Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 160

Phòng tắm trên tầng 3 có diện tích khá lớn, không biết đã có bao nhiêu người chết, máu tươi đầy ứ cả bồn tắm. Cũng không biết vì lý do gì mà bồn máu lại đang sôi lên ùng ục.

“Lục bục lục bục”, “lục bục lục bục”, mặt nước òng ọc nổi bọt khí một lúc lâu thì “ào” một tiếng, máu tươi tràn ra ngoài, thấm ướt màn che, lan ra khắp sàn gạch sứ, không ngừng chảy ra ngoài hành lang.

Trước khi máu đỏ lan ra đến cửa phòng, nhóm người đã lùi ra hành lang.

Ánh sáng mù mịt cũng không thể che giấu được sắc mặt tái nhợt của Từ Phi Vũ.

Ẩn Đao nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc mặt cô ta, giơ thanh đao trong tay, nói: “Vậy mà các cô nói rằng không có nguy hiểm?”

“Lúc trước đã có nhiều người kiểm tra, không một ai tìm thấy điểm gì kì lạ…” Từ Phi Vũ nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không thể tin nổi.

Hà Tiểu Vĩ gian nan nuốt một ngụm nước bọt: “Vô nghĩa, lúc trước mấy cô vào kiểm tra thì đi nhiều người. Người nhiều, nhiều dương khí, hiển nhiên ma quỷ không dám thò đầu ra. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ có 3 người, chúng chắc chắn sẽ làm loạn! Mẹ nó… Sao mà tôi lại gặp phải quỷ…”

Từ Phi Vũ siết chặt tay, hồ nghi nói: “Không đúng, thành phố Lam Cảng là phó bản bán mở, nó có thể trở thành môi giới để đi đến một phó bản con khác, có phó bản linh dị thần quái, có khoa học viễn tưởng… Nhưng bản thân thành phố Lam Cảng không phải là một nơi có những sự kiện kỳ bí như thế này.”

“Ví dụ như núi Tử Sơn, các anh cũng nghe nói về nó rồi đúng không? Đó là một phó bản luyện cấp và kỹ năng có độ khó cao trong thành phố Lam Cảng. Người chơi đến núi Tử Sơn tham gia phó bản nhưng thật ra đã đi vào một vùng không gian khác, ở không gian đó có yêu ma quỷ quái nhưng thực chất thành phố Lam Cảng lại không hề có sự hiện diện của chúng.”

“Sau khi thành phố Lam Cảng sụp đổ, hệ thống liền phá bỏ liên hệ giữa Lam Cảng và các phó bản con… Ma quỷ của núi Tử Sơn vẫn còn tồn tại, nhưng bây giờ người chơi đến núi Tử Sơn thì sẽ không gặp chúng nữa. Các anh cũng đã nghe hệ thống thông báo rồi, thành phố Lam Cảng đã trở thành một phó bản khép kín, không còn tác dụng môi giới…”

“Lam Cảng đúng là đã khép kín, nhưng nó có sự kiện kỳ bí hay không thì vẫn chưa thể chắc chắn được hoàn toàn.”

Ẩn Đao nói: “Còn nhớ tòa cao ốc mà cô tìm thấy chúng tôi không? Không phải cô nghe thủ hạ nói rồi à, bên dưới có nhiều bộ xương khô.”

Dưới tòa cao ốc có 18 tầng ngầm, chôn giấu vô số những bộ xương không đầu.

Khi nhóm Ẩn Đao đi xuống, Chu Khiêm đã thiêu hủy phân nửa số lượng xương khô. Cho nên dưới dấu vết này, khung cảnh dường như hoàn toàn phù hợp với lời giải thích cho sự mê tín dị đoan.

Từ Phi Vũ còn do dự, thế nhưng trên hành lang bỗng xảy ra biến cố.

Một loạt âm thanh ồn ào vang lên, Từ Phi Vũ giơ đèn pin về phía vách tường bên cạnh theo bản năng, phát hiện giấy dán tường màu nâu bắt đầu bị xé rách ra.

Từ miệng của những vết xé không ngừng nhiễm đỏ một màu đỏ tươi, giống hệt như màu máu trong bồn tắm. Âm thanh “sột soạt” vang lên không ngừng, tiếp theo là “rầm rầm” như thể thứ gì đó vừa bị phá đứt xiềng xích, cuối cùng một chất lỏng ồ ạt chảy xuôi xuống mặt đất ——

Bức tường đang đổ máu!

