Thoát Khỏi Cố Chấp Cuồng Độc Chiếm Dục

Chương 14

Chuyện mất trí nhớ này kỳ thật Tưởng Thỏa vẫn luôn  không muốn giấu diếm gì. Để nói rằng thực sự muốn giấu diếm, nguyên nhân chủ yếu là bởi băn khoăn, cô tính toán đâu ra đấy từ lúc tỉnh dậy đến giờ bất quá mới một tuần lễ, người vật quanh mình toàn bộ lạ lẫm, cô không có khả năng gặp ai cũng đều nói mình mất trí nhớ, khiến mình giống như người thần kinh.

Đương nhiên, Vương Bồi Phàm càng cố kỵ hơn đối với việc Tưởng Thỏa mất trí nhớ. Rốt cuộc Tưởng Thỏa là nghệ sic, nếu tin tức mất trí nhớ  truyền ra, có thể biến thành một chuyện tốt đương nhiên không ai nói gì, nhưng một khi  truyền thông gắn cho Tưởng Thỏa tội danh lăng xê, việc đó đối với hình tượng của Tưởng Thỏa cũng là gây hao tổn nặng nề.

Thêm nữa kí ức của Tưởng Thỏa tùy thời có khả năng khôi phục, việc này nếu bị người khác nắm được nhược điểm chế nhạo, ngược lại biến khéo thành vụng.

Nhưng Vương Bồi Phàm cũng không phải chưa nghĩ qua việc công khai chuyện Tưởng Thỏa mất trí nhớ, chỉ là hiện giờ chưa tới lúc.

Khi nghe Tưởng Thỏa nói muốn đem việc mình mất trí nhớ nói cho Phó Úy Tư, Vương Bồi Phàm theo bản năng phản đối: "Không được."

"Không được? Vì sao?" Tưởng Thỏa nhướng mày.

"Vẫn chưa tới lúc." Vương Bồi Phàm nói.

Tưởng Thỏa nhíu nhíu mày, "À."

Sau đó, Tưởng Thỏa cũng không có lí do xuống nhà gặp Phó Úy Tư. Cô đi tới cửa sổ nhìn, bởi nhà của Vương Bồi Phàm cũng không phải là quá cao, cho nên cô liếc mắt liền thấy được Phó Úy Tư dựa vào xe.

Tưởng Thỏa kéo màn xuống, một lần nữa đi đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống.

Nhắm mắt làm ngơ.

Vương Bồi Phàm nhìn lại hot search, kinh hỉ phát hiện tất cả các tin tức liên quan tới Tưởng Thỏa đều biến mất không thấy.

"Mau nhìn mau nhìn, tất cả hot search không tốt của cậu đều không thấy." Vương Bồi Phàm kinh tỉ nói với Tưởng Thỏa

Tưởng Thỏa không chút để ý ồ một tiếng.

Nghĩ lại, Vương Bồi Phàm cũng không quá kinh hỉ, bởi vì loại chuyện xóa hot search này rõ ràng chính là Phó Úy Tư gây nên. Những năm này Phó Úy Tư bảo hộ Tưởng Thỏa thỏa đáng, tương tự, hắn không cho Tưởng Thỏa một chút tự do nào. Hai người bọn họ ở bên nhau, từng có chân thực, nhưng đối với Vương Bồi Phàm, hoang đường càng nhiều hơn.

Tình cảm xây dựng trên giao dịch có thể nào lâu dài sao? Là khuê mật, Vương Bồi Phàm làm sao không nhìn ra trong lòng Tưởng Thỏa đã sớm có Phó Úy Tư.

Hai người này dây dưa năm năm, kẻ trong cuộc thì mê kẻ ngoài cuộc thì tỉnh.

Vương Bồi Phàm không nghĩ thêm điều này nữa, nghĩ lại nói với Tưởng Thỏa: "Bên này phương án đã định xong, đợi lát nữa phòng làm việc sẽ phát tuyên bố, sửa sang lại chân tướng sự tình rõ ràng, hơn nữa cậu quay đoạn video kia, tớ tin rằng sự tình rất nhanh sẽ đảo ngược."

"Tùy cậu thôi." Tưởng Thỏa vẫn vẻ mặt việc này không liên quan đến mình.

Không biết vì sao, trong lòng cô đột nhiên rất buồn bực.

