Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 85


Lữ Đinh và Lữ Minh sớm đã nhìn ra manh mối, họ vui vẻ xem náo nhiệt, bất kể ai thắng ai thua, họ đều là người được lợi.

Mà Nhã Ly Bắc đối với tình thế này cũng không chen tay, người làm ăn, lợi ích là ma quỷ, chuyện không có chỗ tốt anh ta không làm.
Lữ Kiêu cũng không phải đồ ngốc, anh ta mở miệng khuyên Đan Kình Hạo thu tay một chút, nhưng người sau như quyết tâm đối đầu với Thẩm Tống, anh ta cũng không tiện nói gì nữa.
Cuộc chiến tranh lạnh của Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu kết thúc trong sự khuất phục của phía nữ, Nguyễn Đào Yêu không kiên nhẫn nổi, không chịu nổi Đan Kình Hạo không nghe không hỏi, xem cô là người trong suốt, cho nên cô chủ động làm một bữa thịnh soạn cho Đan Kình Hạo, mặc nội y sexy Dương Liên đề cử, làm tự hi sinh.
Cô đang mang thai, bác sĩ Lý nói vẫn phải qua hơn hai tháng nữa mới có thể cùng phòng, thực sự khiến Đan Kình Hạo nhịn hỏng rồi.

Kiến thức lý luận của Nguyễn Đào Yêu học không tệ, nhưng kiến thức thực tiễn lại rất ít ỏi, sức lực trên tay nắm không tốt.
Đan Kình Hạo khẽ thở hổn hển, không biết là thoải mái hay là khó chịu.

Anh cảm thấy như có hàng vạn con kiến đang bò trên người mình, ngứa ngáy khó chịu.

Con ngươi âm trầm lúc tiếp xúc với làn da trắng nõn của Nguyễn Đào Yêu, ánh mắt càng thêm sâu lắng.
Nguyễn Đào Yêu lần đầu tiên thay người đàn ông giải quyết vấn đề này, tài xế mới lên đường, miễn cưỡng lắm mới không xảy ra ngã rẽ gì: “Đan Kình Hạo, anh làm gì?” Nửa ngày, người đàn ông ôm chặt Nguyễn Đào Yêu.
“Yên tâm, anh không làm gì cả, chỉ ôm em ngủ mà thôi.” Giọng nói Đan Kình Hạo có chút khàn khàn, như đè nén tình dục: “Đợi sau này, anh sẽ bù lại hết những ngày tháng này.”
Nguyễn Đào Yêu trong lòng mắng anh biến thái ngàn vạn lần, nhưng không có cách nào, ai kêu cô thích tên phúc hắc băng sơn Đan Kình Hạo này chứ? Cô luôn ở thế yếu trong thế giới tình cảm, chỉ cần Đan Kình Hạo không nói chia tay, cô chết sống cũng sẽ không bỏ đi.


Nhưng lần này, rõ ràng là anh sai, vẫn là cô cúi đầu trước, không công bằng.
Oán khí sau khi nhìn thấy biểu cảm thỏa mãn của Đan Kình Hạo càng thêm nặng, tên sói xám nào đó ăn uống no đủ về mặt sinh lý và tâm lý, tâm trạng đương nhiên không tệ, ôm Nguyễn Đào Yêu ngọt ngào ngủ.
Cô Yêu càng nghĩ càng thấy không đáng, kéo hết chăn bao về phía mình, một cước đạp Đan Kình Hạo vừa muốn ngủ xuống giường.
Cho nên, đồ ngốc Nguyễn Đào Yêu này lại bất hạnh chọc Đan Kình Hạo nổi giận rồi, chỉ có thể lại mặc nội y sexy làm điều kiện cầu hòa.

Huhu, cô sau này sẽ không tức giận với Đan Kình Hạo nữa, tên đàn ông này bất kể có lý hay không, cuối cùng người khổ nhất định là bản thân cô.

Nguyễn Đào Yêu trong lúc bị tra tấn ngộ ra đạo lý.
Sau khi Lữ Đinh mời Dương Liên và Lữ Kiêu về nhà ăn cơm vài lần, lòng cảnh giác đối với Lữ Đinh của Dương Liên đã giảm xuống thấp nhất, ngược lại cô vẫn có chút cố kỵ với Lữ Minh, cứ cảm thấy người đàn ông đó rất lạnh lùng, không dễ ở cùng như Lữ Đinh.

Cho nên lúc Lữ Đinh gọi điện thoại tới nói buổi tối kêu cô đến cùng ăn cơm, cô không chút do dự đồng ý.

Thím Phúc nhà họ Lữ tay nghề nấu ăn cực kỳ tuyệt, Dương Liên lần nào cũng có thể ăn được thức ăn như của nhà hàng hàng đầu ở nhà họ Lữ.

Sao cô còn không vui lòng chứ?
Dương Liên và Lữ Đinh ở cùng rất vui vẻ, cho nên cho dù Lữ Kiêu không đi cùng cô, cô cũng rất vui vẻ đến nhà họ Lữ nói chuyện với Lữ Đinh.

