Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 20

PHÓ BẢN 2

Chỉ còn một ngày nữa là Chu Khiêm phải tiến vào phó bản tiếp theo.

Buổi tối, Chu Khiêm và Tề Lưu Hành ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống.

Chu Khiêm mở ra bảo rương đã nhận được trong phó bản trước.

【Người chơi nhận được đạo cụ: Bàn chải bilingbiling.】
【Chức năng: Hệ thống biết được người chơi rất thích sạch sẽ, vì thế đã tặng cho bạn một cái bàn chải, dùng để lau chùi vũ khí của mình, sau khi lau xong vũ khí sẽ trở nên sáng bóng! Máu? Bùn đất? Mồ hôi? Tro bụi? Tất cả đều biến mất!】
【Cấp bậc: Cấp D.】
Chu Khiêm: "......"
Sau đó Chu Khiêm làm theo hệ thống bắt đầu lựa chọn các kỹ năng khi điều khiển đội.

【Người chơi Chu Khiêm nhận được kỹ năng thông thường 1: Bạch cốt mông yểm¹.】
【Chức năng: Điều khiển đội, làm đối thủ lâm vào giấc mơ trong phạm vi nhất định, giảm xuống 10% tốc độ và tấn công; 30% khả năng bị phản phệ, dẫn đến tình huống tự bản thân mình lâm vào mê mang.

Mời người chơi sử dụng cẩn thận.】
【Người chơi Chu Khiêm nhận được đạo cụ 1: Cốt sát².】
【Chức năng: Người chơi có thể kích hoạt tuyệt chiêu này khi giá trị sinh mệnh còn lại 10%, thu hút những người chết gần đó tấn công về phía đối thủ, oán khí càng mạnh, sức tấn công càng cao; mất 1200 điểm kỹ năng.】
Chu Khiêm không lên tiếng, Tề Lưu Hành liếc mắt nhìn cậu một cái sau đó cau mày: "Cái gì? Chỉ có thể kích hoạt được khi sắp hết máu? Còn phải kèm thêm điều kiện là gần đó phải có người chết nữa.

Nếu gần đó không có ai chết thì cho dù lượng máu sắp hết cũng không thể kích hoạt được! Từ từ?? Để sử dụng được kỹ năng này phải mất thêm 50% điểm kỹ năng??? Tuyệt chiêu này của anh đúng là rất biết cách để đào hố nha!"
Chu Khiêm: "Kiếm thần tương lai, bình tĩnh nào.

Đừng có OOC³."
Tề Lưu Hành: "......"
Chu Khiêm lấy ra kỹ năng Bạch cốt mông yểm cầm trên tay quơ quơ vài cái, sau đó cất vào, nói: "Kỹ năng không nằm ở việc trông nó tốt hay xấu, mà là nằm ở cách sử dụng.

Tôi thấy nó cũng được."
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Chu Khiêm quyết định tiến vào phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》
Sau khi được hệ thống nhắc nhở, cậu hiện tại đã có thể liên lạc qua video với con bạc của mình.

Nhìn chằm chằm hai chữ "Vu Hiền" trên giao diện trong chốc lát, Chu Khiêm lựa chọn kết nối video.

Ngay sau đó cậu nhìn thấy được hai người xuất hiện trên màn hình, là Vu Hiền và Chúc Cường.

"Xin chào."
Chu Khiêm rất tự nhiên lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của kẻ ngốc, cả người trắng bệ lại ngây ngốc.

Vu Hiền bị mê hoặc trong giây lát, cho đến khi nhớ lại các thao tác của Chu Khiêm trong phó bản, lúc này mới nhanh chóng thanh giọng, nói: "Ha ha, anh Khiêm! Xin chào! Không nghĩ đến lại có cơ hội được nói chuyện với anh!"
Phản ứng của Vu Hiền lúc này giống như fans được tận mắt nhìn thấy idol của mình, nên ăn nói có hơi lộn xộn.

Chờ hắn bình tĩnh lại, mới bắt đầu tự giới thiệu với Chu Khiêm: "Anh Khiêm, đây là anh em của tôi, Chúc Cường.

Hai chúng tôi đã cùng nhau theo dõi anh trong phó bản trước.

Anh thật sự là rất lợi hại."
Cứ như thế, Chu Khiêm bắt đầu chào hỏi với Chúc Cường.

Hắn không chủ động giống như là Vu Hiền, Chúc Cường nhìn có vẻ ít nói và trầm mặc hơn.

Chúc Cường không nói thêm gì nữa, Vu Hiền nói: "Hai chúng tôi cùng quan sát anh trong phó bản, anh Cường thật sự là giỏi hơn tôi.

Có nhiều lúc anh ấy còn nhìn ra chiến lược của anh.

Tôi thì không giỏi như thế, ha ha, tôi là một người chơi quá cùi bắp."
"Ha?" Chu Khiêm rất tò mò mà nhìn về phía Chúc Cường, "Vậy anh Cường của chúng ta cũng là dân cờ bạc hả? Anh Cường có nhìn trúng ai chưa?"
Chúc Cường còn chưa lên tiếng, Vu Hiền bên cạnh đã cười "Ha ha", vẫy vẫy tay: "Có.

Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa nói được đó là ai."
"Đúng không." Như là đang suy nghĩ Vu Hiền liếc mắt nhìn sang Chúc Cường, Chu Khiêm không phản ứng lại.

Vu Hiền chỉ nói: "Dù sao hai chúng tôi cũng sẽ cố hết sức để giúp anh! Chúng ta cùng nhau giành chiến thắng!"
Cúp video, Chu Khiêm cũng không quan tâm mấy lời Vu Hiền nói lắm.

Nói trắng ra là, cái gì là "Chúng ta cùng nhau thắng?" Thật ra bọn họ cũng chỉ liên quan đến vài lợi ích.

Con người đều vì lợi ích của mình, có thể vì một chút lợi ích đó mà phản bội người bên cạnh mình bất cứ lúc nào.

Điểm này, Chu Khiêm hiểu hơn bất kỳ ai.

Nói chuyện xong, Chu Khiêm nhìn về phía giao diện, nhấn vào nút "Sẵn sàng", chính thức bước vào phó bản.

Trong phòng tổng thống khách sạn 5 sao.wattpadtien161099
Vu Hiền nhìn về phía Chúc Cường: "Này, anh Cường? Lúc nói chuyện với anh Khiêm, cậu nói trước tiên chúng ta đừng nói Lộ Manh Manh cũng tham gia vào cái phó bản này.

Tại sao lại làm thế? Muốn cho anh Khiêm một bất ngờ hả?"
Chúc Cường ngượng ngùng cười nói: "Thật ra thì tôi sợ anh Khiêm sẽ chướng mắt Lộ Manh Manh, cũng chướng mắt luôn tôi.

Tôi...!Tôi cảm thấy có hơi xấu hổ.

Cậu không cần để ý đến tôi, tôi bây giờ đối với Lộ Manh Manh như một người ba già lo cho con.

Tôi là con bạc của Lộ Manh Manh, cậu là con bạc của Chu Khiêm.

