Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 267

Không sao đâu?

Em trai Tiểu Tề và anh Tiểu Vĩ đều đang ở đây.

Anh bảo người ta tới, mặt mũi em để ở đâu?

Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, quyết đoát nói chuyện điện thoại: “Bây giờ em không tiện, tuần sau gặp nhé.”

Tắt điện thoại, Chu Khiêm nói tiếp: “Bây giờ em tài nguyên mà em có đều do Thiệu Xuyên để lại. Có một bộ phận đang nhờ Kỷ Nhạc Tri xử lý. Tuần sau gặp cũng không gấp.”

Khi nói những lời này, Chu Khiêm luôn nhìn Bạch Trụ.

Bạch Trụ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mở sách ra, lặng lặng ngồi đọc.

Chu Khiêm:?

“À đúng rồi anh Tiểu Vĩ ——”

Một lát sau, Chu Khiêm híp mắt, vẫy tay với Hà Tiểu Vĩ, anh mở điện thoại lên: “Vừa rồi anh nói bên chỗ anh thiếu bộ phận tài vụ đúng không? Ngành kế toán trường tôi dạy tốt lắm. Để tôi liên lạc với bạn học hỏi thăm giúp anh. Anh tới đây xem cùng tôi đi.”

“Hả? Ồ…” Hà Tiểu Vĩ cảm thấy biểu tình này của Chu Khiêm có gì đó không đúng, quay đầu liếc mắt trao đổi với Tề Lưu Hành ngay. Tề Lưu Hà giơ điện thoại lên xem, lại nhìn qua Bạch Trụ đang cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không quan tâm gì đến thế giới bên ngoài, vì vậy cậu lại chỉ chỉ vào điện thoại cho Hà Tiểu Vĩ thấy.

Hà Tiểu Vĩ lấy điện thoại ra xem, phát hiện ra Chu Khiêm thêm hắn và Tề Lưu Hành vào một nhóm chat 3 người.

Mở nhóm chat, toàn bộ đều là tin nhắn của Chu Khiêm.

Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ đọc tin nhắn xong: “…”

Họ không biết Chu Khiêm muốn làm gì, nhưng vẫn hết lòng phối hợp theo.

Tề Lưu Hành đi đến bên cạnh Hà Tiểu Vĩ, cả hai cùng nhìn vào màn hình điện thoại của Chu Khiêm: “Tôi cũng muốn xem thử. Cha mẹ tôi học tài chính, em trai tôi cũng khuyến khích học ngành này. Ngành của tôi cũng có liên quan đến lý luận cơ sở tài vụ, có thể giúp anh Tiểu Vĩ kiểm tra.”

“Được thôi.” Chu Khiêm lướt màn hình, giống như đang xem tin nhắn.

Tề Lưu Hành kinh ngạc nói: “Nhiều người gửi tin nhắn cho anh quá vậy.”

Hà Tiểu Vĩ cũng kinh ngạc nói: “Trời ơi, có tới mấy người tỏ tình với cậu luôn kìa!”

Chu Khiêm vô cảm mở nhóm chat 3 người, gửi một tin nhắn: “Hi vọng hai người diễn tự nhiên một chút. Mới rời khỏi trò chơi 1 năm mà kĩ thuật diễn đã bị thoái hóa trầm trọng.”

Hà Tiểu Vĩ ho khan một tiếng, ngón tay chỉ trỏ vào avatar của mình trên màn hình điện thoại: “Người này đẹp trai thật đó. Cậu ấy còn nhắn cậu ấy đợi cậu suốt 3 năm rồi. Wow…”

Tề Lưu Hành: “Sao nhiều người thích anh quá vậy?”

Chu Khiêm: “Dễ mà. Đến gay bar dạo một vòng sẽ nhận được rất nhiều số điện thoại. Hoặc đăng một video ngắn lên mạng cũng sẽ nhận được nhiều tin nhắn. Nên là hai người thấy ——”

Chu Khiêm liếc nhìn Bạch Trụ, hỏi Hà Tiểu Vĩ: “Tôi có nên đi gặp ai đó mình thấy thuận mắt không?”

Hà Tiểu Vĩ: “Cậu thích thì cứ đi đi.”

—— Tôi thật sự sẽ không bị ám sát chứ?

Tề Lưu Hành căng da đầu: “Tôi thấy người vừa nãy ổn đó. Trông anh ấy khá lịch sự, nhã nhặn.”



Lướt hết một vòng, Chu Khiêm nghiêng đầu, thấy Bạch Trụ đã đọc xong quyển sách kia, đứng dậy đi về phía kệ sách, giống như muốn chọn quyển sách tiếp theo.