Trong không khí, mùi hoa hồng chợt trở nên nồng đậm hơn, mùi hương nồng đến mức bao trùm che kín cả mùi tanh của máu.

Nếu không phải đứng ngay tại đây, họ khó tưởng tượng được việc họ đang đứng trong một không gian bốn bức tường đều đổ máu.

Vì chỉ cần nhắm mắt lại, họ đều nghĩ rằng nơi đây chính là một khu vườn hoa hồng.

Dựa theo phỏng đoán lúc trước, sát nhân đều sống trong những thời không của quá khứ, đặc biệt là ở thời điểm vài trăm năm trước năm 2301 ở thành phố Lam Cảng.

Vào thời gian này, khoa học kỹ thuật ở thành phố Lam Cảng vô cùng lạc hậu, có rất nhiều sát nhân liên hoàn nhởn nhơ sống ngoài vòng pháp luật một thời gian dài trước khi bị bắt.

Đến năm 2031, thành phố Lam Cảng lại có một lực lượng bí ẩn nào đó có khả năng giúp những sát nhân này không bị bắt giữ, khiến cho lịch sử sụp đổ.

Nhìn từ góc độ này hay là soi xét cách bài trí vật dụng trong biệt thự, nơi này chính là “đồ cổ” tồn tại vào 300, 400 năm trước.

Một căn phòng cũ kỹ như thế, dù máu để lại còn nhiều đến mấy cũng sẽ bị phai một theo thời gian, biến thành những dấu vết màu đen khô cứng, vậy thì vì sao trong bồn tắm lại có máu tươi?

Hoa trong vườn sớm đã chết khô, vì sao bây giờ họ lại ngửi thấy mùi hoa hồng?

Căn biệt thự này càng trở nên quỷ dị hơn khi một tiếng nhạc du dương vang lên từ một chiếc máy quay đ ĩa tự động, kéo dài đến đoạn cao trào ——

Âm thanh dồn dập như báo trước sự khởi đầu của một vũ hội đáng sợ, cùng lúc đó, mùi hương của hoa hồng lan tràn trong không khí cũng thoang thoảng thêm mùi rượu và mùi đồ ăn, máu từ tường vẫn không ngừng chảy ra, chảy dọc trên sàn nhà…

Dựa vào trực giác nhạy bén, ba người cảm thấy không nên đụng vào máu, trước khi máu chạm đến mũi chân, họ đã nhanh chóng đi cầu thang xuống tầng một. Cầu thang gỗ cũ kỹ phát ra tiếng “kẽo kẹt” vang vọng.

Nhưng tình cảnh ở tầng một cũng kinh dị giống như vậy, trên vách tường và mặt đất hoàn toàn nhiễm đầy máu đỏ.

Khi xuống tầng một, ba người họ đã dẫm phải máu.

Khi từ trong biệt thự chạy ra vườn hoa, ba người để lại ba hàng dấu chân dính máu đỏ trên đường đi.

Ở khu vườn, những hiện tượng quái dị tạm thời giảm bớt.

Ba người đứng tại chỗ thở lấy hơi, sau đó xoay người nhìn lại căn biệt thự.

Dưới bầu trời xám xịt không bao giờ thay đổi, căn biệt thự có kiến trúc như lâu đài dường như đã biến thành một con quái thú khổng lồ đang ngủ đông, nhưng nó vẫn có thể bừng tỉnh, cắn nuốt bất kỳ một ai dám bạo gan đến quấy rầy nó.

May mắn rằng trong khu vườn có vẻ được trang bị một loại kết giới nào đó nên máu từ trong nhà không thể tiếp tục chảy ra đây, chúng chỉ dừng lại ở cửa phòng.

Nhìn về phía căn biệt thự, Hà Tiểu Vĩ vừa vỗ ngực vừa dậm chân vài cái, muốn chùi sạch máu dính trên giày đi.

Rồi hắn thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng tạm thời an toàn.”

Hà Tiểu Vĩ nói xong lại không thể ngờ được rằng mình vừa mới thoát khỏi trò rượt đuổi của ma quỷ lại bị người chơi khác tiếp tục uy hiếp ——

Chợt nhìn thấy điều gì, Hà Tiểu Vĩ quay đầu, nhìn thấy một họng súng đen ngòm hướng thẳng vào mình.

