Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 121

Nửa tiếng sau, Chu Khiêm dẫn đội quay về quảng trường.

Trên quảng trường vẫn còn ba NPC chưa rời đi, chính là Thát Nhĩ, Tara và Brega.

Trong đó người thảnh thơi nhất là Thát Nhĩ, bà nhàm chán, liên tục ngáp dài. Bà ở đây chỉ vì một lý do —— Tara và Brega chưa tìm thấy chó của mình, bà chưa thể đưa hai phần canh thịt cho họ.

“Sao không chịu kể chuyện đó?”

“Hai người không nói, họ sẽ không nói chó của hai người đang ở đâu.”

“Được rồi, tôi cũng không ngờ mấy tên đào ngũ đó lại có bản lĩnh như vậy. Nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác. Hai người tùy tiện nói đại đi, nên tìm được chó về rồi tính sau!”

“Dù không tìm thấy thì bây giờ hai người lấy canh thịt được không hả? Tôi còn phải về quán trọ chuẩn bị nữa!”

Khi nhóm Chu Khiêm đuổi đến, họ nghe thấy Thát Nhĩ đang khuyên bảo hai người còn lại.

Khuyên một hồi, ngẩng đầu nhìn thấy nhóm đào ngũ đã quay về, Thát Nhĩ sung sướng nói: “Mấy cậu về rồi!”

“Haiz, tôi nói rồi đó, sao mà trưởng làng cứ giao mấy việc mệt đến chết này cho tôi. Đáng tiếc tôi không phải người ở đây, muốn ở lại thì phải chịu khó, phục vụ cho dân làng. Ai chịu nấu nướng cho mấy người này, có ai nấu ngon hơn tôi đâu?”

Nhìn Thát Nhĩ, Chu Khiêm cười chào hỏi, rồi lại nghiêng đầu nhìn Tara và Brega.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Trước khi đến miếu thần, Chu Khiêm đã hỏi thăm chuyện làng Vô Danh và thông tin liên quan đến hai nước từ chỗ Thát Nhĩ. Tiếc rằng Thát Nhĩ không phải người địa phương, hiểu biết khá ít. Sau đó Chu Khiêm muốn dùng chuyện chó vẫn chưa thể tìm về để uy hiếp Tara và Brega. Hai người họ là người lớn tuổi trong lòng, hẳn sẽ biết khá nhiều bí mật.

Nhưng đúng như lời nhắc nhở của Thát Nhĩ, cái tên “A Mị” không được phép đề cập đến ở trong làng. Chu Khiêm chỉ vừa hỏi manh mối về cái tên này, hai người họ liền né xa ba thước, tiếp tục chạy đi tìm chó.

Phản ứng của hai NPC càng xác minh thêm tầm quan trọng của người tên A Mị.

Chu Khiêm muốn cùng Ẩn Đao, Kha Vũ Tiêu chia nhau ra đuổi theo thì nhận được tin nhắn từ Tề Lưu Hành.

Liên tưởng đến bức tượng ba đầu, kính thủy tinh thay đổi màu sắc và tấm bia đá khắc lệnh cấm thứ ba đã biến mất, suy xét đến khả năng nhiều manh mối có thể lướt qua trong chớp mắt, Chu Khiêm quyết định đến miếu thần Kỳ Nguyện trước.

Bây giờ họ quay về từ chỗ ngôi miếu, hai NPC này cũng vừa lúc quay về quảng trường, nghe thấy lời của Thát Nhĩ và trông thấy sắc mặt tái mét của họ, hiển nhiên chưa có ai tìm thấy con chó của mình.

Bọn họ thất vọng, Chu Khiêm liền cười, tiến lên hỏi: “Hai người quá quan tâm  đến hai chú chó đó, vậy thì nó vô cùng quan trọng cho tối nay rồi. Hiển nhiên cũng giống như không bao giờ được để lửa tắt. Nên tôi rất tò mò, làm sao người của dị giới biết được từng nhà sẽ có lửa?”

Để bình an sống sót qua tối nay, người chơi cũng cần phải đốt lửa.

Xuất phát từ hạn chế của lệnh cấm, người chơi phải khiến cho màu sắc của ánh lửa khác đi, để ánh lửa không thể phản chiếu ra bên ngoài ô cửa sổ.

