Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 38


"Anh cũng biết nói, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, lúc anh ân ái với Đông Sam có từng nghĩ tới tình cảm của chúng ta?" Dương Liên không còn khí thế bức người như vậy nữa, mà là ý chỉ trích đơn thuần.
Lê Hiếu biết, phòng tuyến tâm lý của Dương Liên đã bắt đầu có vết rách, anh ta biết, cô không bỏ được mình.

Anh ta đi tới, nửa quỳ trước mặt Dương Liên, nắm đôi tay cô: "Xin lỗi, Liên, là anh nhất thời hồ đồ, bị Đông Sam mê hoặc mới sẽ làm ra chuyện hoang đường như vậy, em tha thứ cho anh một lần có được không? Anh đảm bảo không có lần sau."
"Anh muốn đảm bảo như thế nào?" Dương Liên giãy tay vài lần, phát hiện không giằng ra được, cho nên cũng không tốn công sức vô ích nữa, để anh ta nắm.
Lê Hiếu lấy một hộp nho nhỏ trong ngực ra, Dương Liên nhìn, nhịp tim lập tức dừng lại nửa nhịp, cô rất rõ ràng, trong hộp đó có gì.
Quả nhiên, Lê Hiếu mở hộp nhỏ, dưới lớp lót màu đỏ, là một chiếc nhẫn tinh tế im lặng nằm đó, anh ta đưa tới trước mặt Dương Liên: "Liên, gả cho anh, để anh cả đời đều trở thành đồ của em, không thể chạy đi đâu được."
Dương Liên nghe thấy tiếng trong lòng mình, đồng ý anh ta, đồng ý anh ta! Nhưng lý trí lại ra sức ngăn cản, người đàn ông này lúc đầu cùng tiện nhân Đông Sam đó bắt nạt mình ra sao, bây giờ tại sao mình còn phải cho anh ta một cơ hội? Dựa vào cái gì?
Đúng vậy, dựa vào cái gì?
"Lê Hiếu, tôi không có cách nào quên thương tổn anh và Đông Sam gây cho tôi." Lời của Dương Liên không rõ ràng, không đồng ý, cũng không cự tuyệt.
Lê Hiếu dường như sớm đã đoán được Dương Liên sẽ đưa ra đáp án này, đôi mắt anh ta nhìn thẳng Dương Liên, biểu cảm nghiêm túc: "Liên, anh biết em không có cách nào quên nhanh như vậy, nhưng tin tưởng anh, anh sẽ dùng hành động của mình để cảm động em.

Xin em cho anh một cơ hội.

Bây giờ là 1:0, cho nên nói, em cũng có một lần cơ hội mắc sai lầm, anh lúc đó cũng sẽ tha thứ cho em, như vậy cũng ta hòa rồi.


Con người không thể đảm bảo cả đời không mắc sai lầm có đúng không, tủ lạnh mua cũng còn có ba năm bảo hành mà."
Dương Liên còn chưa nói chuyện, cửa đã truyền tới giọng nói lạnh lùng: "Tủ lạnh nhà tôi nếu bị hư một lần, tôi tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian đi sửa, dù sao sửa rồi vẫn sẽ hư, còn không bằng thay cái mới."
Lê Hiếu bị giọng nói của người tới dọa sợ, đứng dậy, nhìn thấy khuôn mặt đó, anh ta run rẩy lên tiếng: "Anh, anh là...người ở quán cà phê lúc đó?"
"Xem ra trí nhớ không tệ." Trên mặt Lữ Kiêu là nụ cười, quen thuộc mở cà vạt, vứt lên sofa, sau đó cầm ly rót nước ấm, một loạt hành động liên tiếp, giống như nhà này là của anh.

Lê Hiếu nhìn thấy cái ly đó, mặt đen lại, ly đó là một cặp với ly Dương Liên xài.

Chẳng lẽ hai người này...đã sống chung rồi sao?? "Liên, hai người ở cùng sao??" Lê Hiếu khiếp sợ nhìn Dương Liên, họ ở chung ba năm, đều tuân thủ lễ nghĩa, không vượt rào nửa bước, chính vì vậy, Lê Hiếu mới bắt đầu lén lút ở bên ngoài.

Kết quả bạn gái anh ta, anh còn chưa đụng tới, lại bị một người đàn ông không biết từ đâu chui ra giành trước rồi??
Dương Liên đau đầu đỡ trán, trừng mắt Lữ Kiêu, giải thích đơn giản: "Anh ta là bạn cùng phòng mới của tôi."
"Kiêm bạn trai tương lai." Lữ Kiêu tiếp lời, nói bổ sung, sau đó rất thông minh lựa chọn tránh né ánh mắt giết người của Dương Liên.
Lê Hiếu vừa nghe chỉ là bạn cùng phòng, bèn yên tâm.


