Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 64


Yến tiệc được tổ chức ở khách sạn lớn nhất thành phố C, việc bố trí không cần phải bàn, hoàn toàn đều dựa theo phong cách châu Âu thời kì trung cổ, cao quý trang nhã, đến điểm tâm cũng đều do đích thân đầu bếp nổi tiếng châu Âu làm, vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.

Mỗi người được mời đến đây không phải giàu có thì là có quyền lực.

Bởi vậy nữ minh tinh được mời đến đây cũng vô cùng vinh dự.

Khi Nguyễn Đào Yêu khoác tay Đan Kình Hạo tiến vào, Lữ Kiêu vẫn còn chưa đến.

Phong cách lần này của Nguyễn Đào Yêu là kiểu thục nữ.

Chiếc váy ren công chúa màu trắng nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng được chế tác thủ công vô cùng phức tạp.

Tóc cô được cố định bởi một chiếc nơ màu hồng, hơi xoăn sóng.

Đôi giày cao gót khoảng 3cm, vô cùng tương xứng với chiếc váy trên người cô, cả người giống như vừa từ thế giới đơn thuần bước ra.

Đan Kình Hạo không cho cô đi giày cao gót, sợ cô không cẩn thận té ngã.

Nguyễn Đào Yêu bảo đảm sẽ cẩn thận đi đứng, vì vậy anh mới để cô đi đôi giày 3cm này.

Đan Kình Hạo mặc tuxedo, nhưng sự kết hợp màu sắc giữa đen và trắng đã khiến anh phong độ hơn so với những người bình thường khác.

Anh nhìn thấy nhân vật chính của bữa tiệc, liền mang theo cô đi về hướng đó.

“Hi, Kình Hạo!” Nhã Ly Bắc nhìn thấy Đan Kình Hạo liền đưa tay vẫy anh,
Nguyễn Đào Yêu quan sát, anh ta mặc bộ lễ phục truyền thống, dáng người cao ngất, khoảng bằng với chiều cao của Đan Kình Hạo, chỉ là to lớn hơn anh một chút.

Mái tóc đen dựng thẳng lên, giống như tuyên bố khí phách ngang ngược vô cùng.


Khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy sâu xa, ngũ quan tính tế, đường cong rõ ràng, nhìn qua rất có khí phách đàn ông, chỉ là đôi mắt đó hơi mang theo dụ hoặc, những không hề che giấu đi sự bá đạo trong con người anh ta.

“Ly Bắc, đã lâu không gặp.” Đan Kình Hạo đưa nắm đấm về phía anh ta, Nhã Ly Bắc cũng ngầm hiểu mà cụng tay lại, thật có phong cách chào hỏi của các đại thiếu gia.

Đột nhiên có vật bay không xác định chạy về phía Nguyễn Đào Yêu, vững vàng dừng ở ngay trước mặt Nguyễn Đào Yêu, sau đó không ngừng quẹt vào người Đan Kình Hạo: “Ahu, Kình Hạo, người ta thật nhớ cậu…”
“Nhã Ly Tây, tên ẻo lả cậu, xa tôi ra một chút!” Đan Kình Hạo không chút do dự đá anh ta ra, sau đó ôm lấy Nguyễn Đào Yêu, hạ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Nguyễn Đào Yêu lắc đầu, lại đưa mắt đánh giá vậy bay không xác định vừa nãy, thật không thể ngờ anh ta và Nhã Ly Bắc vừa nãy giống nhau như đúc, chỉ có một điều không đúng đó là tóc anh ta dài hơn, tóc mai che phủ cả tai, hơi xoăn xoăn, chạm đến đầu vai.

Cả người anh ta có khí chất hoàn toàn khác biết so với anh trai anh ta, quyến rũ lôi cuốn, đôi mắt hồ ly đó quả nhiên phù hợp với anh ta.

Đúng là anh em sinh đôi, quả thực giống nhau y hệt, nhưng mà xét về mặt tính cách, có thể dùng từ “một trời một vực” để hình dung.

Nguyễn Đào Yêu đột nhiên nhớ đến lời nói tối qua của Đan Kình Hạo, xu hướng tính dục? Cô không nhịn được nhìn về phía Nhã Ly Tây, sau đó trực tiếp đặt câu hỏi: “Anh, thích đàn ông?”
Nhã Ly Bắc vừa mới uống một ngụm rượu, không chút do dự mà phun ra, chưa có ai dám đứng trước mặt Nhã Ly Tây trực tiếp hỏi anh câu hỏi này.

Người phụ nữ này…quả nhiên lợi hại.

Nhã Ly Tây đưa tay cuộn cuộn mái tóc của mình, sau đó không tức giận mà nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Xin lỗi, tôi không chỉ thích đàn ông, người tôi thích chính là người đàn ông của cô.”
Biểu cảm của Nguyễn Đào Yêu ngây ngốc, hơi hơi biến thành kinh ngạc, cô không ngần ngại chỉ tay vào Đan Kình Hạo đang đứng bên cạnh: “Anh thích ngựa giống này sao?”
Ngay lập tức, cánh tay đang lau khóe miệng của Nhã Ly Bắc đột nhiên cứng lại, sau đó cúi người xuống, không thèm chú ý đến hình tượng mà ôm bụng cười lớn: “Haha! Đan Kình Hạo, thì ra trong mắt người phụ nữ của cậu, cậu chính là một con ngựa giống! Haha!” Biểu cảm trên khuôn mặt Đan Kình Hạo đã trở nên hóa đá, anh thực sự hi vọng trong tay mình có súng, có thể bắn một phát vào chính mình.

