Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 244

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit: cơm trắng chan cà phê
Trăng lên cao.
Dưới gốc cây, bên bờ hồ.
Chu Khiêm quỳ trên mặt đất.

Lịch Học Hải đứng đối diện, nhìn xuống từ trên cao.
Một người đứng, một người quỳ, một người cao cao tại thượng, một người cả người đầy vết thương...
Đồng tử cả hai đều tan rã, đứng im bất động, bởi vì họ đã rơi vào giấc mộng.
Nhìn cảnh tượng này, ai cũng đoán rằng Lịch Học Hải sẽ dành chiến thắng, Chu Khiêm sẽ thua cuộc.
Hai người cũng không hề hay biết ở ngay bên cạnh có hai người khác đang giằng co với nhau ——
Đó là Nguyên Binh và Thiệu Xuyên.
Nguyên Binh biết rõ Thiệu Xuyên là người như thế nào.
Đây là người đã mở trò chơi từ nhiều năm trước, là người đã công khai trò chơi cho người khác, là người đã ở trong trò chơi rèn luyện lâu nhất, các chỉ số thuộc tính mạnh nhất, và là người duy nhất giết được Tạ Hoài.
Dù bây giờ Thiệu Xuyên chỉ là một linh hồn, Nguyên Binh cũng không dám lơ là cảnh giác.
Ngoài ra, hắn còn có một suy nghĩ kì lạ, hắn vốn là một con bạc tầm thường sống âm thầm dưới ánh hào quang của người chơi, bây giờ hắn lại là phe đối địch với cả Thiệu Xuyên và Chu Khiêm.

Dù hắn có chết, như vậy đó cũng là một cái chết oanh liệt.
Lắc lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ dư thừa đi, Nguyên Binh lấy ra một cây đàn không hầu*.
*Đàn Không Hầu lưu hành vào thời cổ Trung Quốc chủ yếu là đàn nằm và đàn đứng.

Đàn Không Hầu có hai hàng dây, mỗi hàng 36 dây, mỗi dây đều do trụ hình chữ nhân đỡ trên hộp đàn.

Do hai hàng dây đàn đồng âm với nhau, khi gảy bản nhạc có giai điệu nhanh và âm rộng, rất tiện lợi, nó có thể gảy cùng lúc bằng hai tay, lại có thể dạo và đệm nhạc trong tầm âm vừa, là điều mà các lọai nhạc cụ khác khó mà so sánh được.
Đàn không đặt xuống đất, ánh trăng soi rọi trên dây đàn như những gợn sóng.
Đặt ngón tay lên dây đàn, Nguyên Binh nghiêm nghị nhìn Thiệu Xuyên, dự đoán hành động tiếp theo của đối phương.
"Tôi là người đã tự tay bồi dưỡng Lịch Học Hải, không ngờ cậu ấy đã đi theo Tạ Hoài từ lâu."
Thiệu Xuyên bất chợt nói với Nguyên Binh: "Dù tôi không hiểu vì sao cậu ấy lại lựa chọn như vậy, nhưng về cơ bản tôi vẫn có chút hiểu biết về cậu ấy.

Thật ra tôi từng nghi ngờ cậu ấy có vấn đề về tâm lý.

Tôi đã nhờ trợ thủ mình tín nhiệm nhất kiểm tra, Lịch Học Hải đã vượt qua bài thí nghiệm, vì vậy tôi cũng không đào sâu thêm."
"Không ngờ...!Lịch Học Hải đúng là có bản lĩnh.

Cậu ấy có thể dựa vào tri thức của mình, né tránh đi những lựa chọn khiến người khác nghi ngờ bệnh tình của cậu ấy.

Cậu ấy giấu giếm mọi người, thậm chí che giấu cả bản thân mình."
Nguyên Binh lùi về sau theo bản năng, ánh mắt tràn ngập cảnh giác: "Ông nói những thứ này với tôi làm gì?"
"Tôi chỉ muốn nói rằng Lịch Học Hải có lẽ đã tự lừa dối bản thân, cho nên cậu ấy mới có thể lừa được những người khác." Thiệu Xuyên cười, nói tiếp: "Xét ở một góc độ khác, ở mặt này cậu ấy cũng rất tài."
"Cậu ấy đã lừa được trợ thủ giỏi nhất của tôi.

Đó là một tiến sĩ tâm lý có kinh nghiệm lâu năm.

Lịch Học Hải đã tiến hành nhiều bài kiểm tra, thậm chí có cả thôi miên, kết quả đều cho ra không có vấn đề.

