Thoái Hóa Toàn Cầu (Dịch Full)

Chương 16 - Chương 256: Tiểu Bạch, Người Máy Biến Hình

. "Đội trưởng Điền, sao anh lại nói tình hình thực tế cho bọn họ biết, anh không sợ gây ra hỗn loạn sao?" Từ Tử Hiên vô cùng khó hiểu hỏi, đột nhiên giơ súng trường tấn công trong tay lên hướng về phía trước, đã có vô số người tị nạn tiến đến, hai bên giao chiến với nhau dường như hết sức căng thẳng.
Điền Ba nhẹ nhàng lắc đầu, nghiêm nghị trả lời: "Tôi cố ý làm như vậy, cậu xem máy kiểm tra năng lượng ban đêm trên tay sẽ hiểu."

Máy kiểm tra?

Từ Chí Hiên bị lời nói của Điền Ba làm cho sững sờ, trong lúc mấu chốt này nhìn máy kiểm tra … Úi, chuyện gì xảy ra vậy? Năm chấm đỏ đang nhanh chóng tiến đến gần này là sao?

Từ Tử Hiên đột nhiên giật mình, anh quay đầu nhìn về phía Điền Ba, Điền Ba khẽ gật đầu biểu thị rằng Từ Tử Hiên nhìn thấy là không sai. Đúng là có năm vật thể không rõ có điểm sinh lực (HP)* hơn 20.000 đang nhanh chóng tiếp cận khiến cho máy kiểm tra hiện lên những chấm đỏ báo hiệu nguy hiểm.

*Điểm sinh lực (HP): thuật ngữ sử dụng phổ biến trong game tương đương với giá trị năng lượng ở những chương trước.

Sau năm chấm tròn màu đỏ kia, lại có hơn mười vật thể có HP vượt quá 5000 nhanh chóng lao đến. Mà từ việc phân tích quỹ đạo, ngay cả một tân binh cũng có thể nhìn ra những chấm đỏ này chắc chắn là con người và hơn nữa còn thuộc cùng một đội!

Tim Từ Tử Hiên như sét đánh, sắc mặt xám xịt hỏi: "Là người của quân đội sao?"

Điền Ba khẽ gật đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không ngờ quân đội đến sớm như vậy. Tôi chỉ có thể dùng sự náo loạn của đám người tị nạn này ngăn cản một chút. Bây giờ cậu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi đây. Trước khi rời khỏi đây......" Sắc mặt Điền Ba do dự một lúc nhưng sau đó lật cổ tay của mình, một hạt giống quỷ rêu xuất hiện trước mặt Từ Tử Hiên: "Tình hình ở đây rất quan trọng đối với tương lai của Lạc Bảo, tuyệt đối không được có bất kỳ sai lầm nào. Nuốt nó đi, tôi sẽ cho cậu dung dịch ủ bệnh trong sáu ngày, cậu phải về tới Lạc Bảo trước ngày thứ bảy, nếu không cậu biết hậu quả thế nào."

"Đội trưởng Điền!"

Từ Tử Hiên đột nhiên nhướng mày, trong đôi mắt non nớt tràn đầy quật cường và bất mãn.

Không tín nhiệm cậu sao? Được, tôi nuốt cho anh xem!

Từ Tử Hiên không hề bỏ hạt quỷ rêu vào miệng, hơi ngước cổ lên nuốt toàn bộ hạt giống, toàn bộ quá trình Điền Ba không có ý định ngăn cản cậu ta.

"Đi thôi, báo tin cho Lạc Bảo. Mặt khác nếu như tôi chết trận, hãy nói với Thượng Ất đừng báo thù cho tôi, sau này khi sửa sang lại lăng mộ, khắc tên ba người nhà tôi ở chung một chỗ là được." Điền Ba nói rồi từ phía sau rút ra một con dao găm ba mặt tiêu chuẩn quân đội, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng nhìn về hương năm bóng người đang chạy nhanh tới.

28000, 28500, 29100, 29400, 30000!

Khi năm chiến sĩ biến đổi gen vạm vỡ, tòa thân mặc đồng phục chiến đấu tiêu chuẩn xuất hiện trước mặt mọi người, Điền Ba cuối cùng cũng giải phóng hết adrenaline trong người, cả người đạt đến trạng thái chiến đấu đỉnh cao, giống như một đầu sư tử lạnh lùng đứng vững.

"Anh là Điền Ba? Quân đội ra lệnh cho anh ngay lập tức ngừng chống cự, dẫntheo người của anh đầu hàng vô điều kiện. Nếu anh dám phản kháng, lập tức giết chết!"

Phía sau năm chiến sĩ biến đổi gen, hơn mười quân nhân được trang bị vũ khí đầy đủ cũng chém giết tới. Mà phía sau bọn họ, những người sống sót xương cốt đứt gãy đang kêu thảm. Bị đánh gục nhanh chóng bởi những chiến sĩ biến đổi gen, bọn họ đã rất may mắn khi không bị mất cái mạng nhỏ. Giờ phút này nghe thấy những lời binh sĩ nói, những người này đều lộ ra vẻ kỳ quái. Điền Ba vừa thể hiện thực lực khủng bố, ngay cả dị năng giả cũng không phải là đối thủ của anh ta, những quân nhân này cũng chỉ có mười mấy người, đây không phải là tự chuốc lấy cực khổ sao?

Xem ra trò hay sắp được biểu diễn!

"Các người đến từ đơn vị nào, tại sao chúng tôi phải đầu hàng? Các người có bệnh sao, cẩn thận ông đây một nhát bắn bể đầu mấy người!" Một cấp dưới của Điền Ba trong Lạc Bảo khinh thường nói, khẩu súng trường trong tay nhắm thẳng năm chiến sĩ biến đổi gen như đang thị uy, đột nhiên có một bóng đen vụt qua, ngay sau đó chiến sĩ này trước mắt đột nhiên tối sầm lại, đầu giống như dưa hấu chín, nổ "bùm" một tiếng.

"A Phi!"

Trong đám đông truyền đến tiếng kêu bi thảm, một chiến sĩ Lạc Bảo khác chạy đến chỗ xác chết không đầu trong vài bước, đau đớn ghé vào trên xác chết khóc. Lúc này, những chiến sĩ Lạc Bảo đều lộ ra sự căm phẫn, súng trường của họ chĩa vào bóng đen giết người - một chiến sĩ với khuôn mặt vô cảm, trên mặt trái có một vết sẹo, đang chờ Điền Ba ra lệnh bắn chết đối thủ.

"Đừng bắn, tất cả đều rút lui! Ngay lập tức!" Điền Ba lạnh lùng ra lệnh, hai mắt nhìn chằm chằm chiến suĩ biến đổi gen mặt sẹo đã giết chết A Phi: "Quá mạnh, những chiến sĩ biến đổi gen này quá mạnh! Ở đây ngoại trừ tôi, không ai có thể chịu được một cú đấm trực diện từ năm chiến sĩ biến đổi gen này? Không thể hy sinh vô ích, nhất định phải để những thành viên Lạc Bảo khác rời đi ngay lập tức!"

"Không được, đội trưởng Điền Ba, tôi phải báo thù cho anh A Phi!"

Chiến sĩ ghé vào trên xác chết đang khóc lóc đột nhiên ngẩng đầu, khẩu súng trường cầm trên tay phụt lửa, hàng chục viên đạn rời nòng lao thẳng vào chiến sĩ biến đổi gen mặt sẹo. Tuy nhiên điều khiến anh ta không thể ngờ tới là chiến sĩ biến đổi gen mặt sẹo không lựa chọn cách tránh viên đạn, ngược lại cứng rắn chống lại viên đạn từng bước tiến về phía anh ta.

"Điều này là không thể!"

Tất cả mọi người không ngừng kinh hô, bọn họ trơ mắt nhìn chiến sĩ biến đổi gen mặt sẹo che hai tay trước mặt, viên đạn bắn trúng anh ta thường chỉ để lại một vết máu nhỏ rồi "phập" một tiếng rơi xuống đất, như thể áo chống đạn bằng cao su tổng hợp, chặn hoàn toàn lực xuyên thấu của những viên đạn súng trường khỏi cơ thể, giống như ma quỷ khiến người ta sợ hãi.

"Tao xxx mẹ mày, ông đây không tin mày không sợ tên lửa!"

Bỗng nhiên móc súng phóng tên lửa từ phía sau, chiến sĩ nóng lòng báo thù cho chiến sĩ Lạc Bảo đã đẩy quả tên lửa có thể phá nát bánh xe xe tăng vào nòng súng, sau đó nhằm khẩu súng vào ngực của chiến sĩ biến đổi gen mặt sẹo, bỗng nhiên bóp cò súng . Nhưng vào lúc này, bóng người trong ống ngắm chợt lóe lên, sau đó trước mắt của mọi người bỗng phát sáng, trong tiếng nổ ầm trời của tên lửa, cả nòng súng và chiến sĩ phóng đạn của Lạc Bảo đồng thời bị nổ tung thành từng mảnh, máu như hạt mưa tạt vào mọi người xung quanh.

"Mẹ kiếp! Cái này ... cái này ... cái này làm sao có thể? Làm sao con người có thể phớt lờ vũ khí nóng, một tay có thể ngăn chặn sự công kích của tên lửa? Tất cả binh lính của Lạc Bảo đều nhìn chằm chằm vào cơ thể vạm vỡ trong làn khói giống như nhìn thấy ma quỷ. Bọn họ nghĩ không ra, một con người làm sao có thể dùng tay ngăn chặn việc phóng tên lửa trong lúc đang ở họng súng mà không hề tổn hại gì?

Điền Ba đã cho họ câu trả lời.

Nhìn hình bóng chiến sĩ biến đổi gen đang từ từ lộ ra trong đống thuốc súng, Điền Ba chậm rãi nói: "Mọi người nghe tôi nói, những người này là chiến sĩ biến đổi gen - là vũ khí sinh hóa của quân đội. Các nhà khoa học trong quân đội đã tiêm gen của những loài dã thú vào cơ thể họ, nói đúng ra bọn họ đã là quái vật nửa người nửa thú rồi, mọi người phải cẩn thận đừng để bọn họ đến gần!"

"Cái gì, đây chính là chiến sĩ biến đổi gen ma quỷ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên lợi hại, thậm chí tên lửa không thể xuyên qua da của cọn họ, không phải da của bọn họ là gen của tê giác chứ!"

Phía sau Điền Ba, giọng nói chậm rãi của một người đàn ông đột nhiên vang lên. So với những người khác, lời nói của người đàn ông điềm tĩnh hơn, ít sợ hãi hơn.

An Tinh Vũ chiến sĩ là dị năng giả duy nhất của Điền Ba, cưỡi một chiếc mô tô màu trắng kỳ lạ, đang từ từ đi tới từ cách đó không xa.
Chương 256: Tiểu Bạch, người máy biến hình “Là anh Tinh Vũ, anh Tinh Vũ đến rồi! Bây giờ chúng ta không cần sợ bọn họ nữa!”
Sự xuất hiện của An Tinh Vũ là sự cổ vũ rất lớn cho các chiến sĩ Lạc Bảo, trong lòng bọn họ, An Tinh Vũ là một dị năng giả tuy hơi trầm mặc nhưng thực lực rất mạnh mẽ. Suốt quãng đường đi của cả đội, nếu không phải An Tinh Vũ thu gom các loại phụ tùng ô tô bỏ đi và liên tục sửa chữa các phương tiện vận chuyển thì đội của họ đã không vượt qua một vùng đất vắng người rộng lớn như vậy với kỷ lục không có thương vong.

Tóm lại, trong thời gian vừa qua, An Tinh Vũ đã cho mọi người cảm giác ổn định, an toàn và yên tâm. Bây giờ hai thành viên của đội đã liên tiếp chết, sự xuất hiện kịp thời của An Tinh Vũ tương đương với việc cho mọi người mọt viên thuốc an thần, ổn định lại đám đông đang hoảng loạn, ánh mắt mong đợi nhìn anh và Điền Ba.

“An Tinh Vũ, sao cậu lại ở đây? Không phải tôi đã sắp xếp cho cậu bảo vệ vật tư, chuẩn bị sơ tán bất cứ lúc nào sao?”

Điền Ba lo lắng nhìn An Tinh Vũ, giọng điệu có chút trách cứ.

Theo sắp xếp trước đó của anh ta, một khi quân đội đến, An Tinh Vũ phải lập tức đem phần lớn vật tư rời khỏi đây, đợi cho đến khi sự việc kết thúc, lại lợi dụng khả năng cơ động của xe quay trở lại, tiếp tục hoàn thành việc thu thập những người sống sót và chiếm đóng sân vận động Eagle’s Nest.

Nhưng bây giờ An Tinh Vũ lại một mình đến đây, bên người chỉ có một chiếc xe máy kỳ quái, hiển nhiên là không theo sự sắp đặt của anh ta mà lựa chọn chiến đấu trực diện với quân đội.

“Đội trưởng Điền, anh đừng dùng ánh mắt trách móc nhìn tôi, các anh em đều ở đây liều mạng, sao tôi có thể tự mình lẻn đi được?” Xe máy màu trắng chậm rãi dừng trước mặt Điền Ba, An Tinh Vũ bước xuống xe, tiện tay cởi mũ bảo hiểm màu đen, nói: “Tôi mới vừa phát hiện một thứ đồ chơi nho nhỏ rất thú vị, những người này không có mắt tìm đến gây chuyện, vừa đúng lúc dùng bọn họ để thử tay nghề xem thế nào.”

Một thứ đồ chơi nho nhỏ rấ thú vị? Là chỉ chiếc mô tô kỳ lạ này?

Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía An Tinh Vũ, chỉ thấy anh ta nhẹ nhàng gõ vào chiếc xe máy phía trước mặt với vẻ mặt thân mật: “Đây là đồng bọn mới của tôi, tiểu Bạch. Tiểu Bạch là phiên bản phục cổ của xe Harley, tiểu Bạch, chào mọi người đi!”

“Chết tiệt, cái tên An Tinh Vũ không tim không phổi này, bây giờ là lúcg nào rồi còn có tâm tư nói đùa. Một chiếc xe máy lắp ráp rách nát có thể chào hỏi mọi người sao, nó cũng không phải thú cưng của cậu… Ơ, chuyện gì xảy ra, có phải tôi bị chóng mặt không, sao tôi cảm thấy chiếc xe máy này đột nhiên nhúc nhích? An Tinh Vũ, cậu dùng điểu khiển từ xa với thứ đồ chơi này sao?”

Điền Ba kinh ngạc nhìn chiếc xe máy“tiểu Bạch” phía sau An Tinh Vũ, vừa rồi anh ta đột nhiên phát hiện bánh xe phía trước của tiểu Bạch dường như lắc lư mấy lần, nhìn từ xa thật giống một con thú cưng đang chào mọi người.

