Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 135

Khoảng 30 năm trước, Hồng Thần xuất hiện trong kinh thành Ngữ Chi Quốc gây náo loạn khắp nơi, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân bảo vệ bá tánh, Ti Lan anh dũng đối chiến với Hồng Thần, cuối cùng hy sinh.

Không biết qua bao lâu, Ti Lan mở mắt, nhìn thấy xung quanh là một mảnh tối đen, ánh sáng duy nhất có thể thấy được là một bóng ảnh màu đỏ từ xa.

Đi về phía bóng đỏ, Ti Lan nhận ra đó là một tấm bảng tên.

Đây là một lữ quán.

Ti Lan nhận ra mình đã đi đến đâu —— cô đã chết, linh hồn đến dị giới, bây giờ đang ở gần lữ quán của Hồng Thần.

Nghe nói vào lữ quán có thể ăn uống đến bất tận, nếu cô đồng ý thì có thể ở lại đây mãi mãi, vô tư vô lo tiếp tục sống.

Nhưng Ti Lan không muốn sống ở đây mãi, cô muốn quay về nhân gian.

Sau khi vào lữ quán, Ti Lan gặp Hồng Thần, bất ngờ khi thấy người này có gương mặt giống hệt vương phi của Ngữ Chi Quốc.

Thấy Ti Lan không giống những con quỷ khác, người này không hề hứng thú với canh thịt hay rượu, Hồng Thần hỏi: “Nhà ngươi không thích nơi này sao?”

“Tôi không muốn theo họ sa lầy ở đây. Tôi muốn quay về.” Ti Lan đáp.

Nhìn Ti Lan một lúc lâu, Hồng Thân chợt nói: “Thật ra ta biết ngươi là ai. Ngươi là một tên hộ vệ của Ngữ Chi Quốc. Mà ta… lại hận bốn gia tộc hộ vệ đến tận xương tủy.”

Nghe đến đây, Ti Lan liền nhíu mày.

Hồng Thần lại bật cười, giọng điệu hòa nhã: “Nhưng với ta, thật ra ngươi khác chúng. Ngươi thấy không, người cuối cùng chiến đấu với ta đến cùng ở nhân gian cũng chỉ còn lại một mình ngươi.”

“Nói theo cách nào đó, ngươi bị chúng ruồng bỏ. Chúng ta có tao ngộ giống nhau. Bốn gia tộc hộ vệ phải bảo vệ vương thất, bao gồm vua và vương phi. Nhưng họ lại quên hết thảy, lại giúp đỡ nhà vua và tình nhân của gã để đối phó với ta…”

Thở dài một hơi, Hồng Thần nói tiếp: “Đều là phụ nữ, ta rất thương hại ngươi. Nếu ngươi muốn quay về, ta có thể chỉ đường cho ngươi.”

“Tôi có thể quay về? Tôi có thể sống lại ư?” Ti Lan không thể tin nổi.

Hồng Thần phá vỡ ảo tưởng của cô: “Đương nhiên ngươi không thể lấy thân phận Ti Lan sống lại. Ngươi chỉ có thể tuân theo lẽ thường để quay về nhân gian —— lấy một cuộc sống mới.”

Khi Ti Lan còn sống, trong bốn gia tộc lớn có một người con gái đã quá tuổi nhưng không lấy chồng, một thầy bói đã nói với người đó rằng: “Hả, chuyện gì đây? Có ba linh hồn trên “trời cao” đang xếp hàng chờ cô đó, chỉ khi cô kết hôn sinh con, bọn họ mới có thể về nhân gian. Bọn họ thích cô, vẫn luôn đang đợi cô. Cô đừng để họ chờ lâu nữa. Nếu không, họ đi rồi, người khác đầu thai vào nhà cô, duyên phận kiếp này giữa các cô bỏ lỡ, không tốt với cô đâu. Ừm… Không nên đâu, có lẽ là vài năm gần đây.”

Thầy bói thúc giục cô gái đó kết hôn, không ngừng tác hợp cô ấy với người khác, đây là một chuyện lạ, nhưng khi đó Ti Lan không hiểu biết gì, cô chỉ cảm thấy linh hồn sống lại là một việc khá tò mò.