Nhưng nếu Hồng Thần, hoặc là quỷ của dị giới không nhìn thấy lửa, vậy thì việc người chơi thay đổi màu sắc cho ánh lửa không thể làm được —— vì quỷ không nhìn thấy ánh lửa từ ngoài cửa sổ sẽ vào nhà ăn thịt người.

Nhưng trò chơi chắc chắn sẽ không đẩy người chơi vào chỗ chết ngay từ đầu, điều đó có nghĩa rằng phương thức mà quỷ cảm nhận được ánh lửa sẽ không giống con người. Lệnh cấm kia chỉ là hạn chế không cho người dân trong làng nhìn thấy ánh lửa.

Đây là lý do Chu Khiêm gợi nhắc đến vấn đề này.

Anh muốn xác nhận lại nó trước khi lễ hội Samhain thực sự bắt đầu.

Brega đáp: “Người dị giới rất mạnh, cái gì mà họ không biết? Bọn họ biết hết. Chỉ cần có lửa, họ sẽ không vào nhà!”

“Đã có lửa… vậy vì sao còn cần có chó?” Chu Khiêm hỏi tiếp: “Tôi nghe nói chó có thể giao tiếp với người dị giới, có thể báo động trước nguy hiểm. Nhưng hình như nó không phải là thứ thiết yếu. Nếu lửa có thể đối phó với người dị giới thì mọi người chỉ cần ở trong nhà là được rồi, sao còn cần dùng đến chó?”

Tara đứng bên cạnh xanh lè cả mặt: “Vì lửa chỉ có thể đuổi được người dị giới bình thường. Bọn họ đến thế giới này là vì muốn ăn thịt chúng ta, xương trắng đốt ở trong nhà có thể dẫn họ đến quảng trường. Các cậu thấy không, ở quảng trường không chỉ có xương trắng mà còn có rất nhiều ngũ cốc và thịt! Như vậy thì khi đến quảng trường, nhìn thấy thức ăn mà chúng ta hiến tế, họ cũng có thể thỏa mãn rồi! Chờ đến hừng đông, họ sẽ rời đi! Tóm lại là rất dễ đối phó với bọn họ! Nhưng còn Hồng Thần… Quá, quá nguy hiểm!”

“Nếu Hồng Thần xuất hiện, chắc chắn không thể dùng thức ăn bình thường đuổi đi được. Thần chắc chắn sẽ đòi lấy những thứ trân quý nhất của chúng ta. Thần muốn giao dịch với chúng ta. Khi đó, chúng ta không thể giao tiếp với thần, cho nên chỉ có thể dựa vào chó hoặc là những động vật có linh tính mà thôi.”

Chu Khiêm nhận được tin nhắn từ Bạch Trụ, biết Hồng Thần là gì, giải thích đơn giản thì đó là đại quỷ của địa ngục, hoặc là một loại quỷ có quyền lực.

Dựa trên cơ sở này, Tara nói đến đây, anh cũng có thể hiểu được —— nếu Hồng Thần đến, không có chó để giao tiếp, dân làng không biết Hồng Thần muốn thứ gì, không thể thỏa mãn thần thì sẽ bị thần giết ngay tại chỗ. Nhưng nếu có chó làm vật trung gian để giao tiếp, họ có thể kịp thời lấy ra thứ mà Hồng Thần muốn.

Chu Khiêm tò mò hỏi thêm: “Vậy thì dân làng ở đây cũng có thể giao tiếp với động vật?”

—— Đây đúng thật là một phó bản phép thuật.

“Đúng vậy! Mỗi người chúng tôi đều có thể!” Tara cả giận nói: “Cho nên cậu trả chó cho chúng tôi được chưa?”

“Không thể.” Chu Khiêm tỏ vẻ vô tội: “Hai người còn chưa kể cho chúng tôi nghe chuyện của A Mị mà.”

Brega thật sự tức giận: “Cậu biết rõ cậu là quân đào ngũ! Chúng tôi thu nhận các cậu! Các cậu đừng có quá đáng, chúng tôi có thể đuổi các cậu đi bất cứ lúc nào!”

