Bên cạnh quán trọ, trước bức tượng. Ánh sáng vàng vừa lóa lên trong đáy mắt, Chu Khiêm liền phát hiện không còn nhìn thấy những người chơi khác nữa, hiển nhiên, anh đã bị dịch chuyển đến một thời không khác.
Bên cạnh anh còn có Bạch Trụ và Vân Tưởng Dung.
Khi biến cố xảy ra, nhóm người chơi đều đúng cùng một vị trí, nếu đúng theo quy tắc thông thường, phạm vi mà đôi mắt của bức tượng ba đầu chiếu đến khá rộng, nhóm người chơi sẽ bị dịch chuyển cùng với nhau.
Nhưng những đôi mắt của bức tượng đã phá vỡ quy luật vốn có, nó nhấp nháy liên tục, vậy mà có thể xác định được vị trí của từng người chơi, dịch chuyển họ đến đến những thời không khác nhau. Như vậy đúng là có chút chơi xấu.
Chu Khiêm có thể suy đoán được rằng vì sao Bạch Trụ lại bị dịch chuyển đến đây cùng mình, có lẽ vì khi đó hai người cách nhau quá gần, “đôi mắt” của bức tượng khó lòng tách ra.
Nhưng vì sao Vân Tưởng Dung lại ở đây, có lẽ cần phải suy nghĩ thêm một bước nữa.
Vì ở bên cạnh Chu Khiêm, ngoại trừ Bạch Trụ, còn có Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao cách anh gần nhất nhưng vẫn không bị dịch chuyển đến đây.
Nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thấy ngôi miếu thần, Chu Khiêm đã có đáp án —— Đế Phù có thể nếm ra được sự đề phòng địch ý giữa những người lính đào ngũ, cho nên bà ta cố ý sắp đặt những người đó cùng với nhau, đương nhiên là để tăng thêm mâu thuẫn, khiến họ “nguyền rủa” và tàn sát lẫn nhau.
Vân Tưởng Dung ngỡ ngàng trong một thời gian ngắn, sau đó cô nhìn thoáng qua bốn phía rồi bước một bước về phía ngôi miếu.
Cùng lúc đó, nhận thấy Bạch Trụ bên cạnh mình có hành động, Chu Khiêm liền kịp thời đè tay y lại.
Khi nói, anh nhìn Bạch Trụ, nhưng lời này lại dành cho Vân Tưởng Dung: “Cô ấy không dám đâu. Tốc độ chạy của cô ấy chắc chắn không thể nhanh bằng tốc độ anh xuất kiếm.”
Chu Khiêm nói xong, Vân Tưởng Dung nhìn qua, hai người đối diện nhau vài giây ngắn ngủi.
Hai người đều có một nghi vấn —— ở phó bản này, nhóm con bạc có thể nhìn thấy tình cảnh của người chơi trọn vẹn, làm sao để tiếp tục diễn kịch đây?
Sức mạnh của Đế Phù sẽ tăng lên nhờ vào lời nói dối, sự phản bội và những cảm xúc tiêu cực.
Điều này có nghĩa rằng nhóm Chu Khiêm nếu tiếp tục diễn kịch để nói dối sẽ tăng thêm nguồn sức mạnh cho Đế Phù, khiến việc hoàn thành nhiệm vụ, thoát khỏi phó bản sẽ khó khăn hơn.
Bản thể của Đế Phù là con chim lông vàng, không thể giết nó, sức mạnh của bà ta lại được tăng cao, điều kiện vượt ải là gì, làm sao để hoàn thành, đáp án ngày một xa vời hơn.
Liếc mắt nhìn Vân Tưởng Dung, Chu Khiêm nói: “Chúng ta chém giết lẫn nhau sẽ khiến Đế Phù mạnh hơn. Trước tiên nên hợp tác với nhau. Tôi đoán rằng cô không muốn đồng quy vu tận với tôi. Huống hồ bên canh tôi còn có Bạch Trụ, cô không thể giết tôi được.”
Có lẽ là vì tức muốn hộc máu, Vân Tưởng Dung dừng chân, nhíu mày, không nói gì.