Cô không ngờ rằng linh hồn đã chết đi vẫn còn có thể sống lại bằng một cuộc sống mới ở nhân gian, hôm nay Hồng Thần đã xác định điều đó với cô.

“Tôi, tôi không sợ sống lại từ đầu. Nhưng khi nào tôi mới có thể trở về?” Ti Lan vội vàng hỏi.

A Mị còn trẻ, có thể sống rất lâu. Ti Lan không muốn mình cô đơn chờ đợi mấy chục năm, thậm chí là cả trăm năm ở dị giới, cô hy vọng mình có thể quay về nhân gian sớm hơn một chút, như vậy mới có cơ hội gặp lại người yêu.

Hồng Thần nói: “Dị giới rất rộng, có nhiều thời không đan xen nhau… Nó vượt xa trí tưởng tượng của ngươi. Ta chỉ có được một lữ quán này để tiếp đón những vong hồn lạc lối mà thôi.”

“Ngươi cũng thấy rồi, có rất nhiều người trầm mê cuộc sống ở đây, quên mất cuộc sống lúc trước của mình. Những kẻ đó sẽ không bao giờ quay về được.”

Ti Lan hỏi: “Vậy làm sao tôi có thể quay về?”

Sau đó, Ti Lan nghe được bí mật ở dị giới từ Hồng Thần.

Con người sau khi chết vừa đến dị giới sẽ vào trong lữ quán, diện tích ở đây rộng lớn, nhiều Hồng Thần cũng không biết ở đây rộng đến đâu, có vô số con đường chằn chịt, phức tạp, cũng có vô số lữ quán, mỗi một lữ quán sẽ cung cấp một nguồn lương thực dồi dào, vô tận.

Ngay từ đầu, ai cũng muốn thoát khỏi khu vực này. Vì họ có điềm báo rằng có một con đường có thể quay về nhân gian. Chỉ cần họ tìm chính xác con đường đó, họ sẽ vào khu xếp hàng, từng người được sống lại, quay trở về làm người.

Nhưng cuối cùng, những người có thể chân chính quay về làm người ngày một ít đi.

Vòng vèo trong mê cung vô tận, không tìm thấy đường ra, cho nên nhiều người đã từ bỏ.

Bọn họ bắt đầu đắm chìm trong cuộc sống mơ màng ở trong lữ quán.

—— Nếu ở đây có thể ăn no đời đời kiếp kiếp, vì sao lại phải quay về làm người? Nếu cảm thấy cuộc sống ở đây quá nhàm chán, có thể uống rượu đến quên hết mọi thứ, chỉ cần  say thì sẽ không còn chán nản nữa, không cần phải nhớ thêm điều chi.

“Lữ quán là nơi các vong hồn trú ngụ, đến lễ Samhain, cổng của hai thế giới mở ra, họ có thể vui vẻ một thời gian ngắn ở nhân gian… Nhiều người cảm thấy như vậy là đã đủ, cho nên không đi nữa. Nếu đã ngán ngẩm thì họ có thể đổi sang một lữ quán khác. Nhưng họ không còn cơ hội để quay về làm người. Ta nhìn thấy rõ, ngươi không giống họ.”

Nói đến đây, Hồng Thần đứng dậy, dẫn Ti Lan ra khỏi lữ quán, đi dọc theo một con đường mòn tối đen, đi thật lâu, thật lâu.

Khi đi qua một ngã rẽ, đứng bên cạnh một lữ quán màu đỏ khác, Hồng Thần chỉ cho Ti Lan một con đường.

“Con đường này có thể thông với nhân gian hay không, ta không chắc. Nhưng ta đã quan sát, nhiều năm trôi qua, một vài người không quay về lữ quán của ta nữa đều đi theo con đường này.”

Ti Lan vui mừng: “Xin cảm ơn ngài!”

Cảm ơn Hồng Thần xong, Ti Lan liền muốn đi ngay, nhưng Hồng Thần chợt cản cô lại: “Khoan đã. Ta có chuyện muốn nói.”

“Vâng, xin ngài hãy nói.” Ti Lan đáp.

