Bến tàu, trên phố.
Ánh trăng soi rọi, hàng trăm con quỷ cuồn cuộn kéo đến như sóng biển.
Chu Khiêm đưa lưng về phía bầy quỷ, đứng thẳng lưng dưới ánh đèn đường, ánh đèn chiếu sáng trên đôi mắt hẹp dài xinh đẹp, trông anh vô cùng an nhàn, đồng thời cũng có một nét lạnh lùng xa cách.
Anh im lặng lấy một thứ gì đó màu trắng, là xương sườn của Thần.
Sau đó anh ngước lên, lẳng lặng nhìn con phố phía trước, nhếch miệng cười đầy đắc ý.
Trước đó, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ đều đã nhận được tin nhắn của anh, theo phân phó của anh mà giả vờ chạy về phía Tư Đồ Tình, sau đó thả chậm bước chân rồi rời xa khỏi chỗ cô.
Tư Đồ Tình hoàn toàn không hay biết gì về những chuyện ở sau lưng mình.
Cô chỉ run bần bật, rồi thở phào một hơi.
Bị những con quỷ bám lên người không hề thoải mái chút nào, khiến cô nhớ tới cảm giác chạm vào con cá chạch. Cảm giác nhớt nhát lạnh lẽo ấy dường như đâm thẳng vào trong lòng cô, khiến mỗi tế bào trên người cô đều run lên, cảm giác khác xa so với băng tuyết của cô.
So sánh tiếp, Đại Sấu ở bên cạnh cô ấm áp hơn nhiều.
Bây giờ chỉ cần một người sống đến gần cô thôi cũng tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Tình bèn nhìn Đại Sấu thêm vài lần nữa.
Cô thấy bộ dạng và thần thái của cậu bé giống như Mục Sinh khi còn nhỏ.
Khi họ còn nhỏ, giữa cả hai không có mâu thuẫn gì.
Cả hai môn đăng hộ đối, là hàng xóm của nhau, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm còn thân thiết hơn hai chị em ruột.
Cô lớn hơn Mục Sinh hai tuổi, cả hai cùng nhau đi học rồi tan học, đôi khi cô còn dạy cho Mục Sinh. Nhưng Mục Sinh quá thông minh, nhanh chóng không cần cô chỉ dạy nữa, thậm chí còn giải bài nhanh hơn cả cô.
Khi đó cậu bé thường tươi cười gọi cô là “chị ơi”, không bao giờ cười nhạo cô là đồ ngu ngốc.
Cậu bé ngây thơ đáng yêu thiện lương, giống hệt như Đại Sấu vậy.
Bên ngoài trò chơi, cách một màn hình, nhìn thấy Tư Đồ Tình thực sự rời đi cùng Đại Sấu, Mục Sinh khẽ lắc đầu, nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô ——【 Tránh xa thằng nhóc đó ra, nó sẽ tổn thương chị 】
Nhưng Tư Đồ Tình không kịp đọc được.
Vì Đại Sấu đang nắm cổ tay cô.
Trong trò chơi, Tư Đồ Tình cảm thấy phần cổ tay hơi rung lên. Nhưng vì Đại Sấu nắm cổ tay cô nên cô không thể xem được giao diện hệ thống.
Cô cũng không thể đẩy Đại Sấu ra. Vì cô tiếc nuối hơi ấm trên tay mình. Khi bị bảy tám đứa trẻ vây quanh, cô cảm thấy quá lạnh. Cô cần cảm nhận được hơi thở của người sống.
Nhưng dù vậy, cô cũng chỉ chậm trễ 30 giây mà thôi.
30 giây sau, cô muốn rút tay về, lại nhận ra Đại Sấu nắm chặt tay mình, cô không thể thoát khỏi.
Lúc này Tư Đồ Tình mới cảm thấy không ổn.
Cô dùng sức đẩy Đại Sấu ra, nhanh chóng mở giao diện hệ thống, bây giờ mới đọc được tin nhắn của Mục Sinh.
Hiển nhiên là đã muộn.
Xoay người chạy trốn về phía trước, cô thoáng nhìn thấy động tác của Đại Sấu —— cậu bé cởi áo khoác, trên eo quấn một vòng thuốc nổ. Cậu bé muốn đồng quy vu tận với cô!
Tư Đồ Tình nghe thấy cậu bé nói: “Chị ơi, em xin lỗi. Nhưng nếu không làm như vậy, em không thể gặp mẹ. Em chỉ muốn gặp lại mẹ… Em nhớ mẹ!”
Sau đó “cạch” một tiếng, Đại Sấu bấm kíp nổ.
Trái tim Tư Đồ Tình buông thõng xuống.
—— Trốn không được, cô biết mình không thể trốn được.
Theo lý thuyết, đại chiêu của cô có thể đóng băng mọi thứ, bao gồm cả kíp thuốc nổ chưa kịp nổ này. Nếu Mục Sinh gửi tin nhắn sớm hơn, cô đã làm được. Nhưng kỹ năng của cô cần có thời gian để hoạt động. Trước khi băng tuyết của cô thành hình, cô đã bị nổ tan xác.
Không còn kịp nữa.
Tin nhắn của Mục Sinh gửi đến quá muộn, cô chỉ còn nửa phút nữa.
Cô không còn kịp nữa.
Lúc này cô sẽ thật sự bỏ mạng trong phó bản.
Trong lòng biết mình không thể sống được, nhưng bản năng cầu sinh vẫn khiến Tư Đồ Tình lao đầu chạy đi.
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy Chu Khiêm lẻ loi đứng dưới ánh đèn đường cách đó không xa —— dưới ánh đèn, anh giơ một khúc xương trắng lên, lẩm bẩm nói gì đó.
Sau đó, ánh trăng và ngọn đèn đường trên con phố bắt đầu trở nên vặn vẹo méo mó, bom nổ sau lưng Tư Đồ Tình chậm chạp chưa nổ, động tác bỏ chạy của cô cũng trở nên chậm hơn.
Chu Khiêm đang làm chậm thời gian!
Cậu ta tiêu hao một lượng lớn điểm kỹ năng trong giai đoạn này, chẳng lẽ là muốn cứu mình?
Nhưng vì sao cậu ta lại muốn cứu mình?!
Khoan đã, cậu ta chỉ làm chậm thời gian, cũng không hề ngưng đọng thời gian.
Tư Đồ Tình vừa phản ứng lại, chợt nghe thấy tiếng nổ vang vọng ở phía sau.
Quả bom sau lưng cô đã nổ!
Cơn sóng nhiệt đổ ập tới, sau lưng Tư Đồ Tình đã chìm trong biển lửa, cơn đau khiến cô phải hét lên.
Giây phút này, cô đã biết làn da sau lưng cô đã bị hủy hoại hoàn toàn.
【 Giá trị sinh mạng của người chơi Tư Đồ Tình còn 50% 】
Khi nhìn thấy thông báo này, cả người Tư Đồ Tình đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Nhưng cô biết mình vẫn chưa chết.