Nhưng năng lực của Lộ Manh Manh thua Chu Khiêm rất nhiều.

Trong lòng tôi có khoảng cách......"
"Hai ta làm anh em bao nhiêu năm rồi, ở đây mà khoảng cách cái giống gì? Thật là." Vu Hiền ngáp một cái, say sưa nói, "Đáng tiếc, buổi sáng lúc Lộ Manh Manh nói chuyện với con bạc, tôi nghe cậu nói là muốn chơi một trò chơi.

Nếu không tôi cũng đã lên tiếng chào hỏi cậu ta! Hai người chơi liều mạng thế à? Hai người chơi trò gì đấy?"
Chúc Cường nhanh chóng chuyển đề tài: "Cược như thế nào?"
Vu Hiền nói: "Thua......!Tôi thua 30 vạn, cậu cũng thua 10 vạn."
Chúc Cường vỗ vai cậu.

"Không có gì.

Chắc là bọn họ cũng sắp vào phó bản tiếp theo rồi.

Tôi đi mua đồ ăn đây."
"Được." Vu Hiền nằm trên giường, "Tôi thật sự không hiểu trò chơi này lắm......! Cậu có phát hiện ra không, lúc chúng ta theo dõi họ vượt qua phó bản, thời gian xung quanh như trôi chậm lại......"
Chúc Cường không tiếp lời của Vu Hiền, mà xoay người ra khỏi phòng.

Trong khoảnh khắc vừa xoay người đi nét mặt của Chúc Cường đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn.

Vu Hiền, tôi thật sự không thể thoát ra được nữa.

Xin lỗi, đừng trách tôi.

·
Nửa giờ sau.

【Người chơi Chu Khiêm đã tiến vào phó bản: 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng.》】
【Độ khó của phó bản: Cấp 2; tỉ lệ qua cửa: 60%】
【Khả năng tìm được cốt truyện ẩn: 7%】
【Số người chơi: 6 người.】
Sau khi vào phó bản, Chu Khiêm thấy mình đang đứng trước một tòa nhà cao 7 tầng.

Cửa lớn tòa nhà vẫn đóng chặt, chắc là đợi người chơi đến đủ mới được mở ra.

Trước tòa nhà trồng rất nhiều cây xanh và hoa hồng, lá cây nhấp nhô theo gió, bồng bền bay xa, giữa trưa trời nắng gắt.

Lát sau có thêm hai người đến đây.

Là Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.

Chu Khiêm để ý đến ba người bọn họ khi bước vào phó bản này, không chỉ có đầy đủ hành lí, mà trên người còn mặc một bộ đồ - áo trắng và quần yếm xanh.

Ba chữ Viện Dưỡng Lão trước cửa lớn, Chu Khiêm suy nghĩ, thân phận của bọn họ là hộ lý hả.

【Số người đã tiến vào phó bản 3/6】
【Còn 3 người khác đang chuẩn bị tiến vào phó bản】
......!
【Số người chơi đã tiến vào phó bản 4/6】
Hệ thống vừa vang lên tiếng thông báo, người chơi thứ tư đã xuất hiện.

Đó là một cô gái nhìn lớn hơn Vân Tưởng Dung, nhìn vê bề ngoài rất đúng với câu mỹ nhân lạnh lùng.

Chu Khiêm yên lặng đứng nhìn, Cô ta liếc nhìn từng người ở đây, sau đó gật nhẹ đầu, vẫn lạnh nhạt cho dù là đang chào hỏi.

Chu Khiêm thông qua hệ thống, biết được cô ta tên là Tư Đồ Tình, là một người chơi cấp C, giỏi nhất là tấn công từ xa, kỹ năng thậm chí còn là AOE.

《Thiên Đường Quả Táo》 quái vật khó đánh, bởi vì đã được thiết lập sẵn trong phó bản.

Nếu như trong mấy phó bản bình thường, cái danh kiếm thần của Tề Lưu Hành cũng không phải là hư danh.

Điểm mạnh của Tề Lưu Hành là đối kháng trực tiếp với nhau, nếu như đột ngột bị bao vây, thì hắn sẽ cảm thấy mệt mỏi và không xoay sở được.

Cô gái này còn biết cả AOE, thực sự rất đáng kinh ngạc.

Bởi vì AOE tấn công trong một phạm vi nhất định, những người ở trong phạm vi đó đều sẽ bị tấn công.


Tư Đồ Tình tiến vào phó bản không lâu, thì có thêm một người đàn ông khoảng 35 tuổi xuất hiện.

Nhìn thấy mọi người đang đứng, ông chủ động bước đến để chào hỏi.

Có vẻ là một người rất dễ sống chung.

【Họ tên: Hà Tiểu Vĩ 】
【Cấp bậc: Cấp D 】
【Kỹ năng: Tấn công từ xa, khôi phục giá trị sinh mạng.】
【Đánh giá của dân cờ bạc với hệ thống: Đang không ngừng cố gắng để nâng cao kỹ năng của mình, nhưng có câu nói mình giỏi cái này thì chưa chắc cái sau sẽ giỏi, cả hai kỹ năng đều tương đối yếu, kiến nghị trong tương lai chỉ nên tập trung vào một lĩnh vực.】
Đánh giá của những con bạc khá là tích cực.

Giống như Tề Lưu Hành như thế nào thì con bạc của hắn cũng gần như thế.

Nhưng mà con bạc của Hà Tiểu Vĩ đánh giá ông có hơi không tốt lắm.

Chu Khiêm mỉm cười với Hà Tiểu Vĩ, ngay lập tức liền nhận được thông báo của hệ thống.

【Số người chơi đã tiến vào phó bản 6/6】
【Tất cả các người chơi đều đã tiến vào phó bản.】
【Cốt truyện đang được tải, vui lòng đợi....】
Người chơi cuối cùng là một thanh niên rất gầy yếu, tuổi cũng cỡ như Cao Sơn và Vân Tưởng Dung, đều là độ tuổi sinh viên.

Khác với Tư Đồ Tình tính cách lạnh nhạt, Hà Tiểu Vĩ có vẻ là dễ gần hơn, chào hỏi với mọi người xong liền không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Nhíu mày trầm mặc.wattpadtien161099
Làn da cậu rất trắng, dáng người cũng gầy yếu nhìn như người không có sức sống -- ánh mặt trời phản chiếu lên gương mặt trắng bệch của cậu, nhìn thấy rõ những sợi lông tơ, cả gương mặt gần như là trong suốt.

【Họ tên: Lộ Manh Manh.】
【Cấp bậc: Cấp D.】
【Kỹ năng: Giỏi cận chiến, sát thủ, tốc độ cao.】
【Đánh giá của dân cờ bạc với hệ thống: Lần nào qua cửa cũng chỉ còn 1% máu.

Xin chú ý khắc phục.】
Cái đánh giá của con bạc này cũng tổn thương quá.

Nhưng mà.....!Một người gầy yếu như thế vậy mà là sát thủ?
Chu Khiêm lại liếc nhìn Lộ Manh Manh thêm một cái nữa, liền nhận được thông báo của hệ thống.