“Ngay cả ta cũng không biết phía trước có gì. Nhưng sống lại làm người cũng không phải một chuyện dễ dàng. Dù ngươi đã ra khỏi khu lữ quán, con đường tương lai cũng sẽ có rất nhiều thử thách. Vì những kẻ muốn quay về làm người có rất nhiều, nhưng chỉ có số ít mới thực hiện được tâm nguyện của mình. Ngươi cần phải suy xét cho kỹ, xem bản thân đã chuẩn bị tốt hay chưa.”

Ti Lan không hề do dự: “Tôi đã suy xét rõ ràng. Tôi đã chuẩn bị tốt, tôi phải mau chóng trở về.”

Hồng Thần nói tiếp: “Ngươi sẽ không nhớ về số kiếp này, cũng không nhớ ta. Ngoài ra, ta cũng không thể bảo đảm sau khi ngươi sống lại sẽ ở đâu, trở thành người như thế nào.”

Ti Lan suy nghĩ, trả lời: “Không sao. Tôi không quan tâm.”

“Như vậy thì ta đã chỉ đường cho ngươi, xem như là thiện ý của ta, đúng không?” Hồng Thần nói: “Nếu không thì ngươi sẽ tiếp tục đi vòng quanh khu lữ quán, phải chờ đợi thêm mấy chục, thậm chí mấy trăm năm nữa.”

“Thưa vâng. Tôi, tôi vừa rồi cũng đã nói, vô cùng cảm ơn ngài.” Ti Lan nhíu mày nói: “Tôi rất nghiêm túc. Tôi chiến đấu với ngài là vì… để cứu dân chúng, không liên quan đến bốn gia tộc lớn. Bây giờ tôi mới biết được rằng thật ra ngài không hề hại một người dân nào…”

Bốn gia tộc lớn chia rẽ Ti Lan và A Mị, nói rằng tình yêu của hai người là sự sỉ nhục của gia tộc, và là sự sỉ nhục của cả Ngữ Chi Quốc. Từ trước đến nay, Ti Lan luôn ôm hận với họ.

Mà Hồng Thần vương phi đây tuy đã tạo ra nhiều sự rối loạn, nhưng chỉ tàn sát những kẻ đã phản bội mình trong bốn gia tộc lớn và vương thất.

Nhìn biểu tình của Ti Lan, Hồng Thần nói: “Nếu ngươi cảm kích ta, vậy thì trao đổi, ngươi cũng phải đáp ứng với ta một điều kiện.”

“Điều kiện gì?” Ti Lan hỏi.

Hồng Thần nói: “Ta không thể khống chế vận mệnh của ngươi, cũng không thể bảo đảm ngươi sẽ quay về nhân gian, càng không biết sau khi ngươi về nhân gian sẽ trở thành người gì. Đây đều là sự thật.”

“Nhưng điều này không có nghĩa ta hoàn toàn không biết gì về tương lai của ngươi. Ta có thể nhìn thấy trên người ngươi có thiên phú đặc biệt. Sự thiên phú này sẽ càng nổi bật hơn trên con đường ngươi quay về nhân gian, ngươi sẽ trải qua sự chui rèn, trở nên ngày một mạnh mẽ hơn…”

Nói đến đây, Hồng Thần mở tay, một con chim lông vàng xuất hiện từ hư vô trong lòng bàn tay.

Nó phe phẩy cánh, mỹ lệ sinh động, dường như có thể cất cánh bay cao bất cứ lúc nào, tìm kiếm, khám phá thế giới bên ngoài.

Cho đến khi Hồng Thần nắm tay lại, Ti Lan mới nhận ra nó chỉ là ảo ảnh.

“Có nhiều bí mật về thế giới này, sau khi ta trở thành Hồng Thần mới biết được. Không biết ai đã sáng tạo ra thế giới này… Nhưng ta biết một điều, thật ra thế giới này vận hành dựa theo sự mã hóa nào đó, mã hóa từ hình thái nguyên thủy sẽ từ từ biến hóa phát triển, thế giới cũng chậm rãi thay đổi, trở thành hình dạng như bây giờ.”