Vương Bồi Phàm bắt đầu xử lý rất nhanh, kiểm tra lại tuyên bố lặp mấy lần mới gửi qua Weibo phòng làm việc. Cùng lúc đó, Vương Bồi Phàm cũng cấp tốv mua nóng hot search, đề mục của hot search là

# Tưởng Thỏa sự kiện đảo ngược #.

Mọi việc vật cực tất phản*,  sau khi dân mạng bốn phía trắng trợn chửi rủa Tưởng Thỏa, mọi thứ đều đảo ngược, tin tưởng cũng sẽ khiến cho người ta bất khả chiến bại.

*Mọi thứ phát triển đến cực điểm sẽ biến đổi theo triều hướng ngược lại.

Một giờ sau.

Mọi việc quả như dự đoán của Vương Bồi Phàm, hướng gió internet toàn bộ hướng ngược lại về phía Tưởng Thỏa:

[Đoán được, Tưởng Thỏa vốn dĩ không giống loại người sẽ làm loại chuyện như vậy.]

[Đậu phộng, đồ phụ nữ ác độc! Nếu không có video này, Tưởng Thỏa có nhảy xuống sông Hoàng Hà tẩy cũng không sạch.]

[Tôi muốn nói một tiếng rất xin lỗi với Tưởng Thỏa.]

[Ăn vạ thật đúng là ở khắp mọi nơi.]

......

Trong đó, Vương Bồi Phàm liếc mắt một chút liền nhìn thấy một cư dân mạng tên "Tiểu Sư Thái hủy diệt là chung thân hắc phấn của Tưởng Thỏa" bình luận lại: [Tôi nói, những năm này Tưởng Thỏa làm từ thiện nhiều như vậy đều là giả sao? Trợn to mắt chó của các người nhìn cho rõ đi! Một số người đừng cầm một đoạn video không rõ rằng liền muốn bôi đen người khác!]

(MyMeap: Dễ thương thế )

Bình luận này khiến Vương Bồi Phàm mười phần ngoài ý muốn, đây chính là Tiểu Sư Thái hắc phấn số một của Tưởng Thỏa đó! Hắn đăng sai tài khoản sao?

Trời má! Rốt cục cô đã hiểu, thằng nhãi Tiểu Sư Thái này không chiếm được Tưởng Thỏa liền muốn thông qua thủ đoạn bôi đen để gây sự chú ý của cô sao! Quả thực quá biến thái!

Nhưng Tưởng Thỏa lại không chút nào để ý đến hết thảy những thứ này trên internet, cô ngồi im  trên ghế sô pha một hồi, thấy Vương Bồi Phàm rốt cuộc rảnh để nghe mình nói một câu, liền nói: "Cậu nói cho tớ một chút về Phó Úy Tư đi, rốt cuộc giữa tớ và hắn đã xảy ra chuyện gì."

Tay cầm điện thoại của Vương Bồi Phàm run lên.

Quả nhiên, cái gì nên tới cũng phải tới.

Vương Bồi Phàm chậm rãi để điện thoại di động xuống, thở dài: "Được."

= = =

Đầu mùa xuân thành phố Nam Châu, ban đêm còn mang theo lạnh lẽo nồng đậm.

Chỗ ở của Vương Bồi Phàm là khu dân cư cao cấp, nơi này cảnh giới nghiêm ngặt. Cô phấn đấu nhiều năm như vậy rốt cục đủ tiền đặt cọc mua một ngôi nhà, cũng vẻn vẹn chỉ có một ngôi nhà. Thời điểm hôm nay Tưởng Thỏa dự định đi tìm mẹ kế Vương Bồi Phàm muốn ngăn cản, nhưng về sau cô cũng không ngăn cản.

Bởi sợ lạnh, Tưởng Thỏa bọc kín mít bản thân rồi mới dám xuống nhà. Cơ hồ là liếc mắt một chút, Tưởng Thỏa liền nhìn thấy Phó Úy Tư dựa bên một chiếc xe hơi màu đen.

Người đàn ông này thân hình cao lớn, tựa như một cái móc áo, muốn người khác không chú ý rất khó.

(MyMeap: Má tác giả miêu tả hay ghê )

Hắn vẫn mặc bộ đồ người hầu trong nhà đưa đến sáng nay trong bệnh viện, trắng đen vô cùng đơn giản, lại không hiểu sao mang đến cho người khác một loại khí chất cường. Tóc chải vuốt chỉnh tề, lộ ra cả khuôn mặt vô cùng tinh xảo.

Ánh đèn đường chiếu lên người Phó Úy Tư, tạo hắn một tầng hào quang, dường như cũng làm cho cả người hắn nhìn nhu hòa đi không ít.

Tưởng Thỏa chậm rãi đi qua đứng ở trước mặt hắn, lên tiếng chào hỏi: "Này."

