Sở Tu Cẩn đột nhiên dời ngày cưới, điều này thực sự khiến nhà họ Uông trở tay không kịp. Mạnh Vũ là con gái riêng của vợ Uông Vệ Quốc, có lẽ vì Uông Thục Viện “bất đắc dĩ” mới gả cho Sở Tu Cẩn, đương nhiên anh ta có trách nhiệm lo chuyện hôn lễ, không những muốn cô nở mày nở mặt gả ra ngoài, còn phải không khiến nhà họ Hạ mất mặt.
Chỉ là hôn lễ dời đến tuần sau, muốn mời kháhc, chuẩn bị lễ phụ, làm hết mấy chuyện này thật tốt thì cũng khiến nhà họ Uông luống cuống tay chân.
Uông Vệ Quốc không chỉ huy động tất cả những người giúp việc của nhà họ Uông, mà còn tìm bạn bè giúp đỡ. Trong lúc bận rộn, Sở Tu Cẩn gọi điện thoại tới, nói sẽ gửi váy cưới và lễ phục qua cho Mạnh Vũ xem trước.
Mạnh Vũ cũng đang lo lắng về váy cưới, nhưng không ngờ Sở Tu Cẩn đã chuẩn bị hết rồi.
Sở Tu Cẩn sai ba nữ thư ký đi giao váy cưới, không chỉ váy cưới, mà còn có hai bộ lễ phục nữa. Một bộ là để mời rượu, một bộ là sau hôn lễ, một bộ là trong buổi tiệc, ngoài ra còn có một bộ trang sức. Xem ra anh không lừa cô, anh đã có chuẩn bị kỹ càng, xem như bớt một chuyện phiền phức cho nhà họ Uông.
Sau khi chào hỏi mọi người, ba nữ thư ký đeo găng tay và lấy chiếc váy cưới ra khỏi hộp rất chuyên nghiệp, bày ra trước mặt mọi người.
Ngay khi chiếc váy cưới xuất hiện, những người có mặt đều sửng sốt, ngày cưới quá vội vàng, không kịp đặt vày,
Khi chiếc váy cưới được bày ra đã khiến mọi người trong nhà ngạc nhiên, hôn lễ gấp như vậy, không kịp đặt may váy cưới, nhưng nhìn từ trang phục mà nhà họ Hạ gửi đến thì không hề thua kém. Đó là tác phẩm của Nữ Hoàng Váy Cưới, mới hoàn thiện cách đây một tháng, hoàn toàn làm thủ công. Kiểu áo tay ngắn, tay và vai được chạm khắc, chân váy được trang trí bằng sợi bạc và xung quanh là những viên kim cương sáng chói. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm cho những viên kim cương lấp lánh trong ánh sáng, giống như một dải tinh hà trên váy, thật sự là đẹp đến mê hồn.
Người giúp việc nhà họ Uông cũng đến giúp đỡ, lúc này, Diêm Văn Văn nhìn chằm chằm váy cưới với vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Nghe nói chiếc váy cưới này, vivi phải mất hai năm mới hoàn thành, trước kia nó cũng được trưng bày trong gian hàng váy cưới, vivi cũng nói rằng chiếc váy cưới này không đơn giản chỉ là váy cưới, mà là một tác phẩm nghệ thuật, chỉ để triển lãm chứ không bán ra ngoài.”
Nhưng bây giờ Sở Tu Cẩn đã mua nó rồi, chẳng mấy chốc chiếc váy cưới xinh đẹp này sẽ được Mạnh Vũ mặc trên người…
Là một nhà thiết kế trang sức, đương nhiên Uông Thục Viện biết nhiều thứ trong ngành thời trang hơn cô, lúc này cô nhìn chằm chằm váy cưới, ánh mắt có chút phức tạp.
Tuy nhiên, không chỉ chiếc váy cưới này mới khiến hai người ngỡ ngàng.
Một nữ thư ký khác mở một chiếc hộp đẹp đẽ trước mặt mọi người, nói với Mạnh Vũ: “Đây là trang sức do chủ tịch chuẩn bị cho cô Mạnh, cô Mạnh xem xem có thích không.”
Đồ trang sức là một chiếc vòng cổ và một đôi bông tai, vòng cổ được làm bằng ngọc trai và kim cương, mặt dây chuyền là một viên sapphire hình kim cương, hoa tai được làm bằng mã não, với mười hai viên xếp thành hàng làm mặt trang sức, cảm giác rũ xuống rất đẹp.