“Những chú ngữ được truyền từ xưa đến nay thật ra là một loại mã hóa, chú thuật sư có thể dùng chú ngữ để phá vỡ hạn chế của thời không, người bình thường không thể làm được điều này; nhà tiên tri có thể tiên đoán tương lai, cũng thông qua một quá trình huấn luyện não bộ, giúp suy nghĩ của mình có thể kết nối với mã hóa của vũ trụ, nhìn thấy những sự kiện ở những thời không khác…”

“Màu sắc của chú ngữ cũng là một phương thức liên quan đến mã hóa.”

Nghe đến đây, Ti Lan nói: “Tôi hiểu rồi. Gia tộc của tôi thích nhất là chó trắng. Chú chó có bộ lông càng thuần trắng thì càng có thể dễ dàng liên lạc được với dị giới, có thể giao tiếp với người của dị giới.”

“Đúng vậy. Động vật có màu lông càng thuần thì càng dễ trở thành tinh linh. Nhưng chưa có một loài động vật nào có bộ lông màu vàng, ngoại trừ con chim mà ngươi vừa nhìn thấy.”

Hồng Thần nói: “Tiếc rằng… Sau khi nó tiến hóa, nó chỉ hấp thụ ác ý của nhân gian. Nói dối và phản bộ là món ăn yêu thích nhất của nó. Những thứ đó ngày một nhiều hơn ở nhân gian, cho nên sức mạnh của nó ngày một lớn dần hơn… cuối cùng nó đã đến được thế giới mà khó ai có thể đến được.”

“Ý ngài là… thế giới của các vị thần?” Ti Lan hỏi.

“Đúng vậy. Nó đến thế giới của các vị thần. Có phải là mỉa mai lắm không? Thế giới của các vị thần, vì sao lại chứa chấp một ác niệm như vậy? Ta không hiểu được.”

Hồng Thần nhìn thẳng vào mắt của Ti Lan, ánh mắt chan chứa sự bi phẫn: “Gần đây ta cũng mới biết được, người đã hại ta, chính là bà ta!”

“Con chim này có lẽ cũng không xa lạ gì với ngươi đúng không? A Mị bị bắt xuất giá, mục đích là để ăn trộm con chim lông vàng. Con chim này… là do con chim lông vàng cố ý dâng mình cho vua của Mặc Chi Quốc.”

Nhìn thấy hận ý trong mắt Ti Lan, Hồng Thần tăng thêm ngữ khí: “Ngươi phải nhớ kỹ, bây giờ bà ta tên là Đế Phù. Vì ta, vì chính ngươi, ngươi nhất định phải giế t chết nó. Vào thời khắc then chốt, ta sẽ giúp ngươi.”

Theo sự chỉ dẫn của Hồng Thần, Ti Lan quả nhiên rời khỏi khu lữ quán, bước đi trên con đường khảo luyện.

Một lần huấn luyện này kéo dài 10 năm.

Con đường huấn luyện vô cùng gian khổ, Ti Lan muốn đi qua càng khó hơn, cho nên cô càng căm hận Đế Phù, cũng căm hận cả người nhà của mình —— bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân.

Cô quyết tâm muốn giế t chết Đế Phù, giế t chết bốn gia tộc lớn, báo thù cho mình và A Mị.

Trên đường đi, Ti Lan ngày một mạnh mẽ hơn, lòng hận thù cũng theo đó mãnh liệt hơn. Cô dùng cách nhanh nhất để quay về nhân gian.

Có rất nhiều người chờ đợi suốt trăm năm, thậm chí còn lâu hơn.

Nhưng cô chỉ cần 10 năm đã có thể quay lại nhân gian.

Nhưng Ti Lan lại không biết rằng vào năm thứ mười đó, A Mị đã chết, hơn nữa còn nguyền rủa bản thân thành một Hồng Thần.

Cô càng không biết rằng A Mị trở thành Hồng Thần, khi tìm không thấy cô đã đến ngôi miếu nguyền rủa toàn bộ dân làng chết hết.

Sau khi sống lại, Ti Lan mất ký ức của kiếp trước, nhưng sát ý và lòng thù hận dành cho Đế Phù và dân làng đã sớm thâm nhập vào sâu tận cốt tủy.

