“Chậc? Cửa thang máy này… sao mà trông cũ kỹ thế? Tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Để tôi nhìn thử.”
Thấy Ẩn Đao dùng thân người chắn trước cửa thang máy, Từ Phi Vũ liền đi đến trước mặt hắn.
Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ đổ mồ hôi hột trên trán.
Hắn hoàn toàn không biết tình huống bên nhóm Chu Khiêm như thế nào, ở dưới đó sâu như vậy, lỡ như họ không biết ở trên đây xảy ra chuyện gì thì sao?
Hoặc họ có thể nghe thấy tình huống ở trên đây nhưng lỡ như ở dưới đó thật sự có quỷ, bọn họ bị chúng quấy phá, không thể làm được gì khác, ví dụ như thu hồi sợi dây thừng, thì nên làm gì bây giờ?
Hà Tiểu Vĩ cố gắng khống chế chính mình mới có thể không để lộ sơ hở khi Từ Phi Vũ đi đến chỗ thang máy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy thầy Ẩn Đao nghiêng người, để Từ Phi Vũ nhìn.
Trong nháy mắt, trước cửa thang máy chỉ còn lại sợi dây thừng của Ẩn Đao, không có chuyện gì khác thường, Hà Tiểu Vĩ cuối cùng cũng yên tâm, bất động thanh sắc thở ra một hơi.
“Thầy, lúc trước sao tôi không nhận ra, thật ra thầy cũng rất thích chơi trò mạo hiểm, chơi càng lúc càng lớn…” Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói với Ẩn Đao.
Cách một khoảng cách nhất định, Ẩn Đao nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói: “Chủ yếu là phải tin tưởng đồng đội.”
Hà Tiểu Vĩ nghĩ thầm, cũng đúng, người ở dưới đó là ai? Là Chu Khiêm và Bạch Trụ.
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy hắn đúng là có thể mãi mãi tin tưởng Chu Khiêm.
Nháy mắt tiếp theo, Từ Phi Vũ lại hô lên một tiếng kinh ngạc. Có vẻ như dưới giếng thang máy có thứ gì đó khiến coi phải nghiêng người né thoát.
Hà Tiểu Vĩ không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ giếng thang máy, hắn nhìn thấy một ít tiền giấy, giống như bột phấn, cứ thế lãng đãng bay ra.
“Cái quỷ gì…” Từ Phi Vũ nhíu mày.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Ẩn Đao lạnh lùng liếc nhìn đối phương, nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên nhanh chóng xuống dưới xem xét.”
“Tôi sẽ cho hai người xuống cùng anh.” Từ Phi Vũ thủ thế với hai thủ hạ, sau đó nhìn người còn lại: “Anh, xuống dưới lầu kiểm tra khu vực văn phòng. Ngoài ra ——”
Nhìn về phía Ẩn Đao, Từ Phỉ Vũ nói: “Anh đừng chơi hai mang. Chúng tôi có rất nhiều biện pháp để đối phó với anh.”
Ẩn Đao tỏ vẻ khó hiểu: “Bây giờ chúng ta cùng một đội, không thể tấn công nhau. Cô…”
Cuối cùng, Ẩn Đao tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi hiểu rồi.”
Nghe đến đây, Từ Phi Vũ mới cảm thấy mình nói nhiều.
Nhóm thủ hạ vẫn còn ở đây, nếu cô thừa nhận trên tay cô có vòng tay màu khác cũng tương đương với việc đến phút cuối, khi số lượng thành viên trong đội ngũ vượt ngưỡng giới hạn, cô sẽ tùy thời gi3t chết bọn họ.
Nhìn biểu tình của Từ Phi Vũ, Ẩn Đao nói: “Nếu tôi đã vào đội này thì sẽ giúp cô. Tôi không chỉ có một mình, tôi đi cùng học trò kiêm người chăn chiên của tôi. Tôi có thể bảo đảm rằng chúng tôi tham gia vào đội cô cũng có thể cho cô thứ cô muốn. Cô cũng phải bảo đảm cho tôi rằng cô sẽ để chúng tôi sống đến giây phút cuối cùng.”