Con gái không có sức chống cự với trang sức lấp lánh, Mạnh Vũ cũng sững sờ khi nhìn bộ trang sức đầy mùi tiền này, bộ trang sức lóa mắt đến mức khiến người ta ngây người.
Không chỉ Mạnh Vũ, mà những người khác cũng ngây người.
Ánh mắt Diêm Văn Văn nhìn thẳng, nhưng cô lập tức chế nhạo: “Không hổ là chủ tíhc tập đoàn Bắc Việt, ra tay rất hào phóng, chỉ là váy cưới và trang sức này, nếu mặc lên người Mạnh Vũ không phải là phí của trời sao? Cô chỉ là gối thêu hoa thôi, muốn khí chất không có khí chất, sao có thể mặc đẹp được? Chỉ để người ta chê cười thôi!”
Uông Thục Viện nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói với Mạnh Vũ: “Anh Sở đã chu đáo gửi đồ đến, Mạnh Vũ, sao em không thử xem.”
Đương nhiên, Mạnh Vũ cũng rất muốn thử, cô gái yêu cái đẹp nhìn thấy một chiếc váy đẹp và trang sức đẹp như vậy, ai có thể cưỡng lại được? Chỉ là Mạnh Vũ có chút lo lắng, cô chưa bao giờ mặc váy đắt tiền như vậy, cô cũng chưa bao giờ đeo trang sức đắt tiền như vậy.
Có lẽ nữ thư ký biết sự lo lắng của cô, vì vậy cô ấy nói: “Cô Mạnh đừng l, chủ tịch nói, nếu cô Mạnh không thích, cô có thể đổi sang thứ khác, vài xưởng may váy cưới cao cấp ở nước ngoài đang chờ cô, cô Mạnh cứ yên tâm.”
Mạnh Vũ “…”
Điều cô lo lắng không phải là cô có thích hay không nhưng lời nói của nữ thư ký khiến cô thoải mái hơn.
Mạnh Vũ đưa bọn họ vào căn phòng của nhà họ Uông.
Ba thư ký đều giúp cô mặc váy cưới. Không ngờ, kích thước của chiếc váy cưới này rất vừa vặn với dáng người của cô, thư ký giúp cô mặc váy cưới và đeo trang sức, thậm chí cả vương miện mà Sở Tu Cẩn tặng cô cũng được đeo lên.
Không lâu sau khi Mạnh Vũ và những người khác rời đi, một người giúp việc bước vào nói anh Sở đã đến đây.
Uông Vệ Quốc vội vàng dẫn người ra đón, sau khi chào hỏi xong, Sở Tu Cẩn đi thẳng vào vấn đề: “Váy cưới của cô Mạnh thế nào rồi?”
Trước khi Uông Vệ Quốc kịp lên tiếng, Uông Thục Viện đã nói: “Đang thử trên lầu, nhưng cũng qua một lúc rồi, chắc là thử xong rồi.”
Uông Thục Viện chỉ hy vọng đồ nhà quê Mạnh Vũ sẽ không quá mất mặt, nhưng Sở Tu Cẩn đến đúng lúc để cho anh tận mắt chứng kiến chiếc gối thêu Mạnh Vũ đã phá hỏng chiếc váy cưới và trang sức đắt tiền mà anh gửi đến như thế nào.
Mỗi chiếc váy, mỗi món đồ trang sức đều có linh hồn riêng, đặc biệt là những thứ được chứa đựng tâm huyết của nhà thiết kế và được coi như những tác phẩm nghệ thuật. Không chỉ cần ngoại hình đẹp và thân hình duyên dáng để mặc được, mà còn cần cái gọi là khí chất mới có thể gây ra chấn động.
Nếu không sẽ trở thành trò cười, như trẻ con trộm đồ người lớn để mặc.
Uông Vệ Quốc dẫn Sở Tu Cẩn lên lầu, anh gõ cửa trước, nói vào trong: “Mạnh Vũ, con thay đồ xong chưa?”
Giọng nói của thư ký nữ từ bên trong truyền ra, “Cô Mạnh đã thay quần áo xong rồi, mời vào.”
Lúc này, Mạnh Vũ đang đứng trước gương soi, cô nhìn cô gái trong gương, gần như không thể nhận ra chính mình.
Cô nhìn thấy có người đẩy cửa trong gương, cô mỉm cười, từ từ quay lại.
Người đầu tiên vào là Sở Tu Cẩn, khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã thất thần một lúc.
