Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 15

Địa điểm tổ chức đám cưới của Mạnh Vũ và Sở Tu Cẩn nằm trong nhà thờ lớn nhất ở thành phố Yên, thời gian đã sắp đến, Mạnh Vũ nắm lấy tay Uông Vệ Quốc, chậm rãi đi về phía Sở Tu Cẩn.

Anh mặc một bộ vest phẳng phiu, có khí chất quý tộc, đứng yên lặng chờ cô đi tới.

Sau này, người đàn ông xạ lạ này sẽ là chồng cô.

Mạnh Vũ đi đến bên cạnh anh, đương nhiên Sở Tu Cẩn vươn khuỷu tay về phía cô, cặp vợ chồng mới cưới nắm tay nhau bước vào nhà thờ.

Tuy nhiên, cô vẫn chưa quen, do dự một lúc mới đặt tay lên.

Âm nhạc vang lên, hai người họ khoác tay nhau giẫm lên con đường phủ đầy hoa. Nắm tay anh, Mạnh Vũ có chút hồi hộp, nhưng hồi hộp cũng không có gì không tốt, có thể khiến mình trông có vẻ đoan trang hơn.

Linh mục đứng trước giáo đường chờ họ, ông là người nước ngoài, dùng tiếng Anh để nói lời hứa nguyện, sau đó, linh mục nói xong lời hứa nguyện kết hôn.

“Tôi đã chứng kiến hai ngưới hứa nguyện sẽ yêu thương đối phương, tôi rất vui khi tuyên bố với mọi người hai người đã là vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”

Lời nói của linh mục vừa dứt, nhưng cả hai đều không nhúc nhích, Mạnh Vũ ngước lên nhìn anh, Sở Tu Cẩn cũng đang nhìn cô.

Có chút ngượng ngùng, thật sự phải hôn sao? Nhưng nhiều người như vậy, hình như không thể không hôn.

“Em có muốn không?”

Anh thì thầm với cô.

“…”

Mạnh Vũ hơi xấu hổ, nhưng cô không thể để anh mất mặt, vì vậy cuối cùng cô cũng gật đầu.

Anh thật sự cúi đầu xuống, chậm rãi đến gần cô, hơi thở trên người anh chậm rãi chạm vào chóp mũi cô, hương vị rất tao nhã, giống như hương hoa bách hợp, lại giống như hương bạc hà.

Hào quang của anh hoàn toàn bao phủ cô, gần như khiến người ta nghẹt thở. Mạnh Vũ vội vàng nhắm mắt lại, nhưng nụ hôn của anh không rơi trên môi cô, anh nghiêng đầu che khuất tầm nhìn của mọi người, thì thầm vào tai cô, “Được rồi.”

Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn lên.

Mạnh Vũ mở mắt ra, tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả vang lên, hôn lễ đã hoàn thành, hai người chính thức trở thành vợ chồng.

Ánh mắt cô rơi vào trên người anh, khóe miệng anh hơi cong lên, như thể đang mỉm cười với cô.

Mạnh Vũ cũng mỉm cười với anh, cảm kích anh.

Anh biết cô cảm thấy ngại ngùng khi phải hôn nhau trước ánh nhìn của nhiều người như vậy.

“Cô Sở, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng, nếu anh có gì không chu đáo, mong em thông cảm cho anh.”

Anh gọi cô là cô Sở…

Mạnh Vũ không cảm thấy thoải mái nhìn chỗ khác, “Anh khách sáo quá rồi.”

Sau hôn lễ còn có một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Yên, hai người thay lễ phục, Sở Tu Cẩn đưa cô đến gặp gia đình anh. Sức khỏe ông Hạ không tốt lắm, nhưng cũng cố gắng chống đỡ chúc phúc cho hai người, người nhà họ Hạ, có đại phòng còn có nhị phòng đến nữa.

Bạn thân Hạ Hạm của cô, là người của nhị phòng nhà họ Hạ.

Hạ Hạm giống như cô, ba mất sớm, đây cũng là nguyên nhân chính giúp họ trở thành bạn thân với nhau.

“Chúc mừng cậu.”

Hạ Hạm nói với cô.

“Chúc mừng ai? Xưng thế nào?”

“Muốn ăn đòn sao?”

“A, còn muốn đánh mình? Muốn phạm thượng sao?”

Hạ Hạm nghiến răng nhìn cô, “Mình thấy cậu đúng là muốn ăn đòn.”

Mạnh Vũ không trêu chọc cô nữa, ôm cô: “Cảm ơn cậu.”

Hạ Hạm dán bên tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói “Mình biết cậu bất đắc dĩ mới phải  gả cho Sở Tu Cẩn, làm bạn thân của cậu nhưng mình không thể giúp gì cho cậu, nhưng sau khi cưới, nhất định phải bảo vệ bản thân, phải cẩn thận với anh ta, biết chưa?”