Phó Úy Tư không nói chuyện, hắn nhìn cô trước mắt gầy gò nho nhỏ, theo bản năng liền duỗi tay muốn ôm lấy cô.

Tưởng Thỏa thấy tình thế không ổn, vội vàng nhạy bén trốn ra phía sau.

Phó Úy Tư nhíu mày, nhưng cũng tập mãi thành quen.

Một hồi lâu sau, Phó Úy Tư mở miệng hỏi: "Thân thể thoải mái không?"

Tưởng Thỏa gật gật đầu.

"Em có ngốc không?" Phó Úy Tư đột nhiên hỏi.

Đổi lại Tưởng Thỏa nhíu mày: "Đang yên lành tại sao nói tôi ngốc, anh mới ngốc."

Phó Úy Tư không nghĩ tới cô có thể đấu võ mồm cùng mình như vậy, nhịn không được cười nhẹ một tiếng: "Rất muốn căn hộ cha em để lại kia?"

"Là của tôi thì tại sao tôi lại không muốn, không muốn mới ngốc." Tưởng Thỏa tức giận bất bình nói.

Phó Úy Tư nhàn nhạt gật đầu, "Tôi giúp em."

Tưởng Thỏa vội vàng cự tuyệt: "Không cần, tôi tự có biện pháp."

Hắn lạnh mặt xuống: "Tùy em."

Tưởng Thỏa ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tâm tình của hắn biến đổi thất thường, rõ ràng một giây trước ngữ khí còn rất ôn nhu, một giây sau tựa như người ta thiếu hắn năm trăm vạn.

Cô thân cao, lại chỉ đi một đôi giày đế bằng, chỉ có thể ngửa đầu mới nhìn thấy mặt của hắn.

"Anh cao bao nhiêu vậy?" Vấn đề này trong lòng không biết hiểu vì sao đột nhiên hỏi ra miệng.

Phó Úy Tư dừng một chút, vấn đề liên quan tới chiều cao này phảng phất chỉ có thời học sinh mới có thể bị đề cập đến, hắn nghĩ nghĩ nói: "Thời điểm đại học đo qua là 1m87, về sau không đo lại."

"Vậy anh rất cao." Tưởng Thỏa khô khan đáp lại.

Cô nhớ kỹ lớp bên cạnh có mấy bạn nam chơi bóng rổ cũng rất cao, nhưng dường như cũng không cao bằng hắn, không cao bằng hắn cũng không thoạt nhìn rắn chắc như hắn.

"Cho nên?" Phó Úy Tư hơi nhíu mày lại, cái nhướng mày này, trên mặt nhiễm một tia không kềm chế được cùng tà khí.

"Không cho nên gì." Tưởng Thỏa gãi gãi đầu, bầu không khí này làm cô càng cảm thấy xấu hổ.

Vốn là không có ý định xuống đây, nhưng lúc này đã hơn 12 giờ, nói cách khác gia hỏa này thế mà ở đây chờ đợi 3 giờ còn không đi.

Trời đang rất lạnh, hắn chỉ mặc quần áo mỏng như vậy đứng đây. Lương tâm bất bình, Tưởng Thỏa mới đi xuống.

"Anh không lạnh à?" Tưởng Thỏa hỏi.

Bởi vì câu nói không đau không ngứa* này, Phó Úy Tư trong lòng đột nhiên có chút ấm áp: "Em còn quan tâm tôi có lạnh hay không sao?"

*Không phải là đau nhức, cũng không phải là ngứa. Các mô tả ban đầu của một loại cảm giác khó chịu. Ẩn dụ: không chạm vào thực chất, không đánh trúng chỗ yếu hại, không giải quyết vấn đề.

Tưởng Thỏa cắt ngang một tiếng: "Anh tìm tôi có việc gì?"

Phó Úy Tư lần này không để Tưởng Thỏa có cơ hội trốn tránh, một phen ôm lấy cô vào ngực, ngữ khí nặng nề nói: "Việc này."

Hắn nhớ cô, muốn ôm cô.

Tưởng Thỏa giãy giụi một phen không thoát được, dứt khoát không giãy dụa nữa.

Cô chỉ cao tới ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim đập được mãnh liệt. Cô thậm chí ngửi được trên người hắn có mùi bạc hà nhàn nhạt, không có một chút mùi thuốc lá gay mũi.

Thời gian ở trên nhà kia, Tưởng Thỏa cuối cùng biết được một chút về mình và Phó Úy Từ mấy năm nay từ Vương Bồi Phàm.

