"Tiệc sinh nhật - chương 1
Lời nói đầu
Vào lúc 6:13 ngày 13 tháng 6, Lâm Phong vui vẻ đến bữa tiệc sinh nhật theo lời mời tử tế của 61.137 người bạn cùng phòng. Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng có bảy người bạn cùng phòng lại mang ý xấu, và một trong số họ còn muốn gϊếŧ cậu!
Khi tử thần báo trước, liệu cậu có thể thoát khỏi cõi chết và sống qua sinh nhật thứ hai mươi tám? Và mọi người của ngày 13/6 sẽ phát sinh chuyện gì?
Nếu không tránh khỏi cái chết, tử thần sẽ nắm lấy tay ai?
(1)
6:13
Điện thoại di động vang lên
Là Dương Quần gọi đến và nói với cậu rằng đã đặt khách sạn, và đang ở một phòng riêng số 613 cách đó không xa".
Câu chuyện kết thúc vào một mùa hè, nhưng rõ ràng là nó vẫn chưa kết thúc, nếu không phải nhân vật chính là tên của cậu, thì Lâm Phong sẽ rất thích tiểu thuyết siêu nhiên này - bởi vì cậu đã quá quen thuộc với nó.
Đây không phải là một trò chơi kinh dị có tên "Đại tiệc sinh nhật" mà cậu đã chơi trực tiếp mấy năm trước sao!
Nhưng bây giờ, ngoài nỗi sợ hãi, cậu không thể cảm nhận bất kỳ cảm xúc nào khác.
Bởi vì nhân vật chính không phải tên Diệp Kiều, mà là tên cậu - Lâm Phong.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Lâm Phong sững sờ, run rẩy cầm điện thoại, mở màn hình, thậm chí suýt đập vỡ điện thoại vì run tay.
"Này, 6:13 tối nay. Có mặt tại lầu 6 phòng 613, không gặp không về." giọng của Dương Quần.
Lại là 613!
Lâm Phong cảm thấy sững sờ và bối rối. Cậu không biết tại sao. Bất kể hôm nay cậu làm cái gì, đều liên quan đến ba con số 613.
Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại một chút, cậu chợt nhận ra rằng mình đã vô thức trả lời: "À, biết rồi".
Lâm Phong lập tức muốn rút lại những gì vừa nói, nhưng chưa kịp nói thì tiếng lẩm bẩm của Dương Quần từ đầu bên kia điện thoại: "Gia hỏa này hôm nay sao lạ vậy, cứ lơ ngơ...."
Sau đó cúp điện thoại.
Lâm Phong nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, rồi lại nhìn sách, giấy trắng mực đen càng làm cậu rối rắm.
Tiệc sinh nhật...613...
Một loạt chuyện không thể giải thích này khiến Lâm Phong cảm thấy tế bào não của mình vô lực.
Cậu ngẩng đầu lên và lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng loại bỏ những uẩn khúc trong đầu.Cậu suy nghĩ một hồi, cuối cùng miễn cưỡng đưa ra kết luận.
- Hay là do bọn Dương Quần bày trò?
Mặc dù lời giải thích này nghe có vẻ hơi gượng ép, nhưng Lâm Phong thực sự không thể nghĩ ra lý do nào tốt hơn trong lúc này. Là một streamer phát sóng trực tiếp game kinh dị chuyên nghiệp, cậu đương nhiên không tin vào ma quỷ hay linh hồn gì đó, nếu không thì đã làm không nổi nghề này từ lâu rồi.
Cho nên cuối cùng cậu phải tự an ủi trong lòng như vậy.
Nhưng an ủi thì an ủi, Lâm Phong vẫn không thể thuyết phục bản thân hoàn toàn được.
Tuy rằng bọn Dương Quần thường ngày cũng hay hố cậu. Nhưng cậu luôn cảm thấy mọi thứ hôm nay có chút khác thường.
Không biết mua coca khi nào, nút áo biến mất một cách khó hiểu, và sự xuất hiện liên tục của "613"...
Nếu tất cả những điều này quy cho bọn Dương Quần một cách miễn cưỡng, thì cơn ác mộng mà mình vừa trải qua là như thế nào?
