Dương Liên lê bước vào phòng mình, để một mình Nguyễn Đào Yêu ở phòng khách.
Cô cuộn thân hình nho nhỏ của mình trên ghế sofa, nghiêm túc ôm gối.
Cuối cùng cũng trao thân đi trước tối ngày mai, mặc dù người đó không phải là anh Thẩm Tống, mình cũng không quen, nhưng mà ít nhất người đó là nhà giàu mới nổi sống khá tốt.
Ngày mai, thật hy vọng có thể đừng đến.
Đan Kình Hạo vất vả thoát khỏi một đám phóng viên, trở về tòa nhà của mình.
Anh cũng không phải ở biệt thự, chỉ ở trong một chung cư, vì phòng ngừa đồn đoán linh tinh, bao cả một tầng.
Lúc cửa thang máy mở ra, anh nhìn thấy cửa thông gió nhà mình mở ra, không ngừng kêu khổ.
"Mẹ, khi mẹ đến có thể nói trước một tiếng cho con biết được rồi?" Đan Kình Hạo bước đến trước cửa, nhịn không được oán giận nói.
Người bên trong nói vọng ra: "Sao thế, đến nhà con mình còn cần được cho phép sao?"
Tần Ly mặc tạp dề, tay cầm xẻng đi từ trong phòng bếp ra.
Trên mặt của bà đã có dấu vết của năm tháng, nhìn vào vẫn có cảm giác đã trải qua nhiều, nhưng lại không lộ già, mà càng có ý vị.
Đôi mắt màu cà phê như một dòng suối, róc rách chảy.
"Không phải mẹ và ba hưởng thụ thế giới hai người sao?" Thấy tình hình không ổn, Đan Kình Hạo vội vàng nói sang chuyện khác.
Nghe vậy, Đan Nhật Tông đang ngồi trên ghế sofa đọc báo không tình nguyện mở miệng: "Mẹ nuôi Nhạc Nhạc của con liều mạng liên hoàn gọi điện thoại gọi ba mẹ về."
"Vì sao?" Đan Nhật Tông trợn ngược mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà ấy muốn đi cùng với bọn ta, du lịch ngọt ngào bốn người."
Đan Kình Hạo không khỏi cười thành tiếng, này đúng thật là phong cách của mẹ nuôi.
"Nhạc Nhạc nghĩ cũng rất tốt mà, bốn người cùng đi du lịch nhất định sẽ rất vui vẻ." Tần Ly phản bác Đan Nhật Tông.
"Tôi nghi bây giờ Kỷ Thời Không cũng có tâm trạng giống như tôi." Đan Nhật Tông thầm nói, ông ta bây giờ hận không thể một mình độc chiếm Ly sao còn muốn để Lâm Nhạc Nhạc chen một chân vào chứ?
"Đó chỉ có thể nói lên tình cảm của ông và Thời Không không tốt như tôi và Nhạc Nhạc." Tần Ly quơ cái xẻng, đúng tình đúng lý mà trả lời.
Đối mặt với Tần Ly hoàn toàn không có tư duy logic, Đan Nhật Tông cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Làm vợ chồng nhiều năm như vậy khiến ông hiểu được một chuyện: Dù sao cũng không nên tranh luận với phụ nữ, bạn vĩnh viễn không phải là đối thủ của cô ấy.
Bởi vì suy nghĩ của cô ấy hoàn toàn không có logic, các cô ấy giỏi nhất là cưỡng từ đoạt lý, nếu chọc cho cô ấy điên lên, nước mắt là tuyệt sát.
Đan Kình Hạo cởi tây trang, sáng suốt lựa chọn không tham gia vào cuộc thảo luận ngây thơ giữa hai người.
Hợp tác đầu tư với Ngân Phát thế nào?" Đan Nhật Tông tiếp tục không quan tâm đọc báo.
"À, tiến triển rất thuận lợi." Đan Kình Hạo lấy nước từ trong tủ lạnh ra, uống một ngụm, ậm ờ trả lời: "Tối mai phải tham gia gặp mặt."
"Tiệc tùng thương mại sao." Giọng điệu của Đan Nhật Tông có chút cảm thán: "Ba vẫn luôn không thích."
"Cho nên ba mới sớm ném công ty cho con như vậy, tự mình đi tiêu diêu tự tại." Đan Kình Hạo nhịn không được châm chọc nói.
Nếu không phải do Tần Ly ngăn cản, chỉ sợ là Đan Nhật Tông đã giao hết mọi chuyện công ty cho mình lúc mình vừa đủ mười tám tuổi rồi, có thể sống thế giới hai người với vợ đấy.
"Biện pháp tốt nhất là," Đan Nhật Tông ló mặt ra khỏi tờ báo, xảo quyệt cười: "Nhanh sinh một đứa con trai, như vậy con cũng có thể ném công ty cho nó."