Mạnh Vũ không hiểu tại sao người khác lại đề phòng Sở Tu Cẩn như vậy, tựa như anh ta thật sự là một người tội lỗi tày trời, nhưng sau mấy ngày tiếp xúc với anh, cô cảm thấy người đàn ông này rất lịch sự và có phong độ, anh cũng không ghê gớm như những người khác nói.

Nhưng bạn thân cô tốt bụng nhắc nhở, cô sẽ không phụ ý tốt của cô ấy.

“Mình biết rồi, cậu không cần lo cho mình, mình sẽ đánh không chết như “Tiểu Cường” vậy đó.”

Hạ Hạm không nói gì, vỗ vai cô.

Sau khi gặp nhà họ Hạ, Sở Tu Cẩn đưa cô đến gặp lại ba mẹ nuôi của mình. Ba mẹ nuôi của Sở Tu Cẩn là một cặp vợ chồng Đức-Trung, ba nuôi là một kỹ sư ô tô và mẹ nuôi là giáo sư đại học, thuộc về về giới tri thức, hai người đều có dáng vẻ nghệ thuật đặc trưng.

Ban đầu, ba mẹ nuôi của Sở Tu Cẩn có một đứa con trai, nhưng anh ta chết trẻ, sau đó ông Hạ đã đưa Sở Tu Cẩn đến nhà họ Sở, hai vợ chồng tạm thời nhận nuôi anh ta trong nhà họ Sở.

Mạnh Vũ đoán rằng Sở Tu Cẩn có mối quan hệ khá tốt với ba mẹ nuôi, nếu không sao anh đã trở về nhà họ Hạ mà vẫn không đổi họ của mình, vì vậy thái độ của Mạnh Vũ đối với ba mẹ nuôi của anh cũng vô cùng tôn trọng.

May mắn thay, ba mẹ nuôi của anh là những người hòa nhã, sau khi Mạnh Vũ chào hỏi xong bà Sở, bà đã nắm tay cô, nói một loạt lời chúc phúc.

Cùng với ba mẹ nuôi của Sở Tu Cẩn, còn có gia đình em gái của ba nuôi anh, cũng có là cô chú của anh Sở. Cô và chú của anh có một cô con gái, lúc này, cô bé ngoan ngoãn kia đứng bên cạnh ông bà Sở, cô ấy mặc một chiếc váy châu Âu cổ kính tinh sảo, đội mũ rộng vành, khuôn mặt hình trứng rất dễ thương, trang điểm rất tinh tế. Cô gái trông giống như một nàng tiểu thư quý tộc cổ điển từ bức tranh châu Âu.”

Sau khi chào hỏi cô chú, Sở Tu Cẩn giới thiệu cô: “Đây là em họ của anh, Cúc Mỹ Thiến.”

Cúc Mỹ Thiến rất hào phóng, đưa tay ra với Mạnh Vũ, “Xin chào, chị dâu.”

Mạnh Vũ bắt tay cô, khi cô nhìn xuống, cô nghe thấy Cúc Mỹ Thiến thì thầm với cô: “Chị nhất định phải hạnh phúc.”

Cô ngước lên nhìn cô, mỉm cười ngọt ngào với Cúc Mỹ Thiến, không biết cô có phải là ảo giác của mình hay không, cô cảm thấy nụ cười của Cúc Mỹ Thiến có chút kỳ lạ.

Tuy nhiên, Mạnh Vũ vẫn lịch sự trả lời: “Cảm ơn em đã chúc phúc.”

Bữa tiệc kết thúc rất muộn hai người mới về nhà tân hôn, nhà tân hôn đã được trang trí lại, bên trong có bóng bay và dán giấy có chữ “hỉ”, toàn bộ đồ của Mạnh Vũ đã được chuyển đến.

Căn phòng đơn giản với tông màu xám được dán trên tường với một chữ “hỉ” màu đỏ khổng lồ, nhìn rất không hợp, cô không ngờ rằng một người như Sở Tu Cẩn lại có thể chịu đựng được.

Sở Tu Cẩn cởi áo khoác ra, nói với cô: “Em đi tắm trước đi.”

“…”

Anh nói rất tùy ý, nhưng lời này lọt vào tai Mạnh Vũ thì có vẻ rất mờ ám

Anh cởi lễ phục ra, để lại một mình Mạnh Vũ sững sờ một lúc rồi mới lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm, phòng tắm và phòng ngủ nối liền nhau, rất lớn, kính lập thể, bên ngoài là hồ nhân tạo, bồn tắm nằm cạnh tường kính, có thể vừa ngắm cảnh hồ vừa tắm.

