Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 109


Lúc trước ba mẹ ly hôn với nhau, hai anh em bọn họ bị ép buộc phải tách ra, mất đi liên lạc, không ngờ tới lại có thể gặp nhau dưới tình huống như vậy.

Thẩm Đức là người của cảnh sát hình sự quốc tế ở bên kia, cũng nhận được một nhiệm vụ giống như là Thẩm Tống.

Là một tổ chức khủng bố quốc tế ito buôn lậu thuốc phiện buôn bán súng ống đạn dược lực thực hiện những hoạt động kinh khủng đã trở thành 1 nhân tố gây mất ổn định trên thế giới phát triển thành một khối u ác tính, khiến người ta muốn nhanh chóng loại bỏ nó.

Chỉ là nội bộ đề phòng rất chặt chẽ, tinh thần cảnh giác rất cao, vẫn chưa có cách nào tiêu diệt bọn họ hoàn toàn.

Vì vậy, Thẩm Tống và Thẩm Đức dường như ngày nào cũng phải nếm máu trên lưỡi dao, khi còn ở ITO, chỉ cần sơ sót một chút thì hai anh em bọn họ chắc chắn đầu một nơi thân một nẻo.
Tình cảm của hai anh em Thẩm Tống và Thẩm Đức vô cùng tốt, đây là chuyện mà mọi người trong ITO điều biết, từ nhỏ Thẩm Đức đã rất thích anh trai, mặc dù đã là một cảnh sát hình sự nhưng lại không hề thay đổi tính tình trẻ con của trước kia.

Thẩm Tống trưởng thành hơn một chút, cách đối nhân xử thế cũng thành thục, rất yêu thương người em trai đã xa cách nhiều năm.

"Anh ấy luôn thích nhắc về em với anh." Biểu cảm của Thẩm Đức trống rỗng, mang theo một nụ cười có chút mơ màng: "Anh ấy nói là em rất ngốc chuyện nào cũng làm không ra hồn, còn là một người thích khóc nữa.

Anh ấy nói chờ nhiệm vụ này hoàn thành rồi, anh ấy sẽ trở về cưới em."
Ngày nào Thẩm Đức cũng lắng nghe chuyện này, phác họa ra hình dáng của Nguyễn Đào Yêu, nhìn biểu cảm hạnh phúc của anh trai, anh ta biết cô gái đó chắc chắn là cô gái đáng yêu nhất trên đời này.
"Tiểu Yêu có một đôi mắt rất đẹp, giống như là một con nai nhỏ, chỉ cần cô ấy nhìn em, em đều sẽ cảm thấy sao trên đời này lại có một đôi mắt tinh khiết như vậy."
"Tiểu Yêu rất thích cười, giống như là một đứa bé vậy."
"Tiểu Yêu sẽ quấn lấy anh, càng không ngừng gọi anh là anh Thẩm Tống, sau đó sẽ kêu anh mua bánh hấp cho cô ấy ăn."
...
Có đôi khi Thẩm Đức nghĩ rằng cô gái tên Tiểu Yêu kia thật sự rất hạnh phúc, và anh trai của anh ta cũng thật sự hạnh phúc.


Sau một thời gian dài, Thẩm Đức bỗng nhiên cảm thấy mình dần dần yêu cô gái mà mình chưa từng gặp, bởi vì từ trong miệng của Thẩm Tống, cô ấy giống như là một thiên thần.

Anh ta nhìn anh trai của mình hạnh phúc, lúc mà vui mừng thay cho anh trai thì anh ta cũng cảm thấy mất mát thay cho mình.

Cho dù là như thế, anh ta vẫn thật lòng hi vọng anh trai của mình có thể hạnh phúc.

Chỉ là anh ta không nghĩ đến Thẩm Tống lại không kịp thực hiện nguyện vọng của mình, trong một lần Thẩm Đức đã làm lộ bước đi trong hành động bắt giữ, những người ở trên đều nghi ngờ, các tổ chức khủng bố không hề có chút tình người nào, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, sau đó Thẩm Tống nhận được tin tức phía trên đã ra lệnh yêu cầu xử lý Thẩm Đức.

