Thơ Tình Trong Gió

Chương 7

Sau khi tiếng chuông chính thức vang lên, mọi người lúc này mới bắt đầu đặt bút làm. Đến khi làm Tống Kiểu Kiểu mới phát hiện, không chỉ có câu hỏi mặt sau là quen thuộc, mà ngay cả mặt trước lựa chọn điền vào chỗ trống nhìn cũng quen không ít, suýt chút nữa lập tức bật dậy.

Cô nhớ trước kia khi kiểm tra vật lý đều phải nghiên cứu thể loại này đến khóc. Xưa đến giờ chưa từng nghĩ, một ngày nào đó bản thân lại có thể thích thú mà làm như vậy. Cô lặng lẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn sang Lục Kinh Tả bên cạnh đang nghiêm túc làm kiểm tra, đột nhiên hiểu rõ được thế giới của học bá, vốn dĩ học bá và học tra* vẫn luôn có sự khác biệt rất lớn.

(* Học bá và học tra nói nôm na cho dễ hiểu là những người học giỏi và những người học dốt.)

Nguyên nhân bởi vì liều mạng học bổ sung mà phần thi vật lý cô làm vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Tống Kiểu Kiểu luôn là đối tượng quan tâm đặc biệt của ba giáo viên toán, lý, hóa. Khi giáo viên vật lý nhìn thấy cô vùi đầu "hì hà hì hục" viết không ngừng, nghĩ đến khoảng thời gian hiện tại cô có tiến bộ, không nhịn được hướng về chỗ cô đi tới.

Tống Kiểu Kiểu làm rất nghiêm túc, ngay cả khi giáo viên vật lý đứng phía sau lúc nào cô cũng không hề hay biết, còn giáo viên vật lý thì im lặng mà nhìn cô mang từng câu ra suy nghĩ rồi giải rành mạch, có chút không nhịn được mà nhìn cô với cặp mắt khác xưa, ông liền nói cô nhóc này có lẽ rất thông minh, bình thường nhất định là không cố gắng học, nếu mà chịu khó thì thành tích sao có thể không đi lên cho được?

Lục Kinh Tả phát hiện giáo viên vật lý đứng sau đầu tiên, cậu vô thức quay người lại ngẩng đầu nhìn lên, giáo viên vật lý sợ làm phiền đến Tống Kiểu Kiểu liền hướng về Lục Kinh Tả, bộ dạng ra hiệu đang thi, sau đó im lặng giơ tay lên "suỵt" một tiếng, lúc này mới lặng lẽ từ phía sau bọn họ rời đi.

Sau khi tiếng chuông kiểm tra chấm dứt, giáo viên vật lý vừa thu bài kiểm tra của Từ Cám xong, Từ Cám liền rối rít mà hét với cô: "Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu, WC!"

Tống Kiểu Kiểu thấy cậu ấy như bị dồn nén đến sốt ruột, không ngần ngại cười cợt: "Muốn nổ tung rồi à."

"Cậu mau ngậm miệng lại cho tớ, GOGOGO!"

Tống Kiểu Kiểu bị Từ Cám trực tiếp lôi ra khỏi lớp, cô vội nói: "Chưa lấy dù nữa."

Bên ngoài vẫn còn đổ mưa, mưa bụi bị gió thổi nghiêng táp vào hàng hiên, trên hành lang đều là những dấu chân, Từ Cám thậm chí kéo cô không dừng lại: "Trời ơi, không kịp rồi, dù gì cũng không xa, vài bước là tới rồi."

Tống Kiểu Kiểu không còn cách nào, chỉ có thể bị cậu ấy kéo vụt ra ngoài.

Cô đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh, tiện tay sửa lại tóc mái của mình. Nghe thấy tiếng động trong ngăn phòng, cô nhịn không được bật cười: "Cậu đây là uống bao nhiêu nước vậy?"

Bên trong truyền đến âm thanh Từ Cám kéo quần sột soạt, thanh giọng cũng vọng ra: "Đều do Sở Nhập Ngô."

"Chuyện này với cậu ấy thì có liên quan gì?"

"Sáng nay cậu ấy mua hai ly sữa đậu nành, cậu ấy chê quá ngọt, không thể uống nên nhất định nhường lại cho tớ uống."

"Cậu ấy nhường cậu uống thì cậu liền uống hả, sao nghe lời vậy?"

"Phí lời, cậu ấy dùng tiền tiêu vặt của tớ để mua, tiền của tớ, không uống thì lãng phí biết bao nhiêu."

Tống Kiểu Kiểu liền vô lực thổ tào*.

(* Thổ tào (吐槽): Là tiếng lóng, có nghĩa từ trong hành vi hay lời nói của người khác tìm ra điểm sơ hở, không phù hợp để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa | đâm, chọc, nói móc.)

"À, đúng rồi, vừa nãy mục số ba cậu chọn câu nào?"

"Mục số ba?" Tống Kiểu Kiểu suy nghĩ một chút, nói: "Chọn C."