Như vậy, bằng một phương thức mơ hồ nào đó, Ẩn Đao đã ngầm biểu đạt rằng nếu đến khi số lượng người của đội vòng tay màu tím đã đủ nhiều, Từ Phi Vũ cũng sẽ không gi3t chết hắn và Hà Tiểu Vĩ.
Đối với việc hắn không nói thêm gì khác trước mặt thủ hạ, Từ Phi Vũ rất hài lòng.
Cô cười nói: “Anh là người chơi cấp Thần, đây là lợi thế lớn nhất của anh. Tôi lại là người quý trọng hiền tài. Chờ đến khi rời khỏi phó bản, hoan nghênh anh tham gia quân đoàn của chúng tôi.”
…
【 Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 9 vòng; vàng – 23 vòng; lục – 25 vòng; lam – 19 vòng; chàm – 14 vòng; tím – 25 vòng 】
Tòa cao ốc, tầng ngầm thứ 18.
Chu Khiêm nhìn thông báo, không cần Bạch Trụ nói gì đã có thể đoán được có chuyện gì xảy ra —— vòng tay màu vàng giảm đi một cái, hiển nhiên là do Hà Tiểu Vĩ đã đổi sang vòng tay màu tím.
Còn về phần Ẩn Đao, đương nhiên là từ không đeo vòng tay nào, bây giờ hắn đã đeo vòng tay màu tím.
Dời mắt khỏi giao diện hệ thống, anh nhìn Bạch Trụ, nói: “Có lẽ chúng ta phải đi về phía sông ngầm bên kia rồi. Nhưng vẫn thu được tin tức tốt. Rồng con đã tìm được nhiều vũ khí. Em đã dặn nó âm thầm quay lại.”
Bạch Trụ dùng đạo cụ trò chuyện riêng kịp thời kể lại những chuyện xảy ra trên sân thượng cho Chu Khiêm biết, y gật gật đầu, xoay người đi trước dò đường.
Tề Lưu Hành không biết tình huống cụ thể, nhưng nhìn thần sắc của hai người và thông báo từ hệ thống, cậu cũng có thể đoán được đại khái.
Sau đó, Bạch Trụ đi trước dò đường, Tề Lưu Hành cầm kiếm đi phía sau.
Tòa cao ốc của công ty vận chuyển được xây dựng trên mô đất cao.
Đi dọc theo mạch nước ngầm, đi được không lâu, Chu Khiêm nhận ra mình đi đến một sơn cốc, phân biệt vị trí bên dưới, anh nhận ra nơi này giống như ngọn núi Tử Vụ mà mình từng đi đến.
Vừa chú ý tình huống xung quanh, Chu Khiêm vừa nhìn thoáng qua Bạch Trụ: “Ẩn Đao nói chuyện trên kia mà anh cũng có thể nghe thấy?”
“Ừm. Cậu ta vừa phát hiện dị thường liền nói với Hà Tiểu Vĩ ngay, sau đó hai người sử dụng đạo cụ trò chuyện riêng.” Bạch Trụ đáp.
Chu Khiêm suy tư điều gì, dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói với y: “Sau đó anh cũng tự giác biết đường chuẩn bị theo?”
Bạch Trụ hơi há miệng, sau đó khép miệng lại. Y nhìn Chu Khiêm: “Cho nên là…?”
“Cho nên là hai người phối hợp với nhau rất ăn ý.”
Chu Khiêm liếc mắt nhìn lên trên, nhét đèn pin vào tay áo, ánh đèn cách một lớp vải chiếu sáng ra ngoài vừa có thể soi được đường vừa có thể giảm thiểu khả năng bị bại lộ.
Sau đó anh nhìn chằm chằm Bạch Trụ, bổ sung một câu: “Hai người cùng nhau tham gia nhiều phó bản lắm à?”
Bạch Trụ mơ hồ cảm thấy được gì đó: “…?”
Chu Khiêm xoay đầu, thở dài một hơi: “Bây giờ anh Trụ chỉ trả lời với em có lệ thôi đúng không, không hề muốn trả lời em.”
Bạch Trụ: “Anh chỉ cảm thấy câu hỏi của em hình như có bẫy.”
Chu Khiêm cười: “Bẫy gì chứ? Anh cứ trả lời đi, em không ghen đâu.”