"Ban đầu bọn anh đã hẹn cùng nhau chạy trốn, chỉ là sau đó lại bị người phát hiện, sau khi bắn nhau, anh trai vì cứu anh cho nên đã trúng đạn, rốt cuộc cũng không thể tỉnh lại được nữa." Giọng nói của Thẩm Đức càng ngày càng trầm thấp và lạnh lùng, như thể đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, không thể tự thoát ra khỏi ký ức của mình được: "Người ra lệnh lúc đó chính là chồng cũ của em - Đan Kình Hạo."
"Anh ta là người của ITO, mà địa vị lại không thấp, nếu như không phải chú ý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của anh ta, người phía trên căn bản cũng không có ý giết bọn anh.

Là do Đan Kình Hạo đã hại chết anh trai." Người thân duy nhất trên đời này của anh ta cũng chỉ có Thẩm Tống, nếu như không phải là Đan Kình Hạo, anh ta tin tưởng rằng anh ta sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Thẩm Tống chết ở trong ngực của anh ta, trúng mấy phát súng vào ngực, máu tươi nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của anh ta.

Cho dù là trước khi chết thì Thẩm Tống cũng mỉm cười, mỉm cười kêu anh ta chăm sóc cho Tiểu Yêu thật tốt, thay thế vị trí của anh ta.

Nếu như bị phát hiện...!
"Anh trai của anh nói, nếu như bị phát hiện, vậy thì anh hãy nói một lời xin lỗi với em, vì đã không thể thực hiện lời hứa hẹn lúc trước." Cổ họng của Thẩm Đức khản đi một chút, kìm nén sự nghẹn ngào dâng lên ở trong lòng.

Vóc dáng của anh ta và Thẩm Tống giống nhau như đúc, dường như là không có người nào có thể phân biệt được, cộng thêm mấy năm nay sống cùng một phòng với nhau, Thẩm Đức đã nắm rõ hành vi cử chỉ, thói quen sinh hoạt của Thẩm Tống như lòng bàn tay, vì vậy anh ta đã lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Nguyễn Đào Yêu.

Chỉ là anh ta không nghĩ đến lại thất bại ở mù tạt và sushi cá hồi.

Nước mắt giàn giụa trên gương mặt của Nguyễn Đào Yêu, anh Thẩm Tống của cô đã chết rồi? Là vì Đan Kình Hạo?

"Tôi rất hoảng loạn..." Nước mắt của Nguyễn Đào Yêu rơi xuống từng giọt từng giọt, đầu đau muốn nứt ra.

Có ai có thể nói cho cô biết tất cả những chuyện này đều là một giấc mơ, là một cơn ác mộng không?
"Tiểu Yêu..." Thẩm Đức đưa tay tới, nhẹ nhàng bao phủ lên đôi tay nhỏ nhắn lạnh lẽo kia: "Tin tưởng anh."
"Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng anh hả? Dựa vào cái gì mà anh nói là cái gì thì chính là cái đó? Dựa vào cái gì mà anh nói anh Thẩm Tống chết thì chính là chết rồi? Anh nói anh là em trai của anh ấy thì chính là em trai của anh ấy? Anh nói người là do Đan Kình Hạo giết thì chính là anh ấy giết, dựa vào cái gì hả?" Nguyễn Đào Yêu bỗng nhiên rút tay về, bùng nổ giống như là một bộ phận của máy móc mà rống lên.

Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu cực kỳ lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, Nguyễn Đào Yêu lại giống như là một người mất đi hết tất cả sức lực mà che mặt của mình lại, giọng nói đờ đẫn: "Tôi không tin, không tin..."
Chỉ là ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng của cô lại hiểu rất rõ ràng người đàn ông ở trước mắt không hề nói sai.

Bởi vì Thẩm Tống đã từng nói với cô, anh ta có một người em trai, một người em trai có vóc dáng giống với anh ta như đúc, tên là Thẩm Đức, đi theo mẹ đến nước Mỹ, không còn chút tin tức gì.

Chỉ là cô không nghĩ đến, cô và Thẩm Đức sẽ gặp nhau dưới hình thức như thế này.

Người ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê.
"Tiểu Yêu..." Thẩm Đức đứng lên, đi vòng qua cái bàn, nhẹ nhàng ôm người khóc đến nỗi toàn thân run rẩy vào trong ngực: "Tâm nguyện mà anh trai đã không hoàn thành thì để anh đến làm cho, dù là xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ bảo vệ cho em.