Như vậy cậu ấy cũng đủ tự tin rằng mình là chuyên gia trong lĩnh vực này."
"Cậu ấy tự tin thật, cho nên câu nói khi nãy cậu ấy nói với Chu Khiêm không phải là lời nói dối."
Nguyên Binh không nói gì.

Hắn biết Thiệu Xuyên nói hoàn toàn đúng.
Lịch Học Hải có thể sử dụng phương thức thôi miên để bóp méo kí ức của người khác, năng lực thao túng hình ảnh trong giấc mơ hay trong tiềm thức cũng vậy.

Thậm chí, Lịch Học Hải còn có khả năng tự lừa dối chính mình, biểu hiện mình như một người bình thường.
Lịch Học Hải tự tin mình là chuyên gia trong phương diện thao túng cảnh trong mơ, cho nên y đã loại bỏ khả năng Chu Khiêm sẽ sử dụng 【 Ác mộng xương trắng 】đầu tiên.
Lấy điểm yếu của mình để đối phó với điểm mạnh của kẻ thù là điều tối kỵ trên chiến trường.
Cho nên loại bỏ khả năng ác mộng xương trắng, lợi thế mà Chu Khiêm có thể dựa vào là linh hồn của Thiệu Xuyên trong xương Thần, đại chiêu và kĩ năng khống chế thời gian.
Đối với đại chiêu của Chu Khiêm hay Thiệu Xuyên, Lịch Học Hải đã có biện pháp đối phó.
Sau 【 Ván cờ sinh tử 】, duy trì lượng máu của Chu Khiêm ở một mức thấp nhất định, không được phép dưới 10%.

Như vậy, Lịch Học Hải và Nguyên Binh có thể sử dụng nhiều đạo cụ khác để đối phó với Chu Khiêm và Thiệu Xuyên.
Điều Lịch Học Hải lo lắng duy nhất là kĩ năng khống chế thời gian của Chu Khiêm.
Nếu Chu Khiêm ngưng đọng thời gian, hoặc sử dụng xương Thần để đứng ngoài dòng thời gian, Chu Khiêm có thể dễ dàng tấn công Lịch Học Hải.
Cho nên Lịch Học Hải chủ động bồi dưỡng Nguyên Binh ở phương diện này, sử dụng đàn không hầu đâm thủng dòng thời gian, giải trừ kĩ năng của Chu Khiêm.
Để làm được như vậy quả thực không dễ dàng.
Cho nên không chỉ một mình Nguyên Binh phải nỗ lực mà cả Lịch Học Hải cũng phải trả một cái giá đắt, y phải tự mình ước nguyện với hệ thống để tìm kiếm một vũ khí có thể đối phó với vũ khí của Chu Khiêm.
Có thể nói rằng Lịch Học Hải dẫn Nguyên Binh đến đây với mục đích duy nhất là đối phó với kĩ năng khống chế thời gian của Chu Khiêm.
Không ngờ Chu Khiêm không hề sử dụng kĩ năng này.
Chu Khiêm lại sử dụng【 Ác mộng xương trắng 】mà Lịch Học Hải đã loại trừ đầu tiên!
Nghĩ đến đây, Nguyên Binh không rét mà run.
—— Chu Khiêm chỉ mới sử dụng kỹ năng này với Tư Đồ Tình trong phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, ai mà biết nó đã phát triển đến mức độ nào?
Không không không.

Nguyên Binh liên tục lắc đầu, tự thuyết phục bản thân phải bình tĩnh lại.
Dù thế nào đi nữa, Lịch Học Hải là chuyên gia trong lĩnh vực này, không một ai có thể nhìn thấu được nội tâm của ngài ấy.

Không có cơ sở.

Không có khả năng!
Nguyên Binh hít sâu một hơi, sau khi đã bình tĩnh lại thì nhìn Thiệu Xuyên, ngón tay khẽ gảy trên dây đàn, ý đồ đánh thức Lịch Học Hải.
Ai ngờ Thiệu Xuyên còn chưa nhúc nhích, ngón tay của Nguyên Binh đã thủng một lỗ, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ dây đàn, dưới ánh trăng lộ ra một lớp máu mỏng nhuốm màu bạc.
Linh hồn Thiệu Xuyên ngồi bên cạnh Chu Khiêm, nhàn nhã nhìn về phía Nguyên Binh: "Mục đích duy nhất mà Lịch Học Hải dẫn cậu đến đây là để đối phó với kĩ năng khống chế thời gian của Chu Khiêm, cậu ấy không trông mong cậu sẽ giúp đỡ được thêm điều gì.