“Ha ha, một loại cấp thấp như điều khiển từ xa lại có thể xuất hiện trên tiểu Bạch? Tôi đã nói rồi tiểu Bạch là đồng bọn của tôi, cũng là thiết bị cơ khí có nhận thức đầu tiên trên trái đất!”

An Tinh Vũ nói, nhẹ nhàng dùng nước vuốt ve xe máy, động tác nhẹ nhàng giống như vuốt ve người yêu.

Tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh, cố nén cảm giác nổi da gà, bọn họ ngạc nhiên nói: “Anh Tinh Vũ, anh đang đùa sao, các thiết bị máy móc làm sao có thể tự nhận thức được, đây lại không phải là phim khoa học viễn tưởng Transformers...”

“Hì hì, không nói là các cậu đoán đúng rồi, sau này có lẽ tiểu Bạch thật sự sẽ trở thành người máy biến hình.” An Tinh Vũ nói thầm, cảnh tượng bất ngờ ngày hôm qua không khỏi hiện ra trước mắt.

Mới hôm qua, khi An Tinh Vũ đang tìm kiếm các bộ phận kim loại dưới đống đổ nát do bão, vô tình tìm thấy một chiếc mô tô Harley được bảo quản tốt, khiến An Tinh Vũ vô cùng mừng rỡ. Không ai biết rằng so với ô tô, thật ra An Tinh Vũ thích nhất là xe gắn máy, đặc biệt là loại xe máy Harleycó chút hương vị phục cổ.

An Tinh Vũ không hề do dự kéo xe trở lại xưởng sửa chữa. Mà khi anh đang định dùng dị năng để sửa xe, tay phải của anh không may bị dao cắt sắc nhọn làm xước, máu chảy nhỏ vào vào bên trong động cơ xe máy.

Đương nhiên không có chuyện nhỏ máu nhận bảo vật, bởi vì đây là quy luật khoa học của tận thế, không phải thế giới thần tiên được miêu tả trong tiểu thuyết trên mạng.

Cho nên mãi đến khi An Tinh Vũ cau mày băng bó vết thương, chiếc xe gắn máy kia cũng không có gì bất thường. Nhưng khi An Tinh Vũ cố gắng nung chảy các kim loại khác để sửa chữa chiếc xe máy, điều bất thường đã đột nhiên xảy ra.

Đầu tiên động cơ của chiếc mô tô Harley phát ra ánh sáng trắng dịu, sau đó ánh sáng trắng nhẹ nhàng dần rộng ra, chảy dọc theo động cơ đến các bộ phận khác, chẳng mấy chốc bao trùm toàn bộ xe máy.

An Tinh Vũ vô cùng ngạc nhiên, trước đây anh ta chưa từng thấy bất kỳ kim loại nào có thể phát ra ánh sáng lạnh lẽo tương tự như bóng đèn huỳnh quang, lại không bị tác động bên ngoài nung chảy. Không có cách nào để giải thích điều này bằng các lý thuyết khoa học hiện có, khả năng duy nhất là chiếc xe máy nguyên vẹn này đã biến hóa kỳ dị do một lý do bất ngờ nào đó trong trận siêu bão trước đó.

Nhưng tại sao nó không bị thay đổi gì khi bị chôn sâu dưới lòng đất?

An Tinh Vũ nghĩ đến khả năng sửa chữa kim loại của mình, Thượng Ất từng nói rằng khả năng của anh ta cực kỳ đặc biệt. Anh ta là người duy nhất mà Thượng Ất từng thấy có thể chuyển đổi năng lượng sinh học thành năng lượng kim loại.

Có lẽ nào khả năng sửa chữa kim loại của anh ta đã vô tình kích hoạt xe máy... Uhm, chính là làm sống dậy.

Khi An Tinh Vũ lại một lần nữa giải phóng dị năng của mình bao trùm chiếc xe máy, một làn sóng kim loại tương tự như ý thức của con người truyền ngược lại trên tay An Tinh Vũ, sau đó từ “hoạt hóa” xuất hiện trong đầu anh ta. . .

Chiếc xe máy sống rồi... Động cơ của nó được ban cho sự sống kiên cường bằng cách hấp thụ vô số yếu tố năng lượng hoạt động nhất định nào đó trong siêu bão. Dị năng của An Tinh Vũ chính là dây dẫn nổ, chính An Tinh Vũ là người đã châm ngòi cho năng lượng sống duy nhất của cỗ máy này, cũng khiến nó cố gắng liên lạc và giao tiếp với An Tinh Vũ.

Sau một đêm, An Tinh Vũ không ngừng cố gắng tiếp nhận thông tin do chiếc xe máy phát ra, đồng thời dựa theo lời nhắc nhở mang theo nhiều xăng và dầu hỏa giàu năng lượng để sửa chữa phần thân xe bị hỏng. Vì vậy sau một đêm, sau khi hết hai thùng lớn, 156 lít xăng, nước sơn của chiếc mô tô Harley như mới, thay đổi trở nên đầy sức sống đáng kinh ngạc!

Cảnh tượng xảy ra tiếp theo càng khiến An Tinh Vũ chìm đắm trong kinh ngạc và vui mừng. Khi An Tinh Vũ thử lái xe mô tô, một nguồn năng lượng nhẹ nhàng và thuần khiết từ thân xe đột nhiên truyền sang cơ thể An Tinh Vũ, vết cắt sâu trên tay do tai nạn đã phục hồi như lúc ban đầu chỉ sau mười phút, đồng thời An Tinh Vũ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh phi thường, sau khi thử nghiệm mới phát hiện thể lực tăng lên gần gấp đôi!

Tiểu Bạch thần kỳ, vậy mà có thể tiến hành phản ngược dòng năng lượng, chuyển hóa năng lượng tự nhiên thành năng lượng sống, nâng cao khả năng chiến đấu tổng thể của An Tinh Vũ trong một thời gian rất ngắn!

“Tuyệt vời, đội trưởng Điền Ba, sau này anh có thể gọi tôi là thợ săn mô tô, haha!” An Tinh Vũ đại khái kể lại sự việc, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.

“Thật sự thần kỳ như vậy sao? Anh Tinh Vũ, tiểu Bạch của anh ... nó có thể độc lập chiến đấu không?”Ai đó trong chiến sĩ Lạc Bảo hỏi trong tiềm thức. Sau khi nghe An Tinh Vũ nghiêm túc nói: “Đương nhiên ... không thể nào!”

“Đối với tiểu Bạch, cuộc đời của nó chỉ mới có một ngày, nó vẫn còn là một đứa bé, mọi người đã bao giờ nhìn thấy một đứa bé đánh nhau với người khác chưa? Nhưng khi tôi cùng với tiểu Bạch hợp thành một thể... chính là khi ngồi lên, tiểu Bạch sẽ không ngừng cung cấp năng lượng cho tôi, ngược lại bây giờ tôi muốn xem ai dám ra tay với ông đây!"
Chương 257: Cá cược của An Tinh Vũ “Kinh vậy á?”
Tất cả mọi người đều im lặng, lời giải thích của An Tinh Vũ có thể viết thành tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ly kỳ, nhất thời không ai biết phải nói gì.

Đúng lúc này, trong năm chiến sĩ đột biến gen ở phía sau, sĩ quan mũi cao mặc quân phục đứng dậy, ánh mắt tò mò không ngừng nhìn đánh giá tiểu Bạch đang tỏa ra ánh sáng.

“Chậc chậc chậc, loại sinh mệnh thứ ba ... Nói ra thì giống với tin tức từ căn cứ ma đô truyền đến. Nghe nói tuần trước ở đó nổ ra một trận bão điện từ, rất nhiều vật liệu sắt thép hình như có dấu hiệu của sự sống. Xem ra chuyến đi lần này của tôi thực sự đáng giá. Loại sinh mệnh đặc biệt này phải được đem về doanh trại, đến lúc đó tư lệnh nhất định sẽ rất vui!”

Sau khi dạo qua một vòng, vị sĩ quan có sống mũi cao đột nhiên dừng lại, trên mặt mang theo nụ cười nói:

“Ồ, tôi quên tự giới thiệu. Tôi là Đơn Chí Cường, thuộc bộ chỉ huy đội chiến đấu số 1 của quân khu đế quốc, trước mắt là phó tư lệnh dưới trướng của tư lệnh Triệu Nghị. Các người hẳn là có thể đoán được mục đích tôi đến đây. Lý do ... Thứ nhất, các người đã làm các trinh sát của quân đội chúng tôi bị thương, tôi muốn bắt các người quay về tiếp nhận điều tra quân sự. Thứ hai, các người chiếm giữ các cơ quan công cộng của nhà nước, nhất định phải đầu hàng vô điều kiện để chấp nhận hình phạt quân sự. Thứ ba ... Quên đi, thực ra những lý do này nói nhiều cũng vô ích, các người đi với tôi một chuyến thì sẽ hiểu. Các người yên tâm, chỉ cần các người hợp tác, quân đội tuyệt đối sẽ không làm khó các người. Chúng tôi cũng không phải là những quân đội thối nát không có đầu óc như trên mạng. Cách các người không xa, tổng cộng 300.000 người dân và bộ đội đang vật lộn liều chết chống lại những kẻ thoái hóa. Bây giờ, chúng tôi đặc biệt cần những người có năng lực như các người tham gia quân đội của chúng tôi, thế nào, đội trưởng Điền Ba, dẫntheo cấp dưới đi cùng chúng tôi một chuyến.”

“Đơn Chí Cường, tôi nhớ anh, anh là một trong những người tiếp đãi trong cuộc hợp tác diễn tập quân đội và cảnh sát, những gì anh vừa nói cũng rất nhiệt huyết ... Nhưng nay đã khác xưa, sẽ không có ai đến quân đội cùng với anh. Còn nữa các anh đã giết hai người trong đội của chúng tôi, trước tiên tôi sẽ ghi nhớ kỹ, sau này Điền Ba tôi nhất định sẽ đích thân đến quân đội thăm hỏi! Được rồi, hiện tại các người có thể đi, không tiễn!”

Sắc mặt của Điền Ba xanh mét, hai đầu lông mày dường như đang kìm nén lửa giận. Chiến sĩ Lạc Bảo bị đánh chết nơi công cộng, chuyện này chắc chắn phải tính toán thật kỹ. Nhưng mà thực lực của năm chiến sĩ đột biến gen của đối phương quá mạnh, cậy mạnh chỉ có thể đổi lấy nhiều thương vong hơn.

Điền Ba nhất định phải nhẫn nại, nhẫn nại đến khi hắn làm xong tất cả những việc Thượng Ất giao!

“Đội trưởng Điền Ba, anh cứ khăn khăng như vậy đổi lại chỉ có thương vong nhiều hơn. Hay là như thế này đi, tôi có thể để những người khác rời đi, nhưng anh và anh ta phải đến doanh trại quân đội với tôi.” Đơn Chí Cường nói rồi chỉ tay về phía An Tinh Vũ, trong ánh mắt ngập tràn khát vọng đối với xe máy hoạt hóa.

“Ha ha, xem ra trưởng quan Đơn rất hứng thú với tiểu Bạch của tôi. Hay là như thế này, chúng ta đánh cược đi. Tôi thua, chúng tôi ngoan ngoãn nghe theo anh, tiểu Bạch cũng sẽ thuộc về anh. Nếu anh thua, lập tức dẫn người rời đi, đừng làm phiền chúng tôi trong ba ngày, thế nào?”

An Tinh Vũ nhìn Đơn Chí Cường bằng ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt bình tĩnh.

“Ha ha, đánh cược cái gì, nói nghe thử xem.” Đơn Chí Cường cười không tỏ ý kiến, trong lòng thầm cảm thấy hành vi của An Tinh Vũ thật nực cười. Người thanh niên này có lẽ vẫn chưa biết mình phải đối mặt với đối thủ nào. Trong số năm chiến binh biến đổi gen, kẻ có thực lực yếu nhất lại sở hữu sức mạnh kinh hoàng có thể phá hủy các công trình bằng tay không, đối phương lấy sức mạnh gì để đánh cược với mình?

“Xem anh có lòng tin với rất những chiến binh biến đổi gen kia như vậy, không bằng chúng ta cá cược đơn giản một chút. Các anh cử ra một người, tôi sẽ đứng đây mà không trốn tránh hay đánh trả, sau ba lần tấn công nếu tôi vẫn có thể đứng dậy thì xem như các anh thua, thế nào?”

“Không trốn cũng không tránh, mặc cho người ta tấn công? Nhóc con, cậu biết cậu đang nói gì không?”

Ánh mắt Đơn Chí Cường sáng lên, vụ đánh cược tự sát của An Tinh Vũ ngay lập tức kích thích cơn giận của hắn ta. Thằng nhóc này cũng quá coi thường quân đội? Đã như vậy, cứ thành toàn cho cậu ta! Trước những chiến sĩ biến đổi gen có giá trị năng lượng gần 30.000, đừng nói là con người, thậm chí là con voi đột biến cũng sẽ bị đánh thành thịt muối chỉ bằng vài cú đấm.

“Được, tôi đồng ý! Nhóc con, tôi hy vọng cậu không hối hận về những gì mình đã nói! Khủng Tê, cậu lên đi, đánh thật mạnh cho tôi!”

Đơn Chí Cường còn chưa nói xong, một chiến sĩ đột biến gen khác cao như một con bò ngay lập tức bước lên, giẫm mạnh xuống đất khuấy lên một khiến bụi bay mù mịt.

“Chiến sĩ đột biến gen này có mật danh là Khủng Tê, trong cơ thể dung hợp các loài khủng long và tê giác cổ đại nên được gọi là gen khủng tê long. Trong bài kiểm tra sức mạnh, kỉ lục cao nhất của anh ta là 4.500 kg, chỉ một cú đấm có thể xuyên thủng tấm thép thông thường dày năm cm… Nhóc con, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, nếu không lát nữa cậu không thể giữ được cái mạng nhỏ thì đừng trách người khác.”

“Ha ha, cảm ơn vì lời nhắc nhở, nhưng tôi cũng muốn nhắc nhở trưởng quan Đơn, chúng ta ước định thời gian là 30 giây, hy vọng đến lúc đó anh cũng không nên chơi xấu!”An Tinh Vũ không hề sợ hãi nói, mặc kệ ánh mắt lo lắng của mọi người, khởi động xe máy tiểu Bạch đi thẳng về phía chiến sĩ đột biến gen Khủng Tê.

“Bùm!”

Giữa hai người xuất hiện một cái hố cực sâu, Khủng Tê dồn hết sức mạnh khổng lồ vào nắm đấm, một bàn chân của hắn ta phá vỡ con đường bê tông dày thành từng mảnh. Mà sau đó, nắm đấm của hắn ta nhanh chóng phóng to ra trước mắt An Tinh Vũ. Khi đập vào ngực An Tinh Vũ, không khí xung quanh nắm gần như đã phát nổ, giống như một con quái vật thời tiền sử không ngần ngại tấn công!