Chiếc váy cưới giống như được tạo riêng cho cô, thiết kế ôm sát tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cơ thể cô, màu trắng tinh khiết làm nổi bật vẻ đẹp rạng rỡ. Chiếc vòng cổ ngọc trai và đá quý khéo léo tô điểm xương quai xanh gợi cảm của cô, đường cong dây chuyên cũng tô điểm lên cái cổ mảnh mai và tinh tế của cô, vương miện trên đầu là điểm nhấn hoàn thiện cho toàn bộ tạo hình, khiến cô trông giống hệt một nữ hoàng, một nữ hoàng xinh đẹp vô cùng.
Tuy nhiên, anh Sở luôn là người hiểu biết sâu rộng, anh thất thần không quá lâu.
Anh ung dung bước lên phía trước khen ngợi: “Váy cưới và trang sức rất hợp với cô Mạnh.”
Mạnh Vũ mỉm cười với anh: “Cảm ơn.”
Những người phía sau không bình tĩnh bằng Sở Tu Cẩn, đặc biệt là Uông Thục Viện.
Ban đầu tưởng rằng bộ váy cưới và trang sức đắt tiền này sẽ không hợp với Mạnh Vũ, nhưng cô không ngờ rằng gương mặt của cô đã hoàn toàn làm giảm đi cảm giác sang trọng của bộ váy cưới và trang sức này. Vẻ đẹp của cô đã được phóng đại tới cực độ chưa từng có, trong khi bộ váy cưới và trang sức trở thành một loại phụ kiện, chỉ làm tôn lên vẻ đẹp của cô.
Vấn đề là cô đứng đó mà không có sự khiêm tốn hay kiêu ngạo, cô không thể hiện một chút không tự nhiên nào khi đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy, không bị choáng ngợp bởi quần áo và đồ trang sức vô giá này. Cô xinh đẹp lộng lẫy, lại thêm sự tự tin, vương miện trên đầu cô rực rỡ, trông cô giống như một nữ hoàng cao quý và kiêu hãnh.
Ngay cả Vương Thục Uyển, người thường xuyên áp đảo Mạnh Vũ, lúc này, cô cũng cảm nhận được cảm giác áp bức từ cô. Cảm giác áp bức này khiến Uông Thục Viện rất khó chịu.
“Cô Mạnh hài lòng không?”
Sở Tu Cẩn hỏi cô.
“Tôi rất hài lòng, anh Sở rất có mắt nhìn.”
“Nếu cô Mạnh hài lòng, không biết tiếp theo cô Mạnh có sắp xếp gì không?”
“Tôi không có bất kỳ sự sắp xếp nào, nếu tôi phải nói bất cứ điều gì thì chính là làm theo sự sắp xếp của anh Sở.”
“Đã như vậy, cô Mạnh theo tôi đi xem nhẫn cưới đi, đúng lúc xem phòng tân hôn luôn, phòng tân hôn là chỗ ở trước đây của tôi, cũng là nhà mới, nhưng nếu cô Mạnh không thích, tôi sẽ mua cái khác.”
“…”
Nơi anh sống chắc là biệt thự, mua biệt thự ở thành phố Yên có thể tính đến trăm triệu, nhưng nghe giọng điệu của anh đơn giản như mua bắp cải, quả nhiên, thế giới của những người giàu có đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nhưng người đàn ông giàu có này sắp trở thành chồng cô.
Mạnh Vũ đột nhiên nghĩ đến người đàn ông chỉ mới gặp vài lần này, cô đang nói chuyện với anh về những vấn đề như nhẫn cưới và phòng cưới, thật sự không thể tin được.
Bởi vì còn phải thay váy cưới, Sở Tu Cẩn đi xuống lầu chờ cô trước, những người khác cũng lần lượt rời đi, chỉ có Uông Thục Viện chậm một bước.
“Rất không tệ, em mặc váy này rất đẹp.”
Mạnh Vũ nói: “Tôi sẽ coi như đây là chị đang khen tôi, cảm ơn vì lời khen.”
“Nhưng là một người chị, chị muốn nhắc em rằng, muốn là phu nhân nhà giàu thật sự, không chỉ dựa vào nhan sắc đâu.”
“Thật sự cảm ơn chị, trước khi kết hôn còn dạy dỗ tôi như vậy. Tất nhiên tôi còn phải đặc biệt cảm ơn chị, nếu không nhờ chị, tôi sẽ không có được một người chồng vừa đẹp trai vừa giàu có như vậy.”
“…”
Khóe miệng Uông Thục Viện hơi giật, miệng lưỡi của cô gái này rất lợi hại, lời này đúng là đâm trúng chỗ đau của cô, cô cắn răng nói “Em tự lo cho bản thân đi.”