Chu Khiêm cũng không để ý đến cô, chỉ nhìn Bạch Trụ: “Trước tiên chúng ta cần phải tìm cách vượt qua phó bản này đã. Anh cảm thấy làm sao để diệt trừ được sức mạnh của Đế Phù trong điều kiện không thể giết bà ta?”
Bạch Trụ đáp: “Bản thể của Đế Phù là con chim lông vàng, ra đời từ sự tàn ác trên thế gian, hơn nữa đã sống trong nhiều năm. Sức mạnh của bà ta quá cường đại, không thể đối đầu trực tiếp mà phải đi đường vòng thôi.”
Nghiêng đầu nhìn bức tượng, y nói tiếp: “Bây giờ chuyện chúng ta phải làm là, một, tìm cách sử dụng pháp khí kia, quay về thời không của chúng ta; hai, nghĩ cách sử dụng xiềng xích trong ngôi miếu, nhốt Đế Phù lại.”
“Vậy chúng ta vào trong ngôi miếu nhìn xem.”
Khi Chu Khiêm đi về phía ngôi miếu, anh quay đầu nhìn thoáng qua Vân Tưởng Dung: “Cô đừng đi vào. Tôi sợ cô nhân cơ hội nguyền rủa tôi. Cô ở đây quan sát động tĩnh ở bên ngoài đi. Ánh sáng “vàng” tượng trưng cho tương lai, nhưng chúng ta cũng không biết đến thời điểm tương lai nào. Đề phòng sự cố ngoài ý muốn, cần có người trông coi ở đây.”
Nói xong, Chu Khiêm và Bạch Trụ bước vào trong ngôi miếu.
Anh dùng đạo cụ trò chuyện riêng với Bạch Trụ: “Thật ra em lười diễn kịch với cô ấy rồi. Không có ý nghĩa gì. Theo em, quân đoàn Đào Hồng căn bản không tin cô ấy sẽ thật sự phản bội.”
Bạch Trụ nói: “Vậy em phải suy xét đến việc vì sao quân đoàn Đào Hồng lại cho cô ấy đến đây.”
“Đúng thế. Chẳng phải vì vậy nên em vẫn đang phối hợp sao.”
Chu Khiêm chớp mắt, cầm đèn pin soi đường đi.
Hai vách đá bên đường vẫn chứa đầy những bia đá nguyền rủa.
Lần đầu tiên Chu Khiêm đến đây, tuy không kịp nhớ rõ nội dung của tất cả tấm bia nhưng anh vẫn có ấn tượng khá sâu với vài cái.
Lúc này, những tấm bia đó vẫn còn ở chỗ cũ.
Vậy thì anh đã vào cùng một ngôi miếu. Nhưng theo ý của Đế Phù, ngôi miếu này sẽ song song tồn tại ở trong nhiều thời không khác nhau.
Chờ đến khi Đế Phù bị xích lại, hiện tượng hỗn loạn này mới có thể kết thúc —— thần và miếu không thể tự do dịch chuyển ở trong các thời không khác nhau.
Nhưng sau đó Chu Khiêm phát hiện một điều khác thường —— đường đi đã trở nên hẹp hơn và dài hơn so với lần đầu tiên anh đến.
Cầm đèn pin soi về phía trước, Chu Khiêm nhanh chóng nói điều này cho Bạch Trụ biết.
Sau đó, khi sắp tìm thấy đường ra, anh và Bạch Trụ dừng lại, thả chậm bước chân, đi từng bước về phía thần điện. Chu Khiêm cố ý đi từng bước có khoảng cách đều nhau. Cho nên anh nhận ra rằng từ chỗ anh và Bạch Trụ dừng lại rồi lại đi đến cửa vào thần điện là dài khoảng 10 bước chân.
Nghĩ đến điều gì, trong khoảng cách 10 bước chân, Chu Khiêm đứng giữa con đường tối đen, dựa vào đèn pin nhàn nhạt nhìn ngắm ngũ quan hoàn mỹ của Bạch Trụ, chợt nói: “Anh Trụ, em nói với anh chuyện này ——“
“Thật ra sau đó em có hỏi thăm, hotgirl ở lớp bên cạnh chưa từng gửi thư tình cho anh. Nhưng anh biết vì sao anh lại nhận được một lá thư tình không? Vì đó là lá thư em gửi cho anh.”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: “?’