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà hỏi: “Cô có ý gì?”

Từ Phi Vũ nhìn xung quanh, thấy ba thủ hạ đang canh giữ cổng vào khu vườn ở phía xa, không nghe được lời cô nói thì mạnh dạn lên tiếng: “Hai người các anh vào trong biệt thự tiếp tục điều tra. Tôi có vòng tay màu khác, nếu hai anh không làm theo mệnh lệnh, tôi sẽ gi ết chết cả hai.”

“Cô không sợ tôi chạy đến chỗ ba người kia nói cho họ biết cuối cùng cô cũng sẽ giế t chết họ sao?!” Hà Tiểu Vĩ tốt tính đến lúc này cũng tức giận siết chặt tay thành nắm đấm: “Sao cô khốn nạn thế hả!”

Từ Phi Vũ bị những lời này chọc giận, hai mắt long lên sòng sọc.

Ẩn Đao liếc mắt nhìn cô ta, sau đó nói với Hà Tiểu Vĩ: “Bọn họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới vào đây. 100 người chơi, nếu cuối cùng chỉ có 5 người sống, họ sẽ không ngần ngại giết hết 95 người còn lại. Anh còn trông cậy gì vào cô ta nữa?”

Hà Tiểu Vĩ hưởng ứng ngay: “Thầy, thầy nói quá đúng! Họ đúng là lũ khốn nạn!”

Từ Phi Vũ bị bọn họ mắng nhiếc thì mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng cô ta chỉ biết há miệng th ở dốc, hoàn toàn không thể phản bác.

Một lát sau, có vẻ đã nghĩ ra lý do thoái thác, cô ta giơ cao khẩu súng trong tay, tàn nhẫn uy hiếp: “Hai người các anh, ngay lập tức quay lại biệt thự ngay! Nếu khu trang viên này thật sự có ma ám, như vậy thì phó bản này vô cùng nguy hiểm, chúng tôi phải đánh giá lại một lần nữa!”

Hít một hơi, cô ta nói tiếp: “Được rồi, tôi đang đe dọa các anh, tôi đẩy các anh vào nguy hiểm. Nhưng để trao đổi, tôi sẽ vẫn giữ lời hứa ban đầu, đến cuối cùng thì không giết các anh.”

“Ở trang viên này có rất nhiều manh mối, chắc chắn có tác dụng lớn. Nếu không tìm được vấn đề ở đây, khiến tất cả mọi người không thể vượt qua phó bản, các anh vẫn sẽ bị người khác giế t chết. Nhìn từ góc độ này thì tôi đang cứu các anh.”

Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ không chút lưu tình mắng lại: “Sát nhân chắc chắn sẽ tìm được lý do thoát tội, nói chung cũng là những kẻ giỏi lừa gạt người khác, bảo vệ bản thân. Cô cũng chẳng khác gì họ, nhưng cô nói chuyện thật không biết xấu hổ. Tôi chưa từng gặp ai đê hèn như cô!”

Ẩn Đao vỗ vỗ cánh tay Hà Tiểu Vĩ, khuyên một câu: “Đi thôi, vào trong biệt thự. Nói chuyện với cô ta làm gì, tốn thời gian.”

“Ây dà thầy à ——“ Hà Tiểu Vĩ vẫn còn bất mãn.

Ẩn Đao bình tĩnh nói: “Đi thôi. Hôm nay thầy sẽ dạy anh một đạo lý, ở bầu thì tròn ở ống thì dài, phải linh hoạt trong từng hoàn cảnh.”

Nghe xong, Hà Tiễu Vĩ không tình nguyện theo sao Ẩn Đao quay lại căn biệt thự.

Sự không tình nguyện này của hắn một phần là do sự ma, một phần là do sự tức giận.

Hắn không mạnh, cũng thường xuyên bị người khác coi khinh, uy hiếp, nên với bản thân, hắn cảm thấy không sao. Bây giờ hắn cảm thấy bất bình cho Ẩn Đao.

—— Ẩn Đao mạnh như thế mà! Còn là người chơi cấp Thần! Hà Tiểu Vĩ nghe được câu chuyện về Ẩn Đao  từ một người đồng đội trong phó bản, kể từ đó đã sinh ra tâm lý sùng bái đối phương. Sau đó hắn muốn tìm cách liên lạc với Ẩn Đao, dùng hết chỉ số thông mình của mình để cầu xin Ẩn Đao nhận mình làm học trò.