Cô chỉ bị luồng sóng nhiệt ở vòng ngoài chạm đến.
Cắn chặt răng, Tư Đồ Tình đau đến mức run rẩy cả người.
Sau đó cô ngẩng đầu, có thể nhìn thấy Chu Khiêm đang thong thả đi về phía mình.
Anh giống như một ác ma gi3t chết cô, đồng thời cũng là một vị thần có thể cứu sống cô.
Chu Khiêm đang cười.
Nụ cười đó trong mắt của Tư Đồ Tình tràn ngập sự trào phúng.
Tư Đồ Tình biết Chu Khiêm đang lừa gạt mình.
Nếu anh muốn giết cô, vì sao lại chờ đến khi luồng sóng nhiệt đầu tiên chạm tới cô mới bắt đầu làm chậm thời gian?
Nếu anh muốn cứu cô, vì sao vẫn muốn đưa cô vào chỗ chết?
Sau lưng bỏng rát khiến đầu óc Tư Đồ Tình đã trở nên mơ hồ, cô thậm chí còn ngửi thấy mùi da thịt cháy khét trên người mình, trán, cổ, tay, sau lưng đã phủ một lớp mồ hôi lạnh.
“Cậu, rốt cuộc cậu muốn gì?” Tư Đồ Tình gian nan lên tiếng, giọng nói khàn đến cực điểm.
Cô cũng không biết mình có hỏi như vậy hay không.
Vì thời gian xung quanh cô đang trôi rất chậm, có lẽ những lời này của cô không thể hoàn chỉnh nói ra.
Nhưng Chu Khiêm đã tiếp nhận được câu hỏi của cô.
Anh nắm lấy khúc xương đi về phía cô, cao cao tại thượng nhìn rồi nói: “Đương nhiên là tôi muốn cô phải cầu xin tôi. Cô cầu xin tôi, tôi sẽ suy xét cứu cô.”
“Bây giờ cô vẫn chưa thấy rõ sao? Ai là người đẩy cô vào địa ngục, ai là người cứu sống cô?”
“Cậu, cậu…” Tư Đồ Tình muốn phản bác. Nhưng cô phải thừa nhận rằng Chu Khiêm nói đúng.
—— Với trí thông minh của Mục Sinh, em ấy vốn dĩ đã biết đứa trẻ kia có vấn đề, nhưng vì sao lại chậm chạp không nói cho cô biết? Vì sao em ấy phải chờ đến giây phút cuối cùng?
Ngộ ra, Tư Đồ Tình lại nhìn đồng hồ của mình, giống như muốn xuyên qua giao diện hệ thống, chất vấn người em trai Mục Sinh trơ mắt nhìn cô lâm vào hiểm cảnh.
Nhìn hành động của cô, Chu Khiêm chỉ cần liếc mắt cũng hiểu thấu tâm trạng cô.
Đi đến trước mặt Tư Đồ Tình, vươn tay lên, Chu Khiêm đặt khúc xương lên vai cô.
Như vậy thì Chu Khiêm đã kéo Tư Đồ Tình ra khỏi phạm vi của thời gian.
Tư Đồ Tình không chịu nổi đau đớn trên lưng, khụy ngã xuống mặt đất.
Chu Khiêm từ trên cao nhìn xuống Tư Đồ Tình, nói “Tôi đoán con bạc của cô đã nhắc nhở cô rồi nhỉ? Nhưng vì sao tới phút cuối cùng mới nhắc nhở? Chà, là vì người đó muốn cô phải ghi nhớ cảm giác khi được người đó cứu sống đó.”
Nhẹ nhàng mỉm cười, Chu Khiêm thấp giọng nói: “Đẩy cô vào hiểm cảnh, trước khi nguy hiểm xảy đến một khắc thì nhanh chóng nhắc nhở cứu cô. Cứ như thế thì cô sẽ càng ngày càng lệ thuộc, không thể rời xa người đó.”
“Đẩy cô vào nguy hiểm là người đó, cứu sống cô cũng là người đó. Như vậy, người đó cho cô một bạt tai, sau đó cho cô một viên đường… Dần dà, cô không thể rời khỏi người đó. Cô không chỉ không thể rời khỏi mà ngược lại còn đồng tình, ở một mức độ nào đó nảy sinh tình cảm…”
“Tư Đồ Tình, đây không phải là tình yêu. Cô bị bệnh. Chẳng khác gì chứng Stockholm*. Người đó chính là kẻ bắt cóc, đẩy cô vào nguy hiểm. Sao cô lại có thể yêu một người như vậy?”
*Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ. Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.“Tôi đoán rằng với thủ đoạn như vậy thì thật ra người đó đã dùng với cô rất nhiều lần rồi. Nhưng đi đêm có ngày gặp ma. Trước đây có lẽ cô có thể được người đó cứu sống vài lần. Nhưng vừa rồi… Có vẻ người đó không may lật xe. Dù người đó có nhắc cô sớm hơn một chút, cô vẫn sẽ rơi vào tình trạng như thế này.”
Tư Đồ Tình vừa đau đớn th ở dốc, vừa nhìn Chu Khiêm mà hỏi: “Đẩy tôi vào nguy hiểm, cuối cùng lại cứu tôi… Chu Khiêm, hành động của cậu bây giờ có khác gì người đó không?”
Chu Khiêm lại cười, cúi người nhìn thẳng vào đôi mắt đau khổ của đối phương: “Đương nhiên không giống. Tôi không khiến cô yêu tôi.”
“Giữa chúng ta không có tình cảm gì cả. Nếu mà có thì có thù hận mà thôi. Dù sao cô cũng đã hại chết một người tốt là Cao Sơn.”
Giọng nói trầm xuống, Chu Khiêm nhìn chằm chằm cô, nói tiếp: “Tư Đồ Tình, tôi làm tất cả chỉ muốn cô tỉnh ngộ mà thôi. Nếu tôi không dùng thủ đoạn cực đoan thì làm sao mà cô tỉnh lại được đây?”
“Đến đây, Tư Đồ Tình, nắm lấy khúc xương trắng này, cùng tôi nhìn thấy ánh sáng đi.”
Không, không được để cậu ta mê hoặc.
Trên người cậu ta làm gì có ánh sáng?
Mình chỉ từ một vực sâu này lao xuống một vực sâu khác mà thôi.
Nhưng đau đớn sau lưng đã nhắc nhở cô rằng nếu cô không nắm lấy khúc xương kia, cô chắc chắn sẽ chết.
“Đến đây, Tư Đồ Tình, nhìn phía sau mình đi.”
Chu Khiêm lấy khúc xương đặt lên đầu cô, tay dùng sức, ép cô phải quay đầu lại, nhìn ra phía sau.
Ngay sau đó Tư Đồ Tình nhìn thấy một cảnh tượng mà cô vô cùng sợ hãi.
—— Những cột khói đỏ của vụ nổ đang ở gần cô trong gang tấc.
Những cột khói hình nấm cháy sáng đến tận trời, đặc biệt lóa mắt, giống như trong chớp mắt sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới này.