Khóe miệng Đan Kình Hạo co quắp lại, cảm giác trên đỉnh đầu có một đàn quạ bay qua, thật không biết nói gì.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn, lúc công ty đến tay anh anh thật sự nghĩ như vậy.
"Kình Hạo, con có bạn nữ đến bữa tiệc chưa?" Tần Ly chợt nhớ đến gì đó, hỏi.
"Trước mắt không có ai, kỳ thật có mang theo hay không cũng không sao."
"Vậy thì con sai rồi, có đôi khi phụ nữ cũng là một thủ đoạn xã giao rất lợi hại đấy." Tay Tần Ly không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi.
Đan Kình Hạo mê mang nhìn Đan Nhật Tông, tầm mắt đối phương quay lại, rất chân thành gật đầu, công nhận lời nói của Tần Ly.
"Được rồi, con sẽ nghĩ cách." Vì để tránh cho Tần Ly tiếp tục dài dòng, Đan Kình Hạo chỉ có thể qua loa đồng ý.
Đối với anh mà nói, tác dụng của phụ nữ đơn giản chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
"Được rồi, ăn cơm." Tần Ly bưng cơm lên bàn, gương mặt tràn đầy chờ mong nhìn chồng con mình.
Đan Kình Hạo nhìn những món ăn không rõ đó, khó khăn nuốt nước miệng: "Mẹ, nếu mẹ có thể làm món ăn không có màu đen, có lẽ con sẽ nếm thử một chút."
Đan Nhật Tông bất đắc dĩ nhìn gương mặt tủi thân của vợ mình, đành phải vén tay áo, nói: "Vẫn là để anh làm đi."
Sau khi kết hôn, Đan Nhật Tông cưng chiều Tần Ly không có điểm dừng, cuối cùng luyện mình thành một đầu bếp gia đình, tay nghề có thể so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp.
Mà Tần Ly sau khi bị tài nấu ăn của Đan Nhật Tông chinh phục yên tâm thoải mái không hề vào phòng bếp, chờ Đan Nhật Tông nuôi bà.
Điểm này, quả thật giống như đúc ra từ một khuôn với Nhạc Nhạc.
Bởi vì tay nghề của Kỷ Thời Không cũng được huấn luyện đến mức số một số hai.
Người bên ngoài nhìn vào khó thể tin được, hai người đàn ông này còn vui vẻ như một quả bóng, mỗi ngày vui mừng xuống bếp cho vợ mình.
Quả nhiên, chiều vợ là một chuyện rất vui vẻ.
Dương Liên bởi vì gần đây nhận mấy án lớn, xoay đến đất trời mù mịt, cũng không thể quan tâm đến Nguyễn Đào Yêu, vì vậy sau khi buổi tối buông lỏng cơ thể mệt mỏi trở về, cô ấy cũng không chú ý đến trong phòng Nguyễn Đào Yêu yên tĩnh lạ thường.
Cô ấy đâm đầu vào giường của mình rồi ngủ say.
Mà lúc này Nguyễn Đào Yêu mặc lễ phục thấp ngực màu tím khiêu gợi, không yên ngồi trên ghế xe xa hoa, bên cạnh là một người đàn ông trung niên mập mạp đầu bóng lưỡng, cười híp mắt nắm tay cô, thịt trên mặt cũng dồn thành một ngọn núi.
Nếu như lúc trước, đối mặt với sự động chạm tay chân của người đàn ông, Nguyễn Đào Yêu mặc dù không đến mức tát một cái như Dương Liên, nhưng thật sự sẽ phản kháng, nhưng mà bây giờ...Nói đúng hơn bây giờ cô thân bất do kỷ, Nguyễn Đào Yêu bất đắc dĩ thở dài.
Xe có rèm che dừng lại trước một câu lạc bộ rực rỡ xanh vàng, Nguyễn Đào Yêu đứng ở cửa, liều mạng kiềm chế miệng của mình không mở to ra như chữ "O".
Mặc dù nhà của cô cũng không phải là dạng giàu có gì, nhưng cũng không thiếu tiền.
Có thể được xem là tầng trung cấp, nhưng mà cũng chưa từng thấy qua biệt thự như cung điện dạng này bao giờ.
Tim Nguyễn Đào Yêu nhảy bùm bùm bùm bùm, không cẩn thận vấp ngã trong này, chỉ sợ Kim chủ cô vất vả mới tìm được sẽ giả vờ như không biết cô là ai mất.
Cho nên, Nguyễn Đào Yêu, mày nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, tuyệt đối không thể thất bại! Ông vua mơ hồ tự nhủ như vậy.
Nhưng mà bình thường sau khi cô nói với mình như vậy, luôn không có kết cục tốt đẹp..