Chu Khiêm: “Em dùng lá thư như phép thử, em vẽ một cái mặt quỷ lên lá thư. Em muốn xem thử anh có bỏ lá thư đó đi không. Nếu anh bỏ nó đi, cảm thấy kỳ lạ, muốn tìm em để thảo luận, thậm chí còn muốn hỏi bạn nữ ở lớp bên cạnh vì sao lại vẽ mặt quỷ gửi anh, như vậy thì anh sẽ có ý với người ta.”
Nghe xong, Bạch Trụ nhàn nhạt cười.
Một lúc lâu sau, y hỏi Chu Khiêm: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó cái gì… Để em nghĩ lại đã.” Chu Khiêm cười, từ cổng vào thần điện bước từng bước quay về bên cạnh Bạch Trụ, nhìn đối phương với ý vị khác: “Khi em đi từ bên đó về đây chỉ có 9 bước rưỡi.”
Khoảng cách giữa bọn họ là 10 bước chân.
Khi một lời nói dối được xóa bỏ, diện tích của ngôi miếu sẽ giảm dần, khoảng cách giữa họ sẽ thu ngắn bớt.
Tình huống này đã tạo nên một luồng suy nghĩ kỳ diệu ——
Giống như khoảng cách 7 năm đằng đẵng của họ có thể bị xóa nhòa ngay tại đây.
Khi nghĩ đến điều này, ánh mắt của Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm dần trở nên thâm thúy hơn.
Sau đó, y chăm chú nhìn Chu Khiêm, nó: “Ừm, em thử thú nhận thêm một điều khác xem.”
Chu Khiêm ra chiều bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Phó bản này đúng là không hợp với em chút nào. Em cũng chỉ có thể nói thật trước mặt anh thôi. Đổi lại là người khác… Chỉ có thể làm gia tăng sức mạnh của Đế Phù.”
Tươi cười nhìn Bạch Trụ, Chu Khiêm lại xoay người, đưa lưng về phía y, nói: “Anh Trụ, có một số việc anh thật sự nghĩ nhiều rồi. Em thật sự rất thích anh. Thích một người sao có thể so sánh với sở thích ăn uống được? Vốn dĩ em là một người rất nặng tình. Anh không nên nghi ngờ em.”
Trong nháy mắt, thân thể của Bạch Trụ hơi cứng lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng có thể hoạt động lại, vì vậy liền vươn tay nắm lấy tay Chu Khiêm.
Chu Khiêm cố ý rút tay về, đi về phía trước vài bước, quay đầu ra hiệu Bạch Trụ dừng lại: “Này, thí nghiệm chưa xong mà. Anh không được nhúc nhích.”
Bạch Trụ không nhúc nhích nữa. Chu Khiêm hơi nhướng mày với y, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đi đến cổng vào thần điện, anh nói: “Bây giờ chỉ còn 9 bước. Anh thấy không ——”
Xoay người, Chu Khiêm cười toe: “Anh Trụ, em không nói dối anh. Vừa rồi em nói thật.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Trong thần điện phảng phất luồng ánh sáng vàng phủ lên người Chu Khiêm, anh đứng ngược sáng, biểu tình mơ hồ.
Nhưng trong chớp mắt, Bạch Trụ lại có thể nhìn thấy nụ cười xán lạn của đối phương ở phía chân trời.
Chu Khiêm luôn có sức hấp dẫn đặc biệt như vậy.
Lần đầu tiên Bạch Trụ gặp Chu Khiêm đã cảm nhận được điều này. Dù khi đó hai người vẫn còn rất nhỏ.
Đi theo con đường Chu Khiêm vừa bước đi, Bạch Trụ bước từng bước đến, nắm chặt lấy tay đối phương.
Đối diện với Bạch Trụ một lát, Chu Khiêm không chậm trễ nữa, kéo y vào trong thần điện.
Ở vị trí trung tâm của thần điện, bức tượng nữ thần bằng vàng vẫn còn ở đây, xiềng xích vẫn trong trạng thái mở.