Một cú đấm nặng 4500 kí lô ... cứ như vậy mạnh mẽ đập vào trên người An Tinh Vũ.

“Bùm!”

Khói lửa nổi lên ở khắp nơi, cơ thể An Tinh Vũ như diều bị đứt dây, từ trong đám bụi bay ra ngoài hơn 20 mét, cuối cùng dừng lại trong một đống mảnh vỡ, để lại một đường máu tươi.

“Chết ... chết rồi sao?”

Tất cả mọi người trong Lạc Bảo đều im lặng, không ai tiến lên để kiểm tra sự sống chết của An Tinh Vũ, chỉ vì bọn họ không đành lòng nhìn thấy thi thể rách nát của An Tinh Vũ, cứ như bị người ta nhặt được nhặt từ trong thùng rác.

“Ha ha ha, làm tốt lắm Khủng Tê, cú đấm này vậy mà thực sự có thể tạo ra sức mạnh gần 4800 kg. Có vẻ như chiến đấu thực tế thực sự có thể cải thiện lực chiến đấu của các cậu, sau này phải đưa các cậu ra ngoài chiến đấu nhiều hơn!”

Đơn Chí Cường hài lòng vỗ vai chiến sĩ đột biến gen Khủng Tê, máy kiểm tra đặc biệt trên cổ tay hắn ta đã hiện rõ sức mạnh cú đấm của Khủng Tê, vậy mà có thể đạt tới 4800 kg, gần chạm mốc 5000, quả thực khiến cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Về phần mục tiêu tấn công là An Tinh Vũ… Đơn Chí Cường thoáng cảm thấy có chút tiếc hận, dù sao hắn cũng là người khống chế sinh mệnh cơ khí duy nhất bên phía đế đô, cứ chết đi như vậy quả thực rất đáng tiếc. Nhưng Đơn Chí Cường, người đã quen với sống chết, cũng không quá vướng bận quá nhiều về vấn đề này, mà xoay người bước về phía Điền Ba, mục tiêu quan trọng nhất trong nhiệm vụ này.

Mà đúng lúc này, giọng nói của An Tinh Vũ đột nhiên xuyên qua lớp bụi mùxuất hiện bên tai Đơn Chí Cường, đôi chân đang nâng lên của Đơn Chí Cường dừng lại trên không truung: “Khụ khụ, khụ khụ… Đau quá! Tôi nói trưởng quan Đơn, anh định nhận thua sao, tôi còn chưa chết mà!”
Chương 258: Tôi cũng có thể chịu được cú đấm thứ hai "Vậy mà không chết? Điều này là không thể!"
Đơn Chí Cường quay người lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm An Tinh Vũ đang loạng choạng đi tới, mà khi hắn ta nhìn thấy vết thương lớn trên ngực của An Tinh Vũ, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Vết thương màu bạc! Lồng ngực An Tinh Vũ bị Khủng Tê đấm nổ, bất ngờ là vết thương lại ánh lên màu trắng bạc giống như màu thép, tỏa ra màu bạc kỳ lạ dưới ánh sáng mặt trời!

"Khụ khụ, thực sự rất đau..." An Tinh Vũ ôm ngực, bước từng bước cuối cùng xê dịch đến bên cạnh xe máy tiểu Bạch. Đặt mông ngồi trên yên xe của tiểu Bạch, sắc mặt An Tinh Vũ tái nhợt vuốt ve tiểu Bạch nói: "May mà chuyển đổi vị trí tổn thương, nếu không một cú đấm này thật sự sẽ giết chết tôi, nhưng mà tiểu Bạch cậu cũng không dễ chịu, tôi có thể cảm giác được năng lượng hoạt hóa trong cơ thể cậu đã giảm đi rất nhiều. Đợi trận đấu kết thúc, tôi nhất định sẽ tìm thêm xăng để chiêu đãi cậu thật tốt, chúng ta cùng nhau kiên trì thêm chút nữa nhé!"

An Tinh Vũ lẩm bẩm một mình, lúc này Đơn Chí Cường cũng đã bình tĩnh lại sau bất ngờ, trong lòng nhanh chóng tìm ra nguyên nhân có thể xảy ra nhất của sự việc. Sinh mệnh thứ ba- xe máy Tiểu Bạch, có vẻ nó dùng một cách nào đó không thể tưởng tượng chuyển những tổn thương mà An Tinh Vũ phải chịu sang cho bản thân. Trong trường hợp này, đòn công kích kinh hoàng của Khủng Têbị chia ra hai người cùng chịu đựng.

"Hóa ra như vậy, An Tinh Vũ lợi dụng điều này mới có thể sống sót dưới nắm đấm đáng sợ của Khủng Tê. Thằng nhóc xảo quyệt, vậy mà dám lừa tôi..."

Đơn Chí Cường tìm ra mấu chốt, nhưng nét mặt lại có vẻ thoải mái. Trong trận chiến, thực ra điều đáng sợ nhất không phải là đối thủ mạnh đến mức nào, mà là bạn thậm chí không biết lai lịch của kẻ thù. Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, Đơn Chí Cường cũng không sợ tổ hợp một người một xe kỳ quái này. Một đấm của chiến sĩ biến đổi gen đã không thể giết cậu ta, vậy thì lại thêm một đấm. Hơn nữa Đơn Chí Cường vẫn còn tuyệt chiêu cuối cùng chưa sử dụng, đó là loại thuốc đặc biệt được thiết kế cho chiến sĩ biến đổi gen -thuốc cuồng bạo!

"Đến đi, vẫn còn hai đấm! Sau đi đánh xong, hy vọng trưởng quan Đơn hết lòng tuân thủ lời hứa, nhanh chóng đưa người rời khỏi đây!"

An Tinh Vũ cố gắng đứng vững bên cạnh tiểu Bạch, hai tay bên người không ngừng run rẩy. Chỉ có An Tinh Vũ mới biết sức nặng của cú đấm vừa rồi, nếu không phải tiểu Bạch chia ra 50% năng lượng hoạt hóa để chịu tổn thương, kết quả bây giờ anh ta không chỉ là gãy vài cái xương ức.

"Hừm, như ý của cậu! Khủng Tê, lên!"

Đơn Chí Cường mỉm cười lặng lẽ bỏ thuốc cuồng bạo vào lòng bàn tay, trong cây kim rỗng vẫn còn sót lại một giọt thuốc. Đây là loại thuốc chiến đấu được quân đội đặc biệt nghiên cứu, nó có thể tăng hiệu quả chiến đấu của chiến sĩ lên ít nhất 3-4 lần trong vòng 30 giây, mà hậu quả là sau đó hơn 50% người chiến sĩ sẽ bị bại liệt. Bởi vì khi sức mạnh bùng nổ quá giới hạn, sẽ phá hủy tất cả các mô cơ của con người, hòa tan phần da và thịt thành chất lỏng, kết quả rất thảm hại.

Tuy nhiên các chiến sĩ biến đổi gen lại không bị gì cả, các mô cơ thể mạnh mẽ của họ thậm chí có thể chịu được gấp đôi liều lượng thuốc cuồng bạo. Tuy nhiên Đơn Chí Cường không có ý định tiêm gấp đôi liều thuốc cho Khủng Tê, hắn ta cho rằng điều đó hoàn toàn không cần thiết.

Dựa vào đánh giá sức mạnh của Khủng Tê, một lọ thuốc cuồng bạo có thể tăng sức mạnh của anh ta lên mười nghìn kg, có nghĩa là hiện tại Khủng Tê có thể đấm một chiếc xe tăng làm đôi. Mà An Tinh Vũ, chỉ sợ lần này thực sự sẽ chết không toàn thây!

"Ầm ầm!"

Không khí bùng nổ, dưới xúc tác của liều thuốc cuồng bạo, cú đấm thứ hai của Khủng Tê trực tiếp tạo ra một tiếng nổ, giống như tiêngs của ngọn lửa cháy ở đuôi máy bay chiến đấu khi tăng tốc. Mà An Tinh Vũ cùng với chiếc xe máy tiểu Bạch dưới mông cậu ta, thậm chí không phát ra bất kỳ tiếng động nào, trực tiếp biến mất không thấy tăm hơi trong làn bụi mù mịt.

"An Tinh Vũ!"

Điền Ba đột ngột hét lên, tim lập tức dựng lên cổ họng. Anh ta kinh hoàng phát hiện, cú đấm này của Khủng Tê thực sự ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ mà ngay cả anh ta cũng cảm thấy kinh hãi. Ngay cả khi có tiểu Bạch gánh bớt tổn thương, chàng trai trẻ gầy yếu An Tinh Vũ có thể sống sót dưới một cú đấm kinh hoàng như vậy sao?

...

Im lặng, vô cùng im lặng không gì sánh được.

Đột nhiên, một tiếng động cơ yếu ớt truyền đến. Sau đó, nhiều tiếng leng keng xủng xẻng, âm thanh vỡ vụn của các bộ phận truyền đến. Một lúc sau, cơ thể tàn tạ hầu như không thể nhận ra dáng vẻ ban đầu của Tiểu Bạchtừ từ chở An Tinh Vũ ra khỏi khói bụi.

"Vẫn ...vẫn còn...một cú đấm...cuối cùng! Đến đi, tôi...tôi có thể!"

An Tinh Vũ nằm trên yên xe của tiểu Bạch, má anh ta bê bết máu, máu đỏ sẫm và đặc quánh chảy ra từ khóe miệng, rõ ràng là nội tạng của anh ta đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Ôi~!

Tất cả mọi người đều cảm thán, sau khi trải qua một đòn công kích khủng bố như vậy, An Tinh Vũ vậy mà vẫn chưa chết? Kích động, phấn khích, còn có một chút đau buồn không thể giải thích được cùng nhau ùa vào trong lòng, những chiến binh của Lạc Bảo cảm thấy có thứ gì đó đột nhiên chặn cổ họng. Lúc này nếu có ai đó hét lên, tất cả mọi người sẽ đứng lên không chút do dự liều mạng với Đơn Chí Cường.

"Hừ, nhóc con, cậu đúng là không biết sống chết! Nếu cú đấm cuối cùng này không thể giết chết cậu, từ nay về sau tôi sẽ theo họ của cậu!" Đơn Chí Cường gầm lên rồi vung tay, chiến sĩ biến đổi gen Khủng Tê lập tức phẫn nộ điên cuồng xông lên.

Mà vào lúc này, tiểu Bạch dưới người An Tinh Vũ đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, trong khoảnh khắc, trong tích tắc hai bên hung hãn lao vào nhau, một tiếng động lớn như núi đột nhiên rung chuyển...nổ tung

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Dưới ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ không khí nhanh chóng tăng nhanh, rất nhanh liền đến thời điểm nóng nhất trong ngày, hai giờ chiều!

Lãnh Vân đang đạp xe leo núi thở hổn hển, mồ hôi trên mặt cô gần như làm cho cổ áo và vạt áo trước ướt hết. Nhưng ngay cả như vậy, Lãnh Vân vẫn không dám dừng lại, chỉ có thể liều mạng đuổi theo sau Thượng Ất, như vậy mới không bị Quan Tiểu Dĩnh nửa người nửa ngựa bỏ lại phía sau.

"Tôi nói Thượng Ất, anh không thể thương hoa tiếc ngọc một lần sao, để tôi ngồi trên đó nghỉ ngơi được không?"

“Không thể!” Thượng Ất không quay đầu lại từ chối, một lúc sau đột ngột nói một câu: “Quan Tiểu Dĩnh đã hoàn toàn hóa thú, hiện tại cô ấy chỉ nhận tôi là chủ nhân, nếu người khác dám động vào cô ấy, cô ấy sẽ lập tức dùng móng ngựa đạp chết. "

"OK, OK, biết rồi, không cưỡi là được chứ gì! Thật là tạo nghiệp, một cô gái tốt như vậy, ngây ngẩn biến thành nửa người nửa ngựa, còn không giữ được ý thức của con người, haiz!"

Lãnh Vân thở dài nói, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng thảm thương ở bãi đậu xe dưới tầng hầm ngày hôm trước.

Đúng vậy, đúng lúc Quan Tiểu Dĩnh đau khổ không chịu nổi, không biết phải lựa chọn như thế nào, Hoa Anh Hùng đã tự móc tim mình, Quan Tiểu Dĩnh cũng vì vậy hoàn toàn kích hoạt gen nửa người nửa ngựa, biến thành một con dã thú hoàn toàn mất nhân tính.

Mà sau đó đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Vân không biết. Cô thực sự không thể bình tĩnh nhìn Thượng Ất dùng giáo sắt, đánh đập Quan Tiểu Dĩnh không thương tiếc, mà Quan Tiểu Dĩnh la hét gần 3 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Thượng Ất đã diệt bỏ thú tính tàn bạo của cô ấy như thế nào, làm thế nào để dùng bạo lực bắt cô ấy quỳ bốn chân xuống...Tất cả những chuyện này, Lãnh Vân đều không muốn biết.

Tóm lại, bây giờ Quan Tiểu Dĩnh đã trở thành thú cưỡi của Thượng Ất. Dấu vết duy nhất chứng tỏ Quan Tiểu Dĩnh đã từng là con người, chính là gương mặt xinh đẹp không khác gì người thường của cô ấy. Mà phần còn lại của cơ thể cô, bao gồm cả bộ ngực cao chót vót, toàn bộ bị bao phủ bởi áo giáp da dày, ngay cả đỉnh đầu của cô cũng bị Thượng Ất dùng một chiếc mũ sắt có sừng che lại. Phối hợp với một cây mâu thép dài ba mét do Thượng Ất tỉ mỉ chế tạo, cơ thể thon gọn của Quan Tiểu Dĩnh ẩn chứa một luồng sát khí đáng kinh ngạc.
Chương 259: Đột phá phòng tuyến đông bắc "Tên này, thật sự là tìm được thú cưỡi tốt..." Lãnh Vân nhếch miệng, sau đó đưa tay lên mắt nhìn về phía xa, cách đó không xa một mùi máu tanh nồng nặc theo gió bay tới, làm cho Lãnh Vân cảm thấy vô cùng bất an.
Căn cứ Đế Đô ở cuối tầm nhìn, nhưng Lãnh Vân không hề thấy bất kỳ dấu hiệu hoạt động của quân đội ở xung quanh, ngược lại những cơ thể người thoái hóa với khuôn mặt gớm ghiếc liên tục lao qua, như thể có thứ gì đó đang vẫy gọi họ, dù rằng lửa đạn liên tục, thịt và máu văng tung tóe trên bầu trời cũng không thể ngăn họ lại.

"Lãnh Vân, đằng kia là căn cứ Đế Đô sao? Xem ra hiện tại người của cô đang gặp rắc rối lớn!"