Chuyện của Đan Kình Hạo, nếu như em không muốn nhúng tay thì em có thể lựa chọn đứng ở ngoài quan sát, đây là cuộc chiến giữa anh và anh ta."
"Tiểu Yêu, anh là Thẩm Đức, nhưng mà anh có thể tiếp tục làm anh Thẩm Tống của em, anh thích em, thích rất nhiều giống như là anh trai vậy."
Lời tỏ tình khiến mặt đỏ tim đập, nhưng Nguyễn Đào Yêu nghe thấy lại cảm thấy cực kỳ châm chọc, cái ôm của Thẩm Đức rất ấm áp, giống như là Thẩm Tống vậy, cô không nỡ đẩy ra, lúc này cô cũng không muốn nói cái gì cả, Không muốn làm gì cả.
Lúc Thẩm Đức lái xe đưa người khóc đến nỗi ngủ thiếp đi về nhà, Dương Liên mặc đồ ngủ đi ra, đánh giá nhìn lên nhìn xuống khiến cho anh ta cảm thấy rất bất mãn.
"Dương Liên, tôi không làm gì với cô ấy cả, cô cứ yên tâm đi." Đối với người phụ nữ giống như thoạt nhìn là có thể nhìn thấu người ta, Thẩm Đức thật sự không có ấn tượng tốt, khó trách Thẩm Tống lại nói Dương Liên là một yêu tinh, là một yêu tinh biết ăn thịt người.


"Thẩm Tống, tôi cũng không phải là rất muốn nhìn thấy anh." Dương Liên đỡ Nguyễn Đào Yêu qua, không hề khách khí chút nào.

"Tôi cũng vậy." Giọng nói của Thẩm Đức cũng lạnh lùng y đúc.

"Mẹ nhỏ." Giọng nói non nớt bỗng nhiên truyền vào trong lỗ tai của Thẩm Đức, ánh mắt đẹp đẽ nhìn người vọt ra từ đằng sau của Dương Liên, anh ta giật mình: "Đây là con của ai vậy?" Trái tim của anh ta chùng xuống, gương mặt nho nhỏ kia giống như lộ ra một hơi thở của người khác.

"Con của tôi." Dương Liên không tình nguyện trả lời: "Tiểu Nhiên, gọi chú đi."
"Chú." Giọng nói của Dương Úy Nhiên còn có chút ngọt ngào, ánh mắt sáng tỏ nhìn thẳng vào Thẩm Đức, khiến cho anh ta có chút chống đỡ không nổi, chỉ có thể rời đi ngay lập tức sau khi chào hỏi.

Dương Liên hừ lạnh một tiếng, đỡ Nguyễn Đào Yêu đi vào cửa.
"Mami, mami không thích cái chú đó hả?" Dương Úy Nhiên giống như là một ông cụ non, thông minh lạ thường.
Dương Liên sửng sờ trong chốc lát, có vẻ như sau này ở trước mặt của Úy Nhiên thì phải phải kiềm chế một chút, đứa bé này mẫn cảm hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đồng lứa: "Tiểu Nhiên, thời gian cũng không còn sớm nữa, nhanh về phòng ngủ đi, nếu không thì ngày mai sẽ đến trễ đó."
"Mẹ ngủ ngon." Dương Úy Nhiên hôn lên gương mặt của Dương Liên, cười cực kỳ ngọt ngào, sau đó đi về phòng của mình.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Nguyễn Đào Yêu đang ngủ say và Dương Liên tỉnh táo, tiếng thở dài chồng chất lên nhau rất rõ ràng trong một đêm yên tĩnh như vậy, Dương Liên bắt đầu do dự, liệu quyết định trở lại thành phố C là có đúng hay không.
Quen tay rút ra một điếu thuốc, nhóm lửa trong đêm tối, Dương Liên hút thuốc luôn có một loại gợi cảm không thể nói ra được.
Giống như là bị đánh thức bởi mùi thuốc lá, Nguyễn Đào Yêu trăn trở tỉnh dậy: "Liên Liên." Cô nhẹ giọng kêu một tiếng.