Chỉ cần… Chỉ cần Chu Khiêm bỏ khúc xương này ra, cô sẽ tan xương nát thịt ngay lập tức.
Tư Đồ Tình run lên, bây giờ cô không thể suy nghĩ được gì nữa. Bản năng cầu sinh đã lấn át lý trí và tâm lý phòng bị, vì vậy cô nhanh chóng nắm lấy khúc xương tì trên đầu mình.
Thấy thế, Chu Khiêm nhàn nhạt cười, xoay người dẫn cô thoát ra khỏi phạm vi của vụ nổ.
Sau đó anh thu hồi kỹ năng, thời gian lại khôi phục bình thường.
“Ầm ——!” Những cột khói hình nấm bốc lên cao, giống như những đóa hoa nở rộ sáng chói.
Ngoại trừ Đại Sấu, không một ai tử vong.
Đứng từ xa nhìn tất cả, cả người Tư Đồ Tình ướt đẫm mồ hôi.
Nỗi sợ hãi đan xen với nỗi đau đớn khiến cô mất đi hết tất cả sức lực, ngã quỵ xuống mặt đất.
Sau khi quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, cô lại ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm ở bên cạnh: “Cậu, rốt cuộc cậu ——”
Bất chợt không kịp phòng ngừa, cô lại bị Chu Khiêm sử dụng một kỹ năng thường.
——【 Ác mộng xương trắng 】: Khiến mục tiêu rơi vào ác mộng, có 30% tỉ lệ phản phệ.
Kỹ năng thường này của Chu Khiêm có đặc tính như sau.
Nếu trạng thái tinh thần và thể xác của mục tiêu ở mức tốt thì cơn ác mộng rất bình thường, giống như đang uống nước lại nhìn thấy một con bọ trong ly nước mà thôi. Tính sát thương không cao, ảnh hưởng cũng ít.
Song trạng thái tinh thần của mục tiêu sa sút thì Chu Khiêm sẽ dễ dàng tác động đến.
Chu Khiêm nhớ rõ, anh đã đọc tỉ mỉ phần giới thiệu kỹ năng, bây giờ cấp bậc của anh quá thấp, không đủ để khiến kỹ năng này đạt hiệu quả cao nhất, nếu không tự thân anh sẽ bị phản phệ, thậm chí nguy hiểm đến sinh mạng của mình.
Nhưng cho đến khi cấp bậc của anh đã đủ cao, các thuộc tính khác mạnh hơn, anh có thể tạo ra một ảo cảnh từ hư không, thậm chí thao tác được cả chuyển động của ảo cảnh.
Hiện tại Chu Khiêm chưa thể tạo ra hay khống chế ảo cảnh, khiến Tư Đồ Tình hoàn toàn lạc lối trong ác mộng.
Tuy nhiên trạng thái tinh thần lúc này của Tư Đồ Tình rất tệ.
Đau đớn vì sức sát thương của vụ nổ, sợ hãi cái chết, bị Chu Khiêm uy hiếp, hơn nữa còn thất vọng với Mục Sinh, yêu và hận chất chồng với nhau… Mọi cảm xúc tiêu cực đang dồn nén lại, đè nặng lên người cô.
Đối mặt với một đối thủ như vậy, Chu Khiêm có thể bảo đảm khiến cho cô nhìn thấy cơn ác mộng mà cô sợ hãi nhất.
…
Đau đớn sau lưng khiến Tư Đồ Tình hoảng hốt, nhất thời tỉnh táo lại.
Khúc xương trắng vụt ngang qua trong nháy mắt, đầu óc cô nặng dần, cuối cùng vô thức ngủ say.
Cô cảm giác mình đã quay về khi nhỏ, cô lạc vào quá khứ, sau đó lại hòa làm một với chính mình trong quá khứ.
Dường như cô đang sống lại thêm một lần nữa.
Mẹ của Tư Đồ Tình tên là Tư Đồ Tuyết, trong mắt nhiều người, mẹ cô cũng mỹ lệ thuần khiết như là tuyết trắng.
Tư Đồ Tuyết một mình nuôi nấng Tư Đồ Tình lớn lên. Khi Tư Đồ Tình 9 tuổi, hai người cùng nhau dọn đến một chung cư. Ở nơi đó, Tư Đồ Tình đã quen Mục Sinh. Họ là hàng xóm của nhau.
Tư Đồ Tình và Mục Sinh không phải là chị em, mà còn hơn cả chị em.
Tư Đồ Tình đối xử rất tốt với Mục Sinh, vì mẹ của Mục Sinh đã đối xử tốt với cô và mẹ.
Mẹ Mục Sinh cảm thấy hai mẹ con họ quá đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, mỗi khi có món ăn ngon đều sẽ gọi hai mẹ con Tư Đồ Tình đến.
Hai gia đình sống với nhau vô cùng tốt đẹp.
Nhưng không một ai ngờ đến, cha Mục Sinh và Tư Đồ Tuyết lại ở bên nhau.
Bọn họ nói rằng họ mới là chân ái của nhau. Mẹ của Mục Sinh mỗi khi nhìn thấy họ lại như bị tra tấn.
Ngày hôm ấy cô lái xe đón Mục Sinh về nhà, trạng thái tinh thần không ổn, không một ai biết tinh thần của cô vấn đề nên điều khiển vô lăng sai mà lại nói cô muốn tự sát cùng Mục Sinh. Cuối cùng, một tai nạn giao thông thảm khốc đã xảy ra.
Sau tai nạn, mẹ Mục Sinh qua đời, Mục Sinh thì tàn tật.
Trước giường bệnh, Tư Đồ Tình áy náy khôn nguôi.
Cô liên tục nói “xin lỗi” với Mục Sinh, cô hứa cô sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em trai.
Rồi Mục Sinh nói với cô: “Chúng ta trốn nhà đi đi. Em không thể ở cái nhà này được. Làm sao mà em đối mặt với cha em và mẹ chị được? Bọn họ là hung thủ giết người, có lẽ em sẽ không chịu nổi mà giết họ.”
Vì vậy Tư Đồ Tình thật sự dẫn em trai rời đi.
Không một ai nói với cô rằng lỗi sai của người lớn vốn dĩ không nên để cho trẻ em gánh vác.
Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng có lỗi với Mục Sinh.
Vì mẹ của Tư Đồ Tình mà cả đời của Mục Sinh đã bị hủy hoại.
Nhưng trên thực tế, cuộc sống của Tư Đồ Tình cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Khi đó Tư Đồ Tình cũng chỉ mới là học sinh cấp hai.
Để trang trải tiền học phí cho Mục Sinh cùng với chi tiêu sinh hoạt của hai người, cô đã bỏ học, đi làm công ở khắp nơi, mỗi ngày làm nhiều việc để kiếm sống.
Cô mệt, nhưng vẫn im lặng chịu đựng.
Dù Mục Sinh đã sinh hư, dù em trai đang từng bước kéo cô vào vực sâu.