【Thân phận của 6 người chơi: Là hộ lý của viện dưỡng lão, phụ trách chăm sóc một ông lão tên là Khương Dư Thanh.】
【 Khương Dư Thanh năm nay đã gần 100 tuổi, dự tính sẽ mất trong ba ngày nữa.】
【Nhiệm vụ của người chơi: Trong vòng ba ngày giúp Khương Dư Thanh hoàn thành các điều ước của mình.】
【Nhiệm vụ đầu tiên đã mở ra: Khương Dư Thanh đang ở phòng 701, vui lòng trong 5 phút nữa có mặt tại phòng 701 để chăm sóc cho ông.】
【Chú ý: Tầng 2 và tầng 6 đang bảo trì.

Vui lòng không đi vào.】
【Để có thể thuận lợi qua cửa, người chơi cần chú ý tích cực tìm kiếm thông tin! Cố lên!】
Sau khi hệ thống thông báo xong, cửa lớn cũng đã mở ra.

Không phải là cửa tự động, mà là do NPC vào vai bảo vệ đến mở khóa và dẫn mọi người vào.

Vừa bước vào đại sảnh, trước quầy lễ tân cũng có một NPC, đó là một cô gái khoảng 30 tuổi, trên người mặc đồng phục chân mang giày cao gót.

Thấy nhóm hộ lý do người chơi giả danh bước vào, cô cũng giơ tay chào hỏi: "Mọi người là hộ lý mới đến hả? Ông Khương đang ở phòng 701, mọi người cứ trực tiếp đi đến đó."
Chu Khiêm nhạy bén phát hiện thông tin trong lời nói của cô lễ tân, lập tức hỏi: "Đúng vậy, chúng tôi là hộ lý mới đến, vậy người hộ lý lúc trước đâu?"
Y tá thở dài.

"Hộ lý chỉ còn lại hai người, hiện tại cũng đang ở trong phòng 701, không biết hai người đó còn có thể kéo dài được bao lâu."
"Sao lại như thế? Tính tình của ông Khương không tốt à?" Chu Khiêm hỏi.

"Đúng, chăm sóc ông ấy thật sự là không dễ, cho nên cần có rất nhiều hộ lý.

Ngoài ra, tính tình của ông Khương không được tốt, thường hay tức giận ném đồ!"
Y tá nói: "Chắc là những hộ lý kia đều không chịu nổi, nên đều đi rồi.

Nhưng mà cũng rất là kỳ lạ, mấy hộ lý kia đi mà không cần thanh toán tiền lương! Tất cả đều biến mất mà không ai biết.

Thật sự là rất là, thời buổi này mà còn có người không yêu tiền......"
Nghe cô y tá nói xong Chu Khiêm liền nhướng mày.

Vân Tưởng Dung và Cao Sơn cũng trao đổi ánh mắt với nhau.

- - Không lẽ, những hộ lý đó không phải là không chịu nổi tính tình của ông Khương, mà là đã chết rồi?
Chu Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó liền hỏi y tá trước quầy lễ tân: "Hôm nay chỉ còn tầng 7 là còn hoạt động? Những tầng khác không còn hoạt động nữa? Là tại sao vậy?"
"A? Sao cậu lại biết được chuyện mấy tầng kia không hoạt động?"
Y tá lễ tân kinh ngạc liếc nhìn Chu Khiêm, lại nói, "Trong viện dưỡng lão hiện tại chỉ có một mình ông Khương.

Mấy lầu khác không có ai vào ở, nên đem đi bảo trì lại, cho nên bảo vệ liền phong tỏa mấy tầng lầu đó lại."
Ở đây chỉ còn lại một mình Khương Dư Thanh?
Từ y tá lễ tân, đến bảo vệ, lại có nhiều hộ lý như vậy, tất cả đều xoay quanh một người?
"A đúng rồi hai hộ lý kia gọi là lão Thiết và lão Dư.

Mọi người mau lên đó đi, mọi người phải chăm chỉ làm việc đó.

Có chuyện gì thì có thể đi hỏi hai người đó.

Tôi phụ trách chấm công cho mọi người!"
Giục mọi người nhanh chóng đi lên tầng 7, ý tá nhanh chống cúi đầu làm việc của mình.

Chu Khiêm trước khi bước vào thang máy, đã nghe y tá lẩm bẩm một câu.

"Aizz, nghe nói khi còn trẻ ông Khương là một người rất đẹp trai, đáng tiếc nây giờ đã già rồi......"
·
Có hai thang máy A và B, sáu người chơi đều chọn thang máy B, vài phút sau đã có mặt ở tầng 7.

Hành lang lầu 7 được làm từ gỗ, tường sơn màu vàng nhạt, trên tường có treo vài bức tranh, bầu không khí cả tầng lầu nhìn rất nhẹ nhàng ấm áp.

Nhiệm vụ đầu tiên trong khách sạn có giới hạn về thời gian, cho nên mọi người không chậm trễ nữa mà lập tức đi đến phòng 701.

Trước khi bọn họ bước vào phòng, từ bên trong đã có hai người hộ lý mặc đồ giống như là bọn họ, mở cửa bước từ bên trong ra.

Hai người đó chắc là hai hộ lý mà khi nãy y tá có nhắc đến, là lão Dư và lão Thiết.

Hai người lần lượt nói với sáu người chơi.wattpadtien161099
"Mỗi ngày vào buổi chiều ông Khương đều phải ăn 【Bánh Quế Hoa⁴】, nếu không ông ấy sẽ dễ tức giận! Hai chúng tôi sẽ gọi xe đi mua cho ông ấy, nhanh nhất là 1 giờ sau mới về đến đây được.

Trong khoảng thời gian này, chuyện của ông Khương liền nhờ mọi người."
"Tối qua ông Khương gặp ác mộng khi nằm mơ thấy lúc còn chiến tranh, tâm trạng đang không được tốt.

Mọi người phải chú ý một chút.

Chăm sóc người khác không phải là chuyện đơn giản, hôm nay là ngày đầu tiên mọi người đến đây, nên cứ từ từ mà thích ứng!"
Nói xong, hai người lập tức đi về phía thang máy B, nhấn nút xuống lầu.

Hai người vừa đi, liền nghe "Đinh" một tiếng, cửa của thang máy A mở ra.

Từ bên trong có ba người NPC đi ra.

Ba người đều mặc trên người bộ đồ có màu lam nhạt, trong tay cầm theo chổi và đồ hốt rác.

Chắc là lao công.

Ba người đều đi về phía phòng 701, sau đó nói: "Ông Khương thích sạch sẽ, chúng tôi đến dọn phòng cho ông ấy.

Dọn phòng cho ông ấy xong, chúng tôi sẽ đến phòng hộ lý để dọn phòng cho mọi người!"
Sau đó ba người lao công cùng với sáu người chơi giả làm hộ lý, đều đi về phía phòng 701.

Vừa bước vào phòng 701, Chu Khiêm liền bị bức ảnh treo trên tường thu hút.

- - Trên tường treo một bức ảnh trắng đen, rất to, chiếm hết 1/3 của bức tường.

Toàn bộ ảnh chụp có màu nâu vàng có màu như chiếc lá khô, không hề có hơi ẩm của nước.