Cùng lúc đó, khi cô vừa sống lại làm người, lời nguyền của A Mị có hiệu lực —— làng Vô Danh sẽ xuất hiện một kẻ đồ sát. Ti Lan luôn mang hận ý với dân làng hiển nhiên trở thành người được chọn.

Thế nên đóa sen đỏ ở trên người cô chính là sức mạnh từ lời nguyền rủa mạnh nhất.

Nó sẽ nuốt chửng toàn bộ người dân làng Vô Danh, bao gồm cả Ti Lan, chính là A Liên của kiếp này.



Trong lữ quán vang lên âm thanh giết chóc.

Vong hồn ở thời không 8 năm trước đã đến đây.

May mắn rằng do luôn no say, đắm chìm trong các yến tiệc, lực tấn công của họ không mạnh, nhóm người chơi cũng chưa gặp nguy hiểm chân chính.

Bạch Trụ, Ẩn Đao, Ân Tửu Tửu, Vân Tưởng Dung cùng nhau ứng chiến, Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh quan sát, vừa gọi Chu Khiêm: “Khiêm ơi? Chúng ta ra ngoài thôi?”

“Tôi đi ngay. Chờ tôi nửa phút.”

Nói với Hà Tiểu Vĩ một câu, Chu Khiêm tiến lên trước, vươn một tay ra với A Liên ngồi trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Vậy bây giờ em quyết định như thế nào? Có hối hận không? Đã chuẩn bị hết thảy, nhưng cuối cùng vẫn phải chết theo lời nguyền, hay là… Em vẫn muốn tìm Đế Phù, giế t chết bà ta?”

A Liên không hề do dự, đối diện với đôi mắt đen láy của Chu Khiêm, đáp: “Em chém giết trong bóng đêm suốt 10 năm mới tìm được con đường từ dị giới quay về nhân gian, em sẽ không hối hận, không bao giờ! Em vẫn sẽ giế t chết Đế Phù. Sức mạnh của A Mị ngày một lớn hơn, em sợ rằng cô ấy cũng sẽ bị lợi dụng…”

Hít sâu một hơi, A Liên đứng dậy đi ra ngoài: “Cô ấy không cần biết chuyện này. Cô ấy luôn tìm kiếm em. Nhưng… cô ấy cũng không cần biết em chính là Ti Lan.”

“Bây giờ chúng ta đi cứu bạn của anh. Sau đó chúng ta cùng nghĩ cách… giế t chết Đế Phù!”



Bên kia. Một lúc trước.

Mẹ của A Liên tỉnh lại ở bãi nghĩa trang, không biết vì sao xung quanh lại vô cùng ồn ào. Sau khi tỉnh lại, bà hỏi người trong làng, biết được có hai tên gián điệp từ Mặc Chi Quốc đến đây.

Mẹ của A Liên không nhớ rõ vì sao mình lại ngất xỉu, nhưng bà nhớ mang máng rằng mình từng nhìn thấy hai người đó.

Đêm trước, bà đã lén ôm con gái mình đi gặp thầy bói ở nơi xa, thầy bói nhìn tương lai của A Liên, hai mắt và mũi đều chảy máu, nói rằng nó sẽ mang đến nạn diệt vong cho làng Vô Danh, nó sẽ giết hết tất cả mọi người.

Thầy bói nói nếu muốn chấm dứt bi kịch, mẹ của A Liên phải nhân lúc cô bé còn nhỏ mà giế t chết nó, nếu không, mầm móng tai ương hình thành, khi muốn cứu vãn thì đã muộn rồi.

Cho nên, vào đêm nay, mẹ A Liên nhân lúc trò ném khăn đang được tổ chức thì âm thầm ôm A Liên đến bãi nghĩa trang, chôn sống cô bé.

Nhưng bà biết mình không thể làm được. Khi nhìn thấy hố đất mình tự tay đào, bà thật sự khó tin nổi mình sẽ tự tay chôn đứa con gái của mình xuống đây.

Bà nhớ rõ, khi bà đang định từ bỏ kế hoạch này thì có hai người xa lạ đi đến.

Bà nghi ngờ họ là người của Mặc Chi Quốc, cũng biết họ đã thấy được những gì mà bà làm.