Mạnh Vũ thay váy cưới, đi đến chỗ Sở Tu Cẩn ở cùng anh, ba nữ thư ký đã đi trước rồi.
Sở Tu Cẩn chuẩn bị tổng cộng ba chiếc nhẫn kim cương cho cô lựa chọn. Một chiếc nhẫn vàng nạm kim cương, một chiếc nhẫn nạm một viên kim cương tròn màu hồng rực rỡ có sáu ngạnh, một chiếc nhẫn là một loạt các viên kim cương bao quanh viên kim cương ở giữa hình quả lê.
Mỗi cái đều có những điểm đặc biệt riêng, mỗi cái đều rực rỡ chói mắt, quả thật khó mà lựa chọn.
Mạnh Vũ muốn giữ lại chiếc nhẫn vàng, nhưng viên kim cương hồng cũng rất đẹp, kiểu cắt hình quả lê cũng rất hấp dẫn, không biết nên chọn cái nào.
Mạnh Vũ Chính đang suy nghĩ, sau đó nghe thấy Sở Tu Cẩn nói: “Gọi điện thoại cho bên kia, nói tôi muốn cả ba chiếc.”
Mạnh Vũ “…”
Mạnh Vũ sững sờ một lát, sau đó hỏi: “Chọn một chiếc nhẫn cưới là được rồi, ba chiếc có quá nhiều không?”
Sở Tu Cẩn nói: “Đến lúc thì cứ dùng một chiếc nhẫn cưới làm nhẫn cưới, hai cái còn lại để cô đeo.”
“…”
Được rồi, chứng khó lựa chọn của cô đã được chữa khỏi ngay lập tức, không thể không nói anh Sở giàu có đúng là chu đáo mà!
Vậy nên… cô có thể chấp nhận những thứ mà chồng sắp cưới của cô đưa cho cô…
“Chọn xong nhẫn cưới của tôi rồi, vậy tôi cũng nên chuẩn bị nhẫn cưới cho anh, anh Sở mang cỡ nhẫn thế nào?”
Sở Tu Cẩn nói: “Tôi chưa từng đo.”
Lời vừa dứt, nữ thư ký tìm được thước dây từ đâu tới, đưa cho Mạnh Vũ: “Đúng lúc cô Mạnh có thể giúp chủ tịch đo thử.”
“Tôi…Tôi đo sao?”
“Đương nhiên, cô Mạnh đo là thích hợp nhất.”
“…”
Vợ sắp cưới đo kích thước tay cho chồng sắp cưới lại rất hợp lý, nhưng dù sao cô và Sở Tu Cẩn chỉ mới gặp nhau vài lần.
Mạnh Vũ cầm lấy thước dây, ho nhẹ để che giấu sự ngượng ngùng, “Anh Sở, tay anh.”
Sở Tu Cẩn vươn tay trái về phía cô, Mạnh Vũ cầm thước dây lại gần. Khớp xương ngón tay của anh rõ ràng, vừa mảnh vừa dài, rất đẹp, không ngờ, không chỉ người đẹp, đến tay cũng đẹp nữa.
Mạnh Vũ càng mất tự nhiên, đây là lần đầu cô và Sở Tu Cẩn tiếp xúc da thịt. Cô cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng trượt thước dây trên ngón áp út của anh.
Chỉ là số trên thước dây quá nhỏ, cô phải xích lại gần mới nhìn được, vừa đến gần, mái tóc dài của cô buông xuống, lướt qua tay anh.
Mạnh Vũ chuẩn bị kéo tóc cô ra sau lưng, nhưng bàn tay kia đã đến trước cô một bước, ngón tay anh nắm lấy tóc cô, nhẹ nhàng giúp cô kéo tóc lên lưng.
Mạnh Vũ vô thức ngẩng đầu nhìn anh, anh tự nhiên rút tay về, biểu cảm cũng rất tự nhiên, tựa như chỉ thuận tay giúp cô. Tuy nhiên, hành động này hơi quá thân mật đối với một người chỉ mới gặp vài lần, đặc biệt là vừa rồi ngón tay anh vô thức quẹt qua cổ cô, cảm giác hơi ẩm ướt, ấm áp, giống như ngọc ấm lướt qua.
Ngay lúc này, cô cảm thấy như bị điện giật.