Không biết bức ảnh này có bị làm mờ hay không, mà không thể nhìn rõ mặt của người trong đó.

Khi nhìn bức ảnh từ phía xa, nó giống như là chìm vào trong nước vậy.

Miễn cưỡng nhìn, Chu Khiêm phân biệt được trong tấm ảnh có bảy người.

Bảy người này đều mặc trang phục của quân nhân, quân phục trên người bọn họ đều rách nát, còn dính cả máu và bùn đất, giống như là vừa mới đánh giặc xong.

Chiều cao và hình dáng của bảy người đều không giống nhau, bởi vì tấm ảnh thật sự bị hư tổn quá nặng, nên không thể phân biệt được giới tính.

Nhưng khi chụp ảnh cả bảy người đều ôm vai của nhau, có thể nhìn qua quan hệ của họ rất rốt.

Trong bảy người này đều có hai điểm giống nhau.

Thứ nhất, gương mặt đều bị làm mờ, không thể nhìn rõ.

Thứ hai, trang phục người họ tuy rằng rách nát nhưng tất cả đều có ký hiệu là-- "7".


Lúc nãy hai hộ lý kia có nói, tối qua ông Khương nằm mơ thấy lại lúc còn chiến tranh.

Có thể nhìn ra ông từng là một quân nhân.

Ông có thể chính là một trong bảy người trong bức ảnh này, hơn nữa tất cả còn có liên quan đến số "7".

Chu Khiêm không nhịn được đi đến gần bức ảnh, vươn tay chạm vào.

Trong nháy mắt cảm nhận của cậu khi vươn tay chạm vào thật sự rất kỳ quái -- hình như bức ảnh có hơi ướt.

Sau khi nhìn kỹ, Chu Khiêm cũng đã nhìn ra cảnh trong ảnh là một ngày mưa.

Âu đôi mắt của mình, Chu Khiêm cảm nhận được hình như là mưa đang rơi.

Nước mưa như muốn từ trong bức ảnh tràn ra ngoài, chảy vào căn phòng này......!
Một luồng khí âm u lướt qua Chu Khiêm không nháy mắt, cậu mở to đôi mắt của mình ra, phảng phất như cậu có thể nhìn thấy được bảy bóng người từ trong bức ảnh, bảy gương mặt xa lạ đang nhìn cậu từ trên cao.

Sau lưng cậu lập tức ớn lạnh, theo bản năng Chu Khiêm rút tay mình lại, lui về phía sau một bước.

Quay mặt ra chỗ khác, không nhìn vào bức ảnh nữa, mọi thứ như trở lại bình thường.

Ngoại trừ bức ảnh kỳ quái này, cả căn phòng đều rất ấm áp.

Chu Khiêm tạm thời không quan tâ m đến bức tranh này nữa, mà nhìn trang trí xung quanh trong phòng.

Vách tường có màu xanh, vật dụng trong phòng đa số đều được làm từ gỗ.

Giữa phòng có một cái giường rất lớn, hai bên tủ đầu giường đều có đặt hai bình hoa cắm đầy hoa khô, một cái bình thì được làm bằng sứ, cái còn lại thì được làm bằng thủy tinh.

Trong phòng còn có giá sách, bên trên còn cất rất nhiều sách.

Trước giá sách là hai cái sofa nhỏ và bàn trà, trên bàn trà có đặt một bình nước và một ít bánh.

Trên móc treo quần áo cạnh mép giường có treo một bộ quân phục.

Liếc nhìn cung quanh một vòng, Chu Khiêm liền bị bộ quân phục hấp dẫn.

- - Trên bộ quân phục cũng có ký hiệu số "7".

Đây là quân phục của Khương Dư Thanh?
Bộ quân phục này đã rất cũ rồi, không giống với quân phục của quân nhân bây giờ.

Kết hợp với bức ảnh đen trắng trên tường, Khương Dư Thanh đã làm quân nhân từ rất lâu.

Nhưng tại sao bộ quân phục này vẫn còn mới như thế, ngay cả một nếp nhăn cũng không có?
Trong đầu liền hiện ra rất nhiều suy nghĩ.

Cuối cùng sự chú ý của Chu Khiêm đặt vào con số "7".

Tòa nhà này có 7 tầng, trong bức ảnh cũng có 7 người, trên bộ quân phục cũng có số "7"......!
Có liên quan gì đến con số 7?
Chu Khiêm như nhớ đến cái gì, liền liếc mắt nhìn qua kệ sách.

Cậu đếm thử, quả nhiên trên kệ sách cũng có 7 tầng.

Lúc này, nhân vật chủ chốt trong phó bản, Khương Dư Thanh cuối cùng cũng lên tiếng.

Ông ta hơi nhắm mắt dựa vào trên giường, bộ dáng trong rất lười biếng.

Cho dù nhìn thấy trong phòng mình xuất hiện rất nhiều người, ông cũng lười nhìn đến, chỉ dùng giọng nói khàn khàn của mình nói: "Bánh Hoa Quế......! Mua rồi sao?"
Trả lời ông chính là một người có vóc dáng cao lớn, nhìn qua rất mạnh mẽ đó là Hà Tiểu Vĩ.

"Còn chưa có mua trở về, xin hỏi ông Khương có cần chúng tôi giúp gì không?"
Khương Dư Thanh lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, sau đó nói đi nói lại chỉ có một cậu: "Bánh Hoa Quế.....!Tôi muốn ăn bánh Hoa Quế....!Muốn ăn...."
Chu Khiêm vẫn chưa có lên tiếng, lúc này cậu chỉ nhớ lại câu nói của y tá quầy lễ tân nói Ông Khương lúc còn trẻ nhìn rất đẹp trai.

Nên phá lệ nhìn ông thêm vài lần.

Đúng là người đã gần 100 tuổi, ông ta thật sự rất già rồi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn không còn nhìn rõ được gương mặt nữa, làm cho người khác không còn nhận ra ông như thế nào nữa.

Cho dù là như thế, ông ta nhìn cũng không xấu lắm.

Trên người ông có một loại khí chất rất đặc biệt, không ai có thể coi thường.

Điều này làm cho người khác không khỏi thắc mắc, khi còn trẻ ông nhất định là một người rất đẹp trai.

Lát sau, khi đã thử nói vài câu với Khương Dư Thanh, nhưng vẫn không thu được bất kỳ manh mối gì, Hà Tiểu Vĩ gãi mặt, nhìn về phía mấy người chơi nói: "Tôi thấy hình như ông Khương này không được bình thường.

Có phải là bị ngốc rồi không?"
Trong suốt đường đi Lộ Manh Manh không hề lên tiếng nói chuyện, nhưng lúc này lại mở miệng: "Nhiệm vụ lần này là phải giúp Khương Dư Thanh hoàn thành tất cả điều ước của mình sao.

Ông ta không phải là đã quên hết rồi chứ, nếu thế thì chúng ta có cần đi tìm không? Nhưng làm sao chúng ta tìm được bây giờ?"
"Aizz người anh em (dei⁵), cậu rất thông minh nha.