Nếu họ nói chuyện này ra, dân làng sẽ nghi ngờ, tiếp tục điều tra, tìm ra được số mệnh của A Liên, mọi thứ liền kết thúc.

Cho nên mẹ A Liên phải xử lý hai tên “gián điệp”.

Nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, bà không hề nhớ rõ.

Bà chỉ có thể suy đoán rằng chúng đánh mình bị thương, đầu óc choáng váng nên ngất đi.

Nhưng bây giờ bà cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, điều bà muốn biết duy nhất đó là —— trong lúc bà bất tỉnh, con gái bà đã đi đâu?

Vừa đi theo đám đông ồn ào quay về quảng trường, mẹ A Liên vừa tìm hỏi những người xung quanh có thấy con gái mình đâu không.

Khi đến quảng rường, cuối cùng bà cũng trút được gánh nặng —— trưởng làng A Bốc còn trẻ đang ôm con gái bà, nói rằng có người tìm thấy con bé ở sau đống rơm rạ. Con bé khóc rất to, mọi người có thể dễ dàng tìm thấy.

Những chuyện đã xảy ra vào tối nay là Tề Lưu Hành muốn mượn tiếng khóc của cô bé để thu hút sự chú ý của dân làng, ngăn cản hành vi của Kha Vũ Tiêu, cho nên mới ôm cô bé chạy đi.

Sau khi thu hút được sự chú ý của dân làng, chạy đến được chỗ chất rơm, Tề Lưu Hành đã kịp thời giấu cô bé sau đống cỏ khô.

Nhưng ngay sau đó, Kha Vũ Tiêu đã xuất hiện và gi ết chết cậu, dân làng phát hiện ra hắn nên hai bên xảy ra ẩu đả. Trước đó, nhờ Tề Lưu Hành giấu cô bé đi rồi nên mới giúp cô bé không bị người khác dẫm đạp.

Dù theo lời nguyền, cô bé sẽ không chết thật, nhưng Tề Lưu Hành vẫn không thể vô cảm nhìn thấy cô bé bị đạp chết.

Thiếu chút nữa bị mẹ chôn sống, cô bé đã đủ khổ, dù Tề Lưu Hành còn nhỏ nhưng cậu vừa bị người mình tín nhiệm nhất phản bội, cho nên đối với một đứa trẻ không hề hay biết gì như vậy… Cậu vẫn hy vọng cô bé có thể cảm nhận được sự dịu dàng của thế giới này, dẫu chỉ là một chút mà thôi.

Mẹ của A Liên hiển nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Nhưng sự thật là sau khi hai người kia cướp lấy con gái bà, họ không gi ết chết nó.

Bọn họ không giết cô bé, mà là cho rằng bà muốn giết cô bé cho nên mới cướp lấy nó. Họ đã cứu sống nó!

Khi mẹ A Liên theo mọi người đến quảng rường, nhìn thấy đầu người ở bên cạnh nồi sắt, bà cảm thấy mình đã biết được chuyện gì đã xảy ra ——

Có lẽ hai người kia đúng là người của Mặc Chi Quốc, nhưng họ không phải là gián điệp.

Bây giờ có một người đã giết một người khác. Mà người bị giết kia… Có lẽ không muốn làm gián điệp, cho nên mới bị đồng bạn giế t chết.

Trong tình huống đó, người cứu sống con gái bà, còn giấu cô bé ở sau đống cỏ khô, không bị tên Mặc Chi Quốc khác tàn sát, cũng chỉ có thể là người bị chặt đầu này.

Đầu rơi trên mặt đất, gương mặt thon gầy của thiếu niên dính đầy máu và bùn đất.

Vì cách nồi sắt rất gần cho nên đầu tóc của cậu bé có dấu vết bị cháy đen.

Trưởng làng A Bốc đang thương lượng xử lý cái đầu này như thế nào.

“Tình huống gì đây?”

“Dù là gì đi nữa, nó là người của Mặc Chi Quốc. Theo tôi thấy, chúng ta nên ném cái đầu vào trong lửa, dù sao lễ Samhain sắp đến rồi, cứ lấy đầu của nó làm tế phẩm đi!”