Giấc mơ có Cao Thanh Thanh, Diệp Kiều, Trì Hợp...
và bức tường...
Lâm Phong cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, cố gắng không để bản thân suy nghĩ nữa. Cậu sợ càng nghĩ càng phát hiện ra nhiều nghi ngờ. Vì vậy, Lâm Phong quyết định nhún vai, giả vờ như không biết gì.
Cái gọi là người dọa người hù chết người, cậu không muốn quăng trái tim mỏng manh của mình.
Nhưng trong số rất nhiều điều kỳ quặc, sự thật duy nhất là hôm nay thực sự là sinh nhật của cậu, ngày 13 tháng 6.
Vào ngày này hàng năm, cậu sẽ luôn có một bữa tiệc sinh nhật khiến cậu bất ngờ và cười lăn cười bò, đó là nhờ vào làn sóng của 613 sinh viên từ trường đại học của cậu.
Nghĩ đến bọn họ, Lâm Phong vẫn tràn đầy hạnh phúc, cuộc sống đại học không quá ấn tượng nhưng quả thực rất viên mãn. Nghĩ đến bữa tiệc sinh nhật tối nay, Lâm Phong cảm thấy cảm giác khủng hoảng vừa nãy vơi đi rất nhiều.
Trong nháy mắt, sắc trời bên ngoài đã tối, đèn đường cũng không biết đã bật lên từ lúc nào. Xuyên qua rèm cửa, Lâm Phong thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy ánh đèn xe trên đường chói mắt.
Dương Quần hẹn lúc 6:13.
Sắp đến giờ đi rồi.
Chờ đã...
Lâm Phong chợt giật mình
- Tại sao lại là 6:13!
Cậu nhớ rõ ràng khi cậu tắt máy tính là 6:13 rồi.Và cuộc gọi của Dương Quần đến ngay sau đó. Nói chung tất cả đều qua thời điểm này, tại sao Dương Quần lại hẹn cậu đến lúc 6:13?
Lâm Phong lo lắng vừa rồi tâm tình không tốt, nên nhầm lẫn.Vì vậy, cậu nhanh chóng đưa tay lên và liếc nhìn đồng hồ một lần nữa.
Lần này cậu có thể nhìn thấy rõ ràng — con trỏ ở vị trí 6:13.
Không thừa hay thiếu một phút nào.
Tuy nhiên, điều khiến Lâm Phong cảm thấy rùng rợn nhất là cậu phát hiện kim giây vẫn tích tắc theo nhịp như bình thường, nhưng kim phút lại không hề di chuyển.
Đồng hồ nhất định bị hỏng rồi!
Lâm Phong nuốt nước bọt, cậu nhanh chóng xoay người cầm di động trên bàn bấm mở màn hình.
Thật tiếc khi màn hình điện thoại vẫn hiện ra ba con số mà cậu không hề muốn nhìn thấy.
- "6:13".
Lâm Phong cảm giác rõ ràng mồ hôi lạnh đang trượt dọc sống lưng. Cậu thậm chí có thể thấy những giọt mồ hôi bên thái dương đã nhỏ xuống mu bàn tay.
Lâm Phong cũng không quan tâm đến những chuyện khác, cậu dứt khoát lao ra khỏi cửa rồi chạy nhanh xuống lầu.
Ba mươi sáu chiến lược, chạy là thượng sách!
Mặc dù cậu không biết mình nên đi đâu...
Khi Lâm Phong xông ra hành lang, cậu thấy hành lang vốn sạch sẽ lúc này đã trở nên tối tăm và chật hẹp như trong giấc mơ. Cùng lúc đó, một mùi ẩm mốc quen thuộc tràn vào khoang mũi của cậu không chút thương tiếc.
Trái tim vốn bình tĩnh trở lại của Lâm Phong rốt cuộc không thể kìm nén được nữa mà nhảy loạn xạ.
Giống, quá giống....
Lâm Phong không dám đưa tay chạm vào tường. Cậu không hiểu tại sao lại đột nhiên gặp phải những chuyện này, không biết có phải mơ hay không, hiện tại cậu chỉ có một lựa chọn.
Cậu chỉ có thể đi từng bước một.
Thận trọng mà lần từng bước.