Tuy nhiên, anh cư xử quá tự nhiên, điều này khiến cô cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Mạnh Vũ tỉnh táo lại, nói với anh: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
“…”
Xem ra anh chỉ thuận tay giúp cô thôi, huống chi sắp kết hôn rồi, giúp cô vuốt tóc cũng không sao.
Mạnh Vũ giúp anh đo, hỏi anh: “Anh Sở thích kiểu nhẫn nào?”
“Đơn giản chút, không có kim cương là được.”
“…”
Có vẻ như đàn ông không có xu hướng thích kim cương lấp lánh như phụ nữ.
Sở Tu Cẩn đưa cô đi xem nhà một chút, nhà có ba tầng, nhưng chỉ có hai tầng dưới là không gian sinh hoạt và ở, tầng trên chủ yếu là để giải trí.
Mạnh Vũ rất hài lòng.
“Vì cô Mạnh hài lòng, nên nơi này sẽ là phòng cưới của chúng ta.”
“Được. “
Cuối cùng, Mạnh Vũ chọn một chiếc nhẫn thuần bạch kim cho Sở Tu Cẩn, tay nghề rất tốt, kiểu dáng cũng rất đơn giản, giá cả chỉ nằm trong phạm vi cô có thể mua được.
Tuy nhiên, so với ba viên kim cương lấp lánh kia, chiếc nhẫn này rẻ hơn rất nhiều, Mạnh Vũ lo lắng rằng Sở Tu Cẩn sẽ không thích. Cô nhờ Na Na mang chiếc nhẫn đến cho Sở Tu Cẩn xem thử, nhưng cô không ngờ Na Na lại nói với cô rằng anh Sở rất hài lòng.
Na Na được Sở Tu Cẩn để lại giúp cô, cô là một trong ba thư ký đã gửi váy cưới và trang sức cho cô, Na Na sẽ đi cùng cô ở nhà họ Uông trước khi Mạnh Vũ kết hôn.
Một ngày sau khi chọn nhẫn kim cương, Mạnh Vũ và Sở Tu Cẩn đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, Mạnh Vũ vẫn còn trong trạng thái mơ màng ra khỏi cục dân chính. Đây là kết quả cô chưa bao giờ tưởng tượng được, kết hôn với một người đàn ông chỉ mới gặp vài lần, chỉ cần sau này không có chuyện gì bất ngờ, e rằng cô sẽ bị trói buộc với anh suốt quãng đời còn lại.
Có rất nhiều cảm xúc, nhưng số phận đã đẩy cô đến tình trạng này, cô chỉ có thể đi từng bước một, bất kể thế nào, cô sẽ quản lý tốt cuộc sống tương lai của mình.
Thư ký mở cửa xe cho hai người, Sở Tu Cẩn và Mạnh Vũ lần lượt lên xe, sau khi lên xe, Sở Tu Cẩn trả lời điện thoại, sau khi cúp điện thoại, anh nói với cô: “Đồ đạc của cô đã được chuyển đi, nhưng có vài thứ cô phải tự mình xử lý.”
Sau khi kết hôn, đương nhiên cô muốn chuyển đến biệt thự của Sở Tu Cẩn, nhưng cô không thể đích thân chuyển đồ đạc do thời gian eo hẹp, vì vậy anh đã gọi người giúp cô chuyển đồ.
Khi cô đến biệt thự của Sở Tu Cẩn, quần áo và mỹ phẩm đã được sắp xếp sẵn cho cô, nhưng một số vật dụng cá nhân khác vẫn chưa được chạm vào.
Đây hẳn là phòng ngủ nơi Sở Tu Cẩn ở trước đây, rất lớn, chủ yếu là tông màu xám, được trang trí theo phong cách tối giản, sạch sẽ và gọn gàng như con người anh, nhưng có một chiếc bàn trang điểm màu trắng bạc không phù hợp ở góc tường, được đặc biệt mua cho nữ chủ nhân.
Quần áo của cô đã treo trong tủ quần áo, mỹ phẩm của cô ở trên bàn trang điểm, căn phòng nơi anh sống ngay lập tức có thêm dấu vết của cô.
“Vậy sau này tôi sẽ ngủ ở đây à?”
Cô chỉ buột miệng thốt ra trong tiềm thức, giống như cảm thán.
Tuy nhiên, cô không nhận ra Sở Tu Cẩn đã đi theo cô vào, lúc này anh đang đứng bên cạnh cô, đương nhiên nghe thấy lời nói của cô.
Anh bước đến bên cô, nói: “Cô là vợ tôi, nên sẽ ngủ cùng chỗ với tôi.”
Mạnh Vũ “…”