Từ trên thú cưỡi nửa người nửa ngựa nhảy xuống, Thượng Ất nhanh chóng bước tới bên cạnh Lãnh Vân. Dưới chiếc mặt nạ Vua Chuột kỳ dị, thị lực của Thượng Ất đã được nâng cao mấy lần, giống như một chiếc kính viễn vọng công suất cao, có thể nhìn toàn cảnh chiến trường khốc liệt cách đó vài km.

Người thoái hóa với hình thể kỳ lạgiống như dã thú lao vào phòng tuyến của quân đội, mà quân đội sau khi trả giá bằng hàng chục xác chết, sắc mặt hốt hoảng vội vàng chuẩn bị lực lượngị cho cuộc giao chiến thứ hai khốc liệt hơn.

Đúng vậy, sao lại có nhiều người thoái hóa đến vậy? Thượng Ất, không phải anh nói con người thoái hóa không có trí thông minh, nhưng tại sao nhìn bọn họ tấn công lại giống như có tổ chức?"

Sắc mặt Lãnh Vân tái nhợt, trong doanh trại có rất nhiều bạn đồng nghiệp có quan hệ tốt với cô, nếu như đối mặt giao chiến khốc liệt như vậy, thật sự rất khó nói những người này có thể sống sót an toàn hay không. Nghĩ đến đây, Lãnh Vân không khỏi lo lắng nhìn về phía Thượng Ất, không hiểu sao Lãnh Vân cảm thấy chỉ cần gặp phải rắc rối, Thượng Ất nhất định sẽ tìm ra cách tốt nhất để giải quyết.

Nhưng lần này, Lãnh Vân thất vọng rồi, Thượng Ất lắc đầu nói: "Tôi cũng không rõ, theo lý mà nói mặc dù cơ thể con người thoái hóa điên cuồng, nhưng bọn họ sẽ không điên cuồng đến mức độ này...Chẳng lẽ trong căn cứ có thứ gì thu hút bọn họ?"

Thượng Ất đưa ra phỏng đoán hợp lý nhất mà hắn nghĩ, nhưng vì khoảng cách quá xa nên thiếu thông tin cần thiết cho việc phỏng đoán, cho nên hắn không tự tin vào suy đoán của mình.

"Bất kể thế nào, chúng ta cũng không thể bỏ qua...Thượng Ất, xem như giúp đỡ tôi, chúng ta cùng nhau giết xông vào, sau đó tôi sẽ hết lòng giữ lời hứa giúp anh giả mạo thân phận, chờ cơ hội để ở lại trong quân đội."

Nhìn thấy quân đội bị thương vong nặng nề, Lãnh Vân không thể không cầu xin Thượng Ất giúp đỡ. Thượng Ất nhìn xa xăm, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu, ra hiệu cho thú cưỡi nửa người nửa thú ẩn trốn gần đó, hai người nhanh chóng chạy về phía một phòng tuyến ở rìa chiến trường.

"Cho dù như thế nào, những người lính là chỗ dựa cuối cùng của thành phố này. Một khi bọn họ chết hết, thành phố cũng sẽ hoàn toàn xong đời. Xem như giúp đỡ chính mình, con người thoái hóa chết tiệt, ông đây tới gặp chúng mày!"

Bước chân Thượng Ất như gió, cấp tốc lao tới, ánh đao tinh vực giống như một con chim xanh, liên tục đi qua đám người thoái hóa đang điên cuồng tấn công hắn. Mà khi ánh sáng xanh đi đến đâu, cơ thể con người thoái hóa ngã xuống đất, sức mạnh chênh lệch qúa lớn khiến họ không thể chạm vào góc áo của Thượng Ất, bị ánh đao tinh vực sắc bén xẻ thành hai mảnh, chỉ có thể đau đớn kêu đau giãy giụa đến chết.

"Quá mạnh! So với lần gặp đầu tiên, tên này không phải chỉ mạnh hơn một chút! Nếu như bây giờ anh ta ra tay, cơ hội sống sót của tôi có thể hơn 10% không? Chỉ là không biết, hắn và con cháu của lãnh đạo tên Triệu Nghị ai mạnh hơn. Dù sao sức mạnh huyết mạch của Triệu Nghị cũng không phải được nói quá, sau khi siêu bão kết thúc chỉ sợ cũng sẽ biến đổi càng mạnh hơn."

Lãnh Vân nghĩ lung tung, bước chân lại vội vàng đuổi theo Thượng Ất. Dọc theo đường đi hạt nhân tinh thể của người thoái hóa liên tục lăn xuống, Lãnh Vân không có thời gian nhặt, bởi vì lúc này Thượng Ất đã cách tuyến phòng thủ của quân đội không đến 50 mét!

"Đứng lại! Hai người phía trước lập tức dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng!"

Sau tuyến phòng thủ, Ninh Đào - một sĩ quan quân đội cấp cao phụ trách đóng quân trên cầu Bắc Hâm của tuyến phòng thủ phía đông bắc. Kể từ sau khi nhận lệnh bảo vệ cầu Bắc Hâm, Ninh Đào đã ra lệnh cho chỉ huy trung đoàn của mình đưa tất cả gia đình binh sĩ vào một nơi trú ẩn tạm thời phía sau tuyến phòng thủ 200 mét.

Lý do tại sao Ninh Đào làm điều này rất đơn giản, anh ta sẵn sàng cho việc toàn bộ đội quânbị xóa sổ. Tin tức mới nhất từ nhóm điều tra thông tin truyền về cho thấy, trong bốn tuyến phòng thủ của bảo tàng quốc gia, nơi anh ta đóng quân là cầu Bắc Hâm vì phía trước khu dân cư, vì vậy số lượng người thoái hóa phải đối mặt cũng lớn nhất, con số ít nhất cũng phải hơn 400000.

Mà dưới quyền Ninh Đào có bao nhiêu binh lính? Ba mươi tư nghìn người!

Một đấu mười, cộng với việc thiếu đạn dược...Ninh Đào bất lực chỉ có thể động viên binh lính của mình bằng cách đặt người nhà ở gần đó. Ninh Đào muốn để tất cả binh lính hiểu, một khi những con quái vật kia phá vỡ tuyến phòng thủ này, trong vài giây sau già trẻ vợ con của họ sẽ bị vô số quái vật xé xác và nuốt chửng.

Vì vậy, từ lúc trận chiến nổ ra đếb lúc này, hơn một nửa trong số 34.000 người chết và bị thương, vẫn chưa một người thoái hóa nào có thể lọt qua tuyến phòng thủ.

Nhưng mà, tình huống khiến trái tim của Ninh Đào chìm xuống đáy cuối cùng cũng xảy ra. Báo cáo từ nhiều trung đoàn và tiểu đoàn dưới quyền anh không ngừng truyền tới, kho đạn gần như hết đạn dược, ngay cả đạn dược cho pháo binh và lính bắn tỉa cũng chỉ đủ cho một đợt phòng thủ và tấn công. Những người lính bình thường khác đã treo lựu đạn lên cổ, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng hủy diệt với quái vật.

Nhưng vào lúc này, trên chiến trường đột nhiên xuất hiện khác thường. Dưới ánh mắt của mọi người, hơn 20.000 sĩ quan và binh lính theo dõi hai bóng người lao từ ngoài vào trong suốt vòng ngoài tuyến phòng thủ, khi người đàn ông với chiếc mặt nạ quái dị cầm trên tay một con dao năng lượng kỳ dị, bất cứ nơi nào nó đi qua những con quái vật to lớn rơi xuống đất như lúa mì, một lúc sau mất đi dấu hiệu của sự sống.

"Quá ác liệt! Tên này là ai, đó có phải là chiến binh siêu năng lực được cấp trên phái tới giúp chúng ta không? Chờ đã, anh ta muốn làm gì...Không phải anh ta muốn trực tiếp xông vào đấy chứ!"

Phía sau tuyến phòng thủ, một sĩ quan phụ trách lớn tiếng kêu Thượng Ất dừng lại. Nhưng không ngờ Thượng Ất hoàn toàn không để ý tới anh ta, bước chân đột nhiên tăng tốc, trong phút chốc ánh mắt mọi người lóe lên, giây tiếp theo liền phát hiện người đeo mặt nạ vậy mà trực tiếp lao thẳng tới tuyến phòng thủ.

"Bắn!"

Ninh Đào không ngần ngại ra lệnh nổ súng, làm người chỉ huy cao nhất của quân đồn trú, anh ta biết ý nghĩa của việc vượt qua tuyến phòng thủ. Hơn nữa vẫn chưa rõ mục đích của người đàn ông đeo mặt nạ này, càng không thể để anh ta dễ dàng đi vào.

"Đùng đùng đoàng đoàng!"

Khi vũ khí nóng hiện đại phát huy hết sức mạnh, cho dù Thượng Ất có mạnh mẽ thế nào cũng phải tạm thời né tránh. Thượng Ất đột ngột dừng lại, dưới chân đột nhiên nổ ra một tiếng vang kinh thiên động địa, ngay sau đó cơ thể giống như lò xo, bật lên độ cao bảy tám mét, tránh được sự nguy hiểm của tất cả đạn và pháo.

"Dừng tay! Mau dừng lại! Là người mình!"

Lãnh Vân người đang đi theo phía sau Thượng Ất xấu hổ hét lên, cô không có khả năng nhảy đáng sợ như Thượng Ất, chỉ có thể dựa vào bản năng huấn luyện trốn trong một đống xác chết, mới có thể tránh được đợt tấn công dồn dập này.
Chương 260: Ma cà rồng khổng lồ "Người mình? Cô là ai?"
"Tôi là trung tá Lãnh Vân thuộc quân đoàn 3 của quân khu Đế Đô, hiện tại là vật vụ chịu sự quản lý của tư lệnh quân khu Triệu Nghị, ra ngoài thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Bây giờ tôi yêu cầu ngay lập tức gặp chỉ huy cao nhất của các anh, lập tức để chúng tôi vào căn cứ, tôi có tin tức quan trọng cần báo cáo với ban chỉ huy quân sự!"

"Lãnh Vân? Người của Triệu Nghị?"

Nghe thấy tên Triệu Nghị, khuôn mặt Ninh Đào trở nên giận dữ. Đối với một người dựa vào thân phận như Triệu Nghị, Ninh Đào vẫn luôn không nể phục. Đặc biệt là trong lần liên thủ phòng ngự cuộc tiến công của người thoái hóa, Ninh Đào đã nhiều lần mượn đạn dược của Triệu Nghị - người được trang bị nhiều nhất, nhưng Triệu Nghị luôn nói chiến tranh căng thẳng, hắn ta không có đạn dược và súng ống dự bị.

Chết tiệt! Trong toàn bộ quân khu của Đế Đô, ai mà không biết đạn dược dự trữ trong tay Triệu Nghị là dồi dào nhất? Triệu Nghị làm như vậy đã khiến một chiến binh lâu năm như Ninh Đào rất coi thường, điều này cũng trực tiếp góp phần khiến Ninh Đào quyết định giữ gia đình mình ở lại chiến tuyến. Ninh Đào muốn để Triệu Nghị thấy, ngay cả khi ông ta không có đủ đạn dược, ông ta vẫn có thể trấn giữ tuyến phòng thủ Đông Bắc trước sự tấn công hung dữ nhất của kẻ thù!

Nhưng mà bây giờ, vậy mà có người của Triệu Nghị muốn gặp ông ta, nghe giọng điệu giống như có chuyện quan trọng muốn báo cáo...Ha ha, đây là đụng phải tường sao?

Ninh Đào nhướng mày, đứng dậy lách từ trái qua phải rồi đi thẳng về phía Lãnh Vân, giọng điệu cứng ngắc hỏi: "Cô tên là Lãnh Vân, quân số của cô là gì?"

“DT4532, điều tra viên đặc biệt trong quân đội, tám năm kinh niên quân sự!” Lãnh Vân trả lời một cách thành thạo, Ninh Đào không chút nghi ngờ gật đầu. Nói chung quân số mang những ý nghĩa đặc biệt, người ngoài khó có thể hiểu được sự kết hợp giữa chữ và số tượng trưng cho điều gì.

Hiện tại, thân phận của Lãnh Vân không có vấn đề, nhưng còn người đàn ông đeo mặt nạ này?

"Cậu là ai? Lập tức cởi mặt nạ trên mặt xuống, báo cáo quân số của cậu!"

"Anh ấy là một dị năng giả được quân đội đặc biệt tuyển dụng, không thuộc bất kỳ quân đoàn nào của quân đội, tin tức đặc biệt muốn báo cáo mà tôi đã nói trước đó là do anh ta đưa đến. Sếp, hãy cho chúng tôi đi vào ngay lập tức, tránh làm chậm trễ tin tình báo."

Lãnh Vân cướp lời Thượng Ất, những lời này cũng chính là những lời trước đó đã thống nhất với Thượng Ất. Đương nhiên, chỉ cần Thượng Ất đột phá tuyến phòng ngự thành công, tiếp theo cởi bỏ mặt nạ vua chuột, dựa vào các kỹ năng của anh ta có thể dễ dàng trà trộn giữa hàng trăm người.

Đáng tiếc Lãnh Vân suy nghĩ quá đơn giản, nghe cô nói những lời này, khóe miệng Ninh Đào khẽ nhếch, sự chết chóc khó tả đột nhiên lan tràn.

"Không được! Người này nhất định không thể vào căn cứ! Đây là thời kỳ khác thường, nhiều cơ thể con người thoái hóa đều cố gắng xâm nhập bằng nhiều cách khác nhau, nhìn cậu ta lén lút đeo mặt nạ, có lẽ là một cơ thể thoái hóa. Nghe đây, tôi ra lệnh cho cậu hiện tại cởi bỏ mặt nạ, hai tay đặt ở trên đầu nằm trên mặt đất! Nếu cậu dám chống cự, tôi sẽ lập tức hạ lệnh bắn chết cậu!"

"Giết tôi?"

Sau lớp mặt nạ vua chuột, Thượng Ất khẽ nheo hai mắt, nhìn chằm chằm Ninh Đào giống như một con hổ chuẩn bị săn mồi. Mà trong lúc không thể nhận thấy, Ninh Đào có chút rợn tóc gáy trước ánh mắt tinh tường của Thượng Ất, ông ta bất giác lùi lại phía sau mấy bước, mạnh mẽ nói:

"Cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, ở đây có hàng chục nghìn binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng. Nếu cậu dám hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn không thể sống sót rời khỏi đây."

"Không được ra tay, sếp, chúng tôi thực sự là quân nhân. Sở dĩ anh ta đeo mặt nạ, bởi vì hai người chúng tôi gặp tai nạn trong lúc làm nhiệm vụ, mặt mũi bị thương không có cách nào nhìn mọi người nếu không tin thì có thể nhìn mặt tôi!"