Tôi cảm thấy hình như chúng ta sắp tìm ra được cốt truyện ẩn rồi!" Hà Tiểu Vĩ thật lòng khen Lộ Manh Manh, lại nói, "Nhưng mà, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Vân Tưởng Dung nói tiếp: "Hệ thống không phải đã nói chúng ta phải tích cực đi tìm kiếm thông tin sao? Dù gì hiện tại chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, bắt đầu đi tìm thôi! Nhưng mà trước khi hai người kia đi có dặn chúng ta là chăm sóc tốt Khương Dư Thanh......"
Vươn tay chỉ vào cái nút đỏ ở đầu giường, Vân Tưởng Dung nói tiếp: "Ở đây tuy là có cái nút để gọi hộ lý, nhưng nếu như ông ta có yêu cầu gì, chúng ta nhất thời không đến kịp, thì nhất định sẽ xảy ra vấn đề."
"Cho nên chúng ta tốt nhất nên chia thành hai nhóm.

Một nhóm ở lại phòng để chăm sóc cho Khương Dư Thanh, nhóm còn lại thì đi đến chỗ khác để tìm thông tin, sau đó sẽ trao đổi thông tin lại với nhau."
Vân Tưởng Dung đúng là một người rất thông minh, cái cách mà cô đưa ra đúng là rất hợp lý.

Nhưng để cách này được thực hiện thì điều kiện đầu tiên là tất cả người chơi đều phải tin tưởng lẫn nhau, khi tiến hành trao đổi thông tin.

Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn cả ba người đều biết rất rõ về nhau.

Ba người còn lại hình như là không hề biết gì về nhau.

Từ góc độ của Vân Tưởng Dung, nếu như cô miễn cưỡng tin Chu Khiêm, nhưng cô lại không muốn mình và Cao Sơn tách ra, cách tốt nhất là cô và Cao Sơn một nhóm, Chu Khiêm thì đi qua một nhóm khác, sau đó đem thông tin mà mình biết nói lại với đối phương.

Quả nhiên, ánh mắt của Vân Tưởng Dung nhìn về phía Chu Khiêm.

"Tôi với Cao Sơn sẽ ở lại, mọi người......"
Nhận được ám hiệu, Chu Khiêm là người đầu tiên đi ra ngoài.

"Ừ, để tôi đến mấy phòng khác tìm xem."
Lúc mở cửa phòng 701 ra, Chu Khiêm không bước ra ngoài ngay mà chú ý đến tình huống ở phía sau.

Cậu nghe được giọng nói của Hà Tiểu Vĩ: "Tôi cũng ra bên ngoài tìm, trong phòng này không có gì cả, cứ nhìn ông già này mãi, cũng chán!"
"Vậy...!Tôi cũng đi.

Tôi cũng muốn đến mấy phòng khác xem sao."
Đây là giọng nói của Lộ Manh Manh.

Hà Tiểu Vĩ: "Được, ba người chúng tôi cùng nhau ra ngoài, ba người thì ở lại phòng với Khương Dư Thanh, biết đâu ông ta kể lại mấy chuyện xưa có liên quan đến cốt truyện thì sao, vừa đúng chia thành hai nhóm!"
Nghe vậy, liếc nhìn tình huống xảy ra ở phía sau, con ngươi của Chu Khiêm hơi co rút lại, sau đó liền mở cửa đi ra ngoài.

- - cho nên, người đi ra ngoài cùng với cậu là Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh, Tư Đồ Tình nãy giờ không lên tiếng chắc là lựa chọn ở lại trong phòng.

Nếu như phân tích theo ý của Vân Tưởng Dung, thì trong hai người kia chắc chắn có một người quen với Tư Đồ Tình.

Nhưng tại sao bọn họ lại làm nộ như không quen biết nhau?
Trong lòng Chu Khiêm đã hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện cái gì.

Lúc này, đã xảy ra một chuyện mà cậu không ngờ đến được -- ba người dọn vệ sinh chạy đến mở cửa phòng trước tiên.wattpadtien161099
Vừa mở cửa ba người vừa nói--
"Phòng của ông Khương rất sạch, không cần quét dọn gì nhiều."
"Được rồi, chúng ta đến phòng của hộ lý dọn đi."
"Chạy nhanh chạy nhanh, làm xong thì sẽ được tan làm sớm!"
Ba người lao công đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Chu Khiêm nhanh chóng liếc nhìn bọn họ, sau đó phát hiện ra một người phụ nữ đang ôm trong lòng bộ quân phục của Khương Dư Thanh.

"Sao cô lại lấy quần áo của ông Khương?" Chu Khiêm liền mở miệng hỏi.

"Suỵt --!" Nữ lao công khẩn trương liếc nhìn Khương Dư Thanh, phát hiện ông ta vẫn ngơ ngác dựa vào đầu giường, chưa phát hiện ra gì.

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Chu Khiêm tức giận, nói: "Dù sao thì đi làm công cũng không dễ dàng gì thông cảm cho nhau chút đi! Bộ quần áo này mà bán chắc là được không ít tiền, ông ta dù gì cũng đã bị mất trí nhớ rồi, chúng ta có lấy đi ông ta cũng không biết gì đâu! Cùng lắm thì, tôi đem tiền bán được chia cho mọi người được không? Mấy người không cần đi khai tôi ra!"
Chu Khiêm không lên tiếng, chỉ nhìn theo bướng ba người lao công đi.

Nhưng cậu phát hiện, khi ra ngoài hành lang cả ba người đột nhiên ngơ ngác.

Chu Khiêm nghĩ ba người bọn họ đúng là đến đây chỉ để dọn dẹp phòng.

Nhưng sau khi nhìn thấy bộ quân phục, bọn họ liền trộm lấy, sau đó chạy ra, ngay cả phòng cũng không thèm dọn nữa.

Nhưng mà....!Nếu như đi gấp như thế, sau ba người lại đứng yên trên hành lang.

- - bọn họ đã nhìn thấy cái gì?
Trong lòng khẽ động, Chu Khiêm lập tức mở cửa chạy ra ngoài, ngay sau đó liền ngây người.

Nhìn thấy Chu Khiêm và ba người lao công đều đứng yên trên hành lang, mọi người trong phòng 701 cũng thấy kỳ lạ liền mở cửa đi ra ngoài.

- - Bên ngoài hành lang, không còn giống như lúc bọn họ mới đến nữa.

Lúc bọn họ mới đến đây, trên hành lang trải dài có tất cả 12 phòng bên cạnh mỗi cái thang máy là 6 phòng.

Phòng 701 nằm ở cuối hành lang bên phía thang máy B, đối diện là phòng 702.

Nhưng hiện tại khi bước ra khỏi phòng 701, ở đối diện không còn là phòng 702 nữa, mà phía trên treo một tấm biển, ghi "12".

Hành lang vốn là một đường thẳng bây giờ đã biến thành hình tròn.

Đứng ngây ra trong chốc lát, ba người lao công cử động đầu tiên.

Bọn họ chia ra, hai người nữ thì đi về phía bên trái, nam thì đi về phía bên phải.