Không phải Nguyễn Đào Yêu, là chính anh!
Nhã Ly Tây giữ lấy một bên tay anh, nũng nịu nói: “Cậu xem, Kình Hạo, cô ta nói cậu như vậy đó, cậu mau đó cô ta để ở bên cạnh tôi đi.

Trên thế giới này, tình cảm giữa nam và nữ chỉ là quan hệ nối dõi tông đường, tình cảm giữa nam và nam mới là chân ái!”
“Nhã Ly Tây, tên tiểu tử cậu còn ẻo lả nói thêm một lời nào nữa, tôi liền lập tức một cước đá cậu về Áo!” Đan Kình Hạo thực sự muốn chết tâm.

Bị người đàn ông này thích vẫn còn chưa đủ, người phụ nữ bên cạnh anh đầu óc bị lừa đá trở nên ngu ngốc: “Còn nữa, mau bỏ móng vuốt ra khỏi người tôi.”
“Ồ!” Nguyễn Đào Yêu ngoan ngoãn buông ra.


Tâm trạng của Đan Kình Hạo đã đạt đến mức cực điểm, anh nhìn Nguyễn Đào Yêu, biểu cảm rối rắm: “Tôi không nói em.”
“Ồ.” Sau đó Nguyễn Đào Yêu lại một lần nữa khoác lấy cánh tay anh.

“Nhã Ly Tây, móng vuốt của cậu đang sờ nắm ở đâu vậy?! Mau buông ra cho tôi.” Đan Kình Hạo gầm lên.

Trong trường hợp bình thường, anh sẽ không nổi giận, nhưng hai cực phẩm này quả thực khiến anh phát cáu.

“Người ta chỉ muốn biết kích thước của cậu có thay đổi không thôi mà.” Giọng Nhã Ly Tây hờn dỗi, khiến thân là phụ nữ như Nguyễn Đào Yêu cũng phải bái phục.

“Anh biết kích thước lúc trước của anh ấy sao?” Đầu óc Nguyễn Đào Yêu lần này cũng coi như nhạy bén, rất nhanh liền tóm được trọng điểm.

Mặt Đan Kình Hạo đen lại, Nhã Ly Bắc sắp cười đến nội thương mất.

Nhã Ly Tây rõ ràng vô cùng kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi, tôi là bạn tốt của Đan Kình Hạo từ thời còn cởi chuồng cơ đấy.” Ánh mắt Nhã Ly Tây lấp lánh.

“Ừm, với kích thước hiện tại của anh ta có thể nhìn ra, anh ta hồi nhỏ cũng chẳng nhỏ hơn là bao.” Nguyễn Đào Yêu có chút suy tư rồi bổ sung thêm một câu.

Nhã Ly Tây xịt máu mũi, còn Nhã Ly Bắc cười lăn cười bò, còn đương sự đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hóa đá.

Bị người phụ nữ ngốc nghếch là tên đàn ông có xu hướng tính dục không bình thường này bàn luận vấn đề kích thước của chính mình.

Trong trường hợp như vậy, anh có nên tránh đi một chút không?
“Có chuyện gì mà cười thành như vậy?” Giọng điệu khoan khoái của Lữ Kiêu lập tức xen vào.

Nhã Ly Bắc vừa ngẩng đầu, người đầu tiên lọt vào mắt anh là Dương Liên với bộ lễ phục lộ ngực màu đen, nụ cười trên miệng anh ta lập tức cương cứng.


Trên thế giới này có một câu, đó là “Nhất kiến chung tình”.

Nhã Ly Bắc lúc trước không tin, nhưng hiện tại thì anh ta tin rồi.

Khóe miệng Dương Liên mang theo ý cười nhàn nhạt, không lộ ra sự nhiệt tình, cũng không quá lãnh đạm mà chỉ vừa đủ.

Bờ vai cô hơi gầy, xương quai xanh vô cùng xinh đẹp, làn da trắng dưới ánh đèn vàng tỏa ra ánh hào quang chói lọi, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng, dường như cảnh đẹp trong bức tranh sơn thủy.

Cô bị Lữ Kiêu kéo vào lòng.

Nhã Ly Bắc nghĩ anh ta hình như tìm được người trong mộng của mình rồi.

Lữ Kiêu nhíu mày nhìn Nhã Ly Bắc, đánh giá người anh em cùng nhau lớn lên này.

Nhã Ly Bắc trong lòng nghĩ gì, anh ta vô cùng rõ.