Bây giờ Chu Khiêm cũng không dùng kĩ năng đó, vậy thì cậu cũng không còn giá trị gì nữa."
"Cho nên, chàng trai trẻ, nghỉ ngơi một lát đi, đấu với tôi cậu sẽ không nhận được kết cục tốt đâu."
"Vậy thì sao?" Nguyên Binh tối đen mặt nói: "Ngài Mục Sư không có điểm yếu! Chu Khiêm chắc chắn không thể thắng được ngài ấy!"
Khi vừa mới nói chuyện, Nguyên Binh hùng hùng hổ hổ, nhưng một lát sau, khí thế của hắn liền giảm bớt ngay.
Không biết vì sao, Nguyên Binh cảm thấy người đàn ông trước mặt như là một vị trích tiên từ bi.
Đôi mắt của người này như chứa đựng cả vạn vật, khí chất thanh cao không nhiễm bụi trần, Nguyên Binh không thể nói nặng lời được.
"Để tôi nói cho cậu biết thêm một điều.

Để đối phó với Lịch Học Hải, trước khi vào phó bản này, Chu Khiêm còn làm một việc.

Cậu ấy tìm đến vị bác sĩ từng giúp tôi kiểm tra Lịch Học Hải năm xưa, hai người cũng đã trao đổi với nhau." Thiệu Xuyên nói: "Năm xưa Lịch Học Hải có thể che giấu, còn bây giờ...!không chắc đâu."
...
Chu Khiêm có thể cảm giác được thân thể mình đang đổ mồ hôi rất nhiều.
Thể lực bị bào mòn nhanh chóng, thân thể trong hiện thực của anh cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Anh biết mình không thể duy trì cảnh trong mơ quá lâu.
Cùng lúc đó, anh cũng phải khống chế cảm xúc của mình, không để mình bị phản phệ ở trong giấc mơ.
Chu Khiêm gồng mình, thân thể quỳ dưới đất đã ướt sũng mồ hôi.
Chu Khiêm biết anh cần phải nhanh chóng tìm được đáp án, nếu không giấc mơ này sẽ kết thúc.
Nhưng Lịch Học Hải che giấu quá sâu.
Chu Khiêm không chỉ không thấy được quá khứ của y mà ngay cả bây giờ, nhìn trộm cảnh trong mơ của Lịch Học Hải cũng chỉ thấy được một đoạn ngắn.
Chàng trai mắc bệnh tim nhập viện, cảm ơn Lịch Học Hải; mỗi ngày Lịch Học Hải đến kiểm tra vào sáng sớm, chàng trai lại mỉm cười cảm ơn, đồng thời không thể che giấu được sự sợ hãi, lo lắng, mỗi lần như vậy, Lịch Học Hải đều kiên nhẫn trấn an, cổ vũ cho cậu.
Trước khi nằm lên bàn phẫu thuật, chàng trai đã nắm lấy tay Lịch Học Hải, van xin y cứu mình.