Bạch Trụ hơi khựng lại, sau đó liếc mắt nhìn anh: “Cũng không nhiều lắm, hai mươi mấy lần. Có phó bản chỉ là thu thập trang bị hoặc đánh quái mà thôi.”
Chu Khiêm nheo mắt: “Nhớ rõ như vậy?”
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, ánh mắt dịu dàng, y khẽ mỉm cười: “Em xem, anh vừa mới nói gì?”
Đối với câu hỏi bế tắc như thế này, không trả lời thì là ra vẻ cho có lệ; nếu trả lời với số lượng ít thì sẽ bị nói là nhớ thật rõ, nếu trả lời với số lượng nhiều thì lại càng không được.
Có lẽ như Chu Khiêm đã chán dùng câu hỏi rơi xuống nước sẽ cứu ai nên cuối cùng đổi sang câu hỏi khác.
“Anh Trụ, anh hiểu lầm rồi.” Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ.
“Anh ấy cũng đã tham gia vào quân đoàn của em. Sau này mọi người đều là đồng đội của nhau. Em cũng muốn bồi dưỡng độ ăn ý với anh ấy. Sau này em cũng sẽ cùng anh ấy tham gia 20 mấy phó bản.”
Bạch Trụ khẽ nhíu mày, nắm lấy tay Chu Khiêm: “Em muốn đi phó bản nào, anh đi với em.”
“Em muốn đi với Ẩn Đao. Bây giờ em với anh ấy thiếu độ ăn ý với nhau.”
“Ẩn Đao đi với em thì ai luyện với Hà Tiểu Vĩ? Hai người họ sẽ đi cùng nhau.”
Chu Khiêm hơi siết tay Bạch Trụ: “Sao anh không trực tiếp thừa nhận là anh ghen đi?”
Vừa dứt lời, Chu Khiêm chợt nhìn thấy Bạch Trụ nâng tay phải lên.
Nháy mắt tiếp theo, thanh kiếm đời Đường tên Phá Hiểu liền xuất hiện trong tay Bạch Trụ.
“Này này anh Trụ, chỉ là ghen thôi mà, không đến mức động đao chứ.”
Bạch Trụ làm như vậy là vì ở phía trước có dị thường.
Dù biết rõ điều này nhưng Chu Khiêm vẫn muốn tiếp tục trêu chọc thêm một câu, sau đó nhìn về phía trước. Cùng lúc đó, tay trái của anh nhanh chóng lấy xương Thần từ túi hành lý ra, nắm chắc trong tay.
Tiếng tra vỏ kiếm vang lên, Tề Lưu Hành ở phía sau cũng nhanh chóng bước lên, ngưng thần nhìn động tĩnh ở phía trước.
Ở phía trước có một bóng người từ từ đi đến. Người này mặc một chiếc áo gió màu đen, thân thể cao gầy, ngũ quan tinh tế, thậm chí mái tóc cũng được tỉ mỉ chăm sóc chỉnh tề, nhìn kỹ sẽ thấy cả sáp keo.
Nếu không phải bây giờ trong tay đối phương có một cây súng và đang xuất hiện ở thế giới này, trông hắn như thể một người tham gia show truyền hình hoặc là một thần tượng chuẩn bị lên sân khấu.
Điều khiến Chu Khiêm cảm thấy tò mò là trên giao diện hệ thống đều đánh dấu chấm hỏi các thuộc tính của đối phương —— người này là một người chơi cấp Thần.
Các phó bản ở thành phố Lam Cảng phần lớn là dành riêng cho người chơi cấp Thần và người chơi bình thường đã xác lập quan hệ người chăn chiên, các phó bản có thể nâng cấp mức độ ăn ý giữa hai người. Đối với người chơi cấp Thần, nơi này không có phó bản xứng đáng để họ luyện cấp. Bọn họ đến đây chỉ là vì họ muốn tìm người chăn chiên.
Như vậy thì người này không nên xuất hiện đơn độc ở đây.
Người chăn chiên của hắn ta đang ở đâu?
Trong chớp nhoáng, Chu Khiêm đã phát hiện ra vấn đề.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Anh nhìn người đàn ông nọ, hỏi: “Anh là Từ Dương? Người phụ nữ trên sân thượng là người chăn chiên của anh? Dương đông kích tây, đúng là chơi không tệ.”