Cánh tay Lữ Kiêu đang đặt trên vai của Dương Liên đột nhiên siết chặt, anh ta bước đến, lộ ra một nụ cười vô hại: “Ly Bắc, giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn gái của tôi, Dương Liên.”
Phương thức thị uy tốt nhất của loài sư tử đó là tuyên bố quyền lãnh thổ.

Dương Liên nho nhã đưa tay ra trước mặt Nhã Ly Bắc, trên khuôn mặt mang theo nụ cười ấm áp: “Xin chào, tôi là Dương Liên.”
Trong khoảnh khắc khi nghe Lữ Kiêu giới thiệu, Nhã Ly Bắc lập tức sụp đổ, anh ta sững sờ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh đó, cảm xúc mềm mại khiến anh ta không lỡ buông ra: “Xin chào, tôi là Nhã Ly Bắc.”
Là bạn gái của Lữ Kiêu, đã là của Lữ Kiêu rồi?
“Liên Liên, hai người xác định mối quan hệ rồi sao?” Nguyễn Đào Yêu đứng ở bên cạnh lập tức lên tiếng, cô không thể không kính phục Lữ Kiêu.

Tính cách nóng nảy như Dương Liên vậy mà có thể khiến anh ta không màng đến an nguy của bản thân, quả là kì tích.

Theo như tính toán của cô, ít nhất cũng phải nhập viện ba lần.

Dương Liên không khách khí khoác lấy cánh tay của Lữ Kiêu, chớp chớp mắt, dí dỏm hoạt bát: “Trong thời gian thử việc, ba tháng, nếu không mãn nguyện có thể trả hàng.”
Nhã Ly Bắc nhìn nụ cười tinh nghịch của Dương Liên, dường như anh đã quên mất thân phận của mình là ai.

Lữ Kiêu vốn dĩ không vui khi thấy Nhã Ly Bắc chú ý đến Dương Liên, nhìn thấy anh không chút kiềm chế, cho dù là bạn bè cũng không thể nể mặt.

“Nhã Ly Bắc, cậu có phải chăm chú nhìn bạn gái tôi lâu lắm rồi không?” Tuy rằng Lữ Kiêu đang cười, nhưng âm thanh vô cùng lạnh lẽo.


Chỉ một câu nói liền có thể khiến cho mọi người đồng loạt nhìn về phía anh ta.

Dường như cũng chỉ có mình Nguyễn Đào Yêu nhìn không ra tâm tư của Nhã Ly Bắc, vì vậy cô liền cười hòa giải: “Không sao, Lữ Kiêu.

Liên Liên vốn dĩ đã rất xinh đẹp, đàn ông nhìn cô ấy cũng là chuyện thường…” Những lời cuối còn chưa nói ra, cô ngay lập tức liền bị Đan Kình Hạo bịt miệng, kéo về bên cạnh mình.

Anh cúi đầu trừng mặt nhìn người phụ nữ của mình: “Không nói không ai bảo em câm.”
Nguyễn Đào Yêu lập tức im miệng không nói lời nào.

Nhã Ly Tây đánh giá anh trai mình một chút, ngay sau đó lập tức từ chỗ Đan Kình Hạo chạy lại bên cạnh Lữ Kiêu, anh ta cười quả thực vô cùng quyến rũ: “Đáng ghét ghê, cậu chẳng nói người cậu yêu là tôi sao? Tại sao đột nhiên lại xuất hiện thêm một người bạn gái nữa vậy?”
Dương Liên lập tức nổi hết cả da gà, nhưng trong lòng cô rất rõ, người đàn ông này đang giúp cô giải vây.

Lần đầu tiên gặp mặt đã bị người an hem của Lữ Kiêu nhìn trúng, xem ra con đường về sau sẽ khó đi đây.

Lữ Kiêu hất tay Nhã Ly Tây trên người anh ta xuống: “Cậu nói người cậu yêu nhất là Đan Kình Hạo kia mà.”
“Người mà người ta yêu nhất đương nhiên là Kình Hạo, cậu trong lòng tôi xếp thứ hai.”
Đan Kình Hạo không nhịn được mà mở miệng: “Cảm ơn sự yêu thương của cậu, tôi thấy Lữ Kiêu tốt hơn tôi nhiều lần, tôi xếp thứ hai là được rồi.”
Nhã Ly Tây hờn dỗi nói: “Đáng ghét quá, rõ ràng biết người ta là thụ, còn đẩy người ta cho Lữ Kiêu.

Lữ Kiêu vừa nhìn đã biết vừa công vừa thụ, tôi đặc biệt thích loại cường công như Kình Hạo cậu.”
Hai người Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên bốn mắt nhìn nhau, trời ơi, bọn họ sắp không chịu nổi nữa rồi.

Vị thượng tiên nào đó hãy mở lòng từ bi, thu con yêu quái này lại đi.

“Xu hướng tính dục của tôi rất bình thường.” ĐKN nghiêm túc nói.

“Huhu, Lữ Kiêu cậu xem, Kình Hạo ức hiếp người ta.” Cơ thể cao một mét tám của Nhã Ly Tây dựa vào ngực Lữ Kiêu, nũng nịu nói.

Nơi này...sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.



Bình Luận (0)
Comment