Từ Cám nhíu mày: "C sao? Là D chứ?"

"Là C."

"Tớ cảm thấy là D." Từ Cám khẳng định.

"Đề này Lục Kinh Tả và tớ từng nói qua rồi, là chọn C cơ."

"Aiz, vậy chắc là tớ chọn sai rồi."

Tống Kiểu Kiểu: "..." Có thể có một chút điểm khí phách hay không.

Thời gian nghỉ cũng không dài, rất nhanh lại gõ chuông. Buổi sáng thi hai môn, khi nghỉ trưa Trương Hiểu Quang từ bên ngoài chạy vào, la lớn: "Lục Kinh Tả, Quyền Gia Lệ, chủ nhiệm gọi các cậu đến văn phòng một chuyến."

Quyền Gia Lệ ngẩng đầu lên từ 《Năm Ba》, đầu tiên cô thoáng nhìn qua Lục Kinh Tả, sau đó mới nhìn sang Trương Hiểu Quang: "Bây giờ sao?"

Trương Hiểu Quang dùng sức gật gật đầu: "Đúng vậy, ngay bây giờ."

"Uhm."

Tống Kiểu Kiểu cũng đang bị Lục Kinh Tả bắt ôn tập hóa học và vật lý để buổi chiều thi. Sau khi nghe được chuyện kia trong mắt lóe lên một tia sáng, nghĩ rằng đợi cậu ấy rời đi thì cô lập tức được giải thoát, mà Lục Kinh Tả tựa như hiểu rõ tâm tư cô, duỗi ngón tay ra trên đề thi gõ hai cái: "Cố gắng làm."

Thanh giọng Quyền Gia Lệ ở phía trước vang lên: "Lục Kinh Tả, đi chứ?"

Lục Kinh Tả ném xuống một câu: "Tớ quay về sẽ kiểm tra." Rồi đi lại phía Quyền Gia Lệ.

Tống Kiểu Kiểu nhìn theo bóng cậu ấy, bĩu môi.

Vào lúc hai người bọn họ bước ra khỏi lớp, Từ Cám tò mò ngồi sang đây, cô dùng tay huých Tống Kiểu Kiểu: "Cậu nói xem chủ nhiệm tìm bọn họ làm gì nhỉ?"

"Chuyện này sao tớ biết được."

"Sao cậu không hỏi?"

"Tớ còn chưa hỏi thì cậu ấy đã bị Quyền Gia Lệ gọi đi rồi." Sau khi nói xong, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy có phần không đúng lắm, cô nghiêng người qua nhìn Từ Cám: "Không đúng, cho dù tớ có hỏi, cậu ấy nhất định cũng không biết. Cậu ấy chính là đi đến văn phòng chủ nhiệm, chứ không phải từ văn phòng chủ nhiệm trở về."

Từ Cám cũng biết mình mồm năm miệng mười, ngay sau đó giải thích: "Nhất thời lanh mồm lanh miệng, nhất thời lanh mồm lanh miệng."

Buổi chiều mưa đã tạnh, trên hành lang không ít các học sinh tụm năm tụm ba vui cười đùa giỡn, đặc biệt khi đến trước các lớp năm nhất và năm hai cao trung thì âm thanh lại càng lớn.

Quyền Gia Lệ bất giác đưa mắt nhìn Lục Kinh Tả bên cạnh, nét mặt chàng thiếu niên thanh tuấn bình tĩnh như thường, đôi mắt không gợn sóng đang nhìn thẳng về phía trước, cô cắn môi dưới, cố gắng đè nén nhịp tim dồn dập xuống. Lát sau, cô tựa như tùy ý hỏi cậu: "Cậu nói chủ nhiệm tìm chúng ta sẽ vì chuyện gì nhỉ?"

Lục Kinh Tả không hề nhìn cô, thanh giọng nhẹ nhàng: "Tớ cũng không rõ lắm."

Quyền Gia Lệ mỉm cười gật đầu, dọc đường đi hai người không nói thêm câu nào nữa.

Trong văn phòng, các giáo viên đang thảo luận chuyện gì đó.

Chủ nhiệm lớp số ba Trương Hoa Kiều nói: "Này, cô Trần, cô nói thi đấu khu vực tỉnh kỳ này có thể khó hay không?"

Chủ nhiệm lớp số một Trần Thục bỏ tách trà trong tay xuống, phân tích: "Theo lý mà nói, nhất định là không đơn giản. Còn nói muốn thật đơn giản, vậy thì thi đấu còn ý nghĩa gì nữa?"

"Nói cũng đúng là, tổng cộng học sinh chỉ có thể đi ba đứa, lớp mấy người chiếm hết hai đứa, bây giờ trên mặt có thể vẻ vang rồi."

"Nào có, chuyện này có gì mà vẻ vang chứ." Lời thì nói vậy, nhưng khóe miệng Trần Thục tươi cười đến không hạ xuống được.