Chu Khiêm đi đến trước mặt bức tượng, ngồi xổm xuống nhặt sợi dây xích lên, thử xích nó quanh mắt cá chân tượng, nhưng anh nhận ra mình không thể làm được, mỗi lần anh nhấn chốt, lát sau nó cũng sẽ tự động rơi ra.
“Có lẽ vẫn còn manh mối chưa tìm ra.” Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ: “Chúng ta phải tìm cách khóa lại sợi dây xích, phép thuật, bùa chú, hoặc là một cái chốt khóa cũng được.”
“Ừm. Thật ra chúng ta có thể quay về làng xem thử.” Bạch Trụ giơ đèn pin, nhìn những tấm bia đá đủ hình dạng ở xung quanh: “Lúc trước các em đã xem xong những thứ này chưa?”
“Chưa, không kịp, ngôi miếu bất ngờ biến mất.” Chu Khiêm nói: “Bây giờ chúng ta có thể cùng nhau kiểm tra lại.”
Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng của Vân Tưởng Dung.
Chu Khiêm và Bạch Trụ liếc nhìn nhau, phòng ngừa ngôi miếu lại bất chợt biến mất, anh lấy một đạo cụ ra, đó là một con mắt to bằng một bàn tay, đồng tử màu đen, trông rất khiếp người.
【 Đạo cụ: Con mắt ký ức 】
【 Công dụng: Con mắt này có tác dụng còn vượt trội hơn cả máy ảnh và máy quay. Vua ký ức trong truyền thuyết là ai? Chính là nó! Nó có thể ghi nhớ hết tất cả mọi thứ 】
【 Ghi chú: Vật phẩm tiêu hao, mỗi ngày dùng một lần, mỗi ngày có thể ghi chép ba ký ức 】
【 Cấp: S, vô cùng hiếm 】
Cầm con mắt xoay quanh bốn phía của thần điện, Chu Khiêm và Bạch Trụ cùng nhau rời đi.
Khi đi trên con đường cũ, Chu Khiêm lại dùng con mắt ghi chép những câu chữ ở hai bên đường, vừa đi vừa nói: “Vân Tưởng Dung? Cô thấy gì hả?”
Bên ngoài cổng vào miếu vang lên tiếng đáp của Vân Tưởng Dung: “Bên phía quảng trường có động tĩnh.”
…
Một phút sau, Chu Khiêm, Bạch Trụ và Vân Tưởng Dung cùng nhau đi về phía quảng trường.
Bọn họ đã thuộc đường từ bức tượng bên cạnh quán trọ đi đến quảng trường.
Đi chưa được bao lâu, Chu Khiêm phát hiện dị thường —— phía quảng trường có một luồng sáng đỏ rực, gần như nhuộm đỏ cả bầu trời.
Chu Khiêm nghi ngờ không biết ánh sáng này có liên quan đến Hồng Thần A Mị hay không thì chợt nghe thấy Bạch Trụ nói: “Là sức mạnh của A Liên.”
“A Liên?” Chu Khiêm biết Bạch Trụ có thể nhận ra là vì giác quan của người chơi cấp Thần rất nhạy bén, có thể nghe thấy động tĩnh ở phía bên kia dễ dàng.
Suy đoán về thân phận của A Liên lúc trước đã được kiểm chứng, quả nhiên, Chu Khiêm nghe thấy Bạch Trụ nói: “Cô bé đang giết hại dân làng. Chúng ta phải cẩn thận một chút.”
Sau đó, ba người cũng không tiếp tục đi về phía quảng trường nữa mà đi về phía ngọn núi, ẩn nấp giữa sườn núi. Sau khi tìm một tảng đá che giấu thân mình, họ bắt đầu quan sát dưới chân núi.
Ở vị trí này, họ có thể quan sát rõ ràng diễn biến dưới quảng trường.
Chu Khiêm không thể nghe rõ A Liên nói gì, nhưng đã có Bạch Trụ tường thuật lại kỹ càng.
Trên quảng trường rộng lớn có một đóa hoa sen nở rộ giữa không trung, ánh sáng đỏ bao trùm khắp không gian, từ mặt đất đến bầu trời.