“Không đúng, tôi cảm thấy không ổn. Cậu ta bị bạn mình giết, chứng tỏ có việc lạ. Lỡ như trên người cậu ta có cất giấu bí mật gì thì sao? Có lẽ cậu ta muốn nói cho chúng ta biết nhưng không thành công, cho nên mới bị gi ết chết?”

“Tôi thấy là ngày mai chúng ta nên ra ngoài mời thầy bói đến. Đầu của cậu ta vẫn còn ở đây, thầy bói có thể dùng phép thuật xem xét một chút!”

“Nếu cậu ta có người thân trong làng, cậu ta làm như vậy thì tôi có thể hiểu được. Nhưng nếu cậu ta là một người xa lạ, vì sao cậu ta lại muốn tiết lộ thông tin về Mặc Chi Quốc cho chúng ta biết?”



Thủ hạ không thống nhất ý kiến, A Bốc không ngừng cân nhắc, mẹ A Liên chợt tiến lên nói: “Gần đây chúng ta không giao chiến với Mặc Chi Quốc, cậu bé này hãy còn nhỏ, trên tay cậu bé không dính máu của chúng ta, người cũng đã chết, không nên thiêu hết cả đầu của cậu bé.”

“Vừa rồi tôi không khỏe, ôm A Liên tản bộ, cuối cùng A Liên bị một tên cướp mất. Bây giờ A Liên còn sống, chứng tỏ là nhờ đứa bé này cứu nó, nên là…”

“Bây giờ mọi người cứ thảo luận trước, chưa cần đưa ra quyết định vội. Trước khi mọi người đưa ra quyết định, tôi sẽ đem đầu cậu bé về nhà mình. Nhà tôi có hầm băng, có thể bảo quản được đầu của cậu bé không bị hư thối.”



Bên phía Chu Khiêm. Khi những người chơi còn lại khống chế vong hồn, anh cũng xác nhận quyết định của A Liên —— cô bé vẫn sẽ giế t chết Đế Phù.

Nhưng khi nhóm người quyết định rời khỏi lữ quán Hồng Thần, họ phát hiện ra cổng của lữ quán bị một tầng sương mù che kín, vài vong hồn từ ngoài bước vào, nhưng người chơi lại không thể đi ra.

Sau đó họ nhận được thông báo ——

【 Chú ý: Khu vực phía trước thuộc về khu vực lạ, không thể tra xét 】

“Đm, sao lại thế này?” Hà Tiểu Vĩ đổ mồ hôi hột trên trán.

Khu vực bên ngoài tràn ngập một hơi thở kh ủng bố, hắn liền cảm thấy bất an theo bản năng.

Liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, Chu Khiêm nói: “Có lẽ lễ Samhain ở thời không này chưa chính thức diễn ra. Pháp khí thời không có thể giúp người dùng tùy ý xuyên qua, nhưng trước mắt chúng ta chưa biết được làm sao nó thể dịch chuyển về 8 trước hay 8 năm sau.”

“Ngoài ra, tôi nghĩ rằng tuy chúng ta có thể quay về 8 năm trước, nhưng giờ giấc cụ thể như thế nào thì chắc chắn sẽ có sự khác biệt. Chờ thêm một chút nữa, có lẽ chúng ta có thể ra ngoài được.”

“Hệ thống nói khu vực phía trước không thể tra xét, vì ở đó là dị giới, là địa ngục, không nằm trong bản đồ của phó bản. Chúng ta chờ đến khi lễ Samhain diễn ra, nơi đây thông với nhân gian, chúng ta sẽ ra ngoài được thôi.”

Chu Khiêm đã nói đúng.

Năm phút sau, sương mù trước mắt người chơi liền tan biến.

Ra khỏi cổng, bọn họ trực tiếp đi xuống núi. Dưới chân núi là làng Vô Danh.

Đi được vài bước, Bạch Trụ vươn tay với Chu Khiêm: “Anh cõng em, sẽ đi nhanh hơn.”

“Dạ được.” Chu Khiêm gật gật đầu, ôm lấy hai vai y, vững vàng nằm trên lưng Bạch Trụ.