Nhưng mấy phút sau, cả ba người đều quay trở lại trước cửa phòng 701.

Thấy vậy, Chu Khiêm liền bước ra khỏi phòng 701 rồi đi về phía bên trái của mình.

Sau khi đi một vòng cậu lại quay trở lại phòng 701, đây rõ ràng là do địa hình.

Chu Khiêm nói với mấy người chơi còn lại: "Hai cái thang máy và thang bộ đều đã biến mất.

Hành lang biến thành hình vòng tròn.

Trong cái vòng tròn này có tất cả 12 phòng, được đánh số từ 1 đến 12.

Nói cách khác --"
Giơ tay chỉ vào tấm biển "701", Chu Khiêm nói, "Trên tầng lầu này tổng cộng có 13 phòng.

12 phòng kia cùng với phòng thứ 13 này, tạo thành một vòng tròn, đánh số phân biệt là 1 đến 12.

Khương Dư Thanh ở phòng 701, cũng chính là căn phòng thứ 13 nằm ở trung tâm của vòng tròn."
"Lúc chúng ta vừa đến đây cái tòa nhà này rõ ràng là hình vuông mà! Sau bây giờ lại xuất hiện một tầng lầu hình tròn rồi?
"Bây giờ là tình hình gì đây?" Hà Tiểu Vĩ hoảng sợ hỏi.

Giọng nói của ông rất trầm, nhưng có lẽ là do quá hoảng sợ, nên bây giờ giọng nói của ông cùng đầy sợ hãi nhưng khi nghe vào tai của người khác -- liền có cảm giác như là một ông già mạnh mẽ đang làm nũng.

"Cho nên có thể suy ra, phòng 701 có thể liên kết với một không giang khác?"
Vân Tưởng Dung nhíu mày.

"Đây là cái phó bản gì vậy? Có liên quan đến chuyện thay đổi không gian à?"
Nghe cô nói như thế, Cao Sơn nhanh chóng chạy về phòng 701 nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Khương Dư Thanh ngủ rồi.

Trong phòng không có gì thay đổi cả.

Mọi thứ vẫn bình thường."
Bên đây, tất cả người chơi cũng đang thảo luận với nhau.

Bên kia ba NPC cũng bàn đối sách.

"Tình huống bây giờ là sao? Tại sao lại như thế?"
"Không biết.

Hay là...!Chúng ta mở đại một căn phòng ra đi?"
"Đúng rồi, mở đại đi biết đâu tìm thấy được thang máy hay là đường ra?"
Nghe bọn họ nói, Chu Khiêm lập tức nhìn qua.

Nhìn thấy người phụ nữ trộm quân phục của Khương Dư Thanh, hiện tại đã đem bộ quân phục đó mặc lên người để tiện hành động.

Nữ lao công trực tiếp mở cửa phòng số 12 nằm đối diện phòng 701.

Cửa phòng cũng không có khóa, nữ lao công vặn chốt, "Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa liền mở ra.

Nữ lao công lập tức bước vào bên trong.

Nữ lao công bước vào không lâu, cánh cửa liền tự nhiên đóng lại Cạch một tiếng.

Ba giây sau đã có chuyện xảy ra.

- Từ trong phòng 12 truyền ra một tiếng súng!
Tiếng súng kia như là sấm sét làm rung chuyển thần kinh củ mọi người.

Cao Sơn nhanh chóng ôm Vân Tưởng Dung vào lòng, Vân Tưởng Dung cũng theo đó siết chặt cổ áo mình.

Hà Tiểu Vĩ lập tức nhảy lên, cả người ôm chặt cửa phòng 701, như một con gấu koala to lớn.

Lộ Manh Manh hình như cũng rất sợ, đi sát theo phía sau của Hà Tiểu Vĩ, lặng lẽ nắm lấy vạt áo của ông.

Chu Khiêm đứng yên, cậu cong một chân dựa vào bức tường của phòng 701, híp mắt liếc nhìn phòng số 12.

Lúc này cậu chú ý đến, Tư Đồ Tình không trốn về phía sau, ngược lại đi đến gần phòng số 12.

Tiếng súng vang lên, theo sau nó là tiếng thét chói tay.

Trong căn phòng số 12 truyền ra âm thanh, nữ lao công lẽ ra đã chết trong phòng số 12.

Nhưng lúc này cửa phòng số 12 đột nhiên mở ra, nữ lao công lập tức chạy ra ngoài.

Trên ngực cô đầy máu, chắc là do phát súng vừa rồi.

Phía sau cách NPC không xa, có một cái bóng đen cao lớn cầm súng nhắm thẳng vào ngực nữ lao công, nhưng mà lại không có nổ súng.

Đó là một bóng ma tối đen không thể nhìn thấy được gương mặt.

Ngay lập tức Chu Khiêm đi về phía trước một bước, muốn nhìn thấy được gương mặt của người đó.

Nhưng ngay lúc này cửa phòng liền đóng lại.

Nữ lao công kia lập tức nằm trên mặt đất, không còn hơi thở nữa.

Hà Tiểu Vĩ: "Đậu mùa, chuyện này là sao? Tại sao lại có súng? Này phó bản là......!Thần quái? Huyền huyễn? Khoa học viễn tưởng? Không phải là bối cảnh đấu súng? Nhưng tại sao lại có súng!"
Cao Sơn: "Dung Dung, em quay về phòng 701 đi, anh ở lại xem tình hình."
Vân Tưởng Dung: "Không được.

Lỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao, anh quay về chung với em đi."
Hà Tiểu Vĩ: "Đậu! Cẩu độc thân đúng là không có nhân quyền? Tôi cũng muốn được như thế! Sao không có ai ghép CP với tôi thế!"
Hai người lao công đang đứng một bên nhìn thấy đồng bọn của mình đã chết, liền hoảng sợ không thôi.

Người phụ nữ lên tiếng: "Sao, sao, sao lại như thế......!Không được, phải nhanh chóng trốn khỏi đây! Nếu không chúng ra sẽ chết đó! Tôi phải ra khỏi đây! Tôi còn phải đi đón con tan học nữa!"
Người đàn ông nói: "Thấy chưa, tôi đã nói là không nên lấy bộ quân phục đó mà! Không phải đã có báo ứng rồi sao! Chúng ta sẽ không có gì chứ!"
"Anh xem thử, hai chúng ta có nên đổi một căn phòng khác không."
Nuốt nước miếng, hai lao công liền nhìn trái nhìn phải, sau đó người phụ nữ liền chọn hướng ngược lại với phòng 12 đi về phía phòng số 1.

Nhìn thấy nữ lao công bước đi, tất cả người chơi đều lập tức nhìn về phía đó.

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, nữ lao công mở cửa bước vào.

Không lâu sau, nữ lao công cũng gặp phải tình huống giống như lúc trước.

Cánh cửa đóng lại.

Ba giây sau -- tiếng súng cùng với tiếng hét chói tay truyền ra, nữ lao công lập tức mở cửa chạy ra, mọi người liền nhìn thấy phía sau xuất hiện một cái bóng đen.

Cuối cùng cửa phòng số 1 đóng lại, nữ lao công thứ hai cũng nằm giữa vũng máu.