A Liên ngồi trên đóa sen quan sát mọi người, giống như thần linh đứng trên đỉnh cao quan sát chúng sinh.
Bây giờ cô bé trông chỉ mới 13, 14 tuổi.
Gương mặt hãy còn non nớt nhưng ánh mắt đã vô cùng trưởng thành.
Ở trước mặt cô bé, mấy trăm người dân đang quỳ xuống, trong đó có A Bốc và cả cha ruột của cô bé.
A Bốc dẫn dắt mọi người cầu xin A Liên.
Bọn họ không ngừng vái lạy cô bé như bái lạy thần linh, dù có vỡ đầu chảy máu, họ vẫn muốn bày tỏ tấm lòng của mình.
“Xin hãy tha cho chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”
“Đúng vậy. Xin hãy tha cho bác!”
“Ông đã nhìn con lớn lên mà!”
“Con là hậu bối của bốn gia tộc, con không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”
A Liên không quan tâm, lạnh lùng nói: “Khi anh Kỳ Vân Tư chết, khi mẹ tôi bị các người bức tử… Thậm chí cha ruột của tôi bán đứng tôi, khiến tôi bị cả làng xua đuổi, các người cũng không hề nói như vậy. Tôi đi đến bước đường này cũng đều do các người ép buộc tôi.”
“Ngài A Bốc, không phải ông nói rằng người được thần chọn là tôi, tôi là hy vọng của cả làng hay sao?”
“Tôi cảm thấy tôi đúng là người được thần chọn đó. Gi ết chết những kẻ tội nghiệt đầy mình như các người thì làng Vô Danh sẽ trở nên sạch sẽ hơn! Chỉ cần các người chết hết, nơi này sẽ tìm thấy ánh sáng và hy vọng!”
Giữa sườn núi, bước ra khỏi tảng đá, nhìn về phía quảng trường xa xa, Chu Khiêm nói với Bạch Trụ: “Vậy là nhân vật Kỳ Vân Tư cũng có dụng ý khác.”
Bạch Trụ gật đầu: “Trong quá khứ của làng Vô Danh cũng hề có chúng ta. Cho nên em không phải người lấy trộm khăn tay của A Liên, anh cũng không thay thế A Liên đi gác đêm.”
Chu Khiêm nói: “Ừm. A Liên và Kỳ Vân Tư thân thiết với nhau như vậy, chúng ta có thể lớn mật giả thiết rằng… Đêm đó, Kỳ Vân Tư đã thay cô bé đi gác đêm, hơn nữa cũng bỏ mạng.”
“Vào đêm đó, có lẽ là bước đầu tiên A Liên hận làng Vô Danh.”
Trong quá khứ, vào năm A Liên 8 tuổi, vào đêm chuẩn bị cho lễ Samhain, trò chơi “Ném khăn” vẫn được tổ chức.
Dù có liên minh Nhật, Nguyệt nhưng gia tộc Nhật của A Liên vẫn thua.
Cho nên, A Liên phải đi gác đêm.
Tuy không có chuyện Chu Khiêm trộm mấy khăn tay của cô bé nhưng cô bé vẫn có khả năng mắc phải sai lầm, khiến gia tộc thua cuộc, cho nên cô bé bị gia tộc trách phạt thậm tệ.
Ngoài ra, vào đêm đó, Kỳ Vân Tư cũng thay cô bé đi gác đêm, một đi không trở về, vì đối phương đã rơi vào tay Hồng Thần.
Lễ Samhain đó đã trở thành cơn ác mộng của A Liên, là khởi điểm cho nỗi thống hận của cô bé dành cho làng Vô Danh.
Khi người chơi đến quá khứ đó, trong một quãng thời gian ngắn, hành động của vốn dĩ có ảnh hưởng đến quá khứ —— Bạch Trụ giúp A Liên đi gác đêm, Kỳ Vân Tư không chết trong tay Hồng Thần.
Nhưng chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi.
Đêm đó, hơn 30 người gác đêm sống lại không còn thấy Bạch Trụ, cũng không thể thực hiện được yêu cầu “1 hoặc 31”.