Chu Khiêm nhìn họa tiết trên áo đối phương: “Bác là người của gia tộc Nguyệt. Nếu không có sự giúp đỡ của chúng tôi, bác có thể đã bị đi gác đêm. Còn bác ——”

Nhìn Tara ở bên cạnh, anh nói tiếp: “Bác là người của gia tộc Vân. Chúng tôi cũng đứng chung chiến tuyến với các bác. Nhanh như vậy đã qua cầu rút ván rồi? Vốn dĩ chúng tôi cũng đã bị ghẻ lạnh rồi. Nhưng còn bác thì sao? Không có chó, có lẽ bác cũng không nổi qua tối nay đâu.”

“Cho nên cần gì phải như thế, tôi chỉ muốn nghe một câu chuyện cũ mà thôi. Chi bằng chúng ta…”

Chu Khiêm cười cười, lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Brega, gằn từng chữ một: “Bắt đầu câu chuyện từ chỗ “con chim lông vàng” đi.”

Những lời của Chu Khiêm đã đề cập đến vấn đề mấu chốt.

Trong chớp mắt, Tara và Brega vốn đang ở hai phe liên minh đối lập bỗng thống nhất làm ra một động tác —— bọn họ liếc nhau, sau đó nhích lại gần nhau hơn.

Nghiễm nhiên đây là hành vi của hai người cùng một làng đang tỏ địch ý đối với người ngoài.

“Ừm, “con chim lông vàng” rất quan trọng. Câu chuyện về A Mị chắc là cũng liên quan đến nó. Cô ta ăn cắp con chim, khiến cho hai nước trở nên mâu thuẫn với nhau, đúng không?” Chu Khiêm cười nói: “Cho nên hai người xem, thật ra tôi đã biết nội dung câu chuyện rồi. Nhưng trong đó có một vài chi tiết…”

Nghe đến đây, Tara và Brega lại nhìn nhau, sau đó đều quay sang nhìn Thát Nhĩ.

Chu Khiêm nhìn ra manh mối, xoay người, mỉm cười với Thát Nhĩ: “Ngại quá, tôi muốn tâm sự với họ một chút. Cảm ơn bà chủ đã thu nhận chúng tôi. Tối nay chúng tôi sẽ mang nồi nấu về quán trọ giúp bác, bác không cần ở đây chờ nữa.”

Thát Nhĩ thống khoái xoay người rời đi: “Được. Có người giúp tôi làm việc, tôi đương nhiên vui vẻ. Nhưng các cậu phải về trước 10 giờ tối. Tôi còn có chút chuyện muốn dặn dò. Nếu không, tối nay các cậu sẽ gặp nguy hiểm!”

Chu Khiêm gật gật đầu, nhìn sang Tara và Brega: “Bây giờ đã nói được chưa? Rốt cuộc câu chuyện ấy như thế nào? Chim lông vàng có tác dụng gì? A Mị đã làm gì?”

“Cậu phải thề, cậu không được nói chuyện này cho người nơi khác biết! Nếu không, cậu sẽ biến thành chim, không bao giờ có thể trở lại làm người.” Brega nhìn Chu Khiêm, nghiêm túc nói: “Đây là vết nhơ của chúng tôi, không thể để người ngoài làng biết!”

“Được. Tôi thề. Tôi sẽ không nói cho người nơi khác biết.” Chu Khiêm trịnh trọng nói.

Khí nói đến đây, đương nhiên anh không làm ra thêm biểu tình nào khác, nhưng anh cũng nhận ra được một sự trùng hợp diệu kỳ —— vì sao lời thề này cũng có liên quan đến “chim”?

Tạm thời không hỏi đến chuyện chim chóc, Chu Khiêm lẳng lặng chờ hai người trước mặt bắt đầu.

Hiển nhiên, đây là một phó bản phép thuật, những người sống ở đây vô cùng tin tưởng vào lời hứa, lệnh cấm, nguyền rủa, bọn họ cho rằng những thứ này có thể hạn chế được hành vi cử chỉ của con người.

Cho nên sau khi Chu Khiêm thề, sắc mặt hai người mới nhẹ nhàng hơn, chuẩn bị kể chuyện.

Họ chỉ kể với Chu Khiêm đã lập lời thề.

Một lát sau, một mình Chu Khiêm đứng trên quảng trường, những người còn lại đã rời đi, cuối cùng anh cũng có thể nghe đầu đuôi câu chuyện.

Khoảng 60, 70 năm trước, bốn gia tộc lớn Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân không ở đây, họ đều là quân hộ vệ của vua Ngữ Chi Quốc, chỉ khác là trực thuộc đội binh khác nhau.