Ẩn Đao mạnh như thế, sao có thể bị một người như vậy sai bảo cơ chứ?

Âm thầm mắng mỏ vài câu, Hà Tiểu Vĩ nghiêng đầu, nhìn thấy Ẩn Đao không có vẻ gì là tức giận.

Sau khi vào biệt thự, Ẩn Đao đóng cửa lại, xoay người nhìn Hà Tiểu Vĩ, giơ tay ra hiệu.

Hà Tiểu Vĩ: “Hả?”

Ẩn Đao thấp giọng nói: “Thật ra từ lúc máu xuất hiện trong bồn tắm tôi đã thấy có điểm kỳ quái. Sau khi vào đây, từ đầu đến cuối, tôi không hề cảm nhận được một luồng khí tiêu cực nào. Cho nên có thật sự là  quỷ ma muốn tấn công chúng ta không?”

“A… Ma ở chỗ này không hại người sao?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.

Ẩn Đao bật cười: “Không có ma.”

“Không có ma, vậy là gì?”

Hà Tiểu Vĩ không thể nào ngờ được rằng ngay sau đó hắn lại nghe thấy ba tiếng gọi “thầy”.

Hà Tiểu Vĩ: Ai vậy???

Xoay đầu, hắn nhìn thấy một nữ hai nam bước ra từ góc tối, trên tay họ đều đeo vòng tay màu lam.

Ẩn Đao mỉm cười vẫy tay với họ, giơ ngón tay cái lên: “Giấu ám hiệu dưới vết máu trên vách tường, thông minh.”

Hà Tiểu Vĩ thiếu chút nữa quên mất —— thầy của hắn chiêu mộ rất nhiều học trò, mục đích là để bồi dưỡng, tuyển chọn ra người chăn chiên hoàn mỹ nhất.

Nhưng thầy của hắn lại không thể nào ngờ được rằng đến cuối cùng lại bị trói buộc với Hà Tiểu Vĩ.

Bây giờ, nhìn chằm chằm ba người mới đến, Hà Tiểu Vĩ chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng hỏi một câu: “Thầy, nếu tôi và họ cùng rơi xuống nước thì thầy sẽ cứu ai?”

Ẩn Đao nhìn đối phương với ánh mắt không thể tin nổi: “Cái cậu Chu Khiêm kia đôi khi đầu óc có vấn đề, anh tốt nhất đừng có học theo cậu ta.”

Hà Tiểu Vĩ im lặng không nói gì, chỉ chớp chớp mắt.

Ẩn Đao chợt nghĩ đến điều gì, nghiêm túc túm lấy vai Hà Tiểu Vĩ: “Không được nói cho Bạch Trụ biết những gì tôi vừa nói.”

“… Dạ.” Hà Tiểu Vĩ hỏi: “Vậy nói với Khiêm được không?”

Im lặng một lát, Ẩn Đao đáp: “Vậy khi tôi và Chu Khiêm rơi xuống nước, anh sẽ cứu cậu ta trước đúng không?”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Ẩn Đao dùng hành động thực tiễn chứng minh một điều —— giăng lưới rộng, thu nhận nhiều học trò quả nhiên có chỗ lợi, học trò sẽ có giá trị bất chợt, ví dụ như hiện tại.

Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng làm quen với đàn anh, đàn chị của mình, trò chuyện vài câu ngắn ngủi đã nắm bắt được toàn bộ tình hình.

Vốn dĩ trước khi thành phố Lam Cảng sụp đổ, căn biệt thự này vẫn còn tồn tại.

Ba học trò của Ẩn Đao đã cùng nhau lập tổ đội tham gia phó bản 《 Biệt thự máu 》.

Sau khi hoàn thành phó bản, họ liền tiến vào thành phố Lam Cảng đã sụp đổ. Trong tình huống đó, họ vẫn giữ nguyên vị trí tại căn biệt thự.

Vì đã rà soát xong phó bản, họ vô cùng quen thuộc với căn biệt thự, cũng nắm giữ được bí mật của nó —— trong biệt thự ẩn giấu rất nhiều không gian và con đường bí mật, bên trong cũng che giấu nhiều cơ quan, có thể điều khiển được nhiều vật dụng, đặc biệt thích hợp để giả thần giả quỷ.

Bồn tắm máu, máu trên tường, tất cả đều là kết quả từ việc điều khiển cơ quan của ba người học trò này.