"Chuyện này là sao vậy....!Có phải mở cửa nào cũng như thế hay không?"
Nam lao công thứ ba đang lẩm bẩm tự nói với mình.

Nhìn thấy phòng 12 và phòng số 1 đều có người chết, nam lao công đi tớ đi lui một hồi lâu, ngay sau đó liền phát điên.

"Quỷ, quỷ đánh tường?"
"Sao lại thế này chứ......"
"Tôi phải nhanh chóng đi ra ngoài.

Ở đây thật đáng sợ.

Tôi có phải cũng sẽ chết hay không!"
Vừa nói nam lao công vừa chạy tới chạy lui trong vòng tròn, cứ chạy qua chạy lại như thế.

Chu Khiêm nhanh chóng đi theo, những người chơi khác cũng đang suy nghĩ, có phải chỉ cần không bước vào 12 căn phòng, thì sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao trong hai căn phòng vừa nãy bóng đen kia không thể chạy ra khỏi phòng được, vì thế mọi người cũng đi theo.

Mọi người trơ mắt đứng nhìn nam lao công đi qua đi lại giữa hai căn phòng số 6 và số 7.

Cuối cùng lựa chọn bước vào căn phòng số 6.

Cửa phòng đóng lại, sáu người chơi cũng đi đến gần cánh cửa.

Lát sau, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

- - Không có tiếng súng truyền ra.

Một phút sau, nam lao công liền bước ra khỏi phòng số 6.

Lúc bước ra, gương mặt rõ ràng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn còn tái nhợt như cũ.

"Không sao! Không có người đến giết tôi! Nhưng mà trong căn phòng đó không có lối ra, tôi phải đi tìm phòng khác."
Tự lầm bầm một mình, nam lao công liền bước vào căn phòng số 7.

Cửa phòng số 7 mở ra rồi lại đóng, cũng không có tiếng súng vang lên.

Một phút sau, nam lao công lần thứ hai bước ra.

"Kỳ lạ, tại sao trong phòng này cũng không có đường ra chứ."
Nam lao công ôm đầu, vẻ mặt ủ rũ.


Vừa ôm đầu vừa tự hỏi, nam lao công liền quay về phòng đối diện phòng 701.

Người chơi cũng đi theo.

Khi đi qua bên cạnh thi thể của hai nữ lao công, nam lao công liền thở dài.

Đột nhiên nam lao công ngẩng đầu nhìn lên.

"Tiểu Hoa đi vào phòng 12, đã chết; Tiểu Vương đi vào phòng số 1, đã chết; mình đi 6, 7 hào phòng, mình không chết......!Nhưng mình vẫn chưa tìm được đường đê ra khỏi đây, mình không muốn chết đâu......"
Nói xong những lời này, nam lao công liền đi đến phòng số 2.

"Phòng 1 và phòng 12......!Đều đã có người chết, không trùng hợp đến mức cả ba phòng đều có bóng ma đi?"
Vừa nói xong, nam lao công liền đi vào phòng số 2.

Cửa phòng từ từ đóng lại.

Ba giây sau, tiếng súng lập tức vang lên!
Mọi chuyện liền xảy ra giống như hai lần trước.

Nam lao công hình như hình thấy thứ gì rất đáng sợ muốn từ trong phòng chạy ra.

Đáng tiếc đã bị viên đạn bắn trúng, chết trong vũng máu.

Ba lần đều vang lên tiếng súng quỷ dị, đều diễn ra trước mặt của sáu người chơi.

Sau cuốn chiến chết chóc tàn bạo, cả ba NPC đều bị gi3t chết.

Trong hành lang lập tức tràn ngập mùi máu tanh.

Từ đó đến nay Chu Khiêm ghét nhất là máu.

Cậu nhíu mày đứng trước phòng 701, nghiêng đầu, liếc nhìn phía bên trong.

- - Khương Dư Thanh đang nằm ngủ, như là không biết khi nãy bên ngoài đã xảy ra ba vụ nổ súng.

Hà Tiểu Vĩ lần thứ hai la lên.

"Tình huống bây giờ là sao đây?!"
Vân Tưởng Dung bình tĩnh nói: "Người thiết kế trò chơi đã tạo ra cái phó bản này, chắc là chỉ mượn ba người lao công này để tạo ra tình huống thôi, để cho chúng ta tìm ra quy tắc của nó.

Đây là một câu hỏi được đưa ra cho chúng ta.

Trong 12 phòng, có phòng an toàn, có phòng nguy hiểm.

Chúng ta cần phải tìm ra, sau đó mới đi tìm kiếm manh mối được."
Cao Sơn nghiêm túc nói: "Nhưng mà hình như là rất khó, anh không nhìn ra nó có quy tắc gì cả."
Cao Sơn vừa nói xong, sáu người chơi liền nhận được thông báo của hệ thống.

【Người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ phụ ①: 《Kiểm tra và cân bằng.》】
【Thời gian để hoàn thành: 1 giờ 】
【Trong 12 phòng có giấu 12 vật chứng quan trọng, người chơi cần tìm cách để tìm được đủ số vật chứng để hoàn thành.】
【Vui lòng chú ý: Một khi sát thủ trong phòng bắn súng, 100% trúng mục tiêu.】
Hà Tiểu Vĩ: "Có ý gì chứ? Nhiệm vụ phụ? Nghĩa là không thể không làm nhiệm vụ này hả?"
Cao Sơn: "Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ phụ, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mãi?"
Vân Tưởng Dung nhướng mày, nhìn về phía Chu Khiêm -- đang đi vào phòng 701.

Lắc đầu, Vân Tưởng Dung bĩu môi nói: "Cho dù chúng ta không làm nhiệm vụ phụ này, anh Khiêm cũng sẽ ép chúng ta làm."
Hà Tiểu Vĩ chưa thấy qua thủ đoạn của Chu Khiêm ngơ ngác hỏi: "Hả? Là sao?"
Mấy giây sau, quả nhiên giọng Chu Khiêm vang lên từ trong phòng: "Rất khó để tìm ra được quy tắc khi chỉ nhìn thấy cái chết của ba NPC.

Chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ trong phòng 701, mọi người mau vào đây để tìm manh mối đi."
Nghe thế, Cao Sơn lập tức chớp mắt liếc nhìn Vân Tưởng Dung.

Vân Tưởng Dung lập tức cho hắn một ánh mắt "Anh xem em nói đúng không."
Trong phòng, Chu Khiêm lại đi đến trước mặt bức ảnh trắng đen trên tường.

Ngẩng đầu, cậu nhìn bảy người trong bức ảnh.

- - Mấy người sẽ cho tôi thông tin gì sao?
Chu Khiêm lần thứ hai vươn tay chạm vào bức ảnh.

Cố chịu đựng hơi thở lạnh lẽo và u ám làm người khác thấy khó chịu, Chu Khiêm vẫn kiên trì, để xem có phát hiện được cái gì không.

Nói chung người chơi sẽ không bị gi3t chết, khi chưa tìm được thông tin hay nhận được một sự nhắc nhở nào.