Dương Liên bóp tắt một mẫu thuốc lá vẫn còn cháy ở trên tay, mỉm cười nói xin lỗi: "Xin lỗi nha, tớ đã đánh thức cậu."
Nguyễn Đào Yêu ngồi ngay ngắn, lắc đầu nói: "Không có việc gì đâu, tại sao lại hút thuốc chứ? Ngủ không được à?"
"Ừm." Dương Liên cụp mắt xuống, giọng nói rất nhẹ: "Đào Yêu, có phải là cậu và Đan Kình Hạo nhất định phải đi đến tình trạng đó không?"
Nguyễn Đào Yêu dừng lại một chút rồi nói: "Liên Liên, chúng ta không cần phải thảo luận vấn đề này nữa, có được hay không? Ngày hôm nay đã khiến cho tớ rất mệt mỏi rồi." Cô nói sơ qua chuyện của Thẩm Tống và Thẩm Đức cho Dương Liên nghe, tương tự như vậy, cô cũng đã nói thẳng chuyện mà mình lên kế hoạch với Đan Kình Hạo ra, điều duy nhất mà cô che giấu đó chính là nguyên nhân cái chết của Thẩm Tống.

Hiện tại, cô còn không biết có nên tin tưởng tất cả những gì mà Thẩm Đức đã nói không nữa.

Đầu tiên là Dương Liên giật mình, sau đó hơi trầm mặc.

Sao cô ấy lại không nghĩ đến, người lúc nãy không phải là Thẩm Tống, mà là Thẩm Đức.


"Đào Yêu, tớ không muốn nhìn thấy cậu không hạnh phúc, nếu không thì..." Lời nói phía sau đã bị Nguyễn Đào Yêu đánh gãy.

"Liên Liên, đã đi đến bước này rồi, tớ sẽ không lùi bước đâu.

Trong lúc mà tớ đang đau khổ nhất, anh ta và Tô Vy lại tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy.

Anh ta đã hại chết ba mẹ của tớ, lại có thể sống hạnh phúc như vậy, tớ không cam tâm."
Trong bóng tối, đôi mắt của Nguyễn Đào Yêu bừng lên tia sáng giận dữ, Dương Liên mấp máy môi, nhưng mà vẫn không nói.

Cô và Lữ Kiêu ở bên nhau là điều không thể, nhưng mà Đào Yêu thì khác, có một số việc người trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh.

Ngay khi về đến nhà, Tô Vy liền đập nát hết tất cả mọi thứ ở trên đường, bể cá, bình hoa, chậu cây, bất cứ là cái gì có thể chạm tay đến thì đều biến thành mảnh vỡ trên mặt đất.

Đan Kình Hạo lạnh lùng nhìn cô ta, không ngăn cản lại, cũng không nói chuyện.

Tô Vy góp hết tất cả sức lực để mắng chửi, trong đêm tối nghe thấy cực kỳ kinh khủng.
"Đan Kình Hạo! Quang minh chính đại làm cùng một chỗ với Nguyễn Đào Yêu, anh không muốn mặt mũi thì em vẫn còn muốn mặt mũi! Còn để cho người ta gửi tin nhắn điện thoại đến cho em, anh chỉ có nhiêu đó tiền đồ thôi!" Tô Vy đập điện thoại di động về phía người đàn ông đang trầm mặc không nói.

Đan Kình Hạo nhặt điện thoại di động ở dưới đất lên, mở ra nhật ký tin nhắn, lúc mà nhìn thấy cái tin nhắn kia, lông mày của anh nhíu chặt lại.
"Con đàn bà khốn nạn Nguyễn Đào Yêu kia! Thấp hèn đến nỗi đi quyến rũ người đã có vợ." Tô Vy đi qua đi lại trong biệt thự, khắp khuôn mặt xinh đẹp đều là sự tức giận, trông rất đáng sợ: "Đan Kình Hạo, tại sao anh có thể làm loạn ở sau lưng của em chứ? Em là vợ của anh, sao anh có thể xứng đáng với em?"
Chứng cuồng loạn chính là vũ khí của người phụ nữ, nhưng đây chính là thủ đoạn mà đàn ông không muốn đối mặt nhất.

Cho dù cảm thấy áy náy như thế nào, khi mà một người phụ nữ la hét giống như là một người phụ nữ điên, cảm giác áy náy duy nhất còn sót lại liền sẽ chậm rãi bào mòn, sau đó liền trở thành bạo lực lạnh lùng.

Tô Vy có thể dùng nụ cười quyến rũ của cô ta để mê hoặc bất kỳ người đàn ông nào, nhưng mà cô ta lại không có cách nào đối với người đàn ông mà cô ta yêu, bởi vì yêu, cho nên không có lý trí..

Bình Luận (0)
Comment