Trong lúc đó đã xảy ra một việc đã tạc sâu và ký ức của Tư Đồ Tình.
Khi đó cô đang làm thêm ở tiệm trà sữa, đã gần cuối năm, nhiều nhân viên vẫn còn tăng ca đêm ở vài tòa nhà cao tầng bên cạnh, hội họp cũng nhiều, vì vậy nhu cầu uống trà sữa của mọi người cũng tăng lên cao.
Trưa hôm ấy Tư Đồ Tình làm gần 300 ly trà sữa, mệt chết khiếp, cho đến nửa đêm mới tan làm.
Khi đó cô làm việc liên tục, thật sự không đi nổi, vì vậy mới nhắn cho Mục Sinh một tin —— tối nay chị không về, ngủ tạm ở tiệm trà sữa một đêm, sáng mai sẽ về nhà.
Nhắn tin xong, Tư Đồ Tình nằm trên ghế sô pha ở tiệm trà sữa nghỉ ngơi.
Nhưng cô nằm nghỉ một chút rồi vẫn quyết định về nhà.
Cô không yên tâm khi bỏ Mục Sinh ở nhà một mình. Cô lo rằng chiều nay cô không làm cơm tối, Mục Sinh sẽ không ăn cơm, hơn nữa chân của em ấy không thể đi lại được nữa.
Kéo lê cả người mệt mỏi, Tư Đồ Tình quay về nhà, lại phát hiện một việc cô không thể ngờ tới.
—— Cô nhìn thấy xe của cha Mục Sinh đang đỗ dưới lầu phòng trọ của hai chị em.
Ngày hôm sau, Tư Đồ Tình hỏi Mục Sinh: “Cha em tìm thấy chúng ta rồi?”
Mục Sinh đáp: “Chị, sao mà chị ngây thơ thế? Chúng ta là hai đứa trẻ vị thành niên, chẳng lẽ không dễ tìm? Bọn họ báo cảnh sát, đã sớm tìm được chúng ta. Chỉ là hôm đó chị đi làm thêm nên chỉ có mình em gặp họ thôi.”
Tư Đồ Tình hỏi: “Bọn họ không muốn chúng ta về nhà sao?”
“Đương nhiên là muốn. Nhưng em nói rằng dù họ có ép chúng ta về, em không chỉ tự sát mà còn kéo chị chết theo. Bọn họ không dám nữa, tạm thời để chúng ta ở bên ngoài.” Mục Sinh cười cười: “Cha em còn cho rằng… Khoảng nửa năm nữa thì em sẽ nguôi giận, chịu quay về. Ông ấy cũng ngây thơ thật đấy. Ông ấy nghĩ người mà ông ấy giết là ai?”
Tư Đồ Tình lại hỏi: “Vậy… Vậy tối hôm qua cha em đến đây làm gì?”
Ánh mắt Mục Sinh trở nên thâm sâu khó dò: “Ông ấy đến thăm em, sẵn đưa tiền cho em. Em dặn sau này ông ấy gửi qua ngân hàng cho em là được.”
Tư Đồ Tình nhíu mày: “Ông ấy, ông ấy đã sớm biết chúng ta ở đâu, có phải cũng đã sớm mang tiền tới rồi?”
Mục Sinh gật đầu: “Đương nhiên. Bọn họ sợ chúng ta ăn không no mặc không đủ ấm.”
“Vậy tại sao… Vậy tại sao…” Tư Đồ Tình siết tay lại: “Vốn dĩ chị không cần đi làm thêm, chị cũng không cần bỏ học. Vì sao em…”
Nắm lấy tay Tư Đồ Tình, nhìn thẳng vào mắt cô, Mục Sinh đáp: “Vì em yêu chị, chị gái.”
Tư Đồ Tình cảm thấy cô không thể lý giải được hành động của Mục Sinh: “Em, em nói cái gì…”
“Em nói là em yêu chị.” Dán sát vào bên tai Tư Đồ Tình, Mục Sinh nói: “Không nhìn thấy chị cam tâm tình nguyện trả giá vì em, làm sao em biết được chị yêu em như thế nào? Em chỉ muốn… nhìn thấy chị chứng minh rằng chị yêu em thôi.”
“Chị ơi, em tàn tật. Sao em có thể chắc chắn rằng cả đời này chị sẽ không bao giờ rời bỏ em?”
“Em chỉ muốn xác nhận một chút… Chị có thật sự chịu trả giá vì em hay không.”
“Không, Mục Sinh… Mẹ của chị có lỗi với em, nhưng chị còn cuộc đời của chị. Chị vốn ——”
“Chị, em chỉ là quá yêu chị mà thôi. Có lẽ em còn nhỏ, không biết xử lý mối quan hệ của chúng ta như thế nào. Dù sao đi nữa em cũng hận mẹ chị, mà chị lại rất giống mẹ mình… Nhưng em thật sự rất yêu chị. Chị tha thứ cho em được không? Em chỉ quá sợ rằng chị sẽ bỏ em mà đi.”
“Mục Sinh…”
“Nếu biết cha chúng ta tiền, có lẽ chị sẽ bỏ mặc em.”
Tư Đồ Tình không biết nói gì, nước mắt tủi thân liên tục chảy xuống.
Nhưng cô không thể bỏ Mục Sinh.
Cô đã chạy đến hiện trường tai nạn xe, mẹ Mục Sinh nằm giữa vũng máu chết không nhắm mắt, đôi mắt ấy vẫn còn trợn trừng nhìn thẳng về phía cô, giống như cô là kẻ đã gây nên tội ác tày trời.
“Chị, đừng khóc mà.” Mục Sinh vừa lau nước mắt cho cô, vừa nói: “Em cũng không dùng tiền của cha đâu. Em sợ dơ. Chỉ có chị đưa là tốt nhất. Em chỉ yêu chị thôi.”
Khi chuyện này vừa xảy ra, Tư Đồ Tình đã chịu k1ch thích lớn.
Nhưng sau đó, những chuyện tương tự kéo đến nhiều hơn, cô cũng xem như đã quen, đã trở nên chết lặng.
Cô khó chịu thì sao? Cô có thể bỏ mặc Mục Sinh được hay không?
Cô vốn đã mắc nợ cậu ta, sao có thể bỏ mặc một người tàn tật như vậy?
Thật ra cách đây đã lâu, Tư Đồ Tình thường nằm mơ thấy ác mộng.
Sau khi cô nấu cơm sáng cho Mục Sinh xong, quên tắt bếp, lại vội vã chạy đi làm thêm.
Trong nhà quả nhiên xảy ra hỏa hoạn, nhưng vì cô ở bên ngoài kiếm tiền nên không biết chuyện này.
Mục Sinh đáng thương, vì không thể đứng lên nên không thể trốn đi, chỉ có thể chết trong biển lửa.
Tư Đồ Tình trong ảo cảnh không hề nghĩ rằng cảnh trong mơ đó lại trở thành sự thật.
Tư Đồ Tình mệt mỏi quay về khu ở trọ, nhìn thấy căn phòng của mình đang bốc cháy.