Cho nên khi quay về làng, họ đã ra tay với Kỳ Vân Tư ở một mình, muốn mang thi thể của người này hiến tế cho Hồng Thần.
Kỳ Vân Tư vừa chết, còn 31 người cũng không cần chọn ra một ai khác để hiến tế.
Trưởng làng A Bốc biết thủ phạm là ai, hoặc gia tộc nào đã ra tay.
Nhưng là một trưởng làng, ông ta muốn giảm bớt tổn thất cho cả bốn gia tộc, cho nên ông ta không thể chỉ điểm một hung thủ hay lật mặt một gia tộc nào khác mà chỉ có thể đổ hết tội lên đầu của “quân đào ngũ”.
Bây giờ, dù người chơi đã ảnh hưởng đến quá khứ nhưng trong thời gian dài tiếp theo, mọi chuyện vẫn xảy ra theo quỹ đạo vốn có.
Mọi logic đã được sắp xếp sẵn.
Kỳ Vân Tư vẫn phải chết, thi thể vẫn phải hiến tế cho Hồng Thần.
Lịch sử không thể thay đổi.
2 năm sau, A Liên 10 tuổi.
Lễ Samhain năm này có rất nhiều thông tin khi Bạch Trụ làm nhiệm vụ “gác đêm” đã thu thập được.
Từ thông tin mà y thu thập được, A Bốc đã lừa A Liên lên núi một mình gặp Hồng Thần, để cô bé nộp mạng cho thần, dùng một mạng của cô bé đổi lấy mạng của cả làng.
Cũng không biết vì sao, mẹ của A Liên lại nói chuyện trên người cô bé có hoa sen cho trưởng làng biết. Khi đó, A Liên cũng cho rằng mẹ đã phản bội mình.
Còn lý do mà A Bốc muốn hiến tế A Liên có lẽ không phải vì lý do người được thần chọn, đây chỉ là lý do thoái thác của ông ta. Lý do chân chính phía sau có lẽ có liên quan đến Hồng Thần —— Hồng Thần A Mị nói rằng muốn giết một người có hoa sen trên người.
A Liên đương nhiên không muốn chết, cho nên đã bỏ trốn.
Trưởng làng ra lệnh chặn hết đường xuống núi, muốn ép cô bé phải tự mình nộp mạng lên Hồng Thần, tự hiến tế rồi chết.
Bạch Trụ không biết sau đó xảy ra việc gì.
Cho đến bây giờ, y mới xác nhận được rằng A Liên không chết vào đêm đó.
Mọi chuyện xảy ra vào đêm đó có lẽ là bước thứ hai khiến A Liên căm hận làng Vô Danh.
Bây giờ, theo như lời của A Liên ở trên quảng trường, có lẽ mẹ của cô bé cũng đã qua đời.
Như vậy thì nỗi căm hận đã lên đến bước thứ ba —— cô bé tràn ngập thù hận, dùng thiên phú của mình muốn giết hết dân làng.
Chu Khiêm nheo mắt nhìn về phía quảng trường, nói: “A Liên bị làng Vô Danh dưỡng dục mình phản bội, bị gia tộc phản bội, bị cha mình phản bội… Như vậy thì cô bé có khả năng dễ dàng vào miếu Kỳ Nguyện.”
“Có lẽ cô bé đã vào miếu nguyền rủa ai đó?”
Bạch Trụ nói: “Thông tin này tương đối quan trọng. Thử dùng con mắt tìm kiếm một chút.”
“Anh Trụ, anh tiếp tục lắng nghe chuyện trên quảng trường đi, để em tìm.” Chu Khiêm nói: “Ngôi miếu có thể xuất hiện ở nhiều thời không, nhưng thông tin chắc chắn giống nhau. Chỉ cần A Liên có nguyền rủa thì chắc chắn sẽ có ghi chép lại.”
…
Bên kia.
Tề Lưu Hành vừa mới phát hiện không tìm thấy đồng đội của mình, khó tránh khỏi có chút kinh hoảng, nhưng sau khi xoay người nhìn thấy Kha Vũ Tiêu, cậu liền cảm thấy an tâm hơn nhiều: “Chúng ta xuyên qua thời không khác.”