Lịch Học Hải khích lệ tinh thần cậu, cậu dũng cảm nhắm mắt, tiêm thuốc gây mê...
Cuối cùng, chàng trai chết trên bàn phẫu thuật, một đàn chim bay trên trời rơi rụng xuống đất, ánh bình minh lóe sáng.
Đây là toàn bộ giấc mơ.
Chu Khiêm cố gắng hết sức, giấc mơ này đã lặp lại ba lần.
Trong quá trình này, khi Lịch Học Hải mở cửa bước vào phòng bệnh, Chu Khiêm đều cưỡng bách y mở sổ khám bệnh hoặc vào văn phòng, mở máy tính lên nhập số liệu khám bệnh của chàng trai kia.
Nhưng anh không thể làm được, mỗi khi anh muốn ép Lịch Học Hải làm điều gì sẽ có đủ loại sự cố xảy ra ngăn chặn điều này lại.
Anh không biết chàng trai kia bị bệnh gì, anh chỉ biết người này phải phẫu thuật tim.
Khi thử nghiệm lần thứ ba, Chu Khiêm cố gắng tạo ra cảnh tượng người nhà bệnh nhân bị bác sĩ hại chết đến bệnh viện —— đó là cha của chàng trai.
Người cha dẫn xã hội đen đến bệnh viện làm loạn, yêu cầu bác sĩ phải cho tiến hành kiểm tra xem nguyên nhân tử vong của con trai mình có dấu hiệu khác thường.
Ý thức của Lịch Học Hải đã có một lớp phòng thủ kiên cố.
Có lẽ y biết có ngoai lực xâm nhận cho nên dù Chu Khiêm đã vất vả thay đổi cốt truyện đến giai đoạn cảnh sát thụ lí vụ án, tiến hành kiểm tra thi thể của chàng trai thì ngay lúc này, một ngọn lửa bao trùm khắp nhà xác của bệnh viện, xác của chàng trai bị thiêu rụi.
Giấc mơ lại kết thúc, ý thức của Lịch Học Hải chỉ còn một màu tối đen.
Hiện tại, Chu Khiêm vẫn chưa tìm hiểu thêm được gì mới trong giấc mơ của Lịch Học Hải hay là vấn đề của chàng trai kia.
Nhưng không phải anh không có thu hoạch.
Chuyện này cho thấy Lịch Học Hải có chấp niệm mạnh mẽ trong việc bảo vệ thông tin liên quan đến cái chết của chàng trai kia, một mặt khác cũng xác nhận suy đoán của Chu Khiêm đang đi đúng hướng —— cái chết của chàng trai này quá kì lạ.
Khi giấc mơ lặp lại lần thứ tư, chàng trai nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, Chu Khiêm đã đưa ra một quyết định táo bạo —— anh xâm nhập ý thức của mình vào trong thân xác của chàng trai.
Lần này, anh đã trở thành chàng trai mắc bệnh tim nằm trên giường bệnh.
Mở mắt, với góc nhìn của chàng trai, Chu Khiêm nhìn thấy Lịch Học Hải đi đến gần mình, và anh biết mình đã thành công.
...
Chu Khiêm đang trò chuyện cùng tiến sĩ tâm lý của Thiệu Xuyên.
Chu Khiêm nhìn bác sĩ trong màn hình, nói: "Vậy là...!Lịch Học Hải rất thích cứu giúp những sinh vật nhỏ yếu? Đặc biệt khá thiên vị những chàng trai xinh đẹp yếu ớt trên bờ vực tử vong?"
"Đúng vậy.

Ngài Thiệu đã cảm thấy Lịch Học Hải sau một sự kiện lạ.

Đó là khi ngài ấy dẫn mọi người tham gia một phó bản khó."
"Trong lúc mọi người đang trải qua tình huống nguy cấp, không một ai an toàn, Lịch Học Hải dù lợi hại cũng chỉ có thể cứu một trong hai người đang sắp chết."
"Hai người đó, một người là một kiếm khách, là người chơi cấp Thần do Thiệu Xuyên nhìn trúng, kĩ năng của người này rất có giá trị; một người khác là một người chơi khá bình thường, hơn nữa người này cũng bị thương rất nặng, hai chân đều đã tàn phế, dù có cứu được cũng khó lòng sống lâu."
"Cậu đoán Lịch Học Hải đã cứu ai?"
"Xét theo lí trí, kiếm khách có giá trị hơn, thân thể không bị thương nặng, còn là người chơi cấp Thần, có thể phát triển đoàn đội trong tương lai.

Cứu người này, tỉ lệ vượt ải sẽ cao hơn."
"Tuy có thể hơi tàn nhẫn nhưng đây là tình thế bất đắc dĩ không còn cách nào khác, hơn nữa như bác sĩ nói, người còn lại bị thương rất nặng, dù có cứu được cũng không thể sống đến cuối phó bản được."
Chu Khiêm nói: " Nhưng nếu bác sĩ đã hỏi tôi như vậy thì chứng tỏ Lịch Học Hải lựa chọn cứu người chơi bình thường kia?"
"Đúng vậy.

Ai cũng cảm thấy rất kì quái, vì từ trước đến giờ Lịch Học Hải là người lí trí nhất, luôn cân nhắc mặt lợi mặt hại kĩ càng cho toàn cục.

Hơn nữa, Lịch Học Hải và người chơi bình thường kia hầu như không quen biết gì nhau.

Cậu ta có quan hệ tốt hơn với kiếm khách."
Bác sĩ nói: "Khi được hỏi, Lịch Học Hải đã trả lời rằng kiếm khách kia là người chơi cấp Thần, luôn rất mạnh, thường mang đến cảm giác luôn bảo vệ mọi người chứ không phải để người khác bảo vệ mình.