Cô là người rất thông minh, bảo vệ Nguyễn Đào Yêu chu đáo, lại từ đầu tới cuối không nhìn thấu tình cảnh của mình.

Cho nên Dương Liên sau đó có lúc suy nghĩ lại chuyện hôm nay, cứ cảm thấy nếu hôm đó cô không đi, thế giới của cô có như bây giờ không, sẽ tệ hơn không? Ai biết chứ.
Lữ Đinh hôm nay mặc sơ mi màu hồng, nhìn rất phấn chấn, trên khuôn mặt tái nhợt cũng khẽ có chút hồng hào, Dương Liên ngồi đối diện anh ta, cười hỏi: “Hôm nay hình như tâm trạng anh rất tốt.”
Thím Phúc đặt ly nước trái cây trước mặt Dương Liên, ly phổ nhĩ cho Lữ Đinh, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Khóe môi Lữ Đinh mỉm cười, nói: “Ừ, vì hôm nay tôi đã sắp hoàn thành một tâm nguyện rồi.”
Dương Liên uống ngụm nước trái cây, hàm hồ hỏi: “Tâm nguyện gì khiến anh có thể vui như vậy?”
Lần này Lữ Đinh cười không lên tiếng, không trả lời, dời đề tài đi: “Nghe nói cô là cô nhi?”
Dương Liên cắn ống hút: “Ừ, ba xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất khi tôi còn nhỏ, sau đó mẹ cũng mất, liền đưa tôi vào cô nhi viện.”
“Xuất thân cô nhi viện vẫn có thể làm luật sự, thật sự không dễ dàng.” Lữ Đinh ưu nhã nhấp ngụm trà, cảm thán.
“Nào có, chỉ là viện trưởng đặc biệt chăm sóc tôi mà thôi.” Dương Liên ngại ngùng cười.
Sắc trời bên ngoài dần u ám, đã là chạng vạng rồi, hoàng hôn lặn ở nơi xa, sắc đỏ rực, cả bầu trời biến thành màu đỏ, ánh sáng xinh đẹp chiếu vào sân, xuyên qua cửa sổ kính sát đất, cực kỳ xinh đẹp.
Dương Liên xém chút nhìn ngây ngốc, cô trước giờ không biết thì ra ánh hoàng hôn trong biệt thư nhà họ Lữ lại xinh đẹp như vậy.
“Cô có hứng thú nghe chuyện của nhà họ Lữ không?” Lữ Đinh đột nhiên mở miệng, kéo Dương Liên đang ngây ngốc về.
Dương Liên hồi thần, vội gật đầu, đặt nước trái cây đã uống phân nửa lên bàn trà.
“Lúc tôi còn nhỏ, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có ba mẹ yêu thương tôi, còn có hai em trai kính trọng tôi, tôi cho rằng cuộc đời tôi sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho tới khi.” Lữ Đinh không nhìn Dương Liên, lại dời anh mắt ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ rực chiếu trên khuôn mặt hơi tái nhợt của anh ta, đẹp đến khó tin: “Ba có phụ nữ ở ngoài, hơn nữa còn bị mẹ phát hiện.” Lúc Lữ Đinh nói những lời này có chút mỉm cười nhàn nhạt: “Hai người cãi nhau một trận to, tôi còn nhớ hôm đó mẹ khóc nói không muốn ly hôn, cầu xin người phụ nữ đó đừng phá hoại gia đình bà.


Nhưng ba và người phụ nữ đó vứt lại mẹ đang khóc lóc, rời khỏi biệt thự.

Chính vào tối hôm đó, mẹ thắt cổ mất trong phòng.”
Dương Liên kinh ngạc, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, Lữ Đinh lại tiếp tục nói.
“Sau đó, chồng người phụ nữ đó cũng phát hiện chuyện này, ông ta cho rằng là ba tôi lợi dụng quyền thế để ép vợ ông ta lên giường, cho nên thẹn quá hóa giận, lái xe tông chết ba tôi, mà bản thân ông ta cũng đâm xe vào sông, lúc kéo lên đã biến thành một xác chết, năm đó, Tiểu Kiêu sáu tuổi, Minh bảy tuổi, mà tôi mười tuổi.” Lữ Đinh dần chuyển ánh mắt lên người Dương Liên sắc mặt tái nhợt, khẽ mỉm cười: “Tất cả mọi chuyện đều vì người phụ nữ đó, nhưng sau khi thảm kịch xảy ra, bà ta lại dắt con gái bà ta biến mất, tìm thế nào cũng không ra.”
Thân thể Dương Liên bắt đầu run rẩy, Lữ Kiêu lớn hơn cô hai tuổi, mà ba cô quả thực là mất do lái xe vào sông năm cô bốn tuổi.