Hiển nhiên, khi họ tham gia phó bản 《 Biệt thự máu 》, họ đã tiến vào một không gian khác. Bọn họ quay về 300 năm trước, có sự khác biệt lớn so với Lam Cảng của hiện tại.

Bây giờ biệt thự này chỉ có giá trị như là một cổng vào phó bản, ngay từ đầu họ cũng không nắm chắc kết cấu bên trong của biệt thự sẽ giống với căn biệt thự trong phó bản, khi đang kiểm tra lại thì họ chợt n ghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.

Nhìn qua ô cửa sổ, họ phát hiện có một nhóm người đang tiến đến gần căn biệt thự, và nhóm người đó trùng hợp lại là một quân đoàn.

Giết hại lẫn nhau để tồn tại trong phó bản là thông báo mấu chốt từ hệ thống ngay từ khi phó bản bắt đầu, cho nên họ lựa chọn trốn đi.

Khi đó họ cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng lên thư phòng ở tầng hai. Thư phòng ở tầng hai trong phó bản《 Biệt thự máu 》có lối vào không gian bí mật. Họ thử lên thư phòng kiểm tra, không ngờ thực sự thành công.

Vào trong không gian bí mật, họ tìm được nhiều máu tươi và bình đựng hoa hồng, nhìn thấy cơ quan quen thuộc, xác nhận rằng hai căn biệt thự hoàn toàn giống nhau.

Ngoài ra, họ còn tìm thấy bốn vòng tay màu lam ở đây, vì vậy đeo vào ba vòng tay.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Phần lớn vòng tay sẽ xuất hiện một cách tập trung, nhưng cũng có một vài trường hợp lẻ tẻ đặc biệt khác.

Ví dụ như Chu Khiêm chỉ tìm được 24 vòng tay màu vàng, không biết ai đã nhặt được vòng tay màu vàng cuối cùng, hơn nữa còn bị tiêu hủy. Trong khu vực trang viên này, vòng tay lại được giấu trong không gian bí mật.

Không gian bí mật là manh mối then chốt để tìm ra mật đạo, có thể đi đến nhiều căn phòng khác của biệt thự, cũng có thể quan sát được tình huống của toàn bộ trang viên.

Như vậy thì sau khi ba người này vào trong là đã có thể nhìn rõ vòng tay màu tím trên cổ tay của quân đoàn Phi Độ, cũng nhìn thấy nhóm người này ép buộc người chơi khác phải gia nhập quân đoàn mình, thậm chí còn dùng vũ lực và vũ khí.

Trước đó một lúc, họ cũng nhìn thấy thầy Ẩn Đao của mình bị đe dọa.

Họ đã quen thuộc với các căn phòng và cơ quan của biệt thự, vì vậy có thể giả thần giả quỷ để dọa Từ Phi Vũ, tiếp đó lợi dụng cơ quan trên tường, đặt ám hiệu cho Ẩn Đao biết.

Nhanh chóng tóm tắt lại đầu đuôi, sau khi được Ẩn Đao khen người, học trò nữ duy nhất của Ẩn Đao, đàn chị duy nhất của Hà Tiểu Vĩ nói: “Không gian bí mật có manh mối then chốt ở dưới mặt đất, bên trong có số lượng lớn lon sắt, nhiều vại máu. Ở dưới đó rất mát mẻ, che chắn kín gió, vì vậy máu cũng còn mới, đổ mau vào cơ quan là có thể vận chuyển lên đến bồn tắm ở tầng 3. Đúng rồi, mùi hoa hồng, là tinh dầu được được giữ trong một cái bình, không biết dùng công nghệ đặc biệt nào lại có thể lưu giữ được mùi hương.”

Hà Tiểu Vĩ nhịn không được hỏi: “Ai lại đặt nhiều cơ quan bí mật ở trong nhà của mình như vậy, còn lưu trữ một lượng máu và hương hoa hồng? Người đó muốn dọa người khác sao? Máu đó là của người sống hay là đồ giả?”

“Đương nhiên là máu thật, Từ Phi Vũ không ngốc, cô ta vẫn sẽ nhận ra được máu giả. Chúng tôi muốn che giấu sự hiện diện của mình thì cũng không dám dùng máu giả.” Người lên tiếng là đàn anh lớn nhất, người này nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Anh đã nghe nói về —— truyền thuyết Bloody Mary chưa?”