Cá tính của Dương Liên anh ta vẫn rất rõ ràng, không dễ dàng bị đàn ông quyến rũ như vậy.
"Lần trước ở quán cà phê, anh biết em chỉ là lấy anh ta ra để chọc giận anh, cho nên anh sẽ không để trong lòng." Lê Hiếu lúc này rõ ràng vẫn rất có đầu óc, nếu cứ băn khoăn quan hệ của họ, e là Dương Liên lại tức giận.
"A, làm đàn ông, anh thật sự quá rộng lượng, bạn gái mình và người đàn ông khác ở cùng nhau, anh cũng có thể không so đo, anh xác định tôi chưa từng làm gì cô ấy?" Đôi mắt hồ ly của Lữ Kiêu híp lại, có mùi vị gian xảo, bông tai kim cương trên tai trái lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Lữ Kiêu, câm mồm về phòng." Dương Liên quá phiền não, anh thật sự sợ không đủ loạn có phải không?
Lữ Kiêu giống như một đứa trẻ hờn dỗi ngồi trên sofa: "Không, tôi còn muốn nghe các người thảo luận vấn đề bảo hành tủ lạnh." Anh chớp chớp mắt với Dương Liên, giọng điệu mờ ám: "Này, Liên, tôi khuyên em vẫn là đừng bảo hành, hàng trả về sửa chữa không tốt đâu."
Mặt Lê Hiếu lúc xanh lúc trắng, Dương Liên cũng không khách sáo liếc Lữ Kiêu trắng mắt.
"Lê Hiếu, vấn đề vừa rồi chúng ta mấy ngày nữa thảo luận lại đi, tôi bây giờ rất loạn." Dương Liên hết cách, chỉ đành ra lệnh đuổi khách, Lữ Kiêu ở đây, chuyện tuyệt đối không thể bàn bạc được.
Lê Hiếu cũng nhìn ra Lữ Kiêu này không dễ chọc, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Dương Liên nói, anh ta dù có ý kiến, nhưng bây giờ anh ta có tội, không có quyền lên tiếng, chỉ đành bất mãn rời đi.
"A, tủ lạnh hư cuối cùng đi rồi, chúng ta có phải nên uống rượu chúc mừng một chút không?" Lữ Kiêu híp mắt cười tươi, tâm trạng dường như rất tốt.

Cũng phải, đuổi đi một tình địch tới cầu hôn, anh có thể không vui sao? Anh cả ngày đều đối diện với một đống lớn giấy tờ và các con số, nguyện vọng duy nhất mỗi ngày là có thể sớm chút về bên Dương Liên, cãi nhau với cô, một lần lại một lần, anh cảm thấy cuộc sống đen trắng của mình dần dần có màu sắc.
Dương Liên ngồi xuống đối diện anh, tức giận bừng bừng: "Lữ Kiêu, anh có ý gì?"
"Ai." Lữ Kiêu đầu mờ mịt: "Ý gì là ý gì?"
"Tủ lạnh gửi về sửa lại có gì không tốt, anh cho rằng tôi là anh sao, có nhiều sức lực và tiền bạc như vậy đi mua một cái mới?" Đôi mắt hoa đào ướt át của Dương Liên hung hăng trừng anh.


Cô vốn cực kỳ xinh đẹp, diễm lệ, mắt hoa đào, tóc dài chấm vai, khí chất cổ điển.
Lữ Kiêu xem như nghe ra ý của Dương Liên, đôi mắt vốn đang cười đột nhiên lạnh lẽo, tóc vàng lóe sáng chói mắt: "Ý của cô là, nếu không phải tôi cản trở, cô đã đồng ý với anh ta rồi sao?"
Dương Liên chột dạ nghiêng đầu: "Tôi không nói vậy."
"Nhưng trong lòng cô nghĩ vậy!" Lữ Kiêu đứng dậy, vòng qua bàn trà, hai tay chống trên sofa hai bên vai Dương Liên, nhốt cô trong lòng mình, ánh mắt âm trầm: "Chẳng lẽ em còn muốn cho tên đó một cơ hội?"
Dương Liên vẫn là không nhìn thẳng Lữ Kiêu: "Tôi và anh ta ở chung với nhau rất lâu, không phải nói đặt xuống là có thể đặt xuống được."
Có chút lời Lữ Kiêu nói không sai, con người không thể nào cả đời không phạm sai lầm, cô không thể vì Đông Sam mà phán anh tử hình, cũng bức chính mình vào ngõ cụt.