Sẽ không trùng hợp như vậy, hơn nữa mẹ cô sao có thể là người thứ ba phá hoại gia đình người khác?!
“Sắc trời không còn sớm nữa, tôi muốn quay về.” Dương Liên đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thoáng chốc ngã ngồi về sofa.
Lữ Đinh vẫn mỉm cười như thiên sứ, ngây thơ như vậy: “Chẳng lẽ cô không muốn biết người phụ đó và chồng bà ta tên gì sao?”
Tay Dương Liên đỡ trán, trước mắt chỉ cảm thấy mơ hồ, tim cô lạnh lẽo: “Anh bỏ thuốc trong nước trái cây?!”
“Chuyện của tôi còn chưa nói xong, cô làm khán giả không có quyền rời đi trước.” Lữ Đinh thu lại mỉm cười, giọng điệu thoáng chốc trở nên lạnh lẽo khác thường: “Cô nghe rõ đây, tên người phụ nữ đó là Diệp Mai, mà tên đàn ông tông chết ba tôi là...Dương Liên An!”
Đầu Dương Liên nổ ầm một tiếng, cô rơi vào sofa muốn giãy giụa, nhưng tay chân lại không có sức lực, chỉ có thể nhìn Lữ Đinh đẩy xe lăn, ép sát từng chút: “Lữ Đinh, anh muốn làm gì?!” Cô hét to, sợ hãi dần dần xâm chiếm trái tim.

“Yên tâm, tôi chỉ là bỏ chút thuốc mê vào nước trái cây, cô sẽ không hoàn toàn hôn mê, vì tôi muốn để cô nhìn dáng vẻ mình bị hành hạ.” Giọng điệu Lữ Đinh như tu la địa ngục, trực tiếp tuyên phán tử hình cho Dương Liên: “Lúc đó, lúc ba cô lái xe tông vào chúng tôi, tôi bảo vệ Minh ở dưới người, cho nên.” Anh ta đẩy ra đôi chân dưới chăn lông trắng, vì cơ thịt co rút, chân vô cùng ốm, thực sự giống như đôi chân của xác khô: “Tôi trở thành bộ dáng thế này! Tôi trở thành phế vật không thể đi đường! Cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn!!!”
“Không——” Dương Liên thét lên xé rách tâm can, nước mắt không thể khống chế rơi xuống: “Anh lừa tôi! Anh đang lừa tôi!! Mẹ tôi không phải người thứ ba! Ba tôi không phải hung thủ giết người!!! Anh lừa tôi!!!”
Cô còn nhớ, mẹ cô Diệp Mai là một người phụ nữ hiền dịu, thường thích thắt bím cho cô, sửa soạn cho cô thật xinh đẹp, sau đó cười khen cô là cô bé xinh đẹp nhất trên đời.


Mà ba cô là một nhân viên công ty nghiêm túc, hễ tan ca liền thích dùng râu cọ cô, ngứa đến mức cô cười khanh khách.

Gia đình cô cũng rất hạnh phúc, cho tới ngày ba xảy ra việc ngoài ý muốn.
Không ai nói cho cô biết là như vậy, cô chỉ nhớ mẹ ngây ngốc ôm di thể của ba khóc cả đêm, ngày hôm sau liền vội vàng thu dọn đồ đạc rời khỏi quê hương, không được vài năm thì vì lao lực thành bệnh mà mất.
Sao sẽ như Lữ Đinh nói? Tuyệt đối không phải!
“Dương Liên, cô phải nhớ, là ba mẹ cô hại chúng tôi tan nhà nát cửa! Hại Tiểu Kiêu mất ba mẹ, hại tôi mất đi đôi chân! Là cô!!!” Giọng nói hung ác của Lữ Đinh hét lên vô tình trong phòng khách, mỗi chữ đều như kim châm, hung hăng đâm vào tim Dương Liên.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, hoàng hôn như máu, chiếu ra đỏ rực.
Tiếng nức nở của Dương Liên nghẹn trong miệng, tiếng thét đau đớn biến thành tiếng nôn mửa thô ráp trong cổ họng, ngón tay cô nắm chặt sofa, thân thể mềm oặt.
“Thím Phúc, ôm cô ta lên giường.” Lữ Đinh nâng cao giọng, người bên ngoài nghe tiếng đi vào.
Dương Liên muốn giãy giụa, nhưng cũng chỉ có thể để thím Phúc ôm cô lên, cảm thấy thân thể nhẹ như bay, sau đó cả người rơi vào chăn nhung mềm mại.

Lữ Đinh phất tay, thím Phúc bèn lui xuống.

“Lữ Đinh...anh rốt cuộc muốn làm gì...” Dương Liên phí sức ngẩng đầu lên, nhìn người khuôn mặt thanh tú bên giường.

Cô cố hết sức vươn bàn tay không nghe lời vào túi, ấn phím gọi tắt cho Lữ Kiêu.
Lữ Đinh bò lên giường, nằm nghiêng bên người Dương Liên, tay gầy gò bắt đầu cởi từng nút áo của cô, cười nói: “Ha hả, cô cảm thấy một người đàn ông đặt một người phụ nữ lên giường còn muốn làm chuyện gì?”.

Bình Luận (0)
Comment