biểu cảm hờ hững này lần nữa trên nét mặt anh Hai nhà mình.

Lần trước, là khi họ biết chú Tư đang ngồi nhà đá.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Người đàn bà đang trốn một bên cuối cùng cũng mở miệng.

Chẳng rõ mụ nghĩ gì, mà khi chồng bị đánh mụ không can ngăn, phải tới tận giờ phút này mụ mới lên tiếng, “Lâm Tri đã làm gì? Đã gây oán gây thù gì với các người?”
Nói xong, mụ lại co rúm người, phủi sạch mọi liên hệ, “Thằng đấy không phải con ruột tôi, tôi không liên can gì cả.”
Chà, hai kẻ này… đúng là cặp đôi hoàn hảo.

Nhiếp Chấn Hoành thầm mỉa mai một câu trong lòng, rồi mới lôi lời thoại mình đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây ra, lạnh lùng cất tiếng.
“Lâm Tri nợ tao rất nhiều tiền, nó đã trả nợ bằng căn nhà này rồi.” Anh lấy giấy chứng nhận nhà đất ra từ chiếc cặp da, phẩy phẩy với hai vợ chồng, “Nhìn thấy chưa, cái tên ghi ở đây có phải tên chúng mày đâu?
“Hôm nay anh em tao qua đây, là để xem nhà trước,” Nhiếp Chấn Hoành vỗ vỗ lên mặt Lâm Kiến, “Ổn thì bán lấy tiền, không ra gì thì giữ làm kho hàng.

Ai mà ngờ được thằng bố nó còn bất tài hơn cả ông con? Chiếm nhà của con trai mà còn mặt dày gớm nhỉ?”
“Đúng đấy! Thức thời thì mau cuốn xéo, giờ tất cả đồ đạc trong cái nhà này đều là của anh Hai tao!” Cao Hải đứng cạnh đế thêm.

Anh chàng nhấc cánh tay lên, để lộ vết sẹo chà bá, nhìn càng giống xã hội đen hơn.
“Các, các người…!”
Lâm Kiến bị tẩn một trận ra bã, giờ không nói nổi nên lời nữa.

Nhưng mụ vợ lão thì vẫn còn suy nghĩ rõ ràng được trong tình thế nguy cấp này.

Mụ vuốt lại mái tóc rối bù của mình, cười lấy lòng với Cao Hải và anh.
“Hai đại ca ơi, ngại quá, trước đấy nhà em không biết tình hình ạ!”
Mụ chỉ vào Lâm Kiến đang nằm đo đất với vẻ mặt căm giận, “Năm ngoái gia đình em mất hết của nả vì thua lỗ bất động sản, giờ còn chẳng có chỗ ở, nên mới mặt dày trú nhờ nhà vợ cũ của ổng.

Chuyện, chuyện này thì vợ cũ ổng cũng đồng ý rồi, phải tội chúng em không ngờ thằng nhóc Lâm Tri kia lại không biết điều thế, còn chọc vào hai anh đây…”
“Lảm nhảm gì nữa!” Thấy mặt ông anh Hai nhà mình mỗi lúc một sầm xuống, Cao Hải vội vàng cắt ngang những lời đổ vấy của người đàn bà.
“Vâng vâng vâng, ý của em là, em còn một đứa con trai đang học tiểu học.

Cháu nó còn bé, các anh thương tình cho, để nhà lại cho gia đình em được không ạ?”
“Tình tính tang gì, mày tưởng anh em tao đi làm phước à?!”
Cao Hải vẫy cây côn, “Để nhà cho chúng mày… Ha ha, mày thấy bọn tao giống dân từ thiện lắm hả?!”
“Không không không!” Người đàn bà vội sửa lời, “Không phải để cho chúng em ở miễn phí, mà là chúng em thuê, chúng em thuê được không anh?”
Mụ vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Kiến, vừa giải thích với Nhiếp Chấn Hoành, “Các anh đây nhìn qua đã biết là dân sang giàu không thiếu tiền cũng chẳng thiếu nhà.

Căn hộ này các anh chỉ bán hoặc cho thuê lấy ít tiền tiêu vặt thôi đúng không ạ? Nếu vậy, hay là chúng em thuê nhà của anh luôn, chuyển tiền cho anh hằng tháng! Bao giờ nhà em lấy lại khoản đầu tư trước đó, tìm được chỗ ở mới, thì chúng em xin dọn đi ngay! Đến lúc đó, anh cứ thoải mái sử dụng nhà theo ý anh ạ!”
“Chuyện này…” Cao Hải cũng nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Chấn Hoành luôn.

Thấy chưa anh ơi, thành công rồi nhé!
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Hoành lại không trả lời câu hỏi này ngay.
Dù trước khi tới đây, thật ra anh đã quyết định sẽ làm vậy.

Nhưng sau khi thấy cặp vợ chồng này tra tấn nhau thế nào, và từng bắt nạt Tri Tri của anh trong căn nhà này ra sao, suy nghĩ muốn đuổi cả lò ra đường lại chợt nảy lên trong lòng Nhiếp Chấn Hoành.

Dựa vào đâu mà chúng có thể sống sung sướng thoải mái ở đây cơ chứ?
Kẽo kẹt ——
Tiếng đẩy cửa bỗng vọng lại từ bên ngoài.

Mấy người lớn trong nhà đều quay ra nhìn, phát hiện một bé trai thò đầu vào từ khe cửa.
“Mẹ ơi?”
“Diệu Tổ!” Người đàn bà nóng ruột, vội chạy lên cản con mình lại, thì thào mắng nó, “Mẹ bảo con chơi ở dưới kia cơ mà, sao lại quay về? Lại làm trái lời mẹ rồi!”
“Nhưng mà… nhưng mà…”
“Chị gì ơi, đến bữa rồi, cháu nhà chị đói quá không chịu nổi, nên tôi đưa cháu lên đây.”
Bấy giờ bà mẹ mới nhận ra còn một người phụ nữ trẻ đứng đằng sau con trai mình.

Mặt mũi đẹp xinh, ăn vận thời thượng, còn đeo túi hàng hiệu, làm mụ nhớ tới thời nhà mình chưa phá sản.
“Khụ, cảm ơn em nhé.”
Mụ nói lời cảm ơn, rồi lại quay đầu về trong nhà, “Hai đại ca ơi, các anh nhìn mà xem, em có nói điêu đâu! Em còn phải chăm lo cho con trai, hai anh cho em cơ hội đi mà! Em hứa, sẽ trả đúng giá thị trường, không bớt xén của các anh! Mình nói coi có phải không, Lâm Kiến!”
“… Ừ.” Lâm Kiến sợ bị ăn đấm, giờ cũng chẳng nghĩ ra được cách nào ổn thỏa hơn.

Lão chỉ muốn tiễn hai tên ôn thần này đi, đồng thời chửi thầm Lâm Tri hết lần này đến lần khác ở trong lòng.
Lôi con trai ra để than nghèo kể khổ xong, người đàn bà lại cố ý mở cửa nhà thêm chút nữa.

Mụ bỗng lấy làm may vì có người phụ nữ này đưa con trai mình về, chí ít cũng có nhân chứng.

Giờ mụ đã lâm vào đường cùng, chẳng còn sợ gì nữa.

Nếu hai gã kia không chịu, tính chơi cứng, thì mụ cũng dứt khoát liều mạng luôn!
Nhiếp Chấn Hoành đã nhìn thấu suy tính của người đàn bà.
Anh cũng chẳng thèm để tâm, chẳng qua thấy thằng nhóc béo thò lò mũi xanh trốn đằng sau người đàn bà, Nhiếp Chấn Hoành dường như lại có thể nhìn xuyên thấu không gian và thời gian, thấy hình ảnh Lâm Tri thời bé trốn sau bà Lâm.
Bé trai gầy gò nhỏ thó tựa vào người mẹ, đôi mắt đen chết lặng không một gợn sóng, tựa như một con rối không có linh hồn.
“Quyết định vậy đi.”
Cuối cùng, Nhiếp Chấn Hoành vẫn bỏ qua suy tính khác của mình.
Anh để lại số tài khoản, rồi trước khi rời khỏi nhà họ Lâm, anh còn cố tình ghim chặt gã Lâm Kiến mặt mũi bầm dập xuống đất bằng ánh mắt, lạnh lùng nói, “Đừng có giở trò gì.

Tao sẽ thường xuyên theo dõi chúng mày.”
Anh sẽ không cho phép gã đàn ông ấy có bất kỳ cơ hội nào để xâm lấn cuộc đời của bé con nhà anh nữa..

Bình Luận (0)
Comment