Lãnh Vân nói rồi tháo băng trên mặt xuống, tức khắc có vô số tiếng hít thở lạnh lẽo từ binh lính đang quan sát xung quanh. Giọng nói của Lãnh Vân rất trong trẻo êm tai, thêm vào đó dáng người cô rất mảnh mai và hấp dẫn, vì vậy những người lính này rất tò mò về chiếc băng trên mặt của cô. Nhưng khi Lãnh Vân để lộ ra khuôn mặt bị hủy hoại, sự tương phản rất lớn giữa vóc dáng thiên thần và khuôn mặt của ác quỷ, làm cho tất cả binh lính không thể khống chế kêu lên.

"Quá đáng tiếc! Sao lại có chuyện như vậy."

"Đúng vậy, một cô gái trẻ như vậy đã bị hủy hoại, nếu là tôi đã sớm tự sát rồi!"

"Còn không phải sao, hơn nữa cô ấy còn nhỏ tuổi đã là trung tá rồi, nếu như khuôn mặt xinh đẹp, tương lai của cô ấy sẽ vô hạn!"

...

Trong một thời gian, tiếng thương tiếc, tiếng ngạc nhiên, tiếng khó hiểu...vô số âm thanh cùng nhau tụ lại bên tai Lãnh Vân. Thượng Ất ở một bên nhạy bén phát hiện, dù bên ngoài giả vờ dửng dưng, nhưng khi Lãnh Vân mở băng ra để lộ khuôn mặt bị hủy hoại, toàn thân vẫn hơi run rẩy không kiểm soát được. Rất rõ ràng, để xua tan nghi ngờ của Ninh Đào, Lãnh Vân đã không ngần ngại kiên trì chịu đựng nỗi đau rất lớn -.

Thượng Ất đột nhiên cảm thấy, hình như hắn còn nợ Lãnh Vân nhiều hơn, không khỏi cúi xuống bên tai Lãnh Vân nói nhỏ: "Lãnh Vân, tôi thề sau này sẽ tìm cách chữa lành khuôn mặt của cô, nếu như không làm được..."

“Nếu anh không làm được thì chăm sóc tôi cả đời?” Lãnh Vân ngắt lời Thượng Ất, khóe miệng lại lập tức trêu chọc: “Yên tâm, tôi đùa thôi, phụ nữ xung quanh anh đều đẹp như vậy, tôi làm sao có thể qua mặt được, ha ha, có câu nói này của anh trái tim tôi đã ấm áp rồi! Được rồi, đừng nói nữa, vào căn cứ rồi nói sau."

"Ừ...được thôi."

Thượng Ất lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng thầm thề sẽ chữa lành khuôn mặt của Lãnh Vân, là kiểu thực sự khiến gương mặt trở lại như ban đầu chứ không giống như chiến sĩ biến đổi gen của quân đội, đơn giản chỉ cần tiêm gen tái tạo động vật vào cơ thể con người, sau đó biến thành một khuôn mặt kỳ lạ không phải là người cũng như động vật.

"Thế nào, sếp, ngài thấy đó tôi không nói dối. So với mặt tôi, anh ấy bị thương nặng hơn. Khi anh ấy giúp tôi làm nhiệm vụ, anh ấy đã bị một con sâu quấn lên mặt, thịt trên mặt không còn nữa, vô cùng ghê tởm...tôi đề nghị ngài đừng xem, sẽ không nuốt được cơm."

Lãnh Vân tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, cố gắng hết sức để xua tan nghi ngờ của Ninh Đào. Nhưng vào lúc này, một làn sóng cơ thể thoái hóa khác ầm ầm lao tới, binh lính vội vàng nổ súng bắn dồn dập, tình thế nhất thời hết sức nguy cấp.

"Được rồi, hai người vào đi! Các anh em, giữ chặt cho tôi, ngàn vạn lần đừng..."

Ngay khi Ninh Đào vẫy tay ra hiệu Thượng Ất có thể rời đi, đột nhiên một âm thanh "chi chi" kỳ lạ phát ra từ người lính của hàng phòng thủ. Trước khi những người lính kịp tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, một cái hố khổng lồ có đường kính 5 mét đột nhiên xuất hiện trong đám đông.

Mất cảnh giác, hơn chục binh sĩ lảo đảo rơi xuống hố, sau đó một tiếng thảm thiết vanh lên, dưới hố khổng lồ máu phun ra dữ dội, một khung cảnh ớn lạnh.

"Mẹ kiếp! Đây là thứ gì? Mau giết nó cho tôi!"

Ninh Đào kinh ngạc nhìn một cái đầu khổng lồ nhô ra khỏi mặt đất. Đây là một cái đầu rất giống với những con ma cà rồng trong các bộ phim phương tây, phía trên cái đầu tròn xù xì và bẩn thỉu, tóc lưa thưa như cỏ khô, hai nhãn cầu đỏ to hơn nắm tay người lớn nhô cao ra khỏi hốc mắt, dửng dưng nhìn mọi thứ xung quanh bằng thứ ánh mắt sáng lạnh của dã thú.
Chương 261: Kẻ thù chung của con người Mà nhìn phía dưới mắt, bên trong lỗ mũi to, lông mũi đen mọc thành bụi giống như cỏ tranh, bên dưới là cái miệng lớn rộng nửa thước đang khẽ động đậy, vô số chiếc răng to vàng ố hình nón có thể dễ dàng cắt đứt cổ của chiến sĩ. Sau một tiếng ừng ực thì dễ dàng nuốt một cái đầu người vào trong bụng.
"Ma cà rồng khổng lồ! Một trong những quái thú người thoái hóa ăn thịt người đáng sợ nhất!"

Cách đó vài chục mét, trong nháy mắt Thượng Ất đã nhận ra thân phận của quái vật. Ở kiếp trước, loại quái vật người thoái hóa đáng sợ này gần như là kẻ thù chung của tất cả những người sống sót. Bởi vì thứ này không những sẽ tấn công người sống bất cứ lúc nào, mà còn dựa vào móng vuốt sắc nhọn, đâm sâu xuống dưới lòng đất ăn xác người.

Thử tưởng tượng một chút, khi một người chôn cất thi thể người thân với niềm tiếc thương vô hạn, trong nháy mắt bị con quái vật này lôi ra ngoài cắn ba nhát nuốt hai miếng giống như bữa ăn nhẹ nuốt vào trong bụng, cảnh tượng này sẽ khiến bao nhiêu người gục ngã ngay lập tức, thậm chí mất hết can đảm tiếp tục sống?

Ngoài ra, ma cà rồng khổng lồ là một dạng cơ thể người thoái hóa, chúng còn có năng lực khiến người ta hoảng sợ. Khi chúng phát triển đến một kích thước nhất định, một quả trứng đen khổng lồ tương tự như trứng đà điểu sẽ được tạo ra trong cơ thể chúng. Mà khi trứng đen vỡ ra, thường sẽ có một hoặc hai con ma cà rồng nhỏ được sinh ra. Sau đó trải qua sáu tháng điên cuồng cắn nuốt, ma cà rồng nhỏ sẽ phát triển thành cơ thể khổng lồ, sau đó lại một lần nữa đẻ ra những quả trứng đen khổng lồ...cứ vòng đi vòng lại như vậy, một con ma cà rồng khổng lồ sẽ nhân lên thành một nhóm ma cà rồng, ăn thịt tất cả con người trong vòng vài trăm km.

Vì vậy, ở kiếp trước, cho dù con người có bao nhiêu thù hận, chỉ cần ma cà rồng khổng lồ xuất hiện, tất cả con người sẽ lập tức chung tay giết chết tên này trước, tuyệt đối sẽ không bao giờ để nó nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau.

Nhẹ nhàng hất tay Lãnh Vân ra, Thượng Ất không chút do dự quay người đi về phía ma cà rồng. Lãnh Vân sửng sốt một chút, sau đó lo lắng hét lên: "Thượng Ất, anh định làm gì? Có quân đội ở đây anh đừng lộn xộn!"

"Thứ này gọi là ma cà rồng, tôi nhất định phải tiêu diệt nó! Ở lại đây, chờ tôi trở lại!" Thượng Ất chạy một mạch, dần dần tăng tốc độ thu hút sự chú ý của vô số binh lính xung quanh.

"Nhanh quá! Tên này là dị năng giả tốc độ sao?"

"Có lẽ không phải, cậu xem khi hắn ta chạy tần suất của hai chân lại không nhanh, điều này cho thấy cơ đùi của hắn ta rất phát triển, hiển nhiên là thuộc loại dị năng giả loại sức mạnh."

"Không nhất định như vậy, tất cả chúng ta đều đã từng thấy dị năng giả sức mạnh thuần túy. Thịt trên cơ thể giống như gân bò. Đồng ý thân thể người này mặc dù mạnh mẽ, nhưng hình dáng cơ thể hài hòa, rõ ràng không hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh để chiến đấu!"

Có nhiều ý kiến khác nhau, nhao nhao thảo luận, lúc này ngay cả Ninh Đào cũng nhận thấy hành động của Thượng Ất. Mà khi nhìn thấy tốc độ của Thượng Ất càng lúc càng nhanh, cuối cùng khi hai chân tạo ra ảo ảnh , Ninh Đào không khỏi mở to mắt nhìn máy kiểm tra năng lượng trên cổ tay.

"11000, 12000, 13000...20000!"

Ninh Đào sững sờ nhìn những con số trên máy đo, há to miệng giống như nhìn thấy quái vật. Làm sao có thể như vậy, con người có HP hơn 20.000, toàn bộ quân khu không quá mười mấy người mà thôi, trong dân thường làm sao lại có nhân vật lợi hại như vậy?

"Đừng ngẩn ra, ra lệnh cho người của ông nổ sập cái hốphía dưới ma cà rồng, nếu không lát nữa khibị thương nó sẽ bỏ chạy theo đường này!"

Ngang qua người Ninh Đào, giọng điệu Thượng Ất bình tĩnh nhắc nhở Ninh Đào phải hành động ngay lập tức. Rắc rối nhất khi giết một con ma cà rồng chính là đây, sau khi bị thương sẽ chui xuống lòng đất bỏ chạy, lúc đó trừ khi dùng tên lửa ngàn tấn tấn công, nếu không rất khó để giết nó khi nó ẩn sâu dưới lòng đất.

“Sẽ bỏ chạy theo hố sâu?” Ninh Đào cau mày, cho đến nay, con quái vật kia đã ăn thịt ít nhất hai chục binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng, mà nó chỉ thò phần thân trên ra khỏi hố sâu.

Ninh Đào thực sự không thể nghĩ ra lý do để Thượng Ất tự tin như vậy, chẳng lẽ cậu ta đã từng gặp ma cà rồng và đánh bại nó? Điều này làm sao có thể, ông ta là người đi đầu trong trận chiến, luôn có thông tin về tất cả quái vật trong Đế Đô, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy con quái vật này, người đàn ông đeo mặt nạ này làm sao có thể biết chi tiết như vậy?

"Thế nào không tin tôi sao ? Quên đi, tôi tự mình giải quyết!"

Thượng Ất lạnh lùng liếc nhìn Ninh Đào, rất không hài lòng với sự do dự của Ninh Đào, nhưng Thượng Ất không có thời gian giải thích với ông ta, tốc độ ăn của con ma cà rồng khổng lồ kia đã chậm lại, nhìn có vẻ như sau khi ăn no sẽ bỏ đi, bản thân bắt buộc phải chớp lấy thời cơ tiêu diệt tên này.

Đầu, cổ, vai...tim!

Thượng Ất bình tĩnh nhìn lướt qua con ma cà rồng khổng lồ, thông thường mà nói đầu của tất cả các sinh vật đều có điểm yếu trí mạng, đặc biệt là những con ma cà rồng thích ẩn náu trong hangtấn công con mồi, cho nên ở kiếp trước rất nhiều người sống sót giai đoạn đầu khi đang bao vây những con ma cà rồng, tấn công đầu tiên chính là cái đầu khổng lồ của nó.

Đáng tiếc hiện thực vô cùng tàn khốc, sau khi trả giá không biết bao nhiêu mạng người, cuối cùng con người mới nhận ra điểm yếu của ma cà rồng không nằm trong đầu. Ngược lại bởi vì dùng để đào hang động, đầu của nó cứng một cách đặc biệt, những viên đạn thông thường chỉ để lại một chấm đỏ, máu chảy ra rất ít.

Điểm yếu của ma cà rồng nằm dưới ngực phải ba mươi cm, đó là nơi ẩn chứa trái tim của ma cà rồng, bên ngoài chỉ có bảy hoặc tám xương ức để bảo vệ, chỉ cần tìm đúng vị trí cắm vào khe hở giữa các xương, thông thường những người sống sót sẽ dễ dàng kết thúc cái mạng nhỏ của nó bằng một nhát dao duy nhất.

Nhưng mà ma cà rồng có thể trở thành kẻ thù chung của con người, tưất nhiên không nên đánh giá thấp thực lực của chings. Trong quá trình nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai bên, trong lòng Thượng Ất nhanh chóng đánh giá thực lực của con ma cà rồng khổng lồ này.

Cuối cùng Thượng Ất đưa ra kết luận, đây là một con ma cà rồng thành niên gần trưởng thành, sức chiến đấu về cơ bản là gần với HP khoảng 25.000. Nói cách khác, trong tình huống một đối một, ngoại trừ Thượng Ất ra thì ở đây không có ai là đối thủ của nó. Mà Thượng Ất muốn dễ dàng chiến thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì thứ này sẽ đào hang, điểm này khiến người ta rất đau đầu, Thượng Ất không muốn liều mạng xuống lòng đất chiến đấu với nó.

Bắt buộc phải dụ nó ra ngoài, nhưng dùng cái gì làm mồi nhử?

Thượng Ất nhanh chóng nhìn xung quanh, đồng thời trong đầu nhớ lại những món ăn yêu thích của ma cà rồng. Đột nhiên, ánh mắt Thượng Ất lạnh lùng quét qua một đoàn bóng đen, trong lòng chợt lóe lên một chủ ý.

Chó nghiệp vụ của quân đội! Chó lưng đen quân độicủa Đức!

Ở trong đám đông, có từ 3 đến 40 con chó nghiệp vụ quân đội to lớn với dải lông đen dài trên lưng đang không ngừng sủa lớn,. Trên cổ mỗi một bọn chúng đều có vòng da chắc chắn quấn quanh, một sợi xích thép dày bằng ngón tay cái bị chúng kéo thẳng, đầu kia của sợi xích là một bàn tay có sức mạnh rất lớn, hàng chục chiến sĩ huấn luyện đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của chó cưng. Trong trường hợp này, một khi những con chó nghiệp vụ quân đội này được phép lao ra ngoài, chỉ sợ khi gặp phải ma cà rồng thì sẽ bị ăn thịt sạch sẽ trong vài phút.

"Chính là chúng mày!"