Cho nên trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Lịch Học Hải không có thời gian suy nghĩ thêm, theo bản năng cho rằng người mạnh có thể tự cứu, cho nên y ra tay cứu người yếu hơn."
Chu Khiêm: "Lời giải thích này cũng hợp lý."
Bác sĩ: "Đúng vậy, khi đó chúng tôi không còn thấy có vấn đề gì nữa.

Nhưng ngài Thiệu lại nghĩ sâu hơn, muốn kiểm tra cậu ấy kĩ càng hơn, thậm chí ngài ấy còn tự mình xem video tham gia phó bản của Lịch Học Hải, phát hiện đó không phải lần đầu tiên Lịch Học Hải hành động như vậy.

Cậu ta rất thích cứu giúp những người yếu thế, đặc biệt là những chàng trai xinh đẹp cận kề cái chết."
"Khi đó ngài Thiệu cũng không suy nghĩ phức tạp lắm.

Ngài ấy chỉ cảm thấy có lẽ Lịch Học Hải từng có một mối tình đồng tính, đó là một người rất quan trọng với cậu ta, hoặc có lẽ đó cũng có thể là em trai, anh trai của cậu ta...!Tóm lại, người đó là một người vô cùng quan trọng với Lịch Học Hải, nhưng cuối cùng cậu ta đã đánh mất người này.

Khi người đó gần chết, Lịch Học Hải thể cứu giúp, cho nên trong lòng hối hận, mỗi khi nhìn thấy có người giống như vậy sẽ muốn cứu giúp, đền bù theo bản năng."
"Ngài Thiệu không còn thấy Lịch Học Hải có vấn đề, chỉ lo lắng cậu ấy bị tổn thương tâm lý, ảnh hưởng đến nhiệm vụ, thậm chí tự đẩy bản thân vào nguy hiểm, cho nên ngài Thiệu nhờ tôi giúp đỡ trị liệu cho Lịch Học Hải."
Chu Khiêm gật gật đầu: "Ngài Thiệu suy đoán hợp lý.

Kết quả thì sao?"
"Kết quả là sau khi trải qua nhiều bài kiểm tra, tôi không phát hiện cậu ấy có dấu hiệu tổn thương tâm lý.

Hoặc chấn thương của cậu ấy đã được chữa khỏi; hoặc vốn không hề có chấn thương nào.

À..."
Bác sĩ nói: "Bây giờ nghe những biểu hiện của Lịch Học Hải mà cậu kể, có lẽ sự tình không chỉ đơn giản như vậy.

Có khả năng thứ ba...!đó là tôi đã bị cậu ta lừa gạt."
"Ừm, dù không biết vấn đề của anh ta là gì nhưng mấu chốt có liên quan đến những chàng trai trẻ đẹp, yếu ớt, gần chết, chắc chắn không sai." Chu Khiêm nói.
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Nếu cậu muốn sử dụng giấc mơ để đánh bại cậu ta...!Tôi e rằng rất khó.

Khi trị liệu cho cậu ấy, tôi cũng đã có kinh nghiệm nghiên cứu thôi miên hơn 20 năm.

Nhưng tôi không phát hiện được bất kì vấn đề nào.

Bây giờ tôi mới biết những thứ mà cậu ấy cho tôi xem ngày trước là những thứ mà cậu ấy muốn tôi xem mà thôi."
"Tôi cho rằng tôi thôi miên cậu ấy, tôi đã thao tác, dẫn đường ý thức của cậu ấy.

Nhưng rốt cuộc tôi mới là người bị điều khiển ngược lại.

Thậm chí, có lẽ tôi còn bị cậu ấy thôi miên nên mới cho rằng cậu ấy không có vấn đề gì."
"Tuy nhiên, nếu tôi có thể trở thành chàng trai sắp chết trong giấc mơ của anh ta, liệu anh ta có buông lỏng cảnh giác, khiến tôi nhìn thấu vấn đề không?" Chu Khiêm chợt hỏi.
Bác sĩ kinh ngạc: "Làm sao cậu lại muốn trở thành chàng trai kia? Chu Khiêm, chuyện này vô cùng khó.