“Đm!” Hà Tiểu Vĩ chớp mắt: “Nghe rồi! Chủ nhân của nơi này là Bloody Mary?”

Có khá nhiều truyền thuyết liên quan đến Bloody Mary.

Trong đó có một phiên bản kể về một người phụ nữ tên là Mary có tham vọng muốn giữ gìn sắc đẹp thanh xuân nên đã uống và tắm trong máu của thiếu nữ còn trinh, cho nên bà ta đã giết hại đến 2000 thiếu nữ.

Nhớ lại bồn tắm máu ở tầng ba, sau lưng Hà Tiểu Vĩ đổ mồ hôi hột: “Chẳng lẽ chủ nhân của nơi này là Bloody Mary? Bà ta là sát nhân liên hoàn mà chúng ta cần tìm ra trong vụ án này?”

Hỏi xong, Hà Tiểu Vĩ nhìn thấy đàn anh thần bí còn lại lắc đầu, nói: “Không phải. Anh đoán lại đi.”

Hà Tiểu Vĩ: “Tôi đoán là… Tôi đoán không ra. Mấy anh chị đã rà soát xong phó bản rồi, cứ nói thẳng đáp án ra đi!”

Hà Tiểu Vĩ nhận được đáp án ——

Chủ nhân của trang viên này quả thực tên là Mary, là phu nhân công tước, địa vị vô cùng cao.

Thân phận của ba người họ trò này khi tiến vào phó bản không tên, không giới tính, trong mắt Mary, tất cả bọn họ đều là thiếu nữ.

Phát hiện thiếu nữ ở nơi này không ngừng bị sát hại, mọi người đề phòng Mary từ ban đầu cũng sợ hãi sẽ bị bà ta giế t chết.

Nhưng sau đó phát hiện ra rằng Mary xem mạng người như cỏ rác này không phải là kẻ chủ mưu thật sự.

Bên cạnh Mary có một người đàn ông, người này tự xưng là Pháp Sư.

Bắt cóc và giế t chết thiếu nữ, dùng máu của thiếu nữ để tắm gội có thể giúp người cải lão hoàn đồng là những gì mà Pháp Sư nói với Mary, bảo bà ta làm vậy.

Mỗi lần Mary tắm rửa xong đều ngửi thấy một mùi hương hoa hồng nồng nàn. Mùi hương này không biết được trộn lẫn với thứ gì mà mỗi lần ngửi đều có thể khiến tâm tình trở nên vui sướng hơn.

Với cảm giác sung sướng đó, sau khi tắm xong Mary sẽ soi gương, quan sát bản thân trong gương, cảm thấy lời của Pháp Sư nói đúng, bà ta cảm thấy mình đang trẻ lại.

Nhưng tất cả chỉ là một âm mưu.

Dùng máu tươi để trẻ lại, đôi khi vách tường sẽ đổ máu, bồn tắm sẽ xuất hiện máu sôi trào, hoa trong vườn không nở nhưng lại nồng đậm mùi hoa hồng… Tất cả sự việc kỳ quái này đều do một tay Pháp Sư thực hiện.

Ông ta dựa vào cơ quan để tạo ra những sự kiện kỳ bí, khiến cho Mary cho rằng nơi này có ma ám, là các thiếu nữ bị sát hại quay về báo thù. Khi Mary hoảng sợ tột độ, ông ta sẽ ra mặt, hoàn hảo đánh đuổi “ma quỷ”, giúp trang viên bình yên trở lại.

Kể từ đó, Mary càng thêm tin tưởng Pháp Sư, càng không nỡ rời khỏi ông ta.

Thân phận thật sự của Pháp Sư là một ảo thuật gia.

Cha của ông ta từng là một ảo thuật gia nổi tiếng nhất vùng, căn biệt thự này vốn dĩ thuộc về cha ông ta, những cơ quan, mật đạo bên trong biệt thự đều do một tay người cha ấy chế tạo.

Sau một buổi biểu diễn, người cha nhờ một khán giả lên tham gia tiết mục thoát khỏi hồ nước, không ngờ cơ quan xảy ra vấn đề khiến người khán giả ấy chết đuối.

Từ đây, nhà của họ bị tịch thu giấy phép, sự nghiệp của người cha cũng sa sút.

Người cha vì áy náy nên đã thề rằng sẽ không dính liếu đến ảo thuật nữa.

