Thỏ Trắng Hay Hoàng Tử Bạch Mã

Chương 12


Trò xúc xắc trái tim
Nói không chừng đây là một giấc mộng.
Hoặc đơn giản là một trò đùa dai.
Hết thảy đều không phải sự thực...
Tạ Tử Giác tựa như hóa đá, cứ ngơ ngác nhìn trân trân bát mì trước mặt.
Tối hôm qua không biết là tại ai mà tất cả đều vuột khỏi quỹ đạo thông thường đến bây giờ tỉnh táo...!ngẫm lại...!hoang đường đến cực điểm.
Sớm biết như vậy cứ để mặc cậu ta về phòng riêng, không cần kéo tay lại làm gì.

Nếu như thế thì sẽ có hay không cuộc nói chuyện rõ ràng đến bóc trần sự thật kia? Cuộc nói chuyện mang theo nước mắt rả rích như mưa dầm tháng bẩy cộng thêm một sự thật khiến mình choáng váng chống đỡ không nổi...
Nói không chừng lát nữa quay về nhà Dụ Tiệp sẽ cười khì mà nói: Hôm qua là giỡn chơi đó!
Nhịn không được cười khan một tiếng, cố ép cũng biết rằng chuyện đó là không có khả năng.
Sự việc tối hôm qua như một nhát kéo cắt vụn tấm màn sương mập mờ bao phủ giữa hai người thời gian gần đây, khiến cho mọi sự đều trở lên rõ ràng trước mắt – những sự thật mà không ai dám thừa nhận mà giờ đều phải chấp nhận sự tồn tại của nó.

Tuyệt đối không phải vì rượu say hay hoang đường hơn, vì ánh trăng tròn mà phát điên nói lung tung rồi mất không chế làm những việc xuẩn ngốc.

Cái sự thật ấy giờ hiện hữu như một vật thể sống đang nhăn nhăn mặt trêu tức trước mặt cậu.
Tử Giác lại thở dài một hơi, sau khi về cậu biết làm thế nào để đối mặt với Dụ Tiệp đây?
Lại tiếp tục thở dài.

Cậu tại sao lại chẳng hề có chút ghê sợ? Ngẫm lại từ lúc sự thực bị vạch trần trong lòng cậu trải qua đủ cung bậc cảm xúc từ nghi hoặc, bất ngờ, hoang mang, lo lăng...!nhưng hoàn toàn không có điểm bài xích nào...
Thở dài lần thứ ba...!Cứu mạng, ai tới đánh cậu bất tỉnh đi?
« Hoành thánh hôm nay khó ăn đến thế cơ à? » – giọng nói Ngụy Sam Liễu đột nhiên vang lên từ sau lưng khiến Tử Giác giật nảy mình.

« Làm cái quỷ gì! Cậu nhất định phải dùng cách giết người này để ra mắt à? » – tức giận.
« Tôi thấy cậu gần đây nói chuyện càng lúc càng hài hước đó.

» – Ngụy Sam Liễu ngồi xuống với đôi đũa, hồn nhiên không khách khí mà ăn bát hoành thánh trước mặt Tử Giác, đã thế còn buông một câu cực thiếu tính xây dựng trên: « Cảm ơn nha.

»
« Không cần lắm lời.

»
Nhìn Ngụy Sam Liễu ăn vèo vèo bát mì của mình, đột nhiên Tử Giác nảy ra một ý chớp nhoáng trong óc: « Tiểu Ngụy, cậu cảm thấy làm con trai thì tốt hơn hay là làm con gái tốt hơn? »
Ngụy Sam Liễu ngẩn đầu trố mắt vài giây sau đó mới cẩn thận hỏi lại: « Cậu...!bị ma làm à? »
Tạ Tử Giác trợn mắt trừng bạn mình một cái, nhịn không được mắng: « Ma cái đầu cậu thì có! Đầu óc cậu chứa toàn bã đậu à? »
« Nói thế cũng có thể đúng, nếu như vậy cậu hẳn đã hỏi một với một là mấy đi – quỷ quái! Thế cậu vừa nói cái gì mà trai tốt hay gái tốt đó hả? » – Ngụy Sam Liễu tức giận quay sang rống còn to hơn.
« Tôi vốn là...!vốn là nói...!» – vẻ mặt xem ra như gặp một cái tủ đứng ngang miệng, Tử Giác cứ ấp a ấp úng khiến Sam Liễu thật phấn khởi ghé sát mặt vào:
« Là chuyện gì mà thần bí vậy? »
« Ừm, là...!là tớ nói...!đối tượng thì...!thì là con gái tốt hơn hay con trai tốt hơn? »
Càng nghe càng đần cả mặt, Sam Liễu trợn mắt: « Cậu...!là nói đối tượng...!cái gì? »
« Cậu biết còn hỏi.

» – sắc mặt dần chuyển sang khó coi.
« Đương nhiên là con gái, vừa thơm mát vừa đáng yêu.

