Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 8


Cách xa sự hối hả và nhộn nhịp của núi rừng, một cung điện nguy nga và tráng lệ sừng sững.
Bên trong cung điện sáng trong như là pha lê, trong đây thật sự có rất nhiều cây táo nhưng chưa có quả.
Phía sâu bên trong rừng táo, có một vị thần đang ẩn mình.
Gương mặt tinh xảo của thần là tuyệt vời không thể nói, đôi mắt của thần sâu thẳm như pha lê dưới đáy biển.
Đôi mắt ấy đang phản chiếu màu xanh của lá cây và mặt hồ, từ trong đôi mắt ấy có thể nhìn thấy những đám mây trên bầu trời như là một thế giới mới, hay là chiếc lá rơi trong gió.

Nó như một người không liên quan đứng ở bên ngoài nhìn ngắm thế giới này, mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng không hiểu sao cả người của anh ta vẫn bị vô số cành cây quấn chặt, nhìn bộ dạng của anh ta hình như cũng không có ý muốn chống cự.
Đây là Đại thần Yipo trong truyền thuyết.
Nhìn thấy Đại thần Yibo mở mắt, hai nữ thần đứng giữa không trung cúi đầu chào anh.

"Đại thần, đây là tín đồ giả đã giả mạo để vào đây.

Tôi và em gái tôi đã bắt được hắn ta! Chúng ta nên giết hắn ta!"
Yibo bình tĩnh mà nhìn hai người, sau đó nhắm mắt lại.
Hai nữ thần nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu, đồng thời buông tay ra, Đổng Tường liền rơi xuống phía dưới hồ nước.
Ngay khi cả người Đổng Tường rơi vào trong hồ nước, nó lặp tức nổ tung thành vô số mảnh nhỏ.
Màn sương máu lặng lẽ lan tràn, nhuộm đỏ cả một vùng không gian rộng lớn.
Nhưng xung quanh hồ dường như có một kết giới ngăn lại, tất cả những giọt máu đó khi chuẩn bị văng qua mặt hồ, đều đồng loạt rơi xuống.
Cả một mặt hồ rộng lớn bị nhộm đỏ.
Trong lúc này, trong hồ nước không phát ra bất kì âm thanh nào.
Những cảnh quay này giống như là một bộ phim kinh dị, được phát trực tiếp trước mặt các tín đồ.
Trên mặt hồ, váy của các nữ thần vẫn trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi nào.
Hai người đồng thanh nói: "[Hồ trừng phạt] có thể rửa sạch tội lỗi của mọi người.

Cầu mong từ nay không còn dối trá và lừa gạt trên thế giới này nữa.

Cầu mong hồ thiêng có thể trả lại sự trong sạch cho mọi người."
Câu thần chú được đọc lại ba lần, sau ba lần mặt hồ bị nhộm đỏ nhanh chóng trở lại trong veo như lúc đầu.
Mặt hồ phản chiếu mái vòm lộng lẫy mờ ảo của cây xanh và cung điện, như thể ở đây chưa từng xảy ra việc gì.
Nhìn những chuyện đang xảy ra, bốn người trong trò chơi đồng loạt hiểu ra.
- ----- Bọn họ không thể tùy tiện chạm vào nước trong hồ.wattpadtien161099
Sau khi xử lý Đổng Tường xong, hai nữ thần vẫn đứng lơ lửng trên mặt hồ.
Hai người nhìn nhau, và sau đó dùng sức mạnh của mình để làm phép.
Ngay sau đó, ba cây cầu trong suốt xuất hiện trên mặt hồ.
Một nữ thần trở lại bờ hồ, sau khi làm phép, trên cổ mỗi tín đồ đều có một con số.

Nữ thần cho biết: "Các con số được cung cấp ngẫu nhiên từ 1 đến 24.

Mời mọi người sang bên kia để gặp Đại thần Yibo theo thứ tự của mình.

Mọi người có thể đi cùng lúc ba người.