Nghĩ đến Mục Sinh tứ cố vô thân, cô cảm thấy mình lại hại cậu thêm một lần nữa —— vì cô bận đi làm nên không thể chăm sóc cậu ta, lại hại cậu ta.
Hoảng sợ và áy náy bủa vây Tư Đồ Tình, cô bất an lao vào biển lửa.
“Cô bé, nguy hiểm!”
“Đừng đi! Lính cứu hỏa đến rồi!”
Những âm thanh đó không ngừng vang lên bên tai, sau đó cô bị nhiều người cản lại.
Không biết qua bao lâu, khi áy náy và lo lắng ép cô đến mức không thể thở nổi nữa, hai người lính cứu hỏa đã khiêng Mục Sinh ra ngoài.
—— Nhưng Mục Sinh chỉ còn là một thi thể cháy đen.
Mục Sinh chết, bị cháy đến chết.
“Không ——!”
Tư Đồ Tình quỳ xuống mặt đất gào lên.
Người cô yêu nhất, cũng là người đã hủy hoại cả cuộc đời cô, cứ như vậy mà ra đi.
Thế giới của cô chợt không còn gì. Giống như cô không thể cảm nhận được gì nữa.
Tư Đồ Tình và Mục Sinh đã sớm dây dưa ở bên nhau.
Dù tuổi không ớn, nhưng bọn họ đã ở bên nhau biết bao ngày đêm.
Giữa bọn họ là yêu, là hận, không thể phân biệt rõ. Ai nợ ai cũng không thể biết được.
Bây giờ Tư Đồ Tình chỉ biết một điều, những nỗi áy náy, nhớ mong, bí mật cùng tình yêu méo mó không muốn rời xa nhau, trong lúc cô chưa hoàn toàn nghĩ kỹ, trong lúc cô chưa chuẩn bị tốt, đã đột nhiên biến mất, rời xa khỏi cô mãi mãi.
Trước đây, thế giới của cô rực rỡ sắc màu.
Khi đó, em trai nhà bên thật đáng yêu, mẹ thật đẹp, dì và chú hàng xóm cũng thật tốt…
Sau đó, biến cố xảy ra, cô dẫn Mục Sinh rời đi, vất vả cùng cực, hai tay hai chân đều đầy vết chai. Thế giới của cô chỉ còn hai màu trắng đen.
Bây giờ thì…
Bây giờ, Tư Đồ Tình nhìn thi thể cháy đen không còn nhìn rõ ngũ quan kia, cảm thấy thế giới của mình không còn lại gì.
Giống như cô đang sống trong một thế giới không còn thứ gì tồn tại.
Không có Mục Sinh, không có cha mẹ, không có một ai. Trong thế giới này, ngay cả hai màu trắng đen cũng không còn.
Cảm giác trống rỗng duy trì một lúc lâu, Tư Đồ Tình chậm rãi khôi phục lại tri giác.
Cô nhận ra mình đang quỳ gối bên đường cái, trên đường có nhiều người tốt bụng đang an rủi mình. Bọn họ an ủi rất lâu, nhưng vừa rồi cô lại không nghe thấy gì.
Cho đến lúc này, khi các giác quan đã khôi phục phần nào, Tư Đồ Tình bắt đầu cảm thấy trái tim thật đau.
Trái tim cô như bị ai đó siết chặt lấy, bóp nát, cảm giác đau đớn này còn đau hơn cả vết thương sau lưng cô.
Khoan đã…
Vết thương trên lưng từ đâu ra?
Bây giờ, Tư Đồ Tình bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đáng sợ nhất, nhận ra gương mặt mình đã đẫm lệ.
Khi thoát khỏi cái chết cận kề, cô không khóc.
Nhưng vì một giấc mơ, cô lại khóc đến mức không thể kìm nén nổi.
Sờ s0ạng trên mặt theo bản năng, cô có cảm giác cả gương mặt mình như đi dưới mưa, rồi Tư Đồ Tình thở hổn hển, mở mắt ra, nhìn thấy Chu Khiêm đang cúi người nhìn mình.
Ánh mắt đối phương lạnh băng.
Người này trêu đùa cô, người này là con quỷ đáng sợ và tàn nhất trên đời!
Tư Đồ Tình đã mất hết sức lực, liều mạng một hơi cuối cùng, vươn tay túm chặt lấy vạt áo Chu Khiêm.
“Chu Khiêm, tao muốn giết mày. Tao muốn giết mày!”
Chu Khiêm lại vô cùng bình tĩnh.
Anh dùng đôi mắt tràn ngập mị hoặc nhìn Tư Đồ Tình, giọng nói dịu nhẹ.
“Tư Đồ Tình, nói cho tôi biết, vừa rồi cảm giác chân thật nhất của cô là gì?”
“Cô cần thành thật đối diện với tôi, cũng như thành thật đối diện với chính mình.”
“Khi nhìn thấy thi thể của cậu ta, phản ứng đầu tiên của cô là gì?”
“Tôi…”
Dường như nhớ lại gì đó, cả người Tư Đồ Tình cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại, Tư Đồ Tình nói không ra lời.
Chu Khiêm nặng nề tiếp tục nói: “Tư Đồ Tình, thành thật đi. Cô đã cảm nhận được nó đúng không? Để tôi xem, cô còn cứu chữa được hay không.”
“Tôi… Tôi…”
Lần thứ hai Tư Đồ Tình rơi lệ đầy mặt, cô thật sự chịu không nổi nữa.
Bất tri bất giác buông lỏng tay nắm lấy vạt áo Chu Khiêm, cô ôm mặt, bắt đầu khóc rống lên.
Sau ngày mẹ Mục Sinh chết, cô đã áp lực chính mình, áp lực lên đau khổ, thậm chí áp lực cả việc nhớ đến mẹ mình.
Mà bây giờ, qua nhiều năm như vậy, đã bao nhiêu ngày đêm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô khóc lớn.
Cảm xúc đã vỡ nát, cô khóc không thành tiếng mà trả lời Chu Khiêm.
“Tôi cảm thấy… nhẹ nhàng, như trút được gánh nặng, tôi cảm thấy được giải thoát. Tôi, tôi cảm thấy tôi được tự do. Giống như là tôi rất vui… Tôi cảm thấy tôi có thể sống bình thường. Tôi… Chu Khiêm…”
“Tôi thấy em ấy đã chết, phản ứng đầu tiên của tôi là… như trút được gánh nặng. Cho nên Chu Khiêm…”
“Cậu vừa lòng chưa?!”
“Cậu vừa lòng chưa hả Chu Khiêm?!!”
Im lặng chờ cô khóc suốt một phút, Chu Khiêm vươn tay, vỗ vỗ vai cô.
“Chứng tỏ cô còn cứu chữa được. Vậy thì nhớ kỹ cảm giác đó đi, Tư Đồ Tình.”
“Nhớ kỹ cảm giác đó, tự do, giải thoát, như trút được gánh nặng.”
“Bây giờ cô có thể rời khỏi cậu ta rồi.”