Tôi nói lại, thứ nhất, cậu không thể tiến vào trong giấc mơ của cậu ta..."
"Thứ hai, dù cậu có vào trong giấc mơ của Lịch Học Hải thành công, e rằng đó cũng là giấc mơ giả dối do cậu ta tự xây dựng nên, cậu không thể nhìn thấy được chân tướng trong mơ, nếu cậu tác động đến giấc mơ đó có khả năng sẽ kích hoạt cơ chế phòng vệ sâu trong tiềm thức của Lịch Học Hải, khiến cậu ta cản trở hành động của cậu hoàn toàn!"
Chu Khiêm nghĩ thầm, anh cũng đã xác minh được chuyện này rồi.
Lịch Học Hải tìm mọi cách để phá hỏng sự sắp đặt của Chu Khiêm khi anh muốn khám nghiệm tử thi.
Cơ chế phòng vệ trong ý thức của Lịch Học Hải đã khởi động, y đang muốn hủy thi diệt tích mọi chứng cứ.
Chu Khiêm biết bây giờ anh đang đối phó với một người có ý thức rất mạnh.
Khi cuộc trò chuyện với bác sĩ tâm lý dần đi đến hồi kết, anh nói với bác sĩ: "Vậy thì lần này e rằng tôi phải đâm lao phải theo lao đến cùng rồi."
"Cậu muốn làm gì?" Bác sĩ hỏi xong, hai tay không khỏi run lên.
—— Đừng nói ý của Chu Khiêm là...
"Tôi là một người có sức sống dồi dào, nếu tôi lấy trạng thái này tiến vào ý thức của anh ta sẽ kích hoạt cơ chế phòng vệ của anh ta.

Giống như bác sĩ nói, nếu tôi tiến vào ý thức của anh ta bằng trạng thái bình thường, có khi tôi còn không có khả năng vào được giấc mơ của anh ta, thậm chí tôi còn bị anh ta điều khiển ngược lại."
"Tôi của bình thường không thể ngụy trang thành chàng trai quan trọng kia của Lịch Học Hải."
Giống như hồn nhiên không quan tâm mình sẽ phải trải qua điều gì, Chu Khiêm nhàn nhạt nói: "Vậy thì khi tiềm thức của Lịch Học Hải tin rằng tôi là một người sắp chết thì sao? Đương nhiên chuyện này phải thật sự xảy ra trong hiện thực.

Đặc biệt là ——"
"Đặc biệt là khi chính Lịch Học Hải là người đẩy tôi đến bờ vực của cái chết."
"Anh ta sẽ chém tôi một đao, quất tôi một roi, như vậy trong tiềm thức của anh ta cũng sẽ hình thành một ấn tượng rằng —— người ở trước mặt mình là một người sắp chết.

Đây là kết quả do anh ta tạo ra, không thể nào là giả được."
"Nhưng, nhưng quá nguy hiểm! Cậu có thể chắc chắn trong tình trạng mất quá nhiều máu có thể điều khiển giấc mơ của cậu ta được hay không?"
"Cứ thử xem." Chu Khiêm hồn nhiên cười: "Chỉ cần bác sĩ giúp tôi một việc thôi."
"Được rồi, việc gì?"
"Đừng nói kế hoạch của tôi cho Bạch Trụ biết."
"Hả? Đây là sách lược của cậu sao?"
"À, không đâu.

Tôi không muốn khiến anh ấy đau lòng thôi."
Bác sĩ: "..."
Chu Khiêm: "Cảm ơn bác sĩ."
...
Bây giờ.
Dù đã gây cản trở không cho người khác đào sâu vào quá khứ, khi đối diện với Lịch Học Hải trong ý thức của y, Chu Khiêm biết mình đã thành công xâm nhập, trở thành một phần trong giấc mơ của đối phương.
Hơn nữa, Chu Khiêm còn giữ một vai trò chủ đạo.
Anh chủ đạo việc "người nhà gây rối", kích thích Lịch Học Hải "phóng hỏa" thật ra là để đối phó với cơ chế phòng ngự của y.
Chu Khiêm cho rằng điều này chứng tỏ sách lược của anh đã hữu hiệu.
Lịch Học Hải đã tự tay tra tấn, đẩy anh đến bờ vực của cái chết.
Chu Khiêm đã dựa vào tình trạng này của mình thành công xâm nhập vào giấc mơ của Lịch Học Hải.
Bây giờ...!Anh tiếp tục dựa vào trạng thái này để trở thành chàng trai mắc bệnh tim.
Quả nhiên, lần này, Chu Khiêm nghe thấy cuộc đối thoại khác.
Ánh ban mai soi rọi vào phòng bệnh, gương mặt góc cạnh của Lịch Học Hải cũng trở nên nhu hòa hơn.
Chu Khiêm cảm thấy anh đang cười với Lịch Học Hải.
"Bác sĩ...!Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"


Bình Luận (0)
Comment