Khi Bạch Trụ chuẩn bị cõng Chu Khiêm rời đi, A Liên lại nói: “Các anh mù quáng tìm kiếm như vậy cũng không phải cách. Bây giờ em đã nhớ lại một ít chuyện khi nhỏ, có đôi khi em sẽ cảm thấy mẹ muốn giết mình. Ánh mắt bà ấy nhìn em luôn vô cùng phức tạp và mâu thuẫn. Bà ấy luôn bối rối, hoang mang. Em cảm thấy bà ấy biết chuyện về em. Như vậy thì bà ấy cũng có thể lý giải vì sao bà ấy có thể nhìn thấy “em ở tương lai”.”

“Nên là đến nhà em trước đi, em hỏi mẹ em, liệu bà ấy có nhìn thấy bạn của các anh không.”

Thật tốt khi nhận được sự giúp đỡ từ A Liên.

Nhóm người chơi đến nhà của cô bé.

Bạch Trụ cõng Chu Khiêm và A Liên đến nơi trước.

A Liên bước vào trong, dứt khoát đi thẳng đến phòng ngủ của cha mẹ, thô bạo đánh ngất cha mình, sau đó bịt miệng người mẹ đang vô cùng hoảng loạn.

Sau khi nói mình là ai, A Liên cũng không nói thêm gì khác, chỉ hỏi mẹ có nhìn thấy người lạ nào hay không.

Người mẹ tràn ngập hồ nghi, nhưng vẫn vươn tay, chỉ về phía căn bếp, A Liên đưa mắt ra hiệu cho Bạch Trụ và Chu Khiêm ở ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, hai người nhận được ám chỉ liền đi vào bếp, tìm được hầm băng thì nhảy xuống.

Trong căn hầm tối đen, ánh sáng nhợt nhạt chiếu rọi bụi bặm xung quanh.

Chu Khiêm giơ đèn pin lên, nhìn thấy đầu của Tề Lưu Hành lẳng lặng nằm trên một chiếc bàn vuông nhỏ.

Sắc mặt của thiếu niên đã có chút tái xanh.

Cậu nhắm mắt, cau chặt mày.

Dù là như vậy, nỗi buồn bực trĩu nặng trong lòng Chu Khiêm cuối cùng cũng đã vơi bớt.

Anh đã chuẩn bị tâm lý sẽ không tìm thấy tay chân hay những bộ phận còn lại của Tề Lưu Hành.

Anh chỉ biết anh phải đối đầu với Đế Phù.

Cùng lắm thì anh sẽ tìm lông chim vàng, đến thời không này, tiếp tục tìm kiếm những phần còn lại, anh không quan tâm tỉ lệ tìm thấy chúng có bao nhiêu thấp.

Nhưng sự tình đến hiện tại đã khá hơn nhiều so với những gì anh nghĩ.

—— Tề Lưu Hành vẫn còn một cái đầu.

Chỉ cần lấy được lông chim vàng, cậu vẫn có hy vọng sống lại.

Lấy đạo cụ tủ đông nhỏ từ túi hành lý ra, Chu Khiêm dùng hai tay nâng đầu của Tề Lưu Hành lên.

Trước khi bỏ đầu vào tủ đông, Chu Khiêm dùng ngón cái, dùng sức xao mi tâm nhăn lại của thiếu niên.

Sau đó anh dịu dàng cười nói: “Chết rồi mà vẫn dùng gương mặt của người già này à? Không phải cậu nói rằng cậu không cần phải giả trang trước mặt tôi nữa rồi sao?”

Hơi thở ra một hơi, Chu Khiêm nghiêm mặt lại: “Tiểu Tề, tôi chắc chắn sẽ cùng mọi người tìm được con chim lông vàng cho cậu. Lời tôi hứa luôn đã được tính toán trước. Tôi chưa bao giờ lừa cậu mà, đúng không? Ngoài ra ——”

Ánh mắt âm trầm đến đáng sợ, Chu Khiêm khàn giọng, trịnh trọng nói: “Cơn hận thù của cậu… Sau khi ậu sống lại, cậu có thể tự mình trả lại gấp trăm ngàn lần! Nếu cậu không ra tay được, cậu có thể giao cho tôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến cho Kha Vũ Tiêu đau đớn muốn chết đi, nhưng hắn sẽ sống không bằng chết!”
Bình Luận (0)
Comment