Hiện tại bọn họ đã kích hoạt được nhiệm vụ phụ, và nơi nguy hiểm nhất chính là 12 căn phòng kia.

Suy ra, nếu như còn ở trong căn phòng này cậu hiện tại có thể an toàn.

Vân Tưởng Dung, Cao Sơn và mấy người kia quả nhiên đi vào phòng.

Nhưng bọn họ cũng không dám đến gần Chu Khiêm, chỉ đứng nhìn ở bên cạnh, xem thử có chuyện gì xảy ra không.

Trong bức ảnh trắng đen đó cũng chỉ là một cơn mưa bình thường.

Nếu mọi người nhìn kỹ, sẽ phát hiện sương mù đó không phải xuất hiện từ cơn mưa, mà là từ trên bảy bóng người kia, sương trắng kia giống như là linh hồn của bọn họ đang hợp lại, và sẽ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy như thế Vân Tưởng Dung vào Cao Sơn siết chặt bàn tay đang mười ngón đan nhau, cả gương mặt cũng nghiêm túc lại.

Chu Khiêm đứng gần bức ảnh nhất, có thể cảm nhận được sự bi thương từ trong bức ảnh truyền ra.

Cảm giác này thật sự rất kỳ quái.

Chu Khiêm đứng yên để cảm nhận, cậu vốn không hề có phản ứng đối với cảm xúc nào, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự dao động của cảm xúc, mặc dù rất nhỏ.

Nhưng mà hiện tại như trái tim của một trong bảy người trong bức ảnh dường như là hòa vào trái tim của Chu Khiêm, làm cậu cảm nhận được một sự đau khổ từ trong đáy lòng mình.

Ngay sau đó trước mắt Chu Khiêm dường như xuất hiện một hình ảnh.

- - Trong một căn nhà cũ thời dân quốc, một người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc, cúi đầu viết thơ bên ngọn nến trắng.

Vóc dáng người đàn ông cao gầy, khí chất nhìn rất nho nhã, trầm lặng.

Bị ngăn cách bởi một tầng mây trắng tạo ra từ sương mù, Chu Khiêm không thể nhìn rõ gương mặt củ người đàn ông, nhưng có thể cảm giác được người đó rất đẹp trai.

Chu Khiêm cứ như vậy đứng yên nhìn người đó viết xong một bài thơ --
"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ
Ba san dạ vũ trướng thu trì.

Hà đương cộng tiễn tây song chúc
Khước thoại ba san dạ vũ thì."⁶
Nét chữ của người đàn ông vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

Còn chữ của Chu Khiêm thì giống như là vẽ bùa, nhưng chữ của Bạch Trụ thì rất đẹp, Chu Khiêm vẫn luôn rất thích những người viết chữ đẹp.

Sau khi người đàn ông viết xong bài thơ, liền thở dài.

Người đàn ông không đem bài thơ gửi đi, mà đặt nó vào ngọn nến trắng đốt đi.

Chu Khiêm hình như cảm giác được trái tim của mình và người đàn ông kia cùng nhau nhói lên một cái.

Hiện tại trái tim như bị người ta siết lại, nó giống như cũng bị đốt cháy cùng với ngọn lửa kia, và truyền đến cảm giác đau đớn và nóng bỏng.

Trên bức ảnh như có một sức mạnh nào đó, làm Chu Khiêm có thể cảm giác được sự bi thương đó.

Cậu nheo mắt tiếp tục nhìn về phía người đàn ông, thử hỏi: "Tại sao ông lại đốt nó đi? Bài thơ này là ông viết cho ai?"
Bởi vì đã cảm nhận được rất nhiều sự bi thương, nên giọng nói của Chu Khiêm cũng trở nên trầm khàn đi.

Mà người đàn ông trong bức ảnh như là nghe được lời cậu nói, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

"Cậu, cậu đến rồi! Cậu thật sư đến rồi sao?"
"Tôi không có nhìn lầm chứ?!"
"Thật tốt quá, cho dù đó là ảo giác, tôi cũng rất vui....!Khi còn sống tôi còn có cơ hội được gặp cậu."
"Cậu", là đang ám chỉ ai?
Là đang chỉ người chơi hả?
Người trong bức ảnh có thể nhìn thấy được "Cậu" đang ở trong phòng này sao?
Chu Khiêm híp mắt suy nghĩ, lại nhìn thấy người đàn ông kia, đưa tờ giấy có hai câu thơ kia cho cậu.

Cầm lấy tờ giấy, chưa kịp nhìn kỹ, mưa đột nhiên rơi làm ướt bức tranh.

Lát sau, người đàn ông, bàn ghế, giá cắm nến, căn phòng cũ xưa......!Tất cả đều bị nước mưa làm ướt rồi nhòe đi, bị biến dạng, ngay sau đó liền hòa làm một cùng với bức tranh.

Sau khi phản ứng lạu, Chu Khiêm liếc mắt, phía trước vẫn làm bức ảnh trắng đen như cũ.

Cậu vẫn còn ở trong lòng 701.

Những chuyện xảy ra khi nãy, có phải là ảo giác khi cậu chạm vào bức tranh.

Nhưng mà trong tay cậu thật sự nhiều thêm một tờ giấy.

Bốn người Cao Sơn, Vân Tưởng Dung, Hà Tiểu Vĩ và Lộ Manh Manh vốn đang đứng một bên, liền lập tức đi đến gần Chu Khiêm nhìn thấy hai câu thơ trên tờ giấy.

Vân Tưởng Dung: "Đây là manh mối!"
Hà Tiểu Vĩ: "Chắc chắn là manh mối! Hai câu thơ này nhất định là chìa khóa để tìm ra được quy tắc của 12 căn phòng!"
Cảm giác kỳ quái trong lòng của Chu Khiêm hoàn toàn biến mất, trở nên vô cảm như bình thường, không biết là nên buồn hay nên vui đây.

Ngay sau đó cậu nhìn xuống tờ giấy ghi hai cậu thơ trong tay, khi nãy người đàn ông trong bức tranh nói với cậu hai câu --
【Người có địa vị thấp nhất, sẽ không giết được bất kỳ ai!】
【Cân bằng quyền lực là giải pháp duy nhất!】
·
Đứng ngoài cửa phòng 701, yên lặng liếc nhìn mọi người trong phòng, Tư Đồ Tình nâng tay liếc nhìn giao diện của hệ thống.

Anh trai tàn tật, kiêm luôn con bạc của cô, có gửi tin nhắn đến.

【Nhiệm vụ của cô là gi3t chết Chu Khiêm, không cần để ý đến nhiệm vụ phụ.】
【Cô có thể nghĩ cách để thuyết phục mọi người từ bỏ nhiệm vụ phụ, tốt nhất là mượn sức từ Cao Sơn và Vân Tưởng Dung.

Nếu không sau này hai người đó sẽ đem đến rắc rối.】
【Lúc cần thiết giải quyết cặp đôi trước cũng được.】
Tác giả có lời muốn nói:
- ------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

¹raw: 【白骨 夢魘】 [Báigǔ mèngyǎn]
「BẠCH CỐT MÔNG YỂM」.


Bình Luận (0)
Comment