Với mỗi bước đi, Lâm Phong dường như nghe thấy âm thanh của những giọt nước cứ tí tách tí tách dọc theo bức tường.
Đáng tiếc trò chơi này đã chơi quá lâu, Lâm Phong chẳng còn ấn tượng gì nhiều, ngay cả ba chữ "Cao Thanh Thanh" cũng khó khăn lắm mới nhớ ra.
Lâm Phong chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng bối cảnh của câu chuyện có lẽ được đặt trong một căn phòng rất tối và kinh hoàng, có vẻ như nhiều người đã tổ chức sinh nhật cho một nhân vật do người chơi điều khiển, và sau đó bầu không khí trong bữa tiệc sinh nhật trở nên kỳ lạ, ảm đạm. Có người gϊếŧ người, có người chết, và còn rất nhiều điều kinh dị, chắc chắn có một trận battle royale ở cuối game...
Nhưng bất kể Lâm Phong cố gắng như thế nào, cốt truyện cụ thể đã bị xóa khỏi trí nhớ của cậu từ lâu rồi. Dù sao cậu cũng đã chơi hàng chục game kinh dị, và cậu không thể nhớ rõ từng trò một.
Cậu thậm chí không biết liệu âm mưu mơ hồ mà cậu nhớ có bị ràng buộc với những âm mưu khác hay không.
Nhưng tóm lại, loại game này thiên về suy luận và chạy trốn, mặc dù tình tiết thay đổi nhưng cũng không đặc biệt hơn game khác là mấy!
Nhưng điều này có liên quan gì đến "ngày 13 tháng 6"?
Lâm Phong ngập ngừng bước từng bước nhỏ về phía trước, vắt óc lần nữa xem có thể nghĩ ra cái gì không.
Đúng rồi - sách!
Lâm Phong nhớ tới quyển sách "613" vừa rồi. Bây giờ tình hình của cậu vô cùng hỗn loạn, và điều duy nhất cậu có thể hiểu được là nội dung của cuốn sách này.
Vì vậy, Lâm Phong dự định nên bắt đầu với cuốn sách.
Mặc dù cậu đã chơi qua nhiều game kinh dị và xem đủ loại phim kinh dị, nhưng cậu vẫn chống đỡ không được sự “nhập vai” như vậy.Vì cầu thang thật sự không dễ đi, Lâm Phong chỉ có thể chú ý cẩn thận con đường dưới chân mình, nhìn thấy cầu thang trước mặt biến ra một màu vàng nhạt trong ánh hoàng hôn, Lâm Phong có chút cảm khái.
Thật chói mắt.
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng Lâm Phong vẫn vô thức mò vào túi lấy sách ra.
Khoan....!
Mình cất cuốn sách vào túi khi nào?
Cảm giác kỳ quái càng ngày càng tràn ngập trong lòng Lâm Phong, lần này cậu hoàn toàn hoảng sợ, nhưng
vẫn không dám nghĩ nữa.
Cái gọi là tò mò gϊếŧ chết con mèo, huống chi là vầng hào quang của nhân vật chính, cậu còn không biết mình có phải là rồng hay không, đừng xuất thủ trước khi bắt đầu...
Nhưng trốn tránh cũng không phải là biện pháp lúc này. Trong lòng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cậu lại mở sách ra.
Quả nhiên đúng như cậu đoán, trong sách còn thấy thêm mấy dòng:
“Lâm Phong vì một số việc nên ra ngoài muộn, vì vậy đã chọn con đường hẻo lánh
ở cửa sau tiểu khu để đi đường tắt.”
Lâm Phong nhìn dòng chữ này, cậu cảm thấy nếu không có bức tường bên cạnh nâng đỡ, có lẽ cậu đã không thể đứng vững.
Tiểu khu này cậu biết rất rõ, chỗ này là trung tâm thành phố, con đường hẻo lánh từ đâu chui ra thế!
Nhưng Lâm Phong chợt nhớ ra hình như nó có trong trò chơi "Đại tiệc sinh nhật" thật...
Lâm Phong còn chưa kịp xem tình tiết tiếp theo, thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên trước mặt cậu:
"Lâm Phong, nhanh lên, sao mới đây mà cậu đã đi mất rồi? Dương Quần đang đợi cậu đó!"