“Tha cho mình, hãy sống vì mình đi.”
Bên ngoài trò chơi. Trước màn hình.
Mục Sinh trơ mắt nhìn, Chu Khiêm ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh rét căm căm đâm xuyên qua màn hình, nhìn thẳng về phía con bạc.
Anh trào phúng nói sự ác ý sâu trong lòng: “Nghe rõ chưa? Nhìn thấy cậu chết, phản ứng đầu tiên của cô ấy là như trút được gánh nặng.”
“Trong đời cô ấy sợ hãi một điều duy nhất, là cô ấy bất cẩn khiến cậu chết.”
“Nhưng điều mà cô ấy mong chờ nhất, cũng lại là —— khiến, cậu, chết.”
…
Xong việc, video tham gia phó bản này của Chu Khiêm được phát lại nhiều lần ở đại sảnh trò chơi, nhận được nhiều sự quan tâm, chú ý, cũng nhận được vô số bình luận từ người khác.
[ Đm quá nghịch thiên rồi? Tôi chưa bao giờ xem một kịch bản như thế này? Cậu ta cũng giỏi thu phục lòng người quá rồi đó! ]
[ Tôi không hiểu, cậu ta tốn nhiều điểm kỹ năng như vậy chỉ đến khiến con bạc của Tư Đồ Tình tức giận thôi? Để châm ngòi ly gián? Vậy thì sau này Chu Khiêm phải đối mặt với Tư Đồ Tình như thế nào? ]
[ Sau này như thế nào thì tôi không biết, nhưng ở trong phó bản này mà làm thế thì cậu ta vẫn có lời. ]
[ Không phải sao? Bọn họ còn bốn người, sao có thể bình thường mà thoát ra ngoài? Bây giờ mà không thu phục Tư Đồ Tình thì đến bao giờ mới thu phục? Lát nữa còn phải đánh một trận ác liệt nữa đó! ]
[ Thật ra tôi cảm thấy Tư Đồ Tình khá đáng thương. ]
[ Lầu trên, người đáng thương đó cũng có chỗ đáng giận! ]
[ Cứ nói thế đi… Dù sao cô ấy cũng bị ép buộc mà. Xem sau này cô ấy có thể lấy công chuộc tội không. Ví dụ như là cố gắng kiếm đồng tiền vàng, cuối cùng đưa tiền cho Vân Tưởng Dung, giúp cô ấy hồi sinh Cao Sơn này? ]
[ Thật ra tôi cảm thấy mọi người đều bỏ qua trọng điểm rồi. Không phải trọng điểm nên là Tư Đồ Tình là một người chơi cấp thấp, theo lý thuyết thì vô oán vô thù với Chu Khiêm… Vì sao cô ấy lại xuống tay với Chu Khiêm? Ai ra lệnh? ]
[ Quân đoàn Đào Hồng? Tôi nghe nói Đào Hồng gửi cho cô ấy giấy thông hành, giúp cô ấy vào đại sảnh thăm quan… ]
[ Vì sao Đào Hồng lại muốn giết Chu Khiêm? Không phải lãnh đạo của họ đều lui về ở ẩn hết rồi sao? ]
[ Không phải lần trước Mục Sư giúp chúng ta phân tích rồi à? Chu Khiêm được một người chơi cấp Thần nhìn trúng, muốn bồi dưỡng cậu ta thành 【 người chăn chiên 】của mình! ]
[ Chẳng lẽ Chu Khiêm bị cuốn vào cuộc phân tranh giữa những người chơi cấp Thần? Lúc trước tôi nghe nói giữa những người chơi cấp cao có nội chiến phe phái gì đó… Đừng nói là thật nha? Tôi còn nghe đồn người chơi cấp Thần mà chọn ai thì người đó có thể chân chính sóng vai cùng Thần đó! ]
[ Lầu trên, tôi cũng có nghe. Không phải hai người 【 Học Giả 】và 【 Huyết Ma 】đang tranh hạng nhất sao? Ai là top1, ai là vua của trò chơi, dẫn dắt mọi người đây! ]
[ Cùng với lầu trên, tôi cũng nghe rồi. Hai người đó hình như còn đang ép người chơi xếp thành hàng. Giữa bọn họ hình như sắp nổ ra ác chiến! Bây giờ không biết bên phía quân đoàn Đào Hồng như thế nào. Tóm lại thì giữa những người chơi cấp cao đang có một cuộc chiến tranh đoạt 【 người chăn nuôi 】rất căng thẳng! Ai tới trước, chiến tranh trong tương lai sẽ có lợi hơn. Đối với Chu Khiêm thì… Đúng là không chiếm được thì tốt nhất nên diệt trừ! ]
[ Chu Khiêm mới tham gia có hai phó bản, là người được chú ý nhất trong những người chơi mới, hiện tại cũng đang xếp top1 trong bảng xếp hạng người chơi mới. Ra là bị đuổi giết như vậy sẽ được thay đổi đãi ngộ à? Tôi không hâm mộ chút nào! ]
[ Đúng vậy đúng vậy. Người chơi cấp Thần ơi làm ơn đừng chú ý đến em nha! Làm ơn tha cho em, em không muốn làm 【 người chăn nuôi 】đâu. Để em tự do nha, xin cảm ơn! ]
[ Hai lầu trên thật tự luyến, mấy người nghĩ mấy người có giá lắm hả? ]
Trong ghế lô, Mục Sư lẳng lặng nhìn đánh giá của mọi người, không biết vì sao lại khẽ thở dài một hơi.
Sau đó y mở một lá thư. Trên thư có ấn ký hoa đào.
…
Bây giờ, trong trò chơi.
Bóng tối kéo đến, che khuất ánh trăng.
Con phố lại tối đi vài phần.
Tư Đồ Tình vẫn khóc, Chu Khiêm lại nhìn về phía con phố.
Cách đây không lâu, Đại Sấu đã cột thuốc nổ quanh người, muốn kéo người chơi đồng quy vu tận. Nhưng cuối cùng cậu bé không thể làm được, cuối cùng chỉ có một người chết là chính cậu.
Bên kia, Tiểu Bàn nhanh chóng chạy khắp con phố, vung máu chó và dán bùa ở khắp nơi.
Kể từ đó, những con quỷ lần lượt biến mất.
Sau khi nhận được tin nhắn của Chu Khiêm, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ không chỉ tránh xa Đại Sấu mà còn nhanh chóng chú ý đến động tĩnh của Tiểu Bàn.
Khi Chu Khiêm sử dụng kỹ năng ác mộng xương trắng với Tư Đồ Tình, Tiểu Bàn vừa đối phó xong với cả trăm con quỷ, nhìn thấy Đại Sấu đã chết nhưng lại không có người lớn nào ở bên cạnh, cậu bé lại lao về phía nhóm người chơi.
Hà Tiểu Vĩ trừng lớn mắt: “Đm, chẳng lẽ nó cũng có bom?”
Vân Tưởng Dung thấp giọng nói: “Nhanh dùng đàn khống chế nó đi!”