Chỉ với một suy nghĩ, Thượng Ất đã quyết định số phận của những con chó nghiệp vụ quân đội này, hắn muốn dùng hơnchục con chó nghiệp vụ quân đội này làm mồi nhử ma cà rồng ra ngoài!
Chương 262: Chó nghiệp vụ của quân đồi làm mồi nhử "Hú hú! Hú hú!"
Nhìn thấy Thượng Ất đến gần, hàng chục cảnh khuyển phát ra tiếng hú cảnh cáo, những chiến sĩ huấn luyện chó ở đầu dây bên kia đều sửng sốt, vô thức siết chặt sợi dây xích trong tay, không ngờ sức mạnh từ cảnh khuyển truyền tới càng lúc càng mạnh. Dần dần có m ý nghĩ muốn thoát ra .

"Những cảnh khuyển này không tồi!"

Thân hình to lớn, tứ chi cơ bắp cuồn cuộn, bộ lông sáng bóng khỏe mạnh, ánh mắt lạnh lùng như sói...Khi Thượng Ất quan sát cận cảnh những con chó nghiệp vụ của quân đội này, ánh mắt không tự chủ lộ ra khen ngợi. Thượng Ất nhận ra, những con chó nghiệp vụ của quân đội này chắc hẳn cũng đã được tiêm thuốc hoạt hóa, từ đầu đến cuối trong bọn chúng không hề trường hợp nào cắn ngược lại chủ.

Ở kiếp trước Thượng Ất đã từng nhìn thấy chó nghiệp vụ của quân đội, sức chiến đấu của chúng thậm chí còn mạnh hơn những con sói hoang dã cùng kích thước. Mà khi tập hợp hơn mười con chó nghiệp vụ như vậy, những quái vật và dã thú thông thường đều sẽ sợ hãi.

Nhưng mà thật đáng tiếc, những con ma cà rồng khổng lồ là kẻ thù của tất cả các sinh vật dưới lòng đất. Mặc dù chó nghiệp vụ của quân đội rất mạnh, nhưng gặp phải loại quái vật thực lực vượt qua thú hoang dã bình thường rất nhiều, đoán chừng có hơn mười con cũng sẽ vô ích.

Lúc này Thượng Ất không mong đợi những con chó nghiệp vụ của quân đội sẽ giết chết con ma cà rồng khổng lồ, chỉ cần chó nghiệp vụ của quân đội có thể giữ con ma cà rồng khổng lồ trong một khoảng thời gian, để Thượng Ất có cơ hội lẻn tới gần, tấn công vị trí trái tim của nó một cách bất ngờ là tốt rồi.

Tất nhiên, chó nghiệp vụ của quân sự còn có một chức năng khác. Ở kiếp trước Thượng Ất dường như đã từng nghe nói, ma cà rồng khổng lồ cực kỳ ghét chó, một khi chúng tấn công thất bại, vậy thì những con chó nghiệp vụ của quân sự này chính là mồi ngon nhất để dụ nó ra khỏi hang.

Tóm lại, lần này nhất định phải giết chết con ma cà rồng khổng lồ này, nếu để nó chạy mất, chưa đến vài năm, tất cả những người sống sót sẽ chết.

"Đứng lại, không được đến gần, cẩn thận chó nghiệp vụ của quân đội phát điên cắn anh!"

Nhìn Thấy Thượng Ất dường như muốn giơ tay ra bắt chó nghiệp vụ của quân đội, một chiến sĩ trẻ nhìn chỉ mới 18, 19 tuổi không khỏi nhắc nhở, đồng thời kéo dây xích trong tay, ra hiệu cho chó nghiệp vụ quân đội của mình không được tấn công Thượng Ất.

"Đừng căng thẳng, tôi muốn mượn chó nghiệp vụ quân đội của các người dùng..." Thượng Ất nói rồi vươn một tay ra, ngón cái và ngón trỏ hơi xoắn trên dây xích trong tay chiến sĩ nhỏ, chiến sĩ nhỏ chỉ nghe thấy một tiếng “Lách cách”, giây tiếp theo sợi xích sắt dày bằng ngón tay cái người lớn bị tách ra làm hai.

"Anh muốn làm gì, đừng đụng vào Đại Hổ của tôi! Đại Hổ, cắn anh ta!"

Nhìn thấy chiến sĩ nhỏ vô cùng tức giận chỉ huy chó nghiệp vụ quân đội lao về phía Thượng Ất, nhưng xích sắt trong tay Thượng Ất khẽ rung lên, chó nghiệp vụ quân đội Đại Hổ vốn dùng hết sức lao tới trong nháy mắt giống như bị chấn động, nằm trên mặt đất toàn thân run rẩy gầm rú.

Trong vòng không chấm mấy giây, Thượng Ất dùng xích sắt làm roi da với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đánh liên tiếp Đại Hổ hàng chục nhát. Mà Đại Hổ dù sao cũng là chó nghiệp vụ quân đội, ở trước mặt Thượng Ất nó lại không có sức phản kháng, chỉ có thể dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Thượng Ất.

"Anh đã làm gì Đại Hổ của tôi? Tôi sẽ giết anh!"

Chiến sĩ nhỏ đau lòng ôm Đại Hổ tức giận, đồng thời vươn tay móc súng trường đột kích trên thắt lưng, nhắm ngay Thượng Ất mà bắn!

"Dừng tay! Nghe cậu ta giải thích trước đã!"

Lòng bàn tay dày của Ninh Đào khóa chặt cánh tay của chiến sĩ nhỏ, cho dù chiến sĩ nhỏ cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi. Nổi tiếng là một người cứng rắn trong quân đội, bản lĩnh xuất sắc của Ninh Đào thật sự đã được học từ cõi chết. Cộng thêm tác dụng thăng cấp của thuốc kích hoạt do toàn quân phân phát, giá trị HP của Ninh Đào cũng đạt mức đáng sợ là hơn 20.000.

"Ma cà rồng khổng lồ đang nuốt chửng đồng đội của các người, mà các người vì quan tâm đến những người bị thương sẽ không chọn lựa nổ súng bắn. Tôi giúp các người nghĩ ra một cách...những con chó nghiệp vụ quân đội này sẽ dụ con ma cà rồng khổng lồ ra khỏi mặt đất, điểm yếu chết người trước ngực của nó cũng sẽ lộ ra khỏi hố sâu. Cho nên tôi cần các người thả toàn bộ chó nghiệp vụ quân đội ra ngoài, chỉ có như vậy tôi mới có thể giết chết tên này!"

Thượng Ất giải thích đơn giản, đồng thời dùng tay chân, lại có mười bảy mười tám dây xích chó nghiệp vụ quân đội khác kẹp chặt trong tay, trong nháy mắt, gần một nửa chó nghiệp vụ quân đội trong đội chó nghiệp vụ quân đội bị Thượng Ất cướp đi. Mà lúc này Ninh Đào cuối cùng cũng hiểu ra Thượng Ất định làm gì, sau khi suy nghĩ một lúc thì ra hiệu cho thuộc hạ bỏ súng xuống, để Thượng Ất dẫn theo một đám chó nghiệp vụ quân đội, nhanh chóng chạy về phía con ma cà rồng.

"Thủ lĩnh! Anh thật sự muốn để bọn Đại Hổ chết sao? Đại Hổ đã từng cứu mạng tôi!" Nhìn thấy Thượng Ất dần dần đi xa, chiến sĩ nhỏ tức giận hét lên. Mà Ninh Đào vẻ mặt phức tạp khẽ thở dài, chậm rãi nói: "Bọn Đại Hổ chết, đỡ hơn các cậu chết trước mặt tôi. Bây giờ tất cả mọi người nghe đây, lập tức trở về vị trí phòng ngự tương ứng, nếu một trong quái vật bên ngoài xông vào, tôi lột sạch da của người đó ! Đánh mạnh tay cho tôi! "

Hai mắt Ninh Đào đỏ hoe, ông ta cũng luyến tiếc những con chó nghiệp vụ quân đội này, nhưng tình hình hiện tại rất nguy cấp, nếu không xử lý con quái vật ngay lập tức thì bị kẻ địch tấn công từ trong ra ngoài, làm không tốt toàn bộ phòng tuyến có thể sụp đổ ngay lập tức.

Bây giờ, Ninh Đào chỉ có thể đặt cược Thượng Ất có cách giải quyết ma cà rồng khổng lồ!

"Chiều dài cơ thể trong khoảng ba mét đến ba mét rưỡi, nếu như vậy, phạm vi tấn công của nó trong bán kính ít nhất là bốn mét. Nếu tôi muốn một đòn giết chết nó đồng thời có thểrút lui an toàn. Dựa tốc độ hiện tại của tôi, chỉ mất nửa giây để vượt qua phạm vi bốn mét và phát động tấn công. Nhưng vấn đề là ánh đao tinh vực của tôi không chắc chắn có thể không xuyên qua tim nó, tốt nhất là có thể dùng thao thiết cốt cung phối hợp với một mũi tên năng lượng, bắn nát trái tim của nó..."

Trong khi chạy, Thượng Ất nhanh chóng tiếp cận con ma cà rồng, mà cả chục con chó nghiệp vụ quân đội dường như cũng nhận ra rằng một trận chiến ác liệt sắp diễn ra, mỗi con đều có tai, lưng cao, hai hàng răng nanh sắc bén bắt nhe ra, kèm theo những tiếng gầm rú.

"Mặc kệ, dụ ra trước rồi lại tính. Nhưng mà sự việc thực sự kỳ lạ, theo tốc độ bức xạ sao băng ở kiếp trước, quái vật ma cà rồng khổng lồ với sức chiến đấu bất thường thế này, một năm sau ngày tận thế mới xuất hiện, tại sao mới hơn hai tháng mà nó đã hoành hành và giết người chứ."

Thượng Ất thầm cảm thấy kỳ quái trong lòng, sợi xích trong tay bỗng nhiên nới lỏng, gần 20 con chó nghiệp vụ quân đội sủa vang lao về phía con ma cà rồng khổng lồ cách đó mười mét. Trận chiến khốc liệt đang đến hồi gay cấn, Thượng Ất đã không còn thời gian để phân tích kỹ càng nguyên nhân của sự việc.

Thượng Ất lờ mờ cảm thấy, sự xuất hiện của con ma cà rồng khổng lồ chỉ sợ có liên quan đến hắn. Giống như làn sóng chuột trước đó, côn trùng diệt thế, và cả ghi chú khó bề tưởng tượng, thế lực thần bí muốn dồn Thượng Ất vào chỗ chết vẫn chưa dừng lại, mà theo Thượng Ất suốt trên đường đi, đuổi đến trong quân đội.

Mặc kệ, chỉ có giết con ma cà rồng khổng lồ trước, tất cả những bí ẩn này mới có thể từ từ có đáp án!

Thượng Ất đột ngột lùi lại, ánh mắt hắn không ngừng tính toán khoảng cách giữa hai bên và phương hướng mà đối phương có thể hành động, đồng thời cùng lúc vung hai tay trái phải lên, một mũi tên năng lượng màu xanh lam khiến người ta ngộp thở xuất hiện ở giữa thao thiết cốt cung, nhắm vào trán của con ma cà rồng khổng lồ!
Chương 263: Trụ năng lượng ngũ sắc Mũi tên năng lượng được bắn ra bởi thao thiết cốt có cung uy lực rất lớn, nhưng cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng sinh học, đây là khuyết điểm không thể tránh khỏi của thao thiết cốt cung.
Thượng Ất đã từng tính toán chính xác giới hạn bắn của mình, cuối cùng hắnđã đưa ra con số 5. Đương nhiên, Thượng Ất có thể ép mình bắn mũi tên thứ sáu hoặc thậm chí là mũi tên thứ bảy để giết kẻ địch, nhưng hắn nhất định phải liều mình kiệt sức, nguy hiểm khôn lường mới có thể khiến hắn bắn ra mũi tên đồng quy vô tận này!

Nhưng mà Thượng Ất tin tưởng, với thực lực không ngừng tăng lên của bản thân, uy lực và số lần bắn thao thiết cốt cung cũng sẽ theo đó mà tăng lên. Một khi đạt đến cấp độ nguyên tố giả hoặc bán thần như kiếp trước, có lẽ Thượng Ất có thể bắn không giới hạn số mũi tên, giống như một pháo đài di động.

Ngoài ra, Thượng Ất còn có một đòn sát thủ, đó chính là năng lực thần kỳ chiết xuất các loại nguyên tố tạo thành các mũi tên nguyên tố với năng lực thần kỳ của thao thiết cốt cung. So với thực lực bản thân cần một thời gian dài để tăng lên, năng lực thần kỳ của thao thiết cốt cung quả thực mạnh chẳng kém gì một plug-in trong game.

Tưởng tượng một chút, khi kẻ thù đang cho rằng bản thân không có sức để bắn mũi tên năng lượng ánh sáng, hơn nữa bản thân lại bỗng nhiên dùng mũi tên nguyên tố ẩn trong thao thiết cốt cung bắn chết tất cả kẻ địch trong một lần… Chậc chậc chậc, hiệu quả kia, cảm giác kia quả thực sảng khoáii.

Giờ đây, Thượng Ất lại một lần nữa gặp lại đối thủ ma cà rồng khổng lồ ngang tài ngang sức. Bên trong thao thiết cốt cung ẩn giấu mũi tên năng lượng hệ gió chính là đại sát chiêu cuối cùng của Thượng Ất. Trong mũi tên nguyên tố này ẩn chứa năng lượng hệ gió, không chỉ sở hữu sức mạnh kinh người như bão tố, quan trọng nhất chính là Thượng Ất cảm nhận được mùi vị nhanh và nhẹ độc đáo của nguyên tố gió.

Nói cách khác, mũi tên nguyên tố hệ gió này có khả năng xuyên nhanh như chớp, nhanh đến mức con ma cà rồng khổng lồ không thể tránh được!

Có thể giết con ma cà rồng khổng lồ trong một cú đánh không? Khóe miệng Thượng Ất tỏa ra mùi vị lạnh lẽo, chậm rãi chĩa mũi tên năng lượng đầu tiên vào mắt phải con ma cà rồng khổng lồ...

"Vù!"

"Vèo!"

Âm thanh chấn động không ngừng lan truyền trong không trung, tiếng mũi tên năng lượng xuyên qua không trung cũng không vang dội, nhưng kích thích lốc xoáy cực lớn, trong nháy mắt thổi bay cành khô lá héo úa trong vòng một mét trước mặt Thượng Ất ra tứ phía.

Đây là mũi tên kinh hoàng nhất bắn trúng đầu con tê tê đột biến đáng sợ nhất trong ngôi mộ dưới lòng đất, bây giờ nó đang xuyên qua không trung giống như sao băng mạnh mẽ bay về phía mắt phải của con ma cà rồng khổng lồ, nhưng con ma cà rồng khổng lồ lại giống như không biết, gầm thét dùng bàn tay khổng lồ xé một con chó nghiệp vụ của quân đội thành hai mảnh!