“Cậu phản ứng rất nhanh nhạy.” Từ Dương nhìn Chu Khiêm: “Tôi từng nghe kể về cậu. Đối tượng mà quân đoàn Đào Hồng đuổi giết. Chà, cậu quả nhiên không tệ. Còn cậu ——”
Từ Dương lại nhìn về phía Bạch Trụ: “Tôi đã tìm cậu rất lâu, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.”
Nghe vậy, Chu Khiêm lại nghiền ngẫm nhìn anh Trụ nhà mình, Từ Dương lại nói tiếp: “Đã sớm nghe qua tên tuổi của cậu nhưng chưa từng gặp cậu bao giờ. Phó bản này đúng là… một món quà hấp dẫn. Cậu chọn Chu Khiêm làm người chăn chiên?”
Dường như không nhìn thấy cây súng trong tay Từ Dương, Chu Khiêm dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói với Bạch Trụ: “Anh Trụ, hình như người thích anh hơi nhiều thì phải?”
Bạch Trụ: “Anh không quen anh ta.”
Chu Khiêm: “Em muốn biến bọn họ thành người của em.”
Bạch Trụ: “…”
Nháy mắt tiếp theo, khẩu súng trong tay phải của Từ Dương hướng lên trên một ít, tay trái lấy ra ba vòng tay màu tím.
“Một người là kiếm khách… Chà, sức mạnh của cậu có vẻ đã đạt ngưỡng rồi nhỉ.”
“Một người gần như là người chơi mới, nhưng không biết vì lý do gì lại khiến cho quân đoàn Đào Hồng tốn công tốn sức đối phó như vậy.”
“Còn một người cuối cùng, người chơi cấp Thần hư hư thực thực là người mạnh nhất, dù cậu đã dùng mọi biện pháp che giấu nhưng vẫn khó lòng che giấu hết được sức mạnh của mình, cho nên tôi mới có thể đuổi theo đến đây…”
Ánh mắt của Từ Dương lướt qua Tề Lưu Hành, Chu Khiêm và Bạch Trụ, hắn cười cười, nói tiếp: “Nhưng thế thì sao? Ở phó bản này, ba người các cậu không thể sử dụng kỹ năng nào. Thứ mà chúng ta có thể dựa vào chỉ có vũ khí trong tay tôi. Nhưng các cậu lại không có vũ khí.”
“Chơi phó bản như thế này thì cần có vận may, các cậu không có vận may, rơi xuống khu vực này căn bản không thể tìm được vũ khí; còn tin tức, các cậu luôn đi một mình, không một ai chung đụng, làm sao mà chia sẻ tin tức?”
“Chà, khoan đã, tôi đọc số liệu trên tay, các cậu có quân đoàn à, nhưng mà… Ha, quân đoàn này mới bậc một? Xem ra chỉ là một tổ kiến mà thôi. Đáng tiếc quá, các cậu không có một mạng lưới thông tin lớn cung cấp thông tin cho các cậu được.”
Chu Khiêm biết Từ Dương, anh đã sớm xem tỉ mỉ thông tin về 10 quân đoàn đứng đầu trong trò chơi này. Người tên Từ Dương này co thể trong thời gian ngắn dẫn quân đoàn Phi Độ đến vị trí số 7 đúng là có bản lĩnh.
Là người chơi cấp Thần, hắn có giác quan nhạy bén giống như Ẩn Đao và Bạch Trụ.
Nhưng hắn chỉ cho Từ Phi Vũ ra mặt. Mọi người cho rằng kẻ thù chỉ có một mình Từ Phi Vũ, hắn chờ Bạch Trụ và Chu Khiêm lộ diện, từ đó hình thành một thế cục bao vây trọn vẹn.
Từ một góc độ nào đó, có thể nói rằng sách lược của hắn có phần tương tự với Chu Khiêm.
Không thể nhìn thấy tên của Từ Phi Vũ trong quân đoàn. Cho nên khi Chu Khiêm nghe cô ta xuất hiện cũng không cảnh giác như vậy. Cô ta là người chăn chiên của Từ Dương, cũng là một con cờ trong tối, khi cần thiết mới xuất hiện, các tác dụng đánh yểm trợ cho Từ Dương.