Vân Tưởng Dung vừa dứt lời, Hà Tiểu Vĩ đã lấy đàn lia ra, gảy đàn ngay.
Hệ thống vẫn chưa cảnh báo nguy hiểm về Tiểu Bàn hay Đại Sấu, chứng tỏ hai đứa trẻ này không phải là “quái” cần xử lý của phó bản. Hai đứa trẻ chỉ âm thầm hại người, bản thân không có kỹ năng gì đặc biệt, chứng tỏ chúng cũng rất yếu ớt.
Quả nhiên, Hà Tiểu Vĩ chỉ đàn hai lần, sóng âm đánh về phía chân Tiểu Bàn, cậu bé liền ngã xuống mặt đất.
Cậu bé vừa ngã xuống, Vân Tưởng Dung cũng tung chiêu ngay, tơ liễu ồ ạt buông xuống, tàn nhẫn đánh về phía cánh tay của Tiểu Bàn.
Vân Tưởng Dung không tung hết sức, nhưng dùng để đối phó với NPC không tính là quái như Tiểu Bàn thì đã đủ.
Chờ đến khi Tiểu Bàn hoàn toàn nằm trên mặt đất, Vân Tưởng Dung cầm một sợi dây thừng tiến lên, đầu tiên là trói hai tay cậu bé lại, tránh để cho cậu bé bấm kíp nổ. Sau khi xóa bỏ nguy hiểm kíp nổ, Vân Tưởng Dung cũng trói cả hai chân cậu bé.
Hà Tiểu Vĩ tiến lên giúp đỡ, cuối cùng cả hai cột Tiểu Bàn vào cột đèn đường.
Lúc này, cùng Tiểu Bàn mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, Hà Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, là Chu Khiêm đang đi đến.
“Khiêm ơi, tôi thật sự không hiểu nổi. Rốt cuộc là sao vậy?” Hà Tiểu Vĩ chạm nhẹ vào cánh tay Chu Khiêm, lại liếc mắt nhìn Tư Đồ Tình đang khóc rống phát ti3t ở bên kia.
Chu Khiêm nói: “Bây giờ mất một ít điểm kỹ năng, đáng giá. Nếu không sau này thật sự rất phiền. Có Tư Đồ Tình ở đây thì đỡ được việc.”
Hà Tiểu Vĩ lại nhìn Tiểu Bàn, hỏi: “Cho nên… Là sao? Vì sao hai đứa trẻ… lại muốn hại chúng ta? Quỷ thì… không có tấn công chúng ta?”
Chu Khiêm hỏi lại: “Có con quỷ nào tấn công anh chưa?”
Hà Tiểu Vĩ xoa tay: “Không có.”
Chu Khiêm nói tiếp: “Thật ra mọi thứ đều hợp lý. Anh nghĩ lại xem, bối cảnh của thành phố này là gì?”
Hà Tiểu Vĩ nói: “Bị quân S xâm lược… Quân 7 bảo vệ người dân!”
“Đúng vậy.” Chu Khiêm nói: “Anh nghĩ xem, khi bà mai mối nhìn thấy chúng ta, bà ấy đã nói gì?”
“A a a, tôi biết rồi.” Hà Tiểu Vĩ đáp: “Bà ấy nói gần đây có nội gián vào thành phố, bảo chúng ta phải chú ý không được để lộ thân phận. Bà ấy bảo chúng ta cởi quân phục ra. Có nghĩa là bà ấy đang bảo vệ chúng ta!”
“Đúng, chính là như vậy.” Chu Khiêm nói: “Ngoài ra còn một việc khác. Khi anh lấy thân phận là Đông Thủy để kết hôn, Khương Dư Thanh khi còn trẻ cũng xuất hiện. Trong góc nhìn của ông ấy, ông ấy không cho rằng những người này là quỷ. Ông ấy đối xử với họ cũng giống như đối xử với chúng ta.”
“Đừng quên, chúng ta cũng đã phân tích từ trước, Khương Dư Thanh trẻ luôn bảo vệ chúng ta, luôn đứng về phía chúng ta.”
“Cho nên sự xuất hiện của ông ấy không chỉ mở ra một cốt truyện ẩn cho chúng ta mà còn là gợi ý từ trò chơi —— “quỷ” trong nhiệm vụ phụ này thực chất là người tốt.”
Tạm dừng một lát, Chu Khiêm nói tiếp: “Cách đây không lâu, chúng ta cũng bị một đám quỷ nhỏ vây quanh. Chúng không muốn thương tổn chúng ta, chỉ là chúng không biết mình đã chết, vẫn tiếp tục cướp bóc như khi còn sống. Nhưng khi nhìn thấy bộ quân phục số 7 của tôi, chúng liền thu tay lại, hơn nữa còn rất vui mừng. Chúng chạy đi báo tin rằng quân 7 đã đến. Họ cho rằng… người dân đã có cứu trợ.”
Hà Tiểu Vĩ ngẩn ra một lúc, sau đó nói: “Bà mai mối bảo chúng ta thay quần áo. Nhưng chúng ta vẫn bị bại lộ. Chúng ta…”
Sau khi hoảng thần, hắn nói: “Chúng ta đã sớm bị bại lộ! Tiếng kèn xô na, người tham gia tiệc đang trên đường đến bữa tiệc, khi đó chúng ta vẫn mặc quân phục, thật ra chúng ta đã sớm bị người khác nhìn thấy. Nhưng, nhưng người nhìn thấy chúng ta là… là…”
Ánh mắt Hà Tiểu Vĩ chuyển sang Tiểu Bàn đang bị trói gô lại. Hắn nhíu mày, cảm thấy chân tướng không chỉ khiến khổ sở mà còn không thể tin nổi, cho nên hắn gần như khó chấp nhận được.
“Năm tháng chiến tranh, không gì là không xảy ra được.” Chu Khiêm nói: “Quân S xâm lược Bách Thành, tàn sát bá tánh… Cô gái nhà họ Trương không thể chờ Đông Thủy của mình quay về, cuối cùng cũng qua đời.”
Nghĩ đến ánh mắt tươi cười của cô gái nhà họ Trương trong tấm ảnh, lại nhớ đến mảnh vải áo cưới đỏ rực cùng chiếc giày thiêu ở dưới hố chôn tập thể, hốc mắt Hà Tiểu đỏ lên.
“Đây là một thế giới thật giả lẫn lộn.”
“Hố chôn tập thể kia, e rằng thực sự đã xảy ra trong hiện thực. Thành phố này không còn một ai là người, có lẽ là gì năm đó người của Bách Thành gần như đã bị giết sạch.”
“Còn lễ cưới của Đông Thủy và cô gái nhà họ Trương… Có lẽ chưa từng xảy ra. Đó hẳn là ước nguyện của Khương Dư Thanh. Ông ấy biết mọi người đã chết, nhưng lại hy vọng dù là hình thái quỷ đi nữa thì… chiến hữu của mình cũng có thể hạnh phúc bên cạnh cô gái nhà họ Trương, cho nên ông ấy đã xây dựng ảo cảnh này trong không gian ý thức của mình.”