"Bùm!"

Một tiếng vang thật lớn, ánh sáng xanh lam đột ngột bùng phát trên đỉnh đầu con ma cà rồng khổng lồ. Ninh Đào ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này, hai bàn tay thô ráp vô thức siết chặt, trái tim đột nhiên như nhảy lêncổ họng, vì ông ta nhìn thấy một cảnh chấn động không gì sánh nổi!

"Vũ khí năng lượng? Người đàn ông đeo mặt nạ này làm sao có thể sở hữu vũ khí năng lượng mà các chiến sĩ tinh anh trong căn cứ mới được phân phối? Chẳng lẽ người đàn ông này là chiến sĩ đặc công trực thuộc mấy lãnh đạo kia trong quân đội? Nếu không làm sao bọn họ có thể đưa ra vũ khí năng lượng khan hiếm như vậy cho cậu ta sử dụng? "

Ninh Đào bị mũi tên năng lượng của Thượng Ất hấp dẫn ánh mắt, nhưng sự chú ý của Thượng Ất lại tập trung vào hai cái lỗ tai lớn được bảo hộ trên đỉnh đầu con ma cà rồng khổng lồ.

Quả nhiên , như mọi người đã thảo luận ở kiếp trước, bởi vì con ma cà rồng thành niên sống dưới lòng đất trong một thời gian dài, đôi mắt của nó kém xa so với sự tiến hóa hoàn chỉnh của các cơ quan giác quan khác. Ví dụ như nó có đôi tai to dài đến nửa mét ở cả hai bên đầu, ngay trong nháy mắt khi mũi tên năng lượng chuẩn bị bắn trúng nó, nó đột nhiên quay ngược lại để che chắn cho đôi mắt. Cho dù bị bắn máu thịt be bétnhưng lại hóa giải nguy cơ một mũi tên xuyên não tử vong.

"Xem ra tấn công vào đầu quả nhiên không thể giết chết con quái vật này, chỉ có thể dụ nó ra ngoài bắn xuyên tim mới được!"

Thăm dò không có kết quả, Thượng Ất lập tức thu lại thao thiết cốt cung lao vào con ma cà rồng khổng lồ với tốc độ nhanh nhất. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, phần lớn mười mấy con chó nghiệp vụ của quân đội do Thượng Ất thả ra đã chết hơn phân nửa, bàn tay to của con ma cà rồng kia giống như là khắc tinh của chó nghiệp vụ quân đội, sau khi bị bắt lại lập tức bị xé thành nhiều mảnh, trong nháy mắt biến mất trong cái miệng rộng của con ma cà rồng.

"Soàn soạt!"

Ánh đao tinh vực phát ramột luồng sáng màu u lam mạnh mẽ chém vào thắt lưng của con ma cà rồng, ngay lập tức một dòng máu đen tanh hôi phun ra từ vết thương dài hơn nửa mét, một con chó nghiệp vụ quân đội ở bên cạnh không kịp né tránh bị phun ra đầy đầu và mặt, giống như bị ai đó dùng máu tươi tắm.

Sắc bén mà ngang ngược...Đòn đánh lén kia của Thượng Ất khiến con ma cà rồng gầm lên một tiếng rất lớn ngay tại chỗ, con ngươi đỏ rực như máu bỗng nhiên nhìn chăm chú về phía Thượng Ất, bên trong ánh mắt lộ ra vẻ hung ác như một con rắn độc.

"Quả nhiên vẫn là cận chiến đáng tin cậy hơn, nhưng mà sinh mệnh của thứ này thực sự rất ngoan cường, nếu đổi lại là thoái hóa thú bình thường một đao kia cũng khiến xương cốt đứt gãy, hoặc là dứt khoát một đao chẻ làm hai rồi. Nhưng tên này chỉ bị thương một chút ngoài da, chẳng trách người sống sót ở kiếp trước gọi nó là một trong những sinh vật khó chơi nhất.”

Thượng Ất vừa nghĩ, bước chân nhanh chóng lui về phía sau. Con ma cà rồng khổng lồ bị một bầy chó nghiệp vụ của quân đội cắn xé vốn đã cáu kỉnh, bây giờ một dao kia của Thượng Ất đã hoàn toàn nhóm lửa giận của nó, nó giãy dụa muốn chui từ trong hố sâu dưới lòng đất ra ngoài.

"Cơ hội tốt!"

Nhìn thấy ma cà rồng khổng lồ hai tay chống đất, vị trí trái tim yếu ớt duy nhất lộ ra trước mặt hắn, Thượng Ất cảm thấy vui mừng khôn xiết, hắn không ngờ cơ hội nhỏ nhoi của đối phương lại xuất hiện dễ dàng như vậy.

"Mũi tên nguyên tố hệ gió đi ra cho ta!"

Lại một lần nữa lấy ra thao thiết cốt cung và mũi tên nguyên tố, Thượng Ất nhắm vào ngực con ma cà rồng phóng ra mũi tên giết người. Nhưng vào lúc này, một cảm giác kỳ quái xẹt qua trong lòng Thượng Ất, khiến hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sau lưng, chỉ thấy bên trong viện bảo tàng quốc gia căn cứ Đế Đô, một luồng khí tức cuồng bạo bay lên trời giống như một cột năng lượng ngũ sắc, dọc theo mái nhà cao ngất ngưởng của bảo tàng quốc gia lao thẳng lên trời!

"Đó là cái gì? Là một vũ khí laser sao?"

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn cột năng lượng tách tầng mây mù một đường hướng thẳng lên trên, thẳng đến khi tầm mắt không còn nhìn thấy nữa, cột năng lượng ngũ sắc vẫn không có ý định dừng lại, vẫn không ngừng phun trào lên trời.

Mà giờ khắc này, các chỉ huy quân sự khác đóng tại các tuyến phòng thủ bên kia đều đang trợn mắt há hốc mồm nhìn lên bầu trời, bọn họ không biết trong căn cứ quân sự đang xảy ra chuyện gì. Chỉ có ánh mắt Triệu Nghị đột nhiên sáng ngời, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó tin, tựa hồ như đã đoán được điều gì.

Nhưng mà, Triệu Nghị cũng được, Ninh Đào cũng được, tất cả sự chú ý của các chỉ huy đều ngay lập tức bị thu hút bởi cảnh tượng xa lạ trước mắt.

Từ khi cột năng lượng năm màu bắt đầu xuất hiện, cơ thể thoái hóa ở bốn phương tám hướng lập tức rút lui như thủy triều. Vừa rồi chúng còn đang dùng móng vuốt sắc nhọn ngoạm lấy cơ thể chiến sĩ thoái hóa, thậm chí ngay cả con mồi trong tay cũng không thèm nhìn xoay người chạy, bước chân cho thấy chúng có vẻ đang rất sợ hãi.

Bọn chúng đanh sợ cái gì? Cột năng lượng này rốt cuộc là thứ gì, vì sao lại có bầu không khí hung tàn như vậy?

Nhìn cột năng lượng kỳ dị trên bầu trời, lông mày Thượng Ất không khỏi cau lại, dường như hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện... vô cùng quan trọng ở kiếp trước...
Chương 264: Quái vật vượn khổng lồ xuất hiện Cổng thiên giới!
Trong lòng Thượng Ất đột nhiên bật ra từ ngữ quen thuộc, gần như cùng lúc đó, trong miệng Triệu Nghị từ bên kia tuyến phòng ngự chậm rãi bật ra hai chữ y hệt. Trong lúc nhất thời, cả hai đều đồng thời nghĩ đến nơi bí ẩn nhất - cổng thiên giới nối giữa trái đất và không gian của thần linh!

"Nhưng điều này là không thể. Ở kiếp trước, cho đến khi chết, mình chưa từng nghe nói có người thực sự mở được cánh cổng thiên giới này..." Thượng Ất sững sờ nhìn cột năng lượng, ký ức về cổng thiên giới ở kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu.

Cổng thiên giới là con đường duy nhất để nối liền nhân gian và thiên giới. Nghe nói chỉ có thu thập sức mạnh nguyên tố khổng lồ, mới có thể mở được cánh cổng năng lượng tương tự như bản chất của lỗ đen trong vũ trụ này. Nhưng mà có người đã từng tính toán, nếu thực sự muốn mở cổng thiên giới, cần năng lượng không thể tưởng tượng nổi mới được, Thượng Ất không cho rằng hiện tại quân đội Đế Đô có thể làm được.

"Không đúng, tất cả chuyện này có vẻ rất không đúng, tập thể cơ thể thoái hóa chạy trốn cho thấy cột năng lượng này nhất định có vấn đề!"

Thượng Ất đang định thử câu trả lời, ngay lúc này cột năng lượng ngũ sắc đột nhiên thay đổi. Luồng năng lượng đang liên tục phun trào bỗng dừng lại, cứ như đã sắp cạn kiệt năng lương vậy. Mà gần như cùng lúc, một tiếng gầm kinh hoàng lan ra khắp cánh đồng.

Âm thanh này nghe có vẻ hơi giống tiếng người khàn khàn, lại có chút giống tiếng dã thú gầm, cùng với tiếng gầm kinh hoàng này, những cơ thể thoái hóa vốn đang nhanh chóng chạy trốn càng như chim sợ cành cong, , điên cuồng tăng tốc chạy thục mạng, khổ sở chật vật chạy trốn nhưng không một ai có can đảm dừng lại.

"Mẹ kiếp, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ bên trong căn cứ bị quái vật tấn công? Chà, nghe mệnh lệnh của tôi, tất cả mọi người lập tức tiến vào căn cứ..."

Ninh Đào đang định phát lệnh cứu viện, nhưng đúng lúc này, một bóng người màu đen to lớn đột nhiên nhảy lên thật cao từ giữa bảo tàng quốc gia cách đó mấy km, không ngừng gầm lên những tiếng gầm khủng bố.

Ngay sau đó, vô số người có thân thủ vô cùng mạnh mẽ cầm trong tay các loại vũ khí kỳ lạ theo sát phía sau, trong đó thậm chí có một số người gần giống như chim, dựa vàog áo choàng kỳ quái tạo ra những đường cong trên không trung, bám theo sát bóng đen khổng lồ.

"Mẹ nó, đây không phải là đội bảo vệ dị năng giả bên cạnh những lãnh đạo lớn sao? Tại sao những người này lại chạy ra ngoài? Bọn họ đang đuổi theo tấn côn con quái vật gì vậy?"

"Đó không phải là yêu quái đâu, nhìn có vẻ giống một con người?"

"Đừng đùa, con người có thể nhảy cao như vậy sao? Tôi nói có thể là sản phẩm thử nghiệm trong phòng thí nghiệm, Vương Nhị Đản liên đội bên cạnh nói vài ngày trước anh ta trùng hợp có cơ hội đi vào bên trong căn cứ, anh ta nhìn thấy mấy người mặc áo khoác màu trắng đang nghiên cứu một con quái vật..."

Các binh sĩ đang khẽ bàn luận, đột nhiên Ninh Đào ở bên cạnh cảnh báo gay gắt: "Mọi người chú ý, con quái vật đó đang chạy về phía chúng ta!!"

"Cái gì? Chạy tới đây, không thể trùng hợp như vậy chứ? Chết tiệt, nhanh chuẩn bị chiến đấu!!"

Không thể không thừa nhận, các chiến sĩ của Ninh Đào được rèn luyện chiến đấu khá cao. Ninh Đào vừa ra lệnh, các chiến sĩ ở đây đều nhắm súng vào con quái vật to lớn đang nhảy tới. Nhưng phát sinh sự việc khiến cho mọi người không tưởng tượng được, con quái vật với khí thế hung hăng một đường băng băng mà tới, cho dù là đám đông, xe bọc thép hay hàng rào sắt cao vài mét cũng không thể ngăn cản con quái vật dù chỉ một giây.

Cứ như vậy, quái vật hình người thẳng tay nghiền nát, đụng bay vô số chiến sĩ, chỉ trong một phút ngắn ngủi đã đi qua khoảng cách vài km, giống như một chiếc xe tải hạng nặng xuất hiện trước mặt Thượng Ất và những người khác!

Thật lớn! Thật sự là quá to lớn!

Khi một cơ thể khổng lồ cao tới ba tầng lầu đi tới trước mặt, Thượng Ất cuối cùng đã hiểu tại sao rất nhiều người cũng không thể ngăn cản quái vật này.

Thứ này thật sự là quá kinh khủng, cả người phủ đầy lông đen rậm rạp đứng dưới ánh mặt trời lộ ra đường nét của con người, nhưng nhìn lên dọc theo thân thể khổng lồ, phía trên là khuôn mặt dữ tợn, hai bên miệng nhô ra bốn chiếc răng khổng lồ, sựsắc bén làm cho người ta tin chắc rằng có thể cắn một con voi làm đôi.

Mà trên thân thể cường tráng kia, tứ chi vững chãi như trụ bê tông lâu lâu hễ cứ vung bừa lên là lại có chiến sĩ gào thét và xe bọc thép nặng mấy tấn bay lên giữa không trung cao mấy chục mét, sau đó lại thê thảm rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ vụn chói tai.

Mà xui xẻo hơn cả là những chiến sĩ còn chưa kịp đợi súng nổ đã bị con quái vật vượn khổng lồ nhặt lên và ném vào cái miệng rộng bằng một chiếc ô tô con, những chiến sĩ này thậm chí còn không kịp hét lên thì đã bị con quái vật vượn khổng lồ nhai nát rồi nuốt vào bụng, trong nháy mắt biến thành một đống thịt xay.

Quá kinh khủng, không ai có thể thờ thơ đối mặt với một con quái vật đáng sợ như vậy. Các chiến sĩ bắt đầu bỏ chạy tứ phía, chỉ sợ giây tiếp theo bọn họ sẽ là người bị ném vào miệng con quái vật.

Ninh Đào mặt mày tái xanh, máy dò năng lượng trên cổ tay không thể hiển thị số nữa. Không phải là vì bị đụng hư trong lúc hoảng sợ, mà là vì HP của con quái vật vượn lớn này đã vượt quá giá trị tối đa của máy dò năng lượng, một trăm ngàn!

Nói cách khác, quái vật vượn khổng lồ này có khả năng đập chết bất cứ ai ở đây chẳng khác gì đập chết một con ruồi, kể cả Ninh Đào ông!