Để tôi xem… Nhóm đầu tiên, ai mới là người may mắn gặp được Đại thần Yibo?”
Chu Khiêm cầm số của mình lên xem - của cậu là số 3.
Cậu không phải là người đầu tiên nhìn thấy được Đại thần, nhưng cậu là một trong những người đi đầu tiên.
Ngay sau đó, những tín đồ có số thứ tự 1, 2, 3 lần lượt đứng trên những cây cầu, theo sự hướng dẫn của nữ thần.
Chu Khiêm đứng ở phía ngoài cùng bên trái.
"Trước khi qua cầu, mọi người có thể nói chuyện, nói xem Đại thần đã làm gì có lỗi với mọi người.

Nói theo số thứ tự của mỗi người, nói xong là có thể gặp được Đại thần.

Nếu ai muốn nói chuyện, thì phải nói thật lòng mình.”
Giọng nói của nữ thần vẫn lanh lảnh và trong trẻo, mang đến cho người ta cảm giác khó hiểu.
Nhưng những gì nữ thần nói thật sự rất kì lạ.

"Khi được gặp Đại thần, mọi người có thể làm bất cứ đều gì với Đại thần cũng được.

Đại thần sẽ không phản kháng, mỗi tín đồ có 5 phút."
Tín đồ số 1 là cô gái có bụng bầu to và dáng đi khá gượng gạo.
Cô ôm lấy cái bụng to tròn của mình, cô dẫn đầu nói: "Tôi từng rất biết ơn Đại thần Yibo.

Từ lúc đó tôi rất tin tưởng vào Đại thần, và ước muốn của tôi đã trở thành sự thật.

Tôi muốn thi vào trường Y, và tôi đã thành công.

Sau đó tôi có thích nột giáo thảo trong trường của mình, nhưng giáo thảo đã có bạn gái.

Nên tôi có đến để cầu xin với Đại thần.

Sau đó tôi đã được như ý nguyện của mình......!Nhưng anh ấy lại chết."
"Tôi, tôi hiện tại đang có thai!" Giọng nói của số 1, đột nhiên kích động lên, "Là con gái! Anh ấy rất vui vì mình có con gái! Nhưng anh ấy đã chết! Tôi với anh ấy vượt qua biết bao nhiêu là khó khăn gian khổ.


Cuối cùng mới vất vả kết hôn được với nhau, nhưng tất cả đã tan biến hết......!Làm sao tôi có thể cam tâm?”
Cô ta đột nhiên khóc lên, trong giọng nói đầy sự tức giận.

"Đương nhiên là tôi muốn cầu nguyện với Đại thần! Tôi muốn anh ấy sống lại! Nhưng Đại thần lại nói, với sức mạnh của Đại thần không thể thực hiện được cầu xin của tôi...."
"Làm sao có thể, làm sao như vậy được!!! "
"Cô rất đáng thương.

Đại thần cảm thấy rất có lỗi với cô.

Cô hãy trúc giận lên người Đại thần mà cô tin tưởng.

Đại thần sẵng sàng để chịu đựng cơn giận của cô."
Nữ thần nói: "Mời người tiếp theo."
Số 2, là một người đàn ông trung niên, cỡ khoảng 50 tuổi, ông ta rất gầy, hình như chỉ toàn là xương.
Đôi mắt có quầng thăm rất đen, cả người nhìn rất mệt mỏi, như là bị đè nặng bởi cuộc sống này.
"Tôi là tài xế.

Tôi cũng rất biết ơn Đại thần Yibo.

Đại thần nói với tôi rằng có thể thực hiện bất cứ yêu cầu nào của tôi.

Tôi không tin vào tai bay vạ gió, tôi còn phải tự nuôi mình.

Vì thế, tôi không có trực tiếp mở miệng xin Đại thần cho tôi tiền! Tôi chỉ mong vết thương trên lưng mình sẽ bình phục lại, để tôi có thể tiếp tục đi lái xe."
" Điều ước của tôi đã thành hiện thực, vết thương trên lưng tôi cũng lành lại.

Sau này, mẹ tôi ngày càng già yếu, bà như sắp chết.....!Bà là người đã nuôi tôi lớn, khó khăn lắm tôi mới trả ơn được cho bà.