Ánh mắt Chu Khiêm hơi tối lại, sau đó nói: “Ký ức chân thật cùng ước nguyện chưa thành, đã tạo lập nên thế giới này. Chúng ta cần phải phân biệt đâu là thực, đâu là giả.”
“Ví dụ như… chuyện hai đứa trẻ này hại người, có khả năng đã thực sự xảy ra.”
Trong trí nhớ của Khương Dư Thanh không thể bỗng nhiên xuất hiện một hố chôn tập thể như vậy. Hơn phân nửa là do ông đã tận mắt nhìn thấy.
Như vậy thì có thể suy đoán một cách logic rằng sau khi Đông Thủy và cô gái nhà họ Trương hủy bỏ hôn ước, Đông Thủy rời khỏi Bách Thành, tập hợp cùng tiểu đội Liệp Ưng, một đường hộ tống Khương Dư Thanh đến Nam Thành.
Có lẽ trong quá trình đi, bọn họ đi ngang qua Bách Thành, nhìn thấy chiến trường hỗn loạn, thành phố không còn một ai.
Bọn họ thấy nhiều thi thể, tìm thấy được hố chôn tập thể, cũng tìm thấy cả mảnh vải áo cưới cùng chiếc giày thêu của cô gái nhà họ Trương.
Cùng lúc đó, bọn họ đang mạo hiểm mạng sống của mình để vào trong Bách Thành.
Vì ở đây chắc chắn tràn ngập thế lực của quân S.
Như vậy thì hai đứa nhỏ này đóng vai trò gì?
Chúng vốn là người của Bách Thành, hơn nữa còn nhỏ, chắc chắn dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của tiểu đội Liệp Ưng.
Có lẽ khi tiểu đội Liệp Ưng gặp nguy hiểm, hoặc là bị nhốt ở nơi nào đó, Tiểu Bàn và Đại Sấu xuất hiện, nói với họ rằng “Anh ơi chị ơi, theo chúng em đi, chúng em sẽ cứu mọi người!” chăng?
Trong tiểu đội Liệp Ưng hẳn là có người mắc mưu, đi theo sau, Tiểu Bàn và Đại Sấu bấm kíp nổ, người đó cũng hy sinh.
Hà Tiểu Vĩ dùng một ánh mắt khó tả nhìn Tiểu Bàn bị trói, hỏi Chu Khiêm: “Nhưng, vì sao chứ? Nếu toàn bộ thành phố bị quân S chiếm đóng thì chẳng phải chúng cũng dễ dàng gi3t chết tiểu đội Liệp Ưng hay sao? Vì sao còn phải mượn sức hai đứa trẻ Bách Thành làm chuyện này… Và vì sao hai đứa trẻ lại đồng ý?”
Ánh mắt Chu Khiêm lạnh xuống: “Quân S… Có lẽ cũng giống tên của mình, chúng là loài rắn độc. Hoặc có thể nói, so với rắn thì chúng còn độc hơn. Chúng không chỉ muốn giết người Bách Thành mà còn muốn xem bọn họ giết hại lẫn nhau.”
“Có lẽ những cách giết người thông thường không còn thỏa mãn chúng nữa. Cho nên, chúng ép hai đứa trẻ Bách Thành, đi giết… quân 7 mà hai đứa trẻ hết mực ngưỡng mộ.”
Hai mắt Hà Tiểu Vĩ đỏ lên, nói không nên lời.
Chu Khiêm đi đến trước mặt Tiểu Bàn, hỏi: “Chúng bắt em, hoặc là dụ dỗ em, lấy mẹ em ra uy hiếp, đúng không? Có phải chúng nói với hai em rằng… chỉ cần cột bom vào người, lừa bọn anh thoát đi, trong khi đang chạy trốn thì dùng bom một lưới bắt hết, sau đó sẽ tha cho mẹ của hai em?”
Ngẩng đầu nhìn Chu Khiêm, Tiểu Bàn run rẩy ch ảy nước mắt: “Xin lỗi. Em chỉ muốn tìm mẹ… Em chỉ muốn mẹ quay về.”
Đúng lúc này, “Đoàng” ——
Sau tiếng súng nổ, Tiểu Bàn chết giữa vũng máu.
Quân S giết toàn bộ thành phố Bách Thành, chỉ để lại Đại Sấu và Tiểu Bàn.
Dụ tiểu đội Liệp Ưng vào thành phố, chúng muốn hai đứa trẻ này gi3t chết họ.
Một khi thành công, chúng có thể xem một màn đồng bào giết hại lẫn nhau.
Một khi thất bại, cũng không sao. Chúng sẽ tự ra tay gi3t chết quân 7.
Bây giờ, hai đứa trẻ này đã thất bại.
Vì vậy quân S ẩn nấp trong bóng tối chuẩn bị hành động.
Chu Khiêm tiến lên trước, đứng trước mặt Tiểu Bàn.
Dù Tiểu Bàn không còn nghe thấy nhưng Chu Khiêm vẫn nhẹ giọng nói: “Không cần xin lỗi. Em không phải kẻ thù của bọn anh, là quân S.”
“Khiêm à, chúng ta… Chúng ta…” Hà Tiểu Vĩ nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ hắn vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ.
Sau đó hệ thống gửi thông báo.
【 Người chơi kích hoạt cốt truyện chính: Khương Dư Thanh bị quân S bắt đến Bách Thành, quân S dùng nghiêm hình tra tấn ông, muốn tìm ra cơ mật nghiên cứu khoa học; Khương Dư Thanh thà chết không chịu khuất phục, sau đó được một gián điệp của quân 7 trà trộn vào quân S cứu, cuối cùng trốn thoát khỏi Bách Thành 】
【 Nhiệm vụ của người chơi: Lấy danh nghĩa của tiểu đội Liệp Ưng, tìm ra Khương Dư Thanh, dẫn ông ấy đến bến tàu phía Tây, lên thuyền chạy trốn 】
“Tiểu Vĩ ——”
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi, Hà Tiểu Vĩ liền nhìn Chu Khiêm.
Bóng tối đã tan đi, ánh trăng dịu dàng soi chiếu ánh mắt trong trẻo của Chu Khiêm.
“Sao, sao vậy?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.
Không còn tâm trạng vui đùa như thường, ảnh hưởng từ cốt truyện, giọng điệu của Hà Tiểu Vĩ sầu não hơn.
Sau đó hắn thấy Chu Khiêm nhìn mình bằng một đôi mắt sáng: “Chúng ta chơi lớn, được không?”
“Chơi lớn là sao?” Có vẻ cũng ảnh hưởng từ Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy có chút kích động.
Chu Khiêm đáp: “Trong thế giới hiện thực chỉ có thể làm người xấu. Vậy chúng ta ở trong phó bản làm… anh hùng đi.”
“Cậu muốn làm gì?”
“Đương nhiên là giết sạch quân S, báo thù cho mọi người!”