Bốn đội binh dùng bốn ký hiệu để phân biệt, sau đó thề sẽ trung thành với vua của Ngữ Chi Quốc cho đến chết. Bọn họ có quan hệ gắn bó khăng khít với vương thất, cũng thông hôn cùng nhau.

A Mị sinh ra trong một gia đình trung lưu của đội binh Vân, cha là lính thân cận với nhà vua, cho nên sau khi sinh ra, nhà vua nhận cô làm con nuôi, trở thành một công chúa.

Nhưng nghen nói khi lớn lên A Mị xấu xí, hoàng tử của Ngữ Chi Quốc chỉ nhìn thấy liền cảm thấy ghê tởm. Nếu không, với quan hệ giữa nhà vua và cha của cô, cô sẽ được gả cho một trong các hoàng tử chứ không chỉ dừng lại ở việc làm con nuôi.

Vì việc này nên từ nhỏ A Mị đã bị người khác khinh miệt. Cô đáng thương, nhưng đáng lẽ ra không nên gây ra chuyện sau này ——

Không biết cô đã ước nguyện với vị thần nào, hoặc đã nhận được sự trợ giúp từ pháp sư tà ma nào đó, bỗng nhiên trở nên xinh đẹp tuyệt trần, trở thành người phụ nữ đẹp nhất Ngữ Chi Quốc, nhưng cái giá phải trả chính là sự khỏe mạnh của cha mẹ mình.

Cô vừa trở nên xinh đẹp, sức khỏe của cha mẹ cô cũng trở nên yếu ớt dần, chưa đầy ba tháng sau liền qua đời.

Trong lúc đó, vua của Mắc Chi Quốc đã nhìn thấy một bức tranh vẽ A Mị, vừa thấy đã yêu, cho nên muốn cưới cô. Hai nước hòa thân, chiến tranh dừng lại.

Vua Ngữ Chi Quốc hỏi ý A Mị, A Mị vui vẻ đồng ý. Hành động này của cô cũng không xuất phát vì Ngữ Chi Quốc, vì bá tánh, mà vì gia tộc không còn chứa chấp cô nữa.

Mỗi người đều nói do cô ích kỷ, tâm địa rắn rết, là đầu sỏ gây tội hại chết cha mẹ mình.

Đẩy A Mị, một tai họa rời đi, nhưng vẫn không một ai vui mừng.

Và không một ai lại ngờ rằng câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.

Trong đoàn đưa dâu có một thanh niên tên là Ti Lan, là hộ vệ thuộc đội Tinh.

Trên đường đưa dâu sang nước khác, người này và A Mị yêu nhau.

Sau đó, nhiều năm trôi qua, mặt ngoài, A Mị là người vợ được vua Mặc Chi Quốc tôn trọng như khách quý, trên thực tế, cô lại âm thầm yêu đương vụng trộm với Ti Lan.

Ti Lan bỏ làm hộ vệ, rời khỏi gia tộc đã thề sẽ trung thành với nhà vua, trở thành một thương nhân buôn bán, thường đi qua đi lại giữa hai nước, mượn cơ hội để gặp gỡ A Mị.

Nếu không có sự cố xảy ra, hai người vẫn sẽ tiếp tục như vậy.

Nhưng sự cố đã xảy ra.

Một lần Ti Lan quay về Ngữ Chi Quốc, vừa lúc là đến lễ Samhain.

Con đường giữa hai thế giới mở ra, Hồng Thần đến nhân gian. Thần muốn cảm nhận cuộc sống của người bình thường một chút, cho nên chiếm đoạt thân thể của Ti Lan, đuổi linh hồn của Ti Lan xuống dị giới, từ đó, Ti Lan trở thành một vong hồn lưu lạc ở dị giới.

Vì có chó trắng, có thể giao tiếp cùng với dân làng, mọi người cũng biết Ti Lan đi đâu. Không biết vì sao chuyện này lại tới tai của A Mị, cô nhớ người tình của mình, muốn mang Ti Lan về, hoặc ít nhất cũng có thể nhìn thấy được mặt đối phương.

Nhưng âm dương cách biệt, muốn nói chuyện với người yêu ở dưới âm ti là chuyện nói dễ hơn làm.

A Mị ưu sầu, muộn phiền bạc trắng cả đầu.

Người của Ngữ Chi Quốc muốn giao tiếp cần có chó trắng.