Sau khi Tưởng Tài Phú qua đời Tưởng Thỏa mới ở bên Phó Úy Tư. Trước đó Phó Úy Tư đã từng theo đuổi Tưởng Thỏa, nhưng bị Tưởng Thỏa cự tuyệt. Phó Úy Tư cũng dứt khoát, Tưởng Thỏa cự tuyệt hắn, hắn cũng không tiếp tục dây dưa.

Thời gian Tưởng Tài Phú bị bệnh hơn ba năm, kinh phí trị liệu tựa như một cái động không đáy, Tưởng Thỏa không thể làm gì, cuối cùng đi vay mượn nặng lãi. Chính bởi vậy khoản nợ này càng ngày càng lớn, Tưởng Thỏa bất đắc dĩ đi tìm Phó Úy Tư.

Phó Úy Tư không phải nhà từ thiện, đáp ứng hỗ trợ trả nợ, đồng thời điều kiện là Tưởng Thỏa ở bên hắn, kỳ hạn là năm năm.

Vương Bồi Phàm nói, mấy năm này Tưởng Thỏa ở bên người Phó Úy Tư trôi qua cũng không vui sướng gì.

Bởi vì nhìn tận mắt Tưởng Tài Phú nhảy lầu qua đời, một khoảng thời gian rất dài Tưởng Thỏa nhất định phải dựa vào thuốc mới có thể đi ngủ. Về sau Phó Úy Tư tìm bác sĩ tâm lý trị liệu cho cô, cô mới chậm rãi bước ra từ bóng ma đó.

Giữa Tưởng Thỏa và Phó Úy Tư cũng từng có một khoảng thời gian nhìn như ân ái, nhưng cũng vẻn vẹn một khoảng. Sự cố chấp cùng ham muốn chiếm hữu của Phó Úy Tư khiến Tưởng Thỏa căn bản không thể thở được, hắn thậm chí từng nói chỉ muốn nhốt cô lại trong nhà vĩnh viễn không cho cô tiếp xúc với người khác.

Có lẽ càng nhiều thời điểm, đó chỉ là một giao dịch giữa Tưởng thỏa và Phó Úy Tư. Là chính cô chủ động đi tìm hắn, cô không nên oán hận câu nào. Cô không yêu hắn, nhưng cũng cảm kích hắn có thể ra tay tương trợ. Khi đối mặt với hắn cô cười không nổi, nhưng cũng buộc mình miễn cưỡng vui cười.

Hai người như vậy đi qua năm năm, ba tháng trước, kỳ hạn giao dịch của bọn họ tới, là Phó Úy Tư chủ động yêu cầu chia tay.

Đương nhiên, đây chỉ nhận biết của người đứng xem như Vương Bồi Phàm.

"Phó Úy Tư." Tưởng Thỏa tưởng tượng ngữ khí khả năng trước kia chính mình dùng để gọi tên hắn. Hẳn là như vậy đi, mang theo một chút lạnh lùng cùng xa cách.

Phó Úy Tư xiết lấy người trong ngực, nhẹ giọng đáp lại.

Trong màn đêm, thanh âm của hắn trầm thấp, phảng phất như muốn cùng ánh trăng hòa thành một thể.

"Kỳ thật anh là người tốt." Tưởng Thỏa từ đáy lòng nói.

Tưởng Thỏa hiển nhiên làm Phó Úy Tư ngoài ý muốn, hắn thậm chí cúi đầu mắt nhìn sắc mặt cô, "Làm sao vậy?"

"Không sao." Chỉ là tưởng Thỏa thật cảm khái, nếu đúng như Vương Bồi Phàm nói, hắn quả thật là một kim chủ rất tốt.

"Nhưng có lẽ, tôi thật sự không thích anh." Cô nói.

"Không quan trọng." Phó Úy Tư tự giễu cười một tiếng, "Tưởng Thỏa, em khi nào thích qua tôi?"

Dứt lời, hắn cúi đầu hung hăng hôn môi cô, không cho cô có nửa cơ hội phản kháng.

Hắn tình nguyện trầm luân, không thể tự kiềm chế, không muốn giãy dụa, không cần bất kì kẻ nào giải cứu.

___________

MyMeap: Em muốn edit đc một chương truyện thật ra mệt lắm đấy, ít nhất phải mất 1 tiếng rưỡi đến 2 tiếng, vừa dùng điện thoại lại vừa chẳng biết chữ TQ bẻ đôi nào (và gà nữa), mệt ghê. Lại còn vào năm học nữa chứ, thời gian đâu mà edit.
Bình Luận (0)
Comment