Bây giờ bà mất đi thì làm sao được? Vì vậy, tôi đã cầu xin với Đại thần, mong rằng bà ấy có thể sống lâu hơn.

Nhưng..."
Đôi mắt ông ta âm u, siết chăt tay: "Bà ấy thật sự có thể sống rất lâu.

Nhưng bây giờ không thể tự chăm sóc bản thân mình, thường xuyên bị bệnh...."

"Nếu tôi trẻ lại hơn mười tuổi thì không sao.

Nhưng bây giờ tôi ngày càng già, tôi không thể tiếp tục cái nghề lái xe chở hàng vào buổi tối của mình được! Tôi không thể kiếm được nhiều tiền...!Tôi không có khả năng để thuê người chăm sóc mẹ, tôi chỉ có thể để vợ chăm sóc bà.

Nhưng mà cô ấy không muốn! Cô ấy nói là không muốn chăm sóc mẹ tôi nên đã ly hôn với tôi.

Tôi ở tuổi này, bây giờ thất sự đã không còn nhà!!!"
“Vợ, vợ đi rồi.

Mẹ.....!Mẹ cũng bị mất trí, suốt ngày phát điên, mẹ muốn đợi con về ăn cơm, còn con thì...."
Vậy nguyện vọng của con bây giờ là muốn mẹ chết sao?
Chu Khiêm khinh thường nghĩ.
Chu Khiêm chỉ nghe thấy tín đồ này nói lại lần nữa: “Tôi đã cầu xin lần thứ ba với Đại thần, hy vọng rằng cơ thể của mẹ tôi có thể trở về như lúc ban đầu, có thể nhớ lại tôi, nhưng Đại thần lại nói là mình không có khả năng."
"Tôi thật sự.....!Là không thể nhịn được nữa, nếu cứ như thế tôi làm sao có thể sống tiếp được? Vì thế tôi lập tức cầu xin Đại thần, cầu xin đại thần có thể giết mẹ tôi.

Nhưng Đại thần nói...."
Đôi mắt tín đồ đầy hung dữ nói: "Không có khả năng!"
Tín đồ số 2 nói xong, liền đi qua cầu đến chỗ Đại thần.
Đến lượt người thứ ba là Chu Khiêm.
Nữ thần nhìn cậu nói: "Tín đồ số 3, Đại thần có ơn với cậu không, cậu có ghét bỏ Đại thần cái gì không?"
Chu Khiêm đứng trên cây cầu trong suốt mờ ảo, xung quanh là màu xanh của cây cỏ, phía xa xa là Đại thần có thể chấp nhận sự chà đạp của tín đồ.
Liếc mắt nhìn về phía Đại thần Yibo, Chu Khiêm trả lời câu hỏi của nữ thần.
"Tôi thích tiền và tình d*c.

Đại thần đã làm cho tôi có tất cả.

Nhưng mà người tôi yêu đã tự sát.

Cho nên tôi muốn đại thần có thể làm cho em ấy sống lại...."
Lúc này, Chu Khiêm cố ý bắt chước giọng điệu của hai tín đồ khi nãy: "Nhưng Đại thần lại nói, mình không có khả năng để thực hiện điều cầu xin của tôi.

Thật là đáng ghét."
Sau khi nói xong, dưới sự hướng dẫn của nữ thần, Chu Khiêm bước lên cây cầu trong suốt để qua mặt hồ có thể xé con người thành trăm mảnh.

Cậu tốt cuộc đã đến gần được Đại thần Yibo.
Lúc này, tín đồ số 1 đã ra tay.
Cô bước đến chỗ Đại thần Yibo, siết chặt tay, như muốn tát thẳng vào mặt anh ta.
Nhưng khi lòng bàn tay của cô gần chạm đến Đại thần, cô lại lộ ra vẻ rụt rè.
Thật sự có thể sao?
Dù sao, anh ta cũng là một vị thần có sức mạnh rất lớn.
Cô thật sự có thể làm như vậy với Đại thần sao?wattpadtien161099
Liệu rằng cô có bị trừng phạt không?