Kha Vũ Tiêu gật đầu: “Đúng vậy. Chúng ta thử vào trong miếu quan sát thử rồi quay về làng.”
Tề Lưu Hành hiển nhiên đồng ý với đề nghị này, cho nên hai người hành động giống với nhóm của Chu Khiêm.
Đầu tiên họ vào trong miếu, cố gắng quan sát hết các tấm bia đá, cũng thử xích lại dây xích vào mắt cá chân của bức tượng. Khi không xích được, họ cũng rời khỏi miếu, quay về làng tìm thêm manh mối.
Khi vừa ra khỏi miếu không bao lâu, họ đang chuẩn bị thương lượng hướng tiếp hành động tiếp theo thì mơ hồ nghe thấy tiếng động phát ra từ đỉnh núi.
Hai người liếc nhìn nhau, không cần nói đã có thể ăn ý hiểu nhau trong nháy mắt, cho nên hai người lấy vũ khí ra, đi về hướng phát ra tiếng động.
Trên đường đi, Kha Vũ Tiêu nhỏ giọng nói với Tề Lưu Hành: “Anh có ý này.”
“Ý gì?” Tề Lưu Hành hỏi.
Kha Vũ Tiêu nói: “Nói dối, phản bội, thù hận, cảm xúc tiêu cực sẽ khiến cho thần trở nên mạnh hơn. Anh đồng ý với ý kiến này của Chu Khiêm.”
“Em nghĩ lại xem, vì sao chúng ta lại bị chia thành một nhóm?”
Tề Lưu Hành suy nghĩ trong chốt lát, nói: “Có lẽ là vì chúng ta cách nhau gần nhất. Chúng ta đều bị một màu mắt của bức tượng nhìn trúng.”
“Đúng vậy. Người có quan hệ tốt thường sẽ đứng gần nhau, sau đó cùng bị dịch chuyển đến một thời không.” Kha Vũ Tiêu nói: “Nhưng em nghĩ lại xem, thần muốn có được thức ăn, hoặc nói đúng hơn là muốn mạnh hơn, cần phải hấp thụ cảm xúc tiêu cực. Nhưng sự thật là bây giờ người có quan hệ tốt lại ở bên cạnh nhau, làm sao họ sẽ thù hận, phản bội, thậm chí mượn sức mạnh thần bí để nguyền rủa nhau?”
“Trong tình huống đó, thần sẽ không thể đạt được mục đích của mình. Cho nên thần làm như thế này có nghĩa gì? Vì sao thần lại chia hai chúng ta vào cùng một nhóm?”
“Nếu em là thần… Nếu muốn hấp thụ cảm xúc tiêu cực, em chỉ có thể cố ý thiết kế bẫy rập, khiến hai người có quan hệ tốt hiểu lầm nhau, nghi ngờ nhau, sau đó thù hận nhau.” Tề Lưu Hành nói.
“Đúng vậy. Chính là thế. Cho nên anh đoán rằng ——”
Khi nói đến đây, Kha Vũ Tiêu thân cận, quan tâm nhìn Tề Lưu Hành.
Không biết hôm nay là ngày nào, nhưng bây giờ, dưới ánh trăng vằng vặc, ánh mắt của Kha Vũ Tiêu vô cùng dịu dàng.
Hắn dùng giọng điệu dịu dàng như thế nói với Tề Lưu Hành: “Có lẽ thần sẽ tạo ra rất nhiều ảo giác. Trong ảo giác, chúng ta sẽ phản bội nhau, thậm chí thương tổn nhau.”
“Tiểu Tề, nếu em thấy anh làm như vậy thì xin đừng tin đó là thật.”
Nghe được lời này, Tề Lưu Hành mỉm cười với Kha Vũ Tiêu, tự nhiên mà nói: “Em đương nhiên sẽ không tin. Nếu thật sự gặp ảo giác, em tuyệt đối sẽ không bị trúng kế. Anh đã cứu em nhiều lần như vậy mà. Trên đời này, người không thể hại em chính là anh. Em sẽ luôn tin tưởng anh.”