Có thể thấy, anh Sở thường là một người thích hưởng thụ cuộc sống. Mạnh Vũ đang nằm trong bồn tắm, bồn tắm được rắc muối tắm và bong bóng hoa hồng, nhiệt độ nước vừa phải, cô nằm trong đó, chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể mình đã thả lỏng.

Cuộc sống này thực sự xa hoa còn thối nát, nhưng thật sự là làm cho tinh thần và thể xác rất thoải mái.

Mạnh Vũ đi ra khỏi phòng tắm, Sở Tu Cẩn còn chưa về, cô nằm lên giường trước. Chiếc giường xa lạ, ga trải giường và vỏ chăn bông hoàn toàn mới, chạm vào tơ lụa, chất liệu thân thiện với da, giường cũng mềm mại dễ chịu, đặc biệt là dễ gây buồn ngủ.

Nhưng Mạnh Vũ không ngủ được.

Lạ chỗ, lạ giường, lạ chồng, đây là cuộc sống sau này của cô.

Cô nghe thấy âm thanh đẩy cửa, cô lập tức nhắm mắt lại. Là Sở Tu Cẩn đi vào, tiếng bước chân của anh đến gần, anh đang đi về phía này, nhưng anh chỉ đến bên mép giường, trong bóng tối lẳng lặng nhìn cô. Mặc dù cô không thấy mặt anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của anh.

Từng phút từng giây trôi qua, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Mạnh Vũ cảm thấy cô sắp giả vờ ngủ không nổi nữa, ngay lúc cô chuẩn bị giả vờ tỉnh lại, thì nghe thấy tiếng bước chân chuyển động, anh bước vào phòng tắm.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng nước chảy, chắc anh đi tắm rồi.

Cô chợt nghĩ hôm nay là đêm tân hôn của cô và Sở Tu Cẩn, cũng là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ…

Mạnh Vũ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cô lập tức nhắm mắt lại, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân của Sở Tu Cẩn vang lên. Anh ra khỏi phòng tắm, không bật đèn, đi đến bên kia giường kéo chăn bông, giường hơi lắc lư, chắc anh nằm xuống bên cạnh.

Giường rất rộng, nhưng cảm giác tồn tại của anh mạnh mẽ đến mức cho dù cô có cố gắng bình tĩnh đến đâu, cô cũng không thể bỏ qua nó.

Đêm dài yên tĩnh, căn phòng tối om, sự im lặng mờ ảo khuếch đại tất cả các giác quan, cử động nhỏ nhất của anh, hơi thở của anh, thì cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô nằm cùng với một người chồng xa lạ, cô nghĩ, anh sẽ có hành động gì hay không, tối nay có thể xảy ra chuyện gì không.

Càng nghĩ càng hồi hộp, gò má bắt đầu nóng lên.

Rất lâu anh cũng không có chút động đậy, cho nên chắc không xảy ra chuyện gì đâu? Dù sao hai người cũng mới quen không lâu…

Ngay khi cô vừa nghĩ xong, cô chợt cảm thấy cơ thể anh di chuyển, di chuyển về phía cô.

Trái tim Mạnh Vũ đập thình thịch.

Khi anh đến gần, hơi thở của anh, hơi ấm của cơ thể anh cũng đến gần, ngay sau đó, cô cảm thấy một lồng ngực ấm áp áp vào lưng mình, sau đó một hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh nói: “Mạnh Vũ, em ngủ chưa?”

Thân thể Mạnh Vũ cứng đờ như đá, cô biết sợ mình không thể giả vờ nữa, cô mở mắt ra, hít sâu một hơi, “Vẫn chưa.” “

Vừa nói xong, anh đột nhiên xoay người đè xuống, đôi tay vòng qua nách cô, bàn tay to lớn quấn quanh lưng cô, ôm cô hoàn toàn trong vòng tay, ngực áp chặt vào người cô.

Động tác của anh quá nhanh, Mạnh Vũ hoảng sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy tim cô đập nhanh đến mức dường như muốn nhảy ra ngoài, cô nhìn khuôn mặt của anh gần trong gang tấc, hồi lâu cũng không nói nên lời.

Tuy nhiên, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, biểu cảm của anh không rõ, hơi mơ hồ, cô chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất sâu, ánh mắt này khiến khuôn mặt anh lộ ra một cảm giác u ám.

“Anh…Anh Sở…”

Thật sự quá gần, cô sắp không thở nổi.

“Hửm?”

Anh nhẹ giọng đáp lời, giọng nói rất thu hút, trong một đêm như vậy, giống như có một loại ma thuật mê hoặc. Anh cúi đầu, môi ghé vào tai cô, hơi thở của anh phả lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô “Làm không?”

Mạnh Vũ “…”
Bình Luận (0)
Comment