"Cô sợ cái gì?"
Tín đồ số 2 nói: "Vừa rồi mọi người chà đạp anh ta, anh ta cũng không hề có phản kháng! Đây là vị thần mà chúng ta tin tưởng Hahaha, anh ta bây giờ thật hèn nhát! Anh ta đã cho chúng ta hy vọng, nhưng thất vọng lại càng lớn hơn! Nếu không có anh ta, tôi bây giờ có thể đã có một cuộc sống dễ chịu hơn!"
Nói xong, ông ta lấy ra một con dao rất sắc bén, đi thẳng đến trước mặt Đại thần Yibo, muốn đâm vào gương mặt của anh ta: "Tao giết mày!!!"
Tín đồ số 2, khi nói mấy lời này thất sự không hề sợ hãi chút nào.

Nhưng khi dao sẽ thất sự đâm trúng thì ông ta lại sợ.
Đây là phản ứng bản năng của con người, khi đối diện với một người mạnh hơn mình rất nhiều lần.
Vì thế, ông ta đã đâm con dao này rất nhẹ, chỉ tạo một vết thương nhỏ nơi khóe mắt của Đại thần Yibo.
Những hạt máu không ngừng trào ra trên gương mặt trắng nõn của Đại thần Yibo.

Lát sau cả gương mặt đã bị nhiễm đỏ.
Nhưng Đại thần Yibo vẫn nhắm mắt, không hề có một cái nhíu mày nào.
Nhìn phản ứng của Đại thần Yibo nhưng đã tiếp thêm dũng khí cho tín đồ số 2, ông hít sâu một hơi rồi dùng dao đâm vào vai của Đại thần Yibo.

Máu lập tức chảy ra, nhỏ giọt liên tục dọc theo thân cây, rơi xuống trên lá cây.

Nhộm một màu đỏ thẳm dưới góc cây.
Ngay khi tín đồ số 2 chuẩn bị tiếp tục ra tay với Đại thần Yibo, Chu Khiêm đã tiến lên và hỏi: "Đại thần Yibo rất yêu thương các tín đồ và sẵng sàng để chúng ta trúc giận lên người.

Vậy thì anh đừng từ chối làm lành với chúng tôi chứ?"
"Anh có thể mở mắt ra để nhìn tôi không?"  
Đúng lúc đó, tín đồ số 2 đã dùng dao đâm vào trán Đại thần Yibo.
Máu chảy xuống, nhuộm đỏ hàng mi dài của anh, rồi rơi vào mắt anh.
Con ngươi màu xanh lam lập tức bị bao phủ bởi máu, khiến đôi mắt nhìn trông rất kinh khủng.
Chu Khiêm đã nhìn thấy cảnh này, đương nhiên là vì Đại thần Yibo đã mở mắt ra.
——Đó là ánh mắt gì?
Mặt nước trong veo nay đã nhiễm màu đỏ của máu, màu xanh của biển sâu đã hòa huyện với này đỏ của máu tạo nên một bức tranh rất sâu sắc.

Nhưng cho dù có nhộm màu nào đi nữa, thì trong đôi mắt của anh ta vẫn không hề có cảm xúc.
“Anh có đau không, Yibo?” Chu Khiêm hỏi anh.
Yibo lặng lẽ nhìn Chu Khiêm một lúc lâu, sau đó gật đầu: "Nếu tôi không cảm nhận được đau, vậy sự trúc giận của các tín đồ là vô nghĩa.

Vì thế, tôi đương nhiên là cảm thấy đau."
"Vậy anh có sợ là chúng tôi, sẽ giết anh không?"
—— Nhìn hai tín đồ kia điên cuồng như thế, mấy người bên kia cũng rất muốn ra tay.

Nhìn tư thế của bọn họ Chu Khiêm không hề ngạc nhiên khi cảm thấy hình như họ muốn ăn thịt của Đại thần Yibo.
“Thần sẽ không chết.” Yi Po bình tĩnh nhìn Chu Khiêm, “Tín đồ yêu quý của tôi, cậu không thể gi3t chết được tôi đâu.

Những việc kia chỉ làm cho tôi cảm thấy đau thôi."
"Lại đây, và trừng phạt tôi theo cách mà cậu muốn đi.".

Bình Luận (0)
Comment