Từ Dương lại nói tiếp: “Bạn nhỏ chơi kiếm kia, trên tay cậu không có vòng tay, cho nên nhanh chóng đeo vòng tay từ chỗ tôi đi. Cậu chỉ có 3 phút thôi. Còn hai cậu ——”
“Tôi biết hai cậu không có hứng thú tham gia vào đội vòng tay màu tím. Khu vực này có nhiều vòng tay màu vàng. Các cậu không có cũ khí, nhưng chắc chắn có rất nhiều vòng tay màu vàng. Bây giờ ngoan ngoãn giao nộp ra đây. Chúng ta cùng đeo vòng tay màu tím, cùng nhau tìm manh mối. Tôi không muốn trên đường đi các cậu đột ngột đổi vòng tay rồi phản bội tôi. Cho nên…”
Tạm dừng một chút, Từ Dương nói: “Các cậu lấy hết vòng tay trên người ra, từng cái một, sau đó đổi sang vòng tay của tôi. Tôi muốn thấy vòng tay của các cậu bị tiêu hủy, sau đó các cậu cam tâm tình nguyện tham gia đội ngũ của tôi. Nếu không ——”
Giơ cao cây súng trong tay, lời nói của Từ Dương tràn ngập đe dọa.
“Tiểu Tề. Cậu đổi vòng tay màu tím đi.” Chu Khiêm nói.
“Anh ——” Tề Lưu Hành cau mày theo bản năng. Nhưng bây giờ cậu đã tin tưởng Chu Khiêm vô điều kiện. Thậm chí không cần Chu Khiêm liếc mắt nhìn, cậu đã tự giác đi lên lấy một vòng tay từ trong tay Từ Dương ra đeo vào.
Sau đó Chu Khiêm vén tay áo bên trái lên, nhìn về phía Từ Dương.
Không ngoài dự đoán, anh nhìn thấy ánh mắt của kinh ngạc của đối phương.
Dù Từ Dương đã nhanh chóng đè nén tia kinh ngạc đó xuống nhưng Chu Khiêm đã nắm bắt được nó.
Chu Khiêm cười, nói: “Anh cũng không biết vòng tay này có ý nghĩa gì à? Vậy thì không nên tiêu hủy nó rồi. Lỡ như sau này nó có tác dụng lớn thì sao?”
Một lúc lâu sau, Từ Dương cũng cười. Hắn nhìn Chu Khiêm, lại nhìn Bạch Trụ: “Vòng tay màu vàng trên tay cậu. Cởi ra. Nếu không 2 phút sau tôi sẽ nổ súng, gi3t chết hết các cậu. Tôi nhắc nhở một chút ——“
“Hệ thống đã ra quy tắc, các cậu không thể dùng kỹ năng hay đạo cụ tấn công tôi, có nghĩa rằng vũ khí do hệ thống cung cấp là thứ duy nhất có thể giết người.”
“Chà, cây súng này có tỉ lệ thành công cực kỳ cao. Một khi viên đạn được b ắn ra, dù cậu có sử dụng đạo cụ dịch chuyển tức thời hay là thứ gì khác, nó vẫn có thể đuổi theo cao, tỉ lệ chính xác lên đến 99%.”
“Cho nên… Đừng có ảo tưởng, các cậu có thể trốn thoát khỏi viên đạn của tôi!”
Ngón trỏ bám vào cò súng, Từ Dương có thể bóp cò bất kỳ lúc nào, ánh mắt cùng tràn ngập sát khí.
Nhìn Chu Khiêm lần thứ hai, hắn nói: “Được rồi, tôi không có thông tin gì về vòng tay màu trắng. Cảm ơn cậu đã cung cấp. Cậu nói đúng, cần phải giữ nó lại. Nhưng khi tất cả bạn của cậu đều nằm trong tay tôi, tôi nghĩ rằng cậu cũng không thể không… hợp tác với tôi. Cậu nói có đúng không? Chu Khiêm, cậu là người thông minh, cậu nên biết lựa chọn như thế nào.”