Chu Khiêm đen mặt.

Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng gật đầu trao đổi tín hiệu, tìm cớ rút lui khỏi chiến trường, còn đặc biệt tri kỷ đóng cửa phòng giúp họ.

Hà Tiểu Vĩ: “Trời ơi, yêu đương khó quá, Khiêm muốn làm gì vậy?”

Tề Lưu Hành: “Tôi không hiểu gì hết. Nhưng anh nói đúng. Tôi vẫn nên cố gắng chăm chỉ học tập thôi.”

Hà Tiểu Vĩ: “Có lẽ phụ nữ sẽ dễ hiểu hơn. Ân Tửu Tửu… Tửu Tửu không được, cô ấy cũng quá khờ khạo trong chuyện yêu đương. Tôi phải đi hỏi Vân Tưởng Dung! Cô ấy hẳn sẽ hiểu được!”



Trong thư phòng. Trước kệ sách.

Bạch Trụ chuẩn bị lấy một quyển sách tiếp theo… quyển sách đó lại bị Chu Khiêm lấy trước.

Nhìn thấy tên sách, Chu Khiêm cười ——

《 Làm thế nào để đoán được khi người yêu tức giận, 108 biện pháp dỗ dành người yêu 》.

Sách này của ai mua? Kỷ Nhạc Tri?

Cười cười, Chu Khiêm đanh mặt: “Anh có ý gì?”

Bạch Trụ: “Chỉ tùy tiện xem thôi.”

“Anh bị âm 500 điểm.” Chu Khiêm lật lật sách, lơ đãng hỏi: “Vì sao… Anh lại không thấy sao cả? Để em tùy tiện đi gặp họ?”

Bạch Trụ suy nghĩ, thành thật đáp: “Dù trong lòng anh nghĩ gì thì anh cũng không thể can thiệp được việc em muốn đi gặp ai. Theo ước định, chỉ có bạn trai mới có thể quản em. Là bạn trai mới có quyền yêu cầu xem điện thoại của người yêu mình, kiểm tra họ có gửi tin nhắn ái muội cho ai không, đúng không?”

Chu Khiêm: “…”

Nhìn chằm chằm đối phương 3 giây, Chu Khiêm đặt sách lên bàn trà, xoay người rời đi: “Wow anh Trụ à… Anh bị âm 1000 điểm.”

Đi đến cửa thư phòng, tay Chu Khiêm bị Bạch Trụ túm lấy.

Ngay sau đó, cả người anh bị xoay lại, lưng bị ép lên cửa vang lên một tiếng “rầm”.

“Anh muốn làm gì?” Chu Khiêm nhíu mày hỏi, trong lòng ngùn ngụt lửa giận.

Bạch Trụ chăm chú nhìn Chu Khiêm, thấp giọng hỏi: “Đương nhiên là anh muốn đi tìm hiểu rõ tình địch của mình, ai đang cạnh tranh với anh. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng ——”

“Người vừa rồi nói thích em suốt 3 năm, anh căn bản không để vào mắt. Nếu người đó thật sự thích em, vì sao khi em ở bệnh viện Xuân Sơn, người đó chưa từng đến thăm em? Cho nên người này vốn chẳng quan tâm đ ến em.”

Chu Khiêm: “…”

—— Được, âm 1200 điểm.

Bạch Trụ tiếp tục: “Anh có biết từ “hải vương”*, anh nghe được từ em. Được rồi, nếu em đến quán bar, họ cho em số điện thoại, ngược lại, họ cũng sẽ cho những người khác số điện thoại. Những kẻ như hải vương đó chỉ muốn nuôi đủ bể cá mà thôi. Họ chia sẻ thông tin của em trong một kênh chung. Vậy thì họ cũng không phải những người thật sự quan tâm đ ến em.”

*Raw 海王: từ lóng chỉ những tay chơi gạ tình nhiều đối tượng khác nhau cùng một lúc

—— Hay lắm, âm 1500 điểm.

Bạch Trụ nói tiếp: “Ngoài ra, anh biết em đủ năng lực phán đoán, vì em rất thông minh. Em cũng sẽ không quan tâm đ ến những kẻ như vậy.”

Chu Khiêm im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ —— Sai trọng điểm, âm 1600 điểm.

Sẽ là nói dối nếu bây giờ mình nghi ngờ anh ấy thích mình thật.

Nhưng vì sao? Anh ấy thật sự không ghen?