Còn người của Mặc Chi Quốc lại dựa vào chim.

Thế giới này xem động vật là tinh linh, có thể giúp họ giao tiếp với người dưới dị giới.

Nghe nói vua Mặc Chi Quốc có một con chim lông vàng rất đặc biệt, là con chim tinh linh mạnh nhất ở nhân gian.

Có sợi lông chim, không cần chờ đến lễ Samhain để cổng hai thế giới mở ra cũng có thể giao tiếp với người của thế giới khác.

Cho nên A Mị trộm con chim từ chỗ nhà vua, muốn trò chuyện với người của dị giới, tìm ra Ti Lan.

Con chim lông vàng quý giá nhất bị người của Ngữ Chi Quốc trộm mất, vua của Mặc Chi Quốc điên tiết phát binh.

Binh lính tràn vào thành, người của Ngữ Chi Quốc tìm A Mị, điều tra ra hết thảy, biết rõ ngọn nguồn liền giao cô và chim lông vàng cho Mặc Chi Quốc.

Chiến tranh giữa hai nước lại được giải trừ, A Mị quay về Mặc Chi Quốc.

A Mị bất hiếu hại cha hại mẹ, tùy tiện ăn trộm bảo vật của Mặc Chi Quốc, khiến nhà vua tức giận, hãm hại bá tánh quê nhà, phạm tội bất trung. Ngoài ra. Cô đã là vợ xứ người, lại không biết giữ đạo hạnh, còn tư thông với người khác…

Thanh danh không còn, cô vẫn phải đến Mặc Chi Quốc.

A Mị bị dân chúng Mặc Chi Quốc căm hận thóa mạ.

Kết cục thì sao?

Người phụ nữ bất hiếu, bất trung, không biết giữ mình, gây chiến tranh cho hai nước sẽ có kết cục như thế nào?

Chu Khiêm nghĩ như vậy, cũng hỏi ra.

Brega đáp: “Vua Mặc Chi Quốc hỏi chúng tôi, có phải để ngài ấy tùy ý xử A Mị hay không. Người dân hai nước đều biết rõ chuyện A Mị đã làm, ai cũng căm thù A Mị. Vua của chúng tôi là cha nuôi của cô ta, cho nên ngài ấy đương nhiên nói để cho Mặc Chi Quốc xử lý!”

Tara ở bên cạnh nói thêm: “Sau đó, pháp sư Lưu Thủy của Mặc Chi Quốc đã biến cô ta thành một con ngựa.”

“Một con ngựa?” Chu Khiêm hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Brega nói: “Cô ta bị phái đi trông cổng thành. Khi có khách quý đến thăm nhà vua, bọn họ sẽ cưỡi cô ta vào cung. Nhà vua nói rằng người đàn bà của ngài thích bị người khác cưỡi.”

Hai người ban đầu không muốn kể về A Mị, cho rằng người này là nỗi ô nhục của nước mình, nhưng khi kể về việc đối phương bị trừng phạt như thế nào, hai người đều cảm thấy rất phấn khích, không chờ Chu Khiêm hỏi liền chủ động nói: “Không chỉ bị biến thành ngựa chở người, tôi còn nghe nói… Các quý tộc có thể dùng cô ta để khuân vác hàng hóa. Có khi cô ta phải chở đồ quá nặng, đi chậm, họ liền lấy roi đánh cô ta!”

“Tiếc quá. Không thể tận mắt nhìn thấy hình ảnh kia. Nếu không tôi sẽ rất vui.”

Tara nói: “Nếu không có con đàn bà đó, chúng tôi vẫn sẽ là quân hộ vệ, còn có thể hưởng vinh hoa phú quý! Nhưng còn giờ thì sao? Chúng tôi bị liên lụy, cũng bị xem là tội nhân! Chúng tôi phải chạy tới một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này… Chỉ có thể làm nông, lấy quặng, sống nghèo đói cực khổ!”

“Khi rời khỏi vương thành, tôi chỉ mới 7 tuổi, tôi còn nhớ rõ kẹo ngon ở đó. Nhưng từ khi rời khỏi đó, tôi chưa từng được ăn lại thêm lần nào nữa. Đều là do con đàn bó đó! Cô ta thật đáng chết!”