Sau khi tắt cơ quan trong biệt thự, người cha đã bán nó đi.

Thời gian xoay vần, cuối cùng căn biệt thự thuộc về tay Mary.

Nhiều năm sau, ảo thuật gia trẻ tuổi nghèo khó quay về nơi này, lấy thân phận là Pháp Sư lừa dối Mary, đường hoàng bước vào nhà.

Ông ta bịa đặt về pháp thuật, dùng cơ quan tạo ra quỷ kế, khiến phu nhân công tước phải lệ thuộc vào mình.

Cả cuộc đời mình, có lẽ Mary cũng không hề hay biết gì về những cơ quan bí mật trong ngôi nhà này.

“Đm ——”

Lòng người quả nhiên đáng sợ hơn so với quỷ thần, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy cả người phát lạnh, hỏi: “Nhưng vì sao chứ? Tên ảo thuật gia kia có sở thích biến thái thích giết thiếu nữ à? Không phải cha ông ta cảm thấy áy náy vì tội lỗi của mình, đây rõ ràng là người tốt mà!”

“Không phải.” Đàn chị nói: “Khi còn nhỏ, ông ta được sống trong nhung lụa, không thể quen với cuộc sống khổ cực sau này. Ông ta muốn quay về đây chỉ để hưởng vinh hoa phú quý mà thôi. Dựa vào việc lừa dối phu nhân công tước, ông ta nhận được rất nhiều ban thưởng, còn được phép ở lại nơi này. Và điều quan trọng nhất là, ông ta đi theo Mary, có thể trở thành một quý tộc, không bị coi là con trai của kẻ giết người. Cho nên ông ta sẽ không quan tâm hành vi của mình sẽ sát hại bao nhiêu người.”

Ở bên cạnh, Ẩn Đao sắp xếp lại các manh mối một lần, nhìn các học trò: “Vậy thì tên sát nhân mà chúng ta cần đề phòng đối với vụ án này không phải là Bloody Mary mà là tên ảo thuật gia?”

Đàn anh lớn nhất nói: “Dạ phải. Ông ta mới là kẻ chọn nạn nhân cho Mary, là kẻ giết người và thu thập máu tươi. Nói cách khác, ông ta mới chính là thủ phạm.”



Bên kia, thành phố Lam Cảng, đường Trà Vân, lối vào bảo tàng Cổ Tiễn.

Hai bên đang giằng co gay gắt.

Một bên là Ân Tửu Tửu đeo vòng tay màu chàm, phía sau cô là ba người chơi mới vừa kết nạp, ba người này cũng đeo vòng tay màu chàm.

Hai ngời đang giằng co với cô lại đeo vòng tay màu lục, là người của quân đoàn Đào Hồng.

Trong đó có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, ông ta đang giơ súng về phía ba người phía sau Ân Tửu Tửu.

Đứng bên cạnh ông ta là một người khác, chính là Vân Tưởng Dung.

Bây giờ cô đang giơ súng nhắm thẳng vào trán Ân Tửu Tửu: “Chị và ba người kia hãy đổi sang vòng tay màu lục, đi theo chúng tôi.”

Ân Tửu Tửu nhịn không được mà hỏi: “Vân Tưởng Dung, tôi không hiểu nổi cô. Cô không cần phải làm như vậy. Cô thật sự phản bội lại mọi người? Sao cô có thể giết người lung tung được?”

Vân Tưởng Dung giơ cao súng: “Đừng nói nhảm nữa, tôi chỉ cho các người 3 phút.”

Ngay lúc này, Vân Tưởng Dung chú ý thấy trước cổng bảo tàng có bóng dáng của một con vật nhỏ màu xanh vừa lướt qua.

Người bình thường sẽ khó mà thấy nó, nhưng vì Vân Tưởng Dung đã quen với nó, cho nên mới dễ dàng chú ý thấy.

Ngay lập tức, cô liền nhìn thấy một linh hồn nửa trong suốt xuất hiện, nhưng chỉ vừa hiện thân vài giây, linh hồn liền biến mất.

Nhìn chằm chằm vào cổng bảo tàng trống rỗng một lát, hốc mắt Vân Tưởng Dung liền đỏ lên.

Sau đó cô dời mắt, nhìn thẳng về phía Ân Tửu Tửu: “Có cần tôi phải lặp lại không?”
Bình Luận (0)
Comment