Làm vậy rất không sáng suốt.
"Dương Liên, nhìn tôi!" Lữ Kiêu cực kỳ tức giận, trong đầu người phụ nữ này đang nghĩ gì?! "Một người đàn ông có thể phản bội em một lần, thì có thể phản bội em lần thứ hai! Bây giờ hai người chỉ là bạn bè nam nữ, em còn có sự lựa chọn, đợi em kết hôn với anh ta, thì không phải đơn giản muốn ly hôn là ly hôn, em đã nghĩ rõ ràng chưa!"
Bên tai Dương Liên toàn là tiếng ong ong, ồn tới mức làm đầu cô rất đau, cô đẩy Lữ Kiêu ra, đứng dậy hét to: "Tôi đương nhiên nghĩ rõ ràng rồi! Anh ta là bạn trai tôi, bạn trai duy nhất của tôi! Tôi không phải anh, cảm thấy người này không tốt thì có thể đổi, tôi không đổi được!" Nước mắt rơi xuống mặt cô, đẹp đến khó tin: "Anh có biết không, tôi không muốn phí thời gian đi thích ứng với một người đàn ông xa lạ khác nữa, tôi sợ! Tôi yêu anh ta ba năm, không thể ngay cả một cơ hội cũng không cho anh ta!"
Lữ Kiêu bị Dương Liên đẩy lảo đảo, ngây ngốc nhìn mặt cô đầy nước mắt, cho nên sững sờ hỏi: "Vậy tôi thì sao, em có từng nghĩ tới tôi? Tôi cố gắng tới gần em như vậy, sao em không cho tôi một cơ hội?"
Lời của Lữ Kiêu thoáng chốc thu lại nước mắt Dương Liên, cô khẽ há miệng, có chút không biết làm sao nhìn Lữ Kiêu, cô luôn cho rằng cậu chủ này chỉ là nhất thời hứng thú mới muốn trêu đùa cô, nhưng chẳng lẽ không phải vậy sao?
Môi cô đỏ tươi ướt át, Lữ Kiêu áp lại gần, ấm áp hôn cô.

Một tay khác của anh vòng qua eo cô, giữ lưng cô.

Cả người Dương Liên bị cố định trong lòng anh, không thể nhúc nhích.

"Ừm..." Đại não Dương Liên đã trống rỗng, mất đi năng lực suy nghĩ.
Lữ Kiêu buông môi cô ra, hôn xuống.

Dương Liên mặc dù yêu đương ba năm, nhưng Lê Hiếu luôn rất quy củ, nào có công kích nóng bỏng như vậy, tất cả những điều biết cũng toàn bộ là lý luận tri thức, căn bản không có kinh nghiệm thực chiến.
"Lữ...Kiêu..." Giọng nói mềm nhũn làm người đàn ông càng hưng phấn.
Cho tới lúc anh muốn tiến thêm một bước, Dương Liên đột nhiên tỉnh táo lại, đẩy mạnh Lữ Kiêu ra, cái tát hung hăng đập lên mặt anh: "Khốn kiếp!!!"
Đầu óc tràn đầy lửa dục của Lữ Kiêu cũng vào lúc này tỉnh táo lại, đối diện với khuôn mặt tràn đầy tức giận của Dương Liên, lửa gì cũng không còn: "Xin lỗi, anh không phải cố ý."
Dương Liên chỉ cảm thấy toàn thân đều dơ bẩn, cắn môi dưới, áp cơn giận của mình: "Lữ Kiêu, tôi không biết anh muốn có được gì trên người tôi, nhưng tôi xin anh hãy làm rõ, đừng dùng thủ đoạn đối phó phụ nữ của anh để dùng với tôi, tôi không chơi nổi tình cảm, xin anh tìm cao nhân khác."
Lữ Kiêu có chút bất đắc dĩ cười, mặc mình duyên phụ nữ của mình rất tốt, nhưng dường như thanh danh không ra sao cả.

Chơi nhiều phụ nữ rồi, ngán thì dùng tiền đuổi, bây giờ thực sự yêu rồi, thật lòng lại bị chà đạp, thật sự là báo ứng.
"Này, Dương Liên, đây là lần thứ hai em đánh tôi, tôi sẽ nhớ." Lữ Kiêu cười không tim không phổi, hoa tai kim cương bên tai trái đột nhiên mất đi ánh sáng.
"Nhớ rõ, đừng tùy tiện động tay động chân với phụ nữ, lúc nào cũng có thể bị đánh."
"Có phải mỗi lần tôi hôn em, em sẽ tát tôi một cái?" Lữ Kiêu vô sỉ hỏi, sau đó lại một mình tự thì thầm: "Nếu như vậy, cũng rất có lời."
Chỉ sổ chiến đấu của Dương Liên lại bị anh kích thích dâng cao, giọng nói lạnh lùng: "Lữ Kiêu, anh cảm thấy cái tát vừa rồi không đủ sao??"
Lữ Kiêu sờ má trái bị tát đau: "Lần tới có thể thay đổi bên khác không, lần nào cũng là má trái, đánh nhiều sẽ bên to bên nhỏ đó." Giọng anh tự nhiên như vậy, giống như tất cả kích tình vừa rồi đều chưa từng xảy ra..

Bình Luận (0)
Comment