Brega nói: “Đúng thế. Nhưng so với việc bị xử tử thì sống trong khuất nhục sẽ hợp với cô ta hơn. Tôi nghe nói có nhiều quý tộc cưỡi cô ta, vừa cưỡi vừa hô “con ngựa chạy nhanh lên… chạy nhanh lên…” Ha ha ha, nghĩ đến đã thấy thú vị rồi.”

“Hình như khoảng 10 năm sau, cô ta chết.” Tara thở dài: “Có lẽ là mệt đến chết. Tiếc quá, đáng lẽ ra cô ta nên bị phạt thêm hai năm nữa.”



Thám thính xong tin tức, Chu Khiêm rời khỏi quảng trường.

Sau đó, 32 người bị hiến tế với danh nghĩa gác đêm, bắt đầu đến quảng trường.

Người chưa tập trung đủ, trưởng làng đang kiểm kê sỉ số, đi qua đi lại, có vẻ như sốt ruột chờ đợi điều gì đó.

Một lát sau, một thủ hạ chạy đến.

Ánh trăng chiếu rọi trên gương mặt sốt ruột của người nọ.

Thấy thế, trưởng làng A Bốc nhận ra tình hình không ổn, hỏi: “Sao rồi?”

Người thủ hạ nhìn xung quanh, thấy dân làng cách mình một quãng xa thì mới thì thầm bên ta trưởng làng: “Bà đồng ở làng bên đã giúp chúng ta một việc lớn. Bà ấy đã dùng bí thuật dẫn linh hồn mình xuống dị giới, tìm Hồng Thân cai quản vùng đất của chúng ta. Hồng Thần đã tiết lộ yêu cầu của năm nay!”

“Yêu cầu gì? Nói nhanh!” Trưởng làng sốt ruột thúc giục.

“Thần nói một câu ——” Người này nuốt một ngụm nước bọt “1 hoặc 31.”

Trưởng làng đen mặt: “Có nghĩa là gì? Ý thần là một là ăn thịt một người, hai là ăn thịt 31 người?”

“Có lẽ là vậy. Tóm lại, Hồng Thần đó chỉ nói một câu như vậy thôi.” Người nọ nói.

“Bà đồng có nói rõ thêm điều gì không! Chúng ta cho bà ta bao nhiêu tiền hả? Chỉ đổi lại được một câu đó thôi? Đúng thật là…” Trưởng làng nhịn không được mà nói: “Sao ở làng chúng ta không có bà đồng bà cốt nào nói chuyện được với người dị giới vậy!”

“Dù sao bà ta cũng là người, không thể ở lại dị giới quá lâu, theo như lời bà ta nói, có thể tìm được Hồng Thần kia đã không hề dễ rồi. Tuy Hồng Thần tàn ác nhưng khi đã đạt được giao dịch thì sẽ luôn thực hiện cho chúng ta. Hồng Thần cũng không chơi xấu. Cho nên tôi thấy rằng…”

Người nọ nói, sau đó chỉ chỉ vào một góc trên quảng trường.

Nhìn theo, trưởng làng A Bốc nhìn thấy một người.

Người đó là Bạch Trụ.

Bây giờ y đang lẳng lặng dựa vào một đống xương trắng chưa bị đốt lửa.

Ánh trăng soi chiếu bóng của y thêm dài. Ánh trăng bàng bạc cùng xương trắng chồng chéo lên nhau, tăng thêm sự vô cảm trên gương mặt lạnh lùng của y.

“Cậu muốn đánh chủ ý lên tên đó?” Trưởng làng A Bốc nhíu mày hỏi.

“Tên đó thay A Liên đi gác đêm, vậy thì chọn hắn đi.” Ánh mắt tên thủ hạ lóe lên tia tàn nhẫn.

“Nhưng chúng ta đã đáp ứng Thát Nhĩ. Đây là chân lao động mà cô ta mua.” Trưởng làng nhíu mày: “Thát Nhĩ quen biết nhiều người, nếu chuyện này truyền ra…”

“Cô ta chỉ muốn tiền mà thôi. Chúng ta lấy tiền bịt miệng cô ta là được. Nếu không thì ——” Người nọ nheo mắt: “Bà đồng ở làng bên nói… Có rất nhiều cách để diệt trừ cô ta! Dù sao đi nữa, cô ta cũng là người của nơi khác đến đây!”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Khiêm! Có người muốn giết chồng anh!
Bình Luận (0)
Comment