Làm như thế nào? Làm thế nào mới có thể ngăn chặn con quái vật giết người? này

Những hạt mồ hôi lấm tấm trên trán Ninh Đào, lần đầu tiên ông ta mong chờ những dị năng giả của đội bảo vệ nhanh chóng xuất hiện. Theo quan điểm của Ninh Đào, nếu những dị năng giả của đội bảo vệ này dám đuổi theo con quái vật vượn khổng lồ thì sẽ có cách để thu phục nó, hoặc thậm chí giết nó. Thật không may, Ninh Đào không thể chờ đợi sự xuất hiện của dị năng giả đội bảo vệ. Ngay lúc ông ta còn đang lúng túng, con quái vật vượn khổng lồ dường như đã phát hiện ra ông ta là người chỉ huy ở đây, hoặc bởi vì hơi thở HP mạnh mẽ của Ninh Đào đã thu hút nó, nó vươn lòng bàn tay khổng lồ của mình ra trực tiếp bắn về phía Ninh Đào.

"Nhanh tránh ra!"

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thượng Ất giống như ma quỷ dùng chân đạp Ninh Đào bay ra xa. Sau đó Thượng Ất nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ, con quái vật vượn khổng lồ rất tức giận vì bị Thượng Ất phá hoại bữa ăn, lòng bàn tay to bằng ô tô đánh về phía Thượng Ất, lại bị Thượng Ất tránh được, mặt đất rung lên như động đất, những người bên cạnh há mồm trợn mắt.

"Hừ, muốn đánh chết tao không dễ như vậy đâu. Muốn ăn tao sẽ cho mày, nhìn thấy con ma cà rồng khổng lồ ở đằng kia không, mày đi ăn nó đi!"

Thượng Ất la lớn, bước chân liều mạng lao về phía trước, chuẩn bị chạy về phía con ma cà rồng khổng lồ.

"Rống!"

Con quái vật vượn khổng lồ dường như hiểu lời Thượng Ất, khuôn mặt của nó lộ ra vẻ tức giận mà chỉ con người mới có. Lòng bàn tay to lớn chống trên mặt đất một cái đã đi được khoảng cách vài trăm mét, cơ thể to lớn đập mạnh xuống mặt đất ngăn Thượng Ất và con ma cà rồng khổng lồ đã chui ra khỏi hang được một nửa lại.

"Gừ...!"

Con ma cà rồng khổng lồ dường như cảm thấy có điều gì đó không ổn, nó nhe răng trợn mắt với con quái vật vượn khổng lồ, dưới chân lại liều mạng đào bới đất. Trong nháy mắt phần lớn cơ thể của nó đã rơi vào đó, chỉ cần mười mấy giây nữa nó đã có thể chạy trốn theo đường hầm. Nhưng vào lúc này, quái vật vượn khổng lồ duỗi một lòng bàn tay ra nhẹ nhàng đập trên mặt đất!

"Ầm ầm ầm!"

"Ngao ngao!"

Trời rung đất chuyển, con ma cà rồng khổng lồ phát ra một tiếng thét dài thảm thiết, sau đó phần thân trên của nó liều mạng giãy dụa leo lên, trong khi phần thân dưới lại máu me đầm đìa bị kẹp chặt trong đống đất đổ nát trong đường hầm.

Con quái vật vượn khổng lồ chỉ dùng một chút sức đã chém ngang lưng ma cà rồng khổng lồ trước mặt mọi người.
Chương 265: Làm ơn, giúp tôi giết nó!
Dịch: TTTV

Sức mạnh thực đáng sợ!

Thượng Ất kinh hãi ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào phần dưới cơ thể của con ma cà rồng mà quái vật vượn khổng lồ đang thuận tay nhét vào cái miệng to cắn xé, cảnh tượng ăn tươi nuốt sống vô cùng đẫm máu, nhất thời không ai dám nhúc nhích nửa bước.

"Mẹ kiếp, thứ đồ chơi này rốt cuộc là cái gì vậy! Mẹ nó đứng ngẩn ra đó nữa, bắn cho tôi! Dồn sức bắn đi!!"

Ninh Đào lớn tiếng hét, bóp cò một cách điên cuồng.T trong tình huống này, là một người chỉ huy ông ta phải làm điều gì đó, cho dù kẻ thù nguy hiểm đến mức không thể đánh bại, Ninh Đào cũng phải là người đầu tiên đứng ra tấn công kẻ thù.

Nhưng mà việc mà ông ta không ngờ tới một lần nữa xảy ra, ngay khi tất cả các chiến sĩ lấy hết can đảm để chuẩn bị liều mạng với quái vật vượn khổng lồ, những dị năng giả của đội bảo vệ đi theo sau đã lớn tiếng ngăn cản bọn họ.

Trong đó một dị năng giả trung niên cả người mặc áo giáp chiến đấu màu đen hét lên.

"Tất cả dừng lại, không được sử dụng vũ khí hủy diệt hàng loạt, con vượn khổng lồ này là tài sản quý giá của quân đội, tuyệt đối không được giết!"

"Con vượn khổng lồ là tài sản quân sự? Mẹ kiếp, thứ này thực sự là do quân đội làm ra!"

Thái dương của Ninh Đào nảy lên dữ dội, từ lâu ông ta đã nhận ra sự việc có chút không đúng lắm. Đầu tiên là vô số cơ thể thoái hóa bao vây tường thành, sau đó là một con quái vật to lớn như vậy xuất hiện, chuyện như vậy cũng chỉ có những nhà khoa học điên khùng trong quân đội mới có thể làm được!

Nhưng ông đây không quan tâm con quái vật này đến từ đâu, ông đây biết rằng thứ này đang ăn thịt người, ăn thịt những chiến sĩ dũng cảm bảo vệ đất nước!

"Đại đội pháo hạng nặng! Bắn cho tôi, bắn thật mạnh! Bắn hết tất cả đạn cho tôii!"

Ninh Đào gầm thét hô hào, mà các dị năng giả nghe thấy tiếng hét của Ninh Đào đều thay đổi sắc mặt, trong đó người đàn ông trung niên mặc áo giáp da màu đen trực tiếp tấn công về phía Ninh Đào.

"Mọi người nghe không hiểu sao, thứ này không phải quái vật, là siêu vũ khí do quân đội nghiên cứu phát triển, hơn nữa trên người nó có manh mối then chốt để mở cổng thiên giới. Nếu các cậu làm tổn thương nó, tất cả sẽ bị xử lý theo quân pháp!"

"Dừng lại con mẹ cậu, cấp dưới của ông đây bị chết nhiều như vậy, cậu nói không đánh thì không đánh sao? Nếu hôm nay ông đây không giết thứ này, ông đây không mang họ Ninh!"

Sự bướng bỉnh của Ninh Đào nổi tiếng khắp quân đội, ông ta đã tức giận có chín trâu cũng không kéo lại được. Dị năng giả mặc áo giáp da màu đen hiển nhiên cũng biết rõ điều này, bỗng chau mày rồi đạp chân xuống đất, trong phút chốc Ninh Đào và binh lính chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng đen lóe lên, giây tiếp theo cổ họng của Ninh Đào đã bị dị năng giả mặc áo giáp da màu đen nắm trong tay!

"Lập tức hạ lệnh ngừng công kích, nếu không tôi sẽ bóp chết cậu!"

"Bóp chết tôi, cậu cho rằng chỉ cậu có năng lực đặc biệt!"

Không sợ hãi trước sự uy hiếp của dị năng giả, Ninh Đào đột nhiên cúi đầu xuống, HP trong phút chốc bùng phát lên đến 20.000, Ninh Đào tập trung sức lực toàn thân vào cổ, sau khi trả giá bằng năm vết máu hằn sâu trên cổ, ông ta lập tức thoát khỏi sự khống chế của người kia!

"Đừng quan tâm tới tôi, bắn!"

Ninh Đào hét lên, sau đó quay người lại quấn với dị năng giả, liều mạng tấn công lẫn nhau. Mà lúc này, quái vật vượn khổng lồ cuối cùng cũng cảm thấy bị đe dọa, nhưng nó không cam lòng đưa tay chịu trói, trong chốc lát hai bên đã xảy ra những trận đấu ác liệt như trong phim khoa học viễn tưởng, chiến sĩ, vượn khổng lồ, dị năng giả ba bên hỗn chiến, rất nhiều người khốn khổ chưa kịp cất tiếng hét đã chết thảm.

"Bà cô nhà mày, sao người một nhà lại đánh nhau? Thượng Ất, chúng ta phải làm sao? Còn nữa, con vượn khổng lồ kia cũng là một cơ thể thoái hóa sao?"

Lãnh Vân thở hổn hển phía sau Thượng Ất, cả hai đang không ngừng chen giữa trận chiền rời xa con vượn khổng lồ. Trận đấu cấp độ này không ai có thể khống chế, một khi bị lan đến gần nhất định chết không chỗ chôn. Nhưng tình cảnh tượng nhất thời thay đổi lại khiến Lãnh Vân dừng bước. Những dị năng giả của đội bảo vệ con vượn kia mà tấn công người của mình, điều này khiến Lãnh Vân cực kỳ tức giận.

"Không rõ lắm, tôi cũng không biết nó rốt cuộc là thứ gì. Nhìn giống một con quái vật thoái hóa giống vượn, nhưng tôi chưa từng nghe nói đến loại thú thoái hóa có thể sở hữu sức mạnh đáng sợ như vậy...Nhưng tôi có thể xác định một điểm, nếu quân đội của cô không ngừng chiến đấu nội bộ, quái vật vượn khổng lồ sẽ sớm bỏ chạy! "

Thượng Ất khẽ nói, cố gắng tìm kiếm ký ức về con quái vật vượn khổng lồ trong ký ức, cuối cùng lại chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ từ bỏ. Đây là quái vật hắn chưa từng thấy, nếu như nhất định phải nói đã từng nhìn thấy ở đâu, Thượng Ất ngược lại nhớ tới nhân vật chính của bộ phim khoa học viễn tưởng cách đây rất lâu-King Kong!

"Vậy chúng ta sẽ ra tay giúp bọn họ sao?"

Lãnh Vân khẽ cắn môi, thỉnh thoảng quay đầu nhìn thân hình khổng lồ đồ sộ ở giữa trận chiến kia. Bên cạnh nó, những chiến sĩ trẻ bị nó tùy ý bóp chết, giẫm nát, nhưng càng nhiều chiến sĩ trẻ lại không hề sợ hãi lần nữa xông lên. Các chiến sĩ đều rất rõ ràng, cách đó vài trăm mét là nơi ẩn náu của gia đình họ, một khi để con vượn khổng lồ đột nhập vào đó thì người nhà của bọn họ ngay cả một cơ hội sống sót cũng không có.

Nhất định phải chiến đấu đến cùng, quyết không thể lùi bước, đây gần như đã trở thành mệnh lệnh cao nhất trong trái tim của tất cả các chiến sĩ, nhưng dị năng giả gia nhập đã thay đổi hương vị của trận chiến phòng thủ. Chẳng lẽ siêu vũ khí mà dị năng giả nói lại quan trọng như vậy? Quan trọng hơn so cả tính mạng của hàng trăm nghìn chiến sĩ ở đây?

Mà lúc này, trong lòng Lãnh Vân như lửa đốt, sôi trào không thôi. Vừa rồi, cô tận mắt nhìn thấy một bóng dáng chiến sĩ trẻ tuổi đột nhiên lao thẳng về trung tâm trận chiến. Sau khi ôm xác con chó nghiệp vụ quân đội yêu quý của mình, trên khuôn mặt còn non nớt của anh ta từ từ lộ ra vẻ bi tráng khi sắp phải chết.

Lãnh Vân nhận ra chiến sĩ trẻ tuổi này, lúc trước khi Thượng Ất cướp mất chó nghiệp vụ, chính là chiến sĩ có khuôn mặt non nớt này đã đứng ra ngăn cản. Có lẽ đối với anh ta mà nói, chú chó nghiệp vụ quân đội này là người thân duy nhất của anh ta trong tận thế.

Bây giờ người thân bị quái vật giết chết, chiến sĩ nhỏ không còn ý nghĩa sống tiếp. Dưới sự kinh hô của mọi người, chú sĩ nhỏ ôm xác con chó nghiệp vụ quân đội không quay đầu lại lao đến dưới chân con quái vật vượn khổng lồ. Mà trước khi bị quái vật vượn khổng lồ giẫm thành thịt vụn, anh ta không ngần ngại kéo chốt thuốc nổ cực mạnh nặng hơn chục ký trên người, bỗng một đám mây hình nấm khổng lồ bốc lên, quái vật vượn khổng lồ gầm lên một tiếng đau đớn.

Nhưng tiếng thét còn lớn hơn vậy lại phát ra từ các chiến sĩ trẻ khác đang phẫn nộ gào thét vì cái chết của chiến sĩ trẻ nọ, đạn và đại bác lao vào con vượn khổng lồ như mưa rơi, lần này không ai chịu tuân theo mệnh lệnh của những dị năng giả kia!

“Cô thật sự muốn giúp bọn họ sao?” Thượng Ất dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lãnh Vân: “Nói mới nhớ tôi cũng muốn đánh tên kia một trận. Nó cướp đi con mồi ma cà rồng của tôi, nợ nần tôi muốn thanh toán thật tốt với nó."

"Uh, cảm ơn Thượng Ất, nếu có thể xin hãy giết con quái vật này. Chiến sĩ trẻ kia… anh ta không nên chết một cách vô nghĩa như vậy!"

Giọng của Lãnh Vân có chút nghẹn ngào, cái chết của chiến sĩ nhỏ đã chạm đến phần mềm yếu đã phủ bụi trong trái tim cô, mà Thượng Ất khéo hiểu lòng người khiến cô không biết nên nói gì. Lãnh Vân biết, lần này Thượng Ất vì cô mới dừng lại chuẩn bị ra tay, người đàn ông này thật ra không hề lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài...

"Xem ra nhất định phải dùng đến mũi tên nguyên tố hệ gió, chỉ là không biết điểm yếu của con quái vật vượn khổng lồ là ở đâu...vậy chọn mắt đi, bình thường mà nói điểm yếu của quái vật đều ở đó!"

Thượng Ất không chút do dự lấy ra thao thiết cốt cung và mũi tên nguyên tố hệ gió, đồng thời giải phóng thích dị năng đến cực hạn, ngay lập tức một luồng khí dữ dội khóa chặt trên người quái vật vượn khổng lồ, làm cho quái vật vượn khổng lồ bị chấn động!

"Rống rống!"

Quái vật vượn khổng lồ gầm lên rung trời, so với nó thì vóc dáng của Thượng Ấtnhỏ giống như một con kiến, nhưng trong nháy mắt lại khiến nó cảm thấy cực kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên con quái vật vượn khổng lồ này vừa được sinh ra, có rất nhiều chuyện nó không thể hiểu được mà chỉ chỉ có thể dựa vào bản năng phán đoán.

Không thể nhắc con quái vật vượn khổng lồ, vũ khí kỳ lạ trong tay con người này có lẽ thực sự có thể giết nó bằng một mũi tên!
Chương 266: Loạn chiến! Mũi tên hệ gió!
Bình Luận (0)
Comment