Anh ấy không tò mò trong 7 năm không có anh ấy, mình đã làm gì ư?

Chu Khiêm đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ, khi đang muốn nói thì sao cổ chợt xuất hiện một bàn tay ấm áp quen thuộc phủ lên.

Bàn tay Bạch Trụ từ từ trượt đến trước trán Chu Khiêm, sau đó y thuận thế nghiêng về trước, lấy tư thế trán tựa trán tiếp tục cuộc trò chuyện.

Chu Khiêm:?

Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm, nhẹ giọng nói: “Nhưng “đàn anh” kia hình như không giống vậy. Hẹn tuần sau gặp nhau ở đâu? Dẫn anh theo.”

Chu Khiêm miễn cưỡng trả lại cho Bạch Trụ 50 điểm ban đầu, hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”

Bạch Trụ: “Để anh ta biết khó mà lui.”

Chu Khiêm cười: “Tốt lắm, ngài bị âm 1550 điểm.”

“?” Bạch Trụ khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi bên tai Chu Khiêm: “Hình như anh vẫn chưa hỏi em số điểm mục tiêu của chúng ta là bao nhiêu.”

Chu Khiêm: “Hửm?”

Bạch Trụ: “Có lẽ anh sai. Hay là khi anh âm 2000 điểm, chúng ta sẽ bắt đầu chính thức quen nhau không?”

Chu Khiêm cười, híp mắt nhìn Bạch Trụ: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Bạch Trụ nhíu mày: “Quy tắc, mục tiêu đều không rõ ràng.”

Chu Khiêm nghiêm túc đáp: “Phó bản của anh cũng như vậy!”

Bạch Trụ gật đầu: “Vậy anh sẽ cố gắng vượt ải.”

Chu Khiêm cũng gật đầu: “Tốt lắm.”

“Anh cũng có một yêu cầu.”

“Ồ? Nói em nghe thử xem.”

“Những gì anh vừa nói, ước định thành quy củ, còn có quyền lực của bạn trai, em không phản bác.”

“Thì?”

“Đến lúc đó ——”

Bạch Trụ nắm lấy tay Chu Khiêm, ngón trỏ chỉ vào màn hình điện thoại trong lòng bàn tay đối phương, nói: “Đến lúc đó anh sẽ quản em. Anh sẽ kiểm tra từng mục trong WeChat, danh sách bạn bè, tin nhắn, cuộc gọi… Khi một mình đi gặp người đàn ông khác cũng phải thông báo cho anh biết. Được không?”

“Yêu cầu thật nhiều.”

“Khen thưởng khi vượt ải mà thôi.”

“Ồ…”

“Còn thêm 2 viên đường nữa.”

“…”

Chu Khiêm nhìn thẳng vào Bạch Trụ: “Có yêu cầu hay vấn đề gì anh nói hết một lần đi, sau này không còn cơ hội nữa đâu. Đây là trò chơi của em, em sẽ giải thích mọi thứ.”

Bạch Trụ: “Được rồi, còn một câu hỏi cuối cùng.”

Chu Khiêm: “Anh hỏi đi.”

Nhẹ nhàng nâng cằm Chu Khiêm, Bạch Trụ cúi đầu tiến lại gần.

Ánh đèn sáng ngời soi rọi lên mái đầu, bờ vai, kéo dài hai bóng ảnh quấn quýt, triền miên trên mặt đất.

Hai vai đụng vào nhau, mũi kề mũi, hai tiếng tim đập trở nên đồng điệu, trong lúc lơ đãng họ cũng bất tri bất giác trao đổi hô hấp, hơi ấm của nhau.

Ân ái như gần như xa, không thể trốn tránh, không thể thoát khỏi.

Giữ tư thế này, Bạch Trụ mở miệng, thấp giọng hỏi: “Hôn thêm một chút nữa, em tăng một vài điểm cho anh được không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Thiến Thiến* (tang thương hút thuốc): Đôi khi cảm thấy anh Trụ rất thẳng, đôi khi lại cảm thấy anh ấy…

*倩倩: thiến: xinh đẹp ;; v ;; hu giờ mình mới nhận ra là Mộc Xích Tố đặt biệt danh cho Chu Khiêm là Thiến Thiến (bé xinh đẹp) á, mắt nhắm mắt mở check raw nhìn chữ Thiến na ná chữ Khiêm tưởng là Khiêm Khiêm không, mình sẽ dò lại những chương trước để sửa lại lỗi này nha, xin lỗi mọi người nhiều
Bình Luận (0)
Comment