Cậu....!» – thuận miệng nói đến đây Sam Liễu mới giật mình nhận ra điều gì, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, thăm dò: « Người cậu để ý là...!nam à? »
Mặc dù không đúng nhưng cũng không thể nói là sai.
Ngụy Sam Liễu dùng loại ánh mắt nhìn sinh vật ngoài trái đất để đánh giá hảo huynh đệ đã quen từ thời còn học trung học đến giờ, não bộ như bị sét đánh thủng một khoảng trắng xóa, không nghĩ thêm được gì.
« Chuyện không phải như cái đầu bã đậu của cậu nghĩ! » – Tử Giác cũng đoán được đối phương đang nghĩ cái gì, tức giận mắng át.
« Ơ, à...!nếu thế, là có người quan tâm đến cậu hả? »
«...!» – quả nhiên.
Gật đầu tỏ vẻ đã thông suốt, Ngụy Sam Liễu vỗ vỗ lưng bạn coi như đồng tình, nói: « Cậu...!xét toàn diện cũng không tồi.

»
Cái câu này tính là khích lệ hay nói móc nhau đây?
Tạ Tử Giác lại trừng mắt lườm Sam Liễu một cái.

Sớm biết thế này tốt nhất đừng đem ruột gan trình cho tên quỷ này xem, thật đúng là hỏi cũng như không, vừa phí sức vừa bực mình.

Ngụy Sam Liễu đến giờ bạn gái sớm xếp hàng cả dãy, còn có thể cho ý kiến gì về vấn đề phức tạp của mình được đây?
« Bát mỳ này cậu đi thanh toán cho tôi.

» – Tử Giác đem phiếu thanh toán đặt đến trước mặt Sam Liễu.

« Cái gì? Tôi mới xơi của cậu vài sợi mỳ thôi đó! »
« Hừ, có vài sợi mỳ cậu nhân tiện xơi tái cả, thật sự có nhiều nhặn gì đâu.

khỏi lôi thôi! Trả Tiền! »
« Này....!»
***
May mà trưa nay cùng với Sam Liễu lộn xộn một hồi nên tâm tình đương rối loạn của cậu cũng thư thái đôi phần, có thể gom đủ dũng khí bình tĩnh đi về đối mặt với Dụ Tiệp.
Trên đường về trong lòng vẽ ra rất nhiều tình huống giả định, tính cách đối phó.

Rồi, bây giờ đến tình huống xấu nhất, ừ, cùng lắm lại to tiếng một lần, chuẩn bị cũng tốt tốt hòm hòm, Tử Giác nôn nóng chờ Giang Dụ Tiệp về nhà.
Kết quả, đối phương trở về cùng với vẻ mặt tỉnh bơ như chưa từng có gì xảy ra, vẫn bộ dáng như thường ngày, cười tươi nói với cậu: « Mình về rồi! »
« Mình mua gà chiên giòn*, qua đây ăn thôi.

» – đem túi sách cất trong phòng, Dụ Tiệp vừa cười vừa túi đồ ăn mới mua tới bên bàn, vừa nói cùng Tử Giác.
Chậm rãi quay lại nhìn, Tử Giác không biết nên nói chuyện với cậu ta như thế nào.
Dụ Tiệp đưa que trúc xiên một miếng rồi đưa cho Tử Giác.
Tử Giác yên lặng cắn cắn gà chiên, lại len lén liếc mắt nhìn Dụ Tiệp một cái.

Lẽ nào người kia không cảm thấy...!xôn xao...!như mình.

Cậu ta vẫn thế, ánh mắt – nét mặt như cũ, kể cả nụ cười duyên rất đáng yêu...!vẫn là Giang Dụ Tiệp – Dụ Tiệp Thỏ con con...!chỉ là hôm nay gần đến vậy mà xa đến thế, có phần khó tới được gần...
Dụ Tiệp chợt quay đầu, bốn mắt gặp nhau.

Tử Giác hấp tấp định quay đi, thế nào Dụ Tiệp lại hơi ngẩng mặt, nhoẻn cười...!rút cục đổi lại là mắt ai đó tròn xoe.
« Chút nữa mình phải ra ngoài.

» – Dụ Tiệp gợi chuyện.
« Hả! Ừ...!ờ...!» – Tử Giác chỉ có thể phát ra những đơn âm, gật đầu tỏ ý đã biết.
« Nếu là bình thường Tiểu giác sẽ nói Như thế cậu về nhà làm gì? » – Dụ Tiệp nghiêng sát vào cậu.

Nhìn Dụ Tiệp, Tử Giác không biết đáp lời như thế.

Cậu cũng biết mình bây giờ thật là đáng buồn cười.
« Ừ, thôi, quên đi, không có việc gì.

» – Dụ Tiệp cúi đầu nên cậu không thấy rõ vẻ mặt người ta cho lắm, nhưng mà, này, hình như có tiếng khụt khịt mũi...???
« Ơ, này này, cậu đừng khóc.

» – tưởng rằng người kia lại bắt đầu muốn khóc, giống như tối hôm qua.

Tử Giác cuống đến chân tay lóng ngóng, vội vàng rút khăn giấy.
« Mình nào có.

» – ngẩng đầu, mặt sạch boong.
« Vậy cậu khịt mũi cái gì hả? » – Tử Giác tức giật quát to, hại người bên cạnh càng hoảng sợ.....!
« Mình bị sổ mũi mà.

» – người bị quát có điểm ủy khuất.
« Hừ! Cho cậu! » – Tử Giác hừ một tiếng, đem tờ khăn giấy trên tay mình nhét vào tay người ta.

Sổ mũi không biết đường nhỏ thuốc hả? Hại mình tim rớt khỏi ngực, còn tưởng cậu ta lại giở trò khóc lóc, sợ tới cuống cả tay >..

Bình Luận (0)
Comment