"Mấy người là lớp Lục Kinh Tả sao, thật là nhận thầu ba năm lớp hạng nhất. Tôi dạy học sinh nhiều năm như vậy mà không gặp qua học sinh nào thông minh hơn cậu ấy, nếu cậu ấy duy trì liên tục đến cuối học kỳ, không cần nói, mấy cái đại học trọng điểm đều thuận theo lựa chọn của cậu ấy. Cô nói xem, kỳ thi đại học năm nay trường chúng ta có thể xuất hiện thủ khoa không?"

Bị Trương Hoa Kiều nói vậy, Trần Thục ngay lập tức uống một ngụm trà định thần, thủ khoa đại học sao?

Có lẽ trường bọn họ thật sự có thể xuất hiện thủ khoa đại học, không chỉ toàn bộ trường được vinh dự, mà chính bà đây giữ chức giáo viên chủ nhiệm cũng được vẻ vang. Vào khóa 07 của lớp Lưu lão sư có xuất hiện một thủ khoa đại học, thế nhưng mà hiện tại phong cảnh đi về nơi đâu!

"Chuyện này tôi cũng không dám tùy tiện nói, bất luận thế nào, tôi vẫn hy vọng Kinh Tả có thể toàn lực cố gắng." Trần Thục bảo thủ nói với Trương Hoa Kiều.

Đang nói, cánh cửa văn phòng bị gõ nhẹ, hai môn sinh tâm đắc của bà đã đứng ở cửa.

"Cô Trần."

Trần Thục vừa nhìn thấy bọn họ, nét cười trên mặt càng thêm rõ ràng. Bà vẫy vẫy tay với hai người: "Kinh Tả, Gia Lệ, mau vào đây."

"Cô Trần, cô tìm bọn em ạ?" Thanh giọng Quyền Gia Lệ êm dịu.

"Uhm, đến đây, trước tiên các em nhìn cái này đã?" Trần Thục mang tờ giấy đặt trên chiếc bàn làm việc đưa cho bọn họ.

Lục Kinh Tả nhìn lướt qua, thi đấu toán học cấp tỉnh?

Trần Thục nói: "Chuyện là tỉnh chúng ta mở một cuộc thi toán học, tham dự đều là học sinh mũi nhọn của các trường cao trung trong tỉnh. Một trường chỉ có thể cử ra ba em, vừa hay ba em lại đứng đầu lớp, vẫn còn một em là Triệu Thanh Nghiên ở lớp số hai..."

"Ngay vào thứ bảy tới đây, có thể đại diện trường ra ngoài thi đấu là vinh dự rất lớn, cô hy vọng các em có thể chú trọng hơn. Nếu lần này có thể bộc lộ tài năng trong cuộc thi lớn thì sẽ tăng thêm màu sắc rực rỡ cho kỳ thi đại học của các em."

Trần Thục nói vậy, Lục Kinh Tả và Quyền Gia Lệ cũng hiểu rõ cuộc thi lớn lần này mang tính chất quan trọng.

"Hiện tại khoảng thời gian đấu vòng loại vẫn còn vài ngày, mấy ngày này các em cố gắng củng cố lại một chút."

Hai người một vòng về lớp, trên lớp các bạn học mồm năm miệng mười hỏi: "Lớp trưởng, chủ nhiệm gọi các cậu lên văn phòng làm gì thế?"

"Có cuộc thi đấu toán học."

"Thi đấu toán học sao? Khi nào tớ mới được đại diện trường đi thi đấu toán học đây?"

Người bạn học kia nói một phát liền bị nã pháo.

"Quách béo mập? Cậu đang giả vờ mộng đẹp sao?"

"Béo ca, buổi tối về nhà tắm rửa rồi ngủ đi."

"Tớ đây chính là có mộng tưởng, các cậu có hiểu không?"

"Mộng thì đầy, hiện thực lại không như vậy, hiểu, bọn tớ hiểu mà."

..........

"Lục Kinh Tả, cậu cùng lớp phó đều ôm đồm hết các cuộc thi lớn nhỏ của trường chúng ta, hâm mộ thật đấy."

Lục Kinh Tả điềm đạm hướng về người vừa nói kia mà cười một chút, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.

Quyền Gia Lệ nhìn theo thân ảnh Lục Kinh Tả, tầm mắt còn chưa thu hồi đã nghe Triệu Tư Kỳ hỏi: "Gia Lệ, cậu tham dự thi đấu toán học à, cùng tớ nói chuyện đi?"

"Hả?" Quyền Gia Lệ nhất thời không phản ứng lại, đợi sau khi phản ứng cô mới cười một chút: "Được rồi."

Tống Kiểu Kiểu đang cúi đầu xem bài thi, bọn họ ở phía đối diện nói chuyện có lọt tai một chút. Cô thấy cậu quay lại, nghiêng đầu qua hỏi: "Cậu lại phải ra ngoài thi đấu sao?"

"Uhm, được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, buổi chiều còn phải thi, xem đề."